Thời gian thấm thoát trôi qua ,sau 2 năm ngắn ngủi Kim Phá Lân liền hoàn thành nhiệm vụ hệ thống .Tiếp tục 3 năm sau hắn lại nhận và hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ của hệ thống và vẫn như mọi khi vẫn là những nhiệm vụ không liên quan gì đến cảnh giới.
Hắn bị hệ thống bắt tự có thể thành thạo nghề luyện khí sư ,luyện đan sư ,kiến trúc sư ,thuần thú sư ,... và rất nhiều lĩnh vực khác bắt buộc hắn phải thành thạo để tương sứng với cảnh giới của mình.
"Đã lâu rồi mình mới thảnh thơi nằm dưới gốc đào thưởng thức trà ngon ". Kim Phá Lân nằm trên chiếc ghế bành làm từ gỗ lim , trên tay nhâm nhi li trà pha từ các loại linh dược phơi khô được trồng trong linh điền .Hắn nằm đó bất giác suy nghĩ về khoảng thời gian 5 năm vừa qua liền cảm thán "trước đây ta ở địa cầu mới chỉ là một thằng ăn bám ,ăn không nằm rồi vậy mà đến với thế giới này trải qua 5 năm ròng rã được hệ thống kia rèn luyện liền cảm thấy bản thân giống như trở thành lão quái vật sống lâu năm vậy ".
Kim Phá Lân đang thiu thiu ngủ trong hoa viên dưới gốc cây đào liền bị một âm thanh vụt qua đầu.
"Tinh" .
"Chào kí chủ ,đã lâu không gặp ".
Khi nhìn thấy bảng thông báo hiện ngay trước mặt , Phá Lân liền xóa bỏ vẻ điền tĩnh lúc trước "hệ thống chết dẫm này lần này lại là nhiệm vụ gì đây".
"Nhiệm vụ mới tìm kiếm một linh mạch có thật nhiều khoáng mạch ,sau đó dùng linh thạch có trong linh mạch làm thành trận tụ linh khí ,thời gian là 5 tháng .Hình phạt khi không hoàn thành là kí chủ hồn bay phách tán."
Kim Phá Lân nhìn hình phạt liền thở dài một cái. Hắn biết đối với những nhiệm vụ này thì nó là bắt buộc.
Hắn đi chuẩn bị cơm nắm được làm từ gạo trồng trong linh điền tràn đầy linh lực cùng với một số thảo dược phơi khô cán mỏng bọc ở ngoài .Phá Lân nhớ lại hồi còn ở địa cầu những ngày trời nắng thường hay lên núi dã ngoại cầm theo những nắm cơm thơm mùi đồng quê .
Một đoạn thời gian sau ,từ lúc sáng giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu ,nhờ có cảnh giới cao nên việc hắn di chuyển tìm kiếm những thứ như khoáng mạch dễ dàng . Phá Lân còn tiện tay thu lượm một túi lớn thảo dược .
"Hai thảo dược này nhìn trông giống như củ khoai lang bên địa cầu , trong sổ ghi chép nó gọi là Bách Bột Thiên chứa rất nhiều linh lực thuộc nhóm Thiên linh dược ,bán rất có giá .Hay là ta nướng nó lên ăn cùng cơm nắm nóng hổi ,chắc chắn là rất ngon". Phá Lân nhìn chằm chằm hai củ Thiên linh dược nghĩ đến cảnh nướng lên bụng đói sôi èo èo.
Lại nói linh dược ở thế giới này chia thành nhiều loại, dựa theo màu sắc tỏa ra khi rót linh lực vào gồm Sơ linh ,Trung linh ,Địa linh , Thiên linh ,Thánh linh ,Thần linh dược.
Trong lúc đợi khoai chín ,hắn chợp mắt một lúc dưới gốc cây dẻ .Ở một nơi khác ,một cô gái đang bị đám đạo sinh rượt đuổi không biết vì lý do gì đã bị họ dồn đến mép vực .
"Ta nói rồi ta không hại một ai cả ,tất cả là do bọn người kia ". Cô gái trên người đã có nhiều vết thương ,trên mặt còn có máu từ trên đầu chảy xuống .Nhìn linh lực tỏa ra cô gái đang ở cảnh giới Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ tầng 8 vậy mà phải vừa chạy vừa trống trả lại đám đạo sinh đều ở Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ ,còn sống được đến bây giờ đúng là một kỳ tích.
Kẻ đứng đầu đám đạo sinh kia khi nghe cô gái nói liền đứng lên đáp lại "Thanh Tuyết chính cô đã hại chết cha mẹ cô ,chính anh trai cô đã làm chứng việc đó vậy cô còn trối cãi ,mau theo bọn ta về chịu phạt ở tông môn ".
Cô gái kia là Lưu Thanh Tuyết ,là nhị tiểu thư nhà Lưu gia ,có thiên phú tu luyện kinh người ,từ nhỏ đã luyện kiếm pháp ,16 tuổi đã xung phá lên Trúc Cơ Cảnh giới .Anh trai cô là Lưu Vô Tình vì sợ em gái sẽ thừa hưởng hết gia tài đồ sộ của Lưu gia mà hắn liền gia tay hạ độc rồi thẳng tay sát hại phụ mẫu dàn dựng thành do Lưu Thanh Tuyết đã làm .Tên Lưu Vô Tình kia vốn là đẹ tử nội môn của Dịch Kiếm môn ,môn chủ của dịch kiếm môn kia nhìn chúng mệnh thể của Lưu Thanh Tuyết kia ,cũng muốn chiếm đoạt mệnh thể của cô ấy liền trao đổi diều kiện với tên Vô Tình kia ,hắn có mệnh thể còn tên Vô Tình kia sẽ có gia tài đồ sộ kia . Vậy nên mới có cảnh một đám đạo sinh vừa đánh vừa rượt đuổi cô nương kia.
Thanh Tuyết vì muốn chứng bản thân trong sạch ,vừa muốn không để mệnh thể của bản thân rơi vào tay của tên tông chủ kia cô liền reo mình xuống vách núi sâu không thấy đáy kia.
Đám đạo sinh kia thấy cô đã trọng thương chẳng còn chút linh lực cộng với vực sâu không thấy đáy này liền nghĩ cô ta chết rồi liền quay về để báo lại với tông chủ kia.
Bên dưới vách núi ,Thanh Tuyết đang rơi xuống ,cô nghĩ "mong kiếp sau này có thể làm một cô gái bình thường ". Rồi Thanh Tuyết nhắm mắt lại phó mặc số phận . Nhưng nhìn từ trên xuống cảm thấy vực sâu là do sương mù mờ mịt ,thực chất vực không sâu.