Edit: Thủy Lưu LyMỗi học viện cũng tương đối coi trọng xếp hạng cuộc thi tinh anh, học viên học viện mình đạt được thành tích tốt, tương lai sẽ càng có tiền đồ, sau đó trong lý lịch lại có tin tức năm XX tốt nghiệp học viện XX, chuyện này quả thật không khác gì đang làm quảng cáo cho học viện cả.
Trên lý lịch trên internet của thủ lĩnh Vick còn có gắn nhãn năm XX tốt nghiệp ở học viện Horst kia kìa. Học viện vừa xuất hiện danh nhân, nhất định sẽ được học viện thành khẩn mời về diễn thuyết, một là để quảng cáo cho học viện, hai là có thể cổ vũ chúng học viên, nói nôm na là ‘tôi có thể thành công, bạn cũng có thể’.
Buổi trưa vừa công bố thành tích không bao lâu, buổi chiều lúc Mạc Vấn đi học, ở những nơi dễ thấy trong học viện cũng đã treo đủ loại quảng cáo.
Trên màn ảnh lớn có treo tên + ảnh + thành tích của cậu thì thôi đi, trước lớp học còn treo vải đỏ làm cái gì vậy.
Trong nháy mắt Mạc Vấn có loại cảm giác trở về thời đại trước đây, trước cửa phòng học treo băng rôn, bên trên viết ‘Nhiệt liệt chúc mừng bạn học XX của trường chúng ta có được thành tích đệ X’.
Không chỉ người sau lưng nhìn cậu, mà người đi ngang qua bên cạnh cũng không nhịn được ghé mắt nhìn. Mạc Vấn chợt cảm thấy lúng túng, yên lặng muốn bước nhanh vào phòng học.
Lúc trước Warner cho rằng người yêu mình là người tương đối ưu tú, vì thế dốc sức đuổi theo không ngừng. Thế nhưng không ngờ chấn động mà Mạc Vấn mang cho anh lại vượt xa những gì anh tưởng tượng như thế. Anh cảm thấy chỉ riêng hôm nay đã có thể lật đổ hết những gì anh biết về cậu trước đó.
Từ lúc Amber nói với anh thật ra Mạc Vấn là một phụ trợ sư, cho đến lần thi tinh anh cậu đạt được vị trí đứng đầu toàn quốc này, Warner chưa từng ý thức được sự xuất chúng của cậu một cách rõ ràng như vậy, đây đã không phải chỉ một câu nổi bật đã có thể hình dung.
Trái tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên. Warner hít vào một hơi thật sâu, duy trì sắc mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh Mạc Vấn.
Giáo sư An vốn đã rất có thiện cảm với học viên siêu ưu tú là Mạc Vấn, bây giờ khi thấy đối phương cầm được thành tích tốt trong cuộc thi tinh anh, cô lập tức kích động dùng nửa tiết học để khen ngợi Mạc Vấn.
Trong cùng một tiểu đội đã có hai người nhận thầu vị trí thứ nhất và thứ hai, điều này khiến mỗi bước đi của giáo sư An cũng bắt đầu ngẩng đầu ưỡn ngực, uy thế hừng hực.
Ai nói bây giờ phụ nữ vẫn phải ở nhà giúp chồng dạy con? Mấy người xem, học sinh tôi dạy dỗ cũng không kém những nam giáo viên kia, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều.
Mạc Vấn cho rằng chỉ cần vượt qua buổi học này thì khi về ký túc xá sẽ không thu hút sự chú ý của người khác như vậy, thế nhưng cậu không ngờ học viện lại chọn dùng loa trực tiếp đưa tin tức buổi chiều.
Vì để có thể an ổn ăn cơm, Mạc Vấn cố ý chọn thời gian hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời mới đi ăn. Chẳng qua lúc cậu ăn được một nữa, âm thanh tin tức buổi chiều đã dần dần khuếch tán khắp học viện.
(Các vị khán giả, chào buổi tối, hoan nghênh các vị theo dõi bản tin thời sự ngày hôm nay.
Đầu tiên xin giới thiệu những nội dung chủ yếu của bản tin ngày hôm này.
Trong cuộc gặp mặt những người phụ trách các bộ ngành quân ủy, thủ lĩnh Vick đã nhấn mạnh sang năm sẽ nâng cao phúc lợi cho quân nhân. Cuộc thi tinh anh năm nay kết thúc hoàn mỹ, học viên Mạc Vấn hệ viễn cổ của học viện Horst đã giành được thành tích đứng đầu. Xế chiều hôm nay, đệ nhất phu nhân Yvette ghé thăm những người bạn nhỏ ở viện mồ côi…) (Tiếp theo xin nghe đưa tin cụ thể.)
Trong nháy mắt khi nghe thấy, Mạc Vấn lập tức ho khan kịch liệt, thì ra vì bất ngờ mà cậu bị sặc cơm vào khí quản, khó chịu đến mặt cũng hơi đỏ lên.
Warner ngồi bên nhanh chóng để đũa xuống, vỗ vỗ lưng Mạc Vấn, giúp cậu ho hạt cơm ra ngoài.
Amber an vị đối diện Mạc Vấn, thấy vậy, yên lặng lầu bầu một câu: “Mắt muốn mù.”
Nhờ phúc của tin tức, ánh mắt của một số học viên đang dùng cơm xung quanh cũng đồng loạt quay nhìn về bên này, vừa nhìn vừa len lén bàn tán.
Mạc Vấn ngồi trong nhà ăn, nghe tin thức biến đổi cách thức khen ngợi chính mình, nếu như mình cậu nghe còn có thế, nhưng có thêm nhiều người ngồi gần cùng nghe, cậu lập tức phạm chứng lúng túng.
Tuy rằng không dễ chịu nhưng cơm vẫn phải ăn, Mạc Vấn bình tĩnh bỏ qua tầm mắt của mọi người, yên lặng gặm rau dưa trong chén.
Tình huống như thế ít nhất còn phải kéo dài một quãng thời gian, nếu như chỉ trình độ như thế đã đau “bi”, vậy sau này làm sao ăn cơm nữa.
Đây vẫn là lần đầu tiên Mạc Vấn ăn cơm với bốn người Amber, cũng tương đương việc ngầm thừa nhận cậu gia nhập nhóm bọn họ, huống chi còn phải tham gia huấn luyện, việc ăn cơm cùng nhau cũng là chuyện bình thường.
…
Thời gian hoạt động của hệ cơ giáp và hệ lịch sử không giống nhau, bên lịch sử thường đều là đi học —— thư viện —— ký túc xá, hệ cơ giáp là đi học —— sân luyện tập —— sân luyện tập —— đi học, đến lúc nghỉ ngơi mới trở về ký túc xá, dù sao cơ giáp là không thể luyện tập ở ký túc xá được.
Cơm nước xong, năm người trực tiếp chạy tới sân luyện tập.
Sân luyện tập ở học viện Horst được chia làm hai loại, một loại bên ngoài, một loại bên trong. Bên ngoài là để dùng vào ban ngày, bên trong thì lúc nào cũng có thể dùng được.
Hiện tại bởi vì gần đến thời gian thi đấu, mọi người đều tụ hợp lại tranh thủ luyện tập, lúc Mạc Vấn tiến vào sân luyện tập, bên trong đã có năm người.
Người bên trong thấy có người lại đến đây, cố ý ngẩng đầu quan sát một chút, có thể bọn họ đang nghỉ ngơi, cơ giáp đều để một bên, hai chân sải ra, ngồi bệch xuống đất.
“Là Warner.” Một người như cầm đầu trong năm người, nói khẽ với một đồng đội ngồi bên cạnh: “Bọn họ có năm người, Warner đã tìm được phụ trợ sư rồi.”
Vừa nghe Warner đã tìm được phụ trợ sư, bốn người bên cạnh đều trợn mắt nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy người đi đầu là Warner, sau đó là bạn trai của Warner, theo sau vẫn là Amber, Dick và Lambert như cũ.
Phụ trợ sư của Warner đâu? Bốn người quay đầu dùng đôi mắt thăm thẳm nhìn đội trưởng, cảm giác bị đội trưởng lừa dối sâu sắc.
Cái này lại khiến đội trưởng sau khi biết lại giật mình hơn so với bọn họ, chấn động đến nỗi không nhịn được mà bật thốt những lời nói tự đáy lòng: “Warner cũng có bạn trai?”
Sao Warner lại không thể có bạn trai! Thấy Warner càng đi càng gần, cũng không biết đối phương có nghe thấy không, một người chột dạ lén lút dùng tay nhéo đội trưởng một cái để hắn thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Đội trưởng cười gượng một tiếng, đứng lên chào hỏi Warner: “Warner, các cậu cũng đến để luyện tập?”
Warner gật gù ngầm thừa nhận. Thấy thế, Amber vốn có quan hệ không tệ với đối phương cũng trực tiếp đứng ra chào hỏi: “Ronald, thật khéo.”
Thì ra đội trưởng tên là Ronald.
Ronald với Warner gần như đều là đội trưởng và cơ giáp sư nổi tiếng trong học viện. Chẳng qua vì hai người không cùng một tiểu đội nên Ronald vẫn không có cơ hội luận bàn với Warner, mắt thấy hai đội vừa lúc đụng phải nhau, đây không phải duyên phận thì là cái gì.
Chỉ thấy hai mắt Ronald lóe sáng, vội vàng đưa ra lời mời luận bàn với Warner.
Hắn chưa quên Mạc Vấn là do Warner mang đến, vì để tránh chuyện này bị mọi người bàn tán lung tung, còn cố ý mở miệng nói với Warner: “Nếu các cậu không có phụ trợ sư vậy chúng ta quyết đấu công bằng bốn đối bốn, xem ai ngã xuống trước tiên.”
Nhưng không ngờ Warner cũng không vội đồng ý mà quay đầu liếc mắt nhìn Mạc Vấn, thấy Mạc Vấn gật đầu với anh, mới quay đầu trả lời Ronald: “Chúng tôi có phụ trợ, 5V5 đi.”
Có phụ trợ? Năm người đối diện kinh ngạc một hồi, Ronald không có hứng thú với bát quái không có nghĩa bốn người còn lại không có hứng thú, chưa kể lúc trước tin tức đính hôn, kết hôn của hai người họ ồn ào náo nhiệt trên mạng, mà tiêu đề bắt mắt nhất trong khoảng thời gian đó là Warner vì muốn cưới một bình dân mà cam nguyện phá hủy tiền đồ.
Chẳng lẽ tin tức sai lầm?
Nhưng cũng không đúng, nghe nói bạn trai của Warner học hệ viễn cổ, hôm nay còn truyền phát tin đối phương đạt vị trí thứ nhất trong cuộc thi tinh anh đấy.
Mấy người hai mặt nhìn nhau một hồi, vẫn là Ronald phản ứng trước tiên, vội vàng gật đầu đồng ý: “Được, vậy thì 5V5.”
Warner và mấy người Dick đến nơi gửi lấy cơ giáp, Mạc Vấn lấy đàn cổ sau lưng xuống ôm vào lòng, tay phải khảy khảy dây đàn một chút.
‘Tăng’ một tiếng, dây đàn phát ra một tiếng rung mát lạnh.
Rõ ràng đối phương chỉ thử một âm thôi nhưng Ronald cảm thấy trong nháy mắt da đầu như tê dại, trực giác của hắn luôn vô cùng chính xác, vị phụ trợ sư này, nhất định không phải là một nhân vật đơn giản.
Theo bốn chiếc cơ giáp từ từ lại đây, Ronald và những đồng bạn cũng điều khiển cơ giáp đi tới, lúc này, bại lộ trước mặt mọi người chỉ còn hai phụ trợ sư.
Luận bàn không thể tạo thành thương tổn với phụ trợ sư, nhưng có thể khống chế phụ trợ sư, quấy rầy tiết tấu của đối phương, vì lẽ đó, trước khi tỷ thí bắt đầu, hai phụ trợ sư đều chọn đứng sau bốn cơ giáp đội mình.
Lỗ tai Mạc Vấn dán lên máy truyền tin, có cái này, không chỉ mình nói chuyện đồng đội có thể nghe được, mà khi đồng đội nói chuyện mình cũng có thể tiếp thu.
Luận bàn bắt đầu, đối phương và bên Warner đồng thời di chuyển, tốc độ của bọn họ đều không phải nhanh bình thường. Trong lúc Warner duy trì di động với tốc độ cao, cũng đồng thời chỉ huy nơi hành động của mỗi cơ giáp còn lại một cách đâu vào đấy.
“Dick, đi quấy rầy phụ trợ đối diện, Lambert theo tôi ngăn chặn Ronald.”
Máy truyền tin truyền đến âm thanh rõ ràng của Warner, tốc độ anh tuyên bố chỉ lệnh cực kỳ nhanh, giọng nói lạnh lẽo lại quả quyết.
Mạc Vấn cũng không nhàn rỗi, Ronald nhất định là người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ trước mặt, giảm tốc độ có thời gian điều tức, vì thế một lần chỉ có thể sử dụng đối với một người, Mạc Vấn ưu tiên ném cho Ronald.
Phụ trợ sư đối diện hẳn là tăng tốc độ, bởi vì Mạc Vấn ném kỹ năng giảm 30% tốc độ lên người Ronald cũng không có hiệu quả đặc biệt rõ ràng, đây không phải là bình thường, trừ khi phụ trợ sư của đối phương đã tăng tốc độ cho hắn.
Biết thuộc tính của phụ trợ sư đối phương thì dễ làm hơn nhiều, Mạc Vấn trực tiếp mở miệng nhắc nhở đồng đội: “Phụ trợ sư đối diện là gia tốc, cẩn thận tiếp cận.”
“Đừng hoảng, tôi đã đến bên cạnh anh ta, bọn họ họ còn chưa tới kịp.” Âm thanh Dick truyền tới.
Ngay lúc Dick chuẩn bị bắt phụ trợ sư đối diện, tình thế giữa trường lập tức xảy ra biến hóa.
Vốn Amber điều khiển cơ giáp một kéo ba kéo dài thời gian để tranh thủ cơ hội cho Dick, Warner và Lamber sứt đầu mẻ trán quấn Ronald, ngay lúc Dick hành động, ba người đối đầu với Ambert lập tức hành động.
Bọn họ vừa động, âm thanh Warner cũng nháy mắt phóng to: “Amber trở về, bọn họ muốn bảo tồn Ronald.”
Lỗ tai lan truyền âm thanh cho đại não, đại não phát ra mệnh lệnh để thân thể hành động, biến hóa chỉ trong nháy mắt nhưng thật ra đã bao gồm những bước đi phức tạp. Hành động của Amber đã rất nhanh nhưng khi thu được mệnh lệnh rõ ràng, hành động cũng càng nhanh nhẹn, dứt khoát hơn.
Không phải năng lực phản ứng của mỗi người đều mạnh như Warner, nếu như người triền đấu với ba người chính là Warner, thì trong nháy mắt khi đối phương hành động, đã có thể ngăn cản vài giây, nhưng mà người bọn họ đối mặt lại là Amber.
Sau hai giây, ba người kia chạy đến, Amber cũng đã đuổi tới nơi, thế nhưng lúc này đã muộn, bốn người đối với hai người, muốn để một người trong đó chạy trốn quá dễ dàng.
Dick bắt phụ trợ sư đối phương cũng không phải dễ làm như vậy, bản thân phụ trợ sư kia đã là gia tốc, lại không phải người ngu đứng bất động tại chỗ, tuy rằng sớm muộn cũng có thể bắt được, thế nhưng phụ trợ sư còn có đồng đội nữa.
Cho nên, Ronald đến, trực tiếp ngăn cản hành động của Dick.
Cơ giáp của Dick chú trọng linh hoạt, là loại cơ giáp nhẹ, mà Roanald vừa vặn lại trái ngược, là loại hình dùng cho Tank.
(* nôm na là nhân vật có máu dày, khó chết trong game, chuyên gia xông lên hứng đạn, lôi kéo thù hận của boss =)))Loại cơ giáp này có yêu cầu cực kỳ cao với người điều khiển, phản ứng chậm không dùng được cơ giáp dày nặng, không linh hoạt cũng không thể dùng, mà Ronald là người tụ tập cả hai đặc điểm này trên người.
Hai chiếc cơ giáp cùng va chạm vào nhau, Dick trực tiếp bị đụng văng ra ngoài.
Hiện tại tình huống trên sân là ba người đối ba người, còn Dick thì bị đụng ngã trên đất.
Sau khi một đòn của mình thành công, Ronald trực tiếp xông lại chỗ Mạc Vấn, lại bị Warner thành công chặn lại nửa đường.
Lúc này, từ khi bắt đầu đã có rất ít cảm giác tồn tại là Mạc Vấn, bỗng nhiên di chuyển, tiếng đàn dần dần vang lên.
Vừa rồi mọi người cũng không sử dụng đại chiêu, chỉ thăm dò lẫn nhau, mà Mạc Vấn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, rốt cuộc cũng phát hiện cơ hội ra tay của mình.
Phối hợp với tiết tất triền đấu của Amber và Lambert với ba chiếc cơ giáp đối thủ.
“Tôi nói ba hai một, nói xong hai người các anh lập tức lui lại.” Mạc Vấn vừa đánh đàn, vừa thấp giọng dặn dò.
“Ba “
“Hai “
“Một “
“Lui!”
Tuy rằng Amber và Lambert không hiểu tại sao phải bỏ chạy, thế nhưng phối hợp với đồng đội là không thể chần chờ, có điều cũng may mắn là hai người đã nhanh chóng lui về sau.
Sau một giây khi hai người lui lại, tiếng đàn không còn nhu hòa mà đổi thành một khúc Bình Sa Lạc Nhạn đằng đằng sát khí. Một trong ba cơ giáp đối phương đột nhiên di chuyển, cơ giáp Thomas xoay người trực tiếp đá bay hai người đồng đội không chút nào phòng bị của mình. Đá bay còn chưa tính, còn dùng nắm tay đánh vào chỗ yếu hại của cơ giáp đồng đội.
Này nếu đánh thật cơ giáp không bị đem đi tu sửa mấy ngày là không được. Hai người nằm trong hai cơ giáp trên đất, sợ đến hoa dung thất sắc, nhanh chóng động người lăn qua một bên.
Thế nhưng Mạc Vấn vẫn không ngừng việc khống chế cơ giáp kia, chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, trên đất bụi bặm tung bay, bị đánh ra một cái hố to.
“Tên phụ trợ sư kia có vấn đề!” Người có cơ giáp bị Mạc Vấn điều khiển rống lên một câu.
Ronald giật mình phản ứng lại, có điều hắn chỉ vừa sửng số một chút, bụng dưới cơ giáp đã bị Warner nện cho một quyền.
“Bao vây phụ trợ sư kia, mặc kệ thế nào, đều vây lên giam giữ cho tôi!” Ronald lớn tiếng nói trong máy truyền tin, âm thanh rất kích động.
Warner nhìn Mạc Vấn ở phía xa, trong lòng xẹt qua một cảm giảm quen thuộc nhưng gấp gáp hành động đã khiến anh tạm thời ném cảm giác này ra sau đầu.
“Nhanh chóng bảo vệ Mạc Vấn.” Warner ra lệnh.
Lần này động tác của bốn người đều cực kỳ nhanh, gần như là đồng thời với mấy người Ronald.
Không có thời gian! Trong nháy mắt, khi cánh tay Ronald giơ lên chuẩn bị bắt giữ Mạc Vấn, ở thời khắc ngàn cân treo sợ tóc, lấy bản thân làm trung tâm, Mạc Vấn hạ xuống một vòng âm vực màu xanh lục.
Chỉ nghe Mạc Vấn bình tĩnh nói bốn chữ: “Giang Trục Nguyệt Thiên!”
Vòng Mộng Bức xuất hiện lần nữa, ở một số lượng đối thủ nhất định trong vòng, bị khống chế không thể phát skill tấn công.
Vì thế Ronald và đồng đội của hắn trong vòng Mộng Bức không có cách nào khống chế cơ giáp.
“Xảy ra chuyện gì!!! Tôi không thể khống chế cơ giáp của mình!” Ronald trong cơ giáp điên cuồng hét vào máy truyền tin.
Dường như cũng trong lúc đó, giọng của đồng đội cũng lần lượt vang lên, chuyện này cấp tốc khiến Ronald cảm thấy tuyệt vọng.
“Xuất hiện tình huống bất ngờ, tôi không khống chế được cơ giáp.”
“Đội trưởng, tôi cũng vậy.”
“Đệt, tôi cũng vậy, đội trưởng, cơ giáp của chúng ta không thể dùng để công kích!”
Tuy rằng không biết đối thủ xảy ra chuyện gì nhưng đây là thi đấu. Warner tìm đúng thời cơ, nhanh chóng hạ lệnh để Dick và Lambert vây nhốt Ronald, hai người đồng thời ra tay với Ronald.
“Đội trưởng, chạy mau! Mọi người mau chạy tản ra!” Một người nhận ra tuy rằng không thể công kích nhưng vẫn có thể chạy trốn, khi phát hiện phe mình bị mấy người Warner vây quanh, tâm tình lập tức kích động hô to.
Bởi vì chịu kinh hãi, tiếng nói của hắn vừa thô lại hổn hển, nhưng vẫn có thể khiến người ta nghe ra ý đồ.
Trong nháy mắt, mấy người đều cố gắng chạy trốn về những hướng khác nhau.
Bọn họ chạy trốn tương đối thành công, bởi vì ngay từ đầu mục đích của Warner đã không phải bọn họ. Bốn cơ giáp vây nhốt Ronald, loại sức mạnh khổng lồ này lập tức đánh bay đối phương lên cao.
“Đội trưởng!” “Đội trưởng cẩn thận!” Máy truyền tin truyền đến tiếng lo lắng của đồng đội.
Ba chiếc cơ giáp cấp tốc chạy trở lại cứu viện, thế nhưng bên Mạc Vấn đã có chuẩn bị, Lambert và Warner tự mình chặn lại, vì thế cho dù mọi chuyện vừa xảy ra mấy giây ngắn ngủi nhưng cũng không có cách nào cứu vãn.
Khi Ronald rơi xuống từ trên cao còn chưa kịp đổi tư thế, đã nghe ‘ầm’ một tiếng, cơ giáp đã nhận đồng thời hai đòn từ Amber và Dick, đến mức Ronald ngồi trong cơ giáp cũng thu được cảm giác chấn động mạnh mẽ.
Amber và Dick vừa bắt đầu đã không tính nương tay, bởi cơ giáp của Ronald không chỉ dày nặng mà sức phòng ngự cũng là cao cấp nhất. Trong nháy mắt, trước ngực cơ giáp Ronald đã lõm vào một phần lớn.
“Đệt!” Trái tim Ronald run rẩy một hồi, lần này phải xài hết bao nhiêu tiền thì mới có thể khôi phục dáng dấp trước đó chứ. Cuộc thi còn chưa vắt đầu, cơ giáp đã bị đánh đến hỏng thế này.
Nhưng bây giờ ‘chết’ đã không thể cứu vãn, tuy rằng lúc này Warner và Lambert đấu chính diện với ba cơ giáp bên đội mình, nghe 2V3 có vẻ rất chịu thiệt, nhưng cơ giáp bọn họ không bị tổn hại quá lớn, trái lại là hai người bọn họ ngăn cản ba người bên phía mình.
Ronald lắc mình tránh thoát công kích của Amber, nhưng một chiêu quét ngang chân của Dick lại không có cách nào lẩn trách, cho nên cơ giáp lần nữa trúng phải công kích trí mạng.
Ronald đã nghe thấy cơ giáp phát ra tạp âm khi hoạt động, tuy rằng trong lòng không cam, nhưng vì để tránh cơ giáp thật sự vỡ vụn trước cuộc khi, không thể làm gì khác là liên kết máy truyền tin, chịu thua.
Cuộc tranh tài này thực sự đánh đến thoải mái tràn trền, Ronal không ngờ sự phối hợp của đối phương lại ăn ý không thua đồng đội mình, hơn nữa có Mạc Vấn phụ trợ, quả thật như có thần trợ.
Tám người từ cơ giáp nhảy xuống, vài người thể lực bình thường đã thở hổn hển như trâu. Điều khiển cơ giáp là một việc cần rất nhiều thể lực, ngoài việc trong suốt quá trình thần kinh đều phải ở trong tình trạng căng thẳng, động tác cũng phải duy trì di động và bạo phát ở tần suất cao.
Dick không chê trên đất không sạch sẽ, vừa xuống cơ giáp đã nằm sải lai tại chỗ, đến nói cũng không muốn nói một tiếng.
Hai bên đồng thời kiểm tra trình độ tổn hại của cơ giáp, cơ giáp Ronald bị đánh khiến hành động chậm chạp, cần phải đến xưởng tu sửa, ba người kia thì hoặc nhiều hoặc ít cũng có vài cái hố do đối phương đấm ra.
Còn bên Mạc Vấn thì ngoài Amber, những người khác đều chỉ tính là vết thương nhẹ, ngay cả Dick dù bị Ronald đánh bay ra ngoài, cũng bởi không phải chịu đòn lần nữa nên cũng chỉ bị đá ra một cái hố nông mà thôi.
Cũng nhờ khả năng phán đoán của Warner rất tốt, kết luận Ronald vừa bắt đầu nhất định sẽ cẩn thận vì thế mới to gan để Amber 1V3, tuy rằng cơ giáp bị tổn hại tương đối nghiêm trọng, nhưng còn chưa đến mức cần đến xưởng sửa chữa.
Lần này Amber không la hét đau lòng, mỗi tháng quốc gia đều trợ cấp cho mỗi đoàn đội cơ giáp hợp lệ một số tiền sửa chữa cố định, hơn nữa, có Warner mà, sửa chữa gì đó cứ tìm Warner chi trả là được rồi.
Mỗi trận thi đấu bình thường đều có tác dụng hơn nhiều so với việc yên lặng tự mình luyện tập một ngày, vì thế lúc này hai bên đều thu được ích lợi không nhỏ. Trước khi đi, Ronald đứng ngay trước mặt Warner, ý tứ sâu xa nhìn Mạc Vấn một chút rồi mới nói với anh: “Cậu có một phụ trợ sư rất giỏi, thế nhưng hiện tại chúng tôi đã hiểu rõ các Skill của các cậu, trong cuộc thi sắp tới, nếu muốn thắng chúng tôi sẽ không còn dễ dàng như vậy.”
“Cũng vậy.” Warner nhìn Ronald trả lời.
Warner tất nhiên biết trong cuộc tranh tài này Mạc Vấn là then chốt thắng lợi, nếu không phải Mạc Vấn khiến đối phương lộ sơ hở, thì Ronald cũng sẽ không có cơ hội lạc đàn.
Thi đấu cơ giáp thật ra là một chuyện rất lãng phí thời gian, dù sao khi thi đấu, trừ khi mấy người toàn lực công kích một người, nếu không sẽ rất khó tạo thành vết thương trí mạng, mà cơ giáp lại vô cùng linh hoạt, thêm vào đó là khả năng phối hợp giữa các thành viên trong đội, rất khó có thể tìm được cơ hội thật sự để toàn lực ra tay với một cơ giáp.
Mà Mạc Vấn gia nhập, khiến cơ hội này nhanh chóng xuất hiện, miễn cưỡng thúc đẩy thời gian kết thúc thi đấu nhanh hơn.
Warner không ngờ Mạc Vấn miễn cưỡng nói mình là hàng dỡm, anh cũng đã làm tốt chuẩn bị bị đối phương cản trở, nhưng kết quả Mạc Vấn lại cho anh nhìn thấy cái này.
Warner đã không rõ ràng rốt cuộc mình bị kinh hỉ hay là kinh hãi, nếu khả năng ghi nhớ của anh không sai thì năng lực của Mạc Vấn vô cùng giống với vị phụ trợ lúc trước anh muốn tìm.
Không giống với Warner chỉ từng nhìn video thi đấu của Mạc Vấn một lần trước đó, vì để tìm được ‘Tôi có bóng dáng’, Lambert đã đem tất cả video thi đấu của Mạc Vấn ra nhìn một lần, có cái thậm chí còn lặp đi lặp lại nhiều lần, vì thế, đến khi thi đấu kết thúc, trong lòng Lambert đã có thể hoàn toàn xác định Mạc Vấn = Tôi có bóng dáng.
Trở về ký túc xá, Mạc Vấn vừa định vào phòng nghỉ ngơi như thường, kết quả đã bị Warner kéo lại.
“Em không giải thích về năng lực phụ trợ của em một chút sao? Hàng dỡm? Hữm?” Mấy từ cuối cùng còn hơi lên giọng, nghe ra thật đúng là tiêu hồn.
Thấy Warner lại phạm phải bệnh dại, Mạc Vấn xoay người, dựa vào khung cửa, lần đầu cởi bỏ dáng vẻ ngoan ngoãn lúc thường mà nhìn Warner.
Ánh mắt Mạc Vấn nhìn thẳng đối phương, khóe môi chậm rãi nhếch lên, nguy hiểm ẩn nấp bên dưới vẻ mặt: “Đúng như những gì anh thấy, tôi cần phải giải thích cái gì?”
Dáng vẻ lúc này của Mạc Vấn hoàn toàn khác hẳn vẻ mềm yếu, vô hại trước kia, trong lòng Warner cả kinh, bất tri bất giác đã buông lỏng tay ra.
Mạc Vấn nở nụ cười, xoa xoa tổ tay bị nắm của mình, đẩy Warner ra, trực tiếp trở về phòng.
Trước luôn tỏ vẻ rất dễ nói chuyện, thật ra cậu đã nhịn rất lâu, bây giờ Warner lại chọc cậu lần nữa, muốn giở lại trò cũ, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy.
Mình không thể chạy chẳng lẽ còn không thể khống chế sao?
Nếu Warner vẫn khư khư cố chấp thì đừng trách cậu để anh ta cởi quần chạy vòng quanh lý túc xá.