Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 24

Edit: Thủy Lưu Ly

Trong túc xá, Mạc Vấn cúi đầu chơi Quang Não, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ đối với tiếng động ầm ĩ bên tai.

Pohl vòng tới vòng lui quanh Mạc Vấn một lúc lâu, nói cái gì Mạc Vấn cũng làm bộ không nghe, đến khi thật sự không có cách nào nữa mới cướp lấy Quang Não trên tay Mạc Vấn giấu sau lưng.

Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn Pohl, nói ra hai chữ: “Trả tôi.”

“Tớ không trả.” Bàn tay sau lưng Pohl càng nắm càng chặt, trên mặt cậu ta lộ vẻ oan ức nhìn Mạc Vấn: “Cậu tha thứ cho tớ trước đã, tha thứ tớ thì tớ sẽ trả lại cho cậu ngay.”

Chuyện này có khác gì hành vi của giặc cướp đâu chứ, nào có người ép người ta tha thứ như vậy.

Trong lòng Mạc Vấn dở khóc dở cười, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dạng rất tức giận nhìn Pohl.

Vì đã lỡ làm chuyện xấu nên khi bị nhìn như vậy Pohl cũng thấy chột dạ, cần cổ lặng lẽ rụt lại. Nếu không phải tiếng nói chuyện của mình quá lớn thì sao giáo sư biết trong lớp có người trốn học được.

Một tay sờ sờ mũi, Pohl cười cười lấy lòng Mạc Vấn, rụt rè lại gần, thấp giọng giải vây cho bản thân: “Cái kia, không phải vì tớ muốn em gái có thể nghe rõ sao, lại không ngờ giáo sư cũng ở gần đó. Đây đều là bất ngờ cả, hơn nữa, cuối cùng giáo sư cũng chưa bắt được hai cậu, cậu làm ơn làm phước tha thứ cho tớ đi, nhé?”

“Cậu đấy.” Mạc Vấn bị Pohl triền đến hết cách, không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra trước mặt Pohl, nói: “Tha thứ cho cậu, cậu trả Quang Não lại cho tôi đi.”

Lúc này Pohl mới trả Quang Não lại cho Mạc Vấn, còn vui vẻ hỏi thăm tin tức từ Mạc Vấn: “Mạc, cậu và em gái kia rất tốt nhỉ? Nhìn không tồi ha.”

Mạc Vấn nghe thấy câu này, vẻ mặt mới thật sự thay đổi, tối sầm nhìn Pohl, tỏ vẻ cảnh cáo, nghiêm túc giảng giải: “Cậu nghĩ loạn gì vậy, ra ngoài đừng nói lung tung, đó là em gái tôi.”

“Em gái?” Pohl nghi ngờ dò xét Mạc Vấn, như đang nói cậu đừng lừa tớ.

“Bà con xa, nếu không thì tại sao em ấy biết tên tôi còn tới lớp tìm tôi?” Suy nghĩ chợt lóe, Mạc Vấn dùng lý do qua loa lấy lệ.

“Ồ.” Pohl thất vọng, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, hai mắt lập tức tỏa sáng: “Mạc, hôm nay là sinh nhật của anh trai tớ, cậu chưa từng gặp người nhà tớ đúng không? Nhân cơ hội này chúng ta cùng đi đi.”

Anh trai Pohl không phải là lông xù sao, nếu đi không phải sẽ bị lộ tẩy à? Hơn nữa vừa tìm được người nghi ngờ là chuyển thế của em gái, cậu chỗ nào cũng không muốn đi.

Mạc Vấn nghĩ vậy, trực tiếp mở miệng từ chối.

Pohl không thể làm gì khác hơn là lại dùng chiêu ‘cướp Quang Não đại pháp’, một bên vừa giấu kỹ Quang Não, một bên lại oán niệm nhìn Mạc Vấn: “Không phải cậu đã tha thứ cho tớ sao, nếu đã tha thứ thì tại sao không chịu tham dự sinh nhật với tớ?”

Nhìn dáng vẻ bất khuất của Pohl, trong lòng Mạc Vấn thật sự muốn quỳ, suy nghĩ một lát, mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Nếu chuyện phụ trợ sư bị lông xù nói ra, cùng lắm thì lúc giải thích hơi phiền chút mà thôi. Hơn nữa nếu không phải Pohl thật sự xem cậu là bạn thì sao có thể kéo cậu đến gặp người nhà mình được.

Cho nên ngay sau đó, lúc xe anh trai Pohl đến cửa sau Illinois, Mạc Vấn cũng không rối rắm nữa mà cùng Pohl ngồi vào xe.

Thấy Mạc Vấn và Pohl cùng xuất hiện, trong lòng Amber hơi căng thẳng, gấp gáp muốn hỏi Mạc Vấn xem chuyện mình khoác lác có bị lộ ra với em trai không.

Nhưng Pohl cũng ngồi một bên thì làm sao bây giờ?

Suy nghĩ chợt lóe, Amber nhìn Pohl nói: “Vừa vặn phía sau cũng xuất hiện một chiếc xe, em đi xem xem có phải là xe của Lambert không, nếu không phải thì để anh gọi lại cho cậu ta, cũng sắp trễ giờ rồi.”

Pohl cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa xe ra, chỉ hơi khó hiểu nhìn Amber một chút: “Năm nay không về nhà à?”

Amber nhếch miệng nở nụ cười, lắc lắc đầu: “Không về nhà.” Nói xong lại thúc giục: “Đi nhanh về nhanh, đi thôi.”

Pohl đóng cửa xe, xoay người đi về hướng ngược lại.

Nhìn Pohl vừa đi xa, nụ cười ngây ngô trên mặt Amber lập tức tắt ngúm, nhanh chóng quay đầu nhìn chằm chằm Mạc Vấn, mở miệng hỏi: “Cậu có nói chuyện chúng ta gặp mặt lúc trước cho Pohl không?”

Mạc Vấn vừa nghĩ đã biết Amber đang lo lắng cái gì, trên mặt khẽ mỉm cười, nhẹ lắc đầu.

Thấy vậy Amber mới có thể thả lỏng tâm tình, đồng thời sắc mặt cũng nghiêm lại, dùng giọng điệu nghiêm túc đề nghị với Mạc Vấn: “Chúng ta làm một cuộc ước định được không?”

Hứng thú của Mạc Vấn thoáng được khiêu lên, nhìn Amber dò hỏi: “Ước định gì?”

“Lần đầu tiên gặp mặt.” Amber nói rõ từng chữ: “Đây là lần đầu tiên chúng ta tình cờ gặp, trước đó ai cũng chưa từng gặp ai, tôi cũng không biết rốt cuộc cậu làm gì, cậu chỉ là bạn học của Pohl mà thôi.”

Ước định này không tồi, Mạc Vấn không ngờ sẽ có kinh hỉ chờ cậu ở đây như vậy. Cuối cùng, hai người đều đồng ý với nhau, giả vờ ai cũng không quen biết ai.

Lúc này Pohl cũng đã quay trở về, cậu ta vừa ngồi xuống đã báo cáo tình huống mới tra xét được cho Amber.

“Chiếc xe kia không phải của học trưởng Lambert, mà là học trưởng Warner.”

Amber nghe xong, lại oán giận cầm Quang Não bắt đầu gọi điện thoại: “Lão đại đều đã có mặt mà hai tên ngu ngốc kia còn chưa chịu lếch xác đến, xem tôi trị hai người họ thế nào.”

“Đừng vội, em còn chưa nói hết.” Pohl vội vàng đè lại Quang Não của Amber, nói tiếp: “Học trưởng Warner nói xe bay của Lambert và Dick không có trong học viện. Chúng ta chờ thêm chút nữa, bọn họ đang ngồi xe công cộng đến, còn nói anh mang theo bọn họ.”

“Nà ní, chuyện quái gì thế này.” Amber nhìn chỗ ngồi trong xe mình, thấy thế nào cũng chỉ có bốn chỗ mà mình và em trai đã chiếm hai rồi thì sao có thể nhét thêm hai tên kia nữa.

“Warner chở bọn họ một chút thì chết à, chủ nghĩa thích sạch sẽ vạn ác.” Nói xong rút một miếng giấy lụa sạch sẽ xoa xoa chỗ ghế lái phụ, rồi lại quay đầu nói với Pohl: “Pohl, lại chỗ này với anh, chúng ta không cần ở chung với tên háo sắc kia.”

Pohl hơi chần chờ nhìn Mạc Vấn: “Mạc rất đẹp, vẫn nên để Mạc ngồi chỗ anh đi.”

Amber vừa nghe thiếu điều muốn ngất xỉu, dù Dick không phải là biến thái trên xe công cộng, nhưng cũng không phải dạng vừa đâu.

Nhưng dù sao thì Pohl cũng là em trai cậu ta, Amber không thể làm gì khác là lén lút ám chỉ Mạc Vấn, hi vọng Mạc Vấn mở miệng khuyên nhủ Pohl.

Mạc Vấn trở thành người lúng túng nhất trong nhóm, sớm biết như vậy cậu đã không nhẹ dạ đồng ý với Pohl, đây giống như mình trở thành người thừa vậy.

Sau khi khuyên Pohl ngồi trên ghế lái phụ, Mạc Vấn nghĩ tốt xấu gì mình và Warner cũng có chút giao tình, quá dang một đoạn đường chắc không có vấn đề gì, nhỉ?

Nghĩ vậy Mạc Vấn lập tức chủ động muốn qua chỗ Warner thử xem, tuy rằng ghế sau có thể đủ cho ba người ngồi, nhưng như vậy thì quá chật chội.

Warner ngồi trong xe bay nhìn thấy Mạc Vấn càng đi càng gần, cuối cùng dừng lại gần xe anh, gõ gõ kính xe.

Cố nén cảm giác hài lòng trong lòng, Warner ngụy trang vẻ mặt mình không khác gì mình thường, chỉ là ngón tay vẫn không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve tay lái, tỏ rõ nội tâm của anh cũng không hề bình tĩnh như mặt ngoài.

Mạc Vấn thấy Warner yên tĩnh nhìn mình, mặt dày mở miệng thỉnh cầu đối phương: “Xe Amber không đủ chỗ ngồi, có thể phiền anh cho tôi quá dang một đoạn đường không?”

Thật sự là trong lòng Mạc Vấn cũng không nắm chắc lắm, bởi vì người bị bệnh sạch sẽ sẽ có yêu cầu đặc biệt cao đối với không gian cá nhân.

Đúng là rất cảm ơn trời đất, Warner vậy mà lại gật đầu đồng ý.

Mạc Vấn biết điều không mở cửa chỗ ghế lái phụ, thế nhưng khi mở cửa sau xe ra, cậu lại kinh ngạc đến ngây người.

Giời ạ, thảm lông thuần một màu trắng.

Mạc Vấn thực sự tiến không được mà lùi cũng không xong, không thể không nhìn nhìn Warner ngồi phía trước, lại nhìn nhìn lại chỗ ngồi sau xe.

Dường như Warner cũng biết Mạc Vấn buồn phiền vì chuyện gì, quay đầu nhìn cậu, ra hiệu: “Ra phía trước ngồi.” Nói xong, ngón tay lại nhẹ nhàng ấn vào một điểm bên cạnh tay lái.

Mạc Vấn không thể làm gì khác hơn là vòng lại, mở cửa ghế lái phụ ra, ngồi vào. Thẩm mỹ này cũng là độc nhất vô nhị, sau lót màu trắng, trước là màu nâu cọ, được rồi tôi chọn cẩu đái*.

(*là từ go die được ‘Trungsub’ ấy =)))

Amber vẫn ngồi trước quan sát thấy vậy lấy làm kinh hãi. Warner cho đối phương lên xe cũng chấp nhận được đi, nhưng không ngờ lại cho người ta ngồi ghế lái phụ.

Amber càng nghĩ càng thấy không đúng. Bình thường ghế sau của Warner cũng có thể chở người mà, sao hôm nay lại từ chối?

Chẳng lẽ chê Dick nói quá nhiều?

Pohl thấy Amber không ngừng nhìn về phía sau, khó hiểu mở miệng: “Anh, anh đang nhìn cái gì vậy?”

Amber lập tức bày ra bộ dạng đoan chính, mỉm cười trả lời Pohl: “Không có gì, anh chỉ xem thử hai người Dick đã tới chưa thôi.”

Đây là lần đầu tiên Mạc Vấn và Warner đơn độc ở trong một không gian kín, bởi vì trước đó mấy lần bị Warner bày vẻ mặt lạnh tanh cho cậu xem nên cậu quyết định lấy Quang Não ra chuẩn bị làm một mỹ nam tử an tĩnh.

Con người thật sự là một loại sinh vật thần kỳ.

Lúc trước chính mình chủ động bắt chuyện thì đối phương lại thờ ơ, bây giờ khi cậu cầm Quang Não tỏ vẻ không có tâm tư nói chuyện thì đối phương lại chủ động mở miệng.

“Hả?”

Warner nói gì Mạc Vấn không nghe rõ, bởi vì cậu hoàn toàn không ngờ Warner sẽ bắt chuyện nên từ đầu đã đặt hết tâm trí lên website.

Warner hiếm thấy không lạnh mặt mà lại kiên trì lặp lại những gì mình đã nói một lần nữa: “Lạnh không? Tôi bật bộ phận sưởi lên nhé.”

Hôm nay Mạc Vấn ăn mặc hơi phong phanh, cậu vừa lên xe thì Warner đã chú ý tới. Hơn nữa thân thể người bình thường đều không tốt lắm, hơi hơi bị đông lạnh chút sẽ bị cảm ngay.

“Không lạnh, cảm ơn anh.” Tốt xấu gì anh ta cũng quan tâm mình, Mạc Vấn không hề keo kiệt mà lộ ra một nụ cười tươi rói với anh, sau đó lắc lắc đầu..

Cả người cậu đều tràn ngập nội lực, sao có thể cảm thấy lạnh được? Ngay cả nóng, thì thân thể cũng sẽ tự động điều tiết nhiệt độ.

Warner nhất thời không biết nên tiếp tục thế nào, người ta đã nói mình không lạnh thì anh còn biết nói gì nữa, chẳng lẽ nói tôi lạnh, sau đó bật máy sưởi lên? Có khi anh làm vậy sẽ khiến cậu ấy nghĩ anh bị bệnh cũng nên.

May mà Lambert và Dick đến rất đúng lúc, bởi vì chỉ có mình Warner là biết đường vì thế mấy người Amber đều phải theo sau xe Warner.

Lúc lái xe mà nhìn Quang Não sẽ bị quáng mắt, cho nên Mạc Vấn dứt khoát cất Quang Não, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.



Lái xe càng lâu, vị trí của bọn họ càng cao. Cũng không biết tại sao lúc Mạc Vấn dùng khinh công thì không hề cảm thấy sợ sệch mà khi ngồi trong xe bay nhìn xuống thế này, lại cảm thấy giật mình không nhỏ.

Quỹ đạo của xe bay là một con đường không rào nhỏ hẹp, nhỡ xe bay không thể tiếp tục giữ thăng bằng thì chẳng phải bọn họ sẽ như sủi cảo* mà rơi xuống sao?

(*bị bó tay bó chân)

Mạc Vấn nhìn mấy lần rồi không dám nhìn xuống nữa, Warner ngồi bên cạnh thỉnh thoảng dùng khóe mắt quan sát đối phương, thấy vậy trong lòng chợt cảm thấy buồn cười.

“Sợ sao? Nếu sợ thì đừng nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, quay mặt về phía tôi sẽ thấy ổn hơn thôi.”

Mạc Vấn thật muốn trả về một câu tôi không sợ, nhưng sự thật là lúc này cậu đang sợ hãi, vẻ tự nhiên trên mặt chỉ là do bản thân cố gắng chống chế mà thôi, cho nên cũng không suy nghĩ vấn đề mặt mũi nữa mà nhanh chóng quay đầu nhìn Warner, ngón tay gắt gao níu lấy đệm lông dưới người.

Mạc Vấn cảm thấy dường như mình chưa bao giờ cẩn thận quan sát một người nào như thế.

Tóc ngắn màu đen gọn gàng sạch sẽ, đôi mắt màu băng lam, đường nét trên gương mặt khắc sâu, rõ ràng. Sống mũi thẳng tắp, môi mỏng xinh đẹp, giữa cằm còn có một khe hẹp khiêu gợi, cộng thêm thân hình cao ngất, khó trách trong học viện sẽ có một đám người tình nguyện làm cổ động viên cho anh.

Khóe môi Warner khẽ nhếch, đầu hơi nghiêng về phía Mạc Vấn, dùng giọng nói trầm thấp dò hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Bình Luận (0)
Comment