Song trận chiến lưỡng bại câu thương
Đại đầu quỷ, xú yêu tác quái.
Hẳn chưa ai quên bốn vị tạo hình quái gở, đầu tóc dị hợm đúng mốt ban nhạc trẻ trâu nông thôn hát nhạc đồng quê pha rock hiện đại được nhắc đến trong chương trước.
Có điều... Với tư duy thời trang của Đại Tống đương triều mà nói, kiểu tóc bốn vị này thực đã khiến cho mọi người trong khiếp ngoài kinh, tinh thần chấn động.
Hồn phách mới rời khỏi thân xác chưa được bao lâu, còn lơ lửng đâu đó thì đã nghe tiếng bốn kẻ người không ra người, ngợm không ra ngợm xưng danh báo tuổi:
Tóc đỏ: "Thuỷ Trung Ma Ba Lâm!"
Tóc xanh: "Khai Lộ Ma Ba Quảng!"
Tóc vàng bạch kim: "Hoả Trung Ma Ba Đấu!"
Tóc lam: "Vân Trung Ma Ba Thân!"
Báo danh xong, cả bốn cùng nhất loạt hô khẩu ngữ: "Nam Hải tứ ma, đồng tâm hiệp lực, vì tà đạo quyết chiến! Vì lôi đài tiến thân!"
Một cơn gió thổi qua ào ào, cuốn theo một trận cát bụi.
Đường đường những đấng anh hùng hào kiệt, kinh nghiệm phong phú nhưng lúc này đây đều á khẩu như bị trúng điểm huyệt tập thể: "...".
Tên mấy vị ấy là gì vậy? Bã đậu? Bã Thân?. Đấy có chắc là tên người không? Còn cả cái tạo dáng kiểu Thuỷ Thủ Mặt Trăng và những người bạn, chiến đấu vì công lý và tình yêu này nữa? Là lên lôi đài hay tấu hài kinh kịch đây?
Mắt nhỏ Kim Kiền chớp liên tục, miệng mồm lập cập, răng đập vào nhau, thốt mãi không nổi một câu tử tế. Cố gắng mãi nàng mới ngó sang những người bên cạnh.
Liền thấy, Ngải Hổ kia, vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang suy tính đại sự, có vẻ như không để ý những gì đang diễn ra. Bên phải, đuôi lông mày Triển Chiêu cơ hồ nhướn cao hơn bình thường. Bên trái, khoé miệng Bạch Ngọc Đường co rúm, vặn vẹo, hiển nhiên không tán đồng phương thức xuất trận bốn người trên.
Hàn Chương kinh ngạc: "Nam Hải Tứ Ma?"
Đinh Triệu Huệ cố nuốt trôi nước bọt dằn giọng hỏi: "Hàn nhị ca! Lai lịch bốn kẻ này là thế nào?"
"Đừng trông mặt mà bắt hình dong, ngó qua thì tướng mạo bọn chúng có khả năng doạ người chứ võ công cũng chỉ loại tầm tầm, trên giang hồ bất quá được xếp vào hàng phế phẩm hạng ba mà thôi!...", Hàn Chương vuốt cằm nghi hoặc, "thế nhưng cớ sao Hắc Yêu Hồ Trí Hoá lại tuyển bốn tên quái này thượng võ lôi đài cơ chứ?".
Ánh mắt mọi người không hẹn mà gặp, đều cùng hướng đến Chân Trường Đình
Không phụ lòng tin tưởng của số đông, vị trang chủ Trân Tụ Sơn Trang quyền uy liền lập tức nêu rõ nguyên
"Các vị có điều chưa rõ. Bốn tên này nếu đơn đả độc đấu thì đúng là không phải hạng đáng chú ý trên giang hồ. Tuy nhiên nửa năm trước, chúng đã gia nhập môn phái Nam Hải Nhất Tiên, luyện được một bộ trận pháp vô cùng lợi hại."
"Nam Hải Nhất Tiên?", Hàn Chương cả kinh, "có phải là cái vị Nam Hải Nhất Tiên, được giang hồ xưng tụng am hiểu Kỳ Môn độn giáp, tinh thông Ngũ Hành Bát Quái không?"
Chân Trường Đình gật đầu.
"Cực kì không ổn rồi!", Hàn Chương vỗ ót.
"Xin hỏi Chân Trang chủ, đó là loại trận pháp nào vậy?", Bùi Mộ Văn lên tiếng hỏi.
"Trận Ngũ Hành Khuyết!" (*)- Chân Trường Đình nghiêm nghị nói!
Tất cả trầm mặc đi trông thấy. Có vẻ mọi người chưa ai hiểu ra vấn đề.
Đinh Triệu Lan nhanh chóng nói vào, nỗ lực cứu vãn thể diện cho Chân Trường Đình: "Ý Chân Trang Chủ là trận pháp Ngũ Hành Quy? (*2)".
--------
(*) và (*2): Ngũ Hành Quy là tên gọi trận pháp với 5 yếu tố Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ bổ sung lẫn nhau. Nhưng trong này chỉ có bốn anh trai nên thế trận được Chân Trang Chủ chế thành Ngũ Hành Khuyết (khuyết đi 1 yếu tố) =))))))))))))))))
--------
"Không sai! Là Ngũ Hành Quy khuyết đi một yếu tố!", Chân Trường Đình vẫn ra vẻ bí hiểm cường điệu.
"Phụt!", Đinh Triệu Huệ không nhịn được phụt cười một cái.
"Thà nói luôn từ đầu là đánh mạt chược thọt một chân đi (*)", Kim Kiền lầm bầm nhỏ giọng hết mức có thể. Khốn nỗi, dù âm vực chẳng lớn, nhưng gặp phải toàn những cao thủ võ lâm thính giác không tồi, nên từng câu từng chứ cứ thế được rót vào tai rõ ràng.
--------
(*) đánh mạt chược thọt một chân: đánh mạt chược yêu cầu 4 người mới đủ chân, thọt một chân tức là đánh chỉ có 3 người. =))
--------
Nghe xong những lời này, nhất thời không ai kiềm chế được mà cười lớn.
"Há há há! Kim giáo uý! Tên này hay hơn đó!", Hàn Chương dậm chân cười.
"Khụ!", Bùi Mộ Văn ho nhẹ một tiếng, nói: "Kính xin Chân trang chủ đem trận pháp này ra mà giải thích kĩ càng cho tất cả cùng hiểu!"
Chân Trường Đình, bộ dáng mới vừa cười nói đã đột ngột quay ngoắt thái độ, lập tức bày ra bộ mặt nghiêm nghị, nói: "Trận pháp này lấy thuyết âm dương ngũ hành mà luyện thành. Thiên địa được cấu thành bởi năm yếu tố Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ. Thuỷ là nước, có tính nhu, thấm xuống. Hoả là lửa, bùng cháy thì bốc lên. Mộc là gỗ, xuất thân cây cỏ, hướng mọc lên khi cong khi thẳng. Kim là kim loại, cứng rắn nhưng khi thuận bề lại dễ dàng thay đổi, có thể uốn nắn. Thổ là đất, là nơi mà từ đó cây cối có thể mọc lên..."
"Chân trang chủ!", Bạch Ngọc Đường nhíu mày, ngắt lời Chân Trường Đình đương đà thao thao bất tuyệt, trực tiếp đưa ra nghi vấn "Nam Hải Tứ Ma chỉ có bốn kẻ, làm sao có thể lập thành trận Ngũ Hành? Nghe sao cũng không hợp lý!"
Chân Trường Đình dừng một chút, nhìn Bạch Ngọc Đường, hồi lâu mới nói: "Ngũ Hành Khuyết trận, ảo diệu biến hoá chính là tại điểm này! Trận đồ này, trụ phía Tây là Kim, trợ phía Đông là Mộc, tiếp phía Bắc có Thuỷ, yểm phía Nam bằng Hoả. Bốn kẻ trấn bốn phía, chặt chẽ phối hợp, vây bên trong vòng tròn của tứ ma chính là Thổ.
Nói đến đây, Chân Trường Đình hít một hơi sâu lấy giọng nói tiếp, "Ngũ hành tương sinh tương khắc, tuần hoàn lặp lại. Những ai lạc vào trận này, đều bị vây cho không thể thoát thân, phát lực vô dụng, rồi dần bị kẹt cứng bên trong, tiêu hao sinh lực, dần dần mà chết.
Kim Kiền lạnh người nghĩ thầm: trận pháp biến đổi vi diệu cỡ này, đúng là muốn dụ người ta vào mê trảo, hận không thể chết ngay mà phải khổ vì sống dở chết dở.
Mọi người trầm mặc đi, cho thấy không ai ra chiều coi khinh trận pháp nói trên.
Tưởng Bình hỏi: "Vậy tới nay đã ai phá được trận chưa?"
Chân Trường Đình ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: "Từ lúc Nam Hải Tứ Ma sử dụng trận pháp này cho đến nay, tuyệt vẫn chưa người nào phá nổi!"
Bùi Thiên Lan cao giọng hỏi: "Thế nào? Vậy ai xung phong phá trận?"
"Để con!", Hàn Chương, Đinh Triệu Huệ, Bạch Ngọc Đường đồng loạt đứng dậy báo danh.
"Ba đứa ngồi hết xuống cho ta!". Một lời nói ra của Giang Ninh bà bà lập tức kéo ba anh hào ngồi xuống. "Ba đứa các ngươi chỉ được cái lách cha lách chách, tính tình bộp chộp! Lơ ngơ ra đấy lại bị đập cho bầm dập, thương tích trở về!".
"Đúng đúng! Trận pháp này không thuộc chánh phái mà nghe ra có điểm tà môn quỷ quyệt! Lũ hậu bối các con chớ nên vội vàng mà hỏng chuyện, lại rước hoạ vào thân!", Bùi Thiên Lan hưởng ứng.
Những lời này chợt khiến Triển Chiêu, Mộ Văn, Đinh Triệu Lan hơi động.
"Chờ chút", Tưởng Bình lên tiếng, quay đầu hỏi Chân Trường Đình, "Chân trang chủ, theo ý trang chủ, bọn ta có nên lập trận pháp để đối phó?"
Còn chưa chờ Chân Trường Đình lên tiếng,Từ Khánh vỗ đùi đắc ý nói to: "A! Ta thật phục ta quá! Vậy bây giờ Ngũ Thử chúng ta cùng lên lôi đài đánh bọn hắn. Cái gì mà Ngũ Hành khuyết với chả thọt, chúng ta năm người chẳng lẽ không địch được bốn?"
Mọi người đều nhìn Từ Khánh bằng vẻ mặt khóc dở mếu dở.
"Tam ca...", Tưởng Bình cười khổ, "Huynh chắc đã quên mỗi người chỉ có thể lên lôi đài một lần! Nếu trận này thượng đài thì trận sau không cách nào thi đấu tiếp!".
Hàn Chương lắc đầu, "Chỉ là cái thứ Nam Hải tứ ma, võ công hạng ba, lại còn thứ trận Ngũ Hành què thọt ấy mà khiến cả Ngũ Thử tiêu hao thực không đáng!".
Mọi người chợt ngầm hiểu ra, đấy mới là trọng tâm của kế sách mà con hồ ly kia bày ra.
Kim Kiền bắt đầu dò xét lại chi tiết: Nếu là loại võ công hạng ba, lấy một chọi bốn cũng không quá khó khăn. Nhưng đã là trận pháp cao thủ vi diệu, một người khó thắng, liền chỉ có thể tăng số người tham chiến cho một trận. Nhưng kế ấy lại là con dao hai lưỡi, có thể có cơ thắng được ván này, nhưng lại tự triệt tiêu binh lượng cho những trận sau!
Có vẻ ai cũng đã liệu đến tình huống khó khăn này, nên đều không khỏi lo nghĩ.
"Nhưng Chân Mỗ đúng là cảm thấy, chỉ còn cách lấy trận pháp đối trận pháp thì mới có thể thắng, không lí do gì không thử một lần..." Chân Trường Đình suy tư chốc lát, đột nhiên dường như nghĩ thông ra được điều gì, hai mắt sáng rực, nhìn về phía Bùi Mộ Văn, reo lên: "Có rồi! Bùi thiếu trang chủ, ta cảm thấy bốn vị hậu vệ của ngài khá am hiểu một loại trận pháp, chính là Tứ Tượng trận, có nguồn gốc bắt nguồn từ Âm Dương bát quái, vừa may lại chính là khắc tinh của Ngũ Hành Khuyết!".
Nghe được những lời này, trong lòng mọi người như cởi được nút thắt mà vui mừng khôn xiết.
"Được! Mộ Văn, con hãy phái bốn hộ vệ đó ra nghênh chiến!", Bùi Thiên Lan dõng dạc nói.
Bùi Mộ Văn ôn tồn ôm quyền đáp lại, rồi lên tiếng hô lớn: "Bùi Phong, Bùi Hoả, Bùi Sơn, Bùi Lâm!"
Lời còn chưa dứt đã thấy bốn bóng người xé gió đi tới. Trong chớp mắt, nếu không tinh ý liền tưởng rằng họ có phép độn thổ và vừa ở dưới đất chui lên tức thì, xuất hiện ngay sau lưng Bùi Mộ Văn. Bốn người này chính là những người mà Kim Kiền và mọi người đã trông thấy trong rừng vào ngày đầu đặt chân đến Thiên Hạ Đệ Nhất Trang.
Với khoảng cách gần trong gang tấc lúc này, Kim Kiền cuối cùng cũng thấy khá rõ bốn vị hộ vệ nọ.
Nhìn từ trái sang phải, người thứ nhất, tầm bốn mươi tuổi, hình dạng bình thường, vóc dáng khá cao, trên mặt để râu ngắn. Người thứ hai, mặt trắng mắt to, tuổi vẫn còn nhỏ, trên dưới hai mươi, tóc màu hung đỏ ánh lên dưới mặt trời. Hai người còn lại, dung mạo hao hao nhau tới bảy phần, ắt hẳn là huynh đệ, đều có khuôn mặt trung hậu, thành thực.
Bốn người như một, đồng loạt hô to: "Có bọn thuộc hạ!".
"Ta lệnh cho các ngươi đối chiến trận này!", Bùi Mộ Văn nghiêm nghị ra lệnh, "Nhất định phải dốc hết toàn lực, thắng cuộc trở về!"
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!", bốn người gật đầu ôm quyền, đồng thời phi thân lên võ đài, sẵn sàng ứng thí.
Bọn Nam Hải tứ ma, thấy bốn hộ vệ ra trận, liền nổi giận đùng đùng.
Tóc đỏ Ba Lâm vung quyền: "Bốn người các người là cái thứ gì?"
Tóc xanh Ba Quảng phất tay: "Cút ngay! Nam Hải tứ ma không giao thiệp với hạng vô danh tiểu tốt!"
Tóc vàng kim Ba Đấu trừng mắt: "Mau gọi Ngũ Thử Hãm Không Đảo xuống đây!"
Tóc lam nhíu mày: "Đúng đúng! Các ngươi khôn hồn thì cút mau!"
Bốn vị hộ vệ vẫn không có chút gì lay động. Nam Hải tứ ma thấy thế, lại càng điên tiết, thẹn quá hoá khùng nên cứ thế mà la bai bải, võ mồm không dứt. Không ngờ, lúc này Trí Hoá lên tiếng:
"Nam Hải tứ ma! Các ngươi ngứa mồm phỏng?"
Liền thấy Nam Hải tứ ma nhất loạt run cầm cập, sợ hãi nhìn về phía đài cao nơi Trí Hoá đang toạ. Trong khi Trí Hoá một mặt đã mất kiên nhẫn, lên tiếng lạnh lùng: "Bớt nói nhảm! Lo mà đánh thắng! Môn chủ ta nhìn bốn đứa xấu xí các ngươi nhảy nhót từ ở trên đây mà đau mắt lắm rồi!"
Nam Hải tứ ma sợ hãi đáp: "Dạ vâng!"
Kim Kiền líu cả lưỡi lại nghĩ thầm: Ối chà! Hồ ly tinh thối mồm đúng là thiên hạ đệ nhất độc miệng. Kỹ năng công kích không cần phân biệt ta hay địch, cứ thế giã thẳng.
Trong lòng các vị anh hào chứng kiến cảnh này, tâm trạng cũng khá phức tạp.
Nam Hải tứ ma liền lấy lại vẻ nghiêm túc. Tóc đỏ Ba Lâm liền nói: "Chỉ cần chư vị phá được Nam Hải tứ ma trận pháp, liền được tính là thắng!"
Bốn hộ vệ Bùi gia trang đồng thời tiến một bước, một tiếng "xoẹt" vang lên, cương đao đã tuốt khỏi vỏ. Cả bốn đồng thanh: "Xin được lĩnh giáo!"
Nam Hải tứ ma hừ lạnh một tiếng, liền rút binh khí, tân thiết tam tiết côn (*) ra, côn nào côn nấy giống hệt nhau, không quên hét lớn thị uy: "Xem lợi hại của Nam Hải tứ ma đâyyyy!"
--------
(*) côn ba khúc, làm từ loại thép cổ đại. Loại thép này trước hết được mài bóng, sau đó dùng chất ăn mòn tạo hoa văn, ấy chính là tân thiết.
--------
Tiếng nói vừa dứt, bốn kẻ với bốn màu tóc choé loẹ vọt lên trước, nhằm bốn vị hộ vệ Bùi gia trang mà đánh tới. Bên này, các hộ vệ cũng không vừa, bình tĩnh ứng chiến, công thủ thoả đáng, phối hợp chặt chẽ.
Võ đài lập tức biến thành cuộc hỗn chiến tám người.
Khán đài toà tháp phía Đông, nơi tập trung anh kiệt giang hồ đều bày ra bộ mặt căng thẳng. Xung quanh như nín thở, vì chỉ sợ thở một nhịp thôi cũng sẽ bỏ lỡ tình tiết trận đấu.
Chỉ duy nhất có một nhân vật ngoài luồng diễn biến, chính là Kim Kiền. Cũng không hẳn do nàng không quan tâm trận thế, mà là....
Nàng- người đến từ hiện đại, sinh trưởng dưới lá cờ tổ quốc đỏ thắm, cùng nhau tiến tới một xã hội hiện đại, văn minh giàu đẹp. Đương thời, xem bóng đá nàng còn chẳng hiểu nổi đội hình chiến thuật. Bây giờ lạc về cổ đại, lại tận mắt chứng kiến loại hình đối chiến trận pháp như thế này... thì cũng chỉ như vịt nghe sấm mà thôi.
Nào là trận Ngũ Hành Khuyết, Tứ Tượng Trận?? Nhìn đặc biệt ở chỗ nào? Qua con mắt của Kim Kiền, hỗn chiến trận pháp trên kia chẳng khác gì mấy giang hồ du côn kéo bè vây cánh ẩu đả lẫn nhau.
Kim Kiền nghĩ bụng: Không ổn! Phân tích võ thuật cao thâm cỡ này, cần có một người giảng dạy chuyên nghiệp, trực tiếp phân tích bình luận trận đấu.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền quay về bên trái, cao cổ rướn người lên hỏi Triển Chiêu: "Triển đại nhân! Hiện tại tình hình trận chiến đang thế nào?". Tuy rằng mồm hỏi Triển Chiêu, nhưng ánh mắt Kim Kiền cũng đồng thời nhìn sang cả Chân Trường Đình lẫn Hàn Chương.
"Theo Triển mỗ nhận định, trận chiến có vẻ ngang tài ngang sức!", Triển Chiêu nói giọng cũng không chắc chắn.
"Xú Miêu! Ngươi nhìn kiểu gì đây? Rõ ràng là Bùi gia trang đang chiếm thế thượng phong!", Bạch Ngọc Đường theo thói quen nói ngược lại.
"Không! Bùi mỗ lại thấy Triển huynh nói có lý!", Bùi Mộ Văn tham gia thảo luận.
"Này! Ta không nói chuyện với ngươiiii!", Bạch Ngọc Đường trợn mắt nói.
Tranh qua cãi lại hồi lâu, Bùi Thiên Lan lúc này mới ngưng trọng sắc mặt mà nói: "Là Nam Hải tứ ma đang chiếm thế thượng phong!".
Một lời này khiến mọi người kinh hãi không thôi.
Chân Trường Đình cũng đưa ra ý kiến nhận xét mang tính chuyên môn: "Đúng là Chân mỗ cũng cảm thấy như vậy!"
Hàn Chương tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên: "Cái gì? Vì lẽ gì mà nói Nam Hải tứ ma đang chiếm thế thượng phong?".
Chân Trường Đình định trả lời ngay nhưng như nhớ ra cái gì, quay lại hướng Bùi Thiên Lan hỏi: "Ý của Bùi lão trang chủ như thế nào?"
Bùi Thiên Lan nhíu mày: "Chẳng phải rõ như ban ngày rồi sao?", tay chỉ hướng mọi người nhìn về người hộ vệ có ria mép: "Nhìn tiểu tử Bùi Phong mà xem! Mồ hôi túa ra rất nhiều chứng tỏ đã thấm mệt!".
Ánh mắt mọi người phóng đến người vừa được nhắc tới, chợt nhận ra trán vị Bùi Phong nọ đúng là đã ướt sũng.
"Bùi Phong vốn là một giang hồ lão luyện, dù sóng to gió lớn thì tinh thần không động, sắc mặt không đổi! Thế mà bây giờ mồ hôi túa đầy, sắc mặt nhợt nhạt. Chẳng lẽ, tình hình trận chiến này thực sự gian nan?", Bùi Mộ Văn nói.
"Nhìn chẳng có gì đặc biệt lắm! Chỉ là cái mớ tam tiết côn kia khua khoắng nhanh quá...nhìn cũng hoa mắt!", Hàn Chương lẩm bẩm phỏng đoán nhưng không chắc chắn.
Đột nhiên, sau lời Hàn Chương, một mảnh im lặng bao trùm. Vẻ mặt mọi người như chợt bừng tỉnh: "Thì ra là vậy....".
Kim Kiền vẫn chưa bắt kịp vấn đề, bộ dạng như muốn nói: hả? Cái gì vậy?
Nàng lo lắng nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt Triển Chiêu, liền nhận được lời giải thích: "Là hai mắt mệt mỏi!"
Kim Kiền càng rối bời: "Hả?"
"Tiểu Kim Tử! Ngươi nhìn cho kĩ bốn tên đó chưa? Thấy chúng sử dụng tam tiết côn như thế nào không?", Bạch Ngọc Đường thuận tay chỉ trỏ.
"Làm sao cơ?", Kim Kiền vẫn một đầu mù mờ. Tuy vậy nếu nhìn kĩ thì thấy hai mắt nhìn theo tam tiết côn đang đánh loạn thì thấy rất hoa mắt, nên nói tiếp: "A, có chút hơi váng đầu khi nhìn vào..."
"Không sai, xem ra Kim giáo uý đã nhìn ra đầu mối vấn đề...", Chân Trường Đình giảng giải chậm rãi, "Nam Hải tứ ma dùng loại thiết côn ba khúc này, chiêu pháp nhanh gọn, biến hoá khôn lường. Lại thêm kết hợp với Ngũ Hành khuyết, càng làm người ta chóng mặt, hoa mắt, tầm nhìn hạn chế, không bắt kịp tiết tấu đường côn. Từ ở trên cao, chúng ta dễ dàng thong dong quan sát thế trận. Mọi đường đi nước bước đều có thể thu gọn vào tầm mắt. Tuy nhiên, chỉ người trực tiếp lâm trận, tầm mắt ngay gần mới mục thị được hết trận pháp quỷ dị này, khó tránh khỏi mất bình tĩnh"
Kim Kiền há hốc mồm: hoá ra cái tinh diệu của trận pháp này chính là bởi tốc độ, khiến hai mắt mỏi mệt, tâm thần phân tán!
"Hơn nữa, Nam Hải tứ ma thân di chuyển biến hoá ảo diệu, chiêu thức tấn công tựa hồ cũng có quy luật thực rất kì lạ! Nếu nhìn kĩ thì, có chút giống như... ", Hàn Chương dán mắt chằm chằm vào trận chiến, lát sau dụi mắt trong vô thức, thậm chí còn ngáp một cái.
Quan sát dáng dấp Hàn Chương hồi lâu, đầu Kim Kiền chợt loé ra ý nghĩ, bất giác nói ra: "Giống như thôi miên đúng không?"
"Thôi miên?", Triển Chiêu nhìn Kim Kiền, chờ đợi giải thích.
"Ngươi nói rõ ràng ra xem nào, Tiểu Kim Tử!", giọng Bạch Ngọc Đường gấp gáp.
"Tức là...", Kim Kiền vò đầu bứt tai, nghĩ mãi không ra ý tứ để giải thích, nên đành giơ lên một ngón tay, vừa lắc qua lắc lại vừa nói: "Là như vậy nè... Là cái quy luật mà các vị vừa nhắc tới đó... Là cái mà cứ lắc loạn lên trước mắt, rồi tự lúc nào, nạn nhân rơi vào trạng thái không tỉnh táo, đầu óc dần trì độn... Lại còn thấy buồn ngủ nữa...."
"Ý Kim giáo uý chính là, dùng trận pháp này mị hoặc, phân tâm tâm trí đối thủ, khiến người lâm trận sinh ra cảm giác buồn ngủ?", Chân Trường Đình tổng kết, "Trận pháp này thật khiến người ta tình thần tổn hao, tứ chi bất lực, sức cùng lực kiệt, hư hao tới chết!"
"Đúng đúng đúng đúng! Chính là ý này!", Kim Kiền bật ngón cái lên hưởng ứng.
"Nói thế thì... Cái này chính là tà thuật sao?", mọi người sợ hãi nói.
"Bản thân lâm trận mà lơ là thì hậu quả sẽ khó mà lường được!", Bùi Mộ Văn hơi biến sắc, "Vậy làm sao để vô hiệu hoá trận pháp?"
"Thông thường... Bản thân kẻ lâm trận phải thấy đau nhức trong người hoặc đột nhiên giật mình hoảng hốt thì may ra mới giữ được tỉnh táo." Chân Trường Đình tuy nói vậy nhưng cũng là một mặt không xác định lắm, mắt nhìn sang Kim Kiền một chút.
"Cái này...", Kim Kiền lại vò đầu, tự nhủ: Ta cũng chỉ nói là "hình như" là thuật thôi miên chứ cũng đâu có chắc chắn. Nhỡ đây lại là thuật câu hồn đoạt phách hay nhập xác thì sao!!!!
Từ Khánh nghe mọi người phân tích lý thuyết cao cấp nên ù ù cạc cạc, nãy giờ im lặng chăm chú theo dõi trận đấu. Đột nhiên lúc này mới lên tiếng: "Nguy rồi! Bùi thiếu trang chủ! Bốn tên hộ vệ của huynh đột nhiên thổ huyết!".
Ai nấy kinh hãi thực sự, đồng thời nhìn về phía võ đài. Đúng là bốn vị hộ vệ của Bùi gia trang, khoé miệng đều chảy ra một dây tơ máu.
Thói quen nghề nghiệp của Kim Kiền lập tức khiến nàng phản xạ có điều kiền, đưa ra phỏng đoán ban đầu: Trúng độc sao?
Nhưng suy đoán này nhanh chóng được kết luận là sai lệch.
"Xem ra bọn Bùi Phong đã phát hiện ra thần trí bị phân tán dị thường nên đã cắn lưỡi cho chảy máu, nhằm lấy lại ý thức!", Bùi Mộ Văn nêu ra nguyên do.
Tất cả thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quan sát.
Quả nhiên chỉ sau một khắc, bốn hộ vệ kia như tỉnh khỏi cơn mê, nhanh chóng lấy lại thế chủ động tấn công, chỉ trong vài chiêu đã phá được vòng vây hãm của tứ ma.
Liền ngay sau đó, bốn hộ vệ Bùi gia trang thay đổi đội hình, dưới chân phát lực, nhanh chóng di chuyển, tạo thành bộ pháp Cửu Cung Bát Quái. Chỉ với vài đường, ánh đao sáng loè như dệt nên một trận điện võng. Bóng người di chuyển trùng điệp, nhanh nhẹn tựa trận cuồng phong thổi qua rừng. Những thân ảnh này lướt qua hệt chớp giật. Chớp mắt một cái, bốn thân ảnh đã hoá ra tám người, như gương phản chiếu, không phân biệt nổi đâu là thật đâu là ảo.
"Gì đây!?". Kim Kiền trừng mắt nhìn, rồi cố gắng lấy tay dụi mắt, nhìn lại lần nữa để chắc chắn là mình không nhìn lầm. Đến lúc xác định rõ ràng mới không khỏi bật nảy người, cả kinh: "Phân... Phân thân?!!"
"Vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái...", đôi con ngươi trong trẻo của Triển Chiêu sáng ngời giống sao trời, miệng tự lẩm bẩm tâm đắc, " Tứ tượng trận quả nhiên danh bất hư truyền!".
"Có gì đáng ngạc nhiên? Bốn người này thân mang khinh công tuyệt đỉnh, lại cộng thêm phương thức di dịch của âm dương bát quái khiến thân ảnh trùng điệp lớp lớp nên làm người xem tưởng nhầm, mắt sinh ảo giác." Bạch Ngọc Đường gấp quạt lại, vẻ mặt như đã sớm dự đoán được thiên cơ nên không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, "Trên thực tế vẫn chỉ là bốn người nhưng làm mọi người nhìn nhầm ra tám đó thôi!"
"Ngũ đệ quả nhiên tinh thông hiểu biết!", Bùi Mộ Văn khen ngợi.
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một câu: "Trò mèo!"
"Đâu mà trò mèo! Một phong cách phóng khoáng rất Tây! Rất đẳng cấp! Rất có chiều sâu!", Kim Kiền chỉ trỏ vào giữa sân, lời tán dương có chút lộn xộn theo phong cách tân cổ giao duyên.
"Không sai! Mấy hộ vệ này khinh công trác tuyệt, phối hợp ăn ý, bốn người như một. Lại thêm trận pháp huyền diệu, động tác tinh chuẩn, người thường không dễ gì đạt đến cảnh giới như vậy!", Chân Trường Đình đánh giá chắc nịch.
Trong khi đó, trên lôi đài, Nam Hải tứ ma đã bắt đầu hoảng loạn.
Tóc đỏ Ba Lâm kêu to: "Sao lại có tám người ở đây??"
Tóc lục Ba Quảng dậm chân hét ầm lên: "Rõ ràng là chơi xấu!"
Tóc vàng kim Ba Đấu hấp tấp lùi về sau: "Là tà thuật! Nhất định là tà thuật!"
Tóc lam Ba Thân hô hào: "Yêu quái đó! Rút lui mau!"
"Kẻ nào dám chạy?", từ phía thải đài phía Tây, Hoa Hoa công tử phất tay áo, hô to một câu, giọng thiếu điều rít cao quãng tám, đem bọn tứ ma đang định chạy trốn đột nhiên khựng lại.
"Phá tan trận pháp bọn chúng, giết không tha!", tiếng quát của Bách Hoa công tử tiếp tục vang lên thị uy.
Nam Hải tứ ma nhất thời run lên, nhìn nhau một cái, đồng thời hô to: "Liều mạng!"
Tứ ma lăm lăm tam tiết côn, uốn rắc một cái, lập tức hai đầu côn trồi ra hai mũi nhọn, điên cuồng lao tới, càng không thèm di chuyển theo trận pháp, cứ thế mà áp sát không cần tuân theo quy tắc nào, hòng vây giết bốn vị hộ vệ kia.
Có điều, bốn hộ vệ dường như không đổi sắc, vẫn tiếp tục luân phiên tiền công hậu thủ, vô cùng chặt chẽ. Được một lúc, Bùi Phong dịch chuyển vị trí lên hàng tấn công, ba người còn lại lùi về hậu phương phòng thủ gắt gao. Hơn nữa, tám đạo tàn ảnh trong trận pháp còn hư hư ảo ảo, càng làm đội hình tứ ma bát nháo, giao đấu thêm chưa đến mười chiêu, bọn chúng liền thân mang thương tích, đi đứng không vững.
Đúng vào lúc mà ai cũng cho rằng thời khắc chiến thắng đã đến, một biến cố đột nhiên xảy ra.
Bùi Phong đang vững vàng chiến đấu, tự nhiên mặt mày biến sắc, liền lập tức lộ ra sơ hở. Cánh tay vô ý bị Ba Lâm tóc đỏ khua kiếm quét qua, nhất thời máu bắn tung toé.
Trận pháp tứ tượng mới nãy còn để lại tàn ảnh tựa như kính hoa thuỷ nguyệt (*), mà phút chốc đã thình lình biến mất.
--------
(*) hoa trong gương, trăng trong nước--> ý chỉ những thứ hư hư ảo ảo, không có thực.
--------
"Không ổn rồi!", Bùi Mộ Văn đứng lên hoảng hốt.
Nhan Tra Tán nói lạc cả giọng: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Bùi Phong trong trận này có vai trò mắt xích chủ chốt! Vừa rồi chân Bùi Phong bước lệch nửa nhịp, tứ tượng trận liền bị phá vỡ", Chân Trường Đình ôm vẻ mặt tiếc hận nói.
Kim Kiền ngơ ngác nghĩ: Mới vậy mà đã bị phá thì làm sao thi triển gì được nữa đây?
"Trò mèo này trông ra cũng chỉ để làm cảnh chứ chẳng được tích sự gì!", Bạch Ngọc Đường chau mày rũ mắt.
"Có gì đó không phải! Bùi Phong thường ngày không thể vì sơ hở này mà làm hỏng chuyện được! Hay là hắn có thương tích gì?". Đinh Triệu Lan nghi hoặc hỏi.
Bùi Mộ Văn lắc đầu: "Nếu hắn thực có thương tích thì Bùi mỗ sẽ không bao giờ lệnh cho hắn lôi chiến!"
"Ể! Chờ đã! Mùi gì mà thơm vậy?", Kim Kiền khịt khịt mũi hít hít ngửi ngửi, "Ưm, chính là mùi hoa đào...! Nhưng chẳng phải là mùa xuân mà sao lại có hoa đào?"
Bùi Mộ Văn biến sắc: "Tại sao lại có mùi thơm hoa đào ở đây?"
"Hương hoa đào thì đã làm sao?", Bạch Ngọc Đường trừng mắt.
Bùi Mộ Văn nhíu mày chặt, nghiêm trọng nói: "Các vị đều không biết, Bùi Phong thân mắc bệnh lạ! Phàm chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của hoa đào thì cả người phát ngứa, miệng đau mũi nhức, để thời gian quá lâu, bệnh tình trở nặng, thậm chí sẽ ngất!"
Kim Kiền trố mắt: là bị dị ứng với hương hoa đào?.
Ai nấy đều kinh ngạc, nhất là Chân Trường Đình: "Trên đời hoá ra có quái bệnh như thế! Vậy mà Chân mỗ lại chưa từng nghe qua!"
"Việc này liên quan đến tính mạng Bùi Phong nên Bùi mỗ cũng giấu kín, chỉ có ba vị huynh đệ kia biết. Ngay cả cha ta, Bùi mỗ còn cố tình giấu..."
"Lẽ nào có kẻ lợi dụng điểm này...", Đinh Triệu Huệ trợn mắt nhìn xung quanh tứ phía, vừa mới ngó tới thải đài phía tây, đã lập tức giận tím cả mặt: "Hắc yêu hồ Trí Hoá! Quả nhiên là ngươi!"
Những thấy Hồ Trí Hoá kia, nhếch miệng tươi cười. Tay hắn thản nhiên rũ rũ một tấm khăn lụa. Khăn lụa theo gió mà động, tung bay chập chờn, nom khá phong tình. Không khó nhìn thấy, bên trong khăn lụa, một đoá hoa đào sống động được thêu trên đó.
Trí Hoá tủm tỉm cười nói: "Chư vị thấy sao? Tại hạ đã phí công tốn sức ướp hương trong ba ngày bằng phấn hương hoa đào đó!", nói đoạn, hắn liền rút ra hộp đánh lửa, đem cái khăn lụa kia đốt cháy, huỷ sạch dấu vết.
Mọi người phừng phừng lửa giận. Hàn Chương, Đinh Triệu Huệ, Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa là chửi ầm lên.
"Chư vị vẫn là nên để giành sức lực để theo dõi thắng bại trận đấu đi đã!". Con hồ ly kia vẫn nhãn nhã nói ra một câu như chọc tức.
Mọi người cả kinh, lúc này mới dời sự chú ý về trận đấu.
Nam Hải tứ ma toàn thân đẫm máu, thở không ra hơi, khó khăn đứng trụ. Rõ ràng khi không đánh theo trận pháp thì kiểu đánh lộn xộn của bọn chúng không chỉ hại người mà còn gây bất lợi cho chính chúng. Nhưng bên này, cánh tay Bùi Phong không ngừng chảy máu, sắc mặt tái xanh, hô hấp khó khăn, hai mắt đỏ quạch, được ba vị huynh đệ đỡ. Hiển nhiên đội hình này cũng không thể tái chiến.
"Chân Trang chủ, vậy trận này ai thắng?"
Mặt Chân Trường Nhạc tối sầm, chậm rãi đứng dậy, chậm rãi nói: "Ban đầu, Nam Hải tứ ma định ra ai có thể phá trận pháp kia thì liền thắng. Tuy nhiên vào lúc này, Ngũ Hành Khuyến và Tứ Tượng trận đều bị phá, hai bên đều không thể đứng lên chiến đấu tiếp. Vì lẽ đó, trận này... Hoà!"
Phán định vừa đưa ra, ai nấy cũng ngầm hiểu Trí Hoá dùng mưu hèn kế bẩn. Nhưng chứng cớ đã bị huỷ nên cũng không cách nào nói lý, đành ôm giận nuốt hận. Trong khi phía bên kia, Trí Hoá lại ra vẻ thoả mãn, gật đầu nói: "Hoà cũng rất tốt!".
Một câu nói này đã đặt một dấu chấm ảm đạm cho trận thứ nhất.
Ai cũng bất ngờ vì trận đầu chiến hoà. Bùi Mộ Văn cũng lập tức lệnh cho thuộc hạ mang Bùi Phong vào bên trong thuốc thang chữa trị. Mà bên Trí Hoá cũng đã chuẩn bị đại phu cho bọn tứ ma. Chỉ thấy đại phu mặc áo choàng đen kia sau vài lần thao tác, máu đã ngừng chảy. Sau đó bọn chúng cũng được mang ra ngoài trang viện.
Thu xếp ổn thoả xong, mọi người nhanh chóng vực lại tinh thần ứng chiến trận tiếp theo.
"Chuẩn bị sẵn sàng, trận thứ hai ngày đầu tiên, bắt đầu!". Chân Trường Đình lại dõng dạc khai trận.
Người bên thải đài phía Đông nín thở hồi hộp, chăm chú dõi theo, xem đối phương sẽ phái ai.
Trong khi Trí Hoá bên này thở dài, "Những tưởng bọn Nam Hải tứ ma ngay trận mở đầu liền có thể kỷ khai đắc thắng! Ai ngờ..., haizzz", nói tới đây liền phất tay ra sau, "lão Phòng, ngươi ra cho họ mở mang tầm mắt chút coi!"
"Tuân lệnh!". Một kẻ khác cũng mặc áo dài, đứng lên, sượt một cái đã đến bên lan can, hình như có ý bắt chước bọn Tứ Ma từ lan can nhảy xuống. Nhưng chẳng biết tại sao, y khựng lại một chút, nhìn trân trân một lát. Hồi lâu, hắn mới chậm chạp quay lại, sau đó mò ra phía cầu thang và... tằng tằng lao xuống bằng đường bộ, một mạch lao tới võ đài, hùng hổ vứt áo, chống nạnh hô lớn:
"Phòng gia gia ta tới đây!"
Mọi người định thần, nhìn lát rồi trố mắt:
Đó là kẻ một thân áo ngắn vải thô, chân đi hài đế mỏng, bên thân có 1 vỏ đao bằng da mềm, thân hình ngũ đoản ( tứ chi kiêm đầu đều ngắn), vừa lùn vừa ngắn, da vừa đen vừa thô, vai nhỏ, eo rắn, cổ như cây bột cán mỳ, đầu tròn giống quả bí, cả đầu chỉ có 1 chỏm tóc cột cao trên đỉnh, vừa mỏng vừa chỉa thẳng lên trời. Dòm lên mặt liền thấy người này mắt híp, mày xếch, mũi gãy, miệng rộng. Nếu dùng một từ để hình dung, chỉ có thể nói: xấu hết chỗ nói.
Con quỷ nào nữa đây?
Hoá ra lúc đầu Trí Hoá nói người Kỳ Lân Môn tướng mạo khó coi hoá ra không phải nói giỡn mà là nói thật à?
Cứ thế này mà thi đấu thì chả khác nào lôi đài lần này trở thành xú nhân đại chiến.
Kim Kiền chấn kinh hồi lâu. Thần kỳ hơn là kẻ này vừa xuất trận, đã khiến mọi người im lặng một cách quỷ dị.
Hồn phách nàng du ngoạn lên chín tầng mây. Hồi lâu nàng mới hoàn hồn để nhận ra, dường như bầu không khí xung quanh có chút bất thường.
Hay tên dưới kia là nhân vật không thể trông mặt mà bắt hình dong? Nghĩ tới đây, nàng liền mở mồm ra hỏi:
"Vị cao nhân này là ai?"
"Cao nhân cái nồi!", Hàn Chương nghiến răng, phá tan im lặng.
"Không phải ta hoa mắt đó chứ? Đây chẳng phải là tên quỷ lùn đầu to Phòng Thư An sao?", Ngải Hổ bàng hoàng.
Quỷ lùn đầu to! Xem như danh hiệu này cũng hợp với hắn. Người làm sao của chiêm bao là vậy!
Kim Kiền ngạc nhiên: "Ngải huynh! Huynh biết người này sao?"
"Từng giao đấu một lần", Ngải Hổ gật đầu xác nhận.
"Thân thủ ra sao?".
Ngải Hổ trầm mặc một chút mới nói tiếp: "Cả đời này ta chỉ mong không đụng phải hắn lần hai!"
"Võ công hắn lợi hại đến bậc ấy sao?", Kim Kiền kinh ngạc.
"Từ đầu tới cuối, hắn nói không để cho mồm kịp mọc da non! Ta nghe mà đinh tai nhức óc muốn nổ đầu!"
Về một khía cạnh nào đó mà nói thì có vẻ tên quỷ lùn này rất... lợi hại. Kim Kiền đầu đầy hắc tuyến.
"Phòng Thư An, một trong Giang Hạ Tam Quỷ. Người trong giang hồ hay gọi hắn là Quỷ Lùn Đầu To. Nói lắm, thích khoác lác, khinh công... Thôi khỏi bàn tới. Võ công... Cũng bỏ qua luôn đi." Đồng chí Chân Trường Đình đại danh đỉnh đỉnh rốt cuộc cho ra mấy câu tổng kết sau thời gian nín nhịn. Cái dáng do dự ấp úng rõ ràng là do tổng kết hồi lâu mới ra được ngần này chữ.
Định Triệu Huệ phẫn nộ: "Đưa một tên như thế ra nghênh chiến? Tên Trí Hoá này không coi chúng ta ra gì sao?"
"Chỉ sợ là ngược lại thôi!", Tưởng Bình chau mày, "Người này ra trận, thực rất kỳ lạ!"
"Không sai! Giang hồ ai cũng biết cái tên Phòng Thư An võ nghệ, khinh công, ám khí chẳng cái nào ra hồn, vốn không có tư cách xuất hiện chốn này! Nhưng Trí Hoá một mực phái hắn ra trận. Nên Đinh mỗ cả nghĩ, khi giao đấu chúng ta không cách nào xác định được tuyệt chiêu của hắn!", Đinh Triệu Lan nói.
"Chỉ là... Tuyệt chiêu của người này... " Bùi Mộ Văn ngập ngừng, "Bùi mỗ không mấy ấn tượng!"
"Hay vấn đề không phải là tuyệt chiêu, mà là nội dung tỷ thí?", hai mắt đậu của Tưởng Bình loé sáng.
"Tường lão tứ, ý ngươi là kẻ này sẽ đòi tỷ thí ở nội dung dễ bề cho hắn trục lợi nhất?", Bùi Thiên Lan hỏi.
Tưởng Bình gật đầu: "Tưởng mỗ cho rằng, tại lần so cao thấp này, hắn sẽ cố tình đưa ra một nội dung về một tài nghệ đặc thù nào đó, loại mà trên giang hồ chỉ có mình Phòng Thư An am hiểu!".
"Đọ cái gì mà tên xú quỷ này sẽ chiếm ưu thế thượng phong nhỉ...", Hàn Chương vuốt vuốt cằm nói, "ngoài tài khoác lác, ta thực sự không nghĩ ra hắn có bản lĩnh gì nữa... Chân trang chủ! Ngài có manh mối gì không?"
Chân Trường Đình nghĩ ngợi hồi lâu, mãi mới tổng kết: "Giang hồ đồn thổi rằng người này... Sức ăn rất lớn! Một bữa có thể ăn hết cả một nồi to. Vì vậy còn hay được giang hồ tụng xưng là đệ nhất nồi cơm..."
Ô? Tham ăn hoá ra cũng là một loại kĩ năng?
Nghe thấy những lời của Chân Trường Đình, ai nấy đều quay lại nhìn ngó Từ Khánh.
Tưởng Bình nói: "Tam ca! Hay là huynh ra trận đi!"
Hàn Chương góp giọng: "Không sai, tam đệ! Nếu nói về sức ăn thì e rằng chỉ có đệ mới cáng nổi tên xú quỷ kia!"
Lư Phương e ngại: "Nhưng vạn nhất nội dung tỉ thí không phải là ăn thì sao?"
Bạch Ngọc Đường tranh luận: "Sợ hắn làm gì? Bất kể là sức ăn hay võ nghệ khinh công, có chỗ nào tam ca không thể so với hắn chứ?"
Từ Khánh đứng dậy, vỗ cái vào bụng, trấn an mọi người: "Yên tâm, ta sẽ cho tên xú quỷ này hít khói!" (*)
--------
(*) nghĩa gốc nội dung hơi mất tính duy mỹ nên mình đã tự tiện giảm nhẹ =)))
--------
Tất cả dồn dập hò reo: "Hay lắm tam ca!"
Không đợi mọi người ồn ào xong, Từ Khánh đã xách song chuỳ, hiên ngang từ phía Đông thải đài đi xuống.
Trên sân bây giờ, hai đối thủ đang đứng đối diện nhau. Từ Khánh lừng lững thân cao chín thước, khôi ngô cường tráng, sừng sững như một toà hắc tháp. Trong khi đó, Phòng Thư An, đứng chưa được năm thước, trông rất hèn mọn khi đứng cùng Từ Khánh. Dáng vẻ đặc biệt nhìn giống con cá đang lóp ngóp dưới nước. Luận về khí chất hay ngoại hình, hai vị này căn bản không thuộc cùng đẳng cấp.
Phòng Thư An kia thấy Từ Khánh, chột dạ lùi xuống một bước, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Kẻ kia lai lịch thế nào?"
Từ Khánh cầm đôi tử kim chuỳ, toạc gió phất lên, hùng dũng hô: "Xú quỷ! Nghe cho rõ! Ông nội mi là Từ Khánh, Từ tam gia Hãm Không đảo đây!"
"Là Xuyên Sơn Thử Từ Khánh?", đôi mắt nòng nọc của Phòng Thư An giãn rộng ra mấy phần. Hắn nuốt nước bọt đánh ực một cái, đảo mắt ngắm kĩ đối phương một vòng, rồi mới ưỡn ngực thẳng lưng nói: "Từ Khánh ngươi cứ cẩn thận!"
Nói xong, hắn tuốt vỏ, rút ra một mảnh đao ngắn chừng... hai tấc, khai trận xông tới. Đầu lắc qua lắc lại soàn soạt như tiếng chim vỗ cánh, khua đao múa kiếm một hồi. Khi thì bày thế chim nhạn tung cánh, lúc thì tấn thủ kiểu gà trụ một chân. Đặc sắc nhất là màn vừa diễn vừa lồng tiếng: "Thất tinh khoá hổ! Gió cuốn mây trôi! Ngọc nữ gội đầu! Cá vượt long môn! Đẩy thuyền theo dòng! Ngực ưỡn mông cong! Ờm... xong rồi đấy!".
Một hồi múa đao làm Phòng Thư An thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, bắp chân run rẩy. Nhưng hắn vẫn sĩ diện hão, cố tỏ ra nguy hiểm nói: "Tiểu tử ngươi chắc sợ vãi đái ra quần vì đao pháp của Phòng gia gia rồi đúng không?"
Vèo vèo....
Gió ở đâu thổi qua, đánh vèo một cái.
"Ha ha hahhahah!", Từ Khánh đột nhiên cười lớn, "Tiểu tử ngươi cũng thật biết đùa!"
Phía Đông thải đài cũng bắt đầu cười hưởng ứng.
"Uầy! Ta còn tưởng đao mẻ kia là dao cắt móng tay chứ!".
"Hoá ra nãy giờ là một bài đao pháp phỏng? Sao ta không nhìn ra? Quá vô nghĩa đi!"
"Diễn xiếc hay như vậy mà làm giang hồ cũng phí!"
"Ối dời ơi, con xú quỷ này làm ta cười chết mất!"
"Há há há... Quỷ đầu to đang trên sân khấu biểu diễn ca múa nhạc sao?" Kim Kiền vỗ đùi đánh đét, bỏ thêm một câu đánh giá.
Còn phía Tây thải đài, Bách Hoa công tử che mặt, mấy tên áo choàng đen ngồi phía sau cũng cúi gằm lặng lẽ. Trí Hoá dở khóc dở cười, không thể không lên tiếng: "Quỷ đầu to, có phải ngươi muốn tại hạ bẻ cổ tế sống?"
Trên lôi đài, sắc mặt Phòng Thư An hết đỏ một trận rồi trắng bệch từng cơn. Vừa nghe được giọng Trí Hoá, y liền lấy lại tinh thần, "Cấm cười! Chẳng qua là ta thư giãn gân cốt! Bây giờ mới là lợi hại của ta đây!"
"Được! So cái gì?", Từ Khánh ngừng cười, tử kim chuỳ hướng về phía Phòng Thư An, "Từ tam gia sẵn sàng tiếp chiêu ngươi!".
Một trận kình phong ùa tới theo hướng tử kim chuỳ vừa phất lên, khiến búi tóc Phòng Thư An bị thổi cho lắc qua lắc lại. Tên này sắc mặt trắng xanh nhưng vẫn cố ra vẻ mạnh mẽ, nói cứng: "Đưa đồ chơi của Phòng gia gia tới đây!"
Lời ra lệnh của Phòng Thư An vừa dứt, Trí Hoa trên đài cũng lắc tay, liền thấy tám kẻ mặc áo choàng dài, chia làm hai tốp, phi thân từ trên cao xuống. Mỗi đội khiêng một khối đá ước chừng bốn tấc, vứt oạch xuống sân. Xong xuôi, một tên trong đám mới cẩn thận lôi ra... hai khối đậu hũ đặt ở trên phiến đá bên trên.
Mọi người ngạc nhiên không ngớt.
"Làm gì đây?", Từ Khánh trừng hai mắt, chỉ vào miếng đậu hũ trên phiến đá hỏi.
"Hôm nay chúng ta sẽ tỉ thí chặt phiến đá qua lớp đậu phụ!". Phòng Thư An hai tay chống nạnh vênh váo.
"Chặt phiến đá... Qua lớp đậu hũ?" Từ Khánh ngẩn người.
"Không sai! Ai có thể chặt phiến đá ra làm hai mà miếng đậu phụ vẫn nguyên vẹn thì liền thắng!", Phòng Thư An đắc ý, "Cho ngươi tuỳ ý chọn một khối!"
"Làm sao có khả năng làm như vậy?", phía Đông Thải, mọi người bắt đầu la ó.
"Trừ phi người đó có nội lực đạt đến cực hạn... Trên giang hồ không quá hai người." Bùi Thiên Lan cả kinh, "sợ là lão hán ta còn không làm được!"
"Hoặc là có cách sơn đả ngưu công phu...", Tưởng Bình đế vào, "Nhưng loại công phu này đã thất truyền nhiều năm nay..."
"Trên giang hồ không có loại công phu này sao?", Kim Kiền ngạc nhiên.
Vậy ra trước giờ các tiểu thuyết kiếm hiệp ba xu rõ ràng lừa người.
"Ta càng không tin tên xú quỷ kia có công phu cỡ đó!", Hàn Chương cắn răng.
"Chắc nói nhảm phô trương thanh thế thôi", Bạch Ngọc Đường nói thêm.
Mọi người nhất loạt đồng ý. Chỉ có Triển Chiêu khẽ nhíu mày, nhìn về phía Kim Kiền, thấp giọng nói: "Kim Kiền... Ngươi có thể... Có thể làm cho phiến đá..."
Nói chưa dứt câu, bỗng nghe trên sân, một tiếng vang thật lớn. Từ Khánh đã vung chưởng. Hòn đá nát bấy, mà đương nhiên là đậu hũ cũng nát theo.
Tuy rằng đây là kết quả mà ai cũng biết nhưng thực sự vẫn vô cùng tiếc hận.
"Ngươi giỏi thì làm đi!", Từ Khánh vẻ mặt âm trầm, trỏ tay vào Phòng Thư An. Tên này cười hì hì, tiến lên một bước, vén tay áo lên, xốc lại đai lưng, dùng tay vuốt vuốt cái chỏm tóc trên đỉnh đầu. Hai tay hắn quay quay nửa ngày, rồi mới ngồi xổm xuống trung bình tấn, nhổ hai ngụm nước bọt ra lòng bàn tay, xoa xoa thổi thổi, chậm rãi giơ tay lên, đột nhiên đánh xuống, cách miếng đậu hũ trong gang tấc.
Khối đậu phụ khẽ run rẩy, liền nghe tiếng nứt. Phiến đá dưới miếng đầu phụ kêu rắc một tiếng, rồi vỡ thành hai mảnh.
Thoáng tĩnh mịch trên khán đài thổi qua.
Mọi người chỉ bừng tỉnh khi giọng nói mang theo ý cười âm hiểm vang lên: "Chân trang chủ! Kỳ Lân Môn trận này thắng rồi!"
Chính là Trí Hoá, con yêu hồ vạn người ghét vừa nói.
"Từ đã!", Chân Trường Đình đứng dậy, hướng Trí Hoá ôm quyền. "Chân mỗ cần kiềm tra phiến đá ấy!".
"Xin cứ tự nhiên!", Trí Hoá nhíu mày.
Chân Trường Đình vừa định bước xuống thải đài, Triển Chiêu đột nhiên đứng dậy theo nói, "Chân trang chủ, Triển mỗ đi cùng ngài!".
Nói vậy xong, ánh mắt quét qua Kim Kiền ra hiệu. Kim Kiền lập tức lĩnh hội, nhanh chóng đứng lên nói: "Ta cũng đi cùng!"
Mọi người đều một mặt không rõ. Chỉ có những người biết thân phận của Kim Kiền là Nhan Tra Tán và Ngũ Thử Hãm Không Đảo lập tức phản ứng lại.
"Tiểu Miêu, Tiểu Kim Tử! Các ngươi tốt nhất là nên xem xét cẩn thận", Bạch Ngọc Đường trịnh trọng nói.
Cả hai lặng lẽ gật đầu, rồi cùng Chân Trường Đình đi tới võ đài.
Từ Khánh vẫn còn bàng hoàng, gãi đầu không hiểu gì. Vừa hay thấy ba người đi tới, tiến lên đón đường nói: "Cũng may mọi người đến đây! Hay là mau mai nhìn xem trong này có gì khuất tất!".
Phòng Thư An vẻ mặt bất mãn, giậm chân đôi co: "Rõ ràng Phòng gia gia ta nội lực thâm hậu! Các ngươi thật hẹp hòi, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!"
Đáng tiếc cho hắn, ba người vừa tới chẳng mảy may để ý, trực tiếp bắt đầu quan sát khối đá. Một khối do Từ Khánh đánh cho vỡ vụn, e rằng nếu có manh mối thì cũng sớm đã bị đập cho tan nát. Khối còn lại, vẫn còn khá nguyên, ngay cả khối đậu hũ bên trên cũng bảo toàn hoàn hảo. Có điều, ở vị trí nứt ra làm đôi của phiến đá, người ta nhận thấy chỗ này bóng loáng như gương, rất quỷ dị.
Chân Trường Đình xem xét tỉ mỉ, dùng ngón tay quệt để phân tích cả những mạt vỡ, nhưng cũng đành hướng về Triển Chiêu lắc đầu.
Triển Chiên vén bào ngồi xuống, dõi mắt kiểm tra, tuy nhiên cũng không tra xét ra được gì, liền ra hiệu cho Kim Kiền đi tới.
Nàng cũng tiến hành kiểm tra giống như Chân Trường Đình, dùng ngón tay sờ kĩ, mũi ngửi cẩn thận, đều không phát hiện ra manh mối. Cuối cùng, Kim Kiền cầm miếng đầu hũ lên quan sát hồi lâu nhưng cũng chẳng tìm được gì hơn, nên đành tiếc hận lắc đầu, đồng thời tự nhủ: không lẽ tên quỷ này thực sự là giả heo ăn hổ (*) và thật ra là một thế ngoại cao thủ?
--------
(*) có hẳn 1 câu chuyện về thành ngữ này, các bạn có thể google nếu muốn tìm hiểu kĩ. Trong trường hợp này thì nó có nghĩa gần như đại trí giả ngu.
--------
Mới nghĩ tới đây, đã thấy Triển Chiêu hướng Phòng Thiên An, cung kính nói: "Hôm nay mới được chứng kiến võ công trác tuyệt của Phòng huynh, quả thực đã khiến Triển mỗ nhìn nhận với cặp mắt khác xưa! Chỉ có điều Triển Chiêu hành tẩu giang hồ nhiều năm, nhưng cũng chưa thấy qua tài năng như vậy! Không biết Phòng huynh có thể cho Triển mỗ được biết tên chiêu thức này không?"
"Khà khà! Đây là tuyệt kĩ tổ truyền của Phòng gia gia, không tuỳ tiện cho người ngoài biết được!", Phòng Thư An đắc ý, lỗ mũi nở ra nhét vừa được hai quả trứng.
"Trong này, có bí quyết gì vậy?" Đôi con mắt trong suốt như hồ nước bình tĩnh nhìn Phòng Thư An, nở nụ cười gió xuân, rực rỡ như hoa tắm ánh mặt trời.
Rõ ràng Kim Kiền thấy tên Phòng Thư An đầu óc liền choáng váng, nuốt nuốt mấy ngụm nước bọt, mãi sau mới phục hồi tinh thần, vội lau khoé miệng. Mắt nòng nọc bất an loạn đảo tứ phía, nhưng vẫn cố ra vẻ bộ dáng đương nhiên: "Chẳng có bí quyết gì! Là công phu chân thực, bản lĩnh công phu của Phòng Gia Gia!"
"Triển mỗ thụ giáo!", Triển Chiêu ôm quyền rồi ra hiệu cho Chân, Kim hai người cùng rời đi.
Đến khi ba người về đến nơi, mọi người nhao ra hỏi:
"Kết quả ra sao? Có phát hiện được gì không?"
Chân Trường Đình lắc đầu: "Chân mỗ nhìn không ra đầu mối!"
Kim Kiền cũng ủ ê: "Tại hạ cũng không tra ra vấn đề!"
Triển Chiêu trầm giọng: "Phiến đá kia không phải do Phòng Thư An chém đứt, mà có trò lừa bịp trong đó!"
Tất cả ánh mắt dồn về phía Triển Chiêu.
"Ngươi có bằng chứng gì không Tiểu Miêu?", Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi.
"Cũng không thể chứng thực điều gì!", Triển Chiêu khẽ thở dài, "Chỉ là Phòng Thư An ánh mắt bất định, đồng tử thu hẹp, vẻ mặt mơ hồ lộ vẻ bối rối, xác thực lời nói ra căn bản chỉ là nói dối!"
Mọi người hiểu ra, đều cùng than thở, hẳn là Triển Chiêu nhãn lực hơn người.
"Không hổ danh là tuỳ tùng của Bao đại nhân, Triển hộ vệ quả có nhãn lực nhìn thấu mọi việc!", Giang Ninh bà bà khen ngợi.
Xuỳ! Cái gì mà nhìn thấu mọi việc. Đây rõ ràng là hệ quả của việc tên đó trúng phải "Mỹ miêu kế" hàm lượng cao độc nhất vô nhị, bách phát bách trúng của Tiểu Miêu thì có.
Kim Kiền thầm cải chính với mọi người nhưng không dám nói thành tiếng.
Trong khi mọi người bàn tán thảo luận, dưới sân, Phòng Thư An hét to: "Các ngươi nhìn cũng nhìn rồi, hỏi cũng hỏi rồi, thế có cho ta thắng không?"
"Lão Phòng, đừng nóng! Chân trang chủ là người công chính, chắc chắn sẽ cho chúng ta một phán xét công bằng!", Hắc yêu hồ Trí Hoá không nhanh không chậm, nói xen vào.
Chân Trường Đình ảo não nhìn mọi người, thở dài rồi mới nói: "Ván thứ hai, Kỳ Lân Môn thắng!".
"Chậc chậc chậc! Cuối cùng ta cũng thắng! Hahaha!" Phòng Thư An cười như bắt được vàng, hai mắt nòng nọc nhấp nháy, khua tay múa chân vui sướng trở về Tây thải đài.
Từ Khánh phiền muộn lắc đầu nhằm hướng Đông thải đài mà về, được mọi người tiến tới an ủi.
"Không sao Tam đệ à! Trận kế thằng là được rồi!", Lư Phương lên tiếng.
Hàn Chương: "Bất quá chờ ngày hôm nay thi đấu xong, chúng ta liền tóm cổ con quỷ kia tẩn cho một trận để tam đệ hả giận!"
Tưởng Bình: "Lần này là vì đệ đoán sai! Không trách tam ca!"
"Hừ! Chẳng qua con quỷ lùn ấy dùng xảo thuật nên mới xem như thắng!"
"Rất có khả năng!", Kim Kiền khẽ nói.
Âm lượng giọng nói này nhỏ vô cùng, chỉ có người ngồi cạnh nàng là Triển Chiêu nghe thấy. Chàng thấp giọng hỏi lại: "Kim Kiền, lời ấy có ý gì?"
"Hội Triển đại nhân! Thuộc hạ nghĩ nếu dùng hoá thạch phấn trước đó lau bên trên phiến đá, phiến đá sẽ tự tách ra, chứ không cần mượn ngoại lực gì!"
"Hoá thạch phấn?", Triển Chiêu ngẩn ra.
"Khi còn ở trên núi với hai sư phụ, thuộc hạ vô tình làm ra một đồ chơi nho nhỏ!", Kim Kiền cẩn thận đè thấp tiếng, "Nhưng trên phiến đá kia lại không có mùi chua của thạch phấn nên thuộc hạ không thể xác định!".
"Hay có biện pháp khử mùi?", Triển Chiêu suy đoán.
Kim Kiền lắc đầu: "Khó lắm! Thuộc hạ đã từng thử nhưng không thành công. Nếu có ai làm được, nhất định độc thuật trên tại hạ một bậc, hay nói cách khác... Ngang bằng hai vị sư phụ!"
Nói đến đây, Kim Kiền lập tức cả kinh: "Triển, Triển đại nhân, không phải đây chính là cao thủ độc thuật luyện ra thập tuyệt đơn mà trước đây chúng ta suy đoán hay sao?"
Triển Chiêu ra hiệu cho Kim Kiền im lặng: "Chuyện này tạm thời gác lại, bàn sau!"
Kim Kiền giật mình, bịt miệng.
"Kim Kiền, sau này ngươi nên ăn nói cẩn thận, tránh để bại lộ sư môn!", Triển Chiêu căn dặn lần nữa. Kim Kiền ra sức gật đầu.
Trong khi hai người nói chuyện, Từ Khánh đã được mọi người an ủi, tinh thần phấn chấn lại không ít. Chân Trường Đình liền đứng lên tuyên bố mở trận thứ ba.
"Đệ nhất thiên hạ trang đối Kỳ Lân Môn, trận thứ ba ngày đầu tiên, bắt đâu!"
Mọi người nín thở chờ đợi. Lần này Trí Hoá vô cùng thẳng thắn, tiện tay vung lên, ra hiệu cho hai kẻ ngồi chếch hướng với Phòng Thư An. "Hai người các ngươi cũng xuống đó luyện một chút đi!"
Hai kẻ kia lĩnh mệnh, nhảy vào sân đài, vứt áo choàng sang một bên.
Những thấy hai người này, thân đều đeo trường đao, cách hoá trang cũng giống như Quỷ Lùn đầu to. Tuy nhiên tướng mạo lại vượt trội hơn nhiều, chí ít vóc người cũng được tính là cân xứng, ngũ quan ở đúng vị trí, không xô, hô hay lệch. Các nét có chút tương tự nhau, ắt là huynh đệ chung huyết thống.
"Giang Hạ ba quỷ có Thôi Mệnh Quỷ Hoàng Vĩnh Giang và Yếu Mệnh Quỷ Hoàng Vĩnh Hải.", Hàn Chương chỉ một cái liếc mắt, đọc luôn ra thân thế bọn chúng.
"Đều dùng đao bản rộng, võ nghệ... tầm tầm!", Chân Trường Đình một mặt đăm chiêu, cũng chỉ thốt ra hai câu có lệ.
Mọi người nhìn nhau bất lực.
"Thôi, dù sao cũng không biết chúng ra quái chiêu gì nên chúng ta cũng đành tung một đòn hết sức!", Bùi Thiên Lan vỗ đùi.
"Không sai! Câu nệ tiểu tiết quá không phải tác phong người giang hồ chúng ta!", Giang Ninh bà bà đồng tình.
Tất cả gật đầu tán đồng. Lúc này Lư Phương mới nói:
"Ván trước cũng là do tam đệ nhà chúng ta bỏ lỡ cơ hội thắng. Chi bằng ván này để ta và nhị đệ đi tìm lại lý lẽ cho mọi người!".
"Được! Tiểu đệ liền theo ý đại ca!", Hàn Chương đứng dậy.
Hai người liền ôm quyền, nhảy xuống khỏi thải đài, tiến ra sân.
Trận này, hai người rút kinh nghiệm, chuẩn bị trước tinh thần cùng đối phương không chỉ so dũng khí mà còn đấu trí. Kết quả thu được lại vô cùng ngoài ý muốn.
Giang Hạ nhị quỷ lại yêu cầu hết sức đơn giản, chỉ cần đánh bại hai người bọn hắn là giành thắng lợi. Lư Phương, Hàn Chương vì là đề phòng đằng sau có chiêu trò lừa bịp nên đánh rất cẩn thận, giao chiến tầm ba mươi chiêu thì phát hiện lũ này cũng chẳng có bản lĩnh gì cao cường. Thực sự chỉ là bọn chúng phô trương thanh thế. Lúc này Nhị Thử mới phối hợp hạ đo ván nhị quỷ cho nằm mạt đất.
"Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, Lư Phương, Hàn Chương thắng!"
Chờ Chân Trường Đình hô xong, mọi người vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Thậm chí cả Lư Phương, Hàn Chương khi về lại thải đài cũng một mặt không hiểu ra sao.
"Lần này.. Là sao?", Lư Phương cau mày.
"Thắng đơn giản vậy nhưng sao ta cứ thấy lạnh sống lưng!", Hàn Chương lẩm bẩm.
Mọi người không hẹn mà cùng quay về hướng Tây thải đài, hướng ánh mắt về con hồ ly tinh kia.
Nhưng thấy Trí Hoá một mặt mang theo ý cười, hướng mọi người ôm quyền: "Kỳ Lân Môn dù sao cũng là khách đến đánh lôi đài, nên cũng phải để lại cho Thiên Hạ đệ nhất trang chút mặt mũi! Trận cuối này, coi như là chúng ta tặng các vị, miễn cho sự việc truyền ra ngoài, khiến ô danh bổn trang!".
"Biết ngay là tên này không có ý tốt!", Đinh Triệu Huệ giận dữ.
Ai cũng nhìn Trí Hoá bằng con mắt khinh bỉ. Đương nhiên hắn cũng không thèm để tâm tới, miệng còn không quên hé ra nụ cười tà khí bức người: "Thế nhưng, trận kế tiếp thì tại hạ cũng không có tâm tình mà đùa vui nữa!".
Nói xong, y chậm rãi đứng lên, lắc lắc trường sam đi xuống khỏi thải đài, bước lên lôi tràng, đứng ngay chính giữa.
Anh hào bên Đông thải đài nhìn hắn một mực ngứa mắt.
"Xin hỏi môn chủ! Ngươi đây là ý gì?", Bùi Thiên Lan đứng lên nghiêm giọng hỏi.
"Cái này còn phải hỏi sao?", Trí Hoá khẽ mỉm cười, "sau ba cuộc tỉ thí, Kỳ Lân Môn hoà một trận, thắng một trận và bại một trận. Vì vậy phải tỉ thí trận thứ tư. Trận cuối này đương nhiên do Kỳ Lân Môn môn chủ xuất chiến."
Kim Kiền không khỏi lại toát mồ hôi hột: này này này, lão nhân gia ngài to nhỏ gì cũng được coi là môn chủ môn phái. Sao ngay ngày thứ nhất đã thân chinh xuất trận làm gì? Trình tự này có phải là hơi vội không?"
----------------
Tâm sự editor:
Độ này chữa bệnh, thầy u có chút khó khăn:-< 10h đã tắt wify, 3G bị vô hiệu hoá:(( Thật mừng là mình đã được đi làm và up được.
Có 1 chuyện trong quá trình edit diễn ra như sau:
- Kimmie: Sư phụ:o có phải con đang dịch ĐPKP không? 2 anh chị Triển Kim đâu rồi??? Cả buổi chỉ thấy chị lau mồ hôi, anh phóng sát khí thổi mát.:(((((( có phải truyện Phủ Khai Phong giờ đổi thành Đến Hãm Không Đảo rồi không?
- Sư phụ: Không nhầm đâu con:-< Là má Tâm quên họ rồi
......... *edit một lúc gặp được đoạn Triển Chiêu lên đài*
- K: sư phụ! Anh đã xuất hiện! Và được nói rồi!:(((((
- Sp: Ta cũng thấy rồi! *lau lệ*, Kim Kiền của sư phụ cũng được lên rồi:((((((
Buồn khổ vô cùng khi chap này edit vẫn không thấy 2 anh chị đâu. Toàn thấy Ngũ Thử =)))
------
Vì vậy đành chèn fic vào đây an ủi các bạn. Fic này bên fb Kimmie các bạn chắc cũng đọc rồi, nhưng mình chưa hề đưa lên wattpad. Thế nên hôm nay chúng mình cùng đọc lại nhé:3
<Fic ngắn> Bà mối mất duyên
Mã Hán tông cửa phòng Kim Kiền chạy vào, hớt hơ hớt hải, nhễ nhại mồ hôi, nói gần như không ra hơi:
- Kim... kim huynh... kim giáo uý... Có chuyện lớn rồi...
Kim Kiền đang úp mặt xuống gối, nghe thấy Mã Hán nói, tay chỉ lên trời lập lời thề:
- Mã huynh, hôm nay dù có cháy nhà sập trời, Hoàng Hà vỡ đê ta cũng kiên quyết chung thân tương ái với cái giường này! Đừng hòng lôi Kim mỗ ra khỏi vào ngày nghỉ...
Mã Hán khó nhọc thở dốc:
- Nhưng người xảy ra chuyện là Triển đại nhân...
Nói chưa hết câu, Kim Kiền phi hai cước, túm lấy cổ áo Mã Hán gào lên:
- Huynh nói cái gìiiiiiiii?? Triển đại nhân bị làm sao? Bị trúng miêu cương cổ độc, Tây Vực kỳ độc, Đường môn gia truyền độc hay Đại Nội Mật độc?????
Nói một hồi, người ngoài nghe được kiểu gì cũng nghĩ Kim Kiền đang trù ếm vị lãnh đạo trực tiếp mà thường ngày mình vẫn thường giành cho lòng sùng kính như nước sông liên miên.
Không đợi Mã Hán trả lời, Kim Kiền nhảy bổ đến vơ bọc dược của mình rồi phi luôn ra ngoài cửa:
- TRIỂN ĐẠI NHÂNNNNNNNN, thuộc hạ có mặtttttt
Kim kiền phi luôn đến phòng khách phủ Khai Phong. Lúc này các vị nhân tinh phủ đã tập trung đủ cả. Mặt ai cũng trắng ra thêm vài phần kể cả cái vị vốn nổi tiếng là Mặt Sắt đen sì Bao Chừng kia... Duy chỉ có một người mặt đen kịt, toàn thân hàn khí. Kim Kiền thoáng thấy Triển Chiêu sát khí phủ thân như vậy có chút chùn bước, tay run rẩy, giọng khúm núm:
- Triển đại nhân có gì cần phân phó?
Một không khí im lặng quỷ dị bao trùm phủ. Mãi sau Công Tôn tiên sinh mới chầm chậm hướng Kim Kiền nói:
- Kim giáo uý, tại hạ thực thắc mắc... Không hiểu nguyên do gì mà cái chồng... Văn kiện đây lại rơi trước cửa phòng Kim giáo uý...
Thoáng thấy cái bọc, gói thuốc trên tay Kim Kiền rớt cái bịch. Thôi xong! Hỏng hẳn rồi. Toàn là thư tình của các cô nương trong thành... Lại còn cả quyền sổ ghi chép số bạc giao ước nếu chuyển thư thành công. Và địa chỉ thì duy nhất chỉ có phòng của cái người mặc quan phục đỏ ngồi uy phong lẫm lẫm ở kiaaaaaa!
Triển Chiêu ngẩng mặt lên, ý cười nở rộ nhưng không phải xuân phong cười... Phải gọi là mèo thành tinh cười mới đúng 【o'゚□゚'o】
Đỉnh đầu Kim Kiền lúc này đã co rúm, mãi mới vặn vẹo ra nụ cười méo mó, thành khẩn khai báo:
- Triển đại nhân! Thuộc hạ biết tội.
Triển Chiêu vẫn giữ giọng ôn hoà dù hàn khí đã đóng băng xung quanh cảnh vật:
- Chẳng trách mà mấy hôm nay phòng Triển Mỗ cứ được thả vào, hôm thì hương bao, hôm thì túi thơm, hôm thì thư tình. Lại có hôm cứ thấy Kim Giáo Uý thập thò ở cửa phòng tại hạ hoá ra là vì nguyên nhân này?
Kim Kiền bày ra nụ cười cầu hoà vừa vặn ngoác đến mang tai. Triển Chiêu đứng lên ôm quyền hướng hai vị hắc bạch song sát của Phủ Khai Phong ôn hoà:
- Triển Chiêu có công vụ xin đi trước một bước. Phiền Kim Giáo uý đi cùng Triển mỗ luôn! Cả tháng nay đích thực Kim huynh đã vất vả
Hai chữ Kim Huynh chật vật thoát ra từ kẽ răng nghiến chặt của vị Ngự Tiền Tứ phẩm nào đó. Rồi không đợi Kim Kiền phản ứng liên tha lôi đi một mạch.
Bao đại nhân nhìn Công Tôn tiên sinh, mặt khó hiểu:
- Thỉnh tiên sinh chỉ giáo, bản phủ có điểm không thông?
- Mời đại nhân hỏi?
- Nghe qua thì thấy Triển hộ vệ đã sớm biết Kim giáo uý làm, tại sao giờ mới lên tiếng?
Công Tôn tiên sinh vuốt râu:
- Đại nhân, những hương bao ấy đều không đề tên do các cô nương ngại ngùng nên đã giấu tên vào những góc kín của túi. Thơ thì kí tên bằng mực vô hình phải dùng lửa hơ. Triển hộ vệ lại không chú ý, cứ nghĩ là Kim giáo uý đùa nghịch nên không chấp...
Bao đại nhân lại lắc đầu thưởng trà, ánh mắt thâm ý:
- Thực là nghĩ Kim giáo uý đùa nên không chấp?
Công tôn tiên sinh cũng cười vô tội:
- Đích thực là không chấp,.... Thậm chí còn giữ lại trong rương cẩn thận như đồ quý... À tại hạ cũng đã nhiều chuyện rồi ┐( ̄ヮ ̄)┌
Mặt hai người lúc này nhìn nhau đúng tiêu chuẩn ta và người tuy dị khẩu nhưng tâm đồng, cùng chung ý nghĩ nếu nói ra thì rất sai trái nên hiểu thế là đủ...
......
Lại nói đến Triển Chiêu sau khi kéo theo Kim Kiền, không nói không năng, đi phăm phăm đăng trước. Kim Kiền khổ sở theo sau thầm khóc trong lòng.
Bất chợt Triển Chiêu đứng khựng rồi quay lại khiến Kim Kiền đang đi đâm ngay vào ngực vị hồng y nọ. Kim Kiền vội bật người ra sau thì lại mất thăng bằng, chới với. Lập tức thân hình uyển chuyển như mèo kia nhanh chóng chộp lấy cổ tay gầy yếu, kéo giật lại. Kim Kiền bị kéo đột ngột lại vừa vặn lao vào lòng Hộ vệ nọ, được khuyến mại thêm cái ôm siết chặt hàng thật giá thật.
Kim Kiền vẫn chưa hoàn hồn, giờ lại gọn lỏn trong lòng ai kia, nên có chút hoang mang... Ờm, cái này là nhịp tim của ta hay Tiểu Miêu vậy? Không không nhất quyết không phải là ta được... Ta đã có kháng thể với sắc đẹp! Vậy thì không lẽ... của Triển đại nhân? Kim Kiền ngước mắt lên, thấy thần sắc Triển Chiêu vẫn còn chút lo sợ, không kìm được buột miệng hỏi:
- Triển đại nhân, thuộc hạ nghe tiếng tim đại nhân đập nhanh quá, không lẽ Triển đại nhân đối với thuộc hạ....
Triển chiêu giật mình vội buông Kim Kiền ra ngay lập tức. Hai tai bắt đầu phiếm hồng, trầm giọng nói:
- Ngươi... Ngươi đã biết rồi?
Kim Kiền tiếp tục sấn lên, nhìn vào mắt Triển Chiêu hỏi tới:
- Là thật?
Màu hồng trong suốt dần hiện rõ trên tai mèo. Triển Chiêu gật đầu không nói thêm gì...
Kim Kiền im lặng, nhìn con mèo con trước mặt mình đang lúng túng rồi đột nhiên....
.... la lớn:
- Triển đại nhânnnnnnnnnnnnnnn! Thuộc hạ biết tội rồiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Lần sau thuộc hạ không dám làm mối cho Triển đại nhân nữaaaaaaaaa (づ-̩̩̩-̩̩̩_-̩̩̩-̩̩̩)づ. Thuộc hạ biết đại nhân đối với thuộc hạ vẫn còn giận nhưng hãy nể tình trước nay lòng sùng kính của thuộc hạ đối với đại nhân có thể ví với công ơn phụ mẫu tái sinh, Bồ tát độ thế....
Triển Chiêu sững lại, mặt từ đỏ chuyển sang đen, khoé môi nhếch lên, ánh mắt lấp lánh tinh quái, khác hẳn với ánh mắt lúng túng vài khắc trước:
- Kim giáo uý biết vậy cũng tốt! Vậy phiền Kim giáo uý cùng Triển Mỗ đi thu dọn hậu quả... Kim giáo uý thấy sao?
Kim Kiền vội trưng ra bộ mặt quả cảm của chiến sĩ thi đua:
- Kim Kiền xin nguyện làm tất cả vì đại nhân, có chết không từ.
----------------------------------
Đêm thất tịch, thành Đông Kinh Biện Lương
- Này này, Triển đại nhân đi với cô nương nhà nào vậy?
- Nhìn kìa nhìn kìa, trông Triển đại nhân đối với cô nương ấy thật là bảy phần săn sóc, ba phần nâng niu đi. Tay để ngay kiếm ra trước hộ cho người ta an toàn nữa chứ! Chắc thân phận cô nương này không tầm thường!
- Này này, sao ta nhìn kiểu gì lại thấy cô nương này nhang nhác Kim giáo uý?
- Bậy bạ bậy bạ... Kim giáo uý gương mặt nam nhi, sao có thể so sánh với nữ nhân! Trông kìa, eo nhỏ mình dây, dáng người thanh mảnh... Khuôn mặt đường nét thanh tú... Lại còn hàng mi dài dày cong vút thế vạn lần không thể là Kim giáo uýy
------
Đi bên cạnh Triển Chiêu lúc này là một nữ nhân dáng người thanh mảnh, tóc dài mềm mại, buông ngang lưng thướt tha. Đường nét thanh tú, môi hồng hé mở. Hàng lông mi cong dài che phủ xuống đôi mắt dài trông sắc sảo nhưng vẫn diễm lệ.
Kim Kiền cũng xém không nhận ra mình sau khi tự tay kẻ vẽ. Dù gì cũng đã 3 năm sống phận nam nhi nên mấy việc này cũng bỡ ngỡ. Nếu không vì Triển đại nhân không ra tối hậu thư là phải hoá trang cẩn thận, tuyệt không thể giống như hồi làm xú nữ qua mắt Bạch Ngọc Đường ở Hàng châu (*), trái lời sẽ bị trừ bổng lộc thì Kim Kiền cũng chẳng mất công.
(*) đọc lại Hái Hoa Án tập 5 có đoạn Kim Kiền cố tình ăn mặc như con vẹt để không bị bắt mặc đồ nữ trang làm tì nữ cho Bạch Ngọc Đường giả gái. =)))))))))
Kì công nhất là Kim Kiền đã phải tự thiết kế cặp mi giả rồi châm cứu cho cặp mắt một mí dãn thành hai mí. Được cái nguyên liệu chế biến phấn son không quá khó kiếm.
Tuy nhiên mặc váy áo xúng xính như một vị cô nương đi cạnh Triển Chiêu cũng quá khoa trương rồi.
Kim Kiền ngó sang Triển Chiêu, thân tùng đón gió đi ngay cạnh. Nhìn nghiêng thế này, thấy rõ sống mũi cao thẳng tắp. Sóng mi dài buông rợp con ngươi sáng như tinh tú. Nhìn thế nào cũng như đang trêu ngươi định lực tu luyện kháng cự trai đẹp của ta điiiii!
Kim Kiền nuốt nuốt nước miếng, đè giọng xuống hỏi:
- Triển đại nhân... Thứ cho tại hạ hỏi thẳng?
Triển Chiêu đứng hình một chút rồi căng thẳng nói:
- Cứ hỏi!
- Tại hạ hiểu ăn mặc lần này là do Triển đại nhân phân phó, nhằm cắt dây tơ tưởng của các cô nương. Tại hạ cũng không oán trách, an phận làm nhiệm vụ, chết ko chùn bước...
- Kim giáo uý nghĩ ra đại cục thế là tốt
- Có điều.... Nếu Triển đại nhân muốn cắt đuôi... Cứ tuỳ tiện nói với tại hạ kiếm một cô nương xinh đẹp hơn chứ xem chừng tại hạ xem chừng không phù hợp.
Triển Chiêu buột miệng nói:
- Không ai phù hợp hơn Kim giáo uý đâu!
- A... Dạ??
Có nghe nhầm không? Hợp á? Chỉ có ta hợp sóng bước đi cạnh Triển đại nhân? Con bà nó, đừng nghĩ bậy. Không ai phù hợp hơn chắc chắn là do ta là cấp dưới dễ sai bảo, không phát sinh phí tổn nhờ vả. Là như thế! Chắc chắn là như thế. Không được nghĩ vớ vẩn kẻo ảnh hưởng đến hình ảnh vị lãnh đạo trực tiếp đứng đắn không để nữ sắc vào mắt này.
Cùng một vấn đề, nhưng bên kia suy nghĩ hoàn toàn khác:
- Nàng không hợp thì còn ai phù hợp hơn? Hôm nay lúc nàng khoác lên quần áo nữ nhân mà ta đến giật mình vội đem nàng ra ngay khỏi phủ để khỏi ai nhìn theo. Từ lúc đi đường đến nay, có ai không ngoái lại nhìn nàng đâu < đích thực là nhìn Triển Đại Nhân nhiều hơn =))) >. Đấy vừa nói xong lại có một đám nam nhân nhìn nàng với ánh mắt bất nhã kìa.
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu đưa tay lại, nắm lấy bàn tay gầy nhỏ kia lôi đi nhanh, trong sự sửng sốt của nhiều người dân thành Đông Kinh.
...
Kim Kiền cười khổ:
- Aizzz Triển đại nhân.... Ngài đi nhanh thế làm gì? Có ai truy đuổi được ngài cơ chứ??
- Ngươi ăn mặc thế này, gây chú ý quá cũng không tốt- tai mèo bắt đầu đỏ.
- Thuộc hạ nói này, người ta chú ý ngài chứ tại hạ bất quá... Ầy dù sao cũng mang danh bà mối nên mất duyên không ai thèm ngó ngàng tới đâu
Kim Kiền vừa nói với vẻ mặt khổ sở vừa cố rút tay về thì bị Triển Chiêu siết chặt tay hơn, quay lại nhìn Kim Kiền nghiêm túc nói:
- Ngươi không mất duyên đâu! Triển mỗ không để ngươi thiệt thòi.
Kim Kiền chớp chớp mắt. Triển Chiêu bên này cũng hồi hộp khi nói ra được tâm tư, còn có chờ đợi phản ứng của người nọ. Kim Kiền há hốc mồm, phản ứng kinh hãi, đoạn gào lên như Triển Chiêu đã phạm phải mối thù đoạt thê, mối hận giết cha mình:
- Triển đại nhânnnnnn ngàn vạn lần không thể!!!!!! Ngài đừng đẩy thuộc hạ đến lỗi bất nghĩaaaaaaa!
Triển Chiêu vội buông tay ra trước sự cự tuyệt của Kim Kiền. Kim Kiền lúc này mới khóc lóc ra vẻ đau đớn lắm:
- Triển đại nhân, mình tại hạ mất duyên là được rồi. Triển đại nhân đừng làm bà mối cho bà mối! Nếu để chuyện chung thân đại sự của ngài lỡ dở, ngài bảo ta biết ăn nói sao với Bao Đại Nhân, với công tôn tiên sinh, với Chúng dân thành Biện Lương nàyyyy?
Triển Chiêu thở dài thầm tự hỏi không biết đến bao giờ cái người trước mặt mới không hiểu ý tứ của chàng đi đâu đâu. Xuân phong nào đó lại nổi lên, ý cười tới vương trên môi mỏng, Triển Chiêu rũ mắt nói:
- Bất quá mà chung thân đại sự của Triển mỗ lỡ dở thì ngươi cũng chịu trách nhiệm là được mà?
- A... Là sao?
Kim Kiền vẫn đang ngốc ngốc sắp xếp lại câu chuyện thì đã bị Triển Chiêu kéo đi từ lúc nào
-- Hết--