Trời thu mây khói vẽ, lá rụng lạnh Biện thành;
Bóng tùng cao xanh thẳm, xuyên lướt bụi cúc hoang.
Trên con phố Huyền Vũ phía Bắc thành Biện Lương, người đi đường rộn ràng tấp nập, các loại biển hiệu cờ trướng của tiểu thương san sát đầy màu sắc,
các loại âm thanh thét to rao hàng nối liền không ngừng.
Ở đoạn
đường phía Đông phố Huyền Vũ có một tòa trà lâu hai tầng, tên là Phương
Tuyền Trai, nơi này được xem là trà lâu lớn nhất nhì trong thành Biện
Lương, ngày thường hiển nhiên khách đến như mây, làm ăn hưng thịnh, bất
quá đã nhiều ngày nay lại càng thêm kín người hết chỗ, bắt đầu mở cửa từ sớm tinh mơ, đã có đông đảo dân chúng đua nhau chen vào, nếu không may
đến chậm nửa khắc, chớ nói là chỗ ngồi, e là đến cả chỗ đặt chân cũng
không có.
Hôm nay, vừa qua khỏi giờ Thìn, trong Phương Tuyền trai đã chật ních khách uống trà, chỉ còn sót lại một chiếc bàn trống cao
chót vót ở trung tâm. Nhưng lạ thay, rõ ràng trong quán trà đã đầy người ngồi chen chúc trên cùng một băng ghế, lại không ai tranh mất chiếc bàn trống kia, cứ như thể cái bàn này dành sẵn cho một nhân vật đặc biệt
nào đó.
Trong lâu đông ken nào người với người, xoa vai đấm chân, ai nấy đều có vẻ mặt vui mừng hớn hở, vui vẻ nhấm trà, châu đầu ghé
tai, không khí vô cùng phấn khởi. Chốc chốc lại có người ngóng đầu nhìn
ra ngoài cửa, bộ dạng chờ đợi.
Đột nhiên, tên tiểu nhị ngồi xổm ở cửa nhảy chồm người lên, phóng ra cửa lớn nhanh như chớp, trong miệng oang oang chào đón:
"Kim giáo úy, Trịnh bộ khoái, mời vào trong! Mời vào trong!"
Mọi người bên trong trà lâu vừa nghe thấy, hai mắt tức thì tỏa sáng, ngoắc
mắt nhìm lom lom hai người đang đi vào một trước một sau.
Người
đi trước thân gầy như que củi, mắt hẹp như khe cửa, vừa bước vào đã tươi cười chào hỏi mọi người, phất tay ra hiệu; còn người theo sau, tròng
lên mình trang phục bộ khoái, sau lưng gánh một bọc đồ, một đôi mắt báo
lập lòe phát sáng.
Hai người này chính là Khai Phong phủ tòng lục phẩm giáo úy Kim Kiền và bộ khoái Trịnh Tiểu Liễu.
"Kim giáo úy, Trịnh bộ khoái sớm!"
"Thời tiết hôm nay thật là tốt!"
"Kim giáo úy, Trịnh bộ khoái, mau mau mời ngồi!"
Mọi người trong Phương Tuyền trai đều lục tục đứng dậy ôm quyền thi lễ với Kim Kiền.
"Sớm, sớm!" Kim Kiền ưỡn thẳng sống lưng băng một mạch qua đám đông, mỉm cười chào hỏi đâu vào đấy, sau đó bước tới chiếc bàn trống ngay trung tâm
kia, ngồi xuống.
Trịnh Tiểu Liễu cởi bọc đồ sau lưng xuống đặt lên bàn, ngồi đối diện với Kim Kiền.
Không biết vì cớ gì, ánh mắt mọi người khi nhìn bọc đồ hình dạng xấu xí này đều bắn ra tia sáng xanh.
"Kim giáo úy, vẫn như cũ, hai bình trà Bích Loa Xuân, mười đĩa điểm tâm sở
trường, từ từ dùng!" Tiểu nhị thoăn thoắt xếp ra đầy bàn các loại điểm
tâm ấm trà, rồi nhanh chóng lui xuống.
Kim Kiền gật đầu vẻ mặt hài lòng, tự rót cho mình một tách trà, chậm rãi bưng lên thổi.
Mọi người trong trà lâu nín thở nhìn chăm chú, không dám thở mạnh hơi nào.
Một lúc lâu sau, Kim Kiền uống hết lưng tách, mới buông tách trà ra, thong thả đứng dậy.
Ánh mắt rực lửa của mọi người cũng chầm chậm dịch chuyển theo động tác của
Kim Kiền, nhìn Kim Kiền chậm chạp rút từ trong thắt lưng ra một một
miếng gỗ, đập "Bốp" lên bàn một tiếng, giọng nói lanh lảnh vang vọng
khắp trà lâu.
"Lần trước kể đến đoạn, Kim mỗ theo Triển đại nhân, Bạch ngũ gia điều tra án ma quỷ lộng hành ở ngoại ô thành Biện Kinh vào lúc nửa đêm, không ngờ trên đường đi gặp phải ác quỷ, Bạch Ngọc Đường
bị sắc đẹp của nữ quỷ dụ dỗ, mất đi thần trí; Kim mỗ bị ác quỷ bắt giữ,
nguy ở sớm tối; hơn trăm tên ác quỷ đánh dồn về phía Triển đại nhân,
Triển đại nhân không thể lấy ít thắng đông, Cự Khuyết rời tay, mắt thấy
sẽ chết ngay tại chỗ, chính vào lúc chỉ mành treo chuông này, thình
lình, một tia sáng chói lòa bắn ra từ bên hông Triển đại nhân, lập tức
trấn giữ bọn ác quỷ ngay tại trận."
Nói đến đây, Kim Kiền dừng
phần mào đầu lại, nhìn mọi người chung quanh: "Chư vị có đoán được thứ
trấn giữ bọn ma quỷ kia là bảo vật gì không?!"
"Là cái gì?!" Một người nín thở hỏi.
Kim Kiền trừng mắt nhỏ: "Chư vị có còn nhớ, lúc Triển đại nhân sắp sửa lên
đường, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đã tự tay tặng cho Triển đại
nhân, Bạch Ngũ gia và Kim mỗ mỗi người một thanh ----"
"Kiếm gỗ đào trừ tà!" Mọi người đồng thanh hô to.
"Chính xác! Chính là thanh kiếm gỗ đào trừ tà đó!" Kim Kiền dựng thẳng một
ngón tay lên nói: "Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, thanh kiếm gỗ đào này bộc phát thần lực, trấn áp nguyên thần của bọn ma quỷ..."
"Nhưng mà Kim giáo úy này, kiếm gỗ đào đó cả ngươi và Bạch ngũ gia đều mang
theo mà, tại sao chỉ có kiếm gỗ đào của Triển đại nhân là có tác dụng
trừ tà trấn quỷ?!" Trong đám đông có người đưa ra lời phản bác.
"Vị nhân huynh này hỏi rất hay!" Kim Kiền gật đầu khen: "Khổ nỗi nếu muốn
kiếm gỗ đào này có thể trừ tà trấn quỷ, thì phải đáp ứng một điều kiện
tiên quyết!"
"Điều kiện gì?!"
Kim Kiền nheo mắt nhỏ lại,
dùng bộ mặt thần bí nhìn quét qua mọi người, ghìm thấp giọng nói: "Kiếm
gỗ đào trừ tà phải được đeo trên người của nam đồng tử chính khí hiệp
nghĩa trong ba canh giờ, mới có được thần lực này!"
"Ôi chao?" Mọi người khó hiểu: "Vậy Bạch ngũ gia không phải là nhân sĩ chính khí hiệp nghĩa sao?"
"Khụ, vị huynh đài này, Bạch ngũ gia tất nhiên là hiệp khí phủ thân, bất đắc
dĩ lại không phải là thân đồng tử!" Kim Kiền lắc đầu nói.
"Phụt ----" Trong đám đông có người phì cười.
"Ây da, ngượng chết người ta!" Có một nữ tử khác kêu khẽ, sắc mặt đỏ bừng.
"Khụ khụ khụ, vậy không lẽ Kim giáo úy ngươi cũng không phải là thân đồng tử sao ----" Lại có một tiếng nhịn cười xộc ra.
"Ôi chao, vị huynh đài kia, nói cũng không thể nói lung tung đâu! Tuổi ta
còn nhỏ thế này, đương nhiên vẫn là thân đồng tử, có điều..." Kim Kiền
gãi gãi đầu, gượng cười nói: "Ta không có tí chính khí hộ thân nào!"
Đám đông cười ồ lên một trận.
"Thế nên, chỉ có kiếm gỗ đào trừ tà trên người Triển đại nhân là có được
thần lực này!" Kim Kiền thông thông cổ họng nói tiếp: "Triển đại nhân
nhân cơ hội này, nhấc bảo kiếm Cự Khuyết lên, cầm luôn cả kiếm gỗ đào
trừ tà, song kiếm hợp nhất, đâm thẳng vào mắt quỷ, hơn trăm tên ác quỷ
đó chạm phải kiếm đều hóa thành tro, tro tàn khói lụi, không thể tiếp
tục gây họa nhân gian!"
"Hay! Thật hay quá!"
"Triển đại nhân uy vũ!"
"Thành Biện Lương rốt cục đã bình an!"
Trong đám người rộ lên một trận hò reo.
"Chư vị chờ đã, chẳng lẽ chư vị không hiếu kỳ, vì sao thành Biện Lương đang
yên đang lành lại có ác quỷ quấy phá?!" Kim Kiền cắt ngang tiếng reo hò
của mọi người, cất giọng hỏi: "Lẽ nào mọi người đã quên lúc bọn ác quỷ
xuất hiện đã hô to một câu ---- Quốc tướng chi vong, quỷ mọc tràn lan?"
Lời này vừa ra, mọi người nhất thời kinh hãi nháo nhác.
"Kim giáo úy, ăn nói dè chừng chứ!"
"Kim giáo úy, cái câu này không thể nói bừa đâu!"
Kim Kiền lắc đầu: "Không phải là Kim mỗ nói bừa gì, mà sau khi Công Tôn
tiên sinh giở quẻ hỏi ý trời, xốc phải một quẻ hung, tính ra phía tây
nam Biện Kinh có một kẻ đại ác hoành hành, làm cho trời người oán giận,
ác quỷ sinh ra khôn kể, cho nên họa mới lan tới Biện Kinh!"
"Kẻ đại ác?!" Mọi người sửng sốt.
"Vậy, vậy làm sao mới ổn đây?"
"Chẳng lẽ lại mặc kệ sao?!"
Tất cả dân chúng sốt ruột hỏi.
"Việc này..." Kim Kiền bày ra bộ dáng bí hiểm: "Đương Kim Hoàng Thượng là
đấng minh quân bát ái, tất nhiên sẽ có biện pháp thu phục kẻ đại ác này
thôi!"
"Ôi chao?!"
Mọi người ngươi nhòm nhòm ta, ta ngó
ngó ngươi, vẻ mặt mờ mịt, trong đó một người có dáng dấp thư sinh đột
nhiên có vẻ mặt sáng tỏ, cất giọng hô: "Lẽ nào là kỳ khoa cử đặc biệt do thiên tử ngự phê vào đầu tháng này?!"
Mọi người nghe vậy tức thì bừng tỉnh đại ngộ, tiếp tục hâm nóng cuộc thảo luận.
"Đúng vậy, triều đình vừa đưa ra luật mới, cho phép đại thần trong triều tiến cử cao hiền sĩ tử vào dự thí, do đích thân thiên tử ra đề sát hạch ngay tại kim điện, không lẽ là để chọn ra người tài có thể thu phục kẻ đại
ác này?"
"Đúng rồi! Khoa thi đặc biệt hôm nay yết bảng (*), thông báo Trạng Nguyên khoa này chính là một vị hiền tài do Bao đại nhân và
Vương Thừa Tướng đồng đề cử."
(*) Công bố danh sách người thi đỗ.
"Nghe nói vị này tài trí hơn người, học rộng tài cao, Đương Kim Thánh Thượng
triệu vị này vào kim điện ngự thí, càng cảm thấy vị này quả thật là đại
hiền tài rường cột của nước nhà, lập tức gia phong cho vị này là đại học sĩ Văn Uyên các ngay tại triều, trao cho chức bát phủ tuần án, thay
trời tuần thú."
"Đúng đúng đúng, ta còn nghe nói, vị này họ Nhan tên Tra Tán tự là Xuân Mẫn, chính là học trò nhập môn của Bao đại nhân!"
"Ái chà chà, thật đúng là một bước lên trời, làm người ta ao ước biết bao, không biết là phúc tu luyện mấy đời nữa đây?!"
Phúc tu luyện mấy đời hả?!
Là vận mốc tu luyện mấy đời thì có!
Kim Kiền nhìn dân chúng bàn luận đến khí thế ngút trời, trong lòng lại bày
tỏ sự đồng cảm sâu sắc với người nào đó vừa đỗ Trạng Nguyên trong khoa
thi đặc biệt hôm qua.
Vào nửa tháng trước, Bao đại nhân đã đem
chân tướng vụ án ma quỷ náo Biện Kinh bẩm lên thiên tử Nhân Tông, kết
luận chính là Tương Dương Vương âm mưu tạo phản, có ý đồ lật đổ triều
đại. Thiên tử Nhân Tông long uy tức giận, suýt nữa đập nát long án, ngay lập tức chuẩn bị khởi binh đi diệt Tương Dương Vương.
May mà Bao đại nhân, Bát Vương gia và Vương Thừa Tướng ngăn lại kịp, đồng thời
cũng tiến hành phân tích mặt lợi hại và các hệ lụy kéo theo sau, nhận ra rằng chứng cứ Tương Dương Vương tạo phản hiện nay vẫn còn nhiều thiếu
sót, chưa có nhân chứng và vật chứng trực tiếp chứng minh hành vi phạm
tội của Tương Dương Vương, nếu như hành động tùy tiện, đã không thể một
phát trúng tâm, ngược lại còn đánh rắn động cỏ, phá hỏng đại sự. Không
bằng phái người âm thầm điều tra nghe ngóng, chặt bỏ vây cánh của Tương
Dương Vương, sau đó bắt gọn trọn ổ, cách này mới đảm bảo không sơ hở.
Thế là, sau khi ba lão hồ ly cộng thêm một tiểu hồ ly hoàng thất bày mưu tính kế mấy ngày liền, đã đề ra hai quyết định.
Thứ nhất, xuống tay cấm chỉ hoạt động kinh doanh của khu làng chơi ở Hồng Nguyệt trấn.
Thứ hai, thiên tử Nhân Tông ban ra chỉ dụ, tuyên bố cầu hiền, mở khoa thi đặc biệt tuyển chọn nhân tài.
Sau đó, Nhan Tra Tán không biết đã bái Bao đại nhân làm thầy tự bao giờ, được Bao đại nhân và Vương Thừa tướng bắt tay đề cử.
Vì thế, không ra khỏi dự liệu của mọi người, Nhan Tra Tán đỗ đạt Trạng
Nguyên, cũng được phong làm đại học sĩ Văn Uyên các, làm bát phủ tuần án thay trời tuần thú, đi đến đâu cũng như ngự giá đích thân tới.
Đương nhiên, Thánh Thượng còn khuyến mãi thêm một đạo mật chỉ, mệnh cho bát
phủ tuần án Nhan Tra Tán tuần tra chuyên biệt Tương Vương ---- cũng
chính là hang ổ của Tương Dương Vương.
Nhận cái chức bát phủ tuần án đáng vứt đi gì đó ở ngay cái nơi đầu sóng ngọn gió, còn muốn anh
dũng chiến đấu xông vào hang ổ của BOSS cuối ----
Hai tay Kim Kiền vòng ngực ngửa đầu nhìn trời:
Đợi sau khi ta xử lý xong chuyện Công Tôn gậy trúc giao cho này, ta cứ tới
miếu cầu ngay cho tiểu ca Nhan gia cái bùa bình an còn thực tế hơn.
Trong lúc Kim Kiền còn đang mải mê hồi tưởng, dân chúng đã sắp buôn dưa lê
xong gia phả dòng họ của tân khoa Trạng Nguyên, lúc này đều đang đưa mắt nhìn Kim Kiền chờ mong.
"Khụ khụ! Kim giáo úy!" Có người ho khan triệu hồi sự chú ý của Kim Kiền: "Không phải ngài nói hôm nay sẽ mang
vài món đồ tốt đến cho chúng ta sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, Kim giáo úy, hương bao miêu thử trừ tà đều đã hết hàng lâu rồi..."
"Kim giáo úy, chúng ta chờ ngươi hơn mười ngày, là để chờ cái này thôi đấy!"
"Việc này..." Vẻ mặt Kim Kiền khó xử, nhìn quanh một vòng, nhíu mày nói:
"Không nói dối chư vị, hương bao trừ tà đó sợ là sau này không còn hàng
nữa."
"Cái gì?!" Tiếng kêu thét kinh hoàng nổ tung trong đám đông.
"Tại sao?!"
"Đang bán chạy thế, sao đột nhiên lại không bán nữa?!"
"Haizz..." Vẻ mặt Kim Kiền đau đớn khôn cùng: "Thật không dám giấu, bởi vì Triển
đại nhân và Bạch thiếu hiệp không muốn cung cấp tiếp kiếm tuệ thêu hương bao, cho nên...Haizz..."
Bên trong trà lâu phủ tràn tĩnh mịch, cơn gió lạnh buốt lượn lờ mãi không đi.
Toàn bộ dân chúng mặt đầy thất vọng không nói nên lời.
Kim Kiền thở dài một hơi, ngước mắt ôm quyền nói: "Kim mỗ đến đây cáo từ."
Nói rồi, ngoái đầu lại nói với Trịnh Tiểu Liễu phía sau: "Tiểu Liễu huynh,
thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải đi giao vật quan trọng này
nữa."
"Phải phải phải!" Trịnh Tiểu Liễu gật đầu lia lịa, vội đứng dậy cầm cái gói to đặt ở trên bàn lên, nhưng không ngờ gói đồ kia lại
đột nhiên tuột ra, làm vật bên trong rơi lạch cạch xuống đất -----.
Mọi người đồng loạt trợn mắt.
Vật trên mặt đất này làm từ chất gỗ đào, đẽo gọt khéo léo, ngắn nhỏ sắc bén, chính là hơn mười thanh kiếm gỗ đào cỡ nhỏ.
"Kiếm gỗ đào trừ tà!!"
Tiếng la hét kích động lao vút lên tận nóc nhà.
Kim Kiền ngay tức khắc bị tất cả dân chúng rầm rập vây kín đến không còn chỗ thở.
"Là kiếm gỗ đào trừ tà?!"
"Đây chính là kiếm gỗ đào có thể trừ tà trấn quỷ mà Kim giáo úy vừa nói đó sao?!"
"Kim giáo úy!"
"Đúng, đúng nó đó." Mắt nhỏ Kim Kiền trợn lên tròn xoe, thụt lùi hai bước nói: "Là kiếm gỗ đào trừ tà đã được đặt dưới giường Triển đại nhân hơn ba
canh giờ, Kim mỗ đang muốn giao cho ----"
"Bán cho chúng ta đi!" Một toán người dồn Kim Kiền vào giữa vòng vây, đồng thanh la ó.
"Ôi chao?! Nhưng, nhưng mà, mấy thanh kiếm gỗ đào này là đưa, đưa đến ----" Da mặt Kim Kiền nhăn thành một cục, vẻ mặt khó xử.
"Kim giáo úy!" Ánh mắt loang loáng của mọi người nhất tề đổ ập về phía Kim Kiền.
"Được, được rồi!" Kim Kiền nâng tay gạt phăng đống mồ hôi lạnh không có thật
trên trán: "Nể tình mọi người nhiều ngày qua đã cổ vũ ta nhiệt tình như
thế, ta liền tự quyết một lần vậy, bán cho các ngươi!"
"Đa tạ Kim giáo úy!" Mọi người cùng hết lời tung hô.
Thế là, một nén nhang sau, cả Phương Tuyền trai đều dồn khí xuống đan điền phát ra tiếng la hét huyên náo.
"Tránh ra, tránh ra, ta tới trước!"
"Đại lão gia như ngươi giành với tiểu tức phụ chúng ta làm gì hả?!"
"Một lượng bạc một cái thôi! Đừng tranh, đừng tranh! Dưới giường Triển đại
nhân còn vài thùng nữa, tuyệt đối là hàng thật giá thật! Không giành
được thì ngay mai mời tới sớm điiiiii!"
Trong khi đó phía trên
nóc nhà Phương Tuyền trai, hai bóng người một đỏ một trắng đứng thẳng
tắp, tay áo đỏ trắng khua theo gió đập vào nhau.
"Khụ khụ khụ,
Triển đại nhân, xem ra cho dù ngài có giấu hết sạch kiếm tuệ trong Khai
Phong phủ, cũng chẳng được tích sự gì rồi ----" Bạch Ngọc Đường nhếch
mày, giọng điệu vui sướng khi người gặp họa.
Đỉnh đầu Triển Chiêu nổi rõ gân xanh, trên trán trải đầy sọc đen.
"Vốn dĩ muốn xem thử Tiểu Kim Tử lo liệu chuyện Công Tôn tiên sinh giao cho
như thế nào, lại không ngờ được, vừa mới tới đã nghe thấy tiếng buôn
hàng của Tiểu Kim Tử..." Bạch Ngọc Đường nhịn cười: "Kiếm gỗ đào trừ tà
dính hiệp khí trên cái thân đồng tử của miêu đại nhân..."
Triển Chiêu bắn về phía Bạch Ngọc Đường một cái lừ mắt.
Bạch Ngọc Đường trưng ra bộ mặt như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, kề sát tới mặt Triển Chiêu, thấp giọng nói: "Nói nghe coi Thối Miêu ngươi tới tận tuổi này rồi --- mà còn là thân đồng tử à?!"
"Bạch Ngọc Đường!!" Triển Chiêu đột nhiên cao giọng, khuôn mặt tuấn tú co rút.
"Ha ha ha ha ----" Bạch Ngọc Đường cười phá lên, vỗ đùi cười điên cuồng không thôi.
"Kim, Kiền!" Triển Chiêu cắn răng, hung hăng gạt ra hai chữ.
Kim Kiền đang ở bên trong Phương Tuyền trai thu tiền luôn tay, tự dưng rùng mình một cái, một luồng dự cảm bất thường chợt phụt ra trong lòng.
*
Quả nhiên là bất thường màaaaaaa!!
Kim Kiền đứng bên trong phòng khách Khai Phong phủ, nhìn cảnh tượng vui
mừng hớn hở trước mắt, lông tơ sau lưng liền dựng ngược từng sợi một.
Ngoại trừ Kim Kiền đứng đằng sau Triển Chiêu ra, thì mọi người trong phòng
khách, từ phủ doãn phủ Khai Phong Bao đại nhân ngồi ở vị trí cao tòa,
Công Tôn tiên sinh hầu hạ bên cạnh, đến Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường
đứng chếch bên trái Bao đại nhân, đều có vẻ mặt vui sướng.
Tiểu điểm ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào vị đang đứng ở chính giữa phòng khách, cung kính thi lễ với Bao đại nhân.
Hồng bào phủ thân, đầu đội hoa cánh, chân giẫm ủng quan, mi thanh mục tú,
lồng phủ quanh thân là khí chất thư sinh, không ai khác chính là Tân
khoa Trạng Nguyên Nhan Tra Tán.
"Học trò đa tạ ân dạy bảo của ân sư!" Nhan Tra Tán vén bào quỳ xuống, dập đầu nói.
"Tốt tốt tốt! Miễn lễ, miễn lễ!" Bao đại nhân vội hạ thấp người nâng Nhan Tra Tán dậy, mặt đầy ý cười.
Nhan Tra Tán đứng dậy, sắc mặt ửng đỏ, hình như có chút ngượng ngùng, lại hướng tới mọi người trong phòng ôm quyền thi lễ.
"Chúc mừng Nhan đại nhân." Mọi người mỉm cười đáp lễ.
Sau một hồi chúc mừng khách sáo, Nhan Tra Tán liền ngồi xuống bên phải Bao
đại nhân, Bao đại nhân chỉnh trang thần sắc, nhìn Nhan Tra Tán nói:
"Buổi trưa hôm nay Hoàng Thượng truyền ngươi hầu giá, là có chỉ dụ gì ư?"
Nhan Tra Tán liền ôm quyền: "Hồi bẩm ân sư, Hoàng Thượng mệnh cho học trò
nội trong ba ngày phải lập tức khởi hành, đi tới chín quận Tương Dương,
dọc đường cải trang, bí mật thu thập chứng cứ mưu phản của Tương Dương
Vương."
Bao đại nhân gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Nhan Tra
Tán nói: "Tương Dương Vương Triệu Tước ấy chính là ấu đệ của Tiên Hoàng, thúc phụ của Đương Kim Thánh Thượng, thân phận tôn quý, quyền cao chức
trọng, chiếm giữ chín quận Tương Dương, ở Tương Dương một tay che trời.
Nay ngươi được phong làm bát phủ tuần án đến tuần sát Tương Dương..."
Bao đại nhân dừng một lát, trên khuôn mặt đen uy nghiêm lướt qua một tia lo lắng: "Chuyến đi này nguy hiểm chồng chất, mọi sự nhất định phải cẩn thận!"
Chậc chậc, nói nhiều lời thừa thãi như vậy làm chi, chẳng thà cứ nói toẹt ra ngươi chính là vật hy sinh cao cấp cho rồi!
Kim Kiền âm thầm lải nhải bên cạnh.
"Học trò biết!" Nhan Tra Tán ôm quyền cất giọng, con ngươi trong vắt lấp đầy kiên định: "Học trò có thể hiến sức lực vì Đại Tống, thì đã sớm coi nhẹ chuyện sinh tử!"
Mọi người trong phòng nghe thấy đều có vẻ mặt kính trọng.
Kim Kiền lại càng kính nể vạn phần: Tiểu ca Nhan gia, quả nhiên dũng mãnh,
công tác xách đầu ra đi cỡ này mà chân mày cũng không thèm nhăn lấy một
chút, quá dũng cảm!
"Rất rốt! Không hổ là môn sinh của Bao Chửng
ta!" Bao đại nhân cao giọng khen: "Nhưng bản phủ sẽ không để ngươi một
mình xông vào nguy hiểm. Sau khi bản phủ cùng Công Tôn tiên sinh và
Triển hộ vệ bàn bạc đâu đó ổn thỏa, quyết định cho Triển hộ vệ và Kim
giáo úy hộ tống ngươi dọc đường, nhất định có thể bảo vệ ngươi lên đường bình an."
"Đa tạ ân sư!" Nhan Tra Tán vừa nghe thấy thế quá đỗi vui mừng, vội đứng dậy ôm quyền cao giọng tạ ơn.
Ôi chao ôi chao ôi chao?!!
Dưới chân Kim Kiền trợt một cái, suýt nữa vẹo luôn thắt lưng.
Không phải đâu?!
Mắc gì mà chỉ chớp mắt một cái ta liền biến thành đống tro vụn bên cạnh vật hy sinh cao cấp rồi hả?!
Đây, đây lại là quyết định sau khi Lão Bao cùng Công Tôn gậy trúc và Tiểu Miêu bàn bạc với nhau?!
Vậy mà ta chả nghe phong thanh được tiếng nào.
Công Tôn gậy trúc, Tiểu Miêu! Các ngươi thật không có tình cảm giai cấp đồng chí mà!
"Bao đại nhân, Bạch Ngọc Đường kém cỏi, cũng nguyện tận chút sức lực hộ tống Nhan đại nhân!" Bạch Ngọc Đường tiến lên một bước, ôm quyền cất giọng.
"Có được những lời này của Bạch nghĩa sĩ, bản phủ lại càng an tâm hơn!" Bao đại nhân nhìn Bạch Ngọc Đường bằng vẻ mặt tán thưởng, gật đầu, lại vuốt râu nhìn quét qua Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền: "Lần này ra đi, an nguy của Nhan đại nhân xin nhờ vào ba vị!"
"Thuộc hạ nhất định không làm nhục mệnh!" Triển Chiêu ôm quyền, tiếng nói lanh lảnh khí phách.
"Cứ đặt hết lên người Bạch Ngũ gia!" Bạch Ngọc Đường ôm quyền nhướng mày.
"Thuộc hạ...Thuộc hạ..." Kim Kiền ôm quyền nghẹn nửa ngày, rốt cuộc vẫn không
có dũng khí chấp hành lệnh, mí mắt run rẩy nhìn thoáng qua Bao đại nhân, cắn răng một phát, bật ra một câu: "Đại nhân, xin thứ cho thuộc hạ
không thể tuân mệnh!"
Lời này vừa ra, mọi người trong phòng đều kinh hoàng.
"Kim giáo úy!" Giọng nói chứa băng của Triển Chiêu đánh trúng ót Kim Kiền đầu tiên.
"Tiểu Kim Tử, lẽ nào ngươi muốn lâm trận bỏ chạy?!" Bạch Ngọc Đường nghiến rắng trách móc.
Sắc mặt Nhan Tra Tán chợt trắng bệch, nhìn về phía Kim Kiền có chút đáng thương.
Bao đại nhân ngẩn ra, rồi lại mỉm cười khẽ lắc đầu, nhìn sang Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh giở ra nụ cười hiền lành vô hại: "Có phải Kim giáo úy có điều gì khó xử?!"
Khó xử! Đương nhiên là khó xử!
Đỉnh đầu Kim Kiền đổ mồ hôi, trong lòng thầm tính toán một phen.
Cái mầm đậu xanh như ta này, luận võ công có thể bị Tiểu Miêu và Bạch Ngọc
Đường ném xa vài phố, luận tầm nhìn ta so với tiểu ca Nhan gia là bùn
dưới đất với trăng trên trời. Lỡ như trên đường có việc gì không may xảy ra, chẳng phải ta là kẻ đầu tiên làm vật hy sinh trong mọi vật hy sinh
sao.
Vì cái mạng nhỏ của ta, ta có chết cũng không chấp nhận mạo hiểm xông lên tuyến đầu!
Vấn đề là, nếu ăn ngay nói thật, lý do sợ chết yếu hèn bực này, thật sự là
tổn hại đến hình tượng nhân viên ưu tú hết lòng tận tụy do ta vất vả cực khổ xây dựng nên! Nếu mấy người lãnh đạo trực tiếp này nghe vào khó
chịu, vung mạnh tay rang ta như cá mực thì đại sự không ổn đâu.
Chậc chậc...
Mọi tội lỗi đều do tên Tương Dương Vương này tất, rõ là ăn no căng bụng hết chuyện làm, đang yên đang lành tạo phản làm cái khỉ gì?
Vừa đào
tạo hoa khôi, vừa mua chuộc quan trong triều, còn muốn đầu cơ trục lợi
lương thảo, luyện độc dược, huấn luyện bọn sát thủ cương thi, phí sức
lao động mất tiền phiền dân như thế, mà xác xuất thành công lại thấp tới đáng thương, thật sự là mất nhiều hơn được mà.
Khoan đã! Chẹp! Có rồi!
Kim Kiền đột nhiên nhấc mắt, mắt nhỏ híp lại, thoắt cái đã đổi thành bộ
dạng vạn phần cắn rứt, ngàn phần khó chịu, trăm phần không nỡ, thập phần chân thành, giọng khẩn thiết hết mức nói: "Chỉ vì thuộc hạ không muốn
liên lụy Nhan đại nhân!"
Nói xong, hít mũi một cái, nhân lúc mọi
người còn chưa kịp hiểu tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: "Nếu thuộc hạ có
thể vì Nhan đại nhân, có thể vì cơ nghiệp Đại Tống mà dâng lên một phần
sức lực, đó quả thật là phúc tu luyện ba đời của thuộc hạ! Chỉ có điều
theo lời Băng Vũ, Tương Dương Vương kia đang phái sát thủ đuổi giết
thuộc hạ, muốn đẩy thuộc hạ vào chỗ chết. Nếu thuộc hạ lên đường cùng
với Nhan đại nhân, ấy chẳng phải là đặt Nhan đại nhân vào chỗ hiểm hay
sao, một cái mạng hèn của thuộc hạ chết không đáng tiếc, nhưng chẳng may làm liên lụy đến Nhan đại nhân, Triển đại nhân và Bạch ngũ gia, thì dù
cho thuộc hạ có chết muôn lần cũng khó tránh được tội này!"
Dứt lời, ôm quyền, cúi đầu, trầm mặc, kết thúc công tác.
Làm cho người ta cảm động biết bao, tinh thần vô tư hiến dâng biết bao, ta thật là quá có tài rồi!!
Kim Kiền thầm đắc ý trong lòng.
"Kim giáo úy quả nhiên là hết lòng tận tụy!" Giọng Công Tôn tiên sinh vang
lên trên đỉnh đầu, làm Kim Kiền càng thêm hả hê trong lòng.
"Kim
giáo úy không cần lo lắng, việc mà Kim giáo úy lo ngại, Công Tôn tiên
sinh và Triển hộ vệ đã sớm nghĩ tới." Nhưng lời kịch tiếp theo của Bao
đại nhân lại tức khắc chọc thủng bong bóng hy vọng của Kim Kiền.
"Ôi chao?!!" Kim Kiền ngơ ngơ ngẩng đầu, nhìn về phía Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh.
"Nhan đại nhân đi chuyến này sẽ cải trang vi phục đi trước, đội khâm sai danh dự ba ngày sau sẽ theo sau. Tính toán như vậy, thứ nhất, cải trang xuất hành sẽ dễ dàng cho việc dò la tin tức trong dân chúng, tránh được tai
mắt của Tương Dương Vương, thứ hai, đội ngũ danh dự theo sau có thể thu
hút sự chú ý của Tương Dương Vương, càng bảo đảm an toàn cho nhóm khâm
sai." Công Tôn tiên sinh xe râu, nói như đã định liệu trước: "Về phần
sát thủ mà Kim giáo úy lo lắng ----"
Đôi mắt phượng của Công Tôn
tiên sinh nhìn sang hướng Kim Kiền: "Kim giáo úy cải trang theo cùng,
bên cạnh lại có hai đại cao thủ là Triển hộ vệ và Bạch nghĩa sĩ, an toàn tất nhiên không đáng lo. Nhưng nếu Kim giáo úy ở lại trong Khai Phong
phủ..." Công Tôn tiên sinh dừng lại, thở ra một hơi dài thượt: "Khai
Phong phủ mục tiêu rõ ràng, không có chỗ náu thân, thêm vào đó Triển hộ
vệ và Bạch thiếu hiệp đều đã đi xa, bên trong phủ càng không có cao thủ
trấn giữ..."
Nói đến đây Công Tôn tiên sinh vuốt râu cười, ngụ ý không nói cũng rõ.
Kim Kiền lập tức túa ra một đầu mồ hôi lạnh.
Hả! Nói như vậy nếu ta không theo Nhan thư sinh này xuất hành, chẳng phải là giống như thịt bò lên thớt chết còn nhanh hơn sao!
Chậc chậc! Nếu thò đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, ta dứt khoát không đếm xỉa nữa!
"Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Triển đại nhân lại có thể lo lắng cho
thuộc hạ chu toàn như thế, thuộc hạ cảm động đến rơi nước mắt, thuộc hạ
nhất định sẽ đem tính mạng ra bảo vệ Nhan đại nhân an toàn, dù chết vạn
lần cũng không từ nan!" Kim Kiền chôn đầu cao giọng nói.
Những lời này, đã mở màn kiếp sống bảo tiêu bị áp bức khổ sở trong suốt hành trình đến Tương Dương của Kim Kiền.
*
Đêm lạnh như nước, trăng sáng như gương.
Triển Chiêu lẳng lặng nằm trên giường, chậm rãi mở mắt ra.
Bàn tay xoa ngực, mày kiếm nhíu khẽ, bên trong đôi môi mỏng tràn ra hơi thở dài.
Lại như vậy...
Từ sau cái hôm tẩu hỏa nhập ma ấy, mỗi lần đến nửa đêm, ngực sẽ âm ỷ cơn co thắt đau đớn.
Một tay Triển Chiêu chống lên sàn giường, một tay ôm ngực, chậm chạp ngồi
thẳng dậy, ánh trăng sáng trong chiếu xuyên qua song cửa sổ, rọi vào
khuôn mặt đẹp như ngọc giũa, lúc này lại trắng lạnh như sương.
Chân mày khóa sâu, mi dài run rẩy, thình lình, hầu kết của Triển Chiêu khẽ
giật, một dòng máu đen từ từ chảy khỏi khóe môi mím chặt.
"Khụ khụ..."
Triển Chiêu dùng mép áo lau đi vết máu, nhẹ thở dài một hơi.
Mỗi đêm đều như thế, sau khi nôn ra máu tụ, cơn co thắt tràn ứ ngực sẽ giảm bớt, nhưng vào đêm hôm sau, cảm giác đau đớn sẽ tăng hơn hôm trước bội
phần.
"Haizz ----"
Đột nhiên, một tiếng thở dài già nua bay ra từ bóng tối thăm thẳm trong góc phòng.
"Là ai?!" Triển Chiêu cầm phắt lấy bảo kiếm Cự Khuyết đặt bên gối, trở mình nhảy lên, con ngươi đen như điện nhìn quét khắp phòng, lớn tiếng quát.
"Ngươi còn dám vận công? Lẽ nào chán sống rồi nên muốn đầu thai sớm một chút?" Hai bóng người chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, rảo bước tới bên giường
của Triển Chiêu.
Hai mắt Triển Chiêu chầm chậm mở to, mặt đầy vẻ khó tin: "Nhị vị tiền bối, các người...Làm sao mà?"
Hai người đứng kề bên giường, một người áo bào trắng trùm phủ quanh thân,
mặt mày đôn hậu, hai hàng lông mày màu sắc sặc sỡ, khí chất tiên phong
đạo cốt; người còn lại bào tím phất bay, sắc mặt âm u, ánh mắt chớp
xanh, râu tóc đồng một màu trắng bạc như tuyết. Đúng là Y Tiên, Độc
Thánh, nhị vị ân sư thụ nghiệp của Kim Kiền đại giá quang lâm.
Y Tiên nhìn Triển Chiêu khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này, đã trọng thương đến mức này, tại sao còn muốn giấu diếm?"
Triển Chiêu sững sờ, phủ nhận theo trực giác: "Vãn bối vẫn chưa..."
"Được rồi! Ở trước mặt hai ta, còn mạnh miệng khoác lác gì hả?!" Độc Thánh
lạnh giọng cắt ngang lời Triển Chiêu: "Hai ta đã quan sát ngươi mấy ngày nay, thấy rằng mỗi đêm ngươi đều đau đớn tỉnh giấc, miệng nôn ra máu
đen, rõ ràng là thương thế đã nhập vào tâm mạch, máu bầm tích tụ trong
tim, nếu không tịnh dưỡng đúng cách, tất nguy đến tính mạng!"
Đôi mắt sáng của Triển Chiêu chớp lên, nét mặt có vẻ ngượng nghịu, cúi đầu
ôm quyền: "Triển Chiêu không dám che giấu điều gì với nhị vị tiền bối.
Mà thật sự Công Tôn tiên sinh đã điều chế riêng cho vãn bối thuốc bổ tâm thuận khí, thương thế này của Triển Chiêu ít ngày nữa có thể khỏi hẳn."
"Mặc dù Công Tôn tiên sinh y thuật hơn người, nhưng cũng không thiên về trị
liệu nội thương, vả lại qua nhiều ngày quan sát của ta, thì thuốc của
Công Tôn tiên sinh hiệu quả rất ít." Y tiên lắc đầu thở dài nói: "Vì sao ngươi không mang thương thế báo cho đồ nhi Kim Kiền của ta biết? Đồ nhi của ta tuy rằng không được việc, nhưng y thuật cũng đã được ta chân
truyền bảy tám phần, nếu thương thế này được Kim Kiền điều trị từ nửa
tháng trước, thì mọi chuyện đã không gay go đến nước này."
"Vãn bối..." Trong con ngươi đen của Triển Chiêu lướt qua một tia chua xót, buông mắt nói: "Vãn bối không thể nói."
"Tại sao không thể nói?!" Độc Thánh lạnh lùng hỏi: "Đồ nhi ta tuy hằng ngày
nói năng hành động không nghiêm chỉnh, nhưng bản chất lại tốt vô cùng,
nếu đồ nhi ta biết ngươi vì giấu nó mà làm cho cho thương thế nặng thêm, chắc chắn sẽ đau lòng tự trách mình, khó thể nào yên ổn!"
"Cũng bởi vì Triển mỗ biết rõ tâm tính của Kim Kiền, cho nên ----" Triển Chiêu đột nhiên nâng mắt: "Không thể nói với Kim Kiền!"
Y tiên, Độc thánh đều sửng sốt, Triển Chiêu lại cúi đầu im lặng, không nói tiếp nữa.
Y tiên liếc mắt nhìn Độc thánh, thở dài một hơi: "Quả nhiên ta đoán không sai. Triển Chiêu, ngươi đối với đồ nhi ta rõ thật là tình sâu khôn
cùng!"
Triển Chiêu run bắn cả người, đột ngột ngẩng đầu, mắt sáng kinh hãi, sắc mặt phát trắng, trừng thẳng Y tiên.
"Ngươi không cần giật mình như thế." Độc thánh hừ lạnh một tiếng: "Hai lão già chúng ta tuy mắt mờ tuổi lớn, nhưng đâu phải người mù! Ngươi đối với đồ nhi chúng ta thế nào, chúng ta nhìn còn không hiểu được sao. Về phần vì sao ngươi phải che giấu thương thế, hai ta cũng có thể đoán được bảy
tám phần."
Đôi mắt sáng của Triển Chiều càng trừng lớn hơn, tuấn nhan thoáng qua vẻ kinh sợ.
"Nội thương này là do độc thương của ngươi chưa lành, lúc nội công suy yếu
lại cố chấp thúc giục nội lực, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, thương tích lan
tới tâm mạch." Y tiên tiếp lời: "Ai có thể ép ngươi dù tẩu hỏa nhập ma
cũng phải liều mạng cứu giúp, ắt là người quan trọng nhất trong lòng
ngươi, mà người ấy rốt cuộc là ai..."
Y tiên liếc nhìn Triển
Chiêu một cái: "Chắc chắn trong lòng ngươi đã biết rõ từ lâu! Ngươi
không muốn nói cho Kim Kiền biết thương thế của ngươi, là sợ Kim Kiền
biết được nguyên nhân ngươi tẩu hỏa nhập ma, sợ Kim Kiền đoán được tâm
tư của ngươi đối với nó, cho nên..."
"Tiền bối lo thừa rồi ----"
Triển Chiêu nhẹ giọng cắt ngang lời Y tiên, khóe môi khẽ nhấc lên, cong
thành một nụ cười khổ: "Kim Kiền ---- Nàng tuyệt đối sẽ không...Nàng
chưa bao giờ nghĩ tới tâm tư của Triển mỗ đối với nàng..."
"Sao?" Y tiên Độc thánh đồng thời ngẩn ra.
Triển Chiêu hé mở đôi mi dài, trên dung mạo anh tuấn chan chứa ý cười mông
lung: "Mặc dù Kim Kiền lúc nào cũng vui vẻ vô tư, nhưng lại là người chí tình chí nghĩa. Nếu nàng biết Triển mỗ bị thương chính là vì cứu nàng,
vậy...Về sau bất luận nàng đang gặp tình huống nguy hiểm, tính mạng nguy ngập, nhất định cũng sẽ tìm phương nghĩ cách gánh vác một mình, mà
không muốn liên lụy đến Triển mỗ lần nào nữa..."
Y tiên, Độc thánh trợn to bốn mắt, kinh ngạc nhìn Triển Chiêu.
"Như vậy, hỏi sao Triển mỗ có thể nói với nàng..." Trong con ngươi đen của
Triển Chiêu luân chuyển thứ ánh sáng đưa tình, dịu dàng ngập sắc: "Triển mỗ nỡ lòng nào mà...Nói với nàng..."
Ánh trăng sáng tỏ như nước lung linh xao động, trải mình xuống một thân lam ảnh như tùng.
Từng sợi tóc đen mỏng manh phất qua tuấn nhan như ngọc, khóe môi chát đắng, tuy khổ...Nhưng say lòng người...
Cho dù Y tiên Độc thánh ngang dọc giang hồ mấy mươi năm, gặp qua không biết bao nhiêu hạng người, nhưng lúc này đây ngực cũng không khỏi thắt lại.
"Độc lão, thấy sao?" Y tiên thở hắt ra một hơi, quay đầu nhìn Độc thánh, vẻ mặt đắc chí.
Sắc mặt Độc Thánh âm u, trừng mắt liếc Triển Chiêu một cái đầy hung dữ: "Miễn cưỡng qua ải!"
Triển Chiêu ngớ ra, không hiểu chuyện gì: "Nhị vị tiền bối?"
"Ha ha ha ha..." Y tiên cười to sảng khoái: "Quả nhiên, quả nhiên, ta không nhìn lầm người!" Nói xong, lấy từ trong lòng ra một bình sứ bỏ túi, đưa cho Triển Chiêu nói: "Đây là bổ tâm đan do ta và độc lão góp sức bào
chế cho ngươi, mỗi đêm uống vào một viên, sau đó điều tức nửa canh giờ,
một tháng sau bảo đảm ngươi thuốc đến bệnh trừ, sinh long hoạt hổ!"
"Việc này ----" Triển Chiêu trợn trừng hai mắt, ngơ ngác nhận lấy bình thuốc, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, vội ôm quyền nói: "Triển
Chiêu đa tạ nhị vị tiền bối!"
"Không cần cảm tạ." Y tiên vỗ bộp
bộp vào bả vai Triển Chiêu cười nói: "Nào nào nào, thành thành thật thật nói cho lão già này biết, là ngươi phát hiện mình thích Kim Kiền trước, hay phát hiện Kim Kiền là nữ tử trước?"
"..."
Triển Chiêu nhìn thẳng Y tiên, mắt sáng trợn tròn, một màu đỏ ửng lặng lẽ tràn từ
hai gò má lên tới mép tai, thốt nhiên sụp mắt, hàng mi dài run run không ngớt, thật lâu sau mới ấp a ấp úng thấp giọng nói: "Vãn, vãn bối phát
hiện mình chung tình với Kim Kiền lúc, còn, còn chưa biết được Kim Kiền
là nữ tử..."
"Ha ha ha ha ----" Y tiên cười to một trận: "Vậy không lẽ ngươi tưởng là...Mình bị đoạn tay áo?"
Hai tai của Triển Chiêu đỏ đến gần như trong suốt, vận hết toàn bộ sức lực mới có thể gắng gượng gật gật đầu.
"Vậy nếu đồ nhi ta là nam tử thật, thì ngươi phải làm sao đây?" Độc thánh đột nhiên thốt ra một câu lạnh buốt.
Thân thể Triển Chiêu run lên, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Độc thánh:
"Triển Chiêu cũng từng hỏi qua chính mình..." Mi dài lay động, thấp
thoáng trong đó chút ý cười trong vắt, môi buông ra lời kiên định:
"Triển Chiêu chỉ biết, cả đời này, chỉ chung tình với một mình Kim Kiền, nếu nàng là nữ tử, Triển Chiêu sẽ không lấy ai khác ngoài nàng, nếu
nàng là nam tử, Triển Chiêu suốt đời không thành thân!"
Độc thánh nheo hai mắt lại, hất đầu đi hừ lạnh một tiếng.
"Tốt tốt tốt! Có được những lời này của ngươi rồi, thì về sau chúng ta chính là người một nhà!" Y tiên vỗ tay cười sang sảng.
Triển Chiêu ôm quyền cúi đầu: "Đa tạ tiền bối tác thành!"
"Hừ, có phải là người một nhà hay không còn chưa chắc đâu!" Độc thánh lạnh
giọng lầm bầm: "Ta thấy ---- đồ nhi ta không hề có tâm tư này với
ngươi."
Triển Chiêu sững lại.
"Ầy, Độc lão, ngươi cũng già đầu rồi mà còn ăn dấm chua làm gì chứ? Vả lại dù đồ nhi của chúng ta có gả cho ai đi nữa, thì vẫn là đồ nhi của chúng ta kia mà!" Y tiên lắc
đầu trêu chọc, rồi lại quay qua phía Triển Chiêu, thần sắc nghiêm túc:
"Thế nhưng lời Độc lão nói cũng không phải là vô lý đâu, Triển Chiêu,
nếu ngươi cứ mãi không nóng không lạnh như vậy, không sợ đồ nhi ta bỏ
chạy mất ư?"
"Bỏ chạy?" Triển Chiêu sửng sốt.
"Hừ! Đồ nhi
ta là một tia chớp từ trên trời giáng xuống, không phải tầm thường! Nếu
ngươi cứ tiếp tục lề mề, đợi trời cao triệu hồi nó về rồi, đến lúc đó ta coi ngươi làm thế nào!" Độc thánh bên cạnh nói ra lời quái gở.
"Từ trên trời giáng xuống..." Trong lòng Triển Chiêu giật nảy dữ dội, trong đầu lại vô duyên vô cớ chớp lên hình ảnh vị Tử Dần đạo trưởng dáng dấp
như tiên nhân gặp ở Đinh trang hôm nào, cả chiếc vòng tay kỳ dị mà đạo
trưởng đưa cho Kim Kiền, làm nàng vui sướng như điên.
Một loại dự cảm nguy cấp bùng lên không lý do, như ngọn lửa cháy rực cả nội tâm của Triển Chiêu.
Triển Chiêu đột nhiên nhìn về phía Y tiên, ôm quyền nói: "Tiền bối, có thể
thuật lại lai lịch của Kim Kiền cho vãn bối biết hay không?"
Y
tiên thở ra một hơi thật dài, liền tỉ mỉ kể lại cho Triển Chiêu tình
cảnh gặp được Kim Kiền, cuối cùng, còn bồi thêm một câu: "Lai lịch của
Kim Kiền siêu việt lạ thường, lời nói cử chỉ lại vô cùng đặc biệt, có
khi ta và độc lão cũng hoài nghi, phải chăng mình đã thu nhận một người
trời làm đồ đệ."
Sắc mặt Triển Chiêu tái nhợt, hai con ngươi đen
như vực sâu không đáy, toàn thân rỗng tếch như người mất hồn, cứng đờ
như khắc ra từ đá.
Cả phòng tĩnh mịch.
Y tiên và Độc thánh ngươi nhìn ta, ta liếc ngươi, xong ho khan một cái:
"Khụ, à, chúng ta còn có chuyện quan trọng bên mình, đi trước một bước."
Nói rồi phất tay áo một cái: "Đi thôi!"
Hai người nhảy ra khỏi cửa sổ cùng một lúc, tiếng đối thoại rời rạc loáng thoáng vọng vào.
"Độc lão ngươi, nhắc tới chuyện đó làm gì hả?"
"Còn không phải vì ta muốn giữ lại đồ nhi ngoan à, nếu Triển Chiêu này có
thể giữ đồ nhi lại thật, thì ta sẽ đồng ý gả đồ nhi cho hắn!"
"Nói thì không sai, có điều...Xem thần sắc của Triển Chiêu kia...Haizz! Thật là làm khổ đứa nhỏ này rồi..."
"Hừ, muốn lấy đồ nhi của Độc thánh ta làm vợ, tất nhiên phải chịu khổ một chút!"
"Ngươi đó! Thật là già đầu rồi mà không đứng đắn!"
"Hừ!"
Thế nhưng bên trong phòng, chẳng có câu nào của màn đối thoại ấy lọt vào trong tai Triển Chiêu.
Triển Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ như trước, thật lâu sau, cơ thể mới thoáng lắc lư chao đảo, cứ như đã mất đi hồn phách, dợm từng bước ra
khỏi phòng, đi tới phía trước cửa sổ của sương phòng sát vách, kéo mở
khung cửa sổ, vươn người nhảy vào trong, chạm đất không tiếng động.
Trong phòng, mùi dược hương phảng phất mơ hồ, nhẹ nhàng thấm vào trong tim phổi của Triển Chiêu.
Như thể bị mê hoặc tâm thần, Triển Chiêu cứ thế dọ dẫm bước đi về nơi phát
ra mùi hương, lặng lẽ nhìn vào cái người đang ngủ say trên giường.
Dưới ánh trăng ấm áp vỗ về, người nọ ôm chăn chìm vào giấc ngủ ngọt ngào,
chốc chốc trong miệng lại phát ra tiếng nói mê khe khẽ, hơi thở mềm mại
mỏng manh tựa như lông chim khuê chọc màng tai của Triển Chiêu.
"Kim Kiền....." Giọng nói trong trẻo của Triển Chiêu trầm khàn như vướng
phải bụi mù, ánh mắt chăm chú nhìn Kim Kiền như chứa lửa, nóng rực quay
cuồng: "Kim Kiền......Nàng......Sẽ.....đi sao?"
Nắm tay đột nhiên siết chặt.
"Không cho phép....Triển mỗ không cho phép......."
Trong bóng đêm thâm sâu, Triển Chiêu chậm rãi ngồi xuống bên thành giường,
đầu ngón tay chạm nhẹ vào tóc mai của Kim Kiền, con ngươi đen đong đầy
sắc nước, lấp lánh rung động, bờ môi khẽ run thoát ra hơi thở ấm áp,
chậm rãi kề sát môi Kim Kiền.
Ngay vào lúc chạm vào đôi môi mà
mình ngày nhớ đêm mong, Triển Chiêu chợt cảm thấy một dòng điện chạy lên từ cánh môi, nháy mắt đã lan khắp toàn thân, lập tức cả người tê dại,
đầu óc trống rỗng.
Một luồng nhiệt bùng lên khắp người Triển Chiêu, như thể tơ nhện li ti, ôm trọn lấy hai bóng người đang gắn bó bên nhau.
Tia sáng mỏng manh rơi vãi lên gối chăn, tình cảm dịu dàng chảy tràn trong
nhịp đập, tóc đen của Triển Chiêu quấn lấy tóc tơ của Kim Kiền, tựa như
kết tóc.
Dường như đã qua rất lâu, lại tưởng chừng chỉ trong chớp mắt, Triển Chiêu thình lình mở to hai mắt, giật lùi ra xa, khuôn mặt
tuấn tú bừng lên màu đỏ tuyệt mĩ, ánh mắt mơ màng quyến luyến trên đôi
môi mềm trơn ướt của Kim Kiền, khó thể tách rời.
Hầu kết đảo lộn, siết chặt hai đấm, Triển Chiêu thở nhẹ ra một hơi, ép buộc bản thân
phải dứt ánh mắt đi, chuyển qua đống chăn nệm đã bị Kim Kiền vo thành
một cục hất sang bên, thầm than một hơi, đưa tay đắp lại chăn cho Kim
Kiền, sau đó kiên quyết xoay người rời đi.
Đến khi ra khỏi phòng, Triển Chiêu ngước mắt nhìn vào vầng trăng soi tỏ trời đêm, hai má vẫn
chưa bớt nóng, nhưng trong ánh mắt đã không còn nửa điểm chần chừ, chỉ
còn lại ánh mắt kiên định lấp lánh như sao.
Trong khi đó phía
trên nóc sương phòng của Kim Kiền, một bóng người khoanh chân ngồi
thẳng, nhìn xuống bóng lưng của Triển Chiêu, chậm rãi nheo đôi mắt đẹp
lại, vết sẹo xấu xí cắt ngang nửa khuôn mặt hiện lên dưới ánh trăng lại
xinh đẹp vô cùng.
*
Chim bay sắc thu nhàn, trời quang mây khói đưa.
Vào buổi sáng, ở bên ngoài cửa Tây thành Biện Kinh, một chiếc xe ngựa mui
đen song mã ngừng ở ven đường, bên cạnh buộc một con tuấn mã màu nâu
sẫm. Kề bên xe ngựa, chính là phủ doãn phủ Khai Phong Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và bốn vị giáo úy Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu
Hổ. Mà ở đối diện bọn họ, là một thư sinh áo xanh, một thanh niên áo
lam, một hiệp khách áo trắng và một thiếu niên gầy gò, chính là bát phủ
tuần án mới nhậm chức Nhan Tra Tán, hộ vệ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường
và Kim Kiền đang chuẩn bị xuất hành.
"Lên đường lần này phải cẩn
thận một chút!" Bao đại nhân nhìn vào nhóm người Nhan Tra Tán, trên
khuôn mặt đen luôn luôn uy nghiêm, lúc này lại thoáng lộ vẻ không đành
lòng.
"Ân sư yên tâm, Nhan Tra Tán đi lần này nhất định sẽ tìm ra chứng cứ tạo phản của Tương Dương Vương!" Nhan Tra Tán mặc một bộ áo
dài thường phục màu xanh ôm quyền nói.
"Vạn lần không được làm
việc khiên cưỡng." Bao đại nhân nét mặt lo lắng: "Nếu có việc gì khó
giải quyết, cứ dùng bồ câu đưa tin về, vi sư và Công Tôn tiên sinh nhất
định sẽ hết lòng giúp ngươi!"
"Đa tạ ân sư, đa tạ Công Tôn tiên sinh!" Hai hốc mắt của Nhan Tra Tán đỏ lên, cúi đầu chắp tay thi lễ.
Bao đại nhân gật gật đầu, lại nhìn sang ba người Triển Chiêu, Bạch Ngọc
Đường và Kim Kiền: "Chuyến đi này, sẽ vất vả cho Triển hộ vệ, Kim giáo
úy và Bạch thiếu hiệp!"
"An toàn của Nhan đại nhân cứ bảo đảm trên người Bạch mỗ!" Bạch Ngọc Đường lớn giọng, tự tin tràn trề.
"Thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực bảo vệ Nhan đại nhân không mất một sợi tóc!" Kim Kiền thốt nên lời quả quyết.
"Đại nhân an tâm!" Triển Chiêu ôm quyền, tiếng nói trong trẻo khí phách, lại nhìn về phía bốn người nhóm Vương Triều: "Từ nay về sau, Bao đại nhân
còn nhọc bốn vị huynh đệ lo lắng nhiều hơn."
"Triển đại nhân cứ yên tâm!"
Tứ đại giáo úy đồng thời ôm quyền, trong ánh mắt nhìn Triển Chiêu tràn
ngập vẻ không nỡ, đến cả hai mắt của Triệu Hổ cũng đỏ lên, hít mũi nói:
"Triển đại nhân...Các người phải, phải về sớm nhé!"
Triển Chiêu cười nhạt gật gật đầu.
"Triệu Hổ, ngươi coi một tên lớn ngòng như ngươi mà khóc sướt mướt như vậy quá là bẽ mặt đi." Bạch Ngọc Đường trêu.
"Ta, ta không khóc!" Triệu Hổ quệt mũi, quật cường nói.
"Yên tâm, ta về nhất định sẽ mang cho bốn vị đại ca một núi đặc sản địa phương!" Kim Kiền vỗ ngực một cái.
"Nãy giờ ta chờ có mỗi câu này! Bọn ta đều mở to mắt chờ ngươi về đấy!" Trương Long cười ha hả nói.
Bao đại nhân nhìn mọi người, lắc đầu cười khẽ, nhấc mắt nhìn lướt qua sắc
trời, nói: "Thời gian không còn sớm, nên lên đường đi thôi."
Mọi người nhìn về phía Bao đại nhân, thần sắc nghiêm trang.
"Ân sư bảo trọng!" Nhan Tra Tán bước lên xe ngựa trước tiên, ôm quyền cất giọng: "Học trò đến đây từ biệt!"
Kim Kiền cũng vui vẻ bước lên xe ngựa, Bạch Ngọc Đường xoay người lên phía đầu xe, nắm roi thúc con ngựa kéo xe.
Triển Chiêu vén lam bào, trở người lên ngựa: "Đại nhân, Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ đến đây cáo từ!"
"Triển hộ vệ!" Công Tôn tiên sinh đột nhiên tiến lên một bước, mắt phượng chớp sáng, giương mắt nhìn Triển Chiêu, dường như muốn ám chỉ điều gì.
"Công Tôn tiên sinh ---- xin yên tâm, hết thảy đều không đáng ngại!" Triển Chiêu mỉm cười, ánh mắt trong vắt.
Đôi mắt phượng của Công Tôn tiên sinh khẽ nhướng lên, chỉ một thoáng liền
sáng tỏ, thầm thở ra một hơi, cười nho nhã: "Hành sự cẩn trọng, liệu sức mà làm!"
Triển Chiêu cười nhạt ôm quyền.
Mọi người bên cạnh trông thấy vô cùng khó hiểu.
"Thối Miêu, ngươi với Công Tôn tiên sinh làm trò bí hiểm gì vậy?" Bạch Ngọc
Đường đánh xe đi song song với ngựa của Triển Chiêu, vẻ mặt ngờ vực.
"Đúng, đúng, Triển đại nhân, có phải Công Tôn tiên sinh cho ngài cẩm nang diệu kế gì đó không?" Kim Kiền thò đầu ra khỏi xe ngựa, vẻ mặt kích động
hỏi.
Triển Chiêu liếc nhìn hai người một cái, cười khẽ lắc đầu, phóng ngựa đi trước.
"Thối Miêu! Ngươi đi chậm một chút coi!" Bạch Ngọc Đường đánh xe ngựa đuổi theo sát gót, làm tung lên một trận bụi cát.
Trên con đường nhỏ uốn quanh, một xe một ngựa đi xa mất hút.
Bao đại nhân nhìn mãi theo đoàn người dần dần khuất bóng, trên gương mặt đen uy nghiêm hiện lên nét lo lắng mơ hồ.
"Mong rằng chuyến này bọn họ có thể trở về bình an ..."
"Đại nhân an tâm, cát nhân đều có thiên tướng!"
"Đúng! Cát nhân đều có thiên tướng!" (*)
(*)Người tốt tự nhiên đã có trời giúp.
*
Trên chiếc xe ngựa dằn xốc, Nhan Tra Tán bình tĩnh nhìn người đối diện đang
lấy từ trong bọc ra một đống đồ, trên gương mặt nho nhã thanh tú hiện ra vẻ ngơ ngác:
"Kim, Kim huynh, mấy thứ này là..."
"Sương
khói đạn gây rối loạn, đạn chồn hôi, bom cay, đạn tia chớp các loại..."
Kim Kiền chỉ vào sáu gói dược to chất ở bên trái nói.
"Vậy bên này thì sao ----" Nhan Tra Tán nhìn qua một đống chai lọ to nhỏ màu sắc khác nhau ở bên phải.
"Tam tiếu tán, cười nửa bước điên, xác não thần đan, thiên địa đồng thọ đại
độc hoàn...Còn có...Ừm ---- Tóm lại, chính là các loại độc dược phòng
thân!" Kim Kiền dựng thẳng một ngón tay: "Có câu binh đến tướng ngăn,
nước đến đất chặn, mặc kệ hắn là Tương Dương Vương, đội quân cương thi
sát thủ, hay là toán mỹ nữ hút hồn, đến một tên đạp chạy một tên, đến
hai tên quăng ngã hai tên!"
Nhan Tra Tán rút ngay ngón tay đang
muốn chạm vào một bình nhỏ lại, cảm thấy sống lưng lạnh run từng chập,
lại chỉ vào một chồng gói dược to nhất ở chính giữa: "Đây là gì..."
"Cái này là quan trọng nhất! Là vật cứu mạng!" Kim Kiền trừng trừng mắt nhỏ: "Thuốc giải bản cải tiến, viên mọi sự đại cát bản cải tiến, viên chữa
thương thuận khí bản cải tiến, kim sang dược cầm máu bản cuối cùng, mỡ
nối xương, bột sinh cơ, viên tăng thịt...Còn có cả kim chỉ may vết
thương hở, dao kéo để cắt thịt tách xương, tóm lại là đầy đủ mọi thứ!"
Nhan Tra Tán gật gật đầu vẻ mặt lĩnh ngộ, sau cùng chỉ vào bình thuốc bột mà Kim Kiền đang rắc lên người: "Kim huynh cái ngươi đang dùng là gì vậy?"
"A, cái này hả, là bột lục thần (*) để đuổi muỗi." Kim Kiền đóng nắp bình
lại, đưa cho Nhan Tra Tán: "Nhan đại nhân muốn rắc một ít không?"
(*)lục thần (tim, phổi, gan, thận, lách, mật)
"Đuổi muỗi?" Nhan Tra Tán nghệt ra.
"Đúng vậy, gần đây muỗi nhiều lắm!" Kim Kiền xoa miệng: "Tối hôm qua ngủ mơ
cũng thấy muỗi cắn ta một phát, muỗi này thật là càng ngày càng càn
rỡ..."
Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe bên ngoài xe vọng vào tiếng ngựa hí vang.
Lại nghe Bạch Ngọc Đường đang đánh xe cười tung một trận: "Ha ha ha ha,
Thối Miêu, ngươi rõ là càng ngày càng không ra gì, cưỡi ngựa cũng cưỡi
không xong, thôi thì ngươi tới đây đánh xe, Ngũ gia ta đi mở đường còn
tốt hơn!"
"Không cần!" Giọng Triển Chiêu lạnh thấu đến xương.
"Thối Miêu ngươi đừng có khoe tài, vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là Tiểu Miêu ngươi ngã cắm mông lên trời!"
"Không nhọc Bạch huynh lo lắng!"
"Gừ, không nhìn được tâm người tốt!"
Bên ngoài xe một miêu một thử lại bắt đầu tiết mục đấu võ mồm.
Nhan Tra Tán lại dời mắt về phía Kim Kiền, cảm phục từ tận đáy lòng: "Kim huynh, ngươi đúng là đã chuẩn bị đầy đủ hết!"
"Nhan đại nhân quá khen! Kim Kiền cười hì hì: "Nhan đại nhân chuẩn bị cũng
đâu thua gì!" Nói xong, tiện tay chỉ vào một cái rương bằng trúc mây cực to ở phía sau sườn xe.
"Sao?" Nhan Tra Tán kinh ngạc: "Đây không phải là đồ của Kim huynh sao?"
"Gì cơ? Không phải của Nhan đại nhân?" Kim Kiền gãi đầu: "Chẳng lẽ là của
Triển đại nhân hay Bạch Ngũ gia?" Nói xong, Kim Kiền vén màn xe lên,
rướng giọng hỏi: "Triển đại nhân, Ngũ gia, cái rương trong xe là của các người à?"
"Rương?" Bạch Ngọc Đường dừng xe ngựa lại, nét mặt nghi ngờ.
"Rương nào?" Triển Chiêu kéo xoay đầu ngựa, đi tới cạnh sườn xe: "Triển mỗ không hề trang bị rương hòm gì cả."
"Ôi chao?" Kim Kiền trợn to mắt nhỏ.
*
"Cái rương này nặng cực!" Bạch Ngọc Đường chung sức với Triển Chiêu khiêng
chiếc rương trúc mây đến vệ đường, đập đập bụi trên tay áo oán giận nói.
"Chẳng lẽ là lộ phí dự phòng Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh cấp cho chúng
ta?" Mắt nhỏ của Kim Kiền sáng bừng, suy nghĩ viễn vông.
"Lộ phí đều ở cả trên người Nhan mỗ..." Nhan Tra Tán bất đắc dĩ.
"Vậy đây là cái gì?" Bạch Ngọc Đường sờ cằm.
"Mở ra xem." Triển Chiêu bước lên muốn mở nắp rương ra, lại phát hiện chiếc rương này được khóa từ bên trong.
"Quái lạ!" Bạch Ngọc Đường rút bảo kiếm Họa Ảnh ra, giơ lên cao: "Bổ ra xem là biết ngay!"
Nói xong, chuẩn bị chém kiếm xuống, không ngờ ngay lúc này chiếc rương lại
lặng lẽ bật mở, một bóng đen chậm rãi nhô lên từ trong rương.
Bốn người tám mắt căng tròn y chang nhau, trăm miệng một lời quát lên kinh hoàng:
"Băng Vũ?!"
Đúng vậy, một khuôn mặt không biểu cảm không nhanh không chậm đứng lên khỏi rương, đúng là Băng Vũ toàn thân đen kịt.
Trời cao ơi! Còn tưởng rốt cuộc cũng ném bỏ được cái kẹo cao su da trâu này
rồi chứ, sao tên mặt liệt này cũng bám theo tới đây hả?!
"Băng Vũ, ở chung với Kim Kiền!" Băng Vũ đứng ở giữa mọi người, giọng đều đều lên tiếng tuyên bố.
Nhan Tra Tán đỡ trán, Bạch Ngọc Đường bóp mày, Triển Chiêu hí mắt, cùng lúc phóng ra lãnh khí.
"Làm sao đây?!" Bạch Ngọc Đường trợn trắng mắt: "Chỗ này đã cách Khai Phong phủ hơn mười dặm, chẳng lẽ phải áp giải hắn về?"
"Cho dù có đưa hắn về, cũng khó đảm bảo được hắn không bám theo nữa..." NhanTra Tán thở dài một hơi.
"Cho nên?!" Kim Kiền cảm thấy sọc đen trên đỉnh đầu mình đang uốn éo mất trật tự: "Phải dẫn theo hắn sao?!"
Ánh mắt ba người đồng loạt bắn về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhíu mày, điềm tĩnh nhìn Băng Vũ một lúc lâu, mới trầm giọng nói: "Trên đường phải nghe theo lệnh của Nhan đại nhân mà làm việc, không
được tự tiện hành động!"
Băng Vũ gật đầu.
"Phải phải phải, vừa hay Ngũ gia ta đánh xe đánh đến nỗi phát chán, ngươi đến rất đúng
lúc, đi đánh xe đi!" Bạch Ngọc Đường nheo mắt hoa đào lại: "Hầu hạ Nhan
đại nhân cho cẩn thận, nếu có gì sơ sót, Ngũ gia ta nhất định sẽ cho
ngươi chết không toàn thây!"
Băng Vũ tiếp tục gật đầu.
"Còn nữa, còn nữa! Dọc đường nghỉ ngơi ở trọ, mua cơm châm trà, đun nước rửa chân, chạy việc gác đêm, mua đặc sản địa phương, ngươi phải phụ trách
trọn gói!" Kim Kiền bày ra cái mặt thừa nước đục thả câu.
Băng Vũ ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Ôi chao? Như vậy cũng chịu sao?" Kim Kiền ngỡ ngàng.
"Chỉ cần, có thể ở chung, với Kim Kiền." Băng Vũ ngẩng đầu, trên nửa gương mặt tuyệt sắc toát ra vẻ kiên định: "Đều được!"
"Ta hết cách rồi ----" Kim Kiền ôm đầu kêu rên.
Bạch Ngọc Đường xoa nắn huyệt thái dương, Triển Chiêu khẽ thở dài một hơi.
Nhan Tra Tán nhẹ lắc đầu, tiến lên một bước nói với Băng Vũ: "Một khi đã
vậy, ngươi cứ đi cùng với chúng ta." Dừng một chút, lại nhíu mày nói:
"Nhưng mà, thân phận của ngươi...Tốt hơn nên đặt cho ngươi một cái tên
giả, gọi là..."
Nhan Tra Tán sụp mắt suy nghĩ: "Băng Vũ...Băng Vũ ----" Đột nhiên nâng mắt: "Chi bằng gọi ngươi là ---- Vũ Mặc, tạm thời
làm thư đồng cho Nhan mỗ được không?"
"Vũ Mặc..." Băng Vũ nhìn chằm chằm Nhan Tra Tán: "Băng Vũ, về sau chính là, thư đồng Vũ Mặc..."
"Được rồi được rồi, mau đi mau đi, trời cũng muốn tối rồi đó, còn không đi
nhanh, chẳng lẽ mới đêm đầu tiên ra khỏi nhà đã muốn ăn ngủ ngoài đồng
hoang à?" Kim Kiền ủ rũ đi lên xe ngựa kêu to.
Bạch Ngọc Đường
tháo một con ngựa ra khỏi xe, bọc kỹ yên ngựa, trở người leo lên, quay
qua Triển Chiêu cười nói: "Thối Miêu, Ngũ gia đi mở đường với ngươi,
tránh cho ngươi lại té xuống đất, té tới bẹp cái mặt mèo."
Triển Chiêu lườm Bạch Ngọc Đường một cái, lên ngựa ngồi chỉnh tề, không màng để ý tới.
Nhan Tra Tán theo sau Kim Kiền ngồi vào trong xe ngựa, ngoắc Băng Vũ: "Băng...Vũ Mặc, còn không tới đánh xe?"
Băng Vũ tiến lên mấy bước nhảy lên xe ngựa, nhanh nhẹn đánh xe đi.
"Xuất phát! Mục tiêu là khách sạn cao cấp có đồ ăn ngon có giường cao gối mềm!" Kim Kiền tinh thần sáng láng mở miệng hô to.
"Khụ, Kim huynh, lộ phí trên người Nhan mỗ không nhiều lắm đâu..."
"Ôi chao? Không phải chứ? Hoàng Thượng lại keo kiệt như vậy?!"
"Khụ khụ khụ, chúng ta cải trang xuất hành không nên khoa trương quá mức..."
"Nhan đại nhân, tục ngữ nói ở nhà thì tiết kiệm, ra khỏi cửa thì phải mang
nhiều lộ phí, ngài lớn nhỏ gì cũng là một khâm sai..."
"Kim Kiền!"
"Vâng, thuộc hạ lập tức khóa miệng! Triển đại nhân!"
"Tiểu Kim Tử, không cần lo, Ngũ gia còn rất nhiều bạc đây!"
"Bạch Ngũ gia, sao ngài không nói sớm!"
"Bạch huynh!"
"Thối Miêu, ta sẵn lòng mời Tiểu Kim Tử ăn ngon ngủ ngon, ngươi quản được sao!"
"Bạch Ngọc Đường!"
"Triển hộ vệ...Bạch thiếu hiệp...Kim giáo úy...Haizz..."
Gió mát vờn mây, ý thu đùa hoa.
Lọn tóc mai bên má khẽ khàng quét qua vết sẹo trên mặt, râm ran ngứa. Băng
Vũ nhìn bốn người cãi nhau, bên trong con ngươi nước xinh đẹp nhấp nháy
nhiều đốm sáng, thứ ấm áp mà ngay cả bản thân cũng không phát giác ra.
Lúc này Băng Vũ cũng không biết rằng, cái tên Vũ Mặc này không chỉ đi theo
mình đến cuối đời, mà còn cùng với bát phủ tuần án Nhan Tra Tán, Ngự
tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường,
chiêu quỷ thông thần Kim giáo úy, vang danh khắp đại giang Nam Bắc, lọt
vào sử xanh, lưu danh thiên cổ.
*
Ngoại truyện nho nhỏ:
Nếu Tiểu Kim biết Tiểu Miêu tẩu hỏa nhập ma là vì cứu mình thì sẽ như thế nào?
Đương nhiên là ----
Tiểu Miêu tẩu hỏa nhập ma là vì cứu ta?
Lão Bao, Công Tôn gậy trúc, tứ đại giáo úy, trăm vạn dân chúng Biện Kinh sẽ giẫm mặt ta thành cái bánh dẹt đạp ta thành đồ cặn bã, khiến ta chết
không có chỗ chôn nghiền xương thành tro tản ra thành khói a a a a
a.....
Vạn vạn lần không thể để cho Tiểu Miêu mạo hiểm vì ta.
Cái gì? Lỡ như thực sự đụng độ nguy hiểm mức siêu cấp sao?
Ta còn có viên giả chết đây, nếu thực không xong thì nằm ngay đơ giả chết, hừm hừm hừm.
Tóm lại, Tiểu Miêu an toàn, ta mới có khả năng sống sót (không bị Công Tôn
gậy trúc tra tấn tới chết), Tiểu Miêu vô sự, ta mới có khả năng kiếm bạc (cam đoan sản phẩm tùy thân của Tiểu Miêu nguồn tiêu thụ dồi dào).
Cho nên, Tiểu Miêu đại nhân, ngài nhất định phải sống lâu trăm tuổi mọi sự đại cát!
.... .....
Cho nên, việc Triển Chiêu phỏng đoán là chính xác...