Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Chương 4

"Chị, hôm nay công việc rất nhiều sao?" tiếng nói của Trình Gia Đống từ trong điện thoại truyền đến, "Hôm nay chị có về nhà hay không?"

Trình Vũ Phỉ không thể khống chế được nhíu chặt chân mày, người đàn ông trên người cô không có một chút tính tự giác, hoàn toàn không có ý định rời đi, ngược lại còn nhìn chằm chằm mặt cô, hình như bởi vì lúc này phản ứng của cô cứng đờ nên làm cho anh cảm thấy thú vị, tỉ mỉ thưởng thức cảm xúc trên mặt cô. Trình Vũ Phỉ trừng mắt liếc anh một cái, muốn cướp điện thoại trong tay anh, nhưng An Diệc Thành không chịu buông tay, cô đành phải thôi, nhưng sợ Trình Gia Đống nghe được cái gì, chỉ đành mượn tay An Diệc Thành cầm điện thoại trả lời, "Ừ, hai ngày nay có bận một chút."

"Vậy bây giờ chị còn ở công ty sao?"Trong giọng nói của Trình Gia Đống có sự lo lắng, trời đã tối rồi, lúc này mà chị còn ở công ty, lúc nào cũng cảm thấy không yên tâm.

Trình Vũ Phỉ cũng gật đầu nhanh theo bản năng nói"Ừ", An Diệc Thành quay đầu đi, dựa vào bên bả vai còn lại không có điện thoại, tự dưng phát ra một tiếng cười, giống như đang cười nhạo cô nói xạo, làm cho cô thu hồi lại lời đang muốn nói, mà An Diệc Thành phà hơi bên tai cô, làm cho cô cảm thấy ngứa ngáy.

Cứ như vậy kéo dài một lát, Trình Gia Đống cẩn thận mở miệng, "Chị, khi nào thì mới hết giờ làm?"

Trình Vũ Phỉ không muốn thân thể của mình bị An Diệc Thành kiểm soát, hơn nữa lúc này cô còn đang nói chuyện với em trai mình, cô muốn che giấu những hành động làm ảnh hưởng mình của An Diệc Thành, vì vậy tập trung tinh thần vào cuộc nói chuyện với em trai, "Chị không có ở công ty, bây giờ đang ở chỗ Giai Nhu, sao vậy?"

Cô vừa mới dứt lời, bên tai lại truyền tới tiếng cười của An Diệc Thành, cô không muốn để ý tới anh, Trình Gia Đống biết tình bạn của cô và Tiết Giai Nhu, cô nói như vậy Trình Gia Đống cũng không nghi ngờ gì, cô sợ Trình Gia Đống sẽ phát hiện ra chuyện gì, cô không muốn em trai mình biết cô là một người phụ nữ như vậy.

"Như thế à, không có gì, chị ở lại với chị Giai Nhu đi, chào chị ấy giúp em."

Trình Vũ Phỉ đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, cửa ải này coi như đã qua, chỉ là cô đột nhiên phát hiện ra chuyện gì, "Gia Đống, bây giờ em đang ở đâu vậy?"

Trình Gia Đống chần chờ một chút, "Hôm nay từ trường chạy về, phát hiện chị chưa về nhà, nghĩ chắc là chị làm thêm giờ, muốn đi đón chị!"

Cơ thể Trình Vũ Phỉ cứng đờ, cũng may lúc nãy không nói mình đang làm thêm giờ, nguy hiểm thật, "Chờ một lát, lập tức chị sẽ về." Nói ra câu này thì, cô nhìn An Diệc Thành một cái, ý bảo anh nên buông cô ra.

"Không cần, chị ở chỗ chị Gia Nhu là được rồi, sáng sớm ngày mai em còn có lớp, trở về trường rất sớm. Chị không cần phải lo lắng cho em...em đã trưởng thành rồi." Trình Gia Đống suy nghĩ một chút, "Chị tâm sự với chị Giai Nhu nhiều một chút."

Xem ra Trình Gia Đống cũng biết chuyện Tiết Giai Nhu và Từ Triêu Luân, cũng đúng, báo chí sao lại bỏ qua tin tức lớn này chứ, mỗi ngày đều lên trang đầu, ly hôn kết hôn cũng là sự kiện lớn.

Trình Vũ Phỉ lúc này mới không nói gì nữa, cũng đúng lúc này thì An Diệc Thành nhấn nút tắt, hơn nữa anh còn dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn tai cô, những lời trong điện thoại, đương nhiên anh cũng nghe thấy được, nếu nói chuyện xong rồi, thì nên tiếp tục chuyện đang làm nhưng bị quấy rầy thôi. Cô run rẩy nhẹ nhàng, muốn trốn khỏi anh đang cắn tai mình, nhưng không được. Giữa người tình mới có hành động thân mật như thế này, nhưng cô lại không cảm thấy thân mật, thậm chí có cảm giác bài xích, tại sao anh có thể làm hành động thân mật như vậy với mình?

An Diệc Thành cầm điện thoại ném ra xa, bắt đầu hôn mặt cô, Trình Vũ Phỉ trong lòng khó chịu, vì vậy không phối hợp, hình như anh hơi bất mãn, " biểu hiện bất mãn của mình trong trường hợp này là ngu ngốc nhất."

Anh dùng hành động thực tế để chứng minh lời nói của mình, cô không phản ứng, anh có thể ép cô có phản ứng với mình.

Khi Trình Vũ Phỉ tỉnh lại, An Diệc Thành đã rời đi, toàn thân không hết cô bủn rủn, nghĩ đến câu nói sau cùng của An Diệc Thành, không thể không cười khổ một tiếng, loại đàn ông này chỉ thích hợp để mơ ước, bởi vì ở trong mơ mới có sự hoàn mỹ, một khi đặt vào thực tế, tóm lại có nhiều hoặc ít chuyện không như ý, chẳng qua điều làm cô càng cảm thấy buồn là, cho dù An Diệc Thành làm những chuyện mà cô hận, nhưng từ đáy lòng cô vẫn không ghét anh.

Cô kéo cơ thể mềm nhũn của bò dậy mặc quần áo, sau khi chỉnh đốn mình xong, lúc này mới gọi điện cho Trình Gia Đống. Tối hôm qua hoàn cảnh không thích hợp, cũng không nói thêm được gì với Trình Gia Đống.

Trình Gia Đống nghe điện thoại rất nhanh, "Chị, có chuyện gì vậy?"

"Bây giờ em trở về trường sao?"

"Đã lên xe buýt."

Nghe lời nói của em trai, Trình Vũ Phỉ cảm thấy được an ủi một phần. Em trai của cô cũng không giống những đứa con nhà giàu trên TV diễn, sau khi gia đình gặp biến cố tính khí còn cáu kỉnh, bất mãn với chuyện này, khó chịu với chuyện kia. Trình Gia Đống khi còn nhỏ cũng dưới sự yêu thương của ba mẹ lớn lên, cũng được coi là ngàn vạn cưng chiều lớn lên, nhưng sau khi gia đình gặp chuyện không may, càng ngày Trình Gia Đống càng hiểu chuyện, không muốn tạo cho cô thêm gánh nặng.

Trình Vũ Phỉ trong lòng rất rõ, em trai mình cũng không phải là một đứa bé rất hiểu chuyện gia đình, trong mắt mọi người đã từng làm ra chuyện hơi "Gấu", ỷ vào cha mẹ chiều chuộng cũng làm một ít chuyện làm người khác tức giận. Nhưng kể từ sau khi được Trình Vũ Phỉ chăm sóc, cậu bắt đầu nghe lời và hiểu chuyện rất nhiều, Trình Gia Đống nhìn thấy chị mình cực khổ cỡ nào, lúc mới xảy ra biến cố, hai người hai bàn tay trắng, còn phải trơ mắt đứng nhìn nhà mình bị bán đấu giá, khi đó Trình Vũ Phỉ cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, cũng chưa tốt nghiệp đại học, Trình Gia Đống chỉ có mười bốn tuổi, năm đó hai người biết rõ, mình không còn nhà.

"Ngày hôm qua trở về có chuyện gì không?" Trình Vũ Phỉ đối với người em trai này chú ý càng ngày càng nhiều, không phải bởi vì quan hệ máu mủ, cũng bởi vì nhiều năm như vậy, em trai làm cô có thêm dũng khí, thời điểm mà cô mệt mỏi nhất, cũng cắn răng kiên cường.

"Không có chuyện gì, đột nhiên nhớ chị, trở về nhìn chị một chút, đâu biết lại không may mắn như vậy." Trình Gia Đống cười cười, "Chủ nhật chị phải mua những thứ em thích ăn, em phải bù lại ngày hôm qua không được ăn."

Trình Vũ Phỉ cười đồng ý, còn khuyên mấy câu, "Ở trường học tập tốt, đừng suy nghĩ chuyện khác, chuyện đó giải quyết xong rồi, em cũng không cần phải có bất kỳ gánh nặng gì."

Trình Gia Đống nghe chị càu nhàu cũng không cảm thấy khó chịu, vẫn gật đầu nói đúng.

Trình Vũ Phỉ cúp điện thoại của em trai, suy nghĩ một lát, gọi cho Tiết Giai Nhu.Tiết Giai Nhu vừa bắt máy đã oán thán với Trình vũ Phỉ đã tìm được Nhân Nhân, hiện tại đang nổi giận với bé. Tiết Giai Nhu không ngừng cảm thán, trẻ em bây giờ thật khó dạy bảo, cũng không biết trong đầu chứa những gì.

Tiết Giai Nhu còn có thể nói như vậy, vậy thì nói lên không có chuyện gì, Trình Vũ Phỉ đang lo lắng thì thở phào.

Sau khi nói chuyện với bạn tốt xong thì cúp máy, Trình Vũ Phỉ nhanh chóng rửa mặt, cô còn phải đi làm, hơn nữa cô cũng không muốn đi trễ. Lúc xuống lầu, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô ăn bữa sáng một mình, hơi tò mò nghĩ, không biết người giúp việc đối đãi mình với thân phận gì.

Có phải là người tình không? Hay là bọn họ đã quen với mấy chuyện này, hoàn toàn không tồn tại lòng hiếu kỳ.

Ăn đầy bụng, cô đi ra ngoài, vốn muốn tới trạm xe buýt, dù khoảng cách có hơi xa. Không ngờ đến An Diệc Thành đang ngồi ở ghế tài xế chờ cô, cô định xem như không nhìn thấy, nhưng lướt qua lại thay đổi. Cô vốn đang ghét bỏ hành động của mình, việc gì phải tỏ ra cao quý đi khinh thường hành động của mình, giống như chỉ muốn ngoài thân thể thì hoàn toàn không quan hệ với An Diệc Thành, nhưng tất cả đều là lừa mình dối người.

Cuối cùng cô vẫn lựa chọn lên xe.Diendanlequydon

Sau khi ngồi lên xe, cô tựa lưng vào ghế, không gian ngột ngạt làm cho cô buồn buồn. Nếu như cô không phải là một người chị vô dụng, Trình Gia Đống cũng sẽ không vì nghe lời người khác lừa mà đi bán thuốc giả. Những năm này, Trình Gia Đống nhìn cô cực khổ làm việc, nuôi cậu lớn lên, nuôi đi cậu học từ cấp hai cho đến đại học, mặc dù cậu không nói, nhưng trong lòng đều nhớ, thậm chí khi có thời gian sẽ đi kiếm việc làm thêm, không cần Trình Vũ Phỉ phải cung cấp phí sinh hoạt.

Nhìn hành động của em trai, Trình Vũ Phỉ không phải là không cảm thấy chua xót.

Mấy tháng trước, lúc Trình Gia Đống tìm việc làm thêm, gặp phải một người nói hắn ta kiếm được rất nhiều tiền, thấy có duyên với Trình Gia Đống, vì vậy bí mật nói cho Trình Gia Đống cách kiếm tiền, lúc ấy Trình Gia Đống thấy động lòng trước lời nói của hắn ta, lập tức gia nhập vào. Nhưng Trình Gia Đống mới làm được ba ngày, nhóm người đó lại bị cảnh sát bắt, thì ra cảnh sát đã theo dõi nhóm này từ lâu, nhóm người này chuyên đi bán thuốc giả lừa gạt người lớn tuổi, số người bị lừa đã lên tới mấy ngàn người.

Vụ án này cũng không được gọi là lớn, Trình Gia Đống cũng được xem là người không biết chuyện. Đầu tiên là sở cảnh sát nói với Trình Vũ Phỉ không cần phải lo lắng, em trai của cô không có chuyện gì. Lúc này Trình Vũ Phỉ mới an tâm, Trình Gia Đống mới mười chín tuổi, cuộc sống không thể có bất kỳ vết dơ nào.

Nhưng lần sau khi Trình Vũ Phỉ đến cảnh sát thì lời nói của cảnh sát lại thay đổi, cấp trên truyền lời xuống, phải nghiêm túc xử lý vụ án này, bởi vì chuyện này xảy ra ở nhiều nơi, cho nên muốn đem chuyện này xử lí nghiêm túc. Lúc này Trình Vũ Phỉ mới căng thẳng, nhưng vẫn không thể gặp được Trình Gia Đống, không biết hoàn cảnh của cậu ở bên trong như thế nào.

Trình Vũ Phỉ không còn cách nào khác, chỉ đành phải tìm Tiết Giai Nhu, hi vọng Từ Triệu Luân có thể ra mặt nói một chút. Nhưng cô đợi mấy ngày, cũng không có bất kỳ tin tức nào của Tiết Giai Nhu truyền đến, cô sốt ruột, nhưng lại không muốn làm khó bạn tốt của mình.

Có một ngày khi cô từ trong sở cảnh sát đi ra thì có một chiếc xe dừng lại bên cạnh mình, người chủ xe mở cửa sổ, lấy mắt kính to đang đeo xuống, người đàn ông trong xe nói "Muốn cứu em trai sao?"

Một lúc lâu, Trình Vũ Phỉ cũng không thể thừa nhận, khi An Diệc Thành lấy mắt kính xuống thì cô cho rằng trước mắt mình là ảo giác, giống như giấc mơ khi cô mười mấy tuổi, hoàng tử từ trên trời bay xuống, chỉ vì cứu mình.

Ý tưởng rất buồn cười, nhưng cô lại nhớ rất rõ.
Bình Luận (0)
Comment