Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 50

Edit: Thủy Lưu Ly

Mạc Vấn trợn mắt ngoác mồm nhìn Warner trước mặt, nhìn cái tên không biết xấu hổ này vừa dứt lời đã bắt đầu cởi quần áo, chỉ lo muộn một bước sẽ bị ngăn lại, tốc độ động tác này, cậu cho max điểm.

Mạc Vấn cũng coi như đã sống hai đời, cậu có nhu cầu gì đó đâu phải khi hai tám hai chín tuổi mới có, chừng hai mươi, thân thể thế nào, cậu đã vô cùng rõ ràng.

Trong độ tuổi này Warner đã là kiểu người vô cùng khắc chế, Mạc Vấn vốn phun một cậu Ninja rùa, thế nhưng nghĩ lại chính mình, cậu cũng chỉ có thể chịu đựng. Bảo vệ điểm mấu chốt, chỉ dựa vào một mình Warner là khẳng định không được, nếu mắng anh là Ninja rùa thì không phải cũng tự lôi mình ra mà chửi chung luôn sao.

Bồn tắm lớn rất lớn, nhưng dù có lớn hơn nữa cũng không so được hồ bơi, cho nên khi hai người có thân cao tương đối cùng chen vào, không gian còn lại cũng không còn quá nhiều, huống chi vóc người của họ cũng không tính là gầy yếu.

Hai tay Warner chống thành bồn tắm lớn nhìn xuống Mạc Vấn, nhìn da đối phương dần dần nhiễm đỏ ửng, trái tim anh thình thịch nhảy không ngừng, đồng thời trong ngực cũng có một luồng hơi nóng không ngừng bốc lên.

Người trước mắt này làm anh say đắm đã lâu, Warner chưa từng nghe rõ tiếng tim mình đập như thế, trong lòng như bị lửa đốt, lại nóng, lại ngứa… Rất nhanh, cái cảm giác này đã bao trùm toàn thân, rất mới mẻ rồi lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Mạc Vấn thấy Warner nửa ngày chỉ nhìn mà không nói lời nào, trong lòng khẽ nhúc nhích, lại gần, chậm rãi hôn một cái lên khóe môi Warner.

Cậu là kiểu người thường che giấu tình cảm của mình vào trong lòng, cậu rất ít khi nói mấy câu như em yêu anh, hay em thích anh ra khỏi miệng, nhưng này không có nghĩa là cậu sẽ không có tình cảm. Giống như lúc này Mạc Vấn cũng rất yêu thích Warner, nếu không sẽ không đồng ý tiếp xúc gần gũi với anh, ở trong lòng cậu, hôn môi gì đó, đã xem như là rất thân mật.

Warner nhắm mắt lại hôn trả cậu, cửa sổ bên cạnh chỉ đóng một nửa, rèm cửa sổ bị gió lùa qua mà lay động không an phận, bay tới bay lui, thỉnh hoảng có gió mát thổi qua người hai người, nhưng có lẽ vì cảm giác nóng bỏng trong ngực cho nên mới không hề cảm thấy lạnh lẽo.

Người thương của nhau, chỉ cần tình cảm hai bên đúng chỗ, chuyện tiếp theo lập tức nước chảy thành sông.

Rốt cuộc Warner cũng hoàn thành giấc mộng của mình, tuy rằng trước kia, mỗi lần, chính anh đều là nhân vật chính, nhưng mỗi khi đến chỗ kích động đều bật người tỉnh dậy, nên hoàn toàn có thể hiểu trong thời gian đó anh khổ bức thế nào.

Thời gian dài dù Warner không nói gì, nếu không phải mộng cảnh là hoạt động của đại não gây ra, anh sẽ cho rằng có người cố ý chơi anh, không thì tại sao mỗi lần đều tỉnh dậy khéo như thế chứ.

Đến lúc sau, Mạc Vấn buồn ngủ quá đỗi, trực tiếp nhắm mắt lại, ngủ mất.

Cả người Warner vô cùng tinh thần, hưng phấn, anh cũng không chê mệt, cứ như vậy mà nằm bên cạnh nhìn Mạc Vấn, vừa nhìn là nhìn mấy tiếng liền, đồng thời ngón tay cũng không quên nhẹ nhàng vuốt nhẹ gò má của Mạc Vấn, trên mặt còn lộ ra một nụ cười vừa thỏa mãn lại dịu dàng, ấm áp

Nếu như mỗi sáng sớm, đều có thể nhìn thấy em ấy đầu tiên, cuộc sống kia đúng là quá tươi đẹp.

Cha mẹ Warner vô cùng ân ái, cho nên khi còn bé Warner và anh trai mình thường thường bị bọn họ khoe khoang một mặt, nghĩ tới cuộc sống trong tương lai, Warner theo bản năng sẽ nghĩ đến hình thức ở chung của cha mẹ mình.

Nhưng có phải nó quá bình thản hay không, trong lòng Warner hơi không xác định, cuộc sống sinh hoạt vô vị rất dễ dàng tiêu hao hết tình cảm, cho nên thanh thanh thản thản không nhất định thích hợp mỗi một đôi người yêu.

Nếu như có đứa nhỏ có lẽ sẽ càng tốt hơn một chút chăng? Warner nhớ lại cảnh tượng khi mình còn bé ngồi song song với anh trai, còn mẹ thì cẩn thận gỡ xương cá, cảm thấy suy nghĩ này không tồi lắm.

Cũng không biết Mạc Mạc của anh có thích đứa nhỏ không nữa, Warner mạnh mẽ dằn ý niệm này xuống, cúi người hôn lên khóe môi Mạc Vấn, khẽ khàng nói ba chữ bên tai đối phương: “Anh yêu em.”

Vừa vặn lúc này, Mạc Vấn đột nhiên trở mình, chuyển người, quay lưng lại về phía Warner, Warner thấy vậy khẽ nở nụ cười, cũng nằm xuống, từ phía sau vươn tay ôm lấy Mạc Vấn, sau đó mới chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ đợi cơ hội thích hợp sẽ hỏi Mạc Vấn xem em ấy có thích trẻ con không, hẳn là sẽ yêu thích chứ?



Mặt trời treo cao, tiếng đồng hồ tích tắt quay vòng, từng cơn gió nhẹ xuyên qua cửa sổ, không ngừng thổi vào phòng, vấn vít lấy hai người đang ngủ say trên giường.

Mạc Vấn cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi cổ cậu có khả năng xuất hiện vấn đề sái cổ gì gì đó.

Cậu mở choàng mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt phóng đại của Warner, hai người ở rất gần, chóp mũi chỉ chút nữa đã đụng phải nhau.

Ký ức ngày hôm qua như sóng biển ập đến, sắc mặt Mạc Vấn hơi hơi thay đổi một chút, thân thể mới vừa nâng lên đã nhịn không được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Cổ, cổ xảy ra vấn đề.

Mạc Vấn dùng ánh mắt giết người trừng Warner, nếu không phải Warner cứ cố chấp đưa tay luồng dưới cổ cậu làm gối, thì cổ của cậu có bị như vậy không.

Kẻ còn ngủ giống như tự có cảm giác mà giật giật thân thể, cánh tay còn tại vô thức sờ trên sờ dưới, thấy không tìm ra người lập tức mở choàng mắt ra.

“Chào buổi sáng.” Warner hơi híp mắt chào hỏi.

“Đã sắp tới giờ cơm tối mà còn chào buổi sáng.” Mạc Vấn liếc Warner một cái, tâm tình không phải quá tốt đẹp.

Warner vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, nhìn cường độ ánh sáng lúc này hẳn đã tầm 13 giờ, đúng là hơi trễ một chút.

Anh vừa quay đầu lại đã thấy Mạc Vấn dùng tay vịn cổ, sắc mặt không dễ nhìn.

Warner nhanh nhẹn nhào qua: “Cổ em bị sao vậy?”

Mạc Vấn trừng trừng anh, không nói chuyện.

Warner hơi suy tư một chút, chợt cảm thấy chột dạ, anh cảm thấy ôm người yêu ngủ rất thỏa mãn, cho nên mới kéo Mạc Vấn một buổi tối, không ngờ lại khiến cổ đối phương xảy ra vấn đề.

“Anh xoa xoa cho em nhé.” Warner vội vàng cứu tràng cho chính mình.

Chuyện này Mạc Vấn không phản đối, sau đó hai người, một nghiêng cổ chơi Quang Não, một người giữ tư thế ngồi như tiểu nha hoàng, ngồi trên giường xoa bóp cổ cho chủ tử.

Nha hoàng cường tráng như thế cũng không thấy nhiều.

Warner vừa xoa đã nghĩ tới một chuyện, là chuyện trước đó đã sớm để trong lòng nhưng không có cơ hội đi làm, hôm nay anh muốn thử một chút.

Nghĩ như thế, Warner ngừng động tác trong tay lại, sau đó lập tức vang lên âm thanh mặc quần áo.

“Mới đó mà đã mệt mỏi rồi à?” Mạc Vấn căm tức trừng Warner, còn chưa đến mười phút đâu, cho dù có lừa gạt người khác cũng không thể lừa gạt như vậy chứ.

“Em chờ một lát, anh sẽ về ngay.” Warner ném lại câu này rồi vội vã rời đi, bộ dạng thần thần bí bí.

Chờ đến khi anh trở về lần nữa, Mạc Vấn phát hiện hai tay anh đã vòng ra sau lưng, vẻ mặt xem chừng còn rất căng thẳng, cũng không biết sau lưng có che giấu thứ gì.

“Thần bí như vậy?” Mạc Vấn quay đầu nhìn Warner.

Warner hơi hơi thả lỏng tâm tình, căng thẳng kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười, sau đó mới duỗi một tay ra che mắt Mạc Vấn, một tay khác lại cho tay vào hộp nhỏ lấy đồ ra.

Cái này do Warner tìm người làm riêng từ ngày hai người chính thức yêu nhau, chẳng qua vẫn không có cơ hội thích hợp để tặng đi mà thôi.

Mạc Vấn cảm giác đầu ngón tay chạm phải một vật thể lạnh lẽo nào đó, sau đó vật thể kia chậm rãi di động hướng vào trong, cuối cùng dừng lại, vững vàng đeo vào ngón tay áp út.

Là một chiếc nhẫn.

Mạc Vấn đột nhiên cảm thấy rất cảm động, Warner đột ngột lấy chiếc nhẫn này ra như thế, hẳn là đã sớm chuẩn bị sẵn từ trước.

Bất kể là nam hay nữ, đồng ý tốn tâm tư trên người một người, đã chứng tỏ họ xem người kia cực kỳ quan trọng, là người mà họ yêu.

Mạc Vấn thích Warner, nhưng chưa bao giờ nhớ tới chuyện sẽ cho đối phương một niềm vui bất ngờ, nếu so với Warner, chức người yêu này, thật sự cậu làm rất không xứng chức.

Chầm chậm cong cong ngón tay, kích cỡ nhẫn rất vừa vặn, môi Mạc Vấn giật giật, mở miệng: “Thả tay ra đi, em biết là thứ gì rồi.”

Warner chậm rãi thả tay ra, trong lòng rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh tặng người anh yêu vật tượng trưng cho tình yêu giữa hai người thế này, anh rất sợ người trước mắt có chỗ nào không hài lòng.

Thấy Warner nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Mạc Vấn âm thầm nở nụ cười, cố ý nhíu mày, quả nhiên, vẻ mặt Warner lập tức thay đổi.

Mạc Vấn thấy vậy, nhịn không được mà bật cười ra tiếng. Warner lập tức đoán được cậu cố ý, trong mắt chợt lóe bất đắc dĩ, đưa tay nựng mũi Mạc Vấn: “Nghịch ngợm.”

Giời ạ!

Mạc Vấn bị hai chữ này nổ đến mức linh hồn bé nhỏ sắp bay mất tiêu, im lặng một hồi, cậu nhìn lại Warner, trầm trầm nói một câu: “Anh nói lại lần nữa xem.”

Warner biết điều ngậm miệng, anh và Mạc Vấn đã ở chung với nhau một thời gian, bình thường khi mạc vấn nói anh nói lại lần nữa thì ý tứ chính là ‘Dám nói lại lần nữa thử xem.’

Chờ cổ gần như khôi phục bình thường, Mạc Vấn mới cùng Warner đến căng tin ăn cơm.

Từ tối hôm qua đến bây giờ hai người đều chưa ăn gì cả, cho nên vừa mới tỉnh dậy đã thấy đói bụng gần chết, cơ mà nhắc lại cũng kỳ quái, càng bị đói lâu, hai người lại càng thấy không quá đói bụng như mình nghĩ…



Mạc Vấn là người quen cũ ở Illinois, lúc cuộc thi tinh anh hệ viễn cổ diễn ra, hơn một nửa học viên học viện Illinois đều đến vây xem, bây giờ đến hệ cơ giáp thi đấu, bên trong nhóm học viên ngoài học viện lại xuất hiện tên của cậu lần nữa.

Nhìn tiểu vương tử nắm tay Mạc Vấn dắt đi, những người khác không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không ngờ người bình thường hay dùng gương mặt lạnh tanh đối xử với người khác còn có một mặt ôn nhu như thế.

Những học viên học hệ bình thường khác có thể không biết chuyện Mạc Vấn là phụ trợ sư, nhưng không có nghĩa là đám người hệ cơ giáp cũng không biết. Mạc Vấn thật sự không ngờ bản thân mình lại có sức ảnh hưởng lớn đến mức độ này, lúc cậu vừa vào căng tin, đã suýt bị tình huống bên trong dọa lui ra ngoài.

Nguyên nhân là bất kể xếp hàng mua cơm, đang ăn cơm hay không ăn, khi vừa thấy Mạc Vấn đi vào, hơn một nửa số người lập tức chú ý tới, cả hai con mắt cũng cứ dán chặt theo từng hành động của cậu.

“Mạc Vấn đại thần!!!!”

Một câu này vừa hét lên, đã xém dọa sư phụ căng tin quăng luôn cái muôi trên tay, có điều nước canh trong muôi vẫn vì chuyện này mà sái ra ngoài hơn một nửa.

Sư phụ nhìn vị bạn học trước mặt, có chút xin lỗi nói: “Xin lỗi, vừa rồi cầm không chắc, cậu chờ một lát tôi lại múc thêm cho cậu một muôi.”

“Không cần không cần.” Người này vội vàng phất phất tay, bưng hộp cơm lên, nhấc chân xông vội ra ngoài: “Đại đại, ký cái tên được không? Tôi là fan đáng tin của cậu.”

Có lẽ đây chính là sức mạnh của thần tượng, thân là một phụ trợ sư lại miễn cưỡng chạy ra tốc độ của cơ giáp sư, đúng là không dễ dàng.

Mạc Vấn rơi vào câm nín không biết nói gì.

“Nhưng mà tôi không có bút ký tên.” Mạc Vấn nhìn người trước mắt, xòe hai bàn tay ra hiệu mình chẳng có gì cả.

“Đại thần, tôi có, dùng của tôi này!” Người bên cạnh có ‘lòng tốt’ nhanh chóng chuyền qua một cây bút, sau đó thời gian cơm trưa bi thảm của Mạc Vấn bắt đầu.

Mạc Vấn cũng rất buồn bực, đã hai tiếng trôi qua rồi mà nhân số trong căng tin không hề giảm bớt trái lại càng lúc càng tăng, thiếu niên, các người không đi học sao?

“Không đi học không đi học, tôi tới đây để dự thi mà.” Một thanh nên quơ quơ tay, nhìn Mạc Vấn cười ngây ngô.

Mạc Vấn: “…” Tôi cũng đến dự thi nữa.

Không biết có phải có người đùa dai không, lúc xếp hàng đến cuối cùng lại có một nhóm nữ sinh vây lên, từng người từng người đều nhìn Mạc Vấn cười tươi như hoa, không ngừng ‘Anh Mạc Vấn ký tên cho em với’ ‘Anh Mạc Vấn, em thật sự rất thích anh.’

Warner đen mặt tại chỗ.

Mạc Vấn đoán được đây nhất định là trò đùa dai của Fibbi, đúng như dự đoán, sau khi các nữ sinh bị sắc mặc dọa người của Warner dọa tránh ra, Fibbi lập tức từ phía sau nhô đầu ra, chào hỏi cậu.

“Hi…”

Mạc Vấn dở khóc dở cười, thấy Fibbi tươi cười rạng rỡ đẩy bạn học mình ra ngoài, sau đó mới le lưỡi một cái rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Warner chưa gặp mặt Fibbi lần nào, cũng chưa từng nghe Mạc Vấn nhắc đến, cho nên anh lập tức hờn dỗi trừng Mạc Vấn, tỏ vẻ nếu em không giải thích thì sẽ không giảng hòa với em.

Mạc Vấn cười tủm tỉm, giới thiệu: “Đây là cô em gái nuôi em nhận ở Illinois, em ấy tên là Fibbi.”

Mạc Vấn lại quay đầu nhìn Fibbi, chỉ chỉ Warner: “Đây là Warner, em cũng biết rồi đó.”

Fibbi gật gật đầu, nháy mắt với Mạc Vấn, không tiếng động mà há mồm dùng khẩu hình nói: “Em, hiểu.”

Warner vừa nghe thấy đối phương nói biết đến sự tồn tại của mình, lúc này sắc mặt mới tốt hơn đôi chút, nhưng vẫn vươn tay nắm tay Mạc Vấn làm như cố ý lại vô ý triển lãm chiếc nhẫn trên tay cậu.

Fibbi suýt chút nữa đã bật cười tại chỗ, chỉ vì đã lâu chưa gặp mặt anh trai nên cô mới trêu đùa chút thôi, không ngờ lại khiến Warner tức giận như vậy.

Fibbi túm lấy quần áo của Mạc Vấn, làm một thủ thế, ra hiệu mình muốn rút lui.

Mạc Vấn gật gật đầu.

Vừa về túc xá, Warner đã lấy lý do tâm linh bị tổn thương, lần thứ hai đẩy ngã Mạc Vấn.

Không biết có phải là ảo giác của Mạc Vấn hay không mà mỗi khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cậu, tâm tình Warner sẽ tăng vọt hơn một chút, cuối cùng cậu không thể không đưa tay đặt trên lưng đối phương, như vậy, Warner sẽ không nhìn thấy nữa.

Cuộc sống không tiết tháo như vậy kéo dài chừng mấy ngày, mãi đến khi hai người Lambert và Amber nhìn thấy chút chuyện này giữa bọn họ.

Này phải bắt đầu nói từ chuyện Mạc Vấn tin tưởng chất lượng khóa cửa của học viện.

Bình thường lúc khóa cửa, mọi người đều cẩn thận đẩy đẩy một cái xem có khóa chưa mới yên tâm rời đi, lúc Mạc Vấn mới đến thì cũng làm vậy mấy lần, sau thì quen rồi thì cứ vào là trực tiếp khóa lại, nhưng cũng không kiểm tra nữa.

Chuyện sẽ không có gì nếu không có một ngày kia.

Lúc hai người Lambert và Amber tìm đến chỗ họ chơi, vừa muốn gõ cửa, nhưng khi vừa đụng nhẹ vào thì cửa đã hé mở ra.

Hai người Lambert nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, chẳng qua ngay sau đó hai người đã không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười xấu xa, rón ra rón rén đẩy cửa ra bước vào.

Lambert thật sự không có nghĩ nhiều gì đâu, anh ta và Amber chỉ đơn giản muốn đột nhiên xuất hiện dọa hai người Mạc Vấn chút thôi, ai ngờ lại đụng phải tình huống lúng túng như thế.

Mạc Vấn là kiểu người khắc chế, rất ít khi phát ra âm thanh lúc làm chuyện gì đó, cho nên trong phòng cơ bản chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Lambert lại hoàn toàn không có ý muốn đi sâu tìm hiểu tại sao nhịp thở của hai người bên trong lại dồn dập như vậy, bởi bình thường tình huống lúc bọn họ luyện tập mệt mỏi cũng giống thế, cộng thêm Lambert rất ít quen bạn trai, cho nên trong thời gian ngắn anh ta không có suy nghĩ theo phương diện kia, vì thế chỉ trơ mắt nhìn Amber đạp cửa phòng ngủ ra.

Mạc Vấn kinh ngạc quay đầu, lập tức nhìn thấy hai người đã hóa đá ngay tại cửa.

Sau đó hóa đá biến thành ba người.

Lực xung kích quá to lớn, thấy hai người trong phòng vẫn ôm nhau không tách ra, hai người bên ngoài cứng còng tại chỗ, ánh mắt bay loạn chung quanh.

Hai tên ngốc Lambert và Amber cứ thế mà đứng sững sờ tại cửa, nhìn chỗ khác cũng không phải mà nhìn vào trong càng không được.

Mãi đến tận lúc Warner xoay đầu lại nổi giận rống ra tiếng: “Cút ra ngoài!”

Lúc này hai người mới lấy lại tinh thần, sợ muốn tè ra quần mà một đường bò ra phòng khách, đến cửa phòng cũng quên đóng lại luôn.

Thật vất vả bò được lên ghế sa lông, Lambert và Amber nhìn nhau, trên mặt hai người đều có chút ửng đỏ.
Bình Luận (0)
Comment