Tiếng gió rít khẽ, tiếng người náo loạn, một phòng kinh hoàng.
Trong tân phòng của Phủ Hộ Vệ do Thiên tử ngự tứ là bầu không khí im lìm tĩnh mịch.
Triển Chiêu mặc hỉ phục, đứng thẳng ở trong phòng, tuấn nhan tái nhợt, mắt sâu mất hồn, vẻ mặt sợ hãi.
“Tiểu Miêu, ngươi đừng hoảng sợ!” Môi mỏng của Bạch Ngọc Đường xanh mét, mắt hoa đào kinh loạn, tuy đang an ủi Triển Chiêu nhưng giọng nói của mình cũng hơi run run.
“Bùi thiếu trang chủ, ngươi nhanh chóng mang một nhóm người bao vây bốn phía Phủ Hộ Vệ, kiểm tra những người khả nghi!” Tưởng Bình nghiêm nghị, tiến lên một bước bắt đầu bố trí, “Nhị ca, huynh dẫn một nhóm người kiểm tra kỹ tất cả các gian phòng trong Phủ Hộ Vệ.”
“Được!” Bùi Mộ Văn và Hàn Chương lên tiếng.
“Vũ Mặc, ngươi nhanh chóng tới chính sảnh mời ân sư và Công Tôn tiên sinh tới đây!” Nhan Tra Tán nghiêm túc ra lệnh.
Vũ Mặc lập tức chạy đi.
“Tại hạ cảm thấy việc này thật là kỳ quặc!” Trí Hóa bước vào cửa nhìn khắp phòng, cau mày nói, “Trong phòng không có dấu vết đánh nhau…. Mà hôm nay trong ngoài Phủ Hộ Vệ đều là cao thủ võ lâm và quan sai, nếu muốn im hơi lặng tiếng bắt Kim hộ vệ đi… Không thể nào! Hôm nay tất cả các nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ đều đến, không thể có người nào có võ nghệ cao siêu như thế!”
“Trí Hóa nói rất đúng, trừ phi là….” Tưởng Bình dừng một chút, nhìn áo đỏ cứng ngắc trong phòng, “Kim hộ vệ tự nguyện đi theo người ta…”
Lời vừa nói ra, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng run lên.
“Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường khàn giọng, “Chẳng lẽ là…”
Nói xong, môi mỏng phát ra khẩu hình miệng “Người trời”.
Triển Chiêu đột nhiên nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, đôi mắt đen không thấy đáy mơ hồ lấp lánh ánh đỏ, mở miệng lên tiếng, đắng như hoàng liên:
“Không…”
Giọng nói khẽ run tan trong bầu trời đêm, giống như một cây kim nhỏ, đâm vào trái tim của tất cả mọi người.
Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường ửng hồng, điên cuồng hét to: “Đi tìm! Cho dù phải đào sâu ba thước cũng…”
“Vàng năm mươi thỏi, bạc tám mươi nén, tơ lụa một trăm hai mươi cuộn, châu báu hai mươi rương, dược thảo trân quý hai xe, còn có…”
Đột nhiên, một thanh âm không lớn không nhỏ chen vào.
Bốn phía thoáng chốc yên tĩnh.
Mọi người trợn mắt, thình lình nhìn về phía giọng nói.
Một thân hình mảnh gầy lách ra từ trong khe cửa phòng kế bên, vừa cúi đầu lật một quyển sổ, vừa lảm nhảm đi về phía tân phòng.
“Oa, riêng đồ cưới là đã đủ cho ta ăn chơi mấy đời rồi, nếu cộng thêm đồ Hoàng Thượng ban cho, chậc chậc, ta có nên đầu tư cái gì…. A?”
Người tới đụng phải Ngải Hổ đang hóa đá ở ngoài cùng, ngẩng đầu lên, nhìn đội hình, lập tức luống cuống tay chân nhét sổ sách vào ống tay áo, nheo mắt nhỏ đưa tay chào mọi người: “A! Mọi người tới nhanh vậy à? Không phải nên ở bên ngoài uống thêm vài chén nữa sao?”
Gió đêm thê lương thổi vèo vèo qua thân hình cứng ngắc của mọi người.
Ngay sau đó, hai bóng người một đỏ một trắng hoảng sợ lóe lên như điện, cùng lao ra khỏi tân phòng đứng trước mặt Kim Kiền, mắt hoa đào nổi lên tơ máu, con ngươi đen tỏa ra màu máu.
Kim Kiền run rẩy ngẩng đầu, nhìn biểu tình của hai người, co rụt cổ lại, gượng cười hai tiếng: “Hắc hắc, ta nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, chi bằng bớt chút thời giờ đi kiểm kê của hồi môn hạ lễ một chút…”
“Tiểu Kim Tử!”
“Kim Kiền!!”
Hai tiếng quát tức sùi bọt mép mang theo gió lạnh rét thấu xương phóng tới bầu trời đêm.
*.
Nến đỏ lập lòe, rèm hỉ tung bay, đêm động phòng hoa chúc, một khắc là nghìn vàng.
Trong tân phòng, khuôn mặt tuấn tú của tân lang Triển Chiêu đen kịt, một thân lãnh khí như tuyết.
Ở phía đối diện, tân nương Kim Kiền ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu bị răn dạy.
“Kim Kiền, nàng có biết sai chưa?!”
“Thuộc hạ biết sai rồi!”
“Nàng biết nàng sai ở đâu không?”
“Thuộc hạ không nên đi kiểm kê của hồi môn một mình, phải chờ Triển đại nhân cùng đi…”
“Kim Kiền!”
“Aaa! Thuộc hạ thật sự biết sai rồi! Sau này thuộc hạ không dám chạy loạn nữa!” Kim Kiền ôm đầu xin tha.
Triển Chiêu hơi nhắm mắt, thở dài một hơi, hạ giọng nói: “Thật sự biết sai rồi à?”
“Biết rồi! Biết rồi!” Kim Kiền gật đầu như giã tỏi.
“Cho dù biết, cũng phải phạt!” Triển Chiêu trầm giọng nói.
“Hả?!” Kim Kiền ngẩng đầu, vẻ mặt khóc tang, “Không, không phải chứ, chẳng lẽ hôm nay cũng phải phạt…. Ngồi trung bình tấn nữa à?!”
Triển Chiêu bình tĩnh nhìn Kim Kiền, đôi tai mèo vụng trộm đỏ ửng: “Không, hôm nay… Phạt cái khác.”
Lời vừa dứt, Kim Kiền cảm thấy thân thể bỗng nhiên bay lên, hoa mắt, trong nháy mắt mình đã ngồi trên giường.
Rèm đỏ thẫm bay lên, chậm rãi rơi xuống, vây Triển Chiêu và mình ở bên trong.
Chóp mũi Kim Kiền dán trước ngực Triển Chiêu, toàn thân bị vây trong hương cỏ xanh nồng nàng, trái tim nhảy rộn như nổi trống, mắt nhỏ xoay vòng, cả đầu biến thành một đống nhão nhoét.
“Kim Kiền…” Giọng nói hào sảng hơi khàn khàn.
“Hả hả?” Giọng nói của người nào đó hơi run run.
Một tiếng cười khẽ phát ra từ lồng ngực Triển Chiêu, vang dội vào màng tai của Kim Kiền.
Đầu ngón tay nóng bỏng sờ nhẹ vành tai Kim Kiền, khiến toàn thân Kim Kiền run rẩy.
Sau một khắc, trời đất quay cuồng, khi Kim Kiền giật mình hoàn hồn thì đã bị Triển Chiêu áp dưới người.
Ngọc diện tuấn tú vô song chỉ cách mình có nửa tấc, trong hai con ngươi đen là ánh sao chói lọi, màu sắc trong sạch.
“Triển, Triển đại nhân…” Kim Kiền cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
“Nàng gọi Triển mỗ là gì?” Hơi thở nóng bỏng quét qua vành tai.
Tim đột nhiên đập trật nửa nhịp: “Triển, Triển đại nhân…”
Hương cỏ nóng hổi tràn qua cánh môi: “Còn gọi là Triển đại nhân à?”
Hô hấp ngừng lại: “Vậy, vậy thì gọi là gì?”
Hơi thở nóng bỏng xâm nhập, như liệt hỏa thiêu đốt mọi thứ.
“Nàng nói xem… Nên gọi là gì?” Thanh âm trầm khàn như say.
“Tiểu, Tiểu Miêu đại nhân?” Người nào đó bắt đầu run giọng.
“Không ổn.” Hương cỏ dịu dàng đảo qua cổ, kích khởi một trận run rẩy.
“Tướng, tướng công?” Tóc gáy của người nào đó đã co lại.
Hơi thở dừng một chút ở cổ: “Không tốt.”
“Vậy, vậy…” Người nào đó mở to mắt, đầu đầy hơi nước.
Tiếng cười khẽ chấn động ở cổ, khiến người nào đó suýt nữa co rụt toàn thân.
Hơi thở nóng bỏng chậm rãi dời xuống, lưu luyến ở xương quai xanh.
“Thôi… Tùy nàng…”
Đỉnh đầu người nào đó toát ra khói hồng.
Hơn nữa khi ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo thắt lưng ra, nhẹ nhàng đưa vào vạt áo thì luồng khói hồng ấy đã tụ thành đóa mây hình nấm.
“¥&%… @¥%” Trong miệng người nào đó nhảy ra một đống từ ngữ không có trong từ điển.
Ngón tay đưa vào áo ngoài dừng lại.
“Đây là cái gì?” Giọng nói trầm khàn đã lạnh đi vài phần.
“Hả? Cái, gì?” Người nào đó xoay mắt nhỏ để nhìn rõ ràng hơn.
Thân hình thon dài của Triển Chiêu bỗng bắn lên, kéo đồ vật trong ngực người nào đó ra.
Là một bao vải đỏ.
Kim Kiền vụt bò dậy, nhìn kỹ lại, da đầu lập tức tê rần, cái mông khẽ chuyển muốn nhảy giường chuồn mất.
Một tay thò ra, túm chặt cổ áo Kim Kiền.
“Đây là cái gì?” Triển Chiêu nheo hai mắt lại, ửng hồng đã lui, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ nguy hiểm.
“Haiz, ha… Cái kia… Là hôm qua… Hạ lễ của người ta.” Kim Kiền cười khan nói.
“Hạ lễ?” Vẻ mặt Triển Chiêu trì hoãn vài phần, chậm rãi mở tay nải ra…..
“Đây là cái gì!?”
Tiếng nói nổi giận suýt nữa làm sập hỉ sàng.
Kim Kiền cứng ngắc quay đầu lại, bàn tay thon dài của Triển Chiêu cầm một quyển sách, đóng gáy lộng lẫy, in ấn tinh mỹ, nhất là tên sách càng làm cho người mơ màng: “Ba mươi tám bức xuân sắc”.
“Haiz, ha, đây là do Nhị ca đưa, nói là bản đơn lẻ do huynh ấy tàng trữ, rất đáng tiền…”
Bản đơn lẻ: sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc. Một sợi gân xanh nhảy ra ở thái dương của Triển Chiêu, đưa tay rút một quyển khác ra.
“Ngắm hoa bảo giám?!”
“A a, nghe nói cái này là tuyệt tác của một họa sĩ trứ danh….”
“Uyên ương phổ?!”
“Cái này cũng rất đắt tiền, xa xỉ…”
“Phong nguyệt lưu thiên?!”
“Quyển này cũng rất đáng giá…”
Mặt Triển Chiêu đầy hắc tuyến, hàn khí gió lốc lấy thân hình thẳng tắp làm trung tâm mà gào thét bay ra, thổi khiến rèm giường điên cuồng lay động.
Kim Kiền sợ tới mức toàn thân co thành một cục, nhào tới trên giường bắt đầu khóc tru lên:
“Triển đại nhân, chuyện này không liên quan đến thuộc hạ, bọn họ nói, Triển đại nhân là người mới, những bí kíp đông cung này là đồ bọn hắn đã cất giữ nhiều năm, đều là vật quý báu…”
“Kim Kiền!”
“Dạ! Có thuộc hạ!” Kim Kiền lập tức thẳng lưng.
Đôi mắt Triển Chiêu giống như hai cái hồ lạnh, rét căm căm khiến người khác sợ hãi.
Mà trong tay Triển Chiêu, đang siết chặt một quyển sách, trên bìa viết một hàng chữ lớn: “Mười tám kiểu Long Dương”
(Long Dương có thể hiểu qua đam mỹ nhé) “Phốc! Khụ…khụ khụ!” Kim Kiền suýt chút nữa bị sặc nước miếng.
Triển Chiêu nhíu mắt lại, thân hình lóe lên đến trước cửa sổ, một chưởng đẩy cửa sổ ra, mấy quyển sách trong tay giống như sao băng phá không, bay nhanh về phía nóc nhà và góc tường.
“Ai u!”
“Đau chết!”
“Ngã chết ta!”
“Triển Chiêu ngươi ra tay quá độc ác!”
Theo những tiếng kêu rên liên tục, mấy bóng người trốn ở các nơi ngã nhào xuống trên mặt đất.
Áo đỏ trước cửa sổ thẳng như sắt, giọng ấm lóe lên, vang vọng cả bầu trời đêm: “Các vị! Đi xa! Không tiễn!”
Một tiếng này, giống như chuông vang điếc tai, khiến cả Phủ Hộ Vệ hơi chấn động.
Sau một khắc, có mấy bóng đen như con dơi hỗn loạn rơi xuống đất, lộn xộn chạy ra ngoài phủ, trong nháy mắt, đã chạy hết sạch.
Cả tòa Phủ Hộ Vệ lập tức yên tĩnh trở lại.
Con ngươi đen của Triển Chiêu lạnh lùng nhìn bốn phía, trong mắt lóe lên ánh sáng rét lạnh, đóng cửa sổ xoay người.
“Kim Kiền, nàng muốn đi đâu?”
Thanh âm lạnh thấu xương.
Mỗ Kim giữ nguyên tư thế chạy trốn cứng đờ ngay tại chỗ, quay đầu lại, run rẩy cười nói: “Đi ngoài…”
Triển Chiêu bình tĩnh nhìn thân hình mảnh gầy trước mắt, trong con ngươi đen kịt dần dần bốc lên liệt hỏa kinh người.
Đột nhiên, ý cười nở rộ trên khóe môi Triển Chiêu, giống như mùa xuân ở Giang Nam, trăm hoa đua nở.
Kim Kiền giật mình một cái, đột nhiên lùi về phía sau một bước: “Triển, Triển đại nhân, chuyện gì cũng từ từ… Chúng ta cứ bình tĩnh bàn bạc…”
Kim Kiền liên tục lui về phía sau.
“Được.” Triển Chiêu đi từng bước tới gần, cười khẽ gật đầu.
Chỉ là nụ cười kia, dưới nến đỏ chiếu rọi, nhuộm lên vẻ câu hồn đoạt phách.
“Aaaaa!” Kim Kiền hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Không ngờ vừa chạy được nửa bước thì eo đã bị người kéo lại, cảnh sắc trước mắt lượn vòng, định mắt nhìn lại thì thấy mình đã bị ôm vào trong rèm lần thứ hai.
Chỉ là lúc này, hai cổ tay của mình đã bị một tay của Triển Chiêu khóa chặt trên đỉnh đầu, không thể động đậy.
Rèm đỏ tung bay, ngọn nến dao động, dung nhan tuấn tú của Triển Chiêu đỏ ửng, ý xuân mê say, đôi mắt lập lòe ánh sao, rung động lòng người…. Quả nhiên là ráng mây ngưng tụ, diễm sắc khôn cùng.
“Đêm dài đằng đẵng… Triển mỗ nguyện cùng Kim Kiền… Bình tĩnh bàn bạc…”
“Tạch tạch…. Bùm!”
Tất cả tế bào não của Kim Kiền đình công, chỉ có thể phát ra một tín hiệu duy nhất:
NO ….!
*.
Ánh trăng lạnh như nước, mùi rượu bay theo gió.
Trong hậu hoa viên của Khai Phong phủ, một đám loi choi bị mỗ tam phẩm Ngự tiền hộ vệ đuổi ra khỏi nhà đang tụ tập bắt đầu nhậu tăng hai.
Ba tên nhiều chuyện ngưu tầm ngưu, mã tầm mã Đinh Triệu Huệ, Hàn Chương, Phòng Thư An tụ lại một chỗ, ba nhân tinh Nhan Tra Tán, Trí Hóa, Tưởng Bình tụ lại một chỗ, bốn người chín chắn Lô Phương, Chân Trường Đình, Đinh Triệu Lan, Bùi Mộ Văn ngồi chung một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, Đinh Nguyệt Hoa và Lô Phu Nhân ở bên cạnh không biết thì thầm to nhỏ cái gì, Nhất Chi Mai lười biếng nằm nghiêng dưới tàng cây, ngủ gà ngủ gật, một bên là Từ Khánh đã sớm ngủ chết.
“Ha ha ha ha, lúc nãy ngươi thấy sắc mặt của Triển Chiêu không?” Phòng Thư An vỗ chân cười to.
“Có thấy có thấy, ta chết vì cười mất.” Hàn Chương nói.
“Triển Chiêu thật sự là không biết điều, những thứ này đều là bí kiếp cất giữ nhiều năm của chúng ta, vì muốn tốt cho hắn nên mới đưa!” Đinh Triệu Huệ liên tục lắc đầu.
“Thật sự là không phân biệt được tốt xấu, không nhìn thấy lòng tốt của người ta!” Hàn Chương ai oán.
“Nhưng….” Đinh Triệu Huệ giơ quyển sách trong tay lên, “Quyển này…. Là của ai vậy?”
Mọi người nhìn kỹ lại, lập tức phun cười.
“Mười tám kiểu Long Dương?!”
“Ai vậy hả?”
“Ha ha ha ha ha!”
“Này này, một chiêu thâm độc như vậy, chắc chỉ có…” Tròng mắt của Đinh Triệu Huệ xoay động, nhìn về phía tay áo trắng tuyết đang lay động trên ngọn cây, “Ngũ đệ, là đệ đưa tới trêu chọc Triển Chiêu phải không.”
“Hừ!” Trên ngọn cây truyền đến tiếng hừ lạnh, “Ngũ Gia ta còn lâu mới làm ra chuyện nhảm nhí như thế.” Dừng một chút, thanh âm mơ hồ lộ ra vui vẻ, “Đó là ngày hôm trước, Ngũ Gia ta đi chợ với Lục muội thì thấy Lục muội rất có hứng thú với quyển sách này nên mua tặng muội ấy.”
Yên tĩnh trong nháy mắt.
“Ha ha ha ha ha!”
“Ngũ đệ làm rất tốt!”
“Triển Chiêu lấy được một thê tử như vậy, sau này sẽ rất náo nhiệt.”
“Chứ gì nữa, đêm động phòng tân nương không ở trong tân phòng chờ tướng công mà lại chạy đến khố phòng kiểm kê của hồi môn, chắc từ xưa đến nay cũng chỉ có độc nhất Kim hộ vệ thôi!”
“Chúng ta vốn đang định đi náo động phòng….”
“Kết quả chúng ta vẫn chưa náo thì tân nương đã tự mình náo loạn lên trời luôn rồi!”
“Đâu chỉ vậy, nếu tân nương ở lại trong khố phòng thêm một lát nữa, chắc cả thành Biện Kinh cũng nhốn nháo lên rồi!”
“Đúng rồi, các người có thấy sắc mặt của Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh khi nghe chuyện không?”
“Thấy chứ! Bao đại nhân là từ mặt đen thành mặt trắng, Công Tôn tiên sinh là từ mặt trắng thành mặt đen La Sát luôn! Ha ha ha ha!”
“Vẫn là hai vị tiền bối Y Tiên và Độc Thánh có kinh nghiệm từng trải sóng to gió lớn, bày ra vẻ mặt trấn tĩnh khen Kim hộ vệ một câu “Đồ nhi nhà ta tất nhiên là không tầm thường.”, sau đó dắt Bùi lão trang chủ và Giang Ninh bà bà đi đánh mã điếu…”
“Đúng là gừng càng già càng cay!”
Mọi người cảm khái.
“Sư phụ! Sư phụ! Chúng ta mau đi cứu người đi!”
Mọi người đang trò chuyện cao hứng, đột nhiên, một người vừa la hét vừa vọt vào, sau lưng còn có thêm hai người khác nữa.
Mọi người nhìn kỹ lại, là ba người Ngải Hổ, Vũ Mặc và Nhan Tra Dật.
“Sao vậy?” Trí Hóa nhàn nhã hỏi.
“Thảm, kêu thảm thiết!” Ngải Hổ thở không ra hơi nói.
“Hả???” Mọi người mờ mịt chẳng hiểu gì.
Nhan Tra Tán đặt chén rượu xuống, dời ánh mắt dò hỏi về phía Vũ Mặc và Tiểu Dật.
Vũ Mặc cứng mặt hồi lâu mới thốt ra năm chữ: “Kim Kiền kêu thảm thiết.”
“Hả?” Mọi người càng khó hiểu.
“Đúng đúng đúng, kêu rất thảm!” Ngải Hổ thở ra một hơi, “Con nghe mà tóc gáy dựng đứng lên hết! Tiểu Dật, ngươi nhanh chóng nói cho sư phụ bọn nghe đi.”
Tiểu Dật co da mặt: “Không cần đâu, chuyện của người ta…”
“Nhanh đi!” Ngải Hổ và Vũ Mặc cùng trừng nhìn Tiểu Dật.
Tiểu Dật liếc mắt, hắng giọng một cái mở miệng, tiếng vừa ra tiếng, là giọng nói của Kim Kiền:
“Cứu… Mạng! Triển… Đại nhân! Thuộc hạ… Không dám nữa! Không dám nữa! Đừng… Mà! Cứu… Mạng!”
Lời thoại tất nhiên là không có vấn đề, nhưng giọng điệu này, tiết tấu thở dốc này, còn có ý xuân lượn lờ uyển chuyển du dương biến đổi bất ngờ trong giọng nói…
“Phụt!” Mọi người đồng loạt phun ra một ngụm rượu.
“Bịch!” Một bóng trắng rơi từ trên ngọn cây xuống đất.
“Khụ…khụ!” Trí Hóa run mặt da phủi bọt rượu trên người, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Ngải Hổ: “Đồ nhi ngoan, không còn sớm nữa, con nên đi ngủ đi.”
“Hả?” Ngải Hổ lo lắng, “Nhưng mà Kim Kiền có phải là bị Triển đại ca đánh không?! Chúng ta không cần đi cứu sao?”
“Cứu chính con đi!” Trí Hóa gõ đầu Ngải Hổ, “Hôm nay Triển Chiêu không quan tâm đến con, nhưng ngày mai thì không biết hắn sẽ chỉnh con thế nào đâu!”
“Là sao?” Ngải Hổ mờ mịt chẳng hiểu gì nhìn về phía Vũ Mặc.
Vũ Mặc thì nhìn về phía Nhan Tra Tán.
Nhan Tra Tán quẫn bách: “Cái này… Khụ…khụ…”
“Thôi đi… không phải hai người họ chỉ là đánh nhau trên giường thôi sao?” Tiểu Dật khinh thường, “Sư phụ và sư nương ngày nào cũng đánh một lần, ta quen rồi!”
“Phụt!” Mọi người lại cùng nhau phun ra một ngụm rượu.
“Nhất Chi Mai!” Đinh Nguyệt Hoa đứng dậy, đỏ mặt nắm lỗ tai của Nhất Chi Mai kéo đi.
“A!! Hả? Xảy ra chuyện gì?! Nương tử? Nương tử?! Đau quá, đau quá!” Nhất Chi Mai vô tội không hiểu gì bị thê tử nhà mình lôi đi.
Một tràng im lặng.
“Phốc!”
“Ha ha ha ha!”
“Trời ạ! Đồ đệ của Nhất Chi Mai, thật sự là trò giỏi hơn thầy mà!”
“Chuyện gì vậy? ” Ngải Hổ nghi hoặc nhìn về phía Vũ Mặc bên cạnh, “Rốt cuộc có cần đi cứu người không?”
Khuôn mặt Vũ Mặc cứng như đá, yên lăng hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Hiểu rồi, không cần cứu.”
“Hả?” Ngải Hổ tóm tóc.
Mí mắt Vũ Mặc run lên, không kiềm chế được trợn trắng cả mắt, xoay người đi nhanh.
“Vũ Mặc! Vũ Mặc! Ngươi nói rõ cho ta!” Ngải Hổ đuổi theo.
Mọi người lại cười vang.
“A! Khoan đã, ba tên này nghe lén ở ngoài cửa sổ phòng Triển Chiêu mà lại không bị phát hiện à?” Phòng Thư An đột nhiên kinh ngạc nói.
Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau.
“Thật là…. Anh hùng xuất thiếu niên…”
Trong tiếng cảm khái của mọi người, ai cũng không chú ý, mỗ Bạch Thử nào đó ngã xuống đất đã vụt phi lên cây, thảnh thơi bắt chéo hai chân nằm trên nhánh cây, trong tay còn cầm một ly rượu.
Ánh trăng sáng thông qua cành cây chiếu xuống bóng trăng lốm đốm trên gương mặt tuấn mỹ, khóe môi hé ra nụ cười ôn nhu vui vẻ.
*.
Nắng mai dần lên, nến đỏ đã tắt, một đêm xuân tiêu, mệt mỏi tới sáng.
Kim Kiền cố gắng mở mí mắt ra, cẩn thận liếc nhìn chỗ giường bên cạnh.
Trống rỗng nhưng vẫn còn ấm, hiển nhiên là người bên cạnh vừa rời đi không lâu.
Kim Kiền hít sâu một hơi, chậm rãi từ nằm ngửa thành nằm nghiêng, sau đó lại chậm rãi từ nằm nghiêng thành nằm ngồi….
Chỉ vài động tác nho nhỏ thôi nhưng cũng khiến nàng mệt đến nổ đom đóm mắt rồi.
Rũ mắt nhìn từ cổ mình trở xuống, Kim Kiền vô cùng thê thảm nhắm mắt lại, vừa run cánh tay mặc quần áo, vừa nghiến răng nghiến lợi đè giọng khuyến khích mình:
“Tần thời minh nguyệt Hán thời quan, vạn lý trường chinh nhân vị hoàn!”
Bài thơ “Tái xuất kỳ 1” của tác giả Vương Xương Linh, dịch nghĩa: “Trăng sáng thời Tần, cửa quan thời Hán. Muôn dặm trường chinh người chẳng về được”. Ta ko bik ngụ ý của Kim tỷ ở chỗ này, chắc ẻm đag than thân trách phận, đã bị ăn r nên ko quay đầu lại được nữa. Hơi động một chút thì cảm thấy toàn thân trên dưới giống như bị cối đá nghiền qua, vừa mỏi vừa đau.
“Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm!” Kim Kiền run rẩy xuống giường.
Bài thơ “Thục tướng” của Đỗ Phủ viết về Gia Cát Lượng, tạm dịch là: ra quân chưa kịp chiến thắng thì đã khuất, khiến ng dời sau cũng phải chạnh lòng,nước mắt đẫm đầy vạt áo. Có nghĩa là chưa kịp thành công thì người đã chết. Chân vừa chạm xuống đất, thì cảm thấy hai chân mềm nhũn, quả thật giống như vừa bò lên núi cao hai mươi dặm, nhất là hai bắp đùi, vừa mỏi vừa xót, chứ đừng nói chi là chỗ giữa hai đùi, quả thật… Quả thật… Nghĩ lại mà thảm thiết….
“Hít! Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi!”
Bài thơ “Lương Châu Từ” của Vương Hàn, tạm dịch là: xin người chớ cười ta say nằm trên bãi chiến trường, vì từ xưa đến nay, đi chinh chiến có mấy ai trở về. Vịn giường đứng vững, Kim Kiền thở phào một hơi, chậm rãi dựng thẳng cái eo đau nhức: “Đãn sử Long Thành phi tướng tại, bất giao Hồ mã độ Âm san…. Á!”
Hai câu cuối trong bài “Xuất tái kỳ 1”, tạm dịch là: nếu như có vị phi tướng ở tại Long Thành, thì sẽ ko cho ngựa Hồ vượt qua núi Âm sơn Kim Kiền cố nén đau nhức, mặt mũi run lên kịch liệt.
Á! Xúc cảm này giống như khi dì cả tới chơi….
Nhưng tất nhiên, không phải là dì cả mất tích đã lâu giá lâm….
Cho nên… Đây là….
Cả khuôn mặt Kim Kiền đỏ lên, giống như một quả táo chín mọng.
Không không không! Bình tĩnh bình tĩnh!
Đây chỉ là một hiện tượng sinh học tự nhiên, không có gì không có gì!
Là một sinh vật giống cái hiện đại có kiến thức rộng rãi, tầm mắt khoáng đạt, thành thục chín chắn, ta phải dùng ánh mắt hiểu biết và thái độ tha thứ để đối mặt với hành động đêm qua, việc này nói rõ Triển đại nhân nội lực kinh người, khí lực mạnh mẽ, thân thể khỏe mạnh,…. Hắn tốt! Ta cũng tốt….
“Cái rắm!” Kim Kiền nắm chặt tóc, “Ta đã cầu xin tha thứ rồi! Ta cũng đã gọi cứu mạng rồi! Cổ họng ta hét đến khàn rồi! Ta đã nói sẽ nộp Tiểu Kim Khố của ta lên rồi! Nhưng rồi sao! Kết quả đây! Ta lại… Lại bị ép cả đêm không ngủ! Đây là nghiền ép, đây là áp bách, đây là nô dịch nhân dân, đây là vô nhân đạo!”
“Là một người hiện đại có lý tưởng, có hiểu biết, ta không thể thỏa hiệp, ta không thể khuất phục, ta nhất định phải chống lại, ta nhất định phải đấu tranh tự do!” Kim Kiền nheo mắt nhỏ lại, xiết chặt nắm tay, ngẩng đầu hát vang, “Mọi người đứng dậy không muốn làm nô lệ! Đứng dậy! Đứng dậy! Đứng dậy….”
“Kim Kiền, sao nàng lại thức sớm vậy!”
Bóng lam đẩy cửa ra, thân hình mạnh mẽ còn nhanh hơn so với giọng nói trong trẻo, nhanh chóng ẵm Kim Kiền, xoay người nhẹ đặt thân hình mảnh gầy lên giường.
Kim Kiền lúc nãy còn đấu tranh dâng trào tinh thần nay thấy gương mặt này, lập tức tiêu tán sạch sẽ.
Mày kiếm tóc bay, dung nhan như ngọc, mắt đen chứa sao, môi mỏng trơn bóng, dung nhan tuấn tú dưới ánh bình minh toát lên tia sáng trong suốt như nước.
Liên tưởng với gương mặt đêm qua trong rèm đỏ thì hoàn toàn khác biệt về biểu hiện và khí chất…..
“Ực!” Kim Kiền vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Vẻ mặt của Triển Chiêu khẽ động, ánh mắt quét qua cổ Kim Kiền, đôi tai mèo lặng lẽ nổi lên ánh đỏ, không dấu vết khép cổ áo Kim Kiền lại, ho nhẹ một tiếng: “Đêm qua… Triển mỗ nhất thời, nhất thời… Nàng đã khỏe chưa?”
“Khỏe, khỏe… Cũng ổn…” Kim Kiền khàn giọng nói.
Triển Chiêu đỏ mặt, xoay người rót một ly nước ấm, đưa đến bên miệng Kim Kiền: “Uống miếng nước đi, cổ họng nàng… Khàn rồi…”
Còn không phải là tại Triển đại nhân ngươi sao!
Kim Kiền giận trừng mắt nhỏ.
Triển Chiêu không được tự nhiên dời ánh mắt, cẩn thận ngồi ở bên giường, đỏ ửng chậm rãi lan ra cổ: “Nàng có thể tắm rửa không?”
“Tắm rửa?!” Não Kim Kiền ông một tiếng, lập tức cất cao giọng lên quãng tám, lắc đầu liên tục, “Không cần! Không cần!”
Tắm gì nữa?!
Ngày hôm qua ta đã đọc thơ cổ trước kháng chiến của Bắc Tống rồi! Hôm nay tắm rửa nữa?! Chắc ta chỉ có thể đọc “Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt” thôi!
Bài thơ “Mãn giang hồng” của tướng quân Nhạc Phi, tạm dịch là: Ba mươi tuổi cát bụi công danh, tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt. Năm nay đã ba mươi tuổi nhưng công danh cũng chỉ như bụi đất, vào sống ra chết, đội trăng sao, tám ngàn dặm đường chinh chiến ruổi giong nam bắc, một lòng báo quốc. “Khụ!” Triển Chiêu nhìn sắc mặt của Kim Kiền, đỏ ửng nhanh chóng lan tràn toàn thân, “Sau này, Triển mỗ… Nhất định sẽ không như thế… Kim Kiền nàng hãy an tâm.”
“Thật sao?” Kim Kiền phòng bị nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu.
Triển Chiêu giương mắt, con ngươi đen nhìn Kim Kiền thật sâu, cao giọng nói năng có khí phách: “Triển mỗ nhất ngôn, tứ nã nan truy!”
Kim Kiền khẽ hấp mũi, chộp lấy bàn tay Triển Chiêu, hai mắt lưng tròng: “Ta tin tưởng Triển đại nhân!”
*.
Tin tưởng cái quỷ!
Kim Kiền nằm thẳng ở trên, nhìn vị Nam hiệp danh mãn thiên hạ nào đó đỏ mặt áy náy nằm dưới, cả đầu đều là hắc tuyến.
Hơi thở nóng bỏng như lửa đêm qua còn vương bên tai:
“Kim Kiền… Một lần, một lần nữa là được.”
Rất tốt, động vật họ mèo này hiển nhiên đã được Mao gia gia chân truyền:
Kế đánh lâu dài!
Vừa vào đêm đã sụp đổ định lực, mỗ tam phẩm hộ vệ luống cuống, nói chắc như đinh đóng cột: “Triển mỗ… Sau này, nhất định sẽ không… Kim Kiền cứ yên tâm.”
“Nộ phát trùng quan, bằng lan xử, tiêu tiêu vũ hiết. Sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt…” Kim Kiền yên lặng quay đầu, vẻ mặt bi phẫn bắt đầu đọc thơ hậu kháng chiến của Nam Tống.
Tức sùi bọt mép, dựa vào lan can, tiêu tiêu vũ nghỉ. Giương mắt nhìn lên, ngửa mặt thét dài, chí lớn bay cao. Chị đang rất giận =)) Sau đó, buổi tối ngày thứ ba, mỗ động vật họ mèo quả nhiên nói được là làm được, ngoại trừ gặm người nào đó từ đầu đến chân một lần thì rất là quân tử, cực kỳ thủ lễ.
Triển Chiêu rốt cuộc đã khôi phục lại được một milimet uy tín trong lòng người nào đó.
Nhưng, đêm thứ tư….
Rèm đỏ quay cuồng, bốn tay nắm chặt, vũ eo mất hồn, âm thanh nóng bỏng:
“Kim Kiền… Lại một lần nữa, một chút thôi cũng được…”
Bị nghiền ép vô lực phản kháng, Kim Kiền khóc không ra nước mắt:
“Triển, Triển đại nhân là đại lừa gạtttttt!”
Vì vậy, uy tín của Nam hiệp danh mãn thiên hạ Triển Chiêu ở trong lòng thê tử của mình đã rớt xuống ngàn trượng, vĩnh viễn không có ngày khôi phục.
Thiện tai, thiện tai….
*.
Nắng sớm chiếu vào cửa sổ, bình minh soi sáng mái hiên.
Bao đại nhân ăn mặc chỉnh tề nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một cái, khẽ cười nói: “Hôm nay, hôn kì của Triển hộ vệ và Kim hộ vệ đã hết rồi.”
“Đúng vậy.” Công Tôn tiên sinh sửa sang lại từng quyển sách trên bàn, nhìn ra ngoài cửa, “Bảy ngày hôn kì đã kết thúc, hai người bọn họ lại sắp bận rộn rồi.”
“Triển hộ vệ từ khi vào Khai Phong phủ đến nay, chưa bao giờ nghỉ lâu như vậy, mấy ngày nay chắc là buồn lắm.” Bao đại nhân cười nói, “Còn Kim hộ vệ….”
“Kim hộ vệ….” Công Tôn tiên sinh cũng lộ ra nụ cười tươi: “Chắc là đang ước hôn kì được nghỉ một tháng mới đúng.”
Lời vừa dứt, chợt nghe ngoài cửa truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập nhẹ nhàng.
“A, Triển hộ vệ đến rồi.” Bao đại nhân cười nói.
Một bóng đỏ vội vọt vào cửa, vừa vào đã hành đại lễ với hai người:
“Thuộc hạ bái kiến Bao đại nhân, bái kiến Công Tôn tiên sinh!”
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh cùng trừng to bốn mắt.
“Mấy ngày nay thuộc hạ nhớ hai vị muốn chết!”
Người tới ngẩng đầu, mắt nhỏ lấp lánh, ra vẻ cảm động “Đồng hương gặp được đồng hương”.
“Kim hộ vệ?” Bao đại nhân kinh ngạc.
“Tại sao lại là ngươi trước…” Công Tôn tiên sinh cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn, “Triển hộ vệ đâu? Sao không đi cùng ngươi?”
“Suỵt! Suỵt!” Kim Kiền vội vàng ra dấu im lặng, “Thuộc hạ thừa dịp sáng sớm Triển đại nhân đi luyện công chạy ra ngoài… Khụ, cái kia, thuộc hạ rất nhớ Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, cho nên không thể chờ được đến trình diện với hai vị!”
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh liếc nhau, đều lộ ra biểu hiện không thể tưởng tượng được.
“Cái kia… Bao đại nhân, gần đây có án lớn gì ở vùng khác, cần đi công tác xa không?” Mắt nhỏ của Kim Kiền lòe lòe, vẻ mặt mong đợi nhìn hai người, “Đại nhân ngài đừng khách khí, loại công việc vừa khổ vừa mệt này cứ giao cho thuộc hạ!”
“Hả… Cái này…” Bao đại nhân nhìn về phía Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn Tiên Sinh chớp chớp mắt phượng: “Gần đây không có án lớn gì ở vùng khác cần Khai Phong phủ xử lý, cho dù có thì cũng có Lộ hộ vệ, Bạch hộ vệ, đại nhân sao có thể lệnh cho ngươi và Triển hộ vệ đi đến vùng khác được? Hai người vừa mới thành thân, còn đang tân hôn…”
“Không không không!” Kim Kiền bỗng nhiên to giọng, “Thuộc hạ là hộ vệ của Khai Phong phủ, tất nhiên phải cúc cung tận tụy chết không chối từ! Sao có thể bởi vì chuyện nhỏ thành thân mà bỏ lỡ chuyện lớn tra án chứ?! Lòng trung thành của thuộc hạ đối với Khai Phong phủ, giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt… Ặc!”
Kim Kiền đang tung bay nước miếng biểu quyết trái tim được một nửa thì đột nhiên, tai nhọn khẽ động, mắt nhỏ căng tròn, cả khuôn mặt thoáng chốc trở nên đỏ bừng, ôm quyền nói:
“Bao đại nhân! Công Tôn tiên sinh! Thuộc hạ đi tuần phố trước!”
Nói xong, nhanh như chớp vọt tới cửa sổ, nhảy từ cửa sổ ra.
Da mặt Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh cùng run lên.
“Bao đại nhân!” Kim Kiền lại thò đầu vào từ cửa sổ, thấp giọng nói, “Nếu có chuyến đi công tác ở vùng khác, nhất định phải để cho thuộc hạ nha!”
Nói xong, khom lưng, lặng lẽ trốn.
Bao đại nhân: “…”
Công Tôn tiên sinh: “…”
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng như mèo, giọng nói hào sảng truyền vào.
“Thuộc hạ bái kiến Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh.”
Ngoài cửa một bóng đỏ thẳng tắp như tùng vén áo cất bước đi vào, ôm quyền cười nhạt, thoáng chốc làm sáng bừng cả phòng.
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh cùng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Bao đại nhân: “Triển hộ vệ mấy ngày nay nghỉ ngơi có tốt không?”
Triển Chiêu ôm quyền: “Đa tạ đại nhân quan tâm, mấy ngày nay thuộc hạ nghỉ ngơi rất tốt.”
Công Tôn tiên sinh: “Kim hộ vệ mới vừa đi… Còn muốn tìm một chuyến công tác xa… Các người…”
Triển Chiêu cười khẽ: “Thuộc hạ biết.”
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh liếc nhìn nhau.
“Đại nhân, Công Tôn tiên sinh, nếu muốn ra ngoài tra án, cho dù phái thuộc hạ và Kim hộ vệ đi thì phu thê ta cũng sẽ không chối từ.” Triển Chiêu ôm quyền nói chắc chắn.
“Rất tốt! Rất tốt!” Bao đại nhân vuốt râu liên tục gật đầu.
Đôi mắt phượng của Công Tôn tiên sinh bắn ra tia sáng quét Triển Chiêu một vòng, hơi cong lên, vuốt râu không nói.
Triển Chiêu thấy Công Tôn tiên sinh nhìn mình, lông mi dài run lên, khuôn mặt tuấn tú mơ hồ đỏ lên, giơ cánh tay ôm quyền nói: “Đại nhân, Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ còn có công vụ trong người, xin được cáo lui trước.”
“Được được được, Triển hộ vệ ngày nào cũng làm việc, đừng để mình quá mệt nhọc.” Bao đại nhân nói.
“Triển hộ vệ đi cẩn thận.” Công Tôn tiên sinh ôm quyền.
“Công Tôn tiên sinh,” Đợi Triển Chiêu đi xa, Bao đại nhân liền nghi hoặc hỏi sư gia nho nhã không gì không biết bên cạnh, “Triển hộ vệ và Kim hộ vệ cãi nhau à?”
Công Tôn tiên sinh cười khẽ một tiếng, lắc đầu nói: “Không biết.”
“Vậy sao Kim hộ vệ có vẻ tránh né Triển hộ vệ thế?” Thanh Thiên mặt đen ngay thẳng khó hiểu.
Công Tôn tiên sinh cười khẽ một tiếng: “Đại nhân, Triển hộ vệ võ nghệ cao cường, nội công cao thâm, mà Kim hộ vệ, ngày thường lười biếng lém lỉnh, không thích luyện công nhất…”
Bao đại nhân lại càng khó hiểu.
“Chỉ sợ là… Thể lực của Kim hộ vệ chống đỡ không nổi.”
“Hả?”
“Ha ha…”
*.
Trong chính đường Khai Phong phủ, tân tứ phẩm hộ vệ Lô Phương, Hàn Chương, Từ Khánh, Tưởng Bình đang ngồi vây quanh, nói chuyện phiếm.
“Ai ô ô, hôm qua ta theo Ngũ đệ đi tuần phố, trận thế kia, chậc chậc…” Hàn Chương tấm tắc, “So với lúc Lục muội phu đi tuần phố trước kia, tuyệt đối chỉ có hơn chứ không có kém!”
“Ngày hôm trước ta cũng có thấy, quá dọa người!” Từ Khánh nghĩ lại mà sợ nói, “Những đại cô nương đó, mỗi người giống như không muốn sống xông về phía trước, làm đại lão gia ta hết hồn.”
“Tất nhiên rồi, Lục muội phu mặc dù tốt, nhưng làm sao so được với Ngũ đệ phong lưu phóng khoáng chứ?” Lô Phương đắc ý.
“Ai, nữ nhân bây giờ, thật sự là không còn rụt rè nữa.” Hàn Chương liên tục lắc đầu.
“Rụt rè?” Tưởng Bình phe phẩy quạt lông ngỗng cười rộ lên, “Các nàng còn hận không thể nhậm chức trong phủ như Lục muội, ngày ngày có thể ở bên cạnh Ngũ đệ, được gần quan ban lộc nữa kìa!”
“Thôi đi!” Từ Khánh không đồng ý nói, ” Những tiểu cô nương nũng nịu đó không thể so với Lục muội của chúng ta được! Nhớ ngày nào đó, Lục muội ngăn cơn sóng dữ chiến đấu với Thương Mộ, ba lần xông vào Xung Tiêu Lâu, độc chiến với tặc vương, uy phong khí thế như thế, chẳng lẽ một con chó con mèo tùy tiện cũng có thể làm được sao?!”
“Tam đệ nói rất hay!” Hàn Chương vỗ đùi, “Lục muội của ta là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, tuy là nữ nhi nhưng lại mang chí cao của nam nhi, là anh hùng nổi tiếng!”
“Đúng vậy!” Từ Khánh vỗ tay nói, “Lục muội không phải là nữ nhi bình thường, lúc Lục muội cứu Ngũ đệ ra khỏi Xung Tiêu Lâu, hai người cùng rơi vào trong hồ, lúc ấy quần áo của Ngũ đệ và Lục muội sũng nước, gần như trong suốt, nếu là nữ nhi bình thường, sợ là đã sớm xấu hổ giận dữ tự tử rồi, nhưng Lục muội vẫn trấn định tự nhiên, quả nhiên là nữ trung hào kiệt… Ahhh, sao lại lạnh như vậy?!”
Từ Khánh đang nói đến cao hứng đột nhiên vô cớ rùng mình một cái, nhìn về phía ba người kia cũng đột nhiên cứng ngắc, vẻ mặt không hiểu sao.
Lô Phương che mặt, Hàn Chương nhắm mắt, Tưởng Bình quay đầu.
Gió lạnh rét thấu xương bốc lên, hóa thành vô số lưỡi dao cắt da cắt thịt gào rít giận dữ phóng về phía Tứ Thử Hãm Không Đảo trong phòng.
“Bốn vị ca ca, lúc nãy, các, ngươi, nói, cái, gì?!”
Giọng nói đông lạnh giống như băng đá từng chữ từng chữ đập xuống đất.
Từ Khánh nuốt nước miếng cái ực, chậm rãi quay đầu, đôi mắt đậu thình lình căng lớn.
Bóng đỏ kia ở cửa ra vào, tay áo tung bay, tóc đen múa loạn, dung nhan tuấn tú phong độ phủ đầy gân xanh, con ngươi đen thâm trầm bắn hung quang ra bốn phía…. Giống như ma đầu lâm thế!
“Tam ca, miệng huynh lớn quá!” Hàn Chương cắn răng, bắt đầu siết chặt lưng quần.
“Quả nhiên là giấy không thể gói được lửa!” Lô Phương vừa thở dài vừa lén lút cột giày.
“Ngũ đệ hôm nay đi tuần phố ở thành Bắc Huyền Vũ, sau đó đi tới Ngũ Quảng Trường.” Tưởng Bình trầm trọng giắt quạt lông ngỗng ra sau lưng.
“Hả? Ơ? A?” Từ Khánh vừa run rẩy vừa kinh hô.
“Chạy!”
Tam Thử kinh hô phóng ra bằng đường cửa sổ, bay thẳng đến đường Huyền Vũ.
*.
Phố Bắc Huyền Vũ ở thành Bắc Biện Kinh, ngựa xe như nước, người chật như nêm, cực kỳ náo nhiệt.
Trong con phố nhốn nháo náo nhiệt thoáng hiện một bóng trắng giống như tuyết, bị bao vây trước sau chen chúc giữa ngã tư đường.
“Bạch Ngũ Gia, Bạch Ngũ Gia! Nhìn qua đây nè!” Một đám nữ tử ở bên trái thét chói tai.
Mắt hoa đào hàm chứa lưu quang rực rỡ, lông mi dài nháy mắt, vài nữ tử che mặt phun máu mũi.
“Bạch hộ vệ! Bạch hộ vệ! Nhìn bên này nè!” Một đám đại thâm ở bên phải vung khăn.
Quạt Ngọc Cốt mở ra, môi mỏng nâng lên nụ cười khuynh thành, mấy đại thẩm ôm má té xỉu.
“Bạch Ngũ Gia! Lại tới tuần phố nữa hả!” Một đám tiểu thương ở phía trước nhiệt tình ngoắc ngoắc.
“Đúng vậy, lại tới tuần phố nữa.”
Giọng nói hào sảng thốt ra, khiến hai má mọi người ửng hồng.
“Bạch Ngũ Gia, hôm nay Triển đại nhân có tới không?” Cả đám ở phía sau lên tiếng la lên.
Quạt ngọc của Bạch Ngọc Đường dừng lại, nhẹ xoay thân, áo trắng không tỳ vết xẹt ra một ánh quang chói mắt ở dưới ánh mặt trời: “Có Ngũ Gia ở đây, Thối Miêu kia có tới hay không thì có gì khác nhau?”
“A!”
Vô số tiếng thét chói tai tuôn ra từ trong đám người.
Bạch Ngọc Đường cong mắt, cười yếu ớt nói nhỏ: “Ngũ Gia ta quả nhiên thích hợp để mọi người chú ý hơn.”
“Ngũ đệ! Ngũ đệ!”
Đột nhiên, cuối phố có một bóng người màu xanh đạp lên nóc nhà phi nhanh tới.
Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn, giật mình: “Đại ca?”
Lô Phương vụt nhảy xuống khỏi nóc nhà, vỗ vai Bạch Ngọc Đường cái bốp: “Ngũ đệ, dựa vào đệ hết!”
Nói xong, không đợi Bạch Ngọc Đường phản ứng lại thì đã chạy trốn nhanh như chớp.
Bạch Ngọc Đường mờ mịt chẳng hiểu gì.
“Ngũ đệ! Ngũ đệ!”
Một giọng nói lo lắng truyền đến từ dưới chân.
Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, mắt hoa đào thình lình căng lớn.
Bụi đất tung bay, một cái đầu ngoi lên từ dưới đất, hướng về phía mình nhe răng nhếch miệng: “Ngũ đệ, lần này toàn bộ dựa vào đệ đấy!”
“Nhị ca?!” Khóe mắt Bạch Ngọc Đường nhảy lên.
Lời vừa dứt, Hàn Chương đã nhanh chóng chui lại vào trong động, độn thổ khiến bụi mù bay loạn.
Bạch Ngọc Đường: “…”
“Ngũ đệ!” Đột nhiên, trong đám người lòi ra một hán tử đội đấu lạp, vỗ vai Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cả kinh, nếu không phải lúc quay đầu thấy hai chòm râu nhỏ của Tứ ca nhà mình thì suýt nữa đã đá văng người này rồi.
“Tứ ca tin tưởng đệ.”
Không đợi Bạch Ngọc Đường nghe rõ ràng, Tưởng Bình đã che đấu lạp, nhanh chóng dung nhập vào đám người rồi biến mất không thấy bóng dáng.
“Ngũ đệ! Cứu mạng!”
Từ Khánh thở không ra hơi kêu la chen chúc trong đám người đến trước mặt Bạch Ngọc Đường.
“Tam ca? Các huynh làm gì vậy?” Đầu Bạch Ngọc Đường đã phình lớn.
“Đã, đã không kịp nữa rồi! Đệ cố gắng nha!” Từ Khánh nhìn ra sau lưng, nhanh chóng co rụt cổ lại, lòng bàn chân khẽ mài, toàn lực chạy như điên, nhấc lên một cổ khói đặc ở phía sau.
Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường mơ hồ run rẩy, nheo mắt hoa đào lại, nhìn về phía Từ Khánh vừa chạy tới.
Chợt nghe ở phía xa, một tiếng thét chói tai tới gần, bóng đỏ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn thoáng hiện mang theo sát khí rét lạnh, đạp không lướt đến trước mắt, lặng lẽ rơi xuống đất.
“Bạch, Ngọc, Đường!” Đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Bạch Ngọc Đường giương cao mày kiếm: “Muội phu, phải gọi là Ngũ ca!”
“Vụt!” Cự Khuyết sáng chói ra khỏi vỏ.
“Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!”
Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường đột nhiên sáng ngời, vỗ hông, Họa Ảnh phóng lên trời ra khỏi vỏ: “Thối Miêu, chẳng lẽ muốn cùng Ngũ Gia ta đại chiến ba trăm hiệp à?!”
“Triển mỗ cầu còn không được!”
“Đúng lúc lắm!”
Áo trắng bóng đỏ đạp không bay lên trời, ánh kiếm nội lực giao chiến giữa không trung, làm nổi bật bầu trời xanh thẳm, từng cụm mây trắng giống như bánh mì tuyệt mỹ.
Dân chúng ngửa đầu nhìn lên không trung, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Đột nhiên, không biết là ai hét to một tiếng:
“Triển đại nhân! Là Triển đại nhân!”
“Triển đại nhân và Bạch Ngũ Gia lại đánh nhau!”
Lần này, cả phố Huyền Vũ đều sôi trào.
“Oa a! Đã lâu rồi không được thấy Triển đại nhân và Bạch Ngũ Gia giao thủ!”
“Hắc hắc, hôm nay có thể mở rộng tầm mắt rồi!”
“Đến đây, hạt dưa mới xào, ba đồng một bao! Vừa xem vừa cắn mới đã ghiền!”
“Đường cao, xem Miêu Thử đại chiến nhất định phải ăn đường cao nhà ta!”
“Trà đây, trà mới nấu đây, cam đoan uống tai thanh mắt sáng, nhìn càng thêm rõ!”
“Nhanh nhanh nhanh, tìm vài tiên sinh tới đây, để bọn hắn nhớ kỹ trận chiến này sau này có cái mà kể!”
“Thôi đi… tìm tiên sinh kể chuyện làm gì? Bây giờ nhanh chóng đi tìm Kim hộ vệ đi!”
“Đúng vậy, Kim hộ vệ?! Ai thấy Kim hộ vệ không!”
“Kim hộ vệ…. Ngươi ở chỗ nào?”
*.
Cũng cùng thời gian đó, Kim Kiền bị dân chúng Biện Kinh ngàn hô vạn gọi, đang nhìn một màn trước mắt, đỡ trán thở dài.
“Ôi Chúa ơi, vận mạng của ta là cái gì vậy hả?!”
Trước mắt, một thanh niên mặc đồ tiểu nhị té lẻn đến trước thân mình, ôm bắp đùi mình gào khan điếc tai: “Vị quan gia này, cứu tiểu nhân! Cứu tiểu nhân với!”
Nhìn xa một chút, mười tên sát thủ mặc đồ đen che mặt bao vây xung quanh, mỗi người đều cầm cương đao trong tay, tạo hình chuyên nghiệp, nhưng hai chân, lại run giống như bị giật kinh phong.
“Áo đỏ, quan tứ phẩm, mắt nhỏ, thân gầy…”
“Thủ lĩnh, là vị kia của Khai Phong phủ!”
“Thủ lĩnh, sao, làm sao bây giờ?”
“Vụ làm ăn này xem ra thất bại rồi!”
Kim Kiền thở dài một hơi, nheo mắt nhỏ nhìn đám sát thủ đối diện, hắng giọng một cái, lên tiếng nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà các ngươi dám giết người bên đường, quả thực là buồn cười, tội không thể tha thứ!”
Đám sát thủ đối diện cùng nhau run lên.
Tiểu tử ôm đùi thì bày ra vẻ mặt sùng bái.
“Còn không mau đưa tay chịu trói! Chẳng lẽ muốn chờ ta tự động thủ hay sao?!” Kim Kiền trừng mắt.
“Chuẩn bị, chạy!” Sát thủ cầm đầu lập tức hét lớn một tiếng, trở tay vung ra một cổ bụi mù.
“Chạy!” Đám sát thủ còn lại lên tiếng, quay đầu bỏ chạy, chạy bán sống bán chết còn nhanh hơn thỏ.
“Muốn chạy à?!” Kim Kiền nhíu mắt lại, chân muốn đuổi theo, không ngờ hai đùi lại như đeo chùy nặng nghìn cân.
“Quan gia! Bọn họ nhiều người! Cẩn thận!”
Là cái tên tiểu nhị bị đuổi giết đang chảy đầy nước mắt nước mũi ôm lấy đùi Kim Kiền.
Chỉ trong thoáng chốc, đám sát thủ lập tức chạy sạch.
Kim Kiền lập tức nhụt chí.
“Quan gia, sát thủ đi! Sát thủ đi rồi!” Tên kia nhìn đường cái trống rỗng vui đến phát khóc.
Kim Kiền liếc nhìn nước mắt nước mũi trên áo quan mới của mình, đầu đầy hắc tuyến, chuyển mắt nhìn, lên tiếng nói: “Được rồi, không sao đâu!”
Một tiếng này vừa ra, vô số cái đầu thò ra từ góc đường và sau tường, ngay sau đó, mọi người hoan hô một tiếng, lập tức chạy ra từ chỗ ẩn thân, bày hàng bày hàng, bán đồ bán đồ, đi dạo đi dạo, nói chuyện nói chuyện, trong nháy mắt, con đường không có một bóng người lúc nãy lập tức náo nhiệt.
Cũng có không ít tiểu thương vừa dọn dẹp quầy hàng vừa chào hỏi với Kim Kiền.
“Kim hộ vệ, đa tạ!”
“Kim hộ vệ, hôm nay là ngày đầu tiên đi tuần phố à?”
“Kim hộ vệ, chuyển lời hỏi thăm của bọn ta cho Triển đại nhân nha!”
“Kim hộ vệ, ăn trái lê giải khát đi.”
“Đa tạ!” Kim Kiền đưa tay nhận trái lê của người bán hàng rong, cắn một cái rốc, nhìn tên kia còn đang sững sờ quỳ trên mặt đất, nhếch miệng cười, “Tiểu tử, ngươi tên là gì? Đến từ chỗ nào? Vì sao lại bị sát thủ đuổi giết?”
Tên kia ngây ngốc nhìn dân chúng bốn phía, lắp bắp nói: “Họ, bọn họ… Thế nào…”
Dân chúng lập tức rộn ràng cười rộ lên.
“Ai nha, chẳng qua chỉ là trận chiến nhỏ của mấy tên sát thủ thôi mà, dân chúng Biện Kinh ta không để vào mắt đâu!”
“Đúng vậy, so với trận thế của Bạch Ngũ Gia và Triển đại nhân thì mấy cái này có là gì?”
“Khoan so với danh chiến Miêu Thử, ngay cả khi so với trận thế Kim hộ vệ đuổi giết Nhất Chi Mai thì vẫn còn kém hơn rất nhiều!”
Tên tiểu nhị trợn mắt há hốc mồm hồi lâu, lại dời mắt sang Kim Kiền.
“Tiểu tử, ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy.” Kim Kiền nhíu mày.
“Hả? Dạ dạ dạ!” Tiểu nhị vội vàng gật đầu nói, “Tiểu nhân tên là Lục Thất, đến từ Thái Châu, những sát thủ kia là..” Nói đến đây, tên tiểu nhị lập tức quỳ xuống đất, khóc thét không thôi, “Quan gia, lão gia nhà ta bị oan! Tiểu nhân ngàn dặm xa xôi đến Khai Phong phủ tìm Bao đại nhân giải oan!”
“Thái Châu?!” Kim Kiền nghe vậy, hai mắt lập tức sáng ngời, tràn ra một nụ cười sáng lạn, “Vậy cũng đủ xa rồi! Đến đây, ta dẫn ngươi đến Khai Phong phủ!”
Wow, hahahaha, ta có thể trốn đi Thái Châu công tác rồi!
Lục Thất sững sờ nhìn Kim Kiền, vị quan gia mắt nhỏ trước mắt này dung mạo rõ ràng bình thường không có gì lạ, nhưng khi cười lên, hai mắt nhỏ lưu chuyển ánh sáng, lộ ra chút mị sắc kinh người, làm trái tim nhỏ của mình thình thịch nhảy loạn.
Hai má Lục Thất đỏ lên, vội kéo hai tay Kim Kiền lại: “Đa, đa tạ quan gia!”
“Hít!” Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí.
Sau một khắc, đám dân chúng Biện Kinh dày dặn kinh nghiệm động tác đều nhịp móc ra các loại đầu lạp ở mọi nơi rồi nhanh chóng phi thân chạy đi.
Đáng tiếc tên Lục Thất đến từ Thái Châu lại không phát hiện ra, còn đang thành khẩn biểu đạt lòng cảm kích của mình: “Đa tạ ân cứu mạng của quan gia, Lục Thất không có gì báo đáp, nếu quan gia không chê, Lục Thất sau này sẽ đi theo quan gia làm tùy tùng…”
“Ngươi muốn làm gì?!”
Hai giọng nói rét lạnh dày đặc giống nhau vang lên ở sau lưng làm cho người ta sợ hãi.
Tóc gáy toàn thân Lục Thất đột nhiên dựng đứng, quay đầu nhìn, lập tức choáng váng.
Sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện hai người.
Vị bên trái, áo trắng giống như tiên tử trên cung trăng, gương mặt khuynh quốc khuynh thành, chỉ là đôi mắt hoa đào quyến rũ kia lại lạnh như băng, xâm nhập cốt tủy.
Vị bên phải, áo đỏ thẳng tắp giống như tùng xanh trên núi, mày kiếm mắt tinh nho nhã, nhưng đôi con ngươi đen kia lại sâu thẳm giống như đầm băng, khí lạnh bay loạn vèo vèo.
Lục Thất cảm thấy hàm răng bắt đầu đánh nhau, toàn thân cứng ngắc.
Thanh niên áo đỏ chuyển mắt, lạnh lùng quét qua hai tay Kim Kiến đang bị Lục Thất nắm chặt.
Lục Thất cảm thấy tay mình giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, lập tức đưa ra sau lưng.
“Kim hộ vệ, Triển mỗ có chuyện muốn hỏi nàng!” Thanh niên áo đỏ lạnh lùng nhìn về phía vị quan gia mắt nhỏ kia.
“Thuộc hạ tất nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!” Quan gia mắt nhỏ lập tức ôm quyền, co cổ nói.
Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết. Thanh niên áo đỏ nhẹ gật đầu, ngay sau đó, Lục Thất thấy áo đỏ lóe lên trước mắt, quan gia mắt nhỏ đã bị thanh niên áo đỏ ôm vào trong lòng, sau đó bay vút lên không trung như chim, đạp lên nóc nhà đi xa.
Con mắt Lục Thất như sắp rơi ra.
“Xú tiểu tử, còn nhìn nữa!” Vị thanh niên tiên tử kia vỗ sau đầu mình.
Lục Thất ngây ngốc quay đầu lại: “Lúc nãy, quan gia kia ôm quan gia kia…”
“Ngạc nhiên ghê.” Thanh niên áo trắng hừ lạnh một tiếng, “Khai Phong phủ ở phía trước, muốn giải oan, tự mình đi!”
Nói xong, áo trắng rung động, cả người giống như gió thổi, bay tới giữa không trung, bay ngược đường với hai vị quan gia vừa rời đi.
“Ôi trời, người của Khai Phong phủ đều biết bay…” Lục Thất dụi dụi mắt, lại nhìn dân chúng xung quanh, “Vị quan gia lúc nãy là ai vậy?”
Dân chúng vừa cởi đấu lạp vừa nhiệt tình giới thiệu:
“Hắn mà ngươi cũng không nhận ra à, đó là Khai Phong phủ Bạch hộ vệ Bạch Ngũ Gia, Cẩm Mao Thử tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ!”
“Cẩm Mao Thử?” Lục Thất giật mình, ngay sau đó lắc đầu, “Không phải, ta hỏi quan gia mặc đồ đỏ ôm…”
“Vị đó hả? Vị đó lợi hại hơn!”
“Đó chính là Nam hiệp Triển Chiêu võ công cái thế!”
“Được miệng vàng của Hoàng Thượng ngự phong là Ngự Miêu!”
“Khai Phong phủ tam phẩm Ngự tiền hộ vệ!”
“Rất lợi hại!”
“Không không không!” Lục Thất lắc đầu liên tục, “Ta hỏi cái kia…. Cái kia…” Lục Thất ngại ngùng nhìn tay của mình, khuôn mặt vụng trộm đỏ lên, “Quan gia đã cứu ta lúc nãy, gầy teo, đôi mắt nhỏ, cười lên như tiểu cô nương…”
Yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó….
“Ôi trời ơi!”
“Bà nội của ta ơi!”
“Mẹ ơi!”
Dân chúng của cả khu phố lập tức người ngã ngựa đổ.
“Sao, sao vậy?” Lục Thất kinh ngạc.
“Tiểu tử! Tiểu tử! Ngươi nhanh chóng quên đi!”
“Vị kia không phải là người mà ngươi có thể nghĩ tới đâu!”
“Vì sao? Ta chỉ muốn báo ân thôi mà.” Lục Thất đỏ mặt kiên trì nói.
“Tiêu rồi! Nhìn ngươi xuân tâm nhộn nhạo kìa!”
“Hì, tiểu tử ngươi còn nhỏ nhưng ánh mắt không tệ, lại nhìn ra Kim hộ vệ là nữ?!”
“Kim hộ vệ?! Là nữ?!” Hai mắt Lục Thất lập tức sáng kinh người.
Dân chúng xung quanh liếc nhau, cười rộ lên.
“Tiểu tử, đừng có nằm mơ nữa!”
“Vị kia là tứ phẩm hộ vệ được Thiên tử ngự phong đấy.”
“Là đệ tử quan môn của Thái Đẩu giang hồ Y Tiên Độc Thánh!”
“Là muội muội kết nghĩa của Ngũ Thử Hãm Không Đảo, là Lục muội của Bạch Ngũ Gia tính tình nóng nảy!”
Lục Thất càng nghe sắc mặt càng trắng, cả người hơi lung lay sắp đổ.
“Quan trọng hơn là, nàng là thê tử mới cưới của Ngự tiền tam phẩm hộ vệ Triển Chiêu!”
“Nàng chính là…. Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ…. Kim Kiền!”
Dân chúng Biện Kinh tự hào hét vang xông thẳng lên trời.
*.
“A! Ai gọi ta vậy?”
Kim Kiền bị Triển Chiêu tóm về Khai Phong phủ quay đầu lại.
“Đừng hòng trốn!” Triển Chiêu nắm chặt cổ áo Kim Kiền.
“Triển đại nhân…” Kim Kiền lập tức quay tít một vòng, tràn ra một nụ cười nịnh nọt với Triển Chiêu, “Ngài muốn hỏi thuộc hạ chuyện gì?”
Triển Chiêu lạnh lùng nhìn Kim Kiền, lặng lẽ không lên tiếng thật lâu mới trầm giọng nói:
“Đêm thoát ra khỏi Đồng Võng Trận, nàng và Bạch Ngọc Đường cùng rớt xuống hồ?”
Da mặt Kim Kiền run lên.
“Đều là quần áo không chỉnh tề?”
Mắt nhỏ chột dạ nhìn qua một bên.
“Còn là quần áo sũng nước?”
Thân hình mảnh gầy bắt đầu lui về phía sau.
“Kim Kiền!”
“Có thuộc hạ!”
“Nàng nói xem, Triển mỗ nên phạt nàng sao đây?”
“Ngồi trung bình tấn! Đứng cọc hoa mai! Luyện đao luyện kiếm luyện đập đá lớn trên ngực cũng được!” Kim Kiền ngẩng mạnh đầu, hét lớn, “Thuộc hạ tuyệt không chối từ!”
“Không.” Triển Chiêu cười khẽ một tiếng, giống như gió xuân quất vào mặt, thân hình thẳng tắp chậm rãi nghiêng về phía trước, môi mỏng dán bên vành tai Kim Kiền, thanh âm như lông vũ quét qua, “Triển mỗ muốn… Phạt cái khác.”
Nói xong, nhanh gọn quay người đi.
Để lại một mình Kim Kiền đứng tại chỗ hai tay nắm tóc, trong lòng bi thương, hướng trời mà hét:
“NO!!”
Tiếng kêu rên bi phẫn bay lên không trung, theo từng ngọn gió nhẹ nhàng khoan khoái, bay ra năm sông bốn biển…..
Trên đường, Bạch Ngọc Đường mặc áo trắng đi dưới ánh mặt trời, hành tẩu giữa tiếng hoan hô của mọi người, vui vẻ khuynh quốc vô song;
Ngoài cung, Bao đại nhân ngồi trên kiệu quan, được Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ hộ tống, phụng chỉ vào cung;
Trong thư phòng, Công Tôn tiên sinh múa bút thành văn, đôi khi giương mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vuốt râu cười nhạt;
Trong sương phòng, Nhan Tra Tán và Vũ Mặc dọn dẹp hành lý, chuẩn bị quần áo thường dân xuất hành hỏi thăm dân tình;
Trong thành Nam, Lô Phương, Hàn Chương, Tưởng Bình, Từ Khánh dẫn một bọn nha dịch uy vũ đi tuần phố;
Bùi gia trang, Bùi Thiên Lan và Giang Ninh bà bà nhàn nhã phẩm trà, một bên là Bùi Mộ Văn vẻ mặt bất lực bắt đầu giải quyết việc lớn nhỏ trong giang hồ;
Trên đường, Trí Hóa mang theo đồ đệ Ngải Hổ, theo đuôi Phòng Thư An và bạn xấu Chân Trường Đình, xuất phát tới Tô Hàng nổi danh nhất về tơ lụa;
Trong rừng, Y Tiên, Độc Thánh cưỡi ngựa, tiếp tục ngao du giang hồ;
Trong quán trà, Nhất Chi Mai, Đinh Nguyệt Hoa mang theo Tiểu Dật bắt đầu con đường hành trình tìm kiếm mỹ thực;
Bên Tây Hồ, Đinh thị song hiệp bắt đầu hành trình về Đinh gia trang;
Biên cảnh, Phạm Tiểu Vương gia và Gia Luật Công chúa chàng chàng thiếp thiếp tú ân ái chọc mù bốn con mắt của hai đại cận vệ Mạc Ngôn và Thiệu Vấn bên cạnh…
Mặt trời lên cao, vật đổi sao dời;
Gió xuân nổi lên, nắng tụ mây tán.
Hoa nở rồi hoa tàn, gặp nhau rồi từ biệt;
Gặp nhau hoặc gần nhau, ly biệt hoặc gặp lại;
Có một ngày, gặp nhau rồi sẽ biệt ly, nhưng núi xanh còn đó, sông xanh vẫn còn chảy, nếu có duyên, cho dù cách xa nhau vạn dặm, cách xa nhau ngàn năm, cuối cùng cũng sẽ có một ngày…..
Gặp lại nhau!
Đây chính là:
Thế sự xoay vần biến, thanh thiên muôn đời đan;
Tiếu thư ngôn tận thử, duy thoại thiên niên duyên.
THE END.