*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thủy Lưu LyĐối mặt với sự cười nhạo từ đám bạn, Warner mắt điếc tai ngơ.
Trong lòng Warner, nếu đã trở thành người yêu thì tất nhiên sẽ để đối phương không có nỗi lo về sau. Nếu đến hôn nhân cũng không dám hứa hẹn cho người bầu bạn thì làm sao đủ tư cách nói yêu đối phương?
Bây giờ đã có kết luận, chính mình thích Mạc Vấn, mà Mạc Vấn lại không thích chính mình.
Chuyện đau khổ nhất trên đời không gì bằng bạn cho rằng đối phương thích bạn nên không cho đối phương sắc mặt tốt, đến khi bạn thích đối phương lại phát hiện đối phương không hề thích bạn.
Đây thật sự là một câu chuyện xưa bi thương.
Cách làm trước kia của Warner sai rồi, anh cảm thấy nên thả thì có thể lập tức thả xuống, nhưng anh lại không biết rằng nếu thật sự cầm được bỏ xuống được thì đã không gọi là yêu, mà là gạch.
Warner bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để đến gần một người, đắng lòng là chuyện lúc trước anh làm quá tuyệt tình, đến báo ân cũng trực tiếp chuyển một khoản tiền cho đối phương đến mức bây giờ anh không thể tìm được lý do nào để đến gần Mạc Vấn nữa.
Chủ động mời Mạc Vấn đi chơi?
Không, cậu ấy sẽ cho rằng anh uống nhầm thuốc.
Warner bình tĩnh phân tích.
Chuyện theo đuổi Mạc Vấn thế này không phải do Warner nhất thời ấm đầu, trong lòng anh đã sớm có cảm giác với Mạc Vấn, chỉ là lúc đó chưa quyết định mà thôi.
Bản tính con người đa số đều như vậy, lúc ngẩng đầu có thể nhìn thấy bóng lưng đối phương đều không vội, sau khi xuất hiện cản trở còn tự ám chỉ mình và đối phương không liên quan, chờ đến khi phát hiện đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt, mới quyết định lướt qua cản trở mà tiền về phía trước.
Từ nhỏ những người Warner tiếp xúc đều là những người có thể dùng để gia tăng lợi ích, vì đại cục có thể chém đứt lợi ích của một nhóm người, loại hành vi này không biết từ khi nào đã dần dần ảnh hưởng đến hai anh em bọn họ.
Đứa nhỏ nhà người ta sau khi nhận được quà sẽ không chờ đợi được mà mở ra xem nhưng anh em Warner lại suy nghĩ vì sao đối phương muốn tặng quà, bây giờ mở ra có phù hợp với lễ nghi không.
Dự định theo đuổi Mạc Vấn, có thể nói là chuyện khác người nhất mà Warner làm từ nhỏ đến lớn.
Không có những thứ khác chen vào, bởi vì cậu là người bình thường có địa vị thấp.
Tuy rằng nói người người bình đẳng, nhưng dựa trên cảm giác ưu việt trong lòng, phụ trợ sư và cơ giáp sư đều không để người bình thường vào mắt, có lẽ hành động và ngôn ngữ không biểu hiện ra điều đó nhưng cứ nhìn xem phụ trợ sư chưa bao giờ tìm người bình thường kết hợp là biết.
Cái này cũng là lý do vì sao cha của Pohl muốn làm giả máy dò cảm ứng để lừa dối Tiểu Pohl.
Cho dù là trẻ con, cũng sẽ có cảm giác với phản ứng của những người xung quanh. Lúc đa số mọi người đều tỏ vẻ tiếc hận nhìn bé, tâm lý của bé rất khó mà không xảy ra thay đổi.
Nhìn Warner rơi vào trầm tư đến nửa ngày cũng không nhúc nhích, Dick chớp chớp mắt nhìn Lambert, lại hé hé miệng hất cằm về phía Warner.
Lambert liếc mắt nhìn Dick, tuy rằng đối phương không ngừng nháy mắt với mình nhưng anh ta vẫn tiếp tục quay đầu tìm tòi diễn đàn, vẻ mặt không chút thay đổi: “Nếu mắt không thoải mái thì đến gặp bác sĩ khám thử đi.”
Dick ngay lập tức bị câu này chặn họng, ỉu xìu xụi người trên sô pha không động đậy.
Warner ngồi bên cạnh dường như bị động tác của anh ta làm bừng tỉnh, nâng mắt nhìn ba người, lúc ánh mắt quét đến chỗ Amber, bỗng nhiên hơi dừng lại một chút.
“Amber, sinh nhật của cậu sắp đến rồi nhỉ.”
Amber có chút được sủng ái mà lo sợ, bởi vì bình thường Warner cũng không mấy quan tâm lúc nào thì đến sinh nhật bọn họ chứ nói chi là cố tình mở miệng dò hỏi.
“Đúng vậy, còn hai ngày nữa.” Amber ngồi thẳng người, tính toán thời gian, trả lời.
Dick bật người ngồi thẳng trên ghế, tỏ vẻ rất hứng thú nhìn Amber: “Hôm đó cậu định làm gì?”
Làm gì là làm gì? Amber mơ hồ nhìn Dick: “Còn có thể làm gì, về nhà thôi, hằng năm tớ đều như vậy cả mà.”
Nghe vậy Dick chán nản xụi người xuống lần nữa, thở dài một hơi: “Tớ quên mất cậu là một bé ngoan.”
Sao tên này nói chuyện đều không để đức đời sau vậy nhỉ!!
Amber tức giận trả lời: “Vậy cậu nói xem phải làm gì bây giờ!”
“Tớ nói?” Dick trở mình ngồi dậy, hai mắt bắt đầu tỏa sáng.
“Nếu là tớ, tớ sẽ dùng một biệt thự trống, mới mấy cậu bé, mở mấy bàn tiệc rượu làm một buổi thịnh yến sinh nhật.”
Amber càng nghe càng tức giận, trực tiếp mở miệng: “Sau đó tới cái đại hội ba ba (xxoo) đúng không? Nhìn nhân phẩm của cậu là hiểu rồi.”
Warner nghe xong đề nghị của Dick cũng nhíu nhíu mày, cẩn thận nghẫm lại mới đề xuất ý kiến với Amber: “Tôi có một căn nhà trống, không bằng hôm đó mua thêm nguyên liệu đến chỗ tôi ăn cơm dã ngoại một hồi, cậu cũng có thể để Pohl đi cùng.” Vậy thân là bạn tốt của Pohl, Mạc Vấn chắc chắn cũng tới tham dự.
Suy nghĩ của Warner rất hay nhưng lại khiến Amber nảy sinh cảnh giác.
Nếu như cậu ta nhớ không lầm thì vừa rồi Warner nói có tình cảm với một người thường.
Lão đại là lão đại, em rể là em rể nha.
Amber ghét bỏ quét mắt nhìn Warner vài lần, thật sự cảm thấy chỗ nào cũng không hài lòng.
“Cậu tuyệt đối đừng có hứng thú với em trai tớ, chỉ bằng thân phận của cậu, nhà chúng tớ với cao không nổi.” Nhìn Warner, Amber vội vàng cho thấy lập trường cả nhà: “Nhà tớ hi vọng Pohl có thể tìm được người nào có địa vị thấp một chút, bản thân em ấy cũng không chịu nổi việc phung phí thời gian ở trong cung.”
Amber không hề muốn con đường tình cảm của em trai mình bị trở ngại, cho dù Warner bất chấp dị nghị, mạnh mẽ đón dâu thì cũng chỉ là danh không chính ngôn không thuận mà thôi.
Sắc mặt Warner hơi khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Amber, cắn răng nói: “Cảm ơn cậu đã khen tặng, cậu thật sự nghĩ quá nhiều rồi.”
Amber cẩn thận quan sát Warner một hồi, xác định người đối phương coi trọng không phải là Pohl mời cười gượng sờ sờ sau gáy, đồng ý đề nghị của Warner.
Dù sao đón sinh nhật ở nhà gì đó đúng là rất chán, vẫn nên tụ tập với bạn bè thì vui hơn nhiều.
Mạc Vấn ngủ quên cũng không biết có người đang có ý đồ xấu với mình, đồng thời đã chuẩn bị mọi chuyện chỉ chờ thời gian mà thôi.
Sau khi ánh mặt trời buổi chiều biến mất, nằm trên bãi cỏ cũng không còn ấm áp bằng buổi trưa, hơi lạnh xung quanh dần dần thẩm thấu vào trong quần áo.
Mở mắt ra nhìn sắc trời một chút, Mạc Vấn vỗ vỗ rễ cỏ trên người rồi mới đứng dậy đi thẳng đến căng tin.
Chắc Pohl đã tan học rồi nhỉ.
Mạc Vấn không ngờ bản thân chỉ ngủ một giấc mà lại ngủ tới tận lúc này, có lẽ bây giờ Pohl lại đang lảm nhảm trách móc chính mình không đến tìm cậu ta ăn cơm đây.
Nhưng mà cậu không ngờ, ở buổi học hôm nay, hai người Pohl và Edward chỉ vì một vấn đề mà tranh cãi cả một buổi trưa, mãi đến khi tan học hai người vẫn còn ở trong lớp mà dằn co, hai bên đều tự cho mình là có lý, không ai chịu phục ai, đến tận lúc này chỉ còn thiếu một trọng tài đến phân xử mà thôi.
“Cậu chờ đó, tôi gọi Mạc Vấn đến!”
Pohl càng nói càng tức giận, lập tức lấy Quang Não ra trước mặt Edward, nói.
Khóe miệng Edward nhếch lên, hơi đắc ý đáp trả: “Cậu tìm ai cũng vô dụng thôi, như vậy đi, để tránh cậu thông đồng nói dối với Mạc Vấn, chúng ta cùng đi tìm cậu ta đi.”
“Tìm thì tìm, để tôi xem rốt cuộc là cậu thắng hay là tôi thắng.” Pohl cắn răng trả lời, hung hăng đẩy cửa phòng học rồi nhanh chân đi ra ngoài.
Quả nhiên tên Edward này càng nhìn càng không vừa mắt, cả lớp có nhiều người như vậy sao cậu ta cứ một mực đuổi theo mình mà cắn bậy chứ, đúng là khiến người ta thấy chán ghét vô cùng.
Vì thế khi Mạc Vấn mới tới cửa căng tin đã bị Pohl gọi giật lại.
Mạc Vấn nghe tiếng, dừng bước, xoay người nhìn về phía sau.
Dám lớn tiếng ồn ào ở Illinois không có nhiều, bởi vì học viện này còn có nữ sinh học, và phần lớn nữ sinh đều không thích những người nói chuyện lớn tiếng, cho nên hành động của Pohl khiến không ít người ghé mắt, quay đầu nhìn lại.
Lúc này Pohl mới phát hiện mọi chuyện không đúng, sắc mặt lập tức đỏ bừng, không khỏi nghiêng đầu nhìn quanh xem có cái cây nào để cậu ta trốn một lúc không, có điều số cậu ta rất không may, xung quanh chỉ là một khoảng sân trống trãi, cậu ta không thể làm gì khác là kiên trì nâng bước lại gần Mạc Vấn.
Thấy Pohl và Edward càng đi càng gần, Mạc Vấn nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi: “Hai người các cậu xảy ra chuyện gì vậy?”
Sao Pohl và Edward lại đi cùng nhau? Mạc Vấn có linh cảm không lành.
Quả nhiên.
“Tớ và Edward bất đồng ý kiến với một đề mục, cậu học tập tốt hơn bọn tớ, không bằng cậu xem thử đáp án của hai chúng tớ ai đúng ai sai đi.”
Mạc Vấn: “...”
Hai người này thật ấu trĩ! Tra Quang Não không được à! Hai người họ quên còn có Quang Não sao?
Không muốn cùng mất mặt với hai hàng này ở trên đường, Mạc Vấn không thể làm gì khác hơn là đồng ý về ký túc xá làm trọng tài cho cả hai.
Nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của họ, cách đó không xa, một cô gái bị bạn mình kéo kéo ống tay áo: “Fibbi, cậu nhìn cái gì mà lâu vậy, đi nhanh lên nào.”
Cô gái tên Fibbi là một cô gái có mái tóc dài màu đen tuyền, lúc bị bạn mình đụng vào mới phản ứng lại, khi đi vẫn có chút cảm giác không nỡ, còn dừng bước quay đầu nhìn lại một cái mới chịu theo bạn rời đi.
“Cậu bị gì thế? Coi trọng một trong ba người đó?” Một cô gái khác dùng khủy tay đẩy đẩy Fibbi một cái, hé miệng cười trộm.
Fibbi lộ ra vẻ mặt khó hiểu, chỉ thấy cô lắc lắc đầu, phủ nhận: “Không phải, chỉ vì tớ thấy người mặc quần áo kỳ dị kia hơi quen mắt, giống như đã gặp qua ở chỗ nào rồi.”
“Là gặp trong mơ hả?” Bạn bè Fibbi thay bằng vẻ mặt chế nhạo, thấy sắc mặt Fibbi còn hơi chần chờ, mới nhanh tay đẩy cô vào căng tin: “Đại tiểu thư của tôi ơi, nếu còn không vào thì sẽ không còn cơm để ăn đâu. Với lại đều ở cùng một học viện, nếu cậu thích thì ngày mai tớ giúp người hỏi thăm xem cậu ta là người ban nào, được chưa?”
“Ai ai, cậu đi chậm một chút!”
Fibbi bị bạn càng kéo càng xa, cuối cùng khi quay đầu nhìn lại chỉ còn trông thấy đàn cổ sau lưng đối phương…
Mạc Vấn không hề phát hiện có người chú ý mình mà một đường trở lại ký túc xá. Ký túc xá nơi này so với ký túc xá ở Horsr càng lớn hơn chút, lúc đến nơi, Pohl và Edward cũng không tìm ghế ngồi xuống mà cứ đứng xoay lưng về phía nhau dằn co trong im lặng, ai cũng không thèm nhìn ai.
“Mạc, đây là đề mục lúc chọn đại diện tham dự cuộc thi giữa các học viện, rốt cuộc thì vợ của Sói Xám là ai vậy?”
Pohl và Mạc Vấn tương đối quen thuộc, cho nên khi vừa vào cửa không lâu cậu ta đã gấp gáp mở miệng truy hỏi.
“...”
Mạc Vấn liếc nhìn xung quanh lại phát hiện Edward cũng đang dùng một gương mặt tràn ngập chờ mong nhìn cậu. Rốt cuộc thì các cậu ầm ĩ lâu như vậy chỉ vì muốn biết vợ của Sói Xám là ai???
Trong bốn con mắt đầy mong chờ của hai kẻ nào đấy, Mạc Vấn xạm mặt nói ra hai chữ: “Sói Đỏ.”
Pohl và Edward đều tỏ vẻ không dám tin, riêng Pohl thì trực tiếp hơn, kinh ngạc há miệng kêu thành tiếng: “Tại sao không phải là Sói Đào*!”
(* ta không tìm thấy nhân vật này, tìm bằng tiếng Trung thì nó ra câu chuyện cậu bé trong quả anh đào ấy =.= Mạc Vấn: “...” Cậu lấy logic đó ở đâu ra vậy?
Edward cũng không tin mà móc Quang Não ra, vừa mở vừa lầm bầm lầu bầu: “Tôi không tin không phải Sói Chuối*, nó hiền lành như vậy mà.”
(* sói chuối)
“...”
Dù Sói Chuối có hiền lành thế nào thì chưa kể đến chuyện nó là đực, hơn nữa chúng còn là họ hàng gần mà. Càng nói cậu càng thấy mình bị hai người họ chuốc say rồi.