Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 74

một lời kinh động phá chân tâm.

Trăng sáng như ban ngày, đèn đuốc tựa ánh sao.

Bận rộn cả ngày trời, phải chịu áp lực sâu sắc cả về tâm sinh lý, sau khi thu dọn xong xuôi đồ đạc trong nhà, cuối cùng Kim Kiền cũng có thể thả lỏng tinh thần, quyết định đi ngủ sớm một chút.

Nhưng vừa mới rửa mặt xong, còn chưa kịp vắt khô khăn mặt, nàng đã thấy bên ngoài có người gõ cửa.

Kim Kiền thở dài một tiếng, miệng làu bàu đi ra mở cửa: “Ai mà chẳng ý tứ gì hết, nửa đêm canh ba còn đến đập cửa… Triển đại nhân?!”

Người bên ngoài, một thân y phục tuyền màu lam, dáng người thẳng tắp, mi mày như sao, chính là hàng xóm mới của Kim Kiền, Idol số một của Khai Phong phủ, Triển Chiêu.

“Kim Kiền, ngươi đã đi nghỉ chưa?”, Triển Chiêu nhìn Kim Kiền hỏi.

Kim Kiền sửng sốt, miệng hơi lắp bắp: “Đương… đương nhiên chưa ngủ, Triển đại nhân có việc gì sao?”

Ôi cha mẹ ơi, nửa đêm nửa hôm không một bóng người lại có mỹ nam đứng ngay trước cửa thế này… đúng là thử thách tính tự chủ của mình quá đi mất!

Đôi con ngươi lấp lánh như sao của Triển Chiêu thoáng xao động một chút, nhưng vẫn bình thản nhìn Kim Kiền: “Triển mỗ có thể vào phòng ngồi một lát không?”

“Đương… đương nhiên có thể!”, Kim Kiền nuốt khan nước bọt, đứng tránh ra để Triển Chiêu tiến vào phòng.

Các chư Phật thánh thần chiếu rọi ơi! Ánh mắt Tiểu Miêu hôm nay sao mà mê hoặc dữ vậy?!

Triển Chiêu bước vào phòng nhìn quanh một lượt, rồi ngồi xuống bên bàn, nhìn Kim Kiền tay chân luống cuống một cái, khẽ cười: “Kim Kiền, chớ có câu nệ thế, qua đây ngồi đi.”

Này này, rốt cuộc đây là phòng của ai vậy?

Da mặt Kim Kiền giật giật, lệt xà lệt xệt bước qua, ngồi xuống chiếc ghế cách Triển Chiêu xa nhất.

Nét cười trên khuôn mặt Triển Chiêu nhạt đi đôi chút: “Ngồi xa như vậy, lẽ nào là đang ghét bỏ Triển mỗ?!”

“A!”, Kim Kiền nhảy dựng lên hệt như bị bọ cạp chích, kinh hãi kêu lên, “Ta biết mà, ta đã thấy có chỗ không đúng rồi, ngươi là tên nào hả? Nhất Chi Mai hay Bạch Ngọc Đường, lại dám nửa đêm khuya khoắt cải trang thành Triển đại nhân chạy vào phòng tôi hòng phá hỏng danh dự của Triển đại nhân, còn không mau mau khai nhận đi, niệm tình chúng ta cùng chung hoạn nạn trước kia, tôi sẽ cầu xin Bao đại nhân khoan dung cho anh!”

Vừa hét, Kim Kiền vừa giương nanh múa vuốt xông tới nhéo da mặt Triển Chiêu, thề phải kéo rách cái mặt nạ da người của cái vị nhân sĩ thân phận bất minh trước mặt này.

“Kim hiệu úy, ngươi đây là cớ làm sao?!”, người đến túm chặt cổ tay Kim Kiền, kéo đến trước mặt, hơi hờn giận nói.

Kim Kiền khí thế bừng bừng vừa nãy thoáng cái liền cứng đờ nguyên tại chỗ.

Hương cỏ xanh nhàn nhạt quen thuộc đến không thể quen hơn đưa vào mũi… Kim Kiền dám lấy thân phận quan môn đại đệ tử của Y Tiên Độc Thánh của mình ra để đánh cuộc, người mà trên thân thể có thể tản mát ra loại hương “trong chính thống lại có thêm đôi phần mê hoặc” này, toàn bộ Đại Tống chỉ có duy nhất một mình cái vị Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó.

Mà hôm nay mùi hương này lại có chút đặc biệt hơn bình thường, trong đó còn xen lẫn hương rượu nhàn nhạt…

Mẹ ơi! Cái tên khốn nào lại dám cho động vật họ mèo tửu lượng không cao này uống rượu thế hả?

Chẳng lẽ còn không biết trên thế gian này có một câu gọi là “rượu say thì đổi tính” hả?!

Kim Kiền hoảng sợ cực độ cứng ngắc bất động nguyên tại chỗ khiến cho Tiểu Miêu đã say nhưng vẫn còn duy trì vài phần tỉnh táo không hài lòng.

“Kim Kiền, không phải bình thường ngươi nói rất nhiều ư?! Vì sao hôm nay lại im lặng như vậy?”, Triển Chiêu chớp chớp mắt, rèm mi tựa cánh quạt, dưới khoảng cách cơ hồ như bằng không này lại càng thêm phần mê hoặc.

Cứu mạng với aaaaaaa!!

Kim Kiền khóc thét trong lòng, theo phản xạ có điều kiện định rút cổ tay ra chạy tới phòng Công Tôn Trúc Tử phía đối diện.

Nhưng cánh tay nắm cổ tay Kim Kiền lại cứng như gọng kìm, chẳng hề lỏng ra nửa phần.

“Ngươi đang giận Triển mỗ ư?”

“Triển… Triển đại nhân nói đùa rồi, thuộc hạ nào có giận Triển đại nhân…”

Sắc mặt Triển Chiêu dần tối đi: “Nhất định là ngươi đang giận Triển mỗ!”

“Không đâu…”

“Nhất định ngươi đang giận chuyện lần này vì cứu Triển mỗ mà hại ngươi phải bộc lộ thân phận đệ tử của Y Tiên Độc Thánh!”

“Triển đại nhân ngài nghĩ nhiều rồi…”

“Mặc dù thân phận của ngươi bây giờ chỉ có mấy người biết, nhưng cũng khó tránh khỏi một ngày nào đó bị lộ ra…”, nói đến đây, Triển Chiêu hơi nhíu mày, nhìn Kim Kiền, “Ngươi võ công không tốt, nội lực chẳng có, khinh công thì tàm tạm, vũ khí ám khí lại không thông thạo…”

Da mặt Kim Kiền nhăn nhúm lại: Cái đồ mèo thối nhà anh, chắc không phải giả say đặc biệt tới để xài xể tôi cho đã nghiền chứ?!

“Tuy có y thuật và độc thuật phòng thân, nhưng nếu thật sự gặp phải kẻ thù lợi hại… Còn có đám người áo đen thân phận bất minh hành tung đáng ngờ kia nữa, bọn chúng dường như đến là vì Y Tiên và Độc Thánh…”

Kim Kiền nhăn mày: Tôi nói này Triển đại nhân, có phải ngài tới là để đạp lên chân tôi vài cái mới an tâm không?

“Chỉ cần Triển mỗ vừa nghĩ đến chuyện ngươi vì cứu Triển mỗ nên mới bộc lộ thân phận, rước lấy những tai họa này… Triển mỗ, Triển mỗ liền cảm thấy trong ngực…”

Nói đến đây, Triển Chiêu hơi chau đôi mày lưỡi mác, khép mắt, khe khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng lộ vẻ khổ sở.

Trái tim Kim Kiền nhất thời đập chậm nửa nhịp… Không, phải là nhanh hơn vài nhịp.

Này này, Tiểu Miêu anh làm cái gì thế? Tôi còn chưa chết đâu đấy! Anh trưng ra bộ dạng như đang đi tảo mộ thắp hương thế để làm gì?!

“Kim Kiền!”, Triển Chiêu đột nhiên mở bừng hai mắt, con ngươi đen sáng lấp lánh trong suốt, cơ hồ khiến người khác bị ảo tưởng rằng người này lúc này đang rất tỉnh táo, “Triển mỗ vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm tạ với ngươi, nhưng Triển mỗ tuyệt không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, ngươi cứu Triển mỗ, đại ân này, Triển mỗ không biết lấy gì để báo đáp, duy chỉ có…”

Đôi mắt nhỏ dài của Kim Kiền banh lớn, tim như ngừng đập, tế bào toàn thân đều tập trung chú ý vào đôi môi đang mấp máy của Triển Chiêu, chỉ lo đôi môi kia sẽ phát ra lời thoại kinh điển “lấy thân để ấy ấy” nhàm đến không thể nhàm hơn.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài thình lình lại vang lên tiếng gõ cửa, trong căn phòng tĩnh mịch âm thanh ấy tựa như tiếng sấm vậy.

Triển Chiêu chấn động cả người, vội buông cổ tay Kim Kiền ra, đứng dậy lùi ra sau một bước, hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nhún người, phi thân lên xà nhà, không một tiếng động.

Trong lòng im lìm như chết.

Kim Kiền ngẩng đầu nhìn lên xà nhà lặng lẽ không nói gì, cho đến khi bên ngoài lại tiếp tục vang lên tiếng gõ cửa không chậm cũng không nhanh, nàng mới thở dài một tiếng đi ra mở cửa.

Hiện tại có thể khẳng định con mèo này chắc chắn uống say rồi!

Bằng không Ngự Miêu đại nhân quang minh lỗi lạc là thế sao có thể làm ra loại leo xà nhà khiến người ta xấu hổ nhường này chứ.

Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì thế? Vì sao một người rồi người thứ hai cũng đều đến gõ cửa vào giờ này? Tiểu Miêu thì coi như không tính, còn cái người kia sao đến kiến thức thông thường nửa đêm gõ cửa là làm phiền người khác mà cũng không có là sao hả!

Nhưng cửa vừa mở, Kim Kiền lập tức phủ định ngay suy đoán của mình.

Người bên ngoài, thân hình cao ráo, một thân vận áo dài nho sinh, đôi mắt trong veo, tuyệt đối là công dân tiên tiến tuân thủ theo pháp luật nhất nước.

“Nhan huynh?!”, Kim Kiền sửng sốt.

Nhan Tra Tán khẽ mỉm cười: “Kim huynh đã đi nghỉ chưa?”

Này này, lời thoại này sao nghe quen tai vậy?

“Vẫn chưa…”

“Nhan mỗ có thể vào trong ngồi một lát không?”

Lời thoại này quả nhiên rất quen thuộc.

“Mời vào…”

Cho đến khi Kim Kiền ngồi xuống đối diện Nhan Tra Tán, vẫn rất căng thẳng đem người đối diện đánh giá kỹ càng từ trên xuống dưới từ dưới lên trên mấy bận, sau đó mới nói với vẻ bất an: “Nhan huynh tối nay có uống rượu không?”

Nhan Tra Tán ngạc nhiên: “Nhan mỗ trước nay chưa từng uống rượu”, sau đó chợt hiểu ra, “Có lẽ Kim huynh nghe nói Bạch thiếu hiệp mời Triển đại nhân và Mai thiếu hiệp đi uống rượu, nên cho rằng Nhan mỗ cũng đi, bởi thế mới hỏi như vậy chăng?”

Kim Kiền nghiến răng: Hay cho con chuột bạch nhà anh, thì ra là anh làm việc “tốt”!

“Vậy không biết Nhan huynh đêm khuya tới tìm, có chuyện gì không?”, Kim Kiền thuận miệng hỏi.

“Đêm hôm quấy quá, đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn báo cho Kim huynh”, Nhan Tra Tán vẻ mặt nghiêm túc đáp, “Nhan mỗ nhận sự ủy thác, đưa thư tới cho Kim huynh.”

“Hả?”

Chỉ thấy Nhan Tra Tán móc từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Kim Kiền: “Kim huynh xem thì sẽ biết.”

Kim Kiền rút lá thư mở ra xem, nhất thời đầu muốn bốc khói:

Bức thư có hai tờ:

Tờ thứ nhất, chữ viết đoan chính, nét bút cứng cáp, hiển nhiên là thư của Đại sư phụ Y Tiên.

Gửi đồ nhi ngoan:

Kẻ tên Hoàng Can này, đố kỵ người tài, về Biện Kinh chuyến này, nhất định sẽ độc chiếm công đầu, nếu như sư phụ đoán không lầm, e rằng y sẽ vu hãm đồ nhi ngoan và Triển Chiêu.

Giải dược Hoàng Can mang đi, trong đó chưa thêm thuốc dẫn, Thái hậu uống vào, nhất định sẽ hôn mê không tỉnh, không thuốc nào trị, duy chỉ có cách mà vi sư dạy đồ nhi mới có thể cứu được.

Đến khi độc của Thái hậu đã ăn vào xương tủy, nếu đồ nhi vẫn mạnh khỏe, Triển Chiêu còn sống, có máu của đồ nhi làm thuốc dẫn, chân khí của Triển Chiêu tương trợ, châm thuật hỗ trợ, Thái hậu nhất định sẽ khỏe lại.

Lúc đó, cho dù Hoàng Can có giảo biện thế nào, cũng khó thoát tội.

Thư này giao cho tiểu ca Nhan gia chuyển, vi sư tin đồ nhi nhất định sẽ biến nguy thành an.

Thầy: Y Tiên

Tờ thứ hai, nét chữ cuồng thảo phóng khoáng, đương nhiên là bút tích của Nhị sư phụ Độc Thánh, cả bức thư chỉ có vẻn vẹn một câu:

Dám cướp công lao của đồ nhi ta, tìm chết!

Thầy: Độc Thánh

Quả nhiên là hai vị sư phụ giở trò quỷ!

Kim Kiền nằm bò ra bàn cơ hồ toàn thân mất hết sức lực.

“Hai vị sư phụ của Kim huynh quả nhiên liệu sự như thần, nếu không phải hai vị tiền bối đã an bài từ sớm, đổi giải dược, thì e Kim huynh và Triển đại nhân khó thoát khỏi kiếp nạn này”, Nhan Tra Tán vẻ mặt cung kính nói.

Kim Kiền ngước lên, dè dặt hỏi: “Có phải Nhan huynh đã biết thân phận của tôi rồi không?”

Nhan Tra Tán mỉm cười: “Khi trao lá thư này rồi rời đi, hai vị tiền bối đã cho Nhan mỗ biết, Kim huynh xin hãy yên tâm, Nhan mỗ nhất định sẽ giữ bí mật tuyệt đối, không đem thân phận Kim huynh lộ ra ngoài.”

“Đa tạ Nhan huynh”, Kim Kiền ôm quyền, ngẫm nghĩ một chút lại nói, “Lời của các thôn dân toàn thôn Du Lâm trên công đường kia…”

“Đương nhiên là Nhan mỗ cho họ hay, những ngày đó bà con đều mù mờ không rõ, sự thật rốt cuộc như thế nào, cũng chỉ có thể nghe Nhan mỗ và Tiểu Dật thuật lại thôi.”

Quả nhiên đôi huynh đệ này liên thủ lại thay đổi lời chứng cho chúng thôn dân.

“… Vậy vì sao Nhất Chi Mai lại cùng đi với mọi người?”

Nhan Tra Tán thở dài: ‘Thật may là hai vị tiền bối nhìn xa trông rộng, đã cứu chúng nhân thôn Du Lâm một lần nữa.”

“Lời này nghĩa là như thế nào?”, Kim Kiền kinh ngạc.

“Chưa đầy nửa ngày sau khi Triển đại nhân, Kim huynh và Bạch thiếu hiệp rời đi, Mai huynh liền vội vã trở về, nói rằng hai vị tiền bối lo có người sát hại thôn dân, lệnh cho chúng tôi phải lập tức rời thôn lánh nạn. Kết quả đúng như dự đoán của hai vị tiền bối, chúng tôi chân trước vừa mới rời khỏi thôn, chân sau sát thủ đã đến diệt khẩu, may mắn thay Mai huynh võ nghệ cao siêu, mưu trí siêu quần, một đường hộ tống, chúng tôi mới thoát được một mạng. Hơn nữa hai vị tiền bối đã dặn dò, nếu thật sự có sát thủ tới đột kích, thì ắt hẳn sự việc đưa thuốc đến Khai Phong có biến, lệnh cho chúng tôi tức khắc khởi hành đến Khai Phong phủ làm chứng”, nói đến đây, Nhan Tra Tán thở hắt ra, “Thật may là vẫn kịp, bằng không Nhan mỗ sẽ ân hận cả đời.”

“Thì ra là như vậy”, Kim Kiền nghe tới đây cũng không khỏi vuốt mồ hôi lạnh, đối với hành vi keo kiệt vắt cổ chày ra nước của Nhất Chi Mai cũng khoan dung hơn mấy phần.

Quả nhiên hai vị sư phụ nhìn xa trông rộng, đã cử Nhất Chi Mai, cao thủ chạy trốn với tỉ lệ thành công cao nhất, đến giúp đỡ ngay từ đầu, nếu là tên A Miêu, A Cẩu nào đó trên giang hồ, sợ là còn chẳng có bản lĩnh hộ tống chúng thôn dân bình an ấy chứ.

“Vậy trên công đường huynh và Tiểu Dật nói cái gì mà nội công Hoàng Can không đủ, phải chăng đó cũng là ý tứ của hai vị sư phụ?” Kim Kiền đột nhiên nhớ ra màn biểu diễn đặc sắc của Nhan Tra Tán và Tiểu Dật trên công đường, kẻ xướng người họa, hỏi.

Nhan Tra Tán nhướn môi cười: “Đó là do Nhan mỗ nghĩ ra trên đường đi.”

“Hả?!” Kim Kiền kinh ngạc.

“Trên đường đi Nhan mỗ không có việc gì làm, nên thường tưởng tượng. Nếu mình là Hoàng Can, sau khi hành vi phạm tội bị bại lộ thì phải xảo biện như thế nào để thoát tội, khi ấy mới nghĩ ra giải dược kia là do chính tay Triển đại nhân trao cho Hoàng Can. Nếu Hoàng Can cứ một mực khai là Triển đại nhân đã động tay động chân gì trong đó, thì Triển đại nhân ắt hẳn dù có trăm cái miệng cũng chẳng thể nào biện giải, cho nên mới nghĩ ra lý do nội công không đủ.”

Kim Kiền trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm Nhan Tra Tán hồi lâu, nhìn tới nỗi người đối diện da mặt hơi hồng lên, mới thốt ra một câu đầy cảm xúc: “Nhan huynh, huynh và Công Tôn tiên sinh nhất định ít nhiều cũng có tiếng nói chung!”

Đây, đây quả thực là thuộc tính đen tối ẩn tàng mà!

“Tiếng nói chung?”

“Chính là ý chỉ tri kỷ, tri âm, hận sao gặp nhau quá muộn!

Nhan Tra Tán nhíu mày suy tư giây lát, rồi tỏ ra đã hiểu, cười nói: “Lời lẽ của Kim huynh thật huyền diệu, quả thực đúng là kỳ nhân.”

“Nhan huynh khách khí rồi…”

Nhan Tra Tán lắc đầu: “Nhan mỗ không phải nói lời khách sáo. Nhan mỗ vẫn cho rằng, tuy lần này cửu tử nhất sinh hung hiểm dị thường, nhưng lại có thể gặp được Kim huynh, quả thực chính là may mắn cả đời của Nhan mỗ!”

Kim Kiền đột nhiên giật mình đánh thót, chỉ cảm thấy sau lưng khí lạnh lan tràn, mà ngọn nguồn phát ra khí lạnh tựa hồ là ở trên xà nhà.

“Nhan huynh quá khen rồi, Kim Kiền thực hổ thẹn không dám nhận”, Kim Kiền vội ôm quyền khước từ.

Mặc dù không rõ vì sao con mèo kia vì cớ gì lại phát ra hàn khí? Nhưng… người say rượu làm sao mà nói lý lẽ bình thường được chứ!

Nhan Tra Tán cũng đồng thời ôm quyền: “Kim huynh tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư tinh tế kín đáo, hành sự tuy không tuân theo khuôn mẫu bình thường, nhưng tuyệt không kém phần chính trực lỗi lạc, thực là thiếu niên anh hùng, hơn nữa trong lời ăn tiếng nói, bình dị dễ gần, khiến người ta không khỏi cảm thấy thân thiết gần gũi.”

Sặc! Hàn khí hình như tăng lên đột biến!!

“Cái, cái đó, Nhan huynh…”, Kim Kiền mặt mũi trắng bệch nói.

“A! Nhan mỗ đường đột rồi”, Nhan Tra Tán đỏ hồng đôi má, cúi đầu nói, “Chỉ vì mấy ngày nay trong lòng Nhan mỗ tâm sự tích tụ, lại không biết kể với ai, khi đối diện với Kim huynh mới nhất thời nói nhiều hơn, mong Kim huynh đừng trách.”

“Không sao, không sao!” Kim Kiền vội đáp: “Chẳng hay Nhan huynh sầu não không vui vì chuyện gì?”

Phải chuyển chủ đề ngay, chuyển chủ đề ngay!

Nhan Tra Tán thở dài, nhìn Kim Kiền, ngập ngừng hồi lâu mới cất tiếng: “Có vẻ như Tiểu Dật định bái Nhất Chi Mai làm thầy…”

“Cái gì?!”, Kim Kiền cả kinh.

Này này, tin tức này cũng kích động quá đi!

“Mấy ngày nay, Tiểu Dật cứ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng đó giống hệt một năm trước đây, cái hồi chẳng biết từ đâu mà Tiểu Dật học được kỹ nghệ đạo chích.”

“Đợi chút, cái gì một năm trước?”

“Một năm trước, Tiểu Dật ra ngoài cả ngày không quay về, tới khi trở lại thì thường một mình luyện tập loại thân pháp quỷ dị cùng thuật cuốn dây thừng, sau đó trong nhà thường xuyên xuất hiện thêm một số loại gạo, mì, dầu hạt cải, Nhan mỗ tìm hiểu bằng nhiều cách, mới biết thì ra chính là Tiểu Dật trộm từ chỗ một gian thương ỷ thế lừa gạt lũng đoạn giá cả gạo trên chợ. Haizz! Nhan mỗ tuy gia cảnh bần hàn, nhưng gia thế tuyệt đối trong sạch, nay lại nảy ra phường trộm đạo. Điều này khiến Nhan mỗ còn mặt mũi nào mà đối diện với liệt tổ liệt tông, với phụ mẫu dưới suối vàng đây?! Bởi vậy Nhan mỗ càng nghiêm khắc quở trách Tiểu Dật hơn, mới cắt đứt được ý niệm làm đạo chích của nó, cho tới khi gặp được hai vị tiền bối…”

Nói đến đây, Nhan Tra Tán không khỏi lắc lắc đầu, “Từ sau khi chứng kiến Nhất Chi Mai đánh lui sát thủ trên đường đi, Tiểu Dật thường xuyên có dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, Nhan mỗ sợ nó thấy được bản lĩnh của Nhất Chi Mai, ý tưởng làm đạo chích lại bùng lên…”

“Việc này…”, Kim Kiền quả thực không biết nên dùng lời gì để an ủi vị huynh trưởng mang trong mình “trái tim của bậc làm cha làm mẹ thương cảm cho cả thiên hạ” trước mắt này.

“Kim huynh!”, Nhan Tra Tán đột nhiên xáp người lại, hai mắt lấp lánh nhìn Kim Kiền, “Tiểu Dật và Kim huynh rất hợp nhau, chi bằng xin Kim huynh hãy khuyên nhủ Tiểu Dật, để nó cắt đứt cái suy nghĩ ấy đi!”

“Hả?! Tôi?!”, Kim Kiền choáng váng, “Việc này e là không thích hợp lắm…”

“Nhan mỗ cầu xin huynh!”

“Việc này… Cái đó…”

“Kim huynh…”

“Cộc cộc!”

Đúng lúc Kim Kiền đang không biết thoái thác thế nào, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ lần thứ ba, điều khác hai lần trước là, lần này còn kèm thêm tiếng gọi:

“Kim Kiền, đã ngủ chưa! Mở cửa!”

“Là Tiểu Dật!”, Nhan Tra Tán thình lình nhảy dựng khỏi ghế ngồi, chạy loạn trong phòng, “Nếu để Tiểu Dật biết Nhan mỗ tới đây cầu xin Kim huynh khuyên nhủ nó… chắc chắn nó sẽ tức giận rồi lập tức chạy đi bái Nhất Chi Mai làm thầy? Việc này, việc này, việc này, không thể để Tiểu Dật biết Nhan mỗ đang ở đây!”

Nói đoạn, hai mắt Nhan Tra Tán sáng lên, chạy thẳng tới tủ quần áo bên cạnh giường, mở tủ ra khom người trốn vào trong đó, thân thủ thực mạnh mẽ.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Kim Kiền lặng lẽ trừng mắt nhìn tủ quần áo hồi lâu, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, rồi ủ rũ đi ra kéo then mở cửa.

“Làm gì mà lâu vậy?!”, Tiểu Dật lầu bà lầu bầu đi tới bên bàn ngồi xuống, vô cùng tự nhiên rót cho mình một chén trà, “Làm tôi gọi anh đến khô cả cổ.”

“Đã muộn thế này rồi, có chuyện gì không?”, Kim Kiền cũng rót một tách trà, một hơi uống cạn.

Đây đã là lần thứ ba tiếp chuyện trong tối nay. thực sự cần phải uống trà cho nhuận giọng.

Tiểu Dật quệt tay lau nước trà bên mép: “Không muộn tôi không tới đâu! Kim Kiền, anh miệng lưỡi dẻo quẹo, giỏi ăn giỏi nói, chi bằng dạy tôi làm thế nào để thuyết phục người khác đi?”

“Hả?”

“Tôi muốn bái Nhất Chi Mai làm thầy, làm một đạo tặc nổi danh trong thiên hạ, lại sợ ca ca không đồng ý, anh dạy tôi xem nên nói thế nào thì ca ca mới không phản đối đi!”

“Cộp”, Kim Kiền đập trán vào cạnh bàn.

Đồng thời, trong tủ quần áo cũng vang lên một tiếng “lục cục”.

“Tiếng gì thế?”, Tiểu Dật nhíu mày.

“Không, không có gì đâu, chắc là chuột đấy”, Kim Kiền vội xua tay nói, “Cậu vừa nói muốn bái Nhất Chi Mai làm thầy? Vì sao?”

Sự chú ý của Tiểu Dật lập tức được chuyển đi: “Đương nhiên là muốn làm thiên hạ đệ nhất trộm rồi!”

“Khụ khụ, Tiểu Dật này, trộm đạo tựa hồ là những kẻ làm trái pháp luật, tất cả đều không có kết cục tốt đâu?”

“Anh thì biết cái gì?!”, Tiểu Dật nhảy dựng lên, “Tôi muốn làm đạo tặc chính nghĩa trừng trị bọn gian ác, giúp đỡ người tốt, cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo!”

Kim Kiền kiên trì nói tiếp: “Trừng trị bọn gian ác giúp đỡ người tốt, cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo thì làm quan cũng có thể làm được…”

Tiểu Dật nhất thời ỉu xìu: “Tôi không có khả năng đọc sách, cái đám ‘chi, hồ, giả, dã[1]’ đó một chữ tôi cũng chẳng nhớ được, không có bản lĩnh như ca ca chỉ cần nhìn qua một lần là có thể thuộc nằm lòng, nếu nói Nhan gia người có thể làm quan thì nhất định là ca ca!”

[1] “Chi, hồ, giả, dã” là những hư từ trong Hán cổ. Trong văn ngôn cổ đại, rất chú trọng dùng những hư từ này, vì thế khó sử dụng nhất cũng là hư từ. Về sau, “Chi, hồ, giả, dã” cũng được dùng để châm chích mấy kẻ học giả, cứ mở miệng ra là “xổ nho”.

Nói đến đây, Tiểu Dật thình lình lại lên tinh thần, “Có điều, không phải chỉ có làm quan mới có thể giúp đỡ được bách tính! Anh xem lần này đấy, hai lão quái Y Tiên, Độc Thánh, còn có Nhất Chi Mai, Bạch Ngọc Đường, không phải đều là người trong giang hồ đó thôi?! Còn có Triển đại ca và Kim Kiền anh nữa, tuy thân là người của quan phủ, nhưng tính ra cũng vẫn là một nửa người trong giang hồ! Còn cái tên Hoàng Can gì gì đó ấy, tuy quan cao chức lớn, nhưng vẫn là một tên tép riu tạp nham!”

“Cái này… nói cũng có lý…”, lập trường của Kim Kiền bắt đầu dao động.

“Có thể ra sức vì bách tính, không chỉ có con đường làm quan, mà làm đạo tặc cũng có thể, chỉ cần là thật lòng, không thẹn với lương tâm, với chính mình là được!”, Tiểu Dật vẻ mặt hùng hồn tuôn ra một loạt những từ trần thuật có tính tổng kết.

“Nói hay lắm!”, Kim Kiền cơ hồ vỗ tay cổ vũ.

Trong tủ quần áo lại vang lên tiếng lục cục.

Hai người đồng thời nhìn về phía tủ quần áo phát ra âm thanh lạ thường.

“Con chuột này có vẻ to đấy!”, Tiểu Dật nhíu mày, đứng lên đi về phía tủ quần áo, “Chuột to như vậy, đến đêm làm loạn lên thì ngủ sao được? Tôi giúp anh bắt nó!”

“Hả!! Không, không cần đâu!”, Kim Kiền vội xông tới, chắn trước mặt Tiểu Dật.

“Thế nào? Xem thường tôi hả?”, Tiểu Dật xắn tay áo, “Đừng thấy tôi không cao bằng anh, nếu nói về khả năng bắt chuột, tôi là cao thủ số một trong thôn đấy.”

“Thật, thật sự không cần đâu!”, Kim Kiền sống chết đứng chắn trước tủ quần áo, liều mạng lắc đầu nói.

“Đừng lo lắng, con chuột này tôi bắt dễ như trở bàn tay ấy mà!”

“Thật, thật sự không cần đâu…”

“Cộc cộc.”

Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Tiểu Dật kinh hãi nhảy dựng lên: “Muộn như thế này rồi, là ai vậy? Ôi! Không phải là ca ca tôi đấy chứ?! Đúng rồi, hồi sáng hình như huynh ấy nói muốn đưa cho anh bức thư gì ấy! Chết rồi, nếu để huynh ấy nhìn thấy tôi đang ở chỗ anh, nhất định sẽ đoán ra tôi đến đây làm gì! Nguy rồi! Nguy rồi! Tôi phải mau tìm chỗ nào đó trốn mới được, không để cho huynh ấy thấy!”

Nói đoạn, Tiểu Dật quét mắt qua cái tủ quần áo mà Kim Kiền sống chết bảo vệ quyết không thỏa hiệp, thoáng nhìn quanh, đột nhiên dừng lại ở dưới gầm giường, liền nằm xuống lăn vào trong, trốn dưới đó.

“…..”

Kim Kiền trầm mặc nhìn gầm giường hồi lâu, lại nhìn tủ quần áo một cái, cuối cùng thì đưa mắt nhìn lên xà nhà, vô cùng bình tĩnh đi ra mở cửa phòng.

Một trận kình phong ập vào mặt, thoáng cái một bóng đen đảo qua trước mắt, lại chớp mắt cái nữa, trong phòng đã có thêm một vị tự châm trà uống rồi, dáng vẻ thản nhiên tự đắc, trên đầu có một dải tóc bạc, chính là thiên hạ đệ nhất thần trộm.

Kim Kiền lặng lẽ đóng cửa phòng, đi đến ngồi trước mặt Nhất Chi Mai, chờ cái kẻ không mời mà đến này lên tiếng.

“Kim huynh, có một mình à?”, Nhất Chi Mai biếng nhác nói.

Da mặt Kim Kiền giật giật.

Một mình? Có thể ngồi đủ một bàn mạt chược đấy!

“Mai huynh muộn thế này rồi có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, chỉ là đến chỗ Kim huynh tìm một nơi yên tĩnh thôi”, Nhất Chi Mai nói.

“Hả?”

“Hôm nay Bạch huynh không biết vì sao, lại kéo tại hạ và Triển đại nhân đi uống rượu, vừa uống hết tám, chín vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng, Triển đại nhân thật thông minh, viện cớ bỏ chạy trước tiên, hại Bạch huynh lại kéo tại hạ uống thêm ba vò nữa. Tại hạ bị hành đến không chịu nổi, mới nhân lúc Bạch huynh đi nhà xí trốn đi, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là lánh ở chỗ Kim huynh một lát thì tốt hơn”, nói xong Nhất Chi Mai ợ lên một cái, nhất thời mùi rượu nồng nặc ập vào mặt

Kim Kiền che miệng bịt mũi, hai mắt phát ra lửa giận căm hờn.

Hay cho con chuột bạch nhà anh, đêm đầu tiên vào Khai Phong phủ, đã tạo ra hai con ma men, một kẻ trong đó còn là Tiểu Miêu đại nhân bình thời một giọt rượu cũng không uống, là tấm gương công chức mẫu mực, công lao quả không hề nhỏ!

Kim Kiền hừ lạnh một tiếng: “Mai huynh khiêm nhường quá rồi. Ở Lâm Phong lâu, Mai huynh còn dám bày ra ba ải rượu thử thách cho người tìm đến, tửu lượng như thế ắt phải không tồi!”

“Không đúng! Không đúng!”, Nhất Chi Mai lắc đầu quầy quậy nói, “Rượu, nếu nếm qua rồi tinh tế thưởng thức phẩm ra hương vị của nó thì chính là phong nhã, còn nếu như uống nhiều, thì chính là say rượu hỏng việc…”

“Say rượu hỏng việc?”, Kim Kiền hăng hái hẳn lên, bản tính bà tám hừng hực cháy, “Chắc không phải Mai huynh vì uống say mà đã làm sai chuyện gì đấy chứ?”

Lẽ nào đây là tin hot thứ hai trong tối nay?

“Hỏng việc? Tại hạ là thiên hạ đệ nhất thần trộm, sao có thể vì say rượu mà hỏng việc được?”, Nhất Chi Mai tự hào cười, khua khua cánh tay đã mềm nhũn, “Nào có chuyện… một năm trước… dạy công phu cho một thằng nhóc, lừa nó rằng sẽ thu nhận nó là đồ đệ trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ… Loại chuyện này tuyệt đối không bao giờ có… Ha ha ha…”

Cái trán đáng thương của Kim Kiền lần thứ hai trong tối nay lại đập vào cạnh bàn.

Giấc mộng làm thần trộm của Tiểu Dật được manh nha từ một năm trước thì ra lại có nguyên nhân từ đây.

Khoan đã, chẳng trách mình cứ cảm thấy bộ pháp di chuyển của Tiểu Dật còn cả thủ pháp vung dây thừng có chút gì đó tương đồng với Nhất Chi Mai, dè đâu đúng thật do thằng cha này dạy!

Trong tủ quần áo và dưới gầm giường một trước, một sau phát ra hai âm thanh kỳ lạ.

“Tiếng, tiếng gì thế?”, Nhất Chi Mai đột nhiên đứng lên, nheo hai mắt nỗ lực điều chỉnh tiêu cự, cố gắng tìm kiếm xung quanh.

“Không có gì! Mai huynh hãy an tâm ngồi xuống đi!”, Kim Kiền đặt tay lên Nhất Chi Mai ấn về chỗ ngồi, lại nghĩ tới hai vị nhân sĩ dự thính ở dưới gầm giường và trong tủ quần áo, hỏi một câu, “Không biết Mai huynh có ý định thu nhận đồ đệ không?”

“Thu nhận đồ đệ?!”, Nhất Chi Mai tựa như đang nghe câu nói nực cười nhất thiên hạ, vỗ tay cười lớn nói, “Tại hạ một người tiêu dao tự tại, sao lại phải làm cái chuyện ngu xuẩn, phiền phức thu nhận đồ đệ đó chứ.”

Trong tủ quần áo và dưới gầm giường lại đồng thời phát ra âm thanh kỳ quái.

“Kim huynh, trong phòng này của huynh sao cứ có tiếng gì kỳ lạ vậy?”, Nhất Chi Mai dỏng tai lên nghe ngóng.

Kim Kiền trực tiếp bỏ qua câu hỏi này: “Mai huynh, anh dù gì cũng xem như là chưởng môn của ‘Mai môn’, lẽ nào anh không nghĩ tới việc tìm một đồ đệ vừa ý để bưng trà rót nước, đấm chân, bóp vai cho anh?”

“Nói như vậy, thì có vẻ như có một đồ đệ cũng hay…”, Nhất Chi Mai híp mắt nghĩ ngợi, gật đầu nói, thình lình, lại ra sức lắc đầu, “Đáng tiếc là không được! ‘Mai môn’ từ thuở khai sơn tổ sư đã có lời dạy, bí kíp bản môn chỉ có thể truyền cho đệ tử đứng đầu bản môn, cũng tức là chưởng môn tương lai, nếu tự ý truyền cho kẻ khác, thì… thì cả đời này sẽ không trộm được dù chỉ là nửa phân bạc!”

Quả nhiên là quy củ của môn phái thần trộm, rất cụ thể, thiết thực đánh vào kinh tế!

Kim Kiền nhướn mày: “Chẳng hay môn quy này và chuyện Mai huynh thu nhận đồ đệ thì có liên quan gì đến nhau?”

Nhất Chi Mai thở dài một tiếng, ủ rũ nói: “Một năm trước khi tại hạ uống rượu say đã dạy cho một đứa trẻ bộ pháp khinh công, tuy chỉ là chút da lông bên ngoài, nhưng bộ pháp khinh công đó lại là…”

“Là bí kíp của ‘Mai môn’ các anh?!”, Kim Kiền suy đoán một cách hợp lý.

Nhất Chi Mai gục đầu, uể oải nói: “Theo như môn quy của bản môn, bí kíp này chỉ có thể dạy cho đệ tử đứng đầu của chưởng môn, cho nên, đứa trẻ đó cũng coi như đại đệ tử của tại hạ…”

“… Mai huynh đã nhận đứa trẻ đó làm đồ đệ chưa?”

“Rắc rối chính là ở chỗ này… Ợ!”, Nhất Chi Mai nấc lên một cái, khua khua tay một cách vô thức, “Khi đó tại hạ dịch dung, say rượu quá, sau khi sự việc xảy ra có nhớ lại, thì ngoại trừ chỉ nhớ láng máng bản thân nhất thời hưng phấn dạy hai chiêu bộ pháp, còn lại căn bản chẳng nhớ ra mình đã dịch dung thành tướng mạo gì nữa rồi, đứa trẻ đó gặp ở đâu, hình dáng ra sao cũng không nhớ…”

Kim Kiền đầu đầy mây đen, ánh mắt đưa tới chiếc giường của mình.

Tiểu Dật à, nhóc xác định muốn bái cái loại người này làm thầy hả?

“Cho nên mới nói say rượu hỏng việc đó…”, bộp một tiếng, Nhất Chi Mai nằm bò ra bàn, “Đồ nhi ngoan của ta, con đang ở nơi nào?”

Kim Kiền đỡ trán, thở dài một tiếng, quyết định nói sự thực: “Mai huynh, kỳ thật…”

“Cộc cộc!”

Tiếng gõ cửa lại vang lên một cách rất không đúng lúc, còn kèm theo đó là tiếng hô: “Nhất Chi Mai, ngươi đang ở trong đó phải không?”

“Bạch Ngọc Đường?!”, Nhất Chi Mai ngẩng phắt dậy khỏi mặt bàn, kinh hãi nói, “Hắn sao lại tìm được đến đây? Không được rồi, không được rồi, tại hạ tuyệt đối không thể uống tiếp nữa!”

Trái ngược lại, Kim Kiền lại rất bình tĩnh ung dung, nhàn nhạt quét mắt về phía cửa một cái, không nhanh không chậm nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Chậc, cứ theo như tình tiết phát triển của vở kịch, thì cũng đã đến phiên chuột bạch lên sàn rồi.

Về phần Nhất Chi Mai, sau một hồi hoảng hốt, liền bắt đầu tìm kiếm chỗ trốn, chỗ trốn đầu tiên Nhất Chi Mai chọn chính là xà nhà. Đang định điểm mũi chân phi lên, may sao Kim Kiền nhanh tay nhanh mắt, túm được đai lưng của Nhất Chi Mai, hét lên: “Xà, xà nhà này không chắc chắn đâu…”

Nhất Chi Mai quét mắt, lại xông về phía tủ quần áo.

“Ây ây!!” Kim Kiền nhanh như chớp đứng chắn trước mặt Nhất Chi Mai, sống chết giữ lấy cửa tủ, “Cái tủ này, bên bên, trong đầy rồi!”

Nhất Chi Mai luống cuống, lại khom người định chui xuống gầm giường.

“Mai huynh!”, Kim Kiền túm chặt lấy cổ áo Nhất Chi Mai kéo lại, “Dưới gầm giường toàn chuột thôi, không chui xuống được đâu, không chui xuống được đâu!”

“Vậy phải làm thế nào bây giờ?”, Nhất Chi Mai giậm chân.

“Cái này, cái này…”, Kim Kiền liếc mắt quanh phòng, vừa mới chuyển nhà, trong phòng chỉ có một cái tủ quần áo, một cái giường, thêm cái bàn gỗ đơn điệu cùng bốn cái ghế và vài món đồ linh tinh. Trong tủ quần áo, dưới gầm giường đều đã kín người, xà nhà cũng bị con mèo nào đó chiếm cứ, còn chỗ nào có thể giấu được người nhỉ?

“Dưới gầm bàn, đúng, dưới gầm bàn!”, Nhất Chi Mai thình lình mừng rỡ hô lên, đoạn nhanh như cắt chui xuống gầm bàn đang đặt mấy chiếc chén.

Kim Kiền nhìn bốn chân hở tơ hơ vốn chẳng hề có hiệu quả che giấu, lại nhìn qua tạo hình con rùa thu lu của Nhất Chi Mai dưới gầm bàn, đầu đầy mây đen, túm lấy chiếc chăn mỏng trên giường phủ lên bàn, kéo cho ngay ngắn che kín người dưới gầm bàn một cách cẩn thận.

“Nhất Chi Mai, ta còn không bắt được ngươi sao?!”, Bạch Ngọc Đường một cước đá tung cửa phòng, vô cùng hung hăng xông vào.

“Bạch Ngũ gia, vì sao nửa đêm canh ba lại xông vào phòng người khác?” Kim Kiền da mặt cứng đờ nói.

“Tiểu Kim? Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”, Bạch Ngọc Đường hai má đỏ hồng, đôi mắt hoa đào mơ màng, bước chân loạng choạng, vừa nhìn đã biết đúng chuẩn tạo hình xỉn quắc cần câu, “A, đúng rồi, đây là phòng của Tiểu Kim!”, Bạch Ngọc Đường lại nhìn một lượt quanh phòng, “Kỳ quái, vừa rồi ở bên ngoài rõ ràng còn nghe thấy giọng Nhất Chi Mai, sao bây giờ lại không có?”

Kim Kiền trợn trắng mắt, vừa túm lấy cái con chuột say bét nhè này vừa đẩy ra cửa, nói, “Bạch Ngũ gia nếu muốn tìm người, thì đi chỗ khác mà tìm đi!”

“Chỗ khác?”, Bạch Ngọc Đường xoay người, tránh được Kim Kiền, vèo một cái liền ngồi xuống trước bàn, cười ha ha nói, “Ngũ gia ta không đi chỗ khác đấy. Không tìm được tên Đen Đủ Đường kia, thì tìm Tiểu Kim uống rượu cũng được!”

Nói đến đây, chẳng biết Bạch Ngọc Đường lôi từ đâu ra một bình rượu, đặt lên bàn: “Tiểu Kim, cùng Bạch, Bạch Ngũ gia uống rượu!”

Kim Kiền chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra, ngồi xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường, bịt mũi nói: “Bạch Ngũ gia, nghe tôi khuyên một câu này, say rượu hại thân, nom hiện tại ngài cũng đã uống không ít rồi, vẫn nên trở về phòng tắm rửa ngủ sớm đi thì hơn!”

“Ngủ? Ngủ cái gì mà ngủ?”, Bạch Ngọc Đường lắc chén rượu, híp đôi mắt hoa đào lại, thình lình ghé sát Kim Kiền, ý cười mơ màng hiện lên trên khuôn mặt, hại Kim Kiền tim đập loạn nhịp, “Bạch Ngũ gia gần đây trong lòng phiền muộn, không ngủ được…”

“Thoáng cái, một luồng khí tức quen thuộc mãnh liệt ập tới từ sau lưng, Kim Kiền dựng hết cả tóc gáy, cả người run run, lập tức quyết đoán xoay mông đổi một vị trí khác cách xa Bạch Ngọc Đường, “Bạch Ngũ gia, có cái gọi là nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu…”

Có nhầm không đấy?! Sao đột nhiên cái con mèo trên xà nhà kia lại phát ra sát khí vậy?!

“Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu…”, Bạch Ngọc Đường khép đôi mắt hoa đào mơ màng, môi thở ra mùi rượu, vỗ mặt bàn hét lên, “Hay! Nói hay lắm Tiểu Kim, nói hay lắm! Không uống rượu cũng được, vừa uống rượu, trong lòng Bạch Ngũ gia lại chỉ nhớ đến người đó…”

“Ồ…” Kim Kiền vô thức kêu lên một tiếng, bỗng ý thức được Bạch Ngọc Đường vừa nói cái gì, đôi mắt nhỏ liền banh lớn vừa to vừa tròn, một chuỗi những tiếng hô kinh hãi thoát ra khỏi miệng, “Hả?! Hả! Cái gì?!!”

Chuột bạch vừa nói cái gì? Cái gì mà “trong lòng đều nghĩ tới người đó”?!

Tin tức nóng hổi! Đây chắc chắn là tin tức nóng hổi nhất, bùng nổ nhất đêm nay… Tin tình ái hót hòn họt của Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, hiệp khách phong lưu danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ?!

“Khụ khụ…”, lúc này đôi mắt nhỏ của Kim Kiền phát sáng, gò má ửng hồng, giọng nói cũng thay đổi, chỉ còn thiếu mỗi cái là trong tay không có camera quay trộm thôi, “Ngũ gia, người mà ngài vừa nhắc đến đó là ai vậy?”.

Bạch Ngọc Đường lại chẳng them để ý đến Kim Kiền, tự nâng chén rượu lên ngửa cổ dốc cạn, nhíu chặt đôi mày lưỡi mác nói: “Ngũ gia ta thật sự không hiểu, không gặp được người đó, trong lòng luôn nhớ đến, tới khi gặp được người đó rồi, phần lớn thời gian lại bị người đó làm cho tức chết…”.

Cả người Kim Kiền máu bà tám sôi sục: “Ừ ừ! Sau đó thì sao nữa?”.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Lại không thể chịu được khi nghe kẻ khác nói xấu về người đó…”

“Tiếp đi!”, các tế bào toàn thân Kim Kiền đều kích động nhảy lên múa thành điệu vũ Ương ca2.

“Thấy người đó chịu nhục, bị oan uổng, mà bản thân chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn… cảm thấy lồng ngực… lồng ngực…”, Bạch Ngọc Đường túm lấy ngực áo, dáng vẻ tựa như Tây Thi ôm ngực3 khiến nguời ta trong mà xót thương, “giống như bị thứ gì đó thít chặt thực khó chịu…”, nói đến đây, Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngẩng lên nhìn Kim Kiền, khuôn mặt mang vẻ khó hiểu, “Tiểu Kim ngươi nói đi, thiên hạ này sao có người ngốc như vậy, rõ ràng bị người ta vu oan hãm hại, mà vẫn cứ ngốc nghếch thừa nhận… Tiểu Kim? Bộ dạng này của người là sao?!”.

Chỉ thấy Kim Kiền chấp hai tay thành hình chữ thập, cổ ngẩng cao, gò má phơn phớt hồng, đôi mắt nhỏ lấp lánh ánh nước, cả gương mặt mang vẻ “Tôi thật viên mãn”.

“Bạch Ngũ gia, tôi đang vui vì ngài đấy!”

“Vui?”, đôi mắt hoa đào trợn trừng, Bạch Ngọc Đường túm lấy cổ áo Kim Kiền, giận dữ, “Ngũ gia ta đang phiền muộn như vậy, ngươi lại dám vui mừng?!”.

“Khụ khụ…”, Kim Kiền cố sức gỡ mấy cái móng của con chuột say kia ra, “Không biết Bạch Ngũ gia đã từng nghe qua câu này chưa?”.

“Câu gì?”

Kim Kiền nhướng mày, dùng giọng hát Kinh kịch xướng lên: “rượu nhấp lòng sầu… hóa thành lệ tương tư… Chúc mừng Bạch Ngũ gia, chúc mừng Bạch Ngũ gia, cuối cùng ngài cũng tìm được người thương rồi!”.

“Rượu nhấp… lệ tương tư”, Bạch Ngọc Đường kinh hãi ngay cả chén rượu trong tay đánh rơi mà cũng chẳng phát hiện ra, nhất thời tỉnh rượu hơn nửa, “Cái cài gì mà người thương?! Tiểu Kim ngươi đừng có nói bậy!!”.

Kim Kiền vẻ mặt vô tội: “Tôi đâu có nói bậy?! Đây điều là Bạch Ngũ gia vừa nói đấy chứ!”.

“Nói, nói bậy!”, Bạch Ngọc Đường nổi trận lôi đình, mặt đỏ tía tai quát lên, “Ta nói lúc nào?!”.

Kim Kiền khẽ lắc đầu: “Chẳng phải Ngũ gia ngài vừa nói ‘không gặp người đó, trong lòng luôn nhớ đến’ sao?”.

“Vậy…vậy thì sao nào?”

“Đây gọi là ‘một ngày không gặp mà ngỡ ba thu’!”

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường trở nên trắng bệch.

“Không phải Bạch Ngũ gia còn nói ‘đến khi gặp được người đó, phần lớn thời gian lại bị người đó làm cho tức chết’ ư?”

“Ta…”

“Đây gọi là ‘Oan gia vui vẻ’!”

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường từ trắng chuyển sang xanh.

“Ngũ gia còn nói ‘không thể chịu được khi nghe người khác nói xấu về người đó’, đây gọi là ‘người của ta, trừ ta ra, ai cũng đừng mong ức hiếp’, ừm… chính là dục vọng chiếm hữu!”

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường từ xanh đổi thành đen.

“Nếu người đó chịu ấm ức, Ngũ gia thấy khó chịu trong lòng… Đây gọi là ‘Cùng chung cảm nhận, khắc cốt ghi tâm’!”

Bạch Ngọc Đường đờ đẫn ngồi trên ghế, hai mắt dại ra.

“Từ những triệu chứng mà Ngũ gia thuật lại ở trên, Ngũ gia đối với người đó chính là tình nồng thắm thiết, tương tư thấu xương, rễ tình cuốn chặt, khi núi không gồ ghề khi trời đất hợp thành một mới dám… khụ khụ, cái đó… kết lại một câu, hết thuốc chữa rồi!”, Kim Kiền trịnh trọng kết luận.

Bạch Ngọc Đường hệt như bị sét đánh trúng, thần sắc hoảng hốt, thân hình lảo đảo, lắp bắp: “Câm, câm miệng… Ngũ, Ngũ gia ta sao, sao có thể…”.

“Ngũ gia , đừng nói những lời như có với không có nữa, ý trung nhân của Ngũ gia rốt cuộc là thiên kim, tiểu thư khuê các, hiệp nữ giang hồ nào vậy, chỉ cần Ngũ gia ngài mở miệng, cho dù tiểu nhân có đạp mòn gót, cưỡi ngựa ngàn dặm, làm trâu làm ngựa, nhất định sẽ giúp đỡ Ngũ gia ôm mỹ nhân về nhà! Chỉ cần đến lúc đó Ngũ gia liền lì xì cho bà mai…”, Kim Kiền xoa xoa tay, trưng ra dáng vẻ bà mối chuyên nghiệp, nói.

“Nói bậy nói bạ!”, Bạch Ngọc Đường thình lình hét lên, “rầm” một tiếng vỗ mạnh lên mặt bàn, làm mặt bàn nứt ra, hai mắt đỏ quạch trừng trừng Kim Kiền, rồi xoay người thi triển kinh công tong cửa mà chạy.

Nếu không phải lúc phi ra cửa vấp vào bậc cửa loạng choạng, thì bóng dáng cũng miễn cưỡng được xem như tiêu sái.

“Ngũ gia nếu ngài nghĩ thông rồi muốn tìm người làm mai, nhất định phải tìm tôi trước tiên đó! Giá cả có thể thương lượng!”, Kim Kiền hét về phía bóng trắng đang phi như tên bắn.

Trong sắc đêm thân hình trắng toát ấy lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã nhào từ trên không trung xuống.

“Người thương không có, vậy đồ nhi ngoan thì có muốn không?”, Kim Kiền cười hí hí đến thô bỉ.

“Đồ nhi? Đồ nhi nào?”, Nhất Chi Mai xoa trán liếc Kim Kiền một cái, đột nhiên, quay phắt sang trừng mắt nhìn Kim Kiền, “Không phải chứ?! Lẽ nào Kim huynh biết đứa trẻ đó hiện giờ đang ở đâu?”.

Kim Kiền gật đầu vẻ dương dương tự đắc.

“Kim huynh có thể cho tại hạ biêt không?”

“Cái này… đương nhiên là có thể!”, Kim Kiền giơ 1 ngón tay lên, “Chỉ cần một con số này thôi!”.

Nhất Chi Mai ngỡ ngàng, rồi lập tức hiểu ra, cười khổ nói: “Kim huynh, dựa vào giao tình của chúng ta…”.

“Càng huynh đệ thân thiết thì càng phải tính toàn rõ ràng!, Kim Kiền không chút thỏa hiệp.

Nhất Chi Mai vò vò đầu, thở dài: “Thôi được rồi, gặp phải Kim huynh, tại hạ cũng coi như biết rồi”, ngưng một chút, lại hỏi, “Không biết Kim huynh giơ một ngón tay lên như vậy là muốn một trăm lượng hay là một ngàn lượng?”.

“Cái này…”, Kim Kiền chủ bị đáp, thì một tiếng hét phẫn nộ cắt ngang.

“Họ Kim kia, anh đừng có mà quá đáng!”

Chỉ thấy Tiểu Dật bộp bộp bò từ gầm giường ra, rồi xông đến trước mặt hai người nhu một cơn gió, hung hăng lườm Kim Kiền một trận, lại quay đầu quan sát Nhất Chi Mai từ trên xuống dưới mấy bận:

“Thì ra anh là cái gã đầy râu say rượu làm càn dạy người ta công phu một năm trước! Hừ, uổng cho Nha Tra Dật tôi tâm tâm niệm niệm muốn bái anh làm thầy, không ngờ anh ngay cả dáng vẻ tôi thế nào cũng không nhớ! Vậy tôi còn cần loại sư phụ này làm gì nữa?!”.

Nói đoạn, Tiểu Dật quay đầu, thở phì phò xông ra cửa.

Nhất Chi Mai đờ người ngay tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt không hiểu.

“Haizz, thật đáng tiếc, một trăm lượng của mình tan thành nước bọt rồi…”, Kim Kiền cuối đầu ủ rũ than thở.

“Ý, ý của Kim huynh là, tên tiểu quỷ thối Tiểu Dật kia là…”, Nhất Chi Mai lắp bắp nói.

“Chúc mừng Mai môn tìm được đại đệ tử, Mai huynh sau này có người kế tục, Mai môn ngày sau rạng rỡ có hy vọng rồi…”, Kim Kiền ôm quyền, chúc mừng với vẻ ỉu xìu.

Đôi mắt phượng của Nhất Chi Mai lập tức phát sáng, véo một cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Kim Kiền nhìn cửa chính mở toang bốn bề thông thoáng hồi lâu, mới quay lại nói với người đang chầm chậm bước những bước nặng nền đi đến: “Nhan huynh, xin hãy nén đau thương số trời đã định rồi”.

Nhan Tra Tán thở dài một tiếng: “Không ngờ một năm trước Nhất Chi Mai là… Haizz, hai người họ quả nhiên có duyên phận thầy trò… Chỉ là Nhan gia tôi mấy đời thanh bạch, nay lại…”.

“Nhan huynh!”, Kim Kiền vỗ vai Nhan Tra Tán, “Những lời vừa rồi của Tiểu Dật huynh cũng nghe rồi đấy, tôi cảm thấy Tiểu Dật nói một câu rất đúng. Chỉ cần ra sức vì bách tính, thì cho dù thân phận nào cũng không quan trọng, quan trọng là thật lòng, không thẹn với lương tâm! Với chính mình là đước!”.

Nhan Tra Tán chầm chậm ngẩng lên, đôi mắt trong suốt nhìn Kim Kiền.

Kim Kiền thở dài nói với vẻ già dặn: “Đến tên tiểu quỷ thối chưa ráo máu đầu như Tiểu Dật còn hiểu rõ, lẽ nào người đọc đủ các sách thánh hiền như Nhan huynh mà còn u mê cố chấp không chịu mở rộng tầm sao?”.

Nhan Tra Tán nhìn chằm chằm Kim Kiền hồi lâu, trong đôi con ngươi trong suốt lấp lánh ánh sáng, rồi mỉm cười với vẻ nhẹ nhõm, nói: “Là Nhan mỗ nông cạn rồi!”, lại ôm quyền, “Đa tạ Kim huynh!”.

“Nhan huynh nặng lời rồi”, Kim Kiền đáp lễ.

“Đêm đã khuya, Nhan mỗ xin cáo biệt.”

“Mời.”

Nhan Tra Tán đi ra đến cửa, lại quay lại, nghiêm trang nói: “Được quen biết với Kim huynh, quả là Nhan mỗ may mắn cả đời!”.

Dưới ánh trăng vằng vặc, đôi mắt của chàng thư sinh thanh tân tuấn tú trở nên trong suốt như nước, khiến Kim Kiền ngẩn ngơ một hồi, đến khi hoàn hồn lại, thì Nhan Tra Tán đã rời đi tự lúc nào.

Tống tiễn được bốn vị đại thần này, Kim Kiền cũng xem như nhẹ gánh, đưa tay vỗ vỗ má, hít sau một hơi lên tinh thần, để tiễn nốt Tiểu Miêu, vị đại thần khó chơi nhất này.

Nhưng vừa quay lại, Kim Kiền giật mình thiếu chút nữa thì kinh hãi hét lên một tiếng.

Trong sắc đem đặc quánh, Triển Chiêu đứng thẳng tấp giữ phòng, vạt áo màu lam tung bay theo gió, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia là một màu trắng bệch, chân mày nhíu lại, dôi môi mỏng mím chặt, mắt như hồ sâu không đáy, bất động nhìn chằm chằm Kim Kiền.

Kim Kiền bị nhìn tới nỗi dựng hết cả tóc gáy, chỉ cảm thấy dường như có cái gì đó rất không thích hợp.

“Triển…Triển đại nhân, ngài không sao chứ?”, Kim Kiền đánh giá kỹ lưỡng Triển Chiêu một lượt, cuối cùng có chút lo lắng, tiến lên một bước.

Triển Chiêu khẽ động, ánh mắt thoáng lướt đi, đột nhiên lùi lại một bước.

Hả?! Kim Kiền ngỡ ngàng.

Trước giờ đều là Tiểu Miêu từng bước từng bước áp sát gây sự với mình, sao hôm nay lại căng thẳng sợ hãi vậy? Lẽ nào Tiểu Miêu đã làm chuyện gì xấu xa có lỗi với mình?

Kim Kiền âm thầm phỏng đoán, lại bước tới trước một bước: “Triển đại nhân, có thật là ngài không sao chứ?!”.

“Đừng tới đây!”, Triển Chiêu thình lình hét lên một tiếng, dọa chi Kim Kiền giật bắn lảo đảo lùi lại mấy bước, gót chân đụng vào bậc cửa, nhất thời mất thăng bằng ngã ra phía sau.

Trên mặt Triển Chiêu thoáng hiện vẻ hốt hoảng, thân hình vọt tới trước định đưa tay đỡ Kim Kiền, nhưng khi ngón tay chàn còn cách cánh tay Kim Kiền chưa đầy một tấc, lại dừng lại.

Kim Kiền nhất thời ngã chổng vó, rên lên mấy tiếng ui da đau đớn.

“Xin, xin lỗi!”, Triển đại nhân bình thời trầm ổn chừng mực, lúc này lại chẳng biết phải làm sao đứng tần ngần bên cạnh Kim Kiền, “Triển, Triển mỗ không cố ý…”.

“Không sao, không sao, thuộc hạ da dày thịt thô, bị ngã một hai cái cũng chẳng vấn đề gì”, Kim Kiền xoa xoa mông loạng choang đứng lên, tuy miệng nói không sao, nhưng bị ngã rầm một cú đau điếng như vậy lại kiến đôi mắt nhỏ của Kim Kiền đỏ lên.

Chẳng ngờ Triển Chiêu vừa thấy ánh lệ trong đôi mắt của Kim Kiền, mặt thoáng biến sắc, đưa tay túm chặt vạt áo ngực, lùi lại mấy bước: “Triển, Triển mỗ cáo từ trước!”.

Nói đoạn, chàng tung người, mũi chân điểm lên mái nhà, lao đi như tên bắn.

“Ớ?”, Kim Kiền ôm mông, chẳng hiểu ra làm sao, “Triển đại nhân, ngài định đi đâu vậy? Phòng ngủ của ngài không phải bên cạnh phòng thuộc hạ sao…?

Dưới ánh trăng trong vắt, bóng áo lam trên không trung khựng lại, nhưng rồi vẫn kiên định phi về nơi xa.

Kim Kiền ngửa cổ nhìn đến nữa tuần trà, mới lắc lắc đầu, quay về phòng đóng cửa lại, thu dọn qua các thứ trong phòng một chút, rồi chui vào ổ chăn.

Trong phòng cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.

Hồi lâu, cái người tên Kim Hiền đang cuốn chăn quanh mình như con nhộng trên giường kia ngạc nhiên “phá kén” chui ra, thở hổn hển kêu lên:

“Đều tại con chuột thối kia, ăn no rửng mỡ mời ai xuống rượu thì không mời, lại mời ngay Tiểu Miêu vốn tửu lượng chẳng nhiều nhặn gì cho cam. Cũng không biết Tiểu Miêu bị ngộ độc rượu hay dị ứng với cồn, mà đêm nay lại làm mấy chuyện không bình thường vậy!”

Thở phì phò mấy cái liền, Kim Hiền lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Chưa hết, cái con chuột đó còn chạy đến phòng mình ba hoa một hồi, nói cái gì mà ‘không gặp được thì cứ nghĩ đến, tới khi gặp rồi lại bị người ta làm cho tức chết, không thể chịu được khi nghe người khác nói xấu về người đó, thấy người đó bị oan uổng, ấm ức trong lòng liền khó chịu’ vớ va vớ vẩn, cho dù chuột bạch anh muốn gặp tôi làm mối, cũng phải chọn lúc ban ngày ban mặt trời trong nắng ấm để đưa bạc chứ! Đằng này nữa đêm nửa hôm lại đến nói linh ta linh tinh, báo hại tôi bị hậu di chứng đây này! Bây giờ đầu óc đều là…Hừ!”

Tiếng chửi mắng đột nhiên dừng lại, nếu có gương ở đây, nhất định Kim Hiền sẽ có một phát hiện vô cùng “vui vẻ lẫn kinh ngạc”, vẻ mặt lúc này của nàng và biểu cảm vừa nãy của Triển Chiêu y chang nhau.

“Mà, mà nói vậy, mình hình như cũng không gặp được người đó thì cứ thấy nhơ nhớ, gặp rồi đa phần là bị làm cho tức chết, không chịu được khi nghe người khác nói xấu người đó, thấy người ta bị oan uổng, ấm ức trái tim cứ thắt lại, còn chẳng màng sống chết, liều mình xả thân vì nghĩa, mà bộc lộ thân phận để cứu người…”

“Aaaaaa! Không phải chứ?! Mình, mình sao có thể đối với con mèo đó…Không không không, bình tĩnh, phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể nào! Tuy triệu chứng giống nhau, nhưng nguyên nhân bệnh của mình và chuột bạch về bản chất là khác nhau”

“Ừm…Để mình nghĩ xem nào, không gặp được Tiểu Miêu cứ thấy nhơ nhớ….Đây là vì…đúng là vì Tiều Miêu tướng mạo khá tốt, cái đó gọi là lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, cho nên muốn gặp Tiểu Miêu cũng là chuyện bình thường!”

“Không chịu được khi nghe kẻ khác nói xấu về Tiểu Miêu…Đây, đây đương nhiên là bởi Tiểu Miêu là người đại diện phát ngôn của Khai Phong phủ, bôi nhọ gièm pha Tiểu Miêu chính là bôi nhọ gièm pha Khai Phong phủ, cũng tức là cắt đứt con đường tiền tài của mình, mình tất nhiên là không thích rồi!”

“Về phần đến khi gặp Tiểu Miêu thì phần lớn đều bị Tiểu Miêu làm cho tức chết…Chính là, chính là, đây chắc chắn không phải oan gia vui vẻ gì gì đó đâu, huống hồ cũng chẳng phải bị làm cho tức chết, mà là bị Tiểu Miêu tính khí xấu xa chỉnh cho dở sống dở chết, cái này có thể bỏ qua, bỏ qua!”

“Cuối cùng, nhìn thấy Tiểu Miêu bị oan uổng, ấm ức, trái tim cứ thít lại… Ưm, đây, đây là… là vì… vì… đúng rồi, là vì Tiểu Miêu là bảo vật chấn phủ của của Khai Phong phủ, là đầu mối của tất cả phúc lợi, cho nên nếu Tiểu Miêu bị oan uổng, ấm ức, sẽ khiến cho tâm tình sa sút, mà tâm tình sa sút thì dẫn đến mọi phúc lợi bị giảm xuống, cho, cho nên… Vì phúc lợi và tiền thưởng của mình, mình mới mạo hiểm bộc lộ thân phận để cứu người! Không sai! Chính là như thế!”

Phân tích xong bệnh trạng của bản thân, Kim Kiền vô cùng hài lòng, nhất thời vui vẻ sảng khoái, toàn thân nhẹ nhõm thư thái, ngã đầu xuống ngủ, chưa đầy mấy giây, nàng liền tiến vào đẹp.

Vì thế, vấn đề vô quan trọng này đã bị cái người hiện đại nào đó với tinh thần AQ tự kỉ ám thị mình, tự thôi miên mình một cách thành công, ném ra sau đầu rất xa, rất xa.

Mà trên nóc nhà một tòa tửu lâu ở tây thành Biện Kinh, vị đại hiệp giang hồ tự xưng “phong lưu thiên hạ chỉ mình ta” nào đó cũng đang làm cái việc y chang Kim Kiền trong gió lạnh vù vù.

“Nói bậy nói bạ! Toàn là lời bậy bạ!”, Bạch Ngọc Đường ôm đầu, lẩm ngẩm, “Nghĩ đến con mèo thối kia là vì mèo thối còn chưa phân thắng bại với Bạch Ngũ gia ta, hết lần này tới lần khác đến tìm Tiểu Miêu không đang phá án thì đi bắt người, tỉ thí không thành Ngũ gia ta đương nhiên bị chọc cho tức chết rồi”.

“Về phần không chịu được khi nghe kẻ khác nói xấu xú miêu, đây, đây đương nhiên là, xú miêu tuy không bằng, nhưng danh tiếng trên giang hồ cũng xem như ngang ngửa với Ngũ gia ta, nói xấu hắn khác nào nói xấu Ngũ gia ta, tất nhiên là không chịu được rồi!”

“Còn, còn có trái tim… Cái, cái này là vì Ngũ gia bị mất đi bằng hữu thân thiết cho nên… cho nên… A! Thì ra Ngũ gia ta đã coi xú miêu là bằng hữu rồi, cho nên mới như thế! Thì ra là như vậy! Ta đã nói mà, Ngũ gia ta phong lưu tiêu sái một đời, có biết bao nhiêu thục nữ danh môn để ý mà ta còn chướng mắt, sao có thể với một tên nam nhan thối được… Hừ!”

“Huống hồ nghĩ lại, thì hình như đối với Tiểu Kim cũng như vậy… Khoa đã… Tiểu Kim cũng là một tên nam nhân thối! Không đúng, không đúng, đối với Tiêu Kim như vậy nhất định là do coi Tiểu Kim như đệ đệ ruột của mình, nhất định là như thế, nhất định là như thế!”

Thế là cái con chuột say nào đó cũng đang ngoan cường bền bỉ tự giải vậy trị liệu cho chính mình, vết thương tâm lý dưới sự chăm sóc vỗ về đó đã hồi phục lại khỏe mạnh kiện khang.

Mà trên một gốc cây trăm năm tuổi xa xa phía đông thành Biện Kinh, cái vị Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ cương chính, công bằng, chính trực, thành khẩn, tận tụy nào đó hiển nhiên không có tốt chất tự thôi miên tự kỷ ám thị mình như hai cái người xuất sắc kia.

Lúc này, thân ảnh màu làm thẳng như cán bút đang đứng trên ngọn cây cổ thụ, nhìn vầng trăng trong vắt vằng vặc tỏa ánh bạc trên bầu trời, mặc cho vạt áo rồi ống tay áo múa lượn trong gió, mặc cho những sợi tóc đen mượt phất qua gương mặt tuấn tú.

“Chẳng lẽ là cảm mạo rồi? Hay bị phong hàn?”, Kim Kiền ngồi bên bậc cửa, sờ lên mạch của chính mình, mặt mày buồn bực, “Nhưng mạch tượng này không giống mà…”.

“Kim huynh, huynh đây là?”, Nhan Tra Tán ôm một chồng giấy tờ trên đường đi ngang qua thì dừng lại, lo lắng hỏi, “Sắc mặt kém hơn bình thường, có phải bị bệnh rồi không?”.

“Hình như không phải…”, Kim Kiền vò vò đầu, “Nhan huynh, lại tới khách sảnh đưa công văn giúp Công Tôn tiên sinh sao?”.

Không sai, hai ngày sau cai “đêm hỗn loạn” kia, Tiểu Dật để lại một bức thư rồi bỏ nhà ra đi, nói là muốn tìm một vị sư phụ mạnh hơn Nhất Chi Mai gấp trăm lần trên giang hồ để giúp nhóc hoàn thành giấc mộng chính nghĩa tặc đệ nhất thiên hạ.

“Có gì phải lo lắng chứ?”, Nhan Tra Tán cười đáp, “Không phải Mai huynh gấp gáp đuổi theo hệt như lửa cháy mông đó sao? Với bản lĩnh của Mai huynh, tại hạ tin chưa đầy nửa ngày Mai huynh nhất định sẽ tìm được Tiểu Dật”.

“Nhưng hôm nay đã là ngày thứ năm rồi, một chút tin tức cũng không có…”

“Chắc hẳn là ai đó không chịu nhận Mai huynh làm sư phụ, Mai huynh đang đau đầu không rảnh để truyền tin tức về”, Nhan Tra Tán suy đoán.

Kim Kiền nhìn khuôn mặt thản nhiên của Nhan Tra Tán, híp mắt cười gian: “Nhan huynh nghĩ thông rồi sao? Không phải Nhan huynh nói Nhan gia mấy đời thanh bạch, nếu này ra một tên trộm…”.

“Chỉ cần Tiểu Dật một lòng hướng thiện, cho dù là nghĩa tặc nổi danh thiên hạ thì có gì là không được?” Nhan Tra Tán mỉm cười, “Ngay cả Nhan mỗ hủ nho này còn có thể hiểu rĩ, Kim huynh đường đường là hiệu úy đại nhân của Khai Phong phủ lẽ nào lại u mê cố chấp không chịu mở rộng tầm mắt sao?”.

“Hả?”, Kim Kiền lần đầu tiên ở chính địa bàn của mình bị chèn họng cho không biết nói gì, sửng sốt hồi lâu rồi mới hoàn hồn lại, nheo mắt vẻ hung tợn nói, “Nhan huynh thực giỏi ăn giỏi nói! Có cơ hội không bằng cùng ra chợ với tôi để rèn giũa luận bàn chứ nhỉ?”.

“Kim huynh nói đùa rồi”, Nhan Tra Tán cười ha ha vội vàng bỏ chạy, ôm chồng giấy lao vụt đi nhanh như chớp, “Bản lĩnh của Kim huynh tại hạ rất rõ, chuyện rèn giũa luận bàn này vẫn bỏ qua thôi”.

“Xem như tên tiểu tử nhà anh trốn nhanh!”, Kim Kiền dáng vẻ hăng máu không đánh mà thắng, bỗng cảm thấy sự khó chịu buồn bực trong lồng ngực mình tựa như tiêu tán đi không ít.

Nhưng bên ngoài của viện truyền đến một âm thanh lại khiến cho cái sự buồn bực khó chịu kia xông thẳng lên não Kim Kiền.

“Ớ? Tiểu Miêu, ngươi làm gì mà đứng ngẩn ra đây thế? Không lẽ đang nằm mơ giữa ban ngày?”

Kim Kiền quay lại, liền thấy Bạch Ngọc Đường ôm kiếm nhảy từ trên tường xuống, liếc nhìn cái người áo lam đứng ở cửa viện cứ hệt như cọc gỗ kia đùa giỡn nói.

Đến khi ánh mắt lướt đến bóng áo lam thẳng tắp kia, Kim Kiền cảm thấy tim mình đập đánh thịch một cái.

Bóng lam vẫn thẳng như thân tùng thân bách, y phục màu lam vẫn như xưa, mi mày tựa lưỡi mác, con ngươi vẫn sáng như sao, nhưng…

“Xú miêu! Sao mới mấy ngày không gặp ngươi đã gầy rộc đi như thế này rồi?”, chuột bạch kêu lên.

Đâu chỉ gầy rộc đi?!

Kim Kiền âm thầm đau đớn: Nhìn kích thước vòng eo kia đi, tối thiểu cũng phải hụt đi một tấc hai phân, lại nom hai quầng mắt thâm sì kia nữa, chí ít cũng phải bốn ngày bốn đêm không chợp mắt, còn có mức độ xám xỉn của làn da, số lượng tơ máu trong đôi mắt đỏ quạch… Đây, đây đây đây, sao đang yên đang lành thần tượng số một của Khai Phong phủ lại biến thành dáng vẻ mèo bệnh, hơn nữa còn rất nguy kịch thế kia?

Lẽ nào là bệnh nan y gì đó hay trúng độc khó giải? Không đúng, không đúng, nếu nói là bệnh hay trúng độc, thì chẳng bằng nói là… Cái từ đó là gì ấy nhỉ… Đúng rồi, suy nhược thần kinh!

Lẽ nào Tiểu Miêu bị đả kích gì đó dẫn đến chấn thương tâm lý quá nặng?!

“Bạch huynh, Kim hiệu úy, Triển mỗ có lễ”, một vị hộ vệ đại nhân nào đó bị nghi ngờ là đang chịu chấn thương tâm lý quá nặng lại hướng hai người ôm quyền nho nhã lễ độ chào hỏi.

Hai người Triển, Bạch đồng thời ngẩn ra.

“Triển Chiêu ngươi không sao chứ?!”, Bạch Ngọc Đường kinh hãi kêu lên.

“Triển đại nhân ngài vẫn khỏe chứ?!”, Kim Kiền kinh hoàn thất sắc, chỉ cảm thấy sự khó chịu bứt rứt trong ngực kia lại càng tăng thêm, đè ép tới nỗi trái tim cơ thể từng khúc từng khúc ngâm ngẩm đau nhức.

Con mèo này không phải là uống nhầm thuốc đấy chứ? Trước đây mỗi lần thấy mặt mình, thì không phải lôi mình đi tuần phố, bắt đứng trung bình tần, giọng điệu tuy rằng không phải hung thần ác sát gì, nhưng tuyệt đối rất dứt khoái đầy sức mạnh, không giống như bây giờ… Giống như… tựa như gặp một bà thím quét rác bên đường nào đó nhàn nhạt chào một tiếng… Có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề!

“Bạch huynh, Kim hiệu úy Triển mỗ còn có công vụ phải làm, xin cáo từ trước”, Triển Chiêu hờ hững gật đầu, xoay người định đi.

“Triển Chiêu! Có bản lĩnh thì ngươi đi đi cho ta xem!”, Bạch Ngọc Đường lửa giận bốc cao ba trượng, keng một tiếng rút bảo kiếm Họa Ảnh ra, chặn ngang đường Triển Chiêu, “Mấy ngày nay ngươi đi sớm về muộn, ngay cả mặt mũi cũng chẳng thấy đâu thì cũng bỏ qua đi, nhưng vừa mới gặp mà quái quái gỡ gỡ như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?! Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, có lời nào mà không thể đối mặt nói rõ?! Sao phải giấu giấu giếm giếm như dàn bà vậy hả!”.

“Mấy ngày nay Triển mỗ công vụ bận rộn, không rảnh vui đùa ầm ĩ cùng Bạch huynh!”

“Được, được lắm! Cứ cho là ngươi không đủ thời gian rảnh để cùng Bạch mỗ ‘người ngoài’ này nói chuyện phiếm, nhưng Tiểu Kim là thuộc hạ của ngươi, vì sao vừa thấy hắn, ngươi đã làm ra vẻ ngượng ngượng ngùng ngùng như vậy?”

“Triển mỗ ngượng ngưỡng ngùng ngùng khi nào?”, Triển Chiêu thình lình gắt lên một tiếng, giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Hừ! Còn nói không ngượng ngượng ngùng ngùng?!”, Bạch Ngọc Đường gay gắt, dáng vẻ như bắt thóp được người khác, “Từ khi ngươi bước vào viện đến giờ, ngay cả nhìn thẳng cũng không dám nhìn Tiểu Kim một cái… Chẳng lẽ ngươi đã làm chuyện gì khuất tất có lỗi với Tiểu Kim?”.

Bạch Ngọc Đường nhắc tới, lúc này Kim Kiền mới giật mình nhận ra, cái cảm giác bức bối kỳ lạ mấy ngày nay từ đâu mà có.

Rõ ràng bây giờ mình và Triển Chiêu là hàng xóm của nhau, nhưng ngoại trừ đêm đầu tiên chuyển đến Tiêu Miêu say sự tìm đến ra, thì mấy hôm na xác suất gặp Triển Chiêu cơ hồ bằng không.

Mà đại nghiệp đứng trung bình tấn trường kỳ kiên trì không ngừng nghỉ cũng đột nhiên dừng lại một cách khó hiểu.

Thường ngày lúc Triển đại nhân ra lệnh cho mình, tuyệt đối là nhìn thẳng vào mình, ánh mắt sáng quắc chẳng chút né tránh, nhưng hôm nay, ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn mình lấy một cái.

“Triển đại nhân, chẳng lẽ thuộc hạ đã làm sai điều gì rồi…”, Kim Kiền vội bước lên một bước, gấp giọng kêu lên, “Triển đại nhân xin ngài cứ trách phạt thuộc hạ, thuộc hạ dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt không chớp mắt!”.

“Kim hiệu úy nghĩ nhiều rồi”, vẫn là ngữ khí nhàn nhạt đều đều, “Triển mỗ đích thực có công vụ phải làm, xin cáo từ trước.”

Nói đoạn, bóng áo lam nhanh chóng rời đi chẳng chút lưu luyến.

“Xú miếu, người đúng lại cho Ngũ gia ta!”, Bạch Ngọc Đường đuổi theo.

Nhìn bóng lưng của một mèo, một chuột, Kim Kiền cảm thấ hư thoát, chần mềm nhũn, ôm đầu ngồi xổm tại chỗ, cảm giác bản thân cũng sắp bị suy nhược thần kinh rồi.

“Tiêu rồi, tiêu rồi… Chẳng lẽ chuyện mình trộm kiếm tuệ, đai lưng của Tiểu Miêu đem bán bị phát hiện rồi… Không đúng, lần trước chẳng phải đã trách phạt xong rồi ư? Nếu không thì ga trải giường Tiểu Miêu vừa mới lĩnh về bị mình cắt ra làm khan tay bán cho khu đèn đỏ… Cũng không đúng, hạng mục này của mình vẫn còn trong giai đoạn điều tra thăm dò thị trường, vẫn chưa tiến hành mà! Vậy, vậy rốt cuộc là vụ mua bán nào bị phát hiện chọc giận Tiểu Miêu thành bộ dạng kỳ quái này chứ aaaa?! Không được, mình phải đi đến phòng Tiểu Miêu xóa dấu vết, xem xem có dấu vết nào mà mình sơ hở bỏ quên không!”

Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền hạ quyết tâm, xoay người chạy tới phòng của Tứ phẩm hộ vệ.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, thì thấy một mỹ thiếu niên hệt như bước từ trong tranh ra gấp gáp chạy vào trong viện, túm lấy cánh ta Kim Kiền kéo ra ngoài: “Tiểu Kim, gay rồi, gay rồi! Nhanh, nhanh đi giúp ta một chuyến!”.

“Phạm tiểu vương gia?”, Kim Kiền kinh ngạc, “Ngài đây là?”.

Phạm tiểu vương gia đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt lo lắng: “Một vị bằng hữu ta quen thời gian trước khi xuất môn ra ngoài du lịch, đã gửi bồ câu đưa thư nói rằng trong nhà hắn có người trúng độc, không ai giải được! Tiểu Kim, đệ nhất định phải giúp ta chuyện này!”.

Đôi con ngươi ánh nước trước mắt Kim Kiền lóng lánh sáng lên, nhất thời hai mắt Kim Kiền như hoa đi, ngơ ngẩn gật đầu: “Có thể, có thể, nhưng thuộc hạ phải xin phép với Công Tôn tiên sinh trước…”

“Ta vừa mới nói với Công Tôn tiên sinh rồi, Công Tôn tiên sinh đã đồng ý!”

“Nhưng… thuộc hạ còn phải…”

Nhưng còn phản ứng kỳ quái cũa Tiêu Miêu thì phải làm sao bây giờ? Mình còn phải đi kiểm tra một chút…

“Lần này xuất môn chi phí tiêu dùng ta bao toàn bộ! Bằng hữu của ta còn nói nếu trị khỏi cho người nhà hắn, hắn sẽ xin hậu tạ! Tiểu Kim, không phải là ta khoa trương, nhưng vị bằng hữu đó của ta vung tiền như tát nước!”

Hai lỗ tay Kim Kiền phóc một cái dựng thẳng lên, trong đôi mắt nhỏ dài bắn ra những tia lửa điện lấp lánh lóa mắt.

“Cứu người như cứu hỏa, vương gia chúng ta còn chờ gì nữa?! Còn không mau mau khởi hành?”, Kim Kiền kéo Phạm tiểu vương gia lao đi như gió bụi cuốn mù mịt, chớp mắt đã đem Tiểu Miêu với những hành vi bất bình thường quăng x aba dặm ra sau đầu rồi.

Nhưng Kim Kiền đang bị bạc che mờ mắt đã quên mất một điều, cấp trên của nàng ngoại trừ Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, còn có một vị Tứ phẩm hộ vệ đại nhân.

Mà Kim Kiền lại chẳng nhớ gì đến việc bản thân phải lần lượt xin phép với những người này, tất cả đều quên sạch sành sanh, thậm chí ngay cả việc trên đường đi mình có thể bị kẻ thù của hai vị sư phụ tìm tới trả thù cùng quên triệt để…

Thế là, sau khi Kim Kiền “không từ mà biệt”…

Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ đại nhân liền bắt đầu kiếp sống ác mộng, mất ngủ triền miên;

Còn Bạch Ngọc Đường thì nghênh đón chuỗi ngày “tươi đẹp” không ngơi không nghỉ nửa đêm canh ba bị cái vị hộ vệ nào đó đạp ra khỏi ổ chăn ép buộc luận bàn võ nghệ;

Mà trên dưới Khai Phong phủ mở màn ngày tháng như địa ngục “ban đêm bị miêu thử đại chiến giật mình thức giấc rồi chẳng cách nào ngủ tiếp, ban ngày thì chịu đựng áp suất vô hình chẳng biết từ đâu tới của cái vị hộ vệ mặt đen nào đó”.

 

1 “Chi, hồ, giả, dã” là những hư từ trong Hán cổ. Trong văn ngôn cổ đại, rất chú trọng dùng những hư từ này, vì thế khó sử dụng nhất cũng là hư từ. Về sau “Chi, hồ, giả, dã” cũng được dùng để châm chích mấy kẻ đọc giả, cứ mở miệng ra là “xổ nho”.

2 Ương ca: Một điệu múa của dân tộc Hán, bắt nguồn từ việc cấy mạ làm ruộng và tế tự Thần Nông, cầu cho mưa thuận gió hòa vụ mùa thuận lơi. Ương ca lưu hành ở vùng nông thôn miền Bắc, được biểu diễn ở sân rộng chủ yếu vào dịp tết Nguyện tiêu Mười lăm tháng Giêng Âm lịch, là một hình thức tổng hợp của ca, múa, diễn kịch, được coi là di sản phi vật thể.

3 Tây Thi ôm ngực: Thời Xuân Thu Chiến Quốc có nàng Tây Thi nổi tiếng với sắc đẹp chim sa cá lặn, tương truyền nàng bị bệnh tim, mỗi lần trở bệnh nàng thường ôm ngực, mặt chau mày rũ, dáng vẻ vẫn vô cùng xinh đẹp. Về sau cụm từ này được dùng để chỉ những mĩ nhân cho dù ốm yếu vẫn đẹp một cách mong manh.
Bình Luận (0)
Comment