Edit: Thủy Lưu LyLúc xế chiều, học viện sẽ thống kê tư liệu của ngũ cường thả lên trang web học viện, đương nhiên cũng thông báo trên màn ảnh trong học viện, mỗi người có thể tra được tin tức tuyển thủ dự thi cuộc thi tinh anh trên internet hoặc trong học viện.
Mạc Vấn ngồi dưới đất, tựa thành giường nhìn Quang Não, ngày thứ hai sau khi Warner chuyển đến, thảm sàn đã bị đổi hết thành thảm lông bù xù, bất kể ngồi hay nằm đều vô cùng thoải mái.
Buổi trưa Morris mang theo đồng đội của hắn đến tìm Mạc Vấn xin lỗi, Mạc Vấn không có nhận, không phải cậu quá hẹp hòi, mà tuy rằng đối phương còn chưa kịp làm ra hành động thực tế, nhưng dụng tâm hiểm ác thật sự làm người khác khinh thường.
Nếu như trong thi đấu thực tế, người người đều ra tay với phụ trợ sư, thì e rằng độ quý hiếm của chức nghiệp này có thể so với gấu trúc rồi, tạo sao ư? Cũng bởi vì có nguy cơ trong bàn luận sẽ bị người đánh chết.
Warner dán lại đây nằm trên đùi Mạc Vấn, vươn tay nựng nựng mặt Mạc Vấn: “Không vui à?”
Mạc Vấn dời mặt đi, ánh mắt vẫn đặt trên màn ảnh Quang Não, giọng điệu bình tĩnh nói: “Không có.”
Đều thế này còn nói không tức giận, Warner dùng đầu cọ cọ đùi Mạc Vấn, sau đó vươn hai tay ôm eo Mạc Vấn: “Đừng vì người không liên quan mà tức giận, với lại chồng em đã báo thù tại chỗ cho em rồi mà. Hơn nữa, ý đồ của gã rõ ràng như vậy, ai ai cũng thấy, e rằng đêm nay gã sẽ bị dẫn đi thẩm tra.”
Còn lúc thẩm tra ăn đắng bao nhiêu, vậy thì phải xem người bên trên có ‘săn sóc’ không đã. Đáy mắt Warner sâu thẳm, ý cười gằn chợt lóe.
Nếu như lần này dễ dàng buông tha gã, để gã nghĩ rằng mưu sát phụ trợ sư không tính là tội nghiêm trọng thì làm sao đây, cho nên dù là chưa thành cũng phải nghiêm trị.
Tâm tình Mạc Vấn còn chưa tốt lên đã bị cách dùng từ của Warner hấp dẫn sự chú ý: “Chồng em?”
Mạc Vấn cúi đầu nhìn chằm chằm Warner: “Anh lặp lại cho em nghe một lần nữa xem.”
Warner còn chưa ngốc đến mức tin Mạc Vấn nói vậy là thật sự muốn anh lặp lại một lần nữa, lập tức biết điều mà ngậm miệng, con mắt không ngừng đảo quanh.
Anh đã từng tỉ mỉ phân tích tâm tư của Mạc vấn, cho nên mới đoán được có lẽ danh xưng này khiến đối phương có chút bài xích, bởi dù sao ở cổ đại ‘Chồng’ là xưng hô mà nữ tính dùng để gọi bầu bạn là nam tính.
Nhưng lần này Warner đoán sai rồi, Mạc Vấn có thể không bài xích danh xưng này, nhưng phải xem người bị gọi là ai thì mới được.
“Gọi chồng đi.” Vỗ vỗ mặt Warner, Mạc Vấn bình tĩnh nói.
Cậu đang trêu ghẹo Warner, để xem tiết tháo của anh còn sót lại bao nhiêu.
Nhưng trong tương lai, danh xưng ‘chồng’ này đã sớm không chỉ dành riêng cho nữ gọi, giữa những cặp yêu nhau là nam với nam cũng dùng từ này để xưng hô thân mật với nhau, từ đó mà cách gọi này cũng dần dần ‘bình dân hóa’, cho nên để Warner kêu một tiếng là hoàn toàn không có bất cứ áp lực nào cả: “Chồng.”
Mạc Vấn bị ngụm nước sặc cho một cái, kịch liệt ho khan, đến Quang Não cũng không để ý tới mà vứt bừa trên thảm lông.
Bị một người thân cao mét tám, mét chín, thân thể cường tráng gọi là chồng là một chuyện vô cùng kinh sợ có được không? Mặt dù đẹp hơn cũng vô dụng, cảm giác tối ngủ chắc chắn sẽ gặp phải ác mộng đó.
Warner lôi kéo Mạc Vấn lăn khỏi chỗ cũ, trực tiếp đè lên người đối phương, sau khi hai người trao đổi cho nhau một ngụm nước, Mạc Vấn lập tức hất bay móng vuốt đang sờ loạn mình của Warner ra.
Tiểu vương tử cao lãnh ha, anh trở nên háo sắc như thế, những người ái mộ anh có biết không?
Mạc Vấn mở Quang Não ra lần nữa: “Đừng nghịch, để em xem xem năm vị trí đứng đầu là ai với ai.”
Tuy rằng đều học cùng một học viện, nhưng khi vào cuộc thi tinh anh có khi lại trở thành đối thủ của nhau, cho nên bốn đoàn đội còn lại vẫn cần phải tìm hiểu rõ ràng để đề phòng.
Nghe vậy, sắc mặt của Warner cũng nghiêm túc lại, theo tầm mắt Mạc Vấn cùng nhìn về màn hình phía trước.
(Chào mừng các vị đã đến trang web chính thức của học viện Horst, bên dưới là danh sách ngũ cường sẽ tham dự cuộc thi tinh anh hệ cơ giáp của học viện năm 3516.
Hệ cơ giáp, ban một, đoàn đội Warner.
Hệ cơ giáp, ban ba, đoàn đội Claude.
Hệ cơ giáp, ban tám, đoàn đội Ronald.
Hệ cơ giáp, ban mười ba, đoàn đội Eric.
Hệ cơ giáp, ban mười tám, đoàn đội Alger.
Bên trên là toàn bộ nội dung thông báo, cảm ơn các vị đã quan tâm và ủng hộ bản học viện, nếu như có gì nghi vấn, xin mời đưa ra ý kiến, những người chịu trách nhiệm liên quan sẽ giải quyết vấn đề của các vị, cảm ơn đã phối hợp.)
Sau khi xem xong, Mạc Vấn kéo kéo khóe mắt: “Vận khí của chúng ta không tệ ha, Claude và Ronald trên bản đều bị chúng ta đụng tới.” Này là cái vận may gì thế.
Warner gật gật đầu, đồng ý cái nhìn của Mạc Vấn: “Vận khí đúng là rất kém, có điều loại thi đấu này, chỉ bằng vận may là không thể thực hiện được.” Nói xong anh nâng tay chỉ hai đoàn đội xắp xếp dưới nhất: “Ban mười ba và ban mười tám anh chưa từng nghe nói, đoán chừng bọn họ là nhờ vận may mới đi được tới đây, nhưng sau khi cuộc thi tinh anh bắt đầu thì nhóm đầu tiên bị đào thải chính là bọn họ.”
“Có mục ý kiến kìa.” Mạc Vấn vừa liếc mắt đã nhìn thấy một thứ rất đáng ngạc nhiên, khi cậu còn đi học ở trường, đến trang web cũng không có chứ đừng nói chi là mục ý kiến, cho nên không nhịn được tò mò mà ra hiệu cho Warner: “Nhấn vào xem xem.”
Warner ngoan ngoãn làm theo, chỉ thấy bên trong nhắn lại rất đa dạng, cái gì cũng có.
Khiến người ta không nhịn cười được chính là, bất kể nội dung nhắn lại có không mấy ý nghĩa thế nào, vị quản lý này đều làm hết phận sự mà trả lời.
(Đậu hũ ở cửa sổ số hai trong căng tin quá ngọt, món này tồn tại chẳng khác gì vũ khí sinh hóa có lực sát thương cực lớn, vậy mà học viện lại để bọn họ bán ra, em không phục, em muốn kháng nghị.) Nhân viên quản lý trả lời: Đã trò chuyện với cửa sổ số hai, bọn họ từ chối bán đậu hũ mặn, cũng nói ngọt mặn từ xưa đã không chung đường.
(Em cảm thấy em yêu học bá Mạc Vấn hệ viễn cổ, nhờ cái này mà bày tỏ với đối phương.) Nhân viên quản lý trả lời: Hacker quốc gia đã khóa chặt phòng ngủ của trò, người của vương tử Warner đang trên đường chạy tới.
(Đám người ban hai hệ phụ trợ kia quá xấu xa rồi, có thể đừng bắt cóc mấy mỹ nhân bỏ vào không, mỗi lần huấn luyện chung, con mắt đều muốn mù, trừ điểm.) Nhân viên quản lý trả lời: Học viên ban hai đều đang chat mật hỏi tôi địa chỉ IP của trò, bọn họ biểu thị muốn đánh trò chết tươi.
(Sao học viện không mua mấy người máy quét dọn vệ sinh? Mỗi lần trực nhật đều bị một ông già hói đầu quơ tay múa chân, hoặc là lau bàn một lần nữa, hoặc là mau đi đổ rác, Rudolph cả ngày ăn ‘phưn’ sao? Dùng tiền thuê một ông già như thế đến buồn nôn chúng tôi? Thay cái người trẻ tuổi chút đi.) Nhân viên quản lý hồi phục: Đó là viện trưởng, hơn nữa mỗi ngày ngài ấy đều xem mục ý kiến.
Mục cuối cùng mà nhân viên quản lý còn trả lời lại quả thật cao thượng vô cùng, Mạc Vấn phù một tiếng bật cười. Viện trưởng, cậu đã gặp một lần rồi, còn rất thân thiết, sao lại bị hình dung thành một ông già nát rượu, bẩn tính như thế chứ.
Cầu diện tích bóng ma trong lòng viện trưởng.
Càng nghĩ càng buồn cười, chút khó chịu trong lòng lúc trước cũng bị tan thành mây khói. Mạc Vấn chọt chọt người ngồi bên cạnh: “Tiếp.”
Hoàng Đế đại nhân đã lên tiếng, Warner kéo xuống tiếp tục xem, nhưng mà lần này không biết có phải mạng không ra sức hay không mà đợi mất năm phút vẫn trống rỗng không hiện nội dung.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mạc Vấn cầm Quang Não nhìn trái nhìn phải, cậu vốn không biết cấu tạo của vật này, đương nhiên không nhìn ra nó bị tật xấu gì.
“Chẳng lẽ đến tận bây giờ vẫn chưa giải quyết xong vấn đề mạng không ổn định?” Mạc Vấn vừa lăn lộn qua lại nhìn Quang Não, vừa nhỏ giọng rù rì.
Trước kia, mạng Hoa quốc thường thường không ổn định, 20 triệu Broadband* không nói đến download thứ gì, bình thường chơi game online hẳn cũng được chứ? Thế nhưng có đôi khi lại rất kỳ quái, máy chủ căn bản không thành vấn đề, nhưng tốc độ mạng lại chậm chạp vô cùng, khiến nhân vật, sự vật trong trò chơi cũng không được tải đầy đủ.
(*Thuật ngữ này ám chỉ đến internet tốc độ cao hay truyền dẫn băng thông rộng. Băng thông rộng trong viễn thông cung cấp một số lượng đa dạng các kênh dữ liệu trên một đường dây kết nối._theo ComputerHope)Gọi điện thoại cho công ty chịu trách nhiệm lại không tìm được lý do gì, có điều bọn họ luôn có một cách giải quyết vạn năm chính là tắt máy, rút nguồn điện, chờ mười phút sau lại mở ra lên mạng lại.
Lúc này, Mạc Vấn thật sự nghĩ, nếu tắt Quang Não rồi chờ mười phút sau lại mở ra thì có khôi phục bình thường không?
Thế nhưng Warner đã nhanh chóng lật đổ suy nghĩ này của Mạc Vấn, dù sao Warner cũng là nhân sĩ bản địa, đương nhiên hiểu biết quốc gia mình hơn Mạc Vấn nhiều.
“Sao mạng có vấn đề được, hiện tại không tồn tại dây mạng vận chuyển mà.” Warner nói: “Có lẽ là trang web bị đơ.”
“Trang web nói đơ là đơ?” Mạc Vấn có hơi không tin, lúc trước Hoa quốc có 14 triệu nhân khẩu, người có thể lên mạng không biết có bao nhiêu, nếu tùy tùy tiện tiện mà bị đơ vậy mấy diễn đàn sinh viên, baidu hay tieba gì còn lăn lộn được sao, chưa kể chỉ dưới danh nghĩa của baidu đã có hơn 20 triệu cún độc thân rồi được không.
(?)“Có lẽ, vậy.” Warner trả lời hơi có chút không xác định, tuy rằng rất có khả năng là trang web chịu không nổi gánh nặng, nhưng tình huống như vậy vô cùng ít thấy, bởi sau khi người máy trí năng và cơ giáp xuất hiện, con người đã hoàn toàn tiến vào thời đại khoa học, khả năng chịu tải của máy chủ cũng trở nên khó có thể tưởng tượng được.
Trừ khi trong thời gian rất gần, cùng lúc có nhiều người tiến vào trang wed của học viện, khiến máy chủ trong thời gian ngắn không thể chịu tải nhiều như vậy mà dẫn đến co giật, đơ máy.
Nhưng nhiều người tiến vào trang web như vậy là để làm gì? Warner lâm vào trầm tư.
Nếu như mấy người điên cuồng tràn vào này biết nghi vấn của Warner, tuyệt đối sẽ vừa lên mạng vừa nói: “Mục đích của tôi rất đơn giản, chính là vì tư liệu của đại đại mà chạy đến, cái khác, không có hứng thú.”
Đúng, những người này đều đến vì tư liệu của Mạc Vấn, mỗi học viện đều có thời gian thông báo về cuộc thi tinh anh của mình, thời gian vừa đến, những người này lập tức dồn dập tiến vào.
Fans khổ, fans mệt, fans oan ức, muốn tìm tư liệu đại thần còn phải tự mình động tay thăm dò, cảm giác bản thân sắp biến thân thành Holmes nuôn rồi.
Ai bảo đại đại nhà tôi là một người rất khiêm tốn đâu, nhóm fans hâm mộ đang đau mà cũng vui sướng tìm tòi tư liệu trên trang mạng học viện Horst cho biết.
Thông báo của học viện không chỉ báo tên đoàn đội, mà còn tỉ mỉ công bố tư liệu, bức ảnh của mỗi học viên, chẳng qua phong cách ảnh chụp vẫn như cũ không thay đổi, vẫn xấu đến mức không muốn nhìn lại lần hai.
Trên diễn đàn bới dung mạo và học viện của Mạc Vấn ra sạch sành sanh, học hệ cũng bị người ta đoán tám chín phần mười, tại một đám học hệ cơ giáp và hệ phụ trợ, học hệ viễn cổ của Mạc Vấn quả thật quá rõ ràng.
Julian là học sinh mũi nhọn hệ phụ trợ của học viện Lenzburg, trước đây y không mấy hứng thú với mạng giả thuyết, hoặc là nói đa số phụ trợ sư đều không quá thích mạng giả thuyết, mãi đến khi y tận mắt nhìn thấy video thi đấu của Bóng Dáng.
Lần đầu tiên Julian mới biết thì ra skill phụ trợ sư còn có như vậy, không chỉ định thân hoặc giảm tốc độ, còn có thể vững vàng khống chế người trong tay, muốn làm gì thì làm với đối phương cũng được.
Tuy rằng skill nghịch thiên như vậy không quá khoa học, nhưng không thể không nói, khiến người xem rất sảng khoái.
Julian cũng đăng kí mạng giả thuyết, chỉ vì muốn nhìn thấy đại thần Bóng Dáng trong truyền thuyết, đáng tiết y đăng ký chậm một bước, lúc ngàn khổ vạn khổ bước lên đấu trường trung cấp, đối phương đã lên đấu trường cao cấp, còn đấu vài trận rồi núp lùm luôn, không lên lần nào nữa.
Hẳn là vội vàng tham gia thi đấu vòng loại, Julian nghi ngờ nghĩ.
Lúc trước trên diễn đàn có một topic rất Hot là (Khiếp sợ! Bóng Dáng đại đại học khu kế bên khu tôi học, thân phận đại thần thật sự là học sinh!) truyền khắp mỗi diễn đàn, Julian thân là fans đáng tin của Bóng Dáng, mỗi tầng lầu (comt) đều cần thận nhìn, tin tức cá nhân của ‘Tôi có bóng dáng’ cũng không hề để vuột mất.
Tuy rằng như vậy có hiềm nghi xâm phạm việc riêng tư cá nhân của đại thần Bóng Dáng, thế nhưng đối với người hâm mộ mà nói thì chuyện này cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, bọn họ cũng muốn lý giải xem trên thực tế thần tượng là người thế nào, học tập có tốt không, bộ dạng có đẹp trai không…
Tuy rằng nếu đại thần không đẹp trai bọn họ cũng yêu cậu, nhưng nếu đẹp trai thì càng tốt.
Julian chờ ngày này đã rất lâu rồi, thông báo của học viện Horst vừa thả, y lập tức giống như sói đói ngửi thấy vị thịt mà nhào đến.
Đoàn đội Eric, không phải, đoàn đội Ronald, không phải, đoàn đội Alger…
Oh sh*t, rốt cuộc phụ trợ sư đoàn đội Alger là cái quỷ gì thế, gã là thật xấu hay chụp xấu, nếu như đại thần thật sự có bộ dạng như vậy, y cũng muốn nghĩ lại xem sau này có tiếp tục làm fan nữa hay không.
Trên mặt Julian lộ vẻ không đành lòng nhìn thẳng, nhanh chóng đóng tư liệu đoàn đội Alger lại, mở ra đoàn đội đứng đầu là Warner.
Đoàn đội Warner? Nhìn qua rất quen mắt, con trai út của thủ lĩnh, tiểu vương tử hiện tại của quốc gia không phải có tên này sao, năm nay hắn thành công đột phá rồi à.
Khó trách Julian không có lòng tin với đoàn đội Warner, thật sự là hai năm trước mọi người đã kỳ vọng quá cao, nhưng không ngờ đối phương đến tư cách lọt vào cuộc thi tinh anh cũng không có, nhìn bộ dạng phụ trợ sư lúc đó, năm nay mọi người đều không còn chờ mong gì với đoàn đội của vương tử cả.
Ngay cả báo chí cũng không đưa tin vương tử dự thi ngợp trời như trước kia, hai năm trước, các truyền thông cũng vì chuyện này mà tự đánh mặt mình sưng lên, cho nên bây giờ không dám lại khoe khoang khoác lác nữa.
Thực lực bản thân cao thì có ích lợi gì, nhìn ánh mắt tìm đồng đội kìa, thật là đáng sợ.
Có lẽ vừa bị ‘sắc đẹp’ của phụ trợ sư đoàn đội Alger dọa đến, lúc Julian nhìn thấy phụ trợ sư đoàn đội Warne đã kinh động như gặp phải người trời.
Trên đời này còn có một mỹ nhân như thế.
Trái tim Julian đập thình thịch, lập tức đưa mắt nhìn tài liệu của vị phụ trợ sư này.
Họ tên: Mạc Vấn
Giới tính: Nam
Tuổi tác: 20 tuổi
Học hệ: Hệ viễn cổ
Hệ viễn cổ! Julian xem tới đây lập tức thở mạnh một cái, suýt chút nữa bật ngửa, trong topic (cách khu) kia là nói thế nào nhỉ?
Đúng rồi, một người từng đến học viện Horst thi đấu đã nói, cách vách hệ cơ giáp chính là hệ lịch sử, lâm nghiệp, lịch sử không phải bao gồm cả viễn cổ sao.
Julian cẩn thận nhìn ảnh chụp màu sắc rực rỡ kia, xuất sắc, bộ dạng của đại thần thật sự quá xuất sắc, dung mạo gần giống như những gì được hình dung trong topic, nốt ruồi son, mắt phượng và môi hồng.
Những điểm này là tiêu chuẩn thường dùng để hình dung mỹ nhân trong tiểu thuyết, nếu như không có môi đỏ sẫm kia cũng không xứng làm nhân vật phong hoa tuyệt đại trong sách.
Lúc trước hình tượng như vậy đều là vừa đọc sách vừa tưởng tượng trong đầu, bây giờ khi nhìn thấy bức ảnh của đại thần Bóng Dáng, lại thấy như người giấy sống lại.
Loài người hiện tại, tóc hoặc mắt có đủ loại màu sắc, chính là cái gọi là tràn ngập phong tình dị vực như trước kia dùng để hình dung.
Đẹp thì tất nhiên là đẹp, nhưng người như vậy rất nhiều, cho nên ai lại không muốn nhìn thấy mỹ nhân cổ đại thuần khiết đây.
Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh Lục cung phấn đại vô nhan sắc*_Trường hận ca – Bạch Cư Dị(*dịch thơ:Một cười trăm vẻ thiên nhiên Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son_Bản dịch: Tản Đà)Hiện tại có bao nhiêu người có thể sử dụng câu thơ như trên đây.
Đối với thiếu nữ tóc vàng mắt xanh hình dung thành ‘nhất tiếu bách mị sinh’? Đừng chọc cười tôi chứ.
Chỉ có người có huyết thống Hoa quốc thuần khuyết, mới có thể diễn dịch nhuần nhuyễn câu thơ này thôi, dù sao xuất xứ của câu nói này là từ tay người Trung Quốc viễn cổ mà.
Sững sờ nhìn bức ảnh một hồi, nước mắt của Julian bỗng nhiên tràn mi, đây chính là dáng dấp của tình nhân trong mộng y, cứ như vậy mà xuất hiện một cách đột ngột như thế.
Xuất hiện thì xuất hiện, còn nhất định không thuộc về y.
Julian càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng khóc ngất trước Quang Não.
Trong những thành thị khác nhau, cũng có rất nhiều người đang than thở về dung mạo của ‘Tôi có bóng dáng’, có điều phản ứng của bọn họ không đồng nhất, người có cảm tình phong phú, đa sầu đa cảm như Julian thì sau khi cảm thán đều yên lặng rơi lệ, còn người có tâm tình trầm ổn, bình tĩnh thì cố gắng giữ tỉnh táo, đàng hoàng, trịnh trọng liếm màn hình.
Bọn họ đều không quên một sự thật, đó là Mạc Vấn và vương tử Warne sắp đính hôn.
Dù bọn họ muốn không phát hiện cũng không được, bởi lúc trước khi đưa tin đều rần rần cả lên mà.
hết chương 48