Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận

Chương 19

Đi thang máy lên tầng 16, Diệp Luân vừa đi vừa giới thiệu ngắn gọn: “Cả tầng này có khoảng hơn bốn trăm mét vuông, đều được phòng làm việc của mẹ tôi thuê trọn, chia làm vài khu vực. Bên đó là khu chứng từ, có phòng thư ký, phòng sale và phòng tài vụ; khu lớn mở rộng bên này là phòng chụp ảnh, phòng nghỉ ngơi và khu kỹ thuật hậu kỳ.”

Kình Phong đi phía sau, ngước mắt liếc nhìn logo doanh nghiệp khổng lồ ngoài cửa: Công ty TNHH Truyền thông Thời thượng Phong Luân.

Tim đập thình thịch, một suy nghĩ nhảy ra…

Cái tên này hay quá, có “Phong” của anh, và có “Luân” của Tiểu Diệp nữa.

Còn cậu chủ Diệp thì ngày nào cũng nghe, ngày nào cũng thấy, không chú ý đến chi tiết này.

Đi vào phòng quay chụp, bên trong người đi kẻ lại nườm nượp, nói chuyện ầm ĩ, cho người ta ấn tượng đầu tiên là đầy sức sống, nhiệt tình; tất cả các nhân viên công tác đều trẻ trung, ngay cả chàng trai được Diệp Luân gọi vui là “ông chú điều phối viên” thực ra cũng mới hơn ba mươi thôi, chỉ là quầng thâm mắt đậm quá nên trông hơi lớn tuổi.

Diệp Luân dẫn Kình Phong đi vòng qua máy móc và dây điện chằn chịt dưới đất, tìm tổng chỉ huy ở phía bên phải.

Bấy giờ mẹ Diệp đang bận chỉ huy lính của mình nơi đặt đạo cụ và đèn, thấy họ đến bèn giao cho trợ lý hỗ trợ, cất bước đi đến.

“Mẹ, đây là bạn cùng phòng của con, Kình Phong.” Diệp Luân đứng giữa giới thiệu hai người với nhau: “Kình Phong, đây là mẹ của tôi, người sáng lập kiêm tổng phụ trách phòng làm việc này.”

“Chào dì ạ.” Kình Phong chào hỏi cực kỳ lễ phép, hơi ngại ngùng.

Mẹ Diệp Luân còn tinh anh hơn cả lời đồn: Vẫn thướt tha xinh đẹp, lại đầy khí chất, đôi mắt đẹp và sắc bén lướt qua khiến khí chất của Kình Phong giảm đi mấy phần.

Nếu không sống cùng với ông nội xuất thân xã hội đen từ nhỏ, thì tám mươi phần trăm là bây giờ anh đã co quắp lại rồi.

“Ừm.” Mẹ Diệp hạ giọng đáp một tiếng, ngón tay thon dài đặt dưới cằm, đánh giá chàng trai trước mặt.

Quan sát trọn nửa phút mới gật đầu, mắt cong cong, vẻ mặt thoáng chốc trở nên ôn hòa, cười dài bảo: “Tiểu Phong phải không, chào cháu, A Luân hay nhắc đến cháu lắm, cảm ơn cháu đã dành thời gian đến giúp đỡ nhé.”

Dì Diệp vừa nói vừa chủ động vươn tay ra, Kình Phong đã nơm nớp lo sợ, vội bắt tay lại: “Dì khách sáo quá, điều nên làm thôi ạ.”

Diệp Luân bị kẹp chính giữa nhìn Kình Phong rồi lại nhìn mẹ mình, hỏi với giọng thấp thỏm: “Sao, đạt chuẩn không?”

“Ừm… Đúng là đáp ứng đủ các yêu cầu mà bên A đưa ra.” Nghe lời mẹ Diệp nói thì trọng tâm sẽ nằm ở nửa câu sau: “Nhưng tạo hình có chút vấn đề.”

Hai chàng trai nghe thế, trong đầu cùng hiện lên dấu chấm hỏi, vẻ mặt trông y hệt nhau.

Thế là Diệp Luân quay đầu liếc nhìn Kình Phong, anh cũng nhìn lại cậu bằng ánh mắt khó hiểu, hai người giao lưu với nhau trong im lặng: Sao nhìn thế nào cũng không ra là vấn đề gì vậy nhỉ?

Mẹ Diệp đỡ trán: Thôi được, xem ra con trai mình thật sự không có dây thần kinh am hiểu “thời trang” rồi, vẫn nên ngoan ngoãn nghiên cứu khoa học đi thôi!

“Như vậy chẳng phải tốt lắm sao?” Diệp Luân không hiểu, bèn hỏi.

Kình Phong phụ họa: “Vâng vâng.”

“Hình tượng này của cậu ấy ở trong trường thì rất tuyệt, không được hot boy trường thì cũng là hot boy đứng đầu cả khóa.” Diệp Luân nói với vẻ nghiêm túc.

“Ừm…” Kình Phong định gật đầu, nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng, làm người không thể thiếu khiêm tốn thế được, huống chi… Anh liếc mắt ra hiệu cho Diệp Luân: Chuyện ngoài lề nhàm chán gì đây, sao tôi không biết?

Mẹ Diệp vừa nghe thế thì mày đẹp nhíu lại, lộ vẻ ghét bỏ: “Quả nhiên ngôi trường Vật Lý Kỹ thuật gì đó của các con toàn là đồ nhà quê, không có chút thẩm mỹ nào.”

Ơ…

Lần này thì hay rồi, toàn trường trúng đạn, cũng chẳng biết thầy hiệu trưởng ở phương xa có đột nhiên hắt hơi không.

“Tạo hình này của Tiểu Phong làm học sinh thì không thành vấn đề, nhưng muốn đứng trước ống kính thì chưa đủ. Bây giờ là thời đại tiêu dùng nhan sắc rồi, mắt nhìn của khách hàng cao lên tới trời, chúng ta phải làm tốt đến mức không chỗ để chê.” Mẹ Diệp rất ôn hòa, chuyển thành cười mỉm hỏi: “Nhắc đến chuyện này, tóc của Tiểu Phong làm ở tiệm nào thế?”

Kình Phong thật thà đáp: “Không có tạo hình gì cả ạ, trong đội thống nhất cắt như vậy.”

Mẹ Diệp gật đầu, dáng vẻ “dì biết ngay mà”: Chẳng trách cứ “lỉa chỉa” lung tung.

“Vậy trước đây có từng chụp ảnh tự sướng không, hoặc chụp ảnh nghệ thuật?” Mẹ Diệp hỏi tiếp.

Kình Phong toát mồ hôi: Đây là mấy thứ lung tung gì vậy.

Thế là gắng gượng đáp: “Đều không có ạ.”

“Ồ… vậy thiếu một chút kinh nghiệm và kỹ năng chụp ảnh.” Mẹ Diệp trầm ngâm: “Nhưng không sao, chỗ này chuyên nghiệp lắm, nếu không được nữa thì còn Tiểu Diệp Tử, để nó dạy cháu tận tay.”

Dứt lời chưa kịp chờ Diệp Luân phát biểu ý kiến, mẹ Diệp đã nắm tay Kình Phong một cách thân thiết, đưa anh đi xuyên qua dòng người, vào căn phòng nhỏ được dựng lên bên hông.

Vừa đi vừa làm quen nhau cực kỳ thân thiện: “Hơi gấp một chút, nhưng việc thì vẫn phải làm từng bước, làm ngành này cũng giống như việc về kỹ thuật bên bọn cháu vậy, cần chú ý chi tiết nhỏ, không qua loa được. Dì dẫn cháu đi sửa sang lại đầu tóc trước, nhân tiện đắp mặt nạ, cuối cùng mới thay đồ, trang điểm.”

Kình Phong vừa nghe, tóc gáy đã dựng đứng lên: “Phải trang điểm nữa ạ?”

Mẹ Diệp vội an ủi: “Trang điểm nhạt, nhạt thôi, chủ yếu là để che khuyết điểm, trang điểm đậm quá không hợp với chủ đề lần này, chúng ta không theo phong cách đó.”

Kình Phong: “…”

Nội tâm: Che khuyết điểm là gì? Với bây giờ mình hối hận còn kịp không?

Vào phòng trang điểm, Kình Phong bị nhân viên công tác đưa đi, Diệp Luân vốn định đi cùng nhưng bị mẹ Diệp túm vai đẩy ra ngoài.

Diệp Luân vô cùng khó hiểu, đi một bước quay đầu ba lần: “Sao lại đuổi người vậy?”

Mẹ Diệp chắn ngang cửa, hất cằm với cậu: “Hóng hớt cái gì, ngoan ngoãn ăn cơm của con đi, còn hơn một nửa kia kìa.”

Khóe miệng Diệp Luân co rút, muốn quỳ lạy mẹ mình luôn: “Sao mẹ lại nhớ chuyện nhỏ nhặt vậy chứ?”

“Nhìn xem con ốm cỡ nào rồi, còn không đi mau.” Mẹ Diệp trừng mắt: “Mẹ đã bảo họ để lại một chén canh gà hầm thuốc cho con rồi, tranh thủ uống ngay khi còn nóng đi, không được lãng phí, lãng phí đánh mông đấy.”

“Ôi, con…” Bưng vào trong ăn…

Diệp Luân chưa nói hết nửa câu sau, đã bị cắt ngang bởi tiếng sập cửa.

Cậu vẫn chưa bỏ cuộc, gõ hết lần này đến lần khác nhưng chẳng ai trả lời; thế là dán tai lên cửa, hiệu quả cách âm tốt đến bất ngờ, không nghe thấy tiếng động gì cả.

Tuy có thể tìm ông chú điều phối viên để lấy chìa khóa, nhưng chắc cũng sẽ bị đuổi ra ngoài thôi. Diệp Luân đi vài vòng trước cửa, hết cách, đành ngoan ngoãn đi tìm hộp cơm của mình.

Lúc trước có chuyện lo lắng nên dù ăn sơn hào hải vị cũng chẳng thấy ngon, bây giờ hết rồi, cơn đói lại dâng lên. Diệp Luân cầm chén, cuối cùng đã ngồi yên, chỉ là đôi mắt thi thoảng vẫn sẽ liếc sang phía phòng trang điểm.

Ăn được một nửa thì thấy cửa mở, một chị gái tóc ngắn bước ra.

Diệp Luân vội đặt chén đũa xuống, vẫy tay với cô: “Chị Amy, qua đây chút nha.”

Đối phương nghe tiếng gọi thì trở tay đóng kín cửa, hiếu kỳ đi qua: “Cậu chủ nhỏ, có chuyện gì vậy?”

Amy còn trẻ nhưng đã ra ngoài làm nhiều năm rồi, là trợ lý do chính tay mẹ Diệp đào tạo ra, cũng xem như cấp bậc già dặn trong phòng làm việc Phong Luân, quan hệ với Diệp Luân như chị em vậy, thân thiết vô cùng.

Diệp Luân bám lấy cô thăm dò tin tức, Amy kín tiếng cực, chỉ cười híp mắt bảo: “Tiến triển rất thuận lợi, sếp Lâm chỉ muốn dành một sự bất ngờ cho em thôi.”

Diệp Luân nhăn mặt: “Ngày thường cậu ấy cũng đâu tệ.”

“Này thì đúng thật.” Amy gật đầu như có điều đắn đo: “Có thể thấy được nền tảng rất tốt, ngũ quan sắc sảo, đường nét lập thể, vóc người cũng hoàn hảo, chỉ có tạo hình hơi kém chút thôi. Tiếc cho một cơ thể đẹp như vậy mà ăn mặc cứ như nhà quê. Mấy chàng trai theo con đường học thuật như các em phải chú ý hình tượng nhiều hơn mới được, đừng suốt ngày ăn mặc như kiểu lên núi chăn dê, sau này sẽ không tìm được bạn gái đâu.”

“…” Lên… lên đâu cơ?

Diệp Luân cạn lời, đây là từ hình dung gì vậy, sao hình ảnh sống động thế.

“Được rồi, em cứ ăn thong thả, chị còn có việc đi trước nhé.” Amy nhanh tay nhét một miếng dưa lưới vào mồm cậu, hài lòng đứng dậy ôm tệp hồ sơ rời đi.

Kết quả là Diệp Luân hỏi thăm hết nửa ngày trời, nhưng thật ra lại không được gì.

Cậu ăn hết cơm trưa một cánh khô khan, rảnh rỗi quá, nghe nói bên kỹ thuật hậu kỳ cần giúp đỡ, bèn vui vẻ chạy đến giúp một tay.

Bộ phận kỹ thuật hậu kỳ, cái tên vang dội hay ho cực kỳ, nhưng thật ra là nơi tập trung của những người chuyên kỹ thuật phần mềm và photoshop: photoshop phụ trách xử lý ảnh chụp, còn lại thiên về hoàn thiện clip.

Dịch vụ ứng dụng mà phòng làm việc Phong Luân cung cấp đều cực kỳ chu đáo và chuyên nghiệp, từng thông điệp nhắn nhủ đều là thành quả từ biết bao nhiêu tâm huyết và công sức của các đồng nghiệp trong văn phòng.

Ngoài công việc người mẫu, hứng thú của Diệp Luân cũng rất rộng, từ việc quay chụp đến khâu hậu kỳ, cậu đều nắm rõ kiến thức nhập môn nhờ học được từ chỗ các đàn anh đàn chị. Chỉ là thời gian và công sức có hạn nên việc tu hành của mỗi người cũng sẽ khác nhau.

Nhưng như hôm nay nè, thiếu người đột xuất nên túm cậu chủ nhỏ đến thay thế cũng không phải chuyện khó khăn.

Mọi người cũng biết trình độ của cậu, sẽ không giao những dự án công việc quá phức tạp, thông thường thì đều làm mấy nhiệm vụ đơn giản.

Ví dụ như lần này: Ráp clip, thêm phụ đề, chỉ cần một vài hiểu biết cơ bản về phần mềm là hoàn thành được, tất nhiên sẽ không thành vấn đề với Diệp Luân.

Nghe người phụ trách phổ biến yêu cầu và những điểm cần chú ý, Diệp Luân tìm thấy máy tính được chỉ định, kéo ghế ngồi xuống.

Để không ảnh hưởng đến người khác, từng cái máy đều có tai nghe và micro riêng. Diệp Luân đã rất quen thuộc với lưu trình rồi, bèn đeo tai nghe lên tập trung làm.

Có lẽ những ai kinh nghiệm phong phú đều sẽ có cùng suy nghĩ rằng thực ra làm hậu kỳ là một việc vừa khô khan lại phức tạp, cùng một bước có thể phải lặp đi lặp lại vài chục thậm chí là vài trăm lần mới đạt được hiệu quả mong muốn.

Tuy chỉ là làm thêm, nhưng Diệp Luân không hề qua loa cho xong, cậu vô cùng nghiêm túc đối chiếu từng hình ảnh.

Cậu tập trung tinh thần không nghĩ đến chuyện gì khác, xung quanh có người đi ngang hoặc nói chuyện cũng dường như đang ở một không gian tách biệt với cậu; thậm chí có người kéo cái ghế khác ngồi xuống bên cạnh, cậu cũng chẳng chú ý.

Không biết đã bao lâu, có lẽ khoảng một, hai phút, màn hình máy xuất hiện một khoảng đen ngắn ngủi, màn ảnh đen bóng phản chiếu hình ảnh trước bàn, bấy giờ Diệp Luân mới chậm chạp nhận ra có người bên cạnh mình.

Màn ảnh đen lóe lên, chỉ kịp loáng thoáng thấy một gương mặt cực kỳ đẹp trai, dù chưa nhìn kỹ cũng đủ khiến cậu sửng sốt, nâng tay nhấn tạm dừng, vội vã quay đầu sang.

Cậu đã quên tháo tai nghe.

Nhưng qua khẩu hình miệng để phân biệt, cậu có thể “nghe” thấy chàng trai đã hớt đầu đinh ngắn cũn trông vừa nam tính lại đầy hoang dại kia cười bảo:

“Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra tôi rồi.”
Bình Luận (0)
Comment