Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 28

Edit: Thủy Lưu Ly

Chuyện Mạc Vấn trốn học rốt cuộc cũng bị lộ.

Vì giáo sư này tuy rằng đã có tuổi nhưng trí nhớ vẫn tương đối không tồi, trước đó ông vừa khen Mạc Vấn là trò ngoan, mỗi ngày đều đến nghe giảng bài, nhưng sau đó lại phát hiện cậu chưa bao giờ lên lớp.

Chuyện này quả thật quá mất mặt.

Quả nhiên mãi đến khi tan học vị giáo sư già cũng chưa từng cho Mạc Vấn một sắc mặt tốt, gương mặt ông cứ xụ ra, tỏ vẻ ông cực kỳ cực kỳ mất hứng.

Còn Pohl thì trong suốt buổi học luôn nép mình né tránh, giảm thiểu sự tồn tại của bản thân mình. Nếu lúc trước không phải tại cậu thì có lẽ lúc này Mạc Vấn vẫn tiếp tục tiêu dao trên sân cỏ rồi.



Mạc Vấn và Fibbi cùng sóng vai trên đường, hấp dẫn vô số tầm mắt mang theo ghen tỵ hận. Bởi bây giờ số lượng em gái ít ỏi như vậy, bị cướp một người là thiếu đi một người mà.

Lúc này hai người cũng xem như là anh em kết nghĩa. Tuy rằng cảm giác giữa Fibbi với Mạc Vấn không thể nói rõ, nhưng chuyện lạ trên đời không phải không có, cho nên cô rất bình tĩnh chấp nhận chuyện này, thậm chí còn mừng rõ khi bản thân có thêm một người anh trai.

Fibbi còn cố ý dùng Quang Não điều tra những chuyện tương tự, cũng biết có một bé trai rõ ràng sinh ra ở phương Bắc nhưng có thể miêu tả tường tận những nơi có ở phương Nam. Có kẻ tò mò từng dựa theo lời cậu bé nói mà tìm đến xem, quả nhiên những nơi cậu bé nói là có thật, chẳng qua niên đại có chút xa xưa mà thôi.

Không những thế, lúc ở căng tin, vào giờ cơm, Fibbi thử dựa theo linh cảm mà chọn một số món ăn cho Mạc Vấn, kết quả cô quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ sung sướng của đối phương.

Còn có chuyện gì có thể khiến bạn thỏa mãn khi được ở bên cạnh người nhà đây?

Mạc Vấn nhìn khuôn mặt Fibbi, cảm thấy an lòng hơn rất nhiều. Cậu đã từng cho rằng ở đây chỉ có mình cậu, cô độc, lẻ loi không một người thân, nhưng bây giờ, nhờ Fibbi, cuối cùng tiếc nuối trong lòng cậu cũng có thể xem như đã được bù đắp.

“Nếu như Horst có chiêu nữ sinh vào học thì tốt rồi.” Vừa nghĩ tới chuyện Mạc Vấn sẽ rời học viện sau khi thi xong, Fibbi cảm thấy có chút không vui.

Mạc Vấn cười nhìn Fibbi, như đang nói thật sự hết cách với em, mở miệng cam kết: “Vậy, anh thường đến thăm em không phải được rồi sao?”

“Anh nói rồi nhé, sau này phải thường đến thăm em đó.” Fibbi lập tức vui vẻ như mở cờ trong bụng.

Không thể trách Fibbi vội vàng lo lắng chuyện Mạc Vấn phải trở về học viện Horst nhanh như vậy, thật sự là cuộc thi lịch sử diễn ra quá nhanh, chỉ cần đề thi vừa ra thì chỉ cần nửa ngày là có thể thi xong, rồi sau đó trực tiếp trở về học viện chờ đợi kết quả.

Còn thời gian thi đấu cơ giáp thì dài hơn, thí sinh lịch sử có thể thi cùng lúc mười mấy người, nhưng cơ giáp có thể giống vậy sao? Mười mấy cơ giáp vọt vào hỗn chiến, không phải sẽ khiến trường thi rối loạn à.

Cơm nước xong, lại đưa Fibbi trở về, lúc này Mạc Vấn mới trở về phòng mình, tiếp tục xem sách lịch sử.

Đối với thế giới tương lai này cậu còn chưa hiểu rõ lắm, hiện tại Mạc Vấn chỉ biết thế giới bây giờ là thế giới đã được thống nhất, bởi vì theo thời gian các đại lục trên Trái Đất co lại nghiêm trọng, lại trải qua sự dung hợp, cuối cùng tạo thành một quốc gia như hiện tại.

Đừng tưởng bây giờ chỉ có một quốc gia thì sẽ quốc thái dân an, bởi luôn có vài nhóm người hiểm ác chủ trương muốn độc lập, cũng vì lý do này mà quốc gia luôn không ngừng chiêu binh.

Mạc Vấn nghĩ đến chuyện Warner bị bắt cóc lúc trước, có lẽ là do những kẻ muốn tạo phản làm ra, có điều trải qua lần này Warner đã có đề phòng, hẳn sẽ không dễ dàng để bọn chúng thành công nữa.

Mạc Vấn nghĩ rất đúng, sau khi xảy ra chuyện bị bắt cóc, những người bên cạnh Warner đều bị thanh lọc một lần, cũng vì lý do này mà đối phương trở nên cẩn thận hơn, không dám vọng động mà làm ra những chuyện thiêu thân gì nữa.

Tuy rằng vấn đề an toàn của Warner được giải quyết, nhưng chuyện đại sự cả đời của anh lại khiến thủ lĩnh và phu nhân thủ lĩnh sầu trắng đầu.

Nguyên nhân không vì chuyện gì khác, là vì con trai cưng của họ đột nhiên vội vội vàng vàng về nhà vào nửa đêm, còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì, vừa hỏi thì biết con trai cưng muốn nói chuyện về Mạc Vấn.

Trước đó Mạc Vấn và cha mẹ Warner từng gặp mặt, khi ấy rõ ràng Warner không có phản ứng gì mà, sao bỗng dưng kiên quyết không cậu ta không cưới đây.

Phản ứng đầu tiên của cha Warner là tức giận, cứu người một lần thì chỉ cần cảm ơn là được, lại còn muốn buộc bản thân vào.

“Được rồi, chúng ta đừng quan tâm nữa, cứ để nó ở đây để bình tĩnh lại đi.” Con trai không nói tiếng nào, dùng im lặng kháng nghị. Thủ lĩnh quyết định mắt không thấy, tâm không phiền, xua tay ngăn cản hành động kế tiếp của vợ mình, cũng thuận tiện kéo bà về phòng: “Để nó đói bụng mấy ngày là được, trong thời gian này bà đừng tới tìm nó làm gì.”

Tuy rằng Yvette không tán thành chuyện Warner lấy tiền đồ mình ra làm trò đùa, nhưng dù sao bà cũng là một người một người mẹ, thấy Warner không ăn cơm, lo lắng thân thể của con sẽ bị ảnh hưởng, bà không thể không cảm thấy đau lòng được.

“Mấy ngày không ăn cơm?” Yvette lau nước mắt, dừng bước, trách móc chồng mình: “Ông không lo cho con nhưng tôi lo, rốt cuộc người làm cha như ông có quan tâm đến con trai mình không hả!”

Cha Warner hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống tức giận trong lòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Yvette, hộc ra một câu: “Mẹ hiền thì con hư!”

Nói xong, giận dỗi phất tay rời đi.

Yvette ngẩng đầu nhìn bóng lưng càng đi càng xa của chồng mình, xác định ông đi đủ xa mới trở về phòng Warner, đẩy cửa nhìn đứa con trai vẫn giữ nguyên một tư thế từ khi bắt đầu, đau lòng khuyên nhủ: “Cha con đặt rất nhiều kỳ vọng lên người anh em các con, đừng phụ nỗi khổ tâm của ông ấy. Con trai, nghe mẹ, nhân lúc mọi chuyện còn chưa bắt đầu, kết thúc sẽ không quá khó chịu đâu.”

Warner giả vờ cái gì cũng không nghe thấy.

Yvette nhìn con trai quật cường, không khỏi thở dài một hơi, như nhớ lại cái gì, mở miệng tiếp lời: “Con lúc này, đúng là rất giống dáng vẻ lúc còn trẻ của cha con.”

“Lúc cha con còn trẻ, là con trai một quan chức nhỏ, cha con theo đuổi mẹ, cũng bị gia đình mẹ phản đối.” Nói tới chỗ này, Yvette không khỏi cười khẽ: “Suýt chút nữa là mẹ đã bỏ cuộc nhưng cha con không chịu thua, từng bước từng bước cố gắng vươn lên, dùng bản lĩnh của mình mà nhận được sự tán thành của gia đình mẹ.”

“Mẹ, mẹ đừng khuyên nữa, con sẽ không buông tay em ấy.” Warner rốt cuộc cũng mở miệng, anh ngẩng đầu lên, kiên định nhìn Yvette, cổ họng khàn khàn nói: “Nếu em ấy bị người khác giành trước, cứ nghĩ đến loại khả năng này là con muốn điên lên, vì thế sao con có thể buông tay em ấy được. Cha mẹ chưa nhìn thấy sức hút của em ấy, phong thái rực rỡ của em ấy trong cuộc thi cướp quyền trả lời, con cả đời cũng không quên được.”

“Ở những lĩnh vực khác dù có ưu tú thế nào thì cậu ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, không thể cùng con kề vai chiến đấu, cũng không thể vì con sinh con dưỡng cái được.” Yvette “một châm thấy máu” vạch trần khuyết điểm của Mạc Vấn.

Warner lắc đầu không đồng ý: “Em ấy không cần cùng con kề vai chiến đấu, cũng không cần vì con sinh con dưỡng cái, con chỉ hi vọng khi về nhà sẽ có người yêu con chờ đợi con, mà không phải sau khi lê lếch thân thể mệt mỏi về nhà, tâm linh lại càng cảm thấy mệt mỏi.”

“Cho dù cả đời con không lên được địa vị cao, mãi mãi bị người quản chế? Warner, con lớn rồi, con phải biết cha mẹ không thể bảo bọc con cả đời, nhiệm kỳ thủ lĩnh chỉ có 10 năm, tuy rằng có thể liên nhiệm, nhưng dù sao cũng có thời hạn.” Yvette tiếp tục khuyên nhủ con trai, gia đình trực hệ đã từng là người đứng đầu quốc gia, con trai và cháu trai có cơ hội rất lớn có thể ngồi lên vị trí kia, bà không muốn sau này Warner phải hối hận.

Thế nhưng đối với Warner, những thứ này không hẳn là thứ nhất định phải có, dựa vào năng lực của chính mình, dù có thể không lên được địa vị cao nhưng để người yêu có một cuộc sống đầy đủ vẫn là có thể. Cá và tay gấu, nếu phải chọn một trong hai, vậy tất nhiên anh sẽ chọn thứ quan trọng với mình nhất.

Ngẩng đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, Warner ngăn lại ý định muốn tiếp tục khuyên bảo của bà: “Mẹ, mẹ không cần nói nữa, mẹ cũng nói con lớn rồi, con có thể chịu trách nhiệm với những quyết định của mình.”

Yvette sửng sốt, bà không ngờ sẽ có một ngày bởi vì con trai lựa chọn bầu bạn không phù hợp tâm ý mà bất đồng ý kiến với bà, cảnh tượng này sao giống như đã từng xảy ra vậy?

Năm đó đứa con cả cũng bất đồng ý kiến với cha nó mà quan hệ cha con hai người suýt chút đã bị chia cắt, bây giờ đến lượt Warner, chẳng lẽ bọn họ cũng vì chuyện này mà giam cầm, cấm đoán con trai nữa sao?

Đau lòng nhìn Warner, trong lòng Yvette không khỏi giận lây Mạc Vấn: “Mạc Vấn đâu? Tại sao cậu ta không xuất hiện cùng đối mặt vấn đề này với con?”

Ừm, đây thật sự là một câu hỏi khiến người ta lúng túng.

Nét mặt Warner có chút không được tự nhiên, dường như có vẻ rất khó mở miệng.

“Đừng lề lề mề mề nữa, nói cho mẹ biết tại sao cậu ta lại để một mình con đối mặt với những chuyện này?” Yvette hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đứa con trai xuất sắc của bà cũng có ngày không lọt vào mắt người khác, bà cho rằng là Mạc vấn muốn gả cho Warner, vì thế mới khuyến khích Warner đối đầu với cha mình để đạt được mục đích.

Thấy sắc mặt Yvette không dễ nhìn, Warner lo lắng bà có ấn tượng xấu với Mạc Vấn, không thể làm gì khác hơn là mất mát nói rõ: “Bởi vì con còn chưa theo đuổi được em ấy.”

“…”

Gương mặt Yvette hết xanh lại đỏ, luân phiên xuất hiện, đặc biệt đẹp đẽ, bà trực tiếp cắn răng, hung hăng dùng móng tay bấm vào cánh tay Warner.

“Xem đức hạnh nhà anh này!”

Warner né mấy lần rồi không né tránh nữa, rầu rĩ để bà giận dỗi bấm mấy cái.

Yvette càng nghĩ càng uất ức, dựa vào cái gì chứ! Điều kiện nhà mình không cần phải nói, Warner nhà mình càng cao phú soái, thành tích cơ giáp cũng đứng hàng đầu, dựa vào cái gì đối phương lại nhìn không vừa mắt!

Yvette lại nhận ra được một điểm đáng ngờ khác, thì là: Anh chưa theo đuổi được người ta thì sao lại tự giác chạy về chịu ngược thế hả.

Nghe thấy câu hỏi của mẹ mình, Warner nhìn bà, mang theo chút lúng túng thấp giọng nói: “Em ấy muốn để cha mẹ đến cắt đứt suy nghĩ của con với em ấy, sau đó hoàn toàn quăng con. Con không muốn bị bỏ qua cho nên nhất định phải lấy được sự đồng ý của cha mẹ.”

“…”

Nếu như muốn dùng một câu để hình dung suy nghĩ hiện tại trong lòng phu nhân thủ lĩnh lúc này, vậy thì 10 ngàn con thảo nê mã* chạy qua cũng không đủ bình ổn tâm tình hiện giờ của bà.

(*f*ck your mom)

Quả thật! Con trai bà tự dâng đến tận miệng mà đối phương còn không muốn. Bà nói mà, lúc báo ân thoải mái cầm tiền như vậy thì ra là muốn tiền tới nay rồi lập tức đá bay con trai bà!

“Con đó.” Ngón trỏ hung hăng chỉ vào trán Warner, Yvette chỉ tiếc mài sắt không nên kim trừng Warner một cái, tức giận mở miệng: “Con thành thật ở trong phòng cho mẹ, mẹ đi dò đường cho con. Mẹ muốn xem xem, rốt cuộc con trai của mẹ có chỗ nào không tốt.”

Sự xoay chuyển này thật sự rất vi diệu, Warner hoàn toàn không ngờ mẫu thân đại nhân nhà mình, sau khi nghe rõ mọi chuyện lại bắt đầu kêu oan thay mình. Mắt thấy Yvette nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Warner vội vàng đứng dậy kéo tay bà: “Mẹ, mẹ đừng đến quấy rầy em ấy.”

Thế nhưng tay còn chưa kéo được, cửa lớn đã bị khóa trái. Warner nhìn cửa, kinh ngạc đến ngây người.

Ngay ngày hôm sau, cha con Warner cùng leo lên trang đầu báo chí.

(Nguyên nhân cha con trở mặt? Sự thật vì sao thủ lĩnh Vick thức khuya vùi đầu vào công việc giải ưu sầu.) theo lý thuyết, khoa học kỹ thuật càng phát triển thì báo chí bất tiện gần như đã bị đào thải, thế nhưng vẫn có một đám người không thích tìm kiếm tin tức thông qua internet mà lại thích đọc báo giấy mỗi ngày như vậy.

Cho nên, ngay trong hôm đó, tất cả những người thích đọc báo đều biết chuyện bát quái trong nhà thủ lĩnh.

Thủ lĩnh và con thứ hai của ngài xảy ra xung đột, thủ lĩnh tức giận nửa đêm không ngủ vùi đầu vào công việc, cộng thêm sắc mặt khó coi của ngài vẫn còn kéo dài đến cuộc gặp đại thần tài chính ngày hôm sau.

Chuyện bát quái nhà thủ lĩnh Vick đúng là khó gặp, những vị thủ lĩnh trước đó còn thỉnh thoảng truyền ra vài tin tức màu hường phấn hoặc những tin tức về các phương diện khác, nhưng đến lượt Vick lên đài, ngoại trừ chuyện ngài tiếp kiến ai ở vương cung thì quả thật không còn bất cứ tin tức gì đáng giá để viết.

Bây giờ chuyện bát quái này vừa ra, thật sự đáng giá để toàn dân tám chuyện say sưa.

Tất nhiên số báo được bán hết hôm nay cũng khiến các vị đại lão truyền thông cười không ngậm mồm vào được.

Khi Mạc Vấn xuyên đến đây cũng không có thói quen xem báo nữa, trước đây cậu còn có thể tình cờ nhìn chút tin tức tài chính kinh tế, hiện tại đến công ty cũng không còn thì cậu còn theo dõi làm gì.

Thật vất vả trụ trong phòng học đến giữa trưa, Mạc Vấn nói gì cũng không muốn đến căng tin ngồi ghế cứng chịu tội.

Nếu nói cậu có gì không hài lòng với thân thể này thì nếu không trải qua thời gian rèn luyện thì với thân thể da mỏng thịt mềm này, chỉ cần ngồi ghế cứng một thời gian dài cũng có thể ngồi đến đau.

Cũng may Fibbi rất săn sóc thường đặt cơm trước cho Mạc Vấn, vì thế, như thường lệ, Fibbi xuất hiện trước mặt Mạc Vấn với nụ cười tươi rói cộng thêm một hộp đồ ăn.

“Đã lấy sẵn cho anh rồi, đều là món anh thích ăn.”

Mạc Vấn nhận cơm trưa, trả lại cho Fibbi một nụ cười dịu dàng ấm áp: “Cảm ơn em gái, em cực khổ rồi.”

“Anh biết em cực khổ là được rồi, vậy chiều nay anh đi dạo phố với em được không.” Một bên lấy đũa, Fibbi cười hì hì nhìn Mạc Vấn.

Đúng là ở không gian nào cũng không trốn khỏi việc bị em gái kéo đi dạo phố…

Mạc Vấn không khỏi đỡ trán, lúc trước nhẫn nhịn chịu khó làm phu khuân vác cho mẹ và em gái, lẽ nào đến bây giờ cũng không thể thay đổi vận mệnh này sao.

Bên này anh em hai người ngọt ngào ăn cơm trưa, ở cửa học viện lại xuất hiện hai người phụ nữ ăn mặc bảo thủ, kín kẽ.

Một người chỉ ăn mặc hơi kín chút, ít nhất còn lộ mặt, không như người còn lại, toàn thân chỉ nhìn thấy mỗi ngón tay.

“Có chuyện gì?” Bảo vệ thấy vậy lập tức cảnh giác, lúc trước tiểu vương tử Warner xảy ra chuyện xuýt chút nữa khiến hắn mất việc, lần này cũng không thể để người ta tùy tiện trà trộn vào được.

Người phụ nữ lộ mặt lại gần bảo vệ cười cười, sau đó lấy thẻ CMND ra, chứng tỏ có thể đăng ký. Thấy bảo vệ vẫn còn cảnh giác, người phụ nữ không thể làm gì khác là lại gần nhỏ giọng nói mấy câu, nói xong mới được bảo vệ cho đi.

Đi loanh quanh trong khuôn viên trường một lúc, hai người cảm thấy không thể cứ tiếp tục đi không mục đích như vậy, họ đến tìm người, vì thế lập tức quyết định ngăn cản một học viên vừa lúc đi ngang qua.

“Xin hỏi cậu biết Mạc Vấn hệ viễn cổ không?”

Học viên bị ngăn cản trùng hợp lại học lớp tinh anh, nhìn hai người phụ nữ quái lạ trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Tôi biết, hai người là ai?”

Người phụ nữ mang kính râm, đeo khẩu trang vốn muốn cười hòa ái với cậu học viên này, nhưng chợt nhớ dù mình có cười đối phương cũng không thấy, cho nên không thể làm gì khác là cố làm giọng nói mình chân thành nhất, để đối phương không cảm thấy mình là người xấu: “Ta là bà con xa của nó, cha mẹ nó không tiện đến thăm nên nhờ ta đến đây xem thử.”

“Ồ như vậy à.” Học viện nhìn người không che mặt đứng sau, chỉ chỉ bãi cỏ cách đó không xa: “Hẳn là ở đó, cháu vừa nhìn thấy cậu ta đi về phía đó.”

Người phụ nữ hỏi đường nhìn thoáng qua bãi cỏ, vội vàng quay đầu nói cảm ơn với cậu học viên kia. Cậu học viên xua tay áo ra hiệu không sao, mới vừa muốn rời đi lại bị ngăn cản lần nữa.

“???” Vẻ mặt cậu học viên hiện rõ ‘lại làm sao’ nhìn người phụ nữ.

Thấy vậy người phụ nữ hơi lúng túng, nhưng vẫn không thể không nhắm mắt mở miệng nói: “Thật ngại quá, còn phải làm phiền cậu một chút. Ở học viện, Mạc Vấn nó, nó có biểu hiện thế nào? Các bạn học có thích nó không?”

Nói đến biểu hiện của Mạc Vấn, cậu học viên này cảm thấy biết vậy nên không đất dung thân. Đều là học viên lớp tinh anh nhưng người ta mới thật sự được xưng là tinh anh.

Cậu ta hắng giọng một cái, sắc mặt hơi hồng, như không biết thế nào xua tay áo một cái, nói với người phụ nữ: “Chúng cháu không có cách nào so sánh được với cậu ta, chúng cháu chỉ có thể được xem là học tốt, còn cậu ta đã sắp thành học thần rồi.”

Hữm? Được đánh giá cao như vậy?

Người phụ nữ làm bộ nghi hoặc mở miệng hỏi: “Tại sao các cậu không thể so sánh? Lẽ nào nhân duyên của nó không được tốt ư.”

“Không không không.” Học viên liên tục xua tay, mở miệng giải thích: “Trước đây cậu ta trốn học nên chúng cháu có chút hiểu nhầm, nhưng mấy ngày nay chúng cháu cũng nhìn ra được cậu ta mới thật sự có chân tài thật học, lúc trước không lên lớp có lẽ là vì cảm thấy đề mục trên lớp quá đơn giản.”

“Thường thường trốn học? Nó trốn học đi đâu?” Người phụ nữ nghe vậy tỏ vẻ muốn hỏi đến cùng.

“Cậu ta thường đến bãi cỏ bên kia kìa, cháu cũng không rõ lắm.” Cậu học viên thành thật trả lời.

“Được rồi ta biết rồi, đứa nhỏ này, lại còn trốn học.” Người phụ nữ làm bộ như rất quen thuộc với Mạc Vấn, sau đó mới lễ phép nói với cậu học viên đã bị mình cản đường: “Cảm ơn cậu, vậy chúng ta đi trước.”

Yvette một bên đi về phía bãi cỏ, một bên thầm nhủ trong lòng, tại sao Mạc Vấn lại thường thường trốn học?

Nghi vấn này rất nhanh đã thuận lý thành chương có được đáp án.

Cách đó không xa, Yvette và hộ vệ của bà trốn sau tảng đá, lén lén lút lút nhìn về phía trước, phía trước là nơi Mạc Vấn và Fibbi ăn cơm trưa.

“Ta còn khó hiểu tại sao Warner không lọt vào mắt cậu ta, thì ra cậu ta đã sớm vừa ý với cô bé kia rồi.” Yvette căm giận trong lòng, cỏ dại dưới tay đều sắp bị bà giận dỗi mà nhổ sạch.

Nữ bảo vệ là một người rất có kiên nhẫn, thấy vậy lập tức khuyên nhủ: “Chúng ta đừng kết luận quá sớm, cứ nhìn thêm một lúc lại nói.”

Cho nên hai người cứ ngồi đó chờ đến khi Mạc Vấn và Fibbi ăn cơm xong, rồi không xa không gần theo sau hai người. Bởi vì nữ bảo vệ rất có kinh nghiệm, hơn nữa Mạc Vấn không phòng bị nên đã bị hai người theo đuôi đến trung tâm mua sắm.

“Đã đến mức cùng mua quần áo mà còn nói không liên quan.” Yvette nấp sau móc quần áo nhìn trộm, lần này vẻ mặt của nữ bảo vệ cũng có chút chần chờ.

Ngoại trừ người thân, nào có nam mua quần áo cho nữ, hơn nữa sau khi vị tiểu thư kia mặc thử quần áo còn ra ngoài cho thanh niên nhìn xem, rõ ràng vị tiểu thư kia muốn thanh niên chọn quần áo giúp mà.

Hai người còn muốn thò đầu ra nhìn thêm một lúc nhưng không biết người phục vụ trong khu mua sắm đã dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn hai người một lúc lâu, thấy hai người không hề hay biết có người đang quan sát, không thể làm gì khác hơn là lại gần vỗ vỗ vai Yvette.

“Nữ sĩ, thật ngại quá, vì an toàn của khác hàng, hoặc là ngài cởi kính râm và khẩu trang xuống, hoặc là ngài có thể đến nơi khác nhìn thử.”

“…”

Đời này Yvette chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy…

Bà ủ rũ trở lại vương cung, lửa đốt trên mặt vẫn chậm chạp chưa biến mất.

Con trai, con hại mẹ thật khổ.
Bình Luận (0)
Comment