Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 70

bất đắc dĩ Ngự miêu nhận tội.

Gió cuốn bụi bay, mây sà xuống thành, ngoài cổng thành Biện Lương, tràn ngập khí tức tiêu điều xơ xác.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền đứng ngây như phỗng ở trước cổng thành, trợn trừng mắt đăm đăm nhìn vị Thanh Thiên mặt đen vô cùng quen thuộc kia, kinh hãi sững sờ.

Lão Bao vừa nói cái gì?

Nói là bắt trói mình và Tiểu Miêu áp giải vào đại lao Khai Phong phủ ư?!

Kim Kiền chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, trước mắt một mảng trắng xóa, ngây ngô hồi lâu mới gắng sức quay đầu, chuyển ánh nhìn qua gương mặt Triển Chiêu bên cạnh.

Chỉ thấy Triển Chiêu hai mắt trợn trừng, khuôn mặt tuấn tú như căng ra, là trạng thái vẻ mặt biểu hiện khi bị chấn kinh quá độ.

Ngược lại Bạch Ngọc Đường là người hoàn hồn đầu tiên, vội tiến lên một bước ôm quyền nói: “Bao đại nhân…”

“Bản phủ lệnh cho các ngươi bắt trói Triển Chiêu và Kim Kiền áp giải về đại lao Khai Phong phủ! Lẽ nào tất cả đều không nghe được?!”, khuôn mặt đen của Bao đại nhân lại tối sầm xuống, sắc giọng quát chúng nha dịch phía sau.

Chúng nha dịch sắc mặt đau khổ, cắn răng ngậm lệ cầm dây thừng trong tay tiến lên, run run rẩy rẩy trói quặt cánh tay Kim Kiền và Triển Chiêu ra sau lưng.

Triển Chiêu không nhúc nhích, vẻ mặt không chút thay đổi cho dù là bị trói gô cổ, còn Kim Kiền, ngoại trừ ngơ ngác nhìn thì vẫn là ngơ ngác nhìn.

“Giải hai người này về đại lao Khai Phong phủ!”, Bao đại nhân lại quát.

Chúng nha dịch khổ sở cúi đầu, đi tới bên cạnh hai người, đang định áp giải đi thì thình lình có người lên tiếng:

“Bao đại nhân khoan đã.”

Chỉ thấy Bàng thái sư nhướng đôi lông mày chổi xể, dáng dấp xem kịch rất vui vẻ, gương mặt tràn ngập vẻ thích thú, lắc lư bước lên nói: “Hai người này chính là khâm phạm quan trọng chống lại thánh chỉ, phải áp giải vào thiên lao, vì sao lại đưa vào đại lao Khai Phong phủ?”

Chống lại thánh chỉ?!

Kim Kiền giật mình tỉnh táo lại.

Thánh chỉ? Lẽ nào là thánh chỉ nội trong bảy ngày phải tìm được Thanh Long châu về? Nhưng không phải là đã cho Hoàng Can đem thuốc giải về…

Lúc Y Tiên Độc Thánh rời đi, Độc Thánh thần thái muốn nói gì đó lại thôi thình lình hiện ra, mà dự cảm không lành trước đó bỗng xông tới.

Ôi trời ơi, đức Jesus Thánh thần của con ơi! Không lẽ là đại sư phụ, nhị sư phụ đã động tay động chân gì đó vào phần giải dược kia.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi liếc Triển Chiêu một cái.

Vừa vặn gặp ánh mắt nghi hoặc kinh ngạc y như vậy của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Chậc, xem ra một mèo, một chuột và mình đều cùng chung ý tưởng đi.

Chợt nghe Bao đại nhân bên kia nói: “Bàng thái sư, Triển Chiêu và Kim Kiền có kháng chỉ hay không chuyện vẫn chưa làm rõ, sao có thể tùy tiện đưa vào thiên lao?”

“Bao đại nhân, Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ tróc nã hai người này về quy án, lẽ nào ngài muốn kháng chỉ?!”, Bàng thái sư cười khẩy nói, phất ống tay áo, đề tiếng hô, “Người đâu, áp giải hai tên khâm phạm này vào thiên lao chờ xử lý!”

Một mảnh tĩnh lặng.

Thị vệ cấm quân sau lưng Bàng thái sư không một ai nhúc nhích.

“Đều điếc hết rồi phải không?! Bản thái sư ra lệnh cho các ngươi áp giải hai kẻ này vào thiên lao!!”, đôi mắt tam giác của Bàng thái sư trợn ngược, lại quát lên.

“Bàng thái sư, khẩu dụ của Thánh thượng là tróc nã hai người này về quy án, chứ không hạ lệnh bắt họ giải vào thiên lao”, một người tiến lên ôm quyền cung kính thưa, chính là Viên chỉ huy sứ, Viên Đình Lễ.

“Viên Đình Lễ, ngươi có ý gì?!”, Bàng thái sư giận đến nỗi hai con mắt nheo lại run run.

Viên chỉ huy sứ lùi lại một bước, ôm quyền khom người, đề tiếng đáp: “Thuộc hạ cẩn tuân khẩu dụ Thánh thượng, tróc nã Triển Chiêu, Kim Kiền về quy án! Người đâu, áp giải hai người này về Khai Phong phủ chờ lệnh!”

Viên chỉ huy sứ hạ lệnh một tiếng, lập tức có mấy chục thị vệ cấm quân bao vây xung quanh Triển Chiêu, Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường, đội ngũ hùng hùng hậu hậu hướng về phía Khai Phong phủ mà đi. Viên chỉ huy sứ cũng tự mình đi bên cạnh Triển Chiêu. Gọi là áp giải, nhưng lại giống hệt như hộ vệ bên người.

Biến chuyển này, đừng nói là Bàng thái sư bên cạnh đang thổi râu phì phì trợn trừng mắt giận dữ, mà ngay đến cả Bao đại nhân cũng có chút kinh ngạc.

“Bao Chửng, Viên Đình Lễ, bản thái sư sẽ vào cung, tham tấu các ngươi tội kháng chỉ bất tuân!”, Bàng thái sư đứng sau chúng nhân hét lên.

“Không nhọc Thái sư, Bao Chửng sẽ vào cung diện Thánh tham tấu!”, Bao đại nhân cũng không tỏ ra yếu thế.

“Được, được, được, hay cho tên Bao Hắc Tử nhà ngươi!”

“Bàng thái sư, mời!”

Chẳng bao lâu sau, liền thấy kiệu quan của Bàng thái sư và Bao đại nhân vội vã lướt qua đội ngũ áp tải vượt lên trước, hai hàng kiệu phu khiêng kiệu chân không chạm đất, bước đi như bay, bạt mạng mà chạy vậy.

Triển Chiêu chau đôi mày lưỡi mác, chăm chú nhìn hai đỉnh kiệu quan phía trước hồi lâu, rồi quay đầu nói với Viên chỉ huy sứ bên cạnh: “Viên đại nhân, ngài…”

“Triển đại nhân không cần nhiều lời, Viên mỗ tự có chủ trương”, Viên chỉ huy sứ mắt nhìn thẳng, mặt không biểu lộ gì, nói.

“… Đa tạ…”, lâu sau, Triển Chiêu mới thốt ra một câu.

“Có thể bảo vệ Triển đại nhân một chốc thế này, Viên mỗ cũng coi như có thể ăn nói lại với chư vị huynh đệ cấm quân…”, Viên chỉ huy sứ thở dài một tiếng.

Kim Kiền liếc hai người một cái, thầm thở ra một hơi: Ôi mẹ của con ơi, may mà có đồng chí Viên, fan trung thành của Tiểu Miêu, ra tay trợ giúp, bằng không thật sự bị lão cua già kia tống vào thiên lao, không chết thì cũng bị lột da.

***

Đại lao Khai Phong phủ, nơi trọng yếu giam giữ quan lại khâm phạm quan trọng, bình thường trong này ngoại trừ ngục tốt thẩm vấn áp giải phạm nhân ra, thì ít có ai ra vào.

Nhưng hôm nay, trong đại lao này lại có chút náo nhiệt khác thường.

Nha dịch bổ khoái Khai Phong phủ, thị vệ cấm cung, ngục tốt đại lao… rầm rập rầm rập cũng phải gần một trăm người canh giữ bên ngoài phòng giam, khiến cho đại lao vốn tương đối rộng rãi đã chật như nêm cối, một giọt nước cũng không lọt.

Mà trong phòng giam được lực lượng thủ vệ canh giữ hùng hậu kia, lại chỉ giam giữ có hai người.

Một trong hai người đó, từ khi tiến vào phòng giam, cứ di chuyển vòng quanh hệt như kiến bò chảo nóng, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm không ngừng: “Năm phần, không, bảy phần… không, tám phần… chín phần là thuốc giải đã bị động tay động chân rồi…”

Âm thanh này cứ như tiếng ù ù của cả một đàn ong mật vậy, bên trái ong ong, bên phải vù vù, thật sự là khó chịu kinh người, khiến cho nha dịch, thị vệ, ngục tốt canh giữ phải liếc xéo mấy lần, thầm cau mày, ấy vậy mà cái người còn lại trong phòng giam, dưới tình cảnh tạp âm ồn ào như vậy, vẫn có thể nhắm mắt dưỡng thần, ngồi vững tựa Thái sơn.

Rõ ràng là hai người này hành vi cử chỉ hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng hiện tại ở chung một phòng, ngược lại lại mang đến thứ cảm giác hô ứng nhịp nhàng, có chút quái quái.

Lúc Công Tôn tiên sinh rảo bước tiến vào đại lao, nhìn thấy được chính là cảnh tượng như vậy.

“Công Tôn tiên sinh, Thái hậu đã giải độc chưa?”, Kim Kiền vừa thấy Công Tôn tiên sinh, nhất thời đôi mắt nhỏ dài sáng lên, nhảy bổ tới hỏi.

Triển Chiêu cũng lập tức đứng lên, bước nhanh tới bên cạnh Kim Kiền nhìn Công Tôn tiên sinh.

Công Tôn tiên sinh nhìn hai người một cái, thở dài nói: “Nửa đêm hôm trước, Hoàng Can mang giải dược nhập cung giải độc cho Thái hậu, thuốc tới độc tan, hôm nay Thái hậu mạch đập ổn định, sắc mặt hồng nhuận, chắc hẳn không bao lâu nữa là tỉnh lại.”

Hai người Triển, Kim đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

“Độc của Thái hậu đã giải, vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi…”, Kim Kiền vỗ vỗ ngực.

Công Tôn tiên sinh nghe vậy liền ngẩn ra, nhíu mày nói: “Độc của Thái hậu được giải, cùng với Triển hộ vệ và Kim hiệu úy có quan hệ gì?”

Triển Chiêu, Kim Kiền đồng thời sửng sốt.

“Có quan hệ gì?”, Kim Kiền trợn tròn mắt, giọng nói cũng cao vút lên tới quãng tám, “Quan hệ rất lớn! Giải dược kia là Triển đại nhân giao cho Hoàng đại nhân mang về Biện Kinh để giải độc cho Thái hậu!”

“Những lời này là sự thật?!”, Công Tôn tiên sinh kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là thật!”, Kim Kiền gật đầu khẳng định.

Công Tôn tiên sinh đưa mắt sang Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, ngươi có thể đem ngọn nguồn sự việc về giải dược nói cho tại hạ biết được không?”

Triển Chiêu gật đầu, đem chuyện tình cờ gặp Nhất Chi Mai ra sao, rồi vì sao thăm dò được thôn Du Lâm, gặp gỡ hai người Y Tiên, Độc Thánh như thế nào, luyện chế giải dược ra sao, lại vì chuyện trợ giúp chúng thôn dân giải độc mà phải đưa giải dược cho Hoàng Can mang về trước như thế nào, đều nhất nhất nói qua một lượt, chỉ là trong đó có giản lược đi hai đoạn “Liên hoàn mỹ nhân kế” và đám sát thủ áo đen.

Công Tôn tiên sinh nghe xong, khuôn mặt trắng bóc dần hiện lên sắc xanh đen, đôi mắt phượng ẩn chứa nét giận dữ sắc lạnh, chợt quát lên: “Hoàng Can cái tên ti tiện!”

Triển Chiêu, Kim Kiền nhất thời sững sờ choáng váng ngay tại chỗ.

Nên biết Công Tôn tiên sinh là một danh nho, trước nay vẫn luôn tao nhã bặt thiệp, đối nhân xử thế luôn lấy lễ nghi làm đầu, lúc này lại không thèm để ý đến hình tượng mở miệng chửi ầm lên, thực là chuyện trăm năm hiếm gặp.

“Công, Công Tôn tiên sinh…”, Kim Kiền run rẩy cất tiếng thăm dò.

Công Tôn tiên sinh ngẩng phắt lên, nói: “Hai người có biết Hoàng Can đã nói như thế nào không?”, không đợi hai người trả lời, Công Tôn tiên sinh giận dữ tiếp, “Hoàng Can xưng rằng giải dược là do một mình hắn nghìn cay vạn đắng mới tìm được danh nhân ẩn sĩ cầu xin vì Thái hậu, chẳng những chưa từng đề cập tới công lao của hai người nửa câu, thậm chí…”

“Thậm chí cái gì?!”, lúc này Kim Kiền đã nghe ra manh mối, hai mắt ẩn hiện sắc đỏ.

“Hoàng Can còn nói rằng trên đường hồi kinh có gặp Triển hộ vệ vốn điều tra vụ án Thanh Long châu chưa có kết quả và tên giang hồ bại hoại Nhất Chi Mai cùng nhau cấu kết đánh lén hắn, ý đồ cướp giải dược về cung lĩnh thưởng, Hoàng Can liều mạng chém giết xông ra khỏi vòng vây, mới có thể mang giải dược kịp thời về để giải độc cho Thái hậu!”

Những lời này vừa dứt, hai người Triển Chiêu và Kim Kiền đều ngẩn ra ngay tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không phát ra tiếng nào.

Đột nhiên, Kim Kiền lùi lại một bước, hung hăng đá một cước vào chấn song phòng giam, chửi um lên: “Hoàng Can cái tên khốn nạn đáng chém trăm ngàn lần!! Ta hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà ngươi!”

Sắc mặt Triển Chiêu thì sầm sì như mây đen che mất mặt trời, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh tới đáng sợ.

“Nay Hoàng Can là công thần cứu mạng Thái hậu, Hoàng thượng đương nhiên rất tin tưởng hắn, lại có Bàng thái sư bên cạnh thêu dệt thêm, Thánh thượng liền hạ chỉ lập tức bắt Triển hộ vệ và Kim hiệu úy về quy án, nếu không tính mạng Bao đại nhân cũng khó bảo toàn, sự tình vô cùng căng thẳng, sợ rằng lúc này tính mạng hai người cũng khó mà giữ được”, Công Tôn tiên sinh tiếp tục nói.

“Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu muốn đối chất cùng Hoàng Can!”, Triển Chiêu bước lên một bước, mắt long lên, ánh nhìn sắc bén bắn ra bốn phía.

“Đúng, đúng, hãy để cái tên họ Hoàng kia đối chất cùng chúng thuộc hạ!”, Kim Kiền cũng xông tới, nổi giận đùng đùng, “Còn cả thôn dân một thôn Du Lâm có thể làm chứng cho chúng thuộc hạ nữa, còn có Y Tiên, Độc Thánh, Nhất Chi Mai, Bạch Ngọc Đường đều có thể làm nhân chứng!”

Công Tôn tiên sinh gật đầu, “Lời của hai vị Bao đại nhân đều đã dự liệu được, sở dĩ thế nên khi hai người bình an nhập thành, Bao đại nhân liền nhập cung thưa chuyện về hai người, xin Thánh thượng hạ chỉ thăng đường thẩm án. Nay có người làm chứng quả thực tốt quá rồi, chỉ là…”, Công Tôn tiên sinh nhíu mày, “Hai người có biết hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh và Nhất Chi Mai hiện đang ở đâu không?”

“Cái này…”, Kim Kiền nghẹn lời:

Đại sư phụ và nhị sư phụ trước nay thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà Nhất Chi Mai kia lần này bị hành hạ giày vò quá mức, hiện giờ sợ rằng đã sớm tìm chỗ nào yên tĩnh mà trốn rồi, hơn nữa ba người họ trước giờ đều là cao thủ ẩn nấp, trong một chốc sợ rằng khó mà tìm thấy.

Mà thôn dân thôn Du Lâm kia…

“Thôn Du Lâm kia cách Khai Phong một quãng đường khá xa, ra roi giục ngựa cũng phải mất một ngày một đêm mới đến nơi, nếu hiện tại mới thông báo với những thôn dân vốn bệnh nặng vừa mới khỏi đến đây làm chứng… Sợ là không kịp…”, Công Tôn tiên sinh khe khẽ lắc đầu.

Kim Kiền nhất thời trắng bệch mặt, ảo não vô cùng, thầm nghĩ:

Thời cổ đại khoa học kỹ thuật chưa phát triển thật sự bất tiện quá đi, nếu mà đặt trường hợp vào thời hiện đại, thì điện thoại, phát thanh, ti vi, điện báo, máy tính chỉ cần tùy tiện chọn một cái trong đó thôi là có thể đối phó được rồi!

“Kế duy nhất hiện nay…”, Công Tôn tiên sinh chau mày vuốt râu trầm tư một hồi, đột nhiên quay người đi về phía cửa, “Tại hạ sẽ dùng bồ câu đưa thư tới huyện thừa nơi đó, để thôn dân thôn Du Lâm ghi lại lời chứng thành cung trạng, sau đó lại cho bồ câu mang về!”, vừa đi được mấy bước, lại khựng lại, quay đầu, “Triển hộ vệ và Kim hiệu úy chớ nên lo lắng.”

Nói đoạn, Công Tôn tiên sinh liền rảo bước rời đi, để lại Triển Chiêu và Kim Kiền đứng thẳng tắp giữa phòng giam.

Hồi lâu sau, Kim Kiền đột nhiên quay người, nhìn thẳng vào Triển Chiêu, ánh mắt sáng quắc: “Triển đại nhân, thuộc hạ có một lời không thể không nói, mong Triển đại nhân ân chuẩn cho thuộc hạ.”

Triển Chiêu tim đập đánh thịch một tiếng, ngước lên nhìn đăm đăm vào Kim Kiền, đôi môi mấp máy mấy lần, mới trầm ngâm thốt ra mấy tiếng: “Lần này đều do Triển Chiêu cố chấp khăng khăng làm theo ý mình, không nghe lời khuyên của Kim hiệu úy, dễ tin lời kẻ gian, Triển mỗ…”

“Triển đại nhân, ngài nói đi đâu vậy?”, Kim Kiền chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu.

Triển Chiêu sững lại: “Lẽ nào Kim hiệu úy muốn nói không phải là chuyện này?”

Kim Kiền vội xua tay lắc đầu: “Triển đại nhân vì cứu thôn dân thôn Du Lâm mà không tiếc đem công lao đến tay tặng cho người khác, đó là hành động cao cả xả thân vì người, chí công vô tư, trời đất cũng cảm động, thuộc hạ kính phục vạn phần!”, nói đến đây, còn không quên xoay người trưng ra đúng tạo hình chắp tay hành lễ, tiếp tục nói, “Lòng kính ngưỡng của thuộc hạ đối với Triển đại nhân cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng, công đức của Triển đại nhân tựa như dãy Nam sơn trùng điệp cao vòi vọi, tựa như biển mây lãng đãng tầng tầng lớp lớp, tựa như đất trời mênh mông vũ trụ vô biên vô hạn… Lại như, lại như… Cái đó… Khụ khụ…”

Nói đến đây, cho dù là Kim Kiền vốn được mệnh danh đệ nhất mau miệng thành Biện Kinh cũng không thể ca ngợi tiếp được nữa, chỉ có thể lấp liếm bằng một trận ho khan.

Khụ khụ, bình thường mình chỉ cần nói tới đoạn “cuồn cuộn như nước sông” thì nhất định sẽ bị Tiểu Miêu không thích nghe lập tức cắt ngang, vì sao hôm nay mình đã nói tới khi miệng khô lưỡi đắng, sứt hết cả răng tắc tị rồi mà Tiểu Miêu vẫn còn chưa lên tiếng?!

Kim Kiền hơi nghiêng đầu, len lén nhìn Triển Chiêu.

Chỉ thấy Triển Chiêu nhìn chằm chằm nàng, trong con ngươi lấp lánh như hàm chứa cả đầm xuân dạt dào, róc rách như khe suối mát lành, lãng đãng như những con sóng lăn tăn ấp ôm bao phủ lấy nàng.

Kim Kiền chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập nửa nhịp, ngay sau đó lại bắt đầu đập dồn dập một cách kinh hoàng, hệt như trống trận thùng thùng, trong một thoáng, huyết khí xông lên, cả người nóng bừng, thu vội ánh mắt đi, xoay người đưa lưng về phía Triển Chiêu.

Bát nhã ba la mật, bát nhã ba la mật… không, không đúng, là sắc tức là không, không tức là sắc, sắc bất… sắc bất cái gì nữa nhỉ… Ôi trời ôi, mẹ ơi, hôm nay Tiểu Miêu làm sao vậy, sức sát thương của ánh mắt Tiểu Miêu sao lại kinh người đến như thế?!

“Kim hiệu úy vừa nói có lời muốn thưa, không biết là gì?”, giọng Triển Chiêu từ sau lưng vang lên.

Tất thảy những khác lạ khó hiểu trong nháy mắt tiêu tán, cơn tức giận bỗng đâu dâng lên trong ngực, khiến Kim Kiền nhất thời khí thế tăng vọt, hai tay chống nạnh, hít sâu một hơi, đanh giọng chửi um lên: “Cái con chồn khốn kiếp miệng đầy mùi hôi thối kia, sau này sinh con nhất định sẽ có lỗ hậu môn, lỗ mắt…”

Âm thanh the thé chỉ nháy mắt truyền khắp mọi ngõ ngách trong đại lao, khiến cho các thị vệ bên ngoài lao, chúng phạm nhân trong lao đều chấn động nhốn nháo hết lên.

Mà Triển Chiêu phía sau Kim Kiền, trên gương mặt tuấn tú lại dần hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhạt tới nỗi ngay chính bản thân Triển Chiêu cũng chưa từng phát hiện ra, có điều trong nháy mắt liền bị trận gió lạnh nơi phòng giam thổi tan, biến mất không còn chút tăm tích…

***

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người Triển, Kim được lao đầu Mạnh Nhạc dẫn tới bên ngoài công đường Khai Phong phủ chờ Bao đại nhân truyền gọi.

Nhưng khi hai người vừa đến bên ngoài công đường, liền cảm thấy rất rất không ổn.

Trong sân viện phía trước công đường, cấm quân thị vệ hoàng gia đứng san sát như rừng, long miện thái giám cung nữ tất cả đều tề tựu, nơi nơi ngập tràn ánh vàng rực rỡ.

Trận thế bậc này chỉ nói lên một điều… Thánh thượng đích thân tới!

Mạnh lao đầu bên cạnh nhỏ tiếng nói với Triển Chiêu, Kim Kiền: “Nghe nói tối qua Bao đại nhân quỳ suốt đêm ở bên ngoài tẩm cung của Hoàng thượng, mới cầu xin được Hoàng thượng hạ chỉ thăng đường thẩm vấn hai vị, đợi lát nữa lên công đường, hai người có oan khuất gì nhất định phải nói cho rõ ràng đấy.”

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!”, Kim Kiền gật đầu liên tục, nuốt khan mấy miếng nước bọt, lại lén nhìn Triển Chiêu bên cạnh một cái, chỉ thấy Triển Chiêu thắt lưng thẳng tắp, thần thái vẫn như thường, đúng chuẩn tạo hình dù Thái sơn có sụp ngay trước mặt cũng vẫn không đổi sắc.

Chậc, quả nhiên Tiểu Miêu đã từng trải qua tình huống như thế này rồi, tố chất tâm lý so với mình đúng thực là không cùng một cấp bậc.

“Kim hiệu úy, lát nữa sau khi lên công đường, tất thảy đều phải theo lời Triển mỗ, ngươi không được nhiều lời”, đột nhiên, Triển Chiêu đưa mắt sang, trừng mắt nhìn Kim Kiền nghiêm nghị nói.

“Hả?”, Kim Kiền kinh ngạc, sau đó lập tức nịnh nọt đáp, “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên! Thuộc hạ tất thảy đều nghe lời Triển đại nhân như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, tuyệt không nói loạn dù chỉ một chữ!”

Triển Chiêu thu ánh mắt lại gật đầu.

“Thăng đường!”

“Uy vũ…”

“Truyền Triển Chiêu, Kim Kiền lên công đường…”

Triển Chiêu dẫn đầu tiến vào, Kim Kiền theo sát ngay sau bước lên công đường, vừa đi, vừa cẩn thận quan sát bầu không khí trên công đường, âm thầm đánh giá:

Chính giữa công đường là Bao đại nhân mặt đen, ngồi chếch bên cạnh phía sau thư án, là một cây gậy trúc Công Tôn mặt trắng, tứ đại kim cương đứng bốn góc, đây là đội hình bình thường, có điều bên phải phía sau Bao đại nhân có thêm hai vị thân phận cao quý ngồi dự nghe.

Vị bên phải, bận long bào mang đai ngọc, gương mặt tuấn tú, đôi mắt sáng trong suốt, chính là người lãnh đạo cao nhất, đồng chí Nhân Tông, đương triều thiên tử; vị bên trái, vận quan bào đỏ thêu mãng xà, mi mày râu tóc bạc trắng, chính là kẻ thù truyền kiếp của Bao đại nhân, cha vợ của Thiên tử, Bàng thái sư.

Vấn đề là Nhân Tông lão huynh sắc mặt có chút bất thiện, lão cua già kia lại treo vẻ đắc thắng trên mặt, còn sắc mặt Bao đại nhân thì hơi trắng hơn bình thường, Công Tôn tiên sinh thì ngược lại gương mặt sạm đi… Điềm xấu rồi, là điềm vô cùng xấu!

Hai người đến giữa công đường, vén vạt áo quỳ xuống hô:

“Triển Chiêu khấu kiến Thánh thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến Thái sư, Bao đại nhân.”

“Kim Kiền khấu kiến Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến Thái sư, Bao đại nhân.”

“Chát!”, kinh đường mộc vỗ mạnh xuống bàn, âm thanh vang dội khắp trong và ngoài công đường.

“Triển Chiêu, Kim Kiền, hai ngươi đã biết tội chưa?!”, Bao đại nhân quát.

Kim Kiền không khỏi run lên, chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại nhớ tới tình cảnh không may khi lần đầu tiên cùng Tần Hương Liên lên công đường.

“Triển Chiêu không biết bản thân đã phạm tội gì! Xin đại nhân chỉ rõ!”, Triển Chiêu thẳng tắp quỳ trên đất, sang sảng thưa.

“Hai ngươi trong kỳ hạn bảy ngày chưa từng truy tìm Thanh Long châu về để giải độc cho Thái hậu, chính là phạm vào tội kháng chỉ bất tuân!”, Bao đại nhân đanh giọng nói.

“Bẩm đại nhân, trong kỳ hạn bảy ngày tuy Triển Chiêu chưa thể tìm được Thanh Long châu về, nhưng lại tìm được hai vị cao nhân tiền bối, Y Tiên và Độc Thánh danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ luyện chế giải dược vì Thái hậu, ngày hôm trước từng thỉnh phó chỉ huy sứ cấm quân, Hoàng Can đại nhân mang giải dược hồi cung, cũng chính là vừa vặn kỳ hạn bảy ngày”, Triển Chiêu mắt sáng như sao, nghiêm trang đáp.

“Hừ hừ, quả thực toàn là lời nói bậy bạ!”, Bàng thái sư ngồi trên kia cười khẩy một tiếng, “Giải dược rõ ràng là Hoàng Can trăm cay ngàn đắng, trải qua khó khăn muôn vàn mới tìm được để giải độc cho Thái hậu, có quan hệ gì tới hai ngươi? Hiển nhiên là ngươi ăn nói càn xiên!”

Bao đại nhân chân mày nhíu chặt: “Bàng thái sư, trong lúc thị phi chưa phân, Bao Chửng sẽ tự mình hỏi rõ, xin Thái sư cứ an tâm chớ có nóng vội.”

Bàng thái sư cười giễu một tiếng, ngược lại không nói thêm lời nào.

Thiên tử ngồi phía trên sắc mặt lại càng tối hơn.

“Người đâu, mời Hoàng chỉ huy sứ lên công đường!”, Bao đại nhân cao giọng ra lệnh.

“Mời Hoàng chỉ huy sứ lên công đường…”

Không lâu sau, liền thấy một người rảo bước tiến vào công đường, trên trán quấn một lớp băng vải, mơ hồ thấy vết máu, khom người quỳ xuống bái lạy: “Phó chỉ huy sứ cấm quân Hoàng Can khấu kiến Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Hoàng ái khanh không cần đa lễ, bình thân”, Thiên tử Nhân Tông gật đầu, ôn hòa nói.

Nhất thời trong lòng Kim Kiền như lạnh đi, thầm nghĩ: Không hay rồi không hay rồi, xem ra hiện tại con chồn hôi này trước mặt Hoàng thượng có địa vị rất cao!

“Tạ Hoàng thượng!”, Hoàng Can đứng lên, lại hướng Bàng thái sư và Bao đại nhân ôm quyền hô, “Hoàng Can bái kiến Thái sư, Bao đại nhân.”

“Kha kha, Hoàng đại nhân không cần đa lễ”, Bàng thái sư vui vẻ nói.

Bao đại nhân khẽ gật đầu, hỏi: “Hoàng chỉ huy sứ, Triển Chiêu vừa nói giải dược của Thái hậu chính là do hắn tìm được hai vị cao nhân tiền bối luyện chế, còn từng thỉnh ngươi mang giải dược về cấm cung giải độc cho Thái hậu, ngươi có ý kiến gì khác không?”

“Bẩm Bao đại nhân, giải dược là do Hoàng Can tìm được cao nhân ẩn sĩ luyện chế, trên đường tìm giải dược, Hoàng Can chưa từng gặp Triển hộ vệ!”, Hoàng Can ôm quyền, từ vẻ mặt đến lời lẽ đều toát lên vẻ chính nghĩa, “Ngược lại trong lúc mang giải dược hồi cung, có tình cờ gặp Triển hộ vệ trước đó đi tìm kiếm Thanh Long châu và chưa có kết quả cùng tên khâm phạm quan trọng Nhất Chi Mai cấu kết muốn cướp đoạt giải dược hòng hồi kinh tranh công, Hoàng Can phải liều mạng mới có thể đột phá vòng vây, kịp thời về kinh giải độc cho Thái hậu! Xin Bao đại nhân minh xét!”

Cả công đường tĩnh lặng.

Hai nắm đấm của Triển Chiêu phát ra tiếng rắc rắc, cơ hồ như muốn bóp nát.

Kim Kiền giận đến nỗi mí mắt giật điên cuồng.

Con bà nó chứ, nếu bây giờ không phải là đang trên công đường, nếu không phải còn có lão Hoàng đế đang ở đây, mình nhất định sẽ chửi hắn té tát, đồ khốn kiếp, ô danh của ngươi sẽ để lại muôn đời, cái đồ bám váy không có khả năng tự gánh vác cuộc sống của mình!

Bao đại nhân sắc mặt tối hẳn đi, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, lát sau mới tiếp tục hỏi: “Xin hỏi Hoàng chỉ huy sứ, những lời này của ngươi có bằng chứng gì không?”

Hoàng Can vẻ mặt vô tội: “Hoàng Can mang giải dược trở về, hơn nữa thân thể còn mang thương tích lại vận công giải độc vì Thái hậu, nay độc của Thái hậu đã được giải, không lâu nữa là có thể tỉnh lại. Đây chính là chứng cớ lớn nhất, xác định như trời vậy, sao Bao đại nhân lại hỏi Hoàng Can có bằng chứng gì không?”, ngưng lại một chút, y cúi đầu liếc Triển Chiêu một cái, đột nhiên gương mặt như ngỡ ra điều gì đó, y nói tiếp, “À, Hoàng Can thế mà lại quên mất, Triển hộ vệ chính là phụ tá đắc lực của Bao đại nhân, nay vì lơ là chức trách, kháng chỉ bất tuân, tính mạng khó giữ, chẳng trách Bao đại nhân luôn muốn tìm cách gỡ tội cho Triển hộ vệ. Có điều…”, Hoàng Can lại ôm quyền, vẻ chính nghĩa, “Hiện tại có Hoàng thượng, Thái sư, hai người ở đây, Hoàng Can dù có gan to bằng trời cũng không dám khi quân phạm thượng, chỉ có thể nói những lời thực lòng, mong Bao đại nhân bao dung!”

Một tràng những lời này thốt ra, trên dưới Khai Phong phủ nhất thời nộ khí xung thiên, vô số ánh mắt căm giận sắc như đao như kiếm bắn về phía Hoàng Can, chỉ hận không thể xiên cho hắn vài nhát.

Nền đất dưới gối Triển Chiêu kêu rắc một tiếng nứt ra hõm xuống, hàn khí toàn thân ngập tràn bốn phía.

Cơ quan răng lợi của Kim Kiền bắt đầu vặn vẹo.

Mười đại cực hình thời cổ đại là cái gì vậy nhỉ? Lột da, chém ngang lưng, ngũ mã phanh thây, lăng trì, chôn sống… mình thật muốn thử toàn bộ một lần trên người con chồn hôi này!

Bàng thái sư ngồi trên ghế thở dài một tiếng, vẻ mặt tiếc hận, nói: “Xưa nay nghe tiếng Bao đại nhân thẩm án công chính liêm minh, tuyệt không vì tình riêng mà làm trái pháp luật, nay xem ra, cũng chẳng như những gì người ra xưng tụng.”

Sắc mặt của Hoàng thượng lại sa sầm xuống.

Bao đại nhân sắc mặt cứng đờ, chát một tiếng vỗ kinh đường mộc: “Hoàng chỉ huy sứ, ngươi chớ có xảo ngôn, làm nhiễu loạn công đường!”

“Bao đại nhân dạy rất phải, Hoàng Can thất lễ rồi”, Hoàng Can cung kính ôm quyền.

“Bao khanh, lời của Hoàng Can không phải không có lý, Triển Chiêu là thuộc hạ của Bao khanh, để Bao khanh thẩm vấn xác thực không thỏa đáng, không bằng đem án này giao cho Đại Lý Tự…”, Hoàng thượng nhíu mày mở miệng nói.

“Hoàng thượng!”, Bao đại nhân đứng phắt dậy, quay người nâng vạt áo quỳ xuống tâu, “Từ khi Bao Chửng làm quan tới nay, thẩm án xử án tuyệt không để tình riêng xen vào, án này, Bao Chửng nhất định sẽ theo phép công mà phán xử!”

“Việc này…”, Hoàng thượng nhìn Bàng thái sư một cái.

Bàng thái sư nhướng mày: “Hoàng thượng, nếu Bao đại nhân đã đảm bảo như vậy rồi, sao chúng ta không xem thử xem Bao đại nhân làm việc theo phép công, tuyệt đối không để tình riêng xen vào như thế nào!”

Hoàng thượng gật đầu: “Cũng được, Bao khanh tiếp tục thẩm án đi.”

“Tạ hoàng thượng!”, Bao đại nhân quay người ngồi xuống, mục quang quét xuống ba người dưới công đường: “Triển Chiêu, những lời ngươi vừa nói, có bằng chứng gì không?”

Cả công đường lặng ngắt như tờ.

Triển Chiêu vẫn quỳ thẳng tắp, cúi đầu rũ mắt, không phát ra một chút âm thanh nào.

“Triển Chiêu! Lời bản phủ hỏi ngươi, ngươi có nghe thấy không?”, Bao đại nhân lại cao giọng thêm mấy phần.

“Triển đại nhân…”, Kim Kiền vội khẽ túm lấy góc tay áo Triển Chiêu lay lay.

Yết hầu Triển Chiêu khẽ chuyển động, chầm chậm ngẩng đầu lên.

“Bẩm đại nhân, Triển Chiêu có nhân chứng.”

“Nhân chứng hiện đang ở đâu?”

“Hai vị tiền bối luyện chế giải dược, toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm, Bạch Ngọc Đường của Hãm Không đảo đều có thể làm chứng!”

“Người đâu, truyền Bạch Ngọc Đường lên công đường!”

“Truyền Bạch Ngọc Đường…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy một người lướt gió vội vã tiến vào, y phục trắng hơn tuyết, dung nhan lạnh lùng tuấn tú, nâng vạt áo quỳ một gối xuống: “Thảo dân Bạch Ngọc Đường khấu kiến Hoàng thượng vạn tuế, bái kiến Bao đại nhân, bái kiến Thái sư!”

Bốn từ “bái kiến Thái sư” cuối cùng dường như phát ra từ kẽ răng.

“Ngươi chính là Bạch Ngọc Đường!”, Bao đại nhân còn chưa mở miệng, Hoàng thượng đã cất lời trước, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, khẽ gật đầu, “Quả là rất có phong phạm hiệp khách!”

“Hoàng thượng, người này xuất thân vốn là thảo khấu, hành sự quái đản, xuất thủ tàn nhẫn, tuyệt không phải hạng lương thiện”, Bàng thái sư vẻ mặt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói.

Mí mắt Kim Kiền run lên: Hừ, lão cua già này chắc chắn là đang nhớ tới vụ phủ Thái sư bị bốn con chuột kia quậy cho tanh bành rồi.

Có điều xem ra Hoàng thượng rất có cảm tình với chuột bạch: Bạch ngũ gia, mau mau ném ánh mắt hoa đào sóng sánh của anh qua mà giật điện đồng chí Thiên tử kia đi, nói không chừng đồng chí thiên tử choáng váng rồi lại đứng về phe bọn tôi ấy chứ.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội hướng Bạch Ngọc Đường nháy mắt.

Nhưng vừa nhìn qua Kim Kiền liền sững sờ.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn mình một cái, đôi mắt hoa đào âm u, lại liếc Triển Chiêu, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc kết băng, nhiệt độ xung quanh tụt hẳn xuống.

Ôi cha ơi, chuột bạch chơi chung với Tiểu Miêu lâu ngày, cái tốt thì không học, lại đi học chiêu “sát khí bao trùm” này làm gì?

Kim Kiền chà xát cánh tay đã nổi đầy da gà da vịt.

“Hoàng thượng, Bạch Ngọc Đường tuy là kẻ giang hồ, nhưng cũng biết lễ nghĩa là thứ gì, không giống những kẻ nào đó, thân là mệnh quan triều đình, lại là phường vong ân phụ nghĩa, mặt dày vô sỉ!”, Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói.

Sắc mặt Hoàng thượng nhất thời có chút khó coi.

“Hỗn xược!”, Bàng thái sư vỗ tay ghế, đứng phắt dậy quát, “Bạch Ngọc Đường, ngươi dám nói xấu mệnh quan triều đình ngay trước mặt Hoàng thượng, thực là quá càn rỡ, hỗn xược!”

“Bạch Ngọc Đường, không được vô lễ!”, Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc quát.

“Bao đại nhân!”, Bạch Ngọc Đường ôm quyền, sang sảng nói, “Bạch Ngọc Đường chỉ đang nói những lời thực lòng!”

“Ngươi nói vậy là sao?”, giọng Bao đại nhân đã hòa hoãn đi vài phần.

Bạch Ngọc Đường trừng đôi mắt hoa đào lên, đanh giọng đáp: “Giải dược là do Triển hộ vệ và Kim hiệu úy thỉnh cầu hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh luyện chế. Triển hộ vệ chẳng qua chỉ đưa giải dược cho Hoàng Can mang về trước, để tránh việc giải độc cho Thái hậu bị chậm trễ. Trước khi đi Hoàng Can còn sắt son thề rằng tuyệt đối sẽ bẩm báo với Hoàng thượng về công lao của Triển hộ vệ và Kim hiệu úy, vì sao hiện tại lại biến thành công lao của một mình y, như vậy há chẳng phải là phường vong ân phụ nghĩa, mặt dày vô sỉ sao?!”

Những lời này vừa dứt, sắc mặt Hoàng Can, Bàng thái sư hơi đen lại, Hoàng thượng thì như có chút suy nghĩ.

Kim Kiền liếc mắt, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường có thêm vài phần kính phục.

Kim Kiền liếc mắt, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường có thêm vài phần kính phục.

Không ngờ con chuột bạch này mồm miệng lại khá đến thế!

“Theo lời ngươi nói, nếu hai người bọn hắn tìm được cao nhân luyện chế giải dược, vì sao không tự mình hộ tống thuốc giải về, ngược lại còn phải đưa Hoàng chỉ huy sứ mang về cung?”, Bao đại nhân hỏi.

“Đại nhân có biết giải dược kia nếu muốn phát huy công hiệu, thì phải có người có nội công thâm hậu vận công thúc giục dược tính, bằng không giải dược cũng chỉ là thứ phế phẩm không?”, Bạch Ngọc Đường hỏi.

Bao đại nhân gật đầu, nhìn Hoàng thượng một cái: “Khi Hoàng chỉ huy sứ giải độc cho Thái hậu cũng nói như vậy”.

Hoàng thượng khẽ gật đầu.

Bạch Ngọc Đường thần sắc tối sầm lại, tiếp: “Nhưng đại nhân lại không biết rằng, hơn ba mươi thôn dân một thôn Du Lâm kia thân mang kỳ độc, độc tính tương đồng với độc của Thái hậu, sớm chiều nguy kịch”.

“Cái gì?!”, Hoàng thượng kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường ôm quyền: “Bao đại nhân, một ngày sau khi giải dược được luyện chế thành công cũng là lúc các thôn dân thôn Du Lâm bị phát độc, vận công giải độc lại là chuyện vô cùng hao tổn nội lực, vừa muốn cứu chúng thôn dân, lại không thể chậm trễ giải độc cho Thái hậu. Chính vì thế, Triển hộ vệ mới thỉnh cầu Hoàng Can mang giải dược về trước, còn bản thân thì lưu lại vận công giải độc cho các thôn dân thôn Du Lâm”.

Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu một cái, thần sắc thoáng thay đổi, “Dám hỏi Bao đại nhân trong thiên hạ có ai không biết cứu tính mạng Thái hậu chính là công trạng rợp trời, có kẻ nào không vì tranh đoạt công lao bậc này mà lao tâm khổ tứ, tâm cơ trùng trùng, nhưng lại có người vì cứu tính mạng bách tính, đem công lao to lớn ấy chắp tay nhường cho kẻ khác, mà hiện tại cái người hết lòng vì Hoàng thượng vì dân chúng này, lại đang bị bắt nhốt bởi những lời vu hãm đó, thực khiến người ta lạnh lòng!”.

Chất giọng sang sảng, mà hiện tại mang theo chút thê lương, khiến chúng nhân nghe mà lòng không khỏi chùng xuống.

Chuột bạch, nói hay lắm! Kim Kiền âm thầm siết tay yeah một tiếng.

Về phần mọi người trên công đường, Bao đại nhân vẻ mặt tán thưởng, chúng nhân Khai Phong phủ đều là vẻ kính phục, Hoàng thượng khi nhìn Triển Chiêu sắc mặt cũng sáng lên hòa hoãn đi mấy phần.

Thế nhưng…

Bàng thái sư vẻ mặt chẳng chút để tâm, vẫn dương dương tự đắc như cũ.

Mà Hoàng Can, lại cười khẩy một tiếng, ôm quyền nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, người này và Triển Chiêu xưa nay giao tình khá sâu, từ lời nói đến hành động đều là muốn giúp Triển Chiêu thoát tội, tuyệt đối không thể tin!”.

“Hoàng Can! Ngươi đừng có khinh người quá đáng!”, Bạch Ngọc Đường gầm lên.

“Thế nào, bị Hoàng mỗ nói trúng tim đen, nên thẹn quá hóa giận?”, Hoàng Can nghiêng đầu, nhướng mày khiêu khích.

“Ngươi!”

Chát!

Tiếng kinh đường mộc đột nhiên vang lên.

“Trên công đường, không được tranh chấp náo loạn”, Bao đại nhân quát lớn, ngưng một chút, lại hỏi, “Bạch Ngọc Đường, những lời ngươi vừa nói có kẻ nào khác có thể làm chứng cho ngươi?”.

“Hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh đều có thể làm chứng”, Bạch Ngọc Đường ôm quyền đáp.

“Hai người họ hiện đang ở đâu?”

“Việc này…”, Bạch Ngọc Đường cau mày, “Hai vị tiền bối sau khi luyện thành giải dược liền biến mất chẳng thấy tung tích đâu…”.

“Vậy thì chính là không người đối chứng!”, Bàng thái sư vỗ tay vịn ghế, thản nhiên nói, “Ngược lại, thiên hạ này rốt cuộc hai vị tiền bối ấy có tồn tại hay không, chưa biết chừng đáp án lại là không!”.

“Còn có thôn dân thôn Du Lâm…”, Bạch Ngọc Đường lại tiếp.

Nhưng nói được nửa câu, lại bị Hoàng Can cắt ngang.

Chỉ thấy Hoàng Can chắp hai tay, trưng ra vẻ oan khuất:

“Hoàng thượng, nếu những lời người này nói đến đều là sự thực, rằng Triển Chiêu vì cứu thôn dân một thôn Du Lâm mà không thể đích thân mang giải dược về, thì chi bằng Hoàng thượng hãy phái người đến thôn Du Lâm điều tra là sáng tỏ ngay thôi! Cũng là trả lại sự trong sạch cho thuộc hạ!”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân đều biến sắc.

Bao đại nhân hai mắt trợn trừng, Công Tôn tiên sinh ngừng bút kinh ngạc, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Hoàng Can, mặt mày sửng sốt.

Kim Kiền thì sắc mặt lại càng trắng bệch.

Con chồn hôi này thế nào mà lại tự mình đề xuất chuyện để cho thôn dân thôn Du Lâm đến đây làm chứng?! Tại sao nhỉ? Thôn dân thôn Du Lâm mà đến, thì toàn bộ những lời bịa đặt của Hoàng Can đều bị vạch trần, con chồn hôi này vì sao lại muốn chĩa họng súng về phía mình?! Trừ phi… Hỏng rồi, hỏng rồi! Nhất định là hắn đã sớm biết thôn dân thôn Du Lâm không tới được, cho nên mới dám… Lẽ nào, lẽ nào những thôn dân kia đã bị diệt khẩu…

Nghĩ đến đây, lông mao toàn thân Kim Kiền dựng ngược hết lên, lại càng không dám nghĩ tiếp nữa.

“Hoàng chỉ huy sứ nói rất có lý, Bao khanh, phái người đến thôn Du Lâm điều tra một chuyến!”, Hoàng thượng gật đầu nói.

Bao đại nhân đứng dậy, thi lễ nói: “Khởi bẩm Thánh thượng, hôm qua Bao Chửng đã phái người cho bồ câu đưa thư đến huyện thừa nơi đó điều tra, chắc hẳn nội trong một canh giờ nữa sẽ có kết quả”.

“Được, vậy thì đợi một chút”, Hoàng thượng gật đầu.

“Thần tuân chỉ!”

Sau đó, không một ai lên tiếng, trên công đường dưới công đường yên tĩnh dị thường, ngay cả tiếng hô hấp của chúng nhân cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Kim Kiền quỳ trên đất, khom người cong lưng, liếc nhìn Bàng thái sư… rất dương dương tự đắc, lại nhìn sang Hoàng Can… khóe môi nhếch lên cười, dự cảm không lành nghiêng trời lệch đất lại ùn ùn kéo tới.

Tiểu Dật, Nhan Tra Tán, các thân dân thôn Du Lâm, từng gương mặt rõ nét có, mơ hồ có lướt qua trước mắt… Khiến cho hai mắt Kim Kiền thoáng cay cay, tiêu cự nhòe nhoẹt…

Đột nhiên, một bàn tay túm chặt lấy cánh tay Kim Kiền.

Bàn tay lạnh lẽo như sắt thép.

Thuận theo cánh tay nhìn qua, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, biểu cảm ngưng trọng lạ lẫm, còn có… Đôi con ngươi kia đỏ sẫm như sắc máu tới kinh người.

Kim Kiền chợt bừng tỉnh.

Nếu như, nếu như thôn dân thôn Du Lâm thật sự gặp bất trắc, vậy Tiểu Miêu và mình há chẳng phải sẽ bị chụp cho tội danh kháng chỉ bất tuân, khi quân phạm thượng sao!

Trời ơi! Lẽ nào hôm nay cái mạng nhỏ của mình và Tiểu Miêu sẽ phải giao nộp ở chỗ này ư?!

“Bẩm đại nhân… bồ câu đưa tin từ thôn Du Lâm trấn Thanh Tập đã trở về!”, một nha dịch xông lên công đường hô lớn.

Bao đại nhân đứng bật dậy: “Có thư hồi âm không?”.

“Có!”, nha dịch bước tới, trình lên một bức thư.

Cơ thịt trên mặt Bao đại nhân rung rung, chất giọng trước nay vốn trầm ổn thời khắc này lại hơi run run, “Khởi bẩm Thánh thượng, huyện thừa hồi âm báo rằng thôn Du Lâm không một bóng người, chính là một thôn trống không…”

Kim Kiền hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới thoáng cái trở nên lạnh lùng.

“Cái gì?!”, đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường như muốn rách ra, kinh hãi hô lên.

“Cái gì mà vì giải độc cho thôn dân thôn Du Lâm, rõ ràng là Triển Chiêu muốn thoát tội nên đã thông đồng với một lũ giang hồ bại hoại bịa đặt ra mà thôi!”, Bàng thái sư cười khẩy nói, “Bao đại nhân vốn được tôn xưng là mắt lửa ngươi vàng nhìn thấu mọi việc, vậy mà lại bị che mắt bởi cái cớ vụng về như vậy. Hoàng thượng, xem ra Bao đại nhân quan tâm quá nên bị rối loạn, chẳng cách nào phán đoán chính xác đúng sai!”

Sắc mặt Hoàng thượng đã trở nên khó coi đến cực điểm, trầm giọng nói: “Bao khanh, ngươi luôn miệng nói rằng Triển Chiêu bị oan, quỳ trọn một đêm cầu xin trẫm hạ chỉ xét xử công khai vụ án này của Triển Chiêu. Hiện tại thánh chỉ trẫm cũng đã hạ rồi, thăng đường cũng thăng rồi, thẩm vấn nãy giờ, chỉ toàn nói những điều vu vơ, nào có chút chứng cớ gì. Ngươi nói xem, trẫm làm sao có thể tin được đây?!”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân trên công đường không một ai là không kinh hoàng thất sắc.

Kim Kiền tuy là quỳ trên mặt đất, nhưng cũng cảm thấy chân như nhũn ra, đỉnh đầu sao trời quay mòng mòng.

Xong rồi, xong rồi, lão Bao từ khi chấp chưởng Khai Phong phủ đến nay, đều lấy tấm bảng hiệu “Thiết diện vô tư” này mà tung hoành thiên hạ, bấy giờ bị Thánh thượng chụp cho tội danh “vì tình riêng mà làm trái luật pháp”, há chẳng phải danh dự sẽ bị mất sạch sao?

Cánh tay nắm chặt cổ tay Kim Kiền đột nhiên siết chặt hơn, sau đó chầm chậm buông ra.

Trái tim Kim Kiền nhảy lên, quay đầu liếc nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu mi mày thu liễm lại, chẳng biết đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh tự bao giờ, có điều nhịp tim Kim Kiền lại đập loạn, sau lưng lành lạnh tựa như có ma quỷ bám trên người vậy.

Đột nhiên, lại nghe Hoàng thượng ở phía trên kinh ngạc kêu lên: “Bao Chửng, ngươi!”.

Kim Kiền vội đưa mắt nhìn qua, liền giật mình.

Chỉ thấy Bao đại nhân đưa hai tay nâng mũ ô sa trên đầu mình lên, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, Triển Chiêu từ khi nhậm chức ở Khai Phong phủ đến nay, vẫn luôn tận tụy cẩn trọng, vào sinh ra tử, vì dân vì nước, làm hết chức trách! Bao Chửng tin Triển Chiêu tuyệt đối không phải hạng người tranh công đoạt lợi, nói lời mà chẳng giữ lấy lời. Bao Chửng nguyện dùng mũ ô sa, cùng cái đầu này đảm bảo, cầu xin Hoàng thượng gia hạn thêm ba ngày, để Bao Chửng điều tra rõ chân tướng sự việc.”.

“Bao đại nhân quả là tấm gương ưu ái quý trọng thuộc hạ mẫu mực của bản triều ta, vì một hộ vệ cỏn con mà ngay cả chức quan cùng tính mạng cũng không cần, Bao đại nhân chắc không phải là muốn dùng cách này để uy hiếp Hoàng thượng chứ?!”, Bàng thái sư ở bên che miệng chen vào.

“Bao Chửng, ngươi, ngươi ngươi!”, Hoàng thượng đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn chiếc mũ ô sa nhất phẩm mà Bao đại nhân nâng cao trước mắt, giận đến nỗi sắc mặt tái mét, toàn thân run rẩy, “Ngươi đường đường là đại quan nhất phẩm, mà lại dám đem chức vị ra làm trò đùa. Bao Chửng, ngươi có còn đặt triều đình vào trong mắt nữa không?!”.

“Biết rõ là vụ án giải dược của Thái hậu có nhiều điểm kỳ lạ, nhưng thần lại không có cách nào điều tra ra manh mối, ngay cả sự trong sạch của Triển hộ vệ cũng chẳng cách nào chứng thực được, vậy thì thần còn mặt mũi nào mà chấp chưởng Khai Phong phủ nữa đây?!”, Bao đại nhân quắc mắt nói.

“Được, được lắm Bao Chửng! Lẽ nào ngươi thật sự muốn trẫm bãi bỏ chức quan của ngươi, lấy cái đầu của ngươi?!”

“Bao Chửng chỉ xin Hoàng thượng cho thời gian ba ngày”

“Bao Chửng!”

Kim Kiền ở dưới công đường chứng kiến mà mồ hôi lạnh đầm đìa:

Tiêu rồi, tiêu rồi, lão Bao đã bày ra tư thế liều mạng, nom tình hình này, mạng của chúng ta chỉ như mành chỉ treo chuông, tột độ lâm nguy rồi!

Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ! Hừ hừ, thực sự là không ổn, phải đi tìm Nhất Chi Mai… Không được, không được, Nhất Chi Mai là nghi phạm số một đánh cắp Thanh Long Châu, bây giờ hiềm nghi chưa được cởi bỏ, nếu để hắn tới làm chứng, há không phải vừa vặn chứng minh chúng ta cùng với khâm phạm triều đình cấu kết làm việc xấu sao, lại còn thêm tội kháng chỉ bất tuân, tự ý phóng thích khâm phạm nữa.

Vẫn nên tìm hai vị sư phụ đến thì đáng tin hơn… nhưng vấn đề là làm sao mà tìm đây? Trước giờ đều là hai lão già ấy tìm mình, mình chưa bao giờ biết được hành tung của họ! Ôi ôi ôi, nếu họ để lại số di động thì tốt không cơ chứ aaaaaaaaa…

Lúc này Kim Kiền đang gấp tới độ đầu óc đặc sệt lại, trên trán mồ hôi túa ra, nghĩ tới mức các tế bào não như muốn nổ tung, quay sang định tìm Triển Chiêu thương lượng đối sách nhưng thình lình cảm thấy đầu lưỡi cứng đờ, miệng há được một nửa, ngay cả nửa từ cũng không thốt ra nổi, không khỏi kinh hoàng thất sắc.

Tiểu Miêu điểm huyệt mình, vì sao?!

Chỉ thấy Triển Chiêu chầm chậm mở mắt ra, khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng nhìn mình, trong con ngươi trong suốt của chàng phản chiếu hình ảnh Kim Kiền với biểu cảm lạ lùng mắt trợn trừng mồm há hốc.

Đột nhiên, Triển Chiêu khẽ nhếch môi mỉm cười, tựa như ánh mặt trời bừng sáng xuất hiện qua làn mây, rồi biến mất trong nháy mắt như phù dung sớm nở tối tàn, lại thấy, Triển Chiêu vẻ mặt nghiêm túc, nâng tay ôm quyền, sang sảng cất tiếng:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Triển Chiêu biết tội!”

Cái gì?!

Kim Kiền kinh hoàng, tâm, can, tỳ, phế, thận đều đồng thời run lên.

Chúng nhân trên công đường cũng đồng thời biến sắc.

Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh kinh hãi khôn cùng, sắc mặt Hoàng thượng đen sì, Bàng thái sư lại hơi lộ vẻ tiếc nuối, Hoàng Can thì đầu mày cuối mắt đều là vẻ sung sướng.

Bạch Ngọc Đường gấp giọng kêu lên: “Triển Chiêu, ngươi nói bậy cái gì thế?!”.

Lại thấy Triển Chiêu cung kính hướng Hoàng thượng khấu đầu nói: “Trong kỳ hạn bảy ngày Triển Chiêu vốn không tìm được thanh long châu, đã phạm vào tội kháng chỉ bất tuân, xin Hoàng thượng giáng tội!”.

Những lời này vừa nói ra, Kim Kiền sợ tới mức cơ hồ như sắp ngất đi!

Chuyện, chuyện gì xảy ra?! Tiểu Miêu uống nhầm thuốc hay sao? Vì sao đột nhiên lại nhận tội?

Cứ cho là nhân chứng ở thôn Du Lâm chắc chắn đã bị người ta diệt khẩu, cho dù không có tung tích của hai vị sư phụ, cho dù ncm không thể lên làm nhân chứng, dù cho Hoàng thượng hôm nay muốn khép tội chúng ta… dù moi chuyện đối với chúng ta đều bất lợi, nhưng dựa vào lão Bao liều mạng kháng cự, ít nhiều gì cũng còn có cơ hội tranh thủ…

Khoan đã!

Thân hình Kim Kiền chao đảo mãnh liệt, ngước mắt lên, nhìn Bao đại nhân quỳ trên đất tay nâng mũ ô sa, lại chuyển sang Triển Chiêu vẻ mặt bình thản không một gợn sóng, đột nhiên hiểu rõ…

Người trước mặt này, chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, là Triển Chiêu của Khai Phong phủ.

Người trước mặt này, có thể tra án, bắt giữ kẻ xấu, truy bắt đạo tặc, tuần phố, biết dùng “Mỹ miêu kế”, đôi khi lại rầy rà khó chiều, khi bị thương thì luôn giấu người khác trốn tới một góc một mình liếm láp vết thương, sẽ dùng tính mạng để bảo vệ Bao đại nhân… nhưng sẽ không bao giờ… để Bao đại nhân vì mình mà để bản thân rơi vào nguy hiểm…

Người này… người này chính là một con mèo quật cường lúc nào cũng cứng đầu ngoan cố, thích ôm đồm mọi chuyện…

Trái tim Kim Kiền thắt lại, chỉ muốn hét lên một câu kinh điển “Oan uổng quá!”, nhưng cho dù miệng đã há ra vô số lần thì cũng chẳng thể nào phát ra âm thanh.

Bên này Kim Kiền không cách nào thốt ra được nên lời, bên kia có người lại đổ thêm dầu vào lửa.

“Bao đại nhân, Triển Chiêu đã nhận tội, sao ngài còn chưa phán quyết?!”, Bàng thái sư nheo đôi mắt tam giác nói.

“Bao Chửng, Triển Chiêu đã nhận tội, ngươi còn gì để nói?”, Hoàng thượng lạnh lùng hỏi.

Bao đại nhân từ khi Triển Chiêu vừa nhận tội đã bắt đầu ngây ra như phỗng, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng hai người họ, liền hoàn hồn, lại hướng Hoàng thượng khấu đầu: “Hoàng thượng, xin Hoàng thượng…”

“Đại nhân!”, Triển Chiêu bỗng cất tiếng cắt ngang lời Bao đại nhân, “Xin Bao đại nhân y luật trị tội!”.

“Triển…”, Bao đại nhân quắc mắt quay lại nhìn Triển Chiêu, rồi đột nhiên ngây ra.

Chỉ thấy Triển Chiêu bình tĩnh nhìn Bao đại nhân, hàng lông mày sáng sủa, con ngươi trong như nước, là vẻ mặt ung dung than nhiên.

“Bao đại nhân, kháng chỉ bất tuân, để Thái hậu lâm vào hiểm cảnh, nên phán tội gì?”, Bàng thái sư chậm rãi hỏi.

Bao đại nhân trầm mặc không lên tiếng.

“Bao Chửng?!”, Hoàng thượng cao giọng.

Bao đại nhân cổ họng khẽ chuyển động: “Đáng bị xử trảm”.

Trên công đường vang lên hàng loạt tiếng hít khí lạnh.

“Bao đại nhân?!”, Bạch Ngọc Đường kêu lên, “Triển Chiêu vô tội, Bao đại nhân sao có thể…”

“Bạch Ngọc Đường, trên công đường không được làm càn!”, Triển Chiêu quay phắt sang, sắc giọng quát.

“Triển Chiêu!”, Bạch Ngọc Đường quýnh tới nỗi cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

“Nếu đã như vậy, Bao Chửng, ngươi còn gì để nói?”, Hoàng thượng sa sầm mặt, cất tiếng.

Bao đại nhân lặng lẽ đứng dậy, chầm chậm đội lại mũ ô sa, ngồi vào sau bàn xử án, giơ kinh đường mộc lên, cánh tay run run, mãi mới vỗ xuống được.

“Chát!”, âm thanh vang vọng trong công đường tĩnh lặng như chết.

“Dưới công đường nghe phán, Triển Chiêu, Kim Kiền kháng chỉ…”

“Đại nhân!”, Triển Chiêu đột nhiên cắt ngang lời Bao đại nhân, ôm quyền nói, “Kim Kiền chẳng qua chỉ phụng lệnh Triển Chiêu mà hành sự, không liên quan gì đến tội kháng chỉ bất tuân, xin đại nhân minh xét!”.

Hai mắt Kim Kiền thình lình mở lớn, vội quay đầu nhìn Triển Chiêu.

Chỉ thấy Triển Chiêu sắc mặt nghiêm túc, bình thản nhìn lên trên công đường.

Cả công đường im lìm.

Hồi lâu sau, lại nghe Hoàng thượng thở dài nói: “Thôi đi…”.

“Chát!”, kinh đường mộc vỗ xuống, Bao đại nhân rung giọng cất tiếng: “Dưới công đường nghe phán, Triển Chiêu kháng chỉ bất tuân, phán… phán trảm hình, giờ Ngọ ngày mai xử trảm…”.

“Bao đại nhân, khoan đã!”, Bàng thái sư đột nhiên phun ra một câu, “Triển Chiêu phạm tội như vậy, theo lý thì phải chịu hành hình dưới trảm đao, ngay tại công đường này phải ban cho hắn hổ đầu trảm mới đúng, sao còn phải kéo dài đến ngày mai?”.

“Bàng thái sư, ngài đừng có khinh người quá đáng!”, Bao đại nhân đập bàn đứng phắt dậy, hướng Bàng thái sư quát, đôi mắt hổ rừng rực cháy như ẩn chứa sấm sét kinh người.

Bàng thái sư bị Bao đại nhân trừng mắt dọa cho giật mình, vội hướng sang Hoàng thượng bên cạnh.

Hoàng thượng nhắm mắt bóp bóp mi tâm: “Thôi đi, Triển Chiêu nhậm chức ở Khai Phong phủ đã lâu, cho hắn một ân huệ đặc biệt”.

“Đa tạ Hoàng thượng”, Bao đại nhân ôm quyền, lại ngồi trở về chỗ cũ, ngưng một chút, tiếp tục phán, “… Kim Kiền tước bỏ chức quan Tòng hiệu úy lục phẩm, trục xuất khỏi Khai Phong…”.

Bàng thái sư cười giễu một tiếng, Hoàng Can đắc ý vô hạn.

Bao đại nhân nhắm mắt không đành lòng nhìn tiếp.

Công Tôn tiên sinh đôi môi run rẩy không ngừng, tứ đại hiệu úy cơ hồ muốn té xỉu, Bạch Ngọc Đường hai mắt như sắp rách ra. Trong đám nha dịch, có kẻ kinh hãi kêu lên, có người nức nở, có người lại nhũn người ngã vào tay người khác…

Trong tình cảnh hỗn loạn đó, chỉ có hai bóng dáng một lam, một xám vẫn thẳng tắp quỳ dưới công đường, chưa hề cử động dù chỉ một phân.

Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền nhìn chằm chằm vào bóng màu lam thẳng như cán bút bên cạnh, đầu óc tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo hơn…

Trước khi thăng đường, lệnh cho mình không được nhiều lời…

Lúc nhận tội, lại điểm huyệt câm của mình…

Con, con mèo này chắc chắn không phải từ lúc bắt đầu đã tính toán để mình nằm ngoài chuyện này, một mình chịu tội…

Không liên lụy đến Bao đại nhân… không liên lụy đến Khai Phong phủ… không liên lụy đến… mình.

Không, không được! Trên dưới Khai Phong phủ còn trông cậy vào “Mỹ miêu kế” của ngài để tăng thêm phúc lợi, tôi còn trông mong vào “khuôn mặt mèo” của ngài để đi chợ được chặt chém giá cả, chuột bạch còn chưa phân thắng bại cùng ngài, tiết mục miêu thử đại chiến tuyệt đối có thể bán được giá cao trước nay chưa từng có…

“Vương Triều, Mã Hán, áp giải Triển Chiêu vào đại lao, ngày mai xử trảm! Trương Long, Triệu Hổ, đuổi Kim Kiền ra khỏi phủ nha!”, Bao đại nhân nặng nề nói.

Kim Kiền ngước mắt lên, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.

Trên công đường thoáng cái trở nên tĩnh lặng, tứ đại hiệu úy không một ai nghe lệnh tiến lên.

Bao đại nhân thình lình đề tiếng: “Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ!”.

Lại vẫn không một ai cử động dù chỉ nửa phân.

Đột nhiên, Triển Chiêu khom người khấu đầu, cao giọng nói: “Triển Chiêu xin cáo lui!”.

Nói đoạn, chàng liền tự dưng đứng dậy bước ra ngoài công đường.

“!!”

Kim Kiền chỉ thấy ong một tiếng bên tai, hai đầu gối quỵ trên đất bò lê về phía trước, túm chặt ống tay áo Triển Chiêu.

Thân hình Triển Chiêu thoáng khựng lại, cước bộ ngưng một chút, rồi một thoáng sau, ống tay áo vung lên, thoát khỏi hai tay Kim Kiền, trực tiếp đi ra khỏi công đường.

Kim Kiền co rúm người ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo hướng Triển Chiêu rời đi, thẫn thẫn thờ thờ, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị khoét đi một mảnh, trống rỗng đau đớn khôn cùng.

Bình Luận (0)
Comment