Lần này An Diệc Thành
thật sự tức giận, tức giận rõ ràng hiện lên trong ánh mắt. Trình Vũ Phỉ
nhếch môi không nói gì, cô sợ một khi mở miệng An Diệc Thành sẽ trực
tiếp đặt mình xuống ven đường rồi lái xe rời đi luôn. Có lẽ, chuyện xảy
ra hôm nay quả thật làm cho Trình Vũ Phỉ không thoải mái, còn chuyện gì
nữa thì phải đợi đến khi sắc mặt An Diệc Thành thay đổi rồi nói tiếp.
Cô nói mình rời đi mà An Diệc thành lại phản ứng lớn như vậy. Có lẽ,
nguyên nhân không phải tại hai chữ “rời đi” mà là bởi vì do chính cô nói ra. Đàn ông mà không thích đàn bà nữa thì cũng phải do chính đàn ông
đuổi đi, không cho phép đàn bà chủ động rời đi. Tuy kết quả không khác
nhau nhưng ý tứ lại kém hơn rất nhiều. Cô không khỏi suy nghĩ có lẽ An
Diệc Thành tức giận vì nguyên nhân này.
Còn là chuyện kia, là về ngôi biệt thự.
Đối với sắc mặt rõ ràng không tốt của An Diệc Thành, Trình Vũ Phỉ phải thừa nhận mình cũng không có tâm trạng tốt. Đúng ra cô có thể lấy thân phận
hiện tại làm nũng để anh thay đổi sắc mặt lạnh lùng nhưng ngay cả bản
thân mình cô cũng không tự an ủi được. Trình Vũ Phỉ tự nhận mình không
phải là người tốt hoàn toàn, nhưng cũng không phải người trong bụng đầy ý nghĩ xấu. Gặp được chuyện như vậy, tất cả các đồng nghiệp đều có thành
kiến, cô không có biện pháp nhẹ nhàng giải thích rằng nguyên nhân là
chồng cô ta không thích cô ta. Chạy đến tìm mình, đối phương lại tức
giận. Cũng không nên làm rối loạn sinh hoạt của cô, cô không phải thánh
nhân, hiện tại chỉ có thể suy xét tại sao để mình lâm vào cảnh ngộ gay
go này.
Xe dừng, cô cho là anh sẽ trực tiếp xuống xe, giống như
lúc trước ném cô xuống. Nhưng một cú điện thoại vang lên đúng lúc có lẽ
đã cắt ngang sự tính toán của anh. Không thể tiếp tục ngồi trên xe mà
cũng không thể trực tiếp xuống xe, điều này khiến cô cả người không
thoải mái. Mấy giây sau, vẻ mặt âm trầm của An Diệc Thành hiện lên nét
dịu dàng, giống như một làn gió xuân thổi qua, băng tuyết trên mặt trong nháy mắt hoà tan. Điều này khiến cô rất tò mò, rốt cục điện thoại của
ai mà có ảnh hưởng lớn như vậy?
Cố tình nghe anh nói chuyện cũng không nghe ra điều gì, câu trả lời của anh chỉ vẻn vẹn có một âm tiết “Ừ”.
An Diệc Thành để điện thoại di động xuống, tâm trạng xấu lúc trước đã
không còn. Trình Vũ Phỉ âm thầm thở ra một hơi, tâm tình của anh cũng
không quá tồi nên khi đối xử với cô cũng không quá đáng giận, hạnh phúc
kéo dài, sẽ giành được không ít ưu việt.
Thật ra cũng là cô suy nghĩ nhiều.
Ở trên giường An Diệc Thành không có bá đạo nhưng anh cố tình dịu
dàng mà tấn công. Ánh mắt trần trụi nhìn cô, phải buộc cô kêu lên những lời khiến người khác nghe dược đỏ mặt tím tai nếu không thì anh cũng
không cố ý hành hạ mà càng thêm dịu dàng…
Trình Vũ Phỉ ngủ được
một đêm cực kỳ yên ổn. Thậm chí khi làm chuyện nam nữ, vào giây phút
cuối cùng, cô thân mật ôm chặt người đàn ông này để thân thể tỉnh lại
từng tế bào. Nhiệt tình, nóng bỏng hòa quyện vào cảm xúc so với trước
kia còn kịch liệt hơn. Động tác giống như những đôi tình nhân thực sự
khiến cho thân thể họ hoà vào làm một, chỉ có lẫn nhau.
Phụ nữ
có trí nhớ tốt sẽ thiệt thòi, bởi vì tỷ lệ gặp được một người đàn ông có trí tốt giống mình vô cùng thấp. Mà cô cũng chẳng có cách nào thay đổi, trí nhớ của cô từ trước đến giờ vốn rất tốt.
Chỉ là lẽ ra nên chọn khoa báo chí mà cô lại quyết định sai lầm chọn khoa tự nhiên.
Một năm nào đó bầu trời rất xanh, giống như được khảm thủy tinh lên, không
chút vết bẩn, giống như tâm hồn của một thiếu nữ không có nửa điểm trần
tục cùng các thứ trang hoàng.
Trình Vũ Phỉ nhớ mình và mọi người ngồi ở trong hội trường, buổi lễ tựu trường cũng giống như hồi tiểu học cũng có tiếng trống, tiếng reo hò không dứt hướng về sân khấu, đâu đâu
cũng vui vẻ, rộn ràng. Trên bục có người nói sục sôi, phía dưới hừng hực lửa nóng nói chuyện.
“Này này này, nghe nói người thi đạt điểm cao nhất đang học trường chúng ta…”
“Người ta ghi danh trường chúng ta, nhưng nghe nói hiệu trưởng trường A đến
mời mà anh ta không đồng ý.” Bây giờ các trường cạnh tranh gay gắt,
không ít hạt giống tốt ngay trong thời điểm đầu bị trường chuyên cấp ba
nhìn trúng thoả thuận với cha mẹ cho dù kết quả thi hết cấp có tốt xấu
ra sao thì cũng đến chỗ bọn họ học. Những thứ này tuy tốt nhưng vẫn
khiến người ta tặc lưỡi tiếc rẻ khi hạt giống tốt đạt điểm tuyệt đối.
“Cái này cũng là do hiệu trưởng trường chúng ta đi mời, miễn toàn bộ học phí ba năm…”
“Nhưng mà nghe nói anh ta là người con có hiếu, trong nhà có mẹ nên chọn học gần nhà…”
…
Trình Vũ Phỉ bỏ qua không khí vui vẻ, một mình một kiểu cúi người xuống chơi
trò chơi đơn giản trên điện thoại. Tuy bị Tiết Giai Nhu châm chọc nhiều
lần nhưng cô vẫn thích chơi loại trò chơi không tốn chỉ số thông minh
này. Nói oai ra là thông minh để dùng trong học tập còn bình thường
không cần lãng phí.
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn về khán đài thì
nhìn thấy anh. Lúc ấy anh không anh tuấn, lịch sự, tao nhã, thân hình
cũng chẳng cường tráng mà còn có phần văn nhã giống thiếu nữ. Đập vào
mắt cô là một tấm áo trắng tinh. Điều khiến cho cô nghĩ đầu tiên là anh
dùng bột giặt hãng nào mà có thể khiến áo trắng như vậy?
Trang
phục của cô tuy giặt rất sạch rồi cũng không tới nỗi trắng như vậy. Cô
vẫn đi theo bóng áo trắng kia giống như nghiện. Nhưng mà trên một tạp
chí không phải cũng nói thích chính là một loại nghiện, khi ta đã phát
hiện bị nghiện thì ta đã vào tình trạng không thể cai được rồi.
Ở trong phòng ăn, cô luôn có thể nhìn ra bóng áo trắng ấy. Coi như cô
không có theo bản năng đi tìm nhưng khi nhìn lại tầm mắt lại đặt ở trên người anh.
Trong giờ thể dục, cô cũng luôn luôn dõi theo bóng
áo trắng. Nhìn anh bị bạn cùng lớp mời thật lâu mới đồng ý đi chơi bóng
rổ. Cô ngoan ngoãn ngồi nhìn, mà anh cũng không làm một nam sinh quá nổi bật. Hai bên sân bóng đều có một đám nữ sinh, nam sinh phần lớn đều
ngẩng cao đầu đánh bóng, gắng hết sức ném bóng vào rổ. Nhưng anh lại
không như vậy …
Lúc nghỉ giải loa mười phút, cô cũng rất niềm
nở. Lớp cô đang học được phân lớp theo thành tích thi đầu vào, trường
học xếp lớp cô cách nhà vệ sinh không xa. Hơn nữa cả một tầng đều phải
từ bên ngoài hành lang đi qua, cô chỉ cần nhìn chằm chằm vào một cánh
cửa sổ nào đấy thì trong một ngày có thể nhìn thấy anh mấy lần.
Cô tưởng tượng bản thân mình như nổi điên. Thích anh? Thích anh vì cái gì?
Khi đó các nữ sinh khác cũng để ý tới anh. Nghe nói nữ sinhh thích anh
nhiều vô số, rất nhiều người tặng quà cho anh. Tất cả anh đều từ chối,
không chấp nhận bất cứ ai kể cả người tốt tính. Cô nghe mấy lời đồn đại
này vui mà cũng không vui. Vui vì anh không phải là người tuỳ tiện,
không vui vì sao anh lại khó gần như vậy?
Cho đến lúc theo bóng áo trắng kia tới nghiện mà cũng không biết.
Năm lớp 11 trường học chia ban. Trình Vũ Phỉ do dự thật lâu vẫn buông tha
môn Ngữ văn mà cô am hiểu. Bởi vì lớp chuyên Văn và lớp tự nhiên không
được học ở cùng tầng. May sao vận khí của cô tốt, khi ấy việc thị sát
giáo dục đối với khối lớp được làm hết sức nghiêm khắc, nghiêm cấm
trường học theo kết quả học tập mà phân ban, thậm chí còn phái người đến tận trường học giám sát. Cứ như vậy cô học cùng một lớp với An Diệc
Thành.
Khi Trình Vũ Phỉ mở mắt, An Diệc thành vẫn ngủ bên cạnh.
Không hiểu sao cô đột nhiên muốn khóc, không phải vì đau lòng, càng
không phải khổ sở, dĩ nhiên cũng phải vì vui vô cùng mà khóc. Cô đã từng có mơ ước lớn nhất chính là cùng người đàn ông này ở chung một chỗ,
cùng anh sinh con, nuôi con, thậm chí là đứa con luôn luôn nghe lời hiểu chuyện như cô cũng vì anh mà cùng cha mẹ cãi vã. Anh thật ra không làm
gì cho cô nhưng tên anh lại theo cô cả tuổi thanh xuân.
Cô nghĩ
mình vì một bài vật lý thế nào cũng không làm ra được, lại không giám
ngồi ngay trước mặt bạn học khóc đành nằm gục xuống lặng lẽ rơi nước
mắt. Sau đó viết trong sách luyện tập vật lý như điên một tên người như
thể khắc vào trong lòng.
Cô vẫn luôn luôn hiểu một đạo lý, anh
không yêu cầu cô làm cho anh điều gì, tất cả đều là do cô can tâm tình
nguyện. Vì vậy anh có đáp lại hay không đều không liên quan. Nguyên nhân chính là cô cùng cô có một tình yêu mà tên gọi là tình đơn phương.
Trình Vũ Phỉ cười không ra tiếng.
Ở cách vách nhà cô có một đôi vợ chồng cùng một cô con gái nhỏ,
cô bé rất đáng yêu. Có một lần mẹ bé nói cho bé trên ti vi rất nhiều
thứ đều là do máy vi tính chế tác. Kể như có lần bé rất yêu thích một hồ ly cũng là do máy vi tính chế tác trong quá trình hậu kỳ. Bé liền kéo
tay mẹ hỏi “Mẹ, cái đó cũng là do máy vi tính chế tác có đúng không?”
Mẹ bé cũng tò mò, nhìn một lát thấy cảnh nam nữ chính đi đến cạnh giường,
thật ra là giống với việc tắt đèn đi ngủ, cùng lắm nhiều hơn chỉ là một
cái hôn mà thôi. Mẹ bé có chút kinh ngạc, hỏi tại sao.
Bé nhìn mẹ “Bởi vì bọn họ đang làm chuyện vợ chồng mới có thể làm.”
Chuyện vợ chồng mới có thể làm…Trình Vũ Phỉ ngày đó được mời đi ăn cơm, cô
không ngờ sẽ vì cô bé mà lại được học thêm chút chuyện. Trình Vũ Phỉ
không cách nào nói ra được trên xã hội hiện nay chuyện này đã sớm biến
thành chuyện không phải chỉ vợ chồng mới có thể làm. Trong lòng sao lại
khó chịu như vậy, người khác chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi trẻ
con sao mà trưởng thành sớm vậy, còn cô thì lại cảm thấy như thương tiếc chuyện không hề thuần tuý kia.
Cô hít vào một hơi thật dài, không tiếng động mà khóc…