“Một lượng… hai lượng…”.
“… năm lượng… tám lượng…”.
“… chín lượng… mười lượng…”.
“Một văn… mười văn… mười một văn… mười, mười hai văn… mười
ba văn…”.
“Mười ba văn… mười ba văn… Aaaaa, vì sao lại là mười ba văn…
số mười ba đen đủi, đây là điềm xấu rồi!!!”.
Trong Tam ban viện của Khai Phong phủ, một tiếng kêu thảm
thiết vang lên, vọng tới tận mây xanh, chấn động nóc nhà làm cho tuyết đọng rơi
xuống đầu Trịnh Tiểu Liễu đang đẩy cửa vào. Chỉ thấy thân hình người ngoài cửa
lắc một cái, chân bước nhanh như gió, thuần thục tránh “đại họa rớt xuống đầu”
rồi lách vào cửa, phủi tuyết trên người xuống, sau đó oán giận nói với người
trong phòng:
“… Kim Kiền, từ ngày Mười lăm tháng Chạp nhận bổng lộc đến
giờ, cậu đã đếm suốt sáu ngày rồi… Haizz, cho dù cậu có đếm mười ngày nửa tháng
nữa, thì hai lượng mười ba văn tiền lương bổng cũng không nhiều thêm nửa văn
đâu, cậu hà tất phải như vậy chứ?”.
Chỉ thấy người trong phòng, thân hình gầy nhỏ, hai tay ôm ngực,
ngồi chồm hỗm một cách bất nhã trên ghế gỗ, nhìn chằm chằm vào toàn bộ lương bổng
sắp thành hàng ngay ngắn trên bàn, dẩu môi lẩm bẩm:
“Sự khác biệt ngàn năm giữa tôi và đám cổ nhân các anh không
thể vượt qua, chẳng cách nào khai thông được”, ngưng một chút, lại vò đầu nói,
“Chẳng lẽ là đếm nhầm rồi? Phải đếm lại lần nữa mới được… Một lượng… hai lượng…”.
“Haizz…”, Trịnh Tiểu Liễu nhìn người trước mặt, lắc lắc đầu
vẻ bất dắc dĩ, không nói tiếp nữa.
Từ khi nhận được lương bổng bảy ngày trước, Kim Kiền liền
đem toàn bộ bổng lộc cất giữ gần một năm nay ra, bày thành hàng ngay ngắn trên
bàn suốt bảy ngày bảy đêm, lo đếm quên ăn quên ngủ, đêm không an giấc, hai mắt
đỏ kè, da mặt nhăn nhúm, miệng toàn những lý do phủ nhận để đếm lại:
Đầu tiên đại loại là “Ít thế này, sao lại ít thế này…”.
Sau thì kiểu như “Vào sinh ra tử, người trước ngã xuống kẻ
sau kế tục, thế này thì lỗ to rồi, lỗ to rồi…”.
Tiếp đó thì là cái gì mà “Chọn có, nhất định phải chọn có…”.
(Tốt bụng phiên dịch: Đó chính là “nhảy việc”).
Cuối cùng hôm qua lại đổi thành “Mười ba, số mười ba đen đủi…
không may mắn” như thế đấy…
Không những thế còn bất kể ngày đêm, bất kể giờ giấc, lần
nào đến cuối cùng cũng kêu lên thảm thiết… Chưa được mấy ngày, trong Tam ban viện
đã truyền tai nhau rằng “Kim bổ khoái bị trúng tà”, “Phòng đó có ma làm loạn”,
“Kim bổ khoái dốc sức kịch chiến quần ma trong mơ”… rất nhiều cách nói, tam sao
thất bản, còn hay hơn cả mấy người kể truyện, một văn tiền hai đoạn, trong Ngõa
Tứ ở đầu đường.
“Aaaa, mười ba văn, quả nhiên là mười ba văn, không may mắn,
rất không may mắn aaaaa…”.
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên lần nữa.
Xem ra nhất định là tuyết đọng trên mái nhà lại rơi xuống
nhiều rồi đây, phải sớm quét dọn sạch thôi, tránh cho lại giống như mấy ngày
trước, cửa bên ngoài bị che lấp hết cả.
Nhưng vừa mới đẩy cửa ra, Trịnh Tiểu Liễu liền sửng sốt, đôi
mắt báo nhất thời trợn tròn, bất giác kinh ngạc kêu lên: “Bốn… bốn vị đại nhân,
sao… sao lại…”.
Chỉ thấy bên ngoài cửa bốn người đứng chỉnh tề, tất cả đều vận
quan phục Lục phẩm hiệu úy, thắt lưng đeo Khoát diệp trường đao, vốn cả đoàn phải
phong độ uy vũ kinh người… nhưng, trên đầu bốn người là bốn cục tuyết, đang từ
từ trượt xuống thái dương, lăn qua sống mũi.
Mà Vương Triều, Vương hiệu úy, cánh tay cứng ngắc đang giơ
lên trong không trung, dáng vẻ như chuẩn bị gõ cửa.
Năm người cứ thế đứng ở cửa nhìn nhau hồi lâu, sau cùng vẫn
là Trịnh Tiểu Liễu hoàn hồn lại trước tiên, quăng cái chổi trong tay đi, cúi đầu
ôm quyền nói: “Bốn… bốn vị đại nhân, không… không biết có… có gì giao phó?”.
Bốn vị Hiệu úy đại nhân bên ngoài không hổ là cộng sự nhiều
năm, tâm linh tương thông, vô cùng ăn ý với nhau. Bốn người thừa dịp Trịnh Tiểu
Liễu cúi đầu, dùng tốc độ nhanh nhất mà mắt thường khó theo kịp, phủi tuyết
trên đầu xuống, đi vào phòng, khép chặt cửa lại, động tác nhanh gọn dứt khoát,
đều tăm tắp.
Đến khi bốn người an ổn đứng vững, Vương Triều lúc này mới
rành rọt nói: “Trịnh bổ khoái không cần câu nệ, bốn người chúng ta chỉ là có việc
muốn bàn bạc với Kim bổ khoái”.
Lời còn chưa dứt thì đã thấy người vốn đang ngồi chồm hỗm
trên ghế “viu” một cái nhảy xuống lao vào phòng trong, về phần bổng lộc sắp
thành hàng ngay ngắn trên bàn đã sớm trống trơn, không còn gì.
“Ai da, bốn vị đại nhân đại giá quang lâm, thật là vẻ vang
cho cái Tam ban viện nhỏ bé của kẻ hèn này, ha ha ha ha…”.
Một tiếng cười cao vút truyền đến, chỉ thấy Kim Kiền khuôn mặt
tràn ngập ý cười, thong thả đi từ phòng trong ra, ôm quyền thi lễ, phong thái
nhàn nhã, như thể người vừa mới từ ghế xông vào phòng trong chẳng có chút liên
hệ gì với mình.
Bốn vị Hiệu úy cũng đồng thời gật đầu đáp lễ nói: “Kim bổ
khoái nặng lời rồi…”.
“Ha ha ha… đâu có, đâu có, bốn vị hạ mình tới đây, thực quá
vinh hạnh, thuộc hạ gánh vác không nổi… ha ha…”.
“Kim bổ khoái vì sao lại nói những lời này, chúng ta chẳng
qua chỉ là cuối năm đến thăm bằng hữu, đâu dám nhận hạ mình tới chứ…”.
“Ha ha, khách khí quá, thuộc hạ không gánh vác nổi…”.
“Kim bổ khoái khách khí rồi…”.
Trịnh Tiểu Liễu ở bên mở to mắt nhìn năm người bọn họ đứng
thẳng tắp trong phòng, vừa ôm quyền, vừa thi lễ, tuy năm người khuôn mặt tràn
ngập ý cười, nhưng không biết vì sao cậu lại cảm thấy sống lưng lạnh toát,
không khỏi rùng mình một cái, vội vàng cầm lấy cái chổi vừa bị mình vứt xuống
tông cửa mà chạy, nói: “Tôi… tôi đi quét tuyết đọng…”.
Rầm!
Cửa đóng lại, trong phòng nhất thời chìm trong yên lặng.
Kim Kiền vẫn treo nụ cười trên mặt như cũ, nhưng nếu nhìn kỹ,
không khó để phát hiện ra khóe miệng nàng hơi giật giật.
Tứ đại Hiệu úy khuôn mặt tươi cười, nhưng tám con mắt lại liếc
đi liếc lại không ngừng.
“Bốn vị đại nhân mời ngồi…”.
“Kim bổ khoái cũng ngồi đi…”.
Năm người cùng ngồi quanh bàn, tất cả đều trầm mặc không
nói.
Chỉ thấy Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ bốn người,
vẻ mặt ngượng ngùng, đưa mắt nhìn nhau, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Kim Kiền tim đập mạnh, mồ hôi lạnh rịn ra, cũng không tiện mở
miệng tiễn khách, chỉ đành tuân theo phương châm tác chiến “địch bất động, ta
cũng bất động”, chăm chú nhìn bốn người họ.
Lát sau, cuối cùng vẫn là Trương Long cá tính hấp tấp, nóng
nảy, thẳng người lên mở miệng nói: “Kim Kiền, chúng ta là cộng sự với nhau cũng
gần một năm rồi, đều là người nhà cả, huynh đệ chúng ta trước giờ cũng không
xem cậu là người ngoài, Trương Long tôi tính tình nóng nảy, nói chuyện không
thích vòng vo, tôi cứ nói thẳng thế này… Kim Kiền, cậu thấy đấy năm hết Tết đến
rồi…”.
“Trương đại ca…”, tiếng kêu này của Kim Kiền, có thể sánh với
ba giọng nam cao trứ danh của thế giới[1], làm bốn người đối diện kinh hoàng ngẩn
ra ngay tại chỗ.
[1] Ba giọng nam cao nổi tiếng của thế giới chính là:
Domingo, Carreras, Pavarotti.
Chỉ thấy Kim Kiền vỗ mạnh hai tay lên bàn một cái, cất giọng
thảm thiết vang trời dậy đất: “Bốn vị đại ca ơi, xin hãy thương xót, tiểu đệ từ
nhỏ đã bơ vơ không nơi nương tựa, mệnh Sát cô tinh[2], lục thân[3] không nhận,
ngũ súc[4] chẳng bằng, nay tận tâm tận lực, đi sớm về khuya, vào sinh ra tử, mạng
treo sợi chỉ, vất vả lắm mới kiếm được mấy văn tiền sống tạm qua ngày này.
Không phải tiểu đệ nhẫn tâm, mấy vị đại ca gặp khó khăn, tiểu đệ cũng sầu não
cùng, đau thấu tâm can, chỉ là tiểu đệ tấm lòng có dư mà lực không đủ, thực sự
lực bất tòng tâmmmmm…”.
[2] Mệnh sát cô tinh: Chính là bị Thiên sát cô tinh chiếu mạng.
Theo dân gian lưu truyền, người bị Thiên sát cô tinh chiếu mạng gặp nhiều bất hạnh,
cả đời cô độc, luôn mang xui xẻo đến cho mọi người xung quanh.
[3] Lục thân chính là sáu mối quan hệ trong gia đình, bao gồm:
cha, mẹ, anh, em, vợ, con.
[4] Ngũ súc tức là năm loại gia súc bao gồm: trâu, dê, lợn,
gà, chó.
Nói rồi, hai mắt rưng rưng đẫm lệ, khóc rống lên không ngừng.
Bốn người đối diện đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu sau mới phản ứng
lại.
“Kim… Kim Kiền, cậu… cậu nói gì thế?”, Triệu Hổ ngập ngừng hỏi.
Kim Kiền gạt lệ, đột nhiên thẳng người lên, đôi mắt nhỏ mở
to, ánh mắt nghiêm túc, nói: “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, bổng lộc quyết
không thể mắt đi! Bốn vị đại nhân, hôm nay thuộc hạ lòng đã hạ quyết tâm, tuyệt
đối không cúi đầu trước cường quyền ác thế, bốn vị đại nhân nếu cứ nhất quyết
muốn mượn từ chỗ thuộc hạ nửa văn tiền, thì đừng trách tiểu nhân trở mặt vô
tình, ân đoạn nghĩa tuyệt!”, ngưng một chút, bỗng mếu máo khóc lóc nói: “Thuộc
hạ một nghèo, hai trắng tay, không cách nào giúp đỡ được các vị đại nhânnnnn…”.
……….
……
“Khụ khụ, Kim bổ khoái, chúng ta lúc nào nói muốn mượn tiền
Kim bổ khoái?”.
Vương Triều quả nhiên không hổ là người đứng đầu tứ đại Hiệu
úy, tuy rằng khuôn mặt dúm dó co giật, nhưng vẫn có thể duy trì được ba phần trấn
tĩnh như trước.
Kim Kiền nheo đôi mắt nhỏ, lại gạt lệ nghẹn ngào nói: “Thế
mà còn không rõ sao?! Hôm nay là ngày Hai mươi sáu tháng Chạp, năm hết Tết đến
rồi, lúc này gõ cửa nhà thăm viếng, không phải đòi nợ thì là mượn tiền, thuộc hạ
tự vấn mình, bản thân chưa từng nợ tiền ai bao giờ, cho nên nhất định là lý do
sau… Bốn vị đại nhân sau khi vào phòng, lại nhìn nhau không nói, vẻ mặt ngượng
ngùng, ánh mắt đưa đi đưa lại, chính là dấu hiệu của việc đi mượn tiền… Lại
thêm những lời vừa rồi của Trương đại nhân, trước thì xưng huynh gọi đệ, lôi ra
quan hệ, thân thân mật mật, sau lại đề cập đến việc năm hết Tết đến, thuộc hạ
suy đoán mấy vị đại nhân tới đây vay tiền thuộc hạ, có gì không đúng chứ… hu
hu…”.
Nói rồi ôm đầu khóc rống lên không ngừng.
Bốn người đối diện nhất thời mây đen vần vũ trên đầu.
“Kim… Kim bổ khoái, trước tiên cậu hãy ngừng khóc đã, bốn
người chúng tôi không phải đến đây mượn tiền, chỉ là có chuyện muốn nhờ vả”, cuối
cùng vẫn là Mã Hán tính khí tốt, hòa hoãn cất tiếng trấn an Kim Kiền, cố vớt
vát chút thể diện vừa bị chà đạp.
“Không mượn tiền?! Có chuyện muốn nhờ vả?!”.
Kim Kiền nghe vậy, ngẩng phắt đầu lên, hai tay gạt lệ, đôi mắt
nhỏ dài hiện ra sáng ngời, rực rỡ lấp lánh, nhìn thẳng vào bốn người đối diện
quét mắt một vòng, đột nhiên mặt lộ ra vẻ khó xử, nói: “Bốn vị đại nhân có chuyện
giao phó, thuộc hạ dù phải vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ, chỉ
là… mấy vị đại nhân cũng biết, thuộc hạ còn phải ăn Tết, năm cùng tháng tận đến
nơi rồi, thuộc hạ vẫn chưa sắm sửa, không biết mấy vị đại nhân muốn thuộc hạ
giúp gì trong mấy ngày này, vạn nhất bỏ lỡ mấy ngày sắm tết, giá cả hàng hóa lại
tăng cao, mà túi tiền thuộc hạ lại có hạn…”.
Nói được một nửa, Kim Kiền lại ngước mắt lên nhìn mấy người
họ, đôi con ngươi long lanh đẫm nước, khuôn mặt mang ba phần buồn bã, bảy phần
mong đợi.
Bốn người đối diện không khỏi rùng mình cùng lúc.
“Ai da, Kim Kiền, cậu hà tất phải như vậy! Bốn huynh đệ
chúng tôi nếu đã đến nhờ cậu giúp đỡ, tất sẽ không đi tay không”, Trương Long vỗ
ngực, cao giọng nói, “Nếu việc đó mà thành, bốn huynh đệ chúng tôi mỗi người sẽ
tặng cậu mười lạng bạc trắng để giúp cậu ăn Tết!”.
“Mỗi người mười lượng?!”, Kim Kiền thiếu chút nữa thì nhảy
phắt lên bàn.
Bốn người đối diện đồng thời gật đầu.
Hả?
Hở!
Hơ~~
Kim Kiền nheo nheo mắt, âm thầm đánh giá bốn người đối diện,
cố gắng đè nén tiếng kêu hưng phấn trong lòng, nghĩ bụng: Bốn người này tuy
không thể sánh được với Công Tôn Trúc Tử gian xảo, nhưng hợp lại một chỗ cũng
tuyệt đối là phần tử của gia tộc tinh anh, hôm nay lại nguyện ý ra giá cao để mời
mình xuất sơn, nhất định trong đó có gì mờ ám, không hợp lẽ thường, mình vẫn
nên hỏi kỹ, tránh bị mấy người này hãm hại thì hơn.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền lại tỉ mỉ đánh giá sắc mặt mấy người
đỠdiện hồi lâu mới thận trọng ôm quyền nói: “Thuộc hạ cả gan, xin hỏi bốn vị đại
nhân rốt cuộc là muốn thuộc hạ làm chuyện gì?”.
Những lời này vừa nói ra, thì thấy bốn người đối diện gương
mặt đều lộ vẻ ngượng ngùng, sắc diện hơi đỏ ửng, mới nhìn qua thực có vài phần
giống với biểu hiện của nàng dâu nhỏ.
Chậc chậc…
Kim Kiền thấy thế, bất giác mạch máu dưới da khẽ giật giật,
trong lòng cũng sáng tỏ vài phần.
Hồi lâu, Vương Triều, dưới ánh mắt ra hiệu của ba người còn
lại, mới mở miệng nhỏ giọng nói: “Bốn huynh đệ chúng tôi chỉ muốn cùng Triển đại
nhân ăn một bữa cơm tất niên…”.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên thái dương Kim Kiền lăn xuống.
“Chỉ có như thế?!”, Kim Kiền có chút khó tin nói.
Ngồi cùng Tiểu Miêu ăn một bữa cơm tất niên mà có giá tới bốn
mươi lượng bạc trắng?! Ít ra cũng phải là ký tên, viết đôi câu đối, ôm một cái,
hôn một cái chẳng hạn chứ?
Bốn người cũng gật đầu, quyết đoán nói: “Chỉ có như thế!”.
“Trước xin hãy đưa một nửa tiền đặt cọc!”.
“Được”, hai mươi lượng bạc lập tức được đặt lên bàn.
“Thành giao!”, Kim Kiền vồ lấy bạc, vỗ bàn nghiêm túc nói.
Hôm nay là ngày Hai mươi bảy tháng Chạp, ngoài cửa Đông, phố
phường sầm uất, ẩm thực tinh tế, vải vóc quần áo rực rỡ muôn màu, vàng bạc trân
châu, các loại hàng hóa, bày la liệchật ních hai bên đường, chúng bách tính
trong thành Biện Lương nô nức kéo nhau đến các cửa hàng sắm Tết, trong thành có
thể nói toàn là đầu người lố nhố, chen vai thích cánh, đông nghịt nửa bước cũng
khó đi.
Nhưng trong cảnh đông đúc như vậy lại có một bóng áo đỏ đen
lách đi rất nhanh trong đám người, thân hình lúc ẩn lúc hiện, hệt như đi giữa
nơi quang đãng.
Đột nhiên, chỉ thấy người này tung mình một cái, thân hình
lao vút đi trong không trung, đạp thẳng vào lưng một gã đang ra sức chen lấn, vạch
đám đông mà chạy về phía trước.
Bịch!
Gã đó bị đạp ngã nhào xuống đất, con gà mái già trong tay
cũng bị người kia đoạt lấy.
“Muốn ăn trộm gà trước mắt ta hả, hừ hừ, người còn thiếu cả
trăm năm công lực nữa!”, định thần nhìn kỹ, chỉ thấy người nọ đạp lên lưng gã
kia, thân vận trang phục sai dịch đỏ đen xen lẫn, đó chính là quan phục của nha
dịch Khai Phong phủ, sai dịch này tuy thân hình gầy nhỏ nhưng cả người đầy nộ
khí, sắc mặt giận dữ, khiến cho thân hình mỏng manh lúc này có thể sánh với những
vị kim cang cao tám thước.
“Kim… Kim Kiền, cậu chạy nhanh quá…”.
Một sai dịch khác phía sau hớt hải vạch đám đông đi ra, nhận
lấy con gà mái trong tay Kim Kiền thở hổn hển nói.
“Ai da, là tiểu sai dịch của Khai Phong phủ đây mà, hôm nay
bắt được mấy tên trộm vặt rồi?”.
Một tiểu thương bán vải vóc đứng sau lưng tên trộm gà thân
thiện hỏi Kim Kiền.
Kim Kiền hai tay chống nạnh, thở dồn hai cái, nhíu mày nói:
“Bắt được mấy tên trộm vặt? Không nhớ rõ lắm…”.
Trịnh Tiểu Liễu đứng bên, khuôn mặt tràn ngập vẻ tự hào nói:
“Hôm nay chúng tôi đã bắt được mười tám tên trộm vặt rồi!”.
“Tốt quá, tốt quá, hai vị sai dịch, quả nhiên là thiếu niên
anh hùng!”, chưởng quầy trân châu cũng chen vào tán thưởng.
Dân chúng cùng tiểu thương xung quanh cũng phụ họa tiếp lời.
Trong một thoáng, con phố vốn rất náo nhiệt này lại càng trở
nên sôi sục hơn.
“Chư vị khách khí rồi. Đây là bổn phận nên làm của sai dịch
Khai Phong phủ”.
Kim Kiền ôm quyền đáp, nhưng đôi mày nhíu chặt chưa từng
giãn ra dù chỉ nửa phân, đoạn tóm lấy tên trộm gà ở dưới đất lên, quẳng cho Trịnh
Tiểu Liễu phía sau nói: “Về phủ!”.
Nói rồi chắp tay thi lễ, sau đó xoay người đi về phía Khai
Phong phủ.
Trịnh Tiểu Liễu không dám trễ nãi, một tay xách con gà mái
già, một tay túm lấy cổ áo tên tiểu tặc, nhanh nhẹn đi theo sau Kim Kiền.
Các tiểu thương bách tính xung quanh cũng bất giác dạt ra tạo
thành một con đường cho hai người bọn họ đi, để lại sau lưng những tiếng xì xào
bàn tán không ngừng của đám bách tính thích xem náo nhiệt.
“Vị tiểu sai dịch này khinh công thật lợi hại, mỗi lần xem cậu
ta bắt trộm đều chỉ thấy vút một cái, sau đó tên trộm đã bị tóm gọn…”.
“Đúng đó, đúng đó, đặc biệt là mấy ngày nay, dường như ngày
nào cũng có thể thấy cậu tiểu sai dịch này ở trên đường”.
“Đừng thấy cậu tiểu sai dịch này tuổi còn nhỏ mà khinh thường,
công phu trên người tuyệt đối không tầm thường, tiểu tặc mà rơi vào tay cậu ta,
tuyệt không chiếm được nửa phần lợi thế”.
“Đúng như vậy đấy! Năm nào cứ đến gần Tết, là bọn tiểu tặc lại
đặc biệt hoành hành, cũng phải có người như cậu ấy để trị bọn chúng chứ”.
Dân chúng phía sau xì xầm bàn tán, Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu
câu nào cũng nghe rõ, nhưng tâm tình của hai người lại khác nhau một trời một vực.
Trịnh Tiểu Liễu tất nhiên là tự hào vạn phần rồi, chỉ hận
không thể giơ cao con gà mái già trong tay lên để biểu thị vinh quang.
Còn Kim Kiền thì càng nghe lông mày càng nhíu chặt, cho đến
khi áp giải tên trộm tống vào đại lao Khai Phong phủ, đầu lông mày đã vặn xoắn
thành mười tám nếp.
“Ai da, là Kim bổ khoái và Trịnh bổ khoái, lại bắt được tiểu
tặc à…”.
Vừa vào đại lao của Khai Phong phủ thì bỗng nghe có giọng
nói sang sảng hô to lên.
Chỉ thấy một sai dịch thân hình hơi béo, tuổi hơn năm mươi,
râu tóc điểm sương bước lên chào hỏi hai người Kim, Trịnh. Đó chính là Mạnh Nhạc,
lao đầu của đại lao Khai Phong phủ.
Mạnh lao đầu vừa thấy Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu liền nở nụ
cười, gương mặt đầy những nếp nhăn, vội vàng sai ngục tốt đem tên trộm gà trong
tay Trịnh Tiểu Liễu nhốt vào phòng giam, rồi thuận tay nhấc bút lông lên ghi
vào sổ nói:
“Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu, ngày Hai mươi bảy tháng Chạp, bắt
được tổng cộng mười tám tên tiểu tặc”.
Ghi chép xong liền ngẩng lên nhìn hai người, Mạnh lao đầu lại
cười nói: “Chưa đầy hai ngày mà hai người đã bắt được gần bốn mươi tên trộm, thật
sự đúng là Trường Giang lớp lớp sóng sau xô sóng trước. Xem ra ta đã già rồi!”.
Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy, nhất thời có chút ngượng ngùng,
gãi gãi đầu nói: “Mạnh lao, ông đùa rồi, chúng tôi còn phải học hỏi nhiều!”.
“Ha ha, tốt tốt tốt, học hỏi, học hỏi. Chỉ sợ ta không có gì
để dạy nữa rồi”.
Kim Kiền lại nhíu mày trầm tư, hồi lâu sau mới chậm rãi nói:
“Mạnh lao, hôm nay Triển đại nhân bắt được mấy phạm nhân tống vào lao?”.
Mạnh lao đầu nghe vậy không khỏi sửng sốt, đánh giá Kim Kiền
hồi lâu, rồi cười nói: “Ai da, Kim bổ khoái, tuy cậu và Trịnh bổ khoái công trạng
không nhỏ, nhưng so với Triển đại nhân thì còn kém xa. Tính đến hôm nay, Triển
đại nhân đã bắt được gần một trăm tên trộm lớn nhỏ rồi”.
Kim Kiền tiếp tục nhíu mày: “Mấy hôm nay trong ngục tổng cộng
có bao nhiêu tên trộm bị bắt đưa vào?”.
Mạnh lao đầu nghĩ một chút rồi nói: “Tính sơ sơ thì cũng gần
hai trăm tên…”.
“Ngày thường cũng có nhiều tên trộm lớn nhỏ như vậy bị bắt
vào sao?”.
“Cái này…”, Mạnh lao đầu cũng không khỏi nhíu mày nói, “ngày
thường không đến mức như vậy… Kể ra cũng thật lạ, hàng năm cứ đến giáp Tết là bọn
trộm vặt lại đặc biệt tăng lên, hơn nữa đa số đều là phạm vào những tội nhỏ ăn
cắp vặt, không cần phải thăng đường thẩm vấn, chỉ cần giam lại năm ba ngày coi
như trừng phạt sơ là được. Có điều số lượng bọn tiểu tặc đông quá, tuy không
quá mức nhiễu nhương, nhưng nếu cứ bỏ mặc không quản thì e sẽ ảnh hưởng đến
tình hình trị an của kinh thành. Haizz, cứ đến gần Tết, bổ khoái nha dịch xin
nghỉ phép tăng nhiều, e rằng năm nay lại phải phiền Triển đại nhân, chỉ mong
năm nay bọn tiểu tặc bớt đi gây rối vài phần, nếu không Triển đại nhân lại phải
bận rộn, đến cả bữa cơm tất niên cũng không ăn được…”.
Kim Kiền nghe mà đầu lông mày lại càng nhíu chặt, sắc mặt sầm
xuống hỏi tiếp: “Mạnh lao, theo như kinh nghiệm mọi năm của ngài, những ngày
giáp Tết này bọn trộm đạo phạm án bị bắt sẽ là bao nhiêu?”.
“Trước đây thì chưa đầy năm, sáu chục… từ sau khi Bao đại
nhân đến nhậm chức phủ doãn ở Khai Phong thì tăng lên hơn trăm… Tới khi Triển đại
nhân nhậm chức thì tăng lên rất nhiều, năm ngoái đã gần ba trăm…”, nói đến đây,
Mạnh lao đầu không khỏi gật gù, gương mặt mang vẻ tán thưởng, “Triển đại nhân
quả nhiên là võ công cái thế, khinh công trác tuyệt, hiệu suất tróc nã tội phạm
thật kinh người”.
Nghe đến đây, da mặt Kim Kiền không khỏi giật giật, thầm thở
dài một tiếng, lại hỏi: “Mạnh lao, những phạm nhân bị Triển đại nhân tróc nã có
bị ngoại thương gì không?”.
Nghe được câu hỏi này, vẻ tán thưởng trên khuôn mặt Mạnh lao
đầu lại tiêu tan đi vài phần, có chút bất bình nói: “Haizz, Triển đại nhân cái
gì cũng tốt, nhưng lại quá mềm lòng. Những tên tiểu tặc kia tuy không phạm vào
tội lớn, nhưng chung quy lại vẫn là phạm pháp, chịu chút trừng phạt cũng tốt,
nhưng Triển đại nhân tróc nã, chỉ điểm huyệt chúng, tống vào đại lao rồi giải
huyệt, đừng nói là ngoại thương, bọn chúng đến cả một sợi lông cũng chẳng mất
đi nửa cọng…”.
Nói đến đây, Mạnh lao đầu không khỏi đưa mắt nhìn sang Kim
Kiền, trong mắt mang ý cười, “Nói tới đây, lão đầu ta cần phải khen ngợi Kim bổ
khoái, mỗi lần Kim bổ khoái tróc nã tội phạm đưa đến, không sưng mũi thì cũng
là phù mặt. Theo ý ta, vốn là phải như vậy, nếu không cho bọn tiểu tặc này nếm
mùi lợi hại, ngày sau chúng lại chẳng phạm phải tội tày đình ấy chứ!”.
Nói đoạn, còn ra sức vỗ vỗ vào vai Kim Kiền, sang sảng cười
nói: “Nghe nói quan hệ giữa Kim bổ khoái và Triển đại nhân rất tốt, có thời
gian hãy thay bọn ta khuyên nhủ Triển đại nhân”.
Kim Kiền bị vỗ đến cứng ngắc cả da mặt, hồi lâu sau mới cố sức
nặn ra một nụ cười nom khó coi vô cùng: “Mạnh lao chê cười rồi, Kim Kiền nào có
tài đức gì mà sánh ngang hàng với Triển đại nhân được”.
“Ha ha, được được, chê cười, chê cười…”, Mạnh lao đầu lại ra
sức vỗ vào lưng Kim Kiền hai cái, cười nói.
Kim Kiền mây đen bay đầy đầu, vội vàng chắp tay thi lễ cáo từ,
rồi cùng Trịnh Tiểu Liễu rời khỏi đại lao.
Chỉ là trước khi rời đi, vừa vặn nghe thấy một ngục tốt xin
chỉ thị của Mạnh lao đầu hỏi.
“Mạnh lao, bên nhà ăn vừa đến hỏi, năm nay cơm tất niên cho
các phòng giam chuẩn bị bao nhiêu phần?”.
“Cái này… trước tiên cứ chuẩn bị trên ba trăm phần đi…
Haizz, cũng không biết có đủ không nữa…”.
Kim Kiền nghe xong thân hình không khỏi khựng lại, một nửa
bên mặt lại càng co giật dữ dội.
Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh thấy sắc mặt Kim Kiền thì có chút
không hiểu, cẩn thận hỏi: “Kim… Kim Kiền, cậu có tâm sự sao?”.
“Tiểu Lục ca, anh có biết từ trái nghĩa của câu ‘của rẻ là của
ôi’ không?”.
“Hả?”.
“Đó chính là ‘đắt xắt ra miếng’!”.
“Kim Kiền… sao tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả?”.
“Tôi chỉ là đang cảm khái thôi, tôi đường đường một người hiện
đại, sao lại bị ‘bốn cái cột nhà’ đó chơi xỏ… Tức quá điiii!!!”.
Liếc mắt nhìn Kim Kiền bên cạnh đang ngửa cổ thét dài, Trịnh
Tiểu Liễu vò đầu không hiểu ất giáp gì
Đến đêm, trong đại lao Khai Phong canh phòng nghiêm ngặt,
chúng phạm nhân trong lao nhàn rỗi không có việc gì làm, lại bị nhốt chung, bèn
ngồi quây lại tán dương thành tích cùng lịch sử phạm tội của nhau.
“Huynh đệ, cậu phạm tội gì mà bị bắt vào đây?”.
“Cũng nhẹ, chỉ trộm hai cuộn vải mà thôi. Còn huynh đệ?”.
“Tôi càng nhẹ hơn, chỉ trộm hai con vịt thôi”.
“Nhìn huynh đệ lành lặn vô sự vậy, nhất định là bị Triển đại
nhân bắt vào đây đúng không?”.
“Không sai, hôm nay vận khí của tôi rất tốt, vừa may gặp được
Triển đại nhân. Mấy năm trước khi Triển đại nhân còn chưa đến đây, huynh đệ
chúng ta nếu không chịu vài vết thương da thịt sao có thể vào được đại lao Khai
Phong phủ chứ?”.
“Không sai, không sai, chỉ là năm nay vận khí của tôi không
tốt, rơi vào tay Lý bổ đầu, mặt mũi bị rách vài chỗ, cũng không biết tiểu quả
phụ mà tôi nhìn trúng có chê không nữa”.
“Tôi nói huynh đệ này, huynh đệ phải biết đủ đi, may mà rơi
vào tay Lý bổ đầu đấy. Nhìn mấy vị huynh đệ đang nằm trên đất sống dở chết dở
kia đi, nghe nói đều bị một bổ khoái họ Kim tróc nã vào đây đó, tôi xem chắc là
phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới trở lại bình thường được”.
“Haizz, vận khí không tốt… Huynh đệ này, huynh nói xem năm
nay cơm tất niên của đại lao Khai Phong phủ sẽ có những món gì?”.
“Không biết nữa, tôi thấy căn cứ theo tiêu chuẩn năm ngoái,
thì chắc hẳn có gà có vịt, lại có thịt, cả rau nữa… nghĩ mà chảy cả nước miếng”.
“Nghe nói, đầu bếp của Khai Phong phủ thật sự rất giỏi, tay
nghề không thua kém đầu bếp trong tửu lâu đâu”.
“Ha ha, huynh chưa ăn ở tửu lâu, sao biết vậy?”.
“Tôi đương nhiên là biết rồi…”.
“Ha ha…”.
…
Trên mái ngói nóc đại lao, một thân hình gầy nhỏ bất giác
run lên, mượn ánh trăng, không khó để nhìn thấy người này có một đôi mắt nhỏ
dài, gân xanh hai bên thái dương như nổi hết lên.
Đột nhiên, thân hình người này lắc một cái, liền tan biến đi
như sương khói, định thần nhìn kỹ, trên nóc đại lao chẳng có bóng người nào cả,
tựa như cảnh tượng trước đó chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Ngày Hai mươi tám tháng Chạp, dân chúng trong thành Đông
Kinh Biện Lương thần sắc đều kích động, đua nhau lan truyền một tin tức kinh
người.
Rằng vào canh ba đêm qua, trong đại lao Khai Phong phủ không
biết vì sao lại truyền ra một trận cười rung trời, những tiếng cười đó cứ liên
tục không dứt, sằng sặc không ngừng, cuối cùng làm kinh động đến Bao đại nhân của
Khai Phong phủ. Phái người điều tra ngay trong đêm, thì phát hiện trận cười đó
là do những tên đạo tặc trộm cắp lớn nhỏ trong đại lao cười mà truyền ra. Kỳ lạ
là, mọi người nghĩ đủ mọi cách cũng không thể nào làm cho đám phạm nhân này ngừng
cười, nghe nói ngay cả Công Tôn tiên sinh đa mưu túc trí của Khai Phong phủ và
Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu cũng phải bó tay, chỉ đành giương mắt
nhìn đám tiểu tặc ôm bụng cười ngặt nghẽo từ nửa đêm cho tới sáng sớm hôm sau,
vừa cười vừa gào khóc thảm thiết, cuối cùng khi mặt trời lên cao ba sào thì bọn
chúng tự động ngừng cười.
Sau đó, lũ tiểu tặc này nhao nhao lên tự nguyện xin chịu phạt
hai mươi trượng để được an lành rời khỏi đại lao Khai Phong phủ, lúc ra khỏi phủ
còn chỉ tay lên trời mà thề rằng, từ nay sẽ cải tà quy chính, tuyệt đối không
bao giờ trộm cẰ nữa.
Càng kỳ lạ hơn là, từ khi tin tức này lan nhanh đi, bọn đạo
tặc lớn nhỏ trong thành Biện Lương đột nhiên xếp giáo hạ cờ, lặng lẽ biến mất
không thấy tăm tích đâu, bổ khoái sai dịch của Khai Phong phủ tuần tra bảo vệ
thành sau đó không phát hiện lấy nửa tên trộm đạo nào.
Trị an trong thành Biện Lương đột nhiên đạt một tầm cao mới
và tốt nhất trong lịch sử, Thiên tử đương triều long nhan vô cùng rạng rỡ, lập
tức hạ thánh chỉ, thưởng cho trên dưới Khai Phong phủ bất kể chức quan lớn nhỏ,
cuối năm ai cũng được nghỉ phép ba ngày.
Đêm Trừ tịch[5], ngày Ba mươi tháng Chạp.
[5] Đêm Trừ tịch hay theo như cách gọi của người Việt Nam là
đêm Giao thừa, đêm cuối cùng của năm cũ chuyển giao sang năm mới. Từ “trừ”
trong “Trừ tịch” có nghĩa là vứt bỏ, thay đổi, với hàm nghĩa bỏ đi những điều
không may mắn trong năm cũ, đón một năm mới an lành hạnh phúc và nhiều may mắn.
Trong phủ nha Khai Phong, giăng đèn kết hoa, xanh xanh đỏ đỏ,
đâu đâu cũng là cảnh tượng mừng vui hoan hỉ, ngoại trừ những nha dịch xin nghỉ
phép về nhà và người bận việc gia đình trong thành, sai dịch ở lại trong Khai
Phong phủ đón Giao thừa nhẩm tính sơ sơ cũng phải bốn, năm chục người, tốp năm
tốp ba, tụ tập thành nhóm, ai nấy khuôn mặt ngập tràn nụ cười, nhàn nhã ngồi kể
chuyện nhà, đợi đến giờ cùng quây quần bên bàn ăn thưởng thức bữa cơm tất niên.
“Kim Kiền!!!”.
Một tiếng quát rống lên, làm cho Kim KiỠvừa bước chân đến
cánh cửa bên hông phủ nha giật mình đứng nguyên tại chỗ, túi điểm tâm vừa mua
đang ôm trong lòng thiếu chút nữa rơi bịch xuống đất.
Kim Kiền ngước mắt nhìn lên, thì thấy bốn hán tử khôi ngô vạm
vỡ, nhất tề đứng phía trong cửa bên hông phủ nha, nhìn trừng trừng vào mình như
hổ rình mồi.
“Bốn… bốn vị đại nhân, có việc gì mà gấp vậy?”.
Kim Kiền ngẩng đầu nặn ra nụ cười theo bản năng, nói.
“Kim Kiền, ngươi còn thời gian mà nhàn tản đi dạo ở đây
sao?!”, Trương Long bước lên vài bước đến trước mặt Kim Kiền phùng mang trợn mắt
nói, “Ngươi nhận của huynh đệ chúng ta hai mươi lượng bạc tiền đặt cọc, nhưng tại
sao lại không giữ chữ tín?!”.
Kim Kiền chớp chớp mắt, có chút khó hiểu nói:
“Trương đại nhân, vì sao lại nói những lời này? Hiện giờ tất
cả đạo tặc lớn nhỏ trong thành Biện Lương đều cải tà quy chính, bách tính đêm đến
đi ngủ không cần đóng cửa, của rơi trên đường không ai nhặt, trị an vô cùng tốt,
Triển đại nhân tất nhiên sẽ không bận rộn như mấy năm trước, ngay cả thời gian
ăn bữa cơm tất niên cũng chả có; hơn nữa Thánh thượng ban ơn, cho nghỉ phép ba
ngày, đừng nói là bữa cơm tất niên, ngay cả bữa cơm ngày mùng Một, mùng Hai đều
có thể ăn cùng bốn vị đại nhân, thuộc hạ chưa thu hết số bạc còn lại đã là chí
tình chí nghĩa lắm rồi, vì sao lại vu hãm thuộc hạ tội không giữ chữ tín?!”.
Nói đến đây, suy nghĩ Kim Kiền xoay chuyển một vòng, đột
nhiên giật mình, ánh mắt lộ vẻ dữ dằn, bước lên một bước, nhìn thẳng vào mắt
Trương Long trầm giọng nói, “Chẳng lẽ bốn vị đại nhân muốn quỵt nợ, không muốn
trả hai mươi lượng bạc còn lại?!”.
Trương Long vừa nghe liền cả giận, quát rống lên: “Triển đại
nhân không thấy bóng dáng đâu thì còn nói gì đến chuyện ăn cơm tất niên!”.
Hả…
Kim Kiền nhất thời trợn tròn hai mắt, há hốc miệng, ánh mắt
quét qua ba vị Hiệu úy đại nhân còn lại, chậm rãi hỏi: “Triển đại nhân không thấy
đâu?!”.
Ba vị Hiệu úy sắc mặt sa sầm, cùng gật đầu.
“Triển đại nhân đi đâu rồi?”, Kim Kiền tiếp tục hỏi.
Ba người đồng thời lắc đầu.
“Kim Kiền!”, Trương Long túm lấy cổ áo sau lưng Kim Kiền, quẳng
ra ngoài quát lên, “Có thời gian ở đây hỏi này hỏi nọ, còn không mau đi tìm?! Nếu
không tìm được Triển đại nhân về, hai mươi lượng đặt cọc trước đó ngươi nhất định
phải bồi thường gấp đôi!”.
Dứt lời, rầm một tiếng đóng sầm cửa bên hông lại.
Chỉ còn lại Kim Kiền một bóng, cô đơn hứng gió lạnh thấu
xương, ngẩn ngơ hồi lâu, mới cảm thấy gió rét cắt da cắt thịt, không khỏi có
chút run cầm cập.
Hừ hừ!
Thế này là thế quái nào?!
Sắp đến giờ ăn cơm tất niên rồi, ấy vậy mà mình phải đứng ở
ngoài này ăn canh cá gỗ, uống gió Tây Bắc…
Trời cao ơi…
Đất dày ơi…
Tiểu Miêu ơi…
Đêm Trừ tịch này, ngài không ở bên lão Bao canh tiền lì xì lại
chạy loạn đi đâu không biết nữa…
Nói đi cũng phải nói lại, thành Biện Lương này nói lớn cũng
không phải, nói nhỏ cũng chẳng đúng, có điều nếu muốn tìm người, tuyệt đối
không phải chuyện dễ dàng gì, huống hồ là tìm mèo?
“Haizz…”.
Kim Kiền thở dài thườn thượt, ngồi xổm xuống, nhặt một cái
que lên, vừa vạch trên nền tuyết, vừa lẩm bẩm trong miệng:
“Giả thiết thứ nhất, hái hoa tặc đi qua ham mê sắc đẹp của
Tiểu Miêu, bắt trói Tiểu Miêu đưa đi với ý đồ bất chính… Đáng tiếc Nam hiệp võ
công đã đứng đầu đương thời, số người có thể bắt trói được Tiểu Miêu là con số
không tròn trĩnh. Cho nên giả thiết trên loại bỏ”.
Kim Kiền gạch chéo một cái ở giả thiết thứ nhất.
“Giả thiết thứ hai, có đạo tặc xuất hiện gây rối, Tiểu Miêu
bèn đi trấn áp… Thế thì lạ nha, khi ấy lúc mình hạ ‘Tam tiếu độc’, đã bỏ lại một
câu, nếu còn có kẻ nào không sợ chết dám khiêu chiến với uy quyền của Khai
Phong phủ, ta nhất định sẽ cho người đó cười đến đứt ruột nát bụng, sao có thể
có kẻ dám cả gan gây án?! Cho nên, giả thiết này cũng loại bỏ như trên!”.
Lại vạch một gạch chéo bên cạnh giả thiết thứ hai.
“Giả thiết thứ ba… giả thiết thứ ba…”.
Kim Kiền thở dài một tiếng, vứt cái que cầm trong tay sang một
bên, đứng lên, ngẩng đầu nheo mắt nhìn về phía cổng thành sừng sững phía xa
kia, khẽ lắc đầu nói:
“Không cần phải đặt giả thiết nữa, con mèo kia trời sinh số
vất vả…”.
Lời còn chưa dứt, thân hình đã vút đi hơn trăm mt, để lại những
dấu mũi chân rất nhỏ và nhẹ trên nền tuyết.
Ngoại thành Đông Đô, phạm vi hơn bốn mươi dặm vuông. Con hào
bảo vệ xung quanh thành rộng mười trượng có dư, thời gian này lại đúng độ rét đậm,
hào bên ngoài thành đã đóng băng cả.
Cổng thành nặng nề, canh phòng nghiêm ngặt, là bởi để phòng
địch nhân tấn công.
Lầu thành chót vót đỉnh vờn mây, sừng sững hùng vĩ, đúng là
trên sánh ngang trời, dưới trấn yêu ma.
Tuy là đêm Trừ tịch nhưng thị vệ giữ thành không dám lơi lỏng
dù chỉ nửa phần, thần sắc ai nấy đều nghiêm trang túc mục.
Sau khi hỏi quan coi thành và xác định Triển Chiêu đang ở
đây, Kim Kiền không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Có điều quan coi thành đêm nay dường như lại rất bất đắc dĩ
chẳng biết làm sao, trong lúc dẫn Kim Kiền lên trên lầu thành cứ luôn miệng lải
nhải không dứt.
“Cậu hãy khuyên nhủ Triển đại nhân, để Triển đại nhân trở về
sớm một chút còn ăn bữa cơm tất niên, năm nay nếu lại để Triển đại nhân canh giữ
trên lầu thành cả đêm, khi trở về nhất định ta sẽ bị các huynh đệ mắng chết…
Nói đi cũng phải nói lại, chẳng qua chỉ có một đêm…”.
Tiếng cằn nhằn im bặt, viên quan coi thành trước mặt bỗng khựng
lại.
Kim Kiền đang bị những lời “tụng niệm” làm cho buồn ngủ, lúc
này tiếng ì xèo bên tai đột nhiên ngừng bặt khiến Kim Kiền tỉnh ngủ hẳn, ngước
mắt lên nhìn, cũng ngẩn ra ngay tại chỗ.
Chỉ thấy trong màn tuyết trắng giăng đầy trời, một bóng dáng
đỏ thẫm thẳng như cán bút đang đứng giữa lầu thành, tà áo đỏ tung bay, mái tóc
đen phơ phất, khuôn mặt tuấn tú tựa ngọc, những bông tuyết lấp lánh tròn như hạt
châu đậu trên hàng mi dài đen nhánh, càng làm nổi bật đôi con ngươi trong suốt,
như nhìn thấu, mở cánh cửa bước vào trái tim người khác.
Kim Kiền chỉ cảm thấy đầu ngơ ngẩn, mấy câu thơ không biết từ
đâu bay vọt ra:
Trời sở biếc,
Tuyết tả tơi,
Một mảnh hồng đơn mảnh hương vời.
Thiên Sơn trăng tỏ lay người tỉnh,
Hương sớm xa đưa nhập mộng rồi.
“Kim bổ khoái? Vì sao ngươi lại ở đây?”.
Âm thanh sang sảng đột nhiên vang lên, thức tỉnh hai người
đang du ngoạn cõi thần tiên.
“Khụ khụ, Triển đại nhân, thuộc hạ đến để nghênh đón Triển đại
nhân về phủ”, Kim Kiền vội rũ mắt xuống, ổn định lại tâm thần, ôm quyền đáp.
Lòng lại thầm kêu lên: Chậc chậc, cứ thế này vài lần, trình độ văn thơ của mình
có thể áp đảo cả Tiên thơ[6], vượt qua Thánh thơ[7] nha!
[6] Tiên thơ: Ý chỉ Lý Bạch.
[7] Thánh thơ: Ý chỉ Đỗ Phủ.
“Đây là mệnh lệnh của đại nhân?”, Triển Chiêu hỏi.
“… Không phải”.
“Những năm qua, đêm Trừ tịch Triển mỗ đều giữ thành ở đây cả
đêm, năm nay cũng vậy. Kim bổ khoái xin hãy về đi”.
“Cái này…”, Kim Kiền nhất thời nghẹn lời.
Quan coi thành vừa nghe đã cuống cả lên, cứ giật mạnh vạt áo
Kim Kiền liên hồi.
Kim Kiền bị kéo đến mức toàn thân khó chịu, lại nghĩ đến hai
mươi lượng bạc trắng còn chưa đến tay, lòng thầm nghĩ: Cái gọi là muốn giàu phải
có gan to, muốn tiền phải chịu hiểm nguy dài dài! Vì phúc lợi nửa đời sau của
tôi, Tiểu Miêu, hôm nay tôi sẽ liều mạng với anh!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền dày mặt, ôm quyền cao giọng nói: “Nếu
Triển đại nhân muốn giữ thành ở đây cả đêm, thuộc hạ xin được theo hầu”.
Triển Chiêu nghe xong nhất thời sửng sốt.
Viên quan coi thành thì hóa ngu ngay tại trận.
“Lời này của Kim bổ khoái là thật sao?”.
“Đương nhiên là thật!”.
“Không hối hận chứ?”.
“Tất nhiên không hối hận!”.
“… Vậy Triển mỗ cũng đành giúp Kim bổ khoái hoàn thành ước vọng”.
“… Đa tạ Triển đại nhân đã giúp đỡ”.
Nửa tuần trà sau.
“Hắt xì!”.
“…”.
“Hắt xì, hắt xì!!!”.
“…”.
“Hắt xì!!! Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”.
“… Kim bổ khoái…”.
“Hắt xì, hắt xì, hắt xì! Triển đại nhân, không cần bận tâm,
thuộc hạ nói được là làm được, tuyệt đối không… hắt xì! Khụ khụ khụ khụ… hối hận!
Cho dù thân thể thuộc hạ gầy yếu, rất dễ bị nhiễm phong hàn, hơn nữa còn thường
sốt cao hầm hập, nhưng… hắt xì, khụ khụ… thuộc hạ dù phải liều cả tính mạng,
cũng nhất định sẽ cùng Triển đại nhân giữ thành… khụ khụ!”.
“… Kim bổ khoái, theo Triển mỗ hồi phủ”.
“Hắt xì! Thuộc… khụ khụ… thuộc hạ tuân, tuân lệnh… khụ khụ…”.
Đến khi một đỏ, một gầy đi xuống lầu thành, hồi lâu sau viên
quan coi thành mới từ trong cơn chấn động hoàn hồn lại, miệng lẩm bẩm nói:
“Thì ra chỉ cần hắt hơi vài cái là có thể khiến Triển đại
nhân hồi phủ, sớm biết như vậy mình đã cho thị vệ giữ thành trèo lên lầu cao nhất
hắt xì liên tục, thế có phải xong rồi không!”.
Sáng sớm mùng Một, tháng Giêng.
Trên dưới Khai Phong phủ đều chìm trong không khí hoan hỉ dạt
dào. Ngay cả Bao đại nhân sắc mặt vốn đen kinh niên thế mà cũng không giấu được
nét vui mừng rạng rỡ bất giác lộ ra ngoài, thế nên chẳng cần phải mô tả tỉ mỉ
nét mặt mừng vui của những người còn lại như thế nào nữa.
Trong thư phòng của Phu Tử viện, ngoại trừ vị Tứ phẩm đới
đao hộ vệ phụng chỉ tiến cung ra, tất cả các bậc tinh anh của Khai Phong phủ đều
tề tựu tại đây.
Vương Triều nhìn khuôn mặt nho nhã của vị sư gia phía đối diện,
mặt lộ vẻ kính phục:
“Công Tôn tiên sinh, từ khi Triển đại nhân đến nhậm chức tới
nay, đêm qua là lần đầu tiên Triển đại nhân cùng chúng thuộc hạ ăn cơm tất
niên, Công Tôn tiên sinh quả nhiên là thần cơ diệu toán”.
Trương Long cũng tiếp lời: “Bốn người chúng thuộc hạ y theo
lời tiên sinh, đi nhờ Kim bổ khoái giúp đỡ, không ngờ được là lại thành công”.
Triệu Hổ thì chỉ đứng một bên bẽn lẽn cười ngây ngô, coi bộ
còn chưa hoàn hồn lại sau niềm vui bất ngờ đêm qua.
Mã Hán ngẫm nghĩ một lát, có chút không hiểu hỏi: “Mấy năm
trước, bọn thuộc hạ nghĩ đủ mọi cách để Triển đại nhân có thể ngớt việc mà nghỉ
ngơi trong đêm Trừ tịch, nhưng chưa một lần thành công, vì sao năm nay Kim bổ
khoái lại có thể vừa xuất mã đã thành công dễ dàng như vậy?”.
Công Tôn tiên sinh nghe xong lại khẽ mỉm cười: “Dễ dàng?
Không dễ dàng như vậy đâu!”.
“Công Tôn tiên sinh nói vậy là sao?”, Bao đại nhân ở bên hỏi.
Công Tôn tiên sinh vuốt râu ôn hòa nói: “Các loại thảo dược
thượng đẳng của học trò đã bị trộm mất quá nửa, tổn thất không ít…”.
“Hả?”, năm người còn lại vẻ mặt đều ngẩn ra.
“Cũng may dự toán cho nhà giam năm nay ít đi, tiết kiệm được
khá nhiều, cũng coi như trong họa có phúc…”.
“Hả?”, năm người lại càng không hiểu.
“Chỉ là Kim bổ khoái bị trúng thương hàn rất nặng, phí thuốc
men e là cũng không ít đâu…”.
“Ồ…”, mọi người vẫn chưa rõ lắm.
“Tóm lại”, Công Tôn tiên sinh lại nhướng mày cười, “bữa cơm
đoàn viên đêm Trừ tịch năm nay cũng thật không dễ dàng gì…”.
“…”.
Lúc này năm người đều cùng chung một suy nghĩ:
Công Tôn tiên sinh quả nhiên lòng dạ thâm sâu, tâm tư kín
đáo, khó mà dò được.
Mà trong Tam ban viện…
“Hai… hai mươi lượng bạc, tứ đại kim cương, các người đừng,
đừng có mong quỵt nợ được… khụ khụ…”.
Nghe đâu những lời khiến người ta khó hiểu này đã theo bầu bạn
với chúng nha dịch trong Tam ban viện cho đến hết tiết Nguyên tiêu ngày Mười
lăm tháng Giêng.
Tất cả đều hoan hỉ, thật đáng mừng.