Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 64

Trong quân, kiểu diễn tập như vậy thường hơn một tháng mới tổ chức một lần, quá nhiều thì phí dụng cao, quá ít lại không có tác dụng luyện binh, cho nên quy định khoảng cách thời gian như vậy là hợp lý nhất.

Nhưng gần đây, nơi này lại không ngừng có động tác, các loại so tài quy mô nhỏ không nói, nghe ý Thượng tá là sắp tới còn tổ chức thêm một hồi diễn tập nữa.

Theo sát sau diễn tập vẫn là diễn tập, điều này đại biểu cho cái gì, Mạc Vấn không muốn nghĩ sâu thêm, nhưng cũng đã cảm thấy hơi không tầm thường. Thông thường mục đích một quốc gia diễn tập nhiều lần là muốn show bắp thịt, cho nước ngoài biết bọn họ không phải dễ trêu, nhưng hiện tại đã không có cái gọi là nước ngoài rồi mà.

Lúc này, diễn tập lại còn có thư thông báo chính thức, tham gia diễn tập lần lượt đến từ các khu vực đóng quân khác nhau, vị trí địa lý diễn tập cũng rất vi diệu, ngay trên quần đảo quân sự gần Coroner.

Mạc Vấn theo nhóm quan quân đi qua, một không cần cậu phóng lôi đạn, hai không cần cậu chỉ huy, cậu chỉ cần cùng các sĩ quan cấp giáo khác bình chọn và lựa chọn ra binh lính ưu tú nhất mà thôi.

Các thiết bị trên đảo này không được đầy đủ hết, lúc xem diễn tập không thể giám thị tất cả các mặt, cho nên mới cần tự mình tham dự trong đó.

Vừa thấy đã biết đây là diễn tập thị uy, bởi vì không có sắp xếp đội xanh đội đỏ đối chiến, chỉ đơn thuần biểu diễn tính sát thương của các loại lôi đạn. Mỗi một viên lôi đạn được phóng vào hải lý, uy lực của nó có thể khiến sóng biển nhất cao lên mấy chục mét, khiến người nhìn đều sợ hãi trong lòng.

Chỉ huy lần này là Warner, có lẽ quân bộ có ý định bồi dưỡng anh, cho nên buổi diễn tập nặng nề như vậy cũng để anh tới làm chỉ huy.

Đừng nhìn hiện tại không cần phải bày binh bố trận, nhưng chỉ huy lần này không được sai lầm, hơn nữa còn phải hiểu rõ cách sử dụng của các loại vũ khí, đặc biệt là phóng lôi đạn, ngay cả góc độ cũng nhất định phải nắm chắc nếu không lỡ trệch hướng về phía thành thị gần biển thì hậu quả khôn lường.

Bình thường học viên tốt nghiệp trường quân đội cũng chưa chắc có thể chỉ huy được tình huống này, có thể Wanrer rất chắn chắn, hơn nữa mệnh lệnh phát ra vô cùng chuẩn xác, cộng thêm giọng điệu tràn ngập tự tin khiến Mạc Vấn và những quan quân theo cùng không ngừng gật đầu khen ngợi.

Diễn tập tiến hành vô cùng thuận lợi, ngay lúc Mạc Vấn chuẩn bị trở về, một loại cảm giác hoảng sợ không biết tên đột nhiên dâng lên, khiến tóc gáy cả người cậu dựng đứng cả.

Mỗi người đều có giác quan thứ sáu, hoặc linh hoặc mất linh, nhưng thân thể Mạc Vấn không giống, bởi vì tràn ngập nội lực cho nên đối với nguy hiểm sắp đến, sức phán đoán rất rõ ràng chính xác.

“Không lên cơ giáp lập tức nằm xuống!” Mạc Vấn hét lớn một tiếng, lập tức ném một khí tràng giảm thương, để binh lính gần đấy giảm thiểu thương tổn vì xung kích do vụ nổ sản sinh.

May mà chỉ nổ trong phạm vi nhỏ, hơn nữa nhờ hiệu quả giảm thương vô cùng đúng lúc mà tình huống người bị thương còn có thể khống chế. Tất cả những người còn lại đều leo lên cơ giáp, không có cơ giáp thì ngồi chung một chiếc với người khác.

Loại bom này không tính là gì với cơ giáp quân dụng, nhưng tại sao kẻ địch lại muốn ném bom không ngừng?

“Nguy rồi Thượng úy, bọn họ cho nổ máy tín hiệu của chúng ta, hiện tại chúng ta đã không liên lạc được với tổng bộ.”

Mạc Vấn: “…” Thiết bị trên đảo rất lạc hậu, nhất định phải dùng máy mô phỏng tính hiệu thì Quang Não mới có thể liên hệ với bên ngoài, hiện giờ lại bị kẻ địch không biết làm nổ tung, lần này thì hoàn toàn mất liên lạc rồi.

“Hiện tại, không phải nhân viên chiến đấu lập tức xuống cơ giáp, nhân viên chiến đấu chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.” Warner nhanh chóng hạ chỉ lệnh, sau đó hỗ trợ đưa Mạc Vấn và những vị phụ trợ sư khác đến địa điểm an toàn.

Đôi phương phá hỏng máy tín hiệu nói rõ không muốn cho bọn họ còn sống mà rời đảo, một ít binh lính có tố chất tâm lý kém, trên mặt đã có chút kinh hoảng.

Quốc gia này đã hơn trăm năm không có đánh giặc, huấn luyện là huấn luyện, tin rằng đến khi thật sự ra chiến trường còn có thể khiến một nhóm người rút lui có trật tự, những người này hoặc là nhát gan hoặc là rất sợ chết.

Một vị phụ trợ sư bên cạnh Mạc Vấn đã khóc sướt mướt bắt đầu nói di thư.

Hiện tại cũng chỉ có thể để hắn nói một chút, chứ nơi bụi bay đầy trời này đi đâu tìm bút cho hắn, cơ mà đàn ông đàn ang mà nước mắt nước mũi đầy mặt thế kia thật khiến người ta say 囧.

Mạc Vấn nhìn hai vạch hai sao trên bả vai phụ trợ sư kia nghĩ, hắn thế này mà còn bò được lên vị trí Trung tá.

Mạc Vấn nhìn một vòng xung quanh, hay lắm, hơn một nửa phụ trợ sư đã xụi lơ ngồi bệt xuống đất từ lâu, chỉ còn lại cậu và một gã Thiếu úy là còn đứng.

“Thiếu tá Mạc Vấn, chúng ta có thể chết ở đây không.” Một Trung tá cả người run rẩy hỏi, hắn cũng muốn mình bình tĩnh như Mạc Vấn, nhưng thân thể lại không nghe sai khiến.

“Không đâu, Thượng tá Stanford cũng ở đây, hắn nhất định sẽ nghĩ ra cách.” Mạc Vấn lên tiếng động viên bọn họ: “Đừng quên nơi đây vốn là đảo quân sự, vũ khí của những phần tử phản loạn kia cũng không tiên tiến hơn bao nhiêu.”

Có lẽ là vẻ mặt trấn tĩnh của Mạc Vấn đã cảm hóa bọn họ, những vị phụ trợ sư vừa bắt đầu đã bị dọa ngốc dần dần bình tĩnh trở lại, vỗ vỗ bụi đất trên người, vội vàng cầm lấy vật môi giới của chính mình.

Một thứ tương tự như du thuyền cỡ lớn càng lúc càng lại gần, Mạc Vấn nhìn thấy bên trên lít nha lít nhít đầy cơ giáp, dưới tình huống này không thể là quân bộ phái người tới tiếp viện được, e rằng chiếc thuyền không rõ kia là phe địch phái tới.

“Trung úy Warner, lôi đạn còn không?” Thượng tá Stanford trầm giọng hỏi.

Warner ngồi trong cơ giáp nhíu mày: “Báo cáo Trung úy, lôi đạn đã dùng hết trong diễn tập.”

Mẹ! Stanford thầm mắng một tiếng, đám đánh lén này rõ ràng đã tính toán kỹ, đến mức bên ta có bao nhiêu lôi đạn cũng bị chúng hiểu rõ rõ ràng ràng.

Đạn pháo bình thường không tạo được thương tổn đối với thuyền và cơ giáp quân dụng, cơ giáp lại không thể chiến đấu trên biển, vì thế mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền địch càng lúc càng gần.

“Chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.” Stanford cỗ vũ tinh thần nói: “Chẳng mấy chốc người của chúng ta sẽ đến, phải chịu đựng đến lúc đó cho tôi.”

Câu này của Stanford chỉ thuần túy là lời nói dối, nhưng hắn không thể không nói, nếu như binh lính phe ta không có sĩ khí vậy không khác gì tự đưa đầu cho người ta chém. Đây là chiến trường, không phải mạng giả thuyết, một khi thất bại sẽ không trở về được nữa.

E rằng tất cả mọi người đều không ngờ Coroner sẽ đột nhiên đánh lén. Một thành thị cố gắng đối kháng với một quốc gia hoàn toàn là lấy trứng chọi đá, bất kể tài lực, vũ lực hoàn toàn không nằm trên cùng một trục hoành, huống chi quốc gia đã sớm đề phòng Coroner, cấm tiêu thụ các loại thiết bị quân dụng với bọn chúng.

Dưới tình huống chênh lệnh to lớn này còn có thể nói làm liền làm, đủ nói rõ đầu óc người dẫn đầu của đối phương không tỉnh táo, là thằng ngu.

Nhưng chính thằng ngu này, dưới tay lại có không ít chó săn, vọng tưởng thành lập cái gọi là hoàng thân quốc thích.

Sở dĩ bọn chúng có lá gan khiêu khích chỉ sợ cũng là dựa vào thị dân sinh sống bình thường trong thành phố, một khi quốc gia thật sự ra tay với bọn chúng, thì người bị thương trước hết chính là những quần chúng vô tội này, vì thế chọn chúng muốn đánh du kích, đánh xong lập tức thu về, tỏ vẻ, có bản lĩnh thì bọn bay thả bom vào thành thị đi!

Cơ giáp phe địch đã xuất hiện Thượng tá Stanford xuất lĩnh mọi người xông lên, phụ trợ sư ở phía sau phụ trợ cho chiến hữu.

Cơ giáp quân dụng của đối phương không phải hoàn toàn mới, nhưng ỷ vào chuẩn bị đầy đủ, nhân số đông đảo nên cũng không rơi xuống thế hạ phong.

Bản thân Mạc Vấn vốn không phải chỉ là phụ trợ sư, hiện tại đến thời khắc mấu chốt sao có thể làm rùa đen rút đầu, tuy rằng Thượng tá nói rất hay nhưng còn chưa đến mức lừa gạt được cậu. Cậu biết trong thời gian ngắn cứu viện không thể đến được, cho dù bỗng nhiên mất liên lạc thì ai có thể lập tức nghĩ đã rơi vào chiến tranh?

E rằng phải mất một lúc cảm thấy không đúng mới khẩn cấp khởi động vệ tinh, sau khi nắm rõ tình hình trên mặt đất mới điều động đại quân đến cứu viện, vì thế cho đến khi đó cũng phải cần chút thời gian, có nhanh vẫn phải mất nửa tiếng mới chạy đến được.

Nửa tiếng trên chiến trường có ý nghĩa thế nào, sơ ý một chút đã có thể bị thương trí mạng, nửa tiếng có thể sẽ hi sinh hơn trăm người, thậm chí hơn ngàn người.

Việc này không nên chậm trễ, Mạc Vấn lập tức bay lên không, ném ‘Giang Trục Nguyệt Thiên’ dưới chân các chiến hữu, đồng thời sáu ảo ảnh cũng xuất hiện ở những vị trí khác nhau ra tay với phe địch.

“Đại thần Bóng Dáng!” Có lính mới ngồi trong cơ giáp thấy cảnh này bỗng nhiên lệ nóng doanh tròng, lại là đồng đội Ronald lúc trước đã từng thi đấu với mấy người Mạc Vấn.

Đội ngũ đứng thứ hai và thứ ba trong cuộc thi tinh anh cũng đã sớm nhập ngũ, có điều bọn họ bị phân đến những khu vực khác, lần này may mắn được tham dự lần diễn tập quan trọng, ai ngờ sẽ đụng phải chuyện đáng sợ như vậy chứ.

Có lẽ biểu hiện trước đây của Mạc Vấn trên mạng giả thuyết quá mức bá đạo, vị lính mới kia bình tĩnh lại như kỳ tích, dừng sức nhắm mắt, lại mở ra, lên tinh thần vọt vào đại đoàn lần nữa.

Âm phát tăng tính thương tổn của Mạc Vấn một tầng lại một tầng thẩm thấu vào cơ giáp của kẻ địch. Từ khi cậu dùng biện pháp như thế hủy diệt cơ giáp một người thì chưa dùng lại lần nào nữa, bởi vì chiêu này quá ác, sau khi cơ giáp bị phá hoại như thế đều không có cách nào chữa trị.

Lúc Warner đánh một quyền lên người cơ giáp phe địch, đột nhiên phát hiện một số vị trí trên cơ giáp của đối phương bắt đầu buông lỏng, lập tức chớp thời cơ bù thêm mấy đấm.

Không phải ảo giác, cơ giáp đối địch từ chính giữa vị trí đánh dần dần nứt ra!

Warner xoay người nhìn lại, quả nhiên gần đó có ảo ảnh của Mạc Vấn, ảo ảnh và bản thể giống nhau như đúc, hoàn toàn không phân biệt được thật giả.

“Cơ giáp của bọn họ không xong rồi! Tiến lên! Chúng ta sắp thắng lợi!” Stanford ngồi trong cơ giáp cuồng loạn hô. Cơ giáp của hắn từ lâu đã ngàn thương trăm lỗ, lúc nhấc chân cũng nghe thấy tạp âm chói tai.

Nhưng không thể ngã xuống!

Không phải tất cả các chiến sĩ cơ giáp ở đây đều không chút tổn hại nào, so với đứt tay cụt chân bỏ quyền trong thi đấu, Mạc Vấn nhìn thấy cơ giáp tốt hơn một chút rõ ràng chỉ còn dư lại một đôi chân nhưng vẫn kiên trì xông vào kẻ địch.

Tiếu Ngạo Quang Âm và Giang Trục Nguyệt Thiên lần lượt rơi xuống chiến trường, sĩ khí tăng mạnh, trong lúc nhất thời mấy tên côn đồ Coroner càng không làm gì được bọn họ.

“Thiếu tá Mạc Vấn làm rất đẹp!” Stanford kích động, vung vẩy nắm đấm trong không khí: “Hung hăng đánh cho tôi, bên chúng ta có phụ trợ sư mạnh nhất thì sợ cái gì! Xông lên!”

Đúng rồi, phụ trợ sư mạnh nhất ở bên người.

Tại sao phụ trợ sư cao cấp lại được người vây đỡ và tôn kính? Hoàn toàn là do chỉ cần một người trong bọn họ đã có thể tăng gấp đôi sức chiến đấu cho một đám người. Nghe qua thì thấy khó mà tin nổi, nhưng tác dụng của phụ trợ sư cao cấp không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

Tuy rằng thuộc tính phụ trợ của Mạc Vấn không phải tăng cường sức chiến đấu cho đoàn đội, nhưng trình độ bất kể phòng ngự hay gây ra hỗn loạn cho đối thủ đều hàng đầu, có thể nói khí tràng phòng ngự ngăn cách tất cả thương tổn, loại năng lực này, trong tất cả phụ trợ sư đều gần như không tồn tại.

Huống chi cậu không chỉ là phụ trợ.

Mạc Vấn không ngừng đổi mục tiêu mà ném skill kéo dài thương tổn, cơ giáp bị thẩm thấu rất nhanh sẽ bị các chiến sĩ đánh nát sau đó đánh chết người trong cơ giáp. Mạc Vấn cắn răng, quyết tâm trực tiếp ra tay với người trong cơ giáp.

Đây đều là người sống sờ sờ cả.

Từ nhỏ Mạc Vấn đã sống trong thời đại hòa bình, đừng nói tự mình ra tay, ngay cả người khác ra tay cậu cũng không tận mắt nhìn thấy, còn giết người gì đó cũng chỉ là tình tiết bên trong phim truyền hình.

Hiện tại đối mặt với loại tình huống một mất một còn này, cậu chỉ có thể dựa cả vào tố chất tâm lý mạnh mẽ mà chống đỡ.

Mắt thấy lại một chiến sĩ bên mình bị thương nặng nề, Mạc Vấn cắn răng. Không quan tâm được nhiều như vậy, đây là chiến trường, không phải nơi làm từ thiện, từ ngày lựa chọn tiến vào quân đội kia nên chuẩn bị tốt tâm lý nhuốm máu.

Lại một lần nữa bày sẵn khí tràng, Mạc Vấn rút kiếm ra, trực tiếp xông lên phía trước. Vài giọt chất lỏng ấm áp văng trên má, Mạc Vấn không biết đó là cái gì, cũng đã không rảnh bận tâm quá nhiều. Còn một bên, cơ giáp Warner yên lặng theo cùng, sóng vai chiến đấu.
Bình Luận (0)
Comment