Đen Trắng Kết Hợp

Chương 37

Người con gái xinh đẹp lạnh lùng là chị hai của Triệu Duyệt, gọi là Triệu Nhạc.Tô Dã Nghi thế mới biết Triệu Duyệt không phải con độc nhất, ngoại trừ Triệu Nhạc, anh còn có một chị cả. Sau khi biết qua quan hệ gia đình của anh, Tô Dã Nghi rốt cục biết tại sao Triệu Duyệt lại táo bạo đáng đánh đòn như vậy.

Hóa ra từ nhỏ đã được cưng chiều…

Thông thường, người sinh ra trong gia đình giàu có hẳn là không thể nào chăm sóc; thông thường, người con gái bộ dáng xinh đẹp ăn mặc tinh tế hẳn là không thể nào thích dọn dẹp…

Nhưng Triệu Nhạc khác biệt, Tô Dã Nghi ngồi trong phòng khách, mắt thấy Triệu Duyệt (Lam Anh: đáng ra phải là Triệu Nhạc chứ nhỉ -.-) chỉ huy công nhân chuyển nhà vào vào ra ra, ngay cả Tiếu Mạt Mạt cũng chưa sắp xếp công việc giúp cô một tay. Triệu Duyệt càng không cần phải nói, không coi ai ra gì đi đi lại lại trong phòng đánh giá, khi thì phàn nàn đèn bàn quá nhỏ quá mờ, khi thì phàn nàn đồ dùng trong nhà quá cũ quá nát, khi thì phàn nàn gian phòng quá tồi quá hẹp…

Tô Dã Nghi coi như không có anh, tự ý chìm sâu vào trong lo lắng…

Bị Triệu Duyệt thấy Dịch Tự thì phải làm sao? Bị Dịch Tự thấy Triệu Duyệt thì phải làm sao?

Chờ Triệu Nhạc giúp Triệu Duyệt dọn dẹp phòng xong đã là hơn chín giờ. Lúc cô ấy rửa tay xong từ toilet ra ngoài, ngoảnh mặt về phía Tiếu Mạt Mạt kêu: “Ăn cơm đi.”

Thật ra Tô Dã Nghi sớm đã đói bụng, cô vốn định chờ buổi tối Dịch Tự trở về cùng ăn cơm, ai ngờ Triệu Duyệt bọn họ nửa nói nửa làm dọn dẹp lâu như vậy cũng không xong. Lúc này Triệu Nhạc nói đi ăn cơm, Tô Dã Nghi vui vẻ trong lòng, đứng dậy tiễn khách.

Ai ngờ Tô Dã Nghi còn chưa kịp mở miệng, Tiếu Mạt Mạt đã nắm giữ bả vai cô, xoay người cô lại, mặt đối mặt nói với Tô Dã Nghi: “Cùng đi đi, làm quen làm quen.”

Tô Dã Nghi từ chối: “Không được, mọi người đi đi, em còn có việc…”

Tiếu Mạt Mạt biến sắc: “Có phải em đang trách chị Mạt Mạt không? Có phải không thích chị mang Triệu Duyệt tới không? Nếu vậy, bây giờ chị dứt khoát dẫn cậu ta đi, không cho cậu ta vào đây ở.”

Tô Dã Nghi không lay chuyển được, đành phải nói: “Không phải, không phải.”

Bốn người ăn cơm tại một quán đồ cay Tứ Xuyên gần đó.

Toàn bộ bữa cơm Tô Dã Nghi đều rất yên lặng. Một mặt bởi vì cô rất muốn nhanh ăn cơm xong về nhà, mặt khác, đề tài của bọn họ luôn dừng lại ở vấn đề tình cảm của Triệu Duyệt, Tô Dã Nghi cũng không muốn nói chen vào.

Hành động không nói một lời chỉ lo vùi đầu ăn cơm này cuối cùng bị Triệu Duyệt tóm lấy kiếm cớ nói sang chuyện khác: “Đúng rồi Tô Dã Nghi, từ nhà chúng ta tới công ty mất bao lâu thế?”

Tô Dã Nghi ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Nhà chúng ta?”

“Đúng vậy, cô quên rồi à? Bây giờ chúng ta là người một nhà rồi!” Triệu Duyệt cười tít mắt, giống như đóa hoa.

Tô Dã Nghi sáng tỏ, sau khi uể oải “À…” một tiếng, cúi đầu đáp: “Khoảng mười lăm phút.”

Triệu Duyệt lại hỏi: “Người ở phòng ngủ thứ hai là ai thế, cô quen không? Chị Mạt Mạt nói đó là một người ở công ty chúng ta, tại sao chưa từng nghe cô nhắc tới vậy!”

Trái tim Tô Dã Nghi đập mạnh, vừa định trả lời, một giọng nói khác đã tiếp nhận câu chuyện: “Quên mất không dặn dò em, ở phòng ngủ thứ hai là một chàng trai…” Nói tới đây, Tiếu Mạt Mạt có ý vô ý liếc nhìn Tô Dã Nghi, “Chung sống không dễ lắm.”

Triệu Duyệt vẻ mặt hoảng sợ: “Anh ta có khuynh hướng bạo lực?”

Tô Dã Nghi phản ứng nhanh nhạy: “Không có.”

Tiếu Mạt Mạt cười “ha ha”, quay đầu nói với Triệu Nhạc: “Em trai cậu vẫn không chịu lớn, cứ như vậy làm sao theo đuổi được con gái!”

Triệu Duyệt một lòng muốn nói sang chuyện khác, lại chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vậy rốt cuộc ở chung không dễ lắm là như thế nào?”

Tiếu Mạt Mạt có phần nghiêm túc nói: “Không phải như em nghĩ, dù sao cậu ta cũng không giống em không đứng đắn như vậy, em đừng suốt ngày hi hi ha ha với người nhà tránh dọa người ta chạy mất.”

Triệu Duyệt nghe nói xong thì có vẻ đăm chiêu cười cười, Tô Dã Nghi nhìn bộ mặt tươi cười của anh, nhịn không được giải thích: “Thật ra anh ấy không khó ở chung như thế, chỉ cần anh đối tốt với anh ấy, anh ấy sẽ đối tốt với anh.”

Tiếu Mạt Mạt lại nói: “Thật không?”

Tô Dã Nghi kiên định nói: “Đương nhiên rồi.”

Tiếu Mạt Mạt nhìn cô, Tô Dã Nghi cũng quay lại nhìn cô ấy, thật lâu sau, Tiếu Mạt Mạt không chớp mắt, thở dài, cuối cùng không nói đề tài này nữa.d,đ,l,q,đ

Sau khi cơm no rượu say, Triệu Nhạc lái xe đưa Triệu Duyệt và Tô Dã Nghi đến dưới lầu, trước khi đi, Triệu Nhạc hạ kính xe xuống, rất nghiêm khắc nói với Triệu Duyệt: “Cảnh cáo cậu, lại đến tìm chị chị đánh gãy chân cậu!”

Triệu Duyệt ra vẻ cực kỳ uất ức: “Rất sợ đó!”

Tô Dã Nghi nhìn bộ dạng kia của anh, nhịn không được che miệng cười trộm.

Hai người cùng nhìn xe rời đi. Triệu Duyệt đột nhiên vui mừng hô to “Tự do muôn năm”, kinh động không hề ít gia đình trên lầu mở cửa sổ nhìn xuống.

Tô Dã Nghi bỏ lại Triệu Duyệt, che mặt chạy vào trong nhà.

Triệu Duyệt theo vào đến nơi, cùng cô đón một thang máy, sau khi Tô Dã Nghi nhấn d/đ.lq.đ tầng trệt, chủ động cách Triệu Duyệt ba bước. Triệu Duyệt kỳ quái nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Cô làm gì vậy?”

“Không làm sao cả!”

“Cách tôi xa như thế làm gì?”

Tô Dã Nghi trợn tròn mắt lên: “Cách anh gần như thế làm gì!”

Triệu Duyệt cười hì hì đến gần cô: “Cô rời xa tôi, tôi liền kề sát cô! Chúng ta là hàng xóm tốt đồng nghiệp tốt tương thân tương ái nha, cô ghét bỏ tôi như vậy tôi sẽ đau lòng!”

Toàn thân Tô Dã Nghi nổi da gà, vươn tay đẩy anh ra, cực kỳ nghiêm túc lớn tiếng quát anh: “Triệu Duyệt!”

Giọng nói này vang vọng trong thang máy nho nhỏ, Triệu Duyệt giật nảy mình, vẻ bình tĩnh nói: “Làm sao?”

Thang máy vừa lúc tới nơi, Tô Dã Nghi đi ra ngoài trước, vừa móc chìa khóa vừa nói lời đanh thép: “Hàng xóm là hàng xóm…” Tìm được chìa khóa nhắm ngay cửa chống trộm, Tô Dã Nghi lại quay đầu nhìn Triệu Duyệt nói, “Đồng nghiệp là đồng nghiệp.”

Triệu Duyệt đồng ý gật đầu: “Ừ, sau đó?”

Tô Dã Nghi vừa cố sức nhắm đúng ổ khóa, vừa tận tình khuyên bảo nói: “Nhưng mà, anh là nam tôi là nữ, đây là chuyện kinh thiên động địa không thể biến chuyển.”

Triệu Duyệt nghi hoặc: “Cho nên?”

Tô Dã Nghi: “Cho nên về sau những hành động mờ ám này của anh, còn cả những hành động làm người khác hiểu lầm nữa, hãy nói ít làm ít đi!”

Triệu Duyệt im lặng.

Tô Dã Nghi thấy hồi lâu anh không đáp lời, không khỏi quay đầu nhìn anh, đối diện Triệu Duyệt đang nghiêm túc đánh giá biểu hiện của cô. Anh nói: “Tô Dã Nghi, cô đột nhiên phân rõ giới hạn với tôi, là muốn tỏ rõ cho người nào xem sao?”

Lời này vừa dứt, cực kỳ đúng lúc, “rắc rắc” một tiếng, cửa được mở ra.

Nhưng mà, không phải chìa khóa Tô Dã Nghi mở ra cánh cửa này, mà là có người mở ra từ bên trong.

Tay Tô Dã Nghi trên ổ khóa cố gắng buông thõng xuống, cô muốn thấy rõ ràng biểu cảm của người bên trong kia, thế nhưng ngăn cách song sắt của cửa chống trộm, Dịch Tự bị chia nhỏ thành vài khối, mỗi khối đều không có cùng bộ dáng. Tô Dã Nghi thấy không rõ, vì thế chỉ có thể sững sờ vẽ ra một nụ cười, nói: “Hi.”

Dịch Tự nghiêng người mở cửa chống trộm cho cô, lại không chờ cô vào rồi đóng cửa giống thường ngày, mà một giây cũng không chờ lâu, xoay người trực tiếp đi vào phòng khách. lamanh/DĐLQĐ

Tô Dã Nghi nghe thấy Triệu Duyệt sau lưng cô nói: “Nhìn thật quen mắt nha.”

Dịch Tự đi đến sô pha, cầm điều khiển trên bàn trà tắt ti vi. Khi Tô Dã Nghi cởi giày vào nhà ngẩng đầu nhìn đồng hồ trước mắt, đã hơn mười một giờ, cô quan tâm đi đến bên cạnh Dịch Tự nói: “Trễ như vậy còn xem tivi à?”

Giọng nói của Dịch Tự cực kỳ nhạt: “Ừ.”

Triệu Duyệt ở cửa vòm kêu to: “Này, Tô Dã Nghi, nhất định phải cởi giày đi vào sao?”

Tô Dã Nghi giống như lúc này mới ý thức được sự tồn tại của Triệu Duyệt, quay đầu nhìn anh, thấy anh đang đáng thương tội nghiệp đứng ở đó không nhúc nhích. Tô Dã Nghi cảm thấy không đành lòng, nói thẳng: “Anh cứ như vậy vào đi, dù sao vừa rồi lúc chuyển nhà các anh cũng chưa cởi giày, ngày mai tôi lại quét là được.”

Triệu Duyệt hưng phấn đi tới, cũng trực tiếp đi tới trước người Dịch Tự và Tô Dã Nghi.

Dịch Tự cao hơn Triệu Duyệt, sau khi Triệu Duyệt đến gần, Tô Dã Nghi mới phát hiện. Cô cố gắng làm ra vẻ tự nhiên giới thiệu với Dịch Tự trước tiên: “Dịch Tự, đây là Triệu Duyệt, khách trọ mới chuyển vào.” Lại nói với Triệu Duyệt, “Đây là Dịch Tự, ách… khách trọ… ở phòng ngủ thứ hai.”

Xuất phát từ sự lễ phép, lúc Tô Dã Nghi nói chuyện với Triệu Duyệt, ánh mắt đặt trên người Triệu Duyệt, cũng bởi vì như vậy, cô tận mắt nhìn thấy ánh mắt Triệu Duyệt mở to đến vĩ đại, sau đó anh dùng một giọng điệu khiếp sợ nói: “Dịch Tự?!! Là Chúc Lỵ…”

Lúc này đến lượt ánh mắt Tô Dã Nghi mở to đến vĩ đại, cô không đợi Triệu Duyệt nói xong, trực tiếp chặn ngang kéo anh đi, vừa kéo vừa nói: “Tạm thời tôi có chuyện cần nhờ anh giúp đỡ!”

Tô Dã Nghi kéo Triệu Duyệt vào phòng bếp, rất nhanh đóng cửa lại, dùng khẩu hình nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được nhắc đến Chúc Lỵ với anh ấy! Cũng không được nhắc đến anh ấy với Chúc Lỵ!”

Triệu Duyệt cũng không giấu giếm giống cô, trực tiếp mở miệng: “Anh ấy là ai?”

Tô Dã Nghi sợ tới mức giậm chân: “Anh nói nhỏ chút đi!”

Triệu Duyệt cười hì hì nói: “Cô nói là Dịch Tự sao?”

Tô Dã Nghi trợn trừng mắt: “Trong căn nhà này còn có người khác sao!”

Triệu Duyệt ôm cánh tay đứng thẳng người: “Nói vì cái gì?”

Tô Dã Nghi: “Cái gì vì cái gì?”

“Vì cái gì không cho tôi nhắc đến?”

Tô Dã Nghi: “Tôi, dù sao vẫn…” Nói úp úp mở mở hồi lâu, cuối cùng cô không trả lời được nguyên nhân vì sao, ngược lại trên mặt ửng hồng một mảnh.

Triệu Duyệt nhìn thẳng mặt Tô Dã Nghi, anh híp mắt, không đứng đắn cong khóe môi, thần bí nói: “Không nói tôi cũng biết rõ.”

Tô Dã Nghi chấn kinh nhìn anh.

Triệu Duyệt đột nhiên cười to “Ha ha”, cười đến vô cùng lớn tiếng, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy tất cả phòng bếp đều theo tiếng cười của anh mà rung động, cô thật muốn vươn tay che cái miệng của anh…

Tốt nhất che ngạt chết anh.

Cuối cùng, Triệu Duyệt ngược lại trở nên đứng đắn, “Muốn tôi đồng ý rất đơn giản, về sau đối tốt với tôi một chút.”

Tô Dã Nghi buồn bực: “Tốt… Một chút?”

Triệu Duyệt nhiệt tình gật đầu.

Tô Dã Nghi tiếp tục buồn bực: “Làm thế nào… Tốt một chút?”

“Đói bụng nấu cơm cho tôi ăn, không biết làm thì ra ngoài mua giúp tôi hoặc giúp tôi gọi đồ ăn bên ngoài, tâm tình tôi không tốt cô phải an ủi tôi, tôi muốn nghe cô hát thì cô hát cho tôi…”

Tô Dã Nghi lập tức quay đầu đi.

Triệu Duyệt cười hì hì giữ chặt cô, sửa lại nói: “Vậy thỉnh thoảng làm cơm, thỉnh thoảng an ủi tôi, thỉnh thoảng hát một bài… Được không?”

Tô Dã Nghi oán giận nói: “Anh muốn nói thì nói đi! Tôi không phải osin của anh đâu!” Tiếp tục quay đầu đi.

Lúc này Triệu Duyệt không chặn cô nữa, Tô Dã Nghi một mình thở hồng hộc ra khỏi cửa phòng bếp đi tới phòng khách, trong lòng còn lúng túng giải thích cho Dịch Tự như thế nào, chờ đến khi cô đi đến phòng khách ngẩng đầu nhìn thì thấy…

Đâu còn bóng dáng Dịch Tự nữa?
Bình Luận (0)
Comment