Trong phủ Hầu gia nghe chuyện sát thủ.
Nam hiệp giấu vết thương vì Thanh Thiên.
Trong giấc ngủ, Triển Chiêu chỉ cảm thấy trên ngực nằng nặng
khó chịu, tựa như có một tảng đá đè lên vậy, khó có thể hít thở được, mở bừng mắt
ra mới thấy ánh sáng trong phòng mờ mờ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vậy mà đã
hoàng hôn rồi. Triển Chiêu không khỏi kinh ngạc, bản thân chàng vốn chỉ định chớp
mắt một lát rồi tiếp tục đi tra án, chẳng ngờ lại ngủ cả một ngày. Từ khi đi
theo Bao đại nhân đến nay, chưa khi nào chàng buông thả mình như thế, vì sao
hôm nay lại khác thường như vậy, nếu không phải mình thấy có cảm giác đè nặng ở
ngực, khó thở đến không chịu nổi thì e rằng sẽ ngủ một mạch cho tới sáng mai mất.
Mà vật đè lên ngực Triển Chiêu – Triển Chiêu quay đầu nhìn,
không khỏi cười khổ – lại chính là một cánh tay, nhỏ nhắn gầy gầy không có chút
thịt nào, là cánh tay của Kim Kiền. Triển Chiêu nhấc tay Kim Kiền đặt xuống, trở
dậy mặc quần áo chỉnh tề rồi xoay người thấp giọng gọi Kim Kiền:
“Kim bổ khoái, dậy thôi.”
Nhưng gọi liền mấy tiếng, Kim Kiền vẫn chẳng có dấu hiệu gì
chứng tỏ là đã tỉnh, vẫn ngủ say như cũ, miệng còn lẩm bẩm mấy câu nói mớ, chẳng
rõ là gì.
Triển Chiêu bất đắc dĩ đành phải cao giọng gọi mấy tiếng nữa.
Lúc này hai mí mắt Kim Kiền mới khẽ động đậy, mở ra, mơ màng nhìn người trước mặt.
Đột nhiên, hai mắt Kim Kiền trợn trừng lên, ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào
Triển Chiêu, giương mắt như thế một lúc lâu, rồi mới hoàn hồn nói: “Thì ra là
Tiểu Miêu, dọa chết mình, mình còn tưởng là gã ba trợn, không đàng hoàng nào chứ”.
Nói rồi, lại nằm xuống, quay đầu, tiếp tục mơ màng ngủ tiếp.
“…”
Trên trán Nam hiệp, gân xanh dần dần hiện ra.
“Kim bổ khoái, ngươi còn muốn ngủ đến khi nào?!”
Chỉ thấy lưng Kim Kiền đột nhiên cứng lại, trong nháy mắt đã
nhảy dựng từ trên giường xuống, thuần thục đi tất đi giày vào, mặt mày nghiêm
túc, thân hình thẳng tắp đứng đối diện Triển Chiêu, chắp tay: “Triển đại nhân,
thuộc hạ xin theo sự sai bảo của đại nhân!”.
Triển Chiêu khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Kim bổ
khoái, sức ngủ của ngươi tốt thật”.
“Nhận được sự khen ngợi của Triển đại nhân, thuộc hạ thật sự
thụ sủng nhược kinh[1].”
[1] Có nghĩa là: Nhận được sự ưu ái mà cảm thấy kinh sợ, lo
lắng.
“…”
“Khụ khụ… phải chăng là Triển đại nhân mệt mỏi, dường như sắc
mặt không tốt lắm, chi bằng chúng ta nghỉ ngơi thêm một lát nữa?”
“… Đi theo ta!”
“… Dạ.”
***
Lúc này Kim Kiền thực sự hoài nghi con mèo kia phải chăng mắc
“hội chứng ngủ dậy” [2], bằng không sao vừa mới nghỉ ngơi xong đã lập tức đi
tìm cái chết chứ?
[2] Nguyên văn: “khởi sàng khí”, từ dùng để chỉ tình trạng
huyết áp thấp, mặt mày trắng bệch, tứ chi bài hoài khi mới ngủ dậy, lúc đó tâm
trạng con người không ổn định, rất dễ mất bình tĩnh, nổi giận, buồn bực vô cớ.
“Hầu gia phủ”, ba chữ rất to thếp vàng, sáng choang khắc
trên một tấm biển lớn treo ở đỉnh đầu, hai bên cửa lớn, mỗi bên có đặt một con
nghê đá, vuốt nanh lộ cả; lại nhìn vào trong viện, phòng nối phòng, đình nối
đình, cột ngọc đỏ thắm, mái ngói cong vút, lầu gác chênh vênh, quả khiến cho
người ta nhầm tưởng mình đã lạc vào chốn cửu trùng cung khuyết.
“Triển đại nhân, chúng ta tới ‘Hầu gia phủ’ làm gì?”, Kim Kiền
nhăn nhó mặt mày hỏi.
Lạy ngài, Miêu đại ca à, ngàn vạn lần ngài đừng nói là muốn
tiếp nửa đêm đi thăm viếng “Hầu gia phủ” đấy!
“Đêm nay đi thăm dò phủ này”, Triển Chiêu nghiêm sắc mặt
nói.
Nhất thời đầu lông mày Kim Kiền giật nảy lên, vội vàng chuyển
hướng: “Triển đại nhân, chúng ta còn phải đi điều tra vụ án của Trương Tụng Đức…”,
thì chạy đến cái nơi nguy hiểm này làm gì chứ?
Triển Chiêu gật gật đầu, nghiêng người tới, nhìn Kim Kiền
nói: “Chính vì điều tra vụ án của Trương Tụng Đức mà đến”.
“Hả?”
“Trương Tụng Đức và Hoàng thị hai người, trước vụ án này, dù
ít dù nhiều cũng đều có mắc mứu với An Lạc hầu, nếu muốn điều tra rõ vụ án này,
tất phải bắt đầu từ chỗ An Lạc hầu.”
Kim Kiền chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, suy nghĩ chạy một
vòng xích đạo lại thêm một vòng vĩ tuyến lớn nhất nữa, rồi lại quay về, lòng thầm
kêu gào: Trương Tụng Đức và Thu Nương cùng An Lạc hầu thì có liên quan gì đến
nhau? Nói như thế, Trương Tụng Đức vì chuyện cự tuyệt chế tạo xuân dược mà đắc
tội với An Lạc hầu, còn Thu Nương lại bị An Lạc hầu nhìn trúng, nên bị bắt và
giam lỏng, hai người họ dường như đều có mắc mứu với An Lạc hầu thật…
Nhất thời Kim Kiền hít vào một luồng khí lạnh, thì thào nói:
“Triển đại nhân, ý ngài là, vụ án này là do An Lạc hầu…”.
Triển Chiêu khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hiện giờ chưa có bằng
chứng xác thực, không thể phán đoán bừa bãi, nhưng vụ án này và An Lạc hầu chắc
chắn có liên quan”, ngưng một chút, Triển Chiêu lại nói: “Triển mỗ cũng vì thắc
mắc về chuyện tại sao An Lạc hầu lại giấu giếm tình hình hạn hán ở Trần Châu, bởi
thế mới đến thăm dò”.
Kim Kiền gật gật đầu, trong lòng không khỏi cảm khái: Quả
nhiên con mèo này là một tay bắt chuột lão luyện, chắc chắn trái tim Tiểu Miêu
hơn mình đến mấy cái tâm thất tâm nhĩ, vậy nên mới phân tích vụ án sắc bén như
thế.
Triển Chiêu thấy Kim Kiền đã hiểu rồi, liền đeo khăn che mặt,
tung người phi lên nóc nhà, hệt như một con mèo đang chạy thoăn thoắt trên mái.
Kim Kiền theo sát phía sau, tuy dáng vẻ không được tao nhã lướt đi như “Ngự
Miêu”, nhưng cũng giống như bông gòn rơi trên đất, như gió mạnh vút qua xà nhà,
không một tiếng động.
Hai người cùng chạy một lát, cuối cùng cũng đến chủ viện nằm
ở chính giữa phủ Hầu gia. Trong viện tọa lạc bốn gian sương phòng và một gian
chính ốc, sương phòng hai gian ở phía đông, hai gian ở phía tây, chính ốc tựa
lưng về hướng bắc quay mặt về hướng nam, đều là những phòng ốc xa hoa nhất
trong phủ Hầu gia.
Thân hình hai người dính sát vào nhau trên mái ngói chính ốc,
hô hấp rất nhẹ, ngay đến một chút khí tức cũng không dám phát ra. Phủ Hầu gia
không giống như Nhuyễn Hồng đường thủ vệ canh gác lỏng lẽo, trong phủ viện này,
thị vệ, nô bọc ở khắp nơi, tầng tầng lớp lớp, đội đội đi tuần thành đoàn, trong
đó còn có không ít những võ sĩ giang hồ trà trộn, có thể thấy An Lạc hầu vì sự
an toàn của bản thân thật sự là rất lao tâm khổ tứ.
Triển Chiêu đưa tay, nhẹ nhàng gỡ mấy viên ngói trên mái, đặt
sang một bên, nhất thời, ánh đèn sáng rực trong chính ốc chiếu thẳng lên qua lỗ
thủng trên mái nhà.
Kim Kiền đưa mặt về phía trước, ánh mắt nhìn qua lỗ thủng vừa
vặn trông thấy cảnh tượng bên trong.
Chỉ thấy trong chính ốc, đèn đuốc sáng trưng, ngồi ở chính
giữa phòng là một nam tử vận y phục bằng gấm, từ trên nóc nhà nhìn xuống quả thực
không cách nào thấy được tướng mạo, chỉ có thể thấy ngọc quan trên đỉnh đầu của
hắn, ánh hào quang bắn ra bốn phía, vừa nhìn đã biết là đồ xa xỉ, kẻ có thể
mang loại trang sức quý giá nhường này khẳng định là An Lạc hầu Bàng Dục; bên cạnh
Bàng Dục có một người đang cung kính đứng, ăn vận như thư sinh, nhìn dáng vẻ hắn
là mưu sĩ của y; đối diện với người ngồi chính giữa phòng là những võ sĩ giang
hồ đứng thành hai hàng song song, kẻ nào kẻ nấy đều đeo trên người đủ loại vũ
khí dài ngắn khác nhau, dáng hình vạm vỡ lực lưỡng, vẻ như chẳng phải hạng
lương thiện gì.
Chợt nghe An Lạc hầu cười nói: “Triều đình đã phái Bao Hắc Tử
đến Trần Châu phát lương cứu trợ hạn hán, ta thật muốn xem xem tên Bao Hắc Tử
kia có bản lĩnh gì!”.
Có kẻ trong đám cười lớn nói: “Tên Bao Hắc Tử kia cũng thật
không biết tự lượng sức, lại dám đến địa hạt Trần Châu này mà làm phiền Hầu
gia, chúng ta đã kêu hắn tới, thì chắc chắn không thể để hắn quay về được!”.
Triển Chiêu và Kim Kiền nghe vậy liền kinh hoàng.
Kim Kiền lấy khuỷu tay huých huých Triển Chiêu, kéo khăn che
mặt ra, nói bằng khẩu hình: “Chẳng phải là sớm nay Trương Long, Triệu Hổ mới xuất
phát hồi phủ báo cho Bao đại nhân biết sao?”. Thầm nghĩ: Lại không phải là dùng
máy bay, tin tức sao có thể truyền đi nhanh như thế được?
Triển Chiêu nhíu mày, suy nghĩ một lát, cũng kéo khăn che mặt
ra, trả lời bằng khẩu hình: “Có lẽ là đại nhân biết được tình hình hạn hán ở Trần
Châu từ nguồn khác, sớm đã xin ý chỉ đến Trần Châu phát lương, mấy người chúng
ta xuất môn ở bên ngoài, không kịp thời biết được chuyện này”.
Trong phòng lại truyền ra âm thanh, lần này là mưu sĩ đứng cạnh
An Lạc hầu lên tiếng: “Hầu gia, tên Bao Chửng đó trong triều cũng là một nhân vật
mà đến cả Bàng thái sư cũng phải kiên kỵ vài phần, lần này hắn làm Khâm sai đến
cứu trợ thiên tai, e rằng không có gì tốt lành, chúng ta không thể không đề
phòng”.
An Lạc hầu cười đáp: “Lý tiên sinh không cần lo lắng, ngay từ
đầu Bao Hắc Tử xin ý chỉ, cha ta đã phái khoái mã cấp tốc đưa thư đến cho ta, dặn
ta phải sớm chuẩn bị. Hôm qua ta đã phái hai huynh đệ Hạng Phú, Hạng Phổ ngoại
hiệu —hảo thượng phi’ đi, để chúng nửa đường xử lý tên Bao Hắc Tử đó, khiến cho
hắn ngay cả địa giới của Trần Châu cũng không thể bước vào!”.
Đám người phía dưới nhất thời đồng thanh tán dương phụ họa.
Còn trên nóc nhà, Triển Chiêu và Kim Kiền lại kinh hoàng thất
sắc. Nghĩ đến bên cạnh Bao đại nhân, người có công phu tốt nhất chẳng ai vượt
qua được Nam hiệp Triển Chiêu và Tứ đại kim cương, nhưng bây giờ, Triển Chiêu
đang ở Trần Châu, Trương Long, Triệu Hổ lại đang trên đường về, bên người Bao đại
nhân chỉ có hai người Vương Triều, Mã Hán, còn hai tên cái gì mà ngoại hiệu “Thảo
thượng phi”, nghe danh thì đã biết là những nhân vật không dễ chọc…
Lại nhìn Triển Chiêu, sắc mặt xanh mét, đôi mày lưỡi mác
nhíu chặt, cặp mắt lấp lánh giờ đây đã đen kịt như đầm đêm âm u.
Kim Kiền vừa liếc thấy, thoắt cái mồ hôi lạnh sau lưng túa
ra, thầm nhủ: Không xong rồi, sắc mặt Tiểu Miêu khó coi thế kia, xem ra tình
hình lão Bao lần này vô cùng vô cùng không tốt rồi.
Chỉ thấy Triển Chiêu liếc mắt sang Kim Kiền một cái, còn
chưa đợi Kim Kiền phản ứng lại, thân hình khẽ động liền lao vút đi như tên rời
cung, xuyên trong không trung, bao quanh dáng hình ấy sát khí cùng sự u ám ngập
tràn.
Tuy Kim Kiền đã đi theo Triển Chiêu nhiều ngày, nhưng chưa từng
nhìn thấy dáng vẻ Triển Chiêu như vậy bao giờ, một luồng sát khí quét tới khiến
Kim Kiền kinh hoàng run rẩy, trực giác mách bảo phải đi sát phía sau, nhưng cả
người lại đứng không vững, đầu gối run lên, viên ngói dưới chân khẽ chạm vào
nhau, tiếng động này vô cùng nhỏ, nhưng trong đêm tối tĩnh mịch lại hết sức
chói tai.
Mà chúng sĩ giang hồ trong chính ốc phủ Hầu gia kia, tuy tâm
địa bất chính, vì sự mê hoặc của tiền tài, danh vọng, chức tước, mà ở dưới trướng
của An Lạc hầu, làm nên những việc thương thiên hại lý, nhưng đã có thể bước
vào được phủ An Lạc hầu, tất phải có bản lĩnh hơn người, tiếng ngói va vào nhau
trên nóc nhà, há có thể thoát khỏi lỗ tai của bọn chúng.
Bỗng nghe một người trong bọn chúng hô lớn: “Trên mái nhà có
người!”.
Tiếng hô này vừa vang lên, thoắt cái đã có mười mấy đại hán
lực lưỡng nhảy lên mái nhà, có điều kể từ khi Kim Kiền va vào ngói cho tới khi
bọn chúng nhảy lên thời gian quả thực rất ngắn chỉ tron g chớp mắt mà thôi.
Kim Kiền vừa nghe thấy tiếng ngói va chạm dưới chân, lòng thầm
kêu không ổn, liền vội vàng điểm mũi chân xuống, những muốn chuồn thật mau. Khổ
nỗi nội công không sánh được bằng Nam hiệp Triển Chiêu, có thể vận công trợ
giúp, búng mình một cái là lao đi hơn mười trượng. Khinh công của Kim Kiền chỉ
dựa vào kỹ xảo mượn lực, trợ lực, qua mấy trượng lại cần phải có điểm để mượn lực,
lúc bình thường Kim Kiền chẳng qua là theo sau Triển Chiêu, làm mấy việc như
thăm dò, điều tra, cũng xem như không nhìn ra sơ hở, nhưng hôm nay tới lúc nguy
cấp thì khinh công không có nội công, chỉ dựa vào trợ lực nhất thời lộ ra vô
vàn sơ hở.
Kim Kiền tung người, thân hình nhanh như điện giật, đã nhảy
xa vài trượng, nhưng vừa mới định tiếp đất mượn lực, lại phát hiện chỗ mình định
xuống đã sớm bị một gã giang hồ thô kệch chiếm mất rồi. Cái gã thô kệch này
thân cao chín thước, to lớn lực lưỡng như một con gấu, trong tay còn cầm một
thanh cửu hoàn cương đao, đang giương nanh múa vuốt đợi Kim Kiền tự chui đầu
vào rọ.
Nhất thời Kim Kiền thấy tim mình như lặng đi, cảm giác được
mình đang từ từ rơi xuống, còn gã thô kệch kia lại tung người nhảy lên, chín
tia hàn quang từ lưỡi đao lạnh lẽo kia nhắm thẳng về phía mình mà bổ xuống.
Đột nhiên, một trận kình phong quét tới, Kim Kiền chỉ cảm thấy
có luồng lực kéo mình về phía sau, khiến cho nàng ngay giữa không trung thoái
lui nửa bước, tránh được một đao trong đường tơ kẽ tốc.
Sau lưng mùi hương lá cỏ tươi mát quen thuộc đưa tới, Triển
Chiêu cầm thanh bảo kiếm Cự Khuyết hàn quang bắn ra bốn phía, vững vàng đứng
bên cạnh Kim Kiền.
“Cẩn thận!”
Triển Chiêu chỉ kịp nói hai từ này, liền thấy mười mấy tên
tay lăm lăm vũ khí xông tới.
Chớp mắt, hàn quang lóe lên, tia lửa bắn ra tứ phía, tiếng
binh khí giao đấu lần lượt truyền vào tai, hỗn loạn vô cùng. Triển Chiêu vì cứu
Kim Kiền mà trở lại cũng là lúc mất đi thế chủ động, hiện thời họ đang bị một
đám người vây quanh, một người chẳng thể địch lại số đông, hơn nữa còn phải bận
tâm tới Kim Kiền cũng trong vòng chiến, vì thế kiếm thuật tinh diệu của chàng
cũng không thể phát huy hết uy lực vốn có, qua mười mấy chiêu đã có xu hướng bại
trận.
Kim Kiền được Triển Chiêu kéo bên người, một mặt cố gắng
tránh binh khí chém sượt tới, một mặt sờ soạng lấy từ trong người ra một cái bọc,
né trái né phải rồi mở nó ra, nhưng vừa tháo dây buộc thì một luồng gió sắc nhọn
rít lên lao thẳng về phía nàng – định thần nhìn kỹ, đó là một mũi tên.
Kim Kiền vội vàng cúi rạp người xuống mới miễn cưỡng tránh
được, nhưng mưa tên bay đến dày đặc vô cùng, xé gió mà lao tới khiến người ta
không thể tránh né đi đâu được.
Triển Chiêu nhảy lên phía trước, Cự Khuyết chém qua chém lại,
màu bạc cùng hàn quang như dung hợp lại, dần dần hinh thành một quầng sáng màu
bạc, bảo vệ hai người an toàn, mà những mũi tên kia lại càng không thể tiến tới
hai người dù chỉ một chút, tất cả khi chạm vào quầng sáng đều rơi xuống đất.
Chợt nghe một tiếng quát lớn dưới chính ốc: “Bắn cho ta, bắn
chết chúng cho ta, dám ngang nhiến đến phủ Hầu gia của ta mà diễu võ dương oai,
bắn bọn chúng thành con nhím cho ta!”.
Giọng nói tàn ác hung hăng ngang ngược k chính là của An Lạc
hầu Bàng Dục.
Trong viện đèn đuốc sáng trưng, trên dưới trăm cây đuốc đang
bao vây toàn bộ chính viện, một người vận y phục bằng gấm đứng giữa sân, khoanh
tay trước ngực, mày xếch mắt phượng nheo nheo, đang cất tiếng cười lạnh cao giọng
quát. Mà sau lưng hắn, hai hàng cung thủ chỉnh tề đồng loạt giương cung ngắm bắn.
An Lạc hầu bắn rất sung sướng, nhưng lại khổ cho những người
trên mái nhà. Triển Chiêu, Kim Kiền tất nhiên chẳng cần nói rồi, họ là mục tiêu
công kích của tất cả. Để ngăn tên bay tới, Triển Chiêu có thể nói là dốc toàn lực.
Còn mười mấy tên võ phu giang hồ đang bao vây Triển, Kim hai người, cũng phải
chật vật tránh loạn tiễn bay đến, có mấy tên xui xẻo còn bị trúng tên bị
thương, tuy vô cùng tức giận mà chỉ dám âm thầm oán hận mà không dám lên tiếng,
bọn chúng đành phải lui lại, để tránh bị người mình bắn chết.
Cũng từ lúc đó, vòng vây vốn không có một kẻ hở nào đã xuất
hiện sơ hở. Nhưng vì cung tiễn tấn công ào ạt không ngừng nghỉ, nhất thời Triển
Chiêu, Kim Kiền cũng chẳng có cách nào thoát thân.
Kim Kiền vừa thấy mấy tên giang hồ bao vây mình đang thoái
lui mấy phần liền mừng rỡ, nàng biết rằng cơ hội tháo chạy chính là đây, vội
vàng nhỏ giọng nói với Triển Chiêu phía trước: “Triển đại nhân, nín thở”.
Triển Chiêu tuy không hiểu nhưng cũng làm theo.
Chỉ thấy Kim Kiền lôi từ trong túi ra mấy viên dược hoàn,
vung tay lên ném ra xa.
“Uỳnh…”
Tựa như có trăm tấn thuốc nổ nổ tung ở phía trước, ầm ầm
vang dội, xung quanh một đám khói mù đầy màu sắc cuồn cuộn bốc lên, một thứ mùi
khó ngửi lan ra tứ phía, xông thẳng vào phổi, khiến cho tất cả đều bị sặc đến
nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ho khan hắt xì không ngừng.
Đến khi khói mù dần dần tan đi, nhìn lên nóc nhà, đã chẳng
còn thấy bóng dáng hai tên thích khách đâu nữa.
Triển, Kim hai người chạy thoát khỏi phủ Hầu gia, lại vận
khinh công chạy một mạch hồi lâu, nhảy thẳng qua cổng thành, nhanh đến nổi vệ
binh giữ thành cũng chẳng trông thấy bóng dáng hai người, chỉ cảm giác có hai
bóng đen vút qua trước mặt. Đến khi ra tới ngoại ô Trần Châu, xác định phía sau
không có truy binh đuổi theo, hai người mới dừng lại.
Cảm giác mọi việc đã qua, nhất thời toàn thân Kim Kiền mềm
nhũn ra, lập tức ngã vật xuống đất, không ngừng thở dốc.
Sắc mặt Triển Chiêu cũng có chút trắng bệch, phải tựa vào
thân cây, nhắm mắt điều tức.
Lát sau, Triển Chiêu khôi phục lại tinh thần, đứng thẳng dậy,
lệnh cho Kim Kiền: “Kim bổ khoái, hiện giờ tình hình vô cùng cấp bách, tính mạng
Bao đại nhân đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải lập tức lên đường”.
Kim Kiền vẫn thở hổn hển, chưa thể lấy hơi đáp lời được, chỉ
đành gật đầu biểu thị ý ưng thuận. Nếu bình thường, với phương án chạy bán sống
bán chết này chắc chắn Kim Kiền sẽ oán thán không ngừng, nhưng giờ đây, sự việc
lại liên quan đến tính mạng lão Bao, lại càng liên quan đến tiền đồ cùng bát
cơm miếng ăn của bản thân, cho dù thế nào Kim Kiền cũng không oán thán đến nửa
phần.
Hai người lại vận dụng khinh công, xé gió mà chạy. Chẳng ngờ
mới chạy chưa được năm dặm, đã có người cầm cự không nổi, điều càng khiến người
ta kinh ngạc hơn chính là người gục xuống trước tiên không phải là Kim Kiền, mà
là Triển Chiêu.
Hai người vừa mới chạy được nửa tuần hương thì thân hình Triển
Chiêu bỗng lảo đảo, chân thì loạng choạng, suýt chút nữa bổ nhào xuống đất.
Kim Kiền bị dọa sợ thót tim, vội vàng chạy lên, nhưng vừa mới
lại gần được mấy bước thì đã ngửi thấy mùi máu tanh xộc vào mũi.
Nương theo ánh trăng, nàng vừa vặn nhìn thấy một bên ống tay
áo màu lam xuất hiện một mảng màu đen, dĩ nhiên là bị máu đỏ nhuộm mà thành.
Kim Kiền tròn mắt nói: “Triển đại nhân, ngài…ngài bị thương
rồi…”, Tiểu Miêu bị thương lúc nào, sao từ bấy đến giờ mình không phát hiện ra?
“Không có gì đáng ngại, chúng ta tiếp tục lên đường”, Triển
Chiêu lấy miếng khăn che mặt từ trong ngực ra, tùy tiện băng lên cánh tay rồi
thẳng người lên, tựa như chẳng có chuyện gì, tiếp tục hướng về phía trước mà chạy.
Màn đêm đã giấu kín những giọt mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt
tuấn tú nho nhã của chàng, từng giọt mồ hôi trong suốt chảy xuống chiếc cằm
kiên nghị, tà áo màu lam nửa người bên này bay phấp phới theo gió, còn ống tay
áo nửa bên kia thì đen đặc đến ghê người.
Kim Kiền chỉ cảm thấy như tim thắt lại, họng như trào lên thứ
gì đó đắng chát.
Tiểu Miêu này…
“Triển đại nhân, phải trị thương trước đã…”
“Không, thời gian cấp bách, chúng ta phải mau lên đường!”
“… Triển đại nhân…”
“Kim Kiền, chẳng lẽ nào ngươi không nghe lệnh của Triển mỗ?”
Kim Kiền thở dài, lôi từ trong ngực áo ra một bọc vải, chọn
một viên dược hoàn, thuận tay quăng xuống đất, rất nhanh liền lăn xuống chân
Triển Chiêu.
Triển Chiêu chỉ thấy một mùi hương rất thơm bay vào mũi, nhất
thời tay chân bỗng mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào, thẳng tắp mà ngã xuống
đất.
Lại thấy Kim Kiền chầm chậm bước tới, khuôn mặt lộ vẻ khó xử
nói: “Triển đại nhân, xin thứ lỗi, phí quần áo sau này ngài nên đi tìm Công Tôn
tiên sinh để được thanh toán”.
Nói rồi, Kim Kiền đưa tay nắm lấy ống tay áo của Triển Chiêu
xé toạc ra, để lộ cánh tay bị thương.
Chỉ thấy chỗ bả vai Triển Chiêu có một vết thương dài chừng
hai tấc, thịt da lẫn lộn, chắc là trong cuộc hỗn chiến vừa rồi đã bị đao kiếm
đâm trúng, vết thương vốn không nghiêm trọng, do Triển Chiêu vận sức chạy nãy
giờ mà khiến vết thương toạc ra, thế nên máu mới chảy không ngừng như vậy.
Kim Kiền xem xét đánh giá từ trên xuống dưới mấy lượt, lúc
thì lắc đầu, lúc thì thở dài, do dự hồi lâu mới lấy từ ngực áo ra một bọc vải,
rút từ trong đó ra kim và chỉ, lại lấy một viên dược hoàn ra xoa xoa lên kim và
chỉ, nghiêm sắc mặt nói với Triển Chiêu: “Triển đại nhân, nói thật, tay nghề
may vá của thuộc hạ thực không tốt lắm, nếu như sau này bả vai ngài có không được
đẹp mắt thì xin ngài hãy nhắm một mắt, mở một mắt bỏ qua cho thuộc hạ!”.
Triển Chiêu nhìn thấy cây kim bạc đang từ từ hạ xuống, nhất
thời trong lòng thấy gai gai lành lạnh.