“Này này này này này…”
Hai chân rời mặt đất, Diệp Luân không kịp trở tay trước tình huống đột ngột này.
Vội vươn tay ôm lấy cổ Kình Phong, đặt cằm lên cái trán đang mướt mồ hôi.
Môi cũng bị tóc vụn đâm ngứa, Diệp Luân dở khóc dở cười: “Cậu nổi điên gì vậy, mau thả tôi xuống.”
Kình Phong vờ như không nghe, anh ngửa đầu nhìn cậu, khuôn mặt trẻ trung đầy phấn khởi: “Chúng ta thắng rồi, thắng rồi!”
“Ừm…” Diệp Luân miễn cưỡng đáp lại một từ đơn, không biết vì sao, ở khoảng cách gần sát thế này, mùi hormone nồng đậm và khí thế vừa mạnh mẽ vừa hoang dại kia lại khiến trái tim cậu như bị một con thỏ đâm sầm vào, đến mức mặt cũng đỏ bừng lên.
Đành dời mắt đi, hạ giọng rằng: “Chúc mừng nhé…”
Câu trả lời qua loa quá, hoàn toàn chẳng bù đắp được cảm xúc thỏa mãn đang vỡ òa trong Kình Phong lúc này, anh rướn đầu đến, nằng nặc phải nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi: “Chỉ vậy thôi?”
Diệp Luân không trốn được, bị nhìn cho hết cách, cậu khẽ thở dài, nghĩ bụng trước mặt bàn dân thiên hạ thì dè dặt chút đi chứ, tai và đuôi sói lộ cả ra rồi kìa, sợ người ta không biết cậu đang xin được khen ngợi à?
“Chơi hay lắm.” Cuối cùng vẫn quả quyết nói.
Kình Phong mặt dày: “Hay cỡ nào?”
“…” Diệp Luân cạn lời: Vấn đề này mà cũng hỏi đến cùng được á? Tính khiêm tốn của cậu đâu???
“Cầu thủ xuất sắc nhất! Hài lòng chưa?”
Kình Phong giả vờ nghiêm túc suy nghĩ vài giây: “Không hài lòng lắm.”
Kình Phong nghiến răng, ý định giết người cũng nảy ra luôn rồi: “Này, cậu đừng được voi đòi tiên đấy nhé, mau thả tôi xuống!”
“Ha ha ha.”
Bé thỏ Diệp mà xù lông thì Kình Phong còn vui hơn cả khi đạt giải cầu thủ xuất sắc nhất, anh đặt người xuống một cách vững vàng.
Vừa chạm đất, tầm mắt đúng lúc nhìn thẳng vào vòm ngực tiêu chuẩn màu ngăm và cả hai viên tròn được phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng. Diệp Luân thấy mà sững sờ, cứ như lúc này mới nhận ra Kình Phong đang lõa nửa người trên, cậu vội dời mắt đi, tim cứ nhảy “thình thịch” mãi, nghĩ bụng vóc người của anh chàng người mẫu này đúng là đẹp thật, một tên mày râu như cậu đây vừa nhìn cũng nhịn không được thấy thích rồi.
Đang thèm thuồng thì có lẽ thầy huấn luyện viên ở cách đó không xa hết nhìn nổi nữa, bèn rướn cổ hô: “Qua đây hết, qua đây hết nào, tập hợp!”
Kình Phong đang vui sướng quá độ, rõ ràng vẫn còn lưu luyến lắm, nhưng lệnh thầy khó trái, Diệp Luân cũng đứng sau lưng đá mông, anh chỉ đành ngoan ngoãn về điểm danh thôi.
Trận đấu kết thúc viên mãn, cầu thủ hai trường bắt tay nhau tỏ ý thân thiện, trọng tài cũng công bố cầu thủ xuất sắc nhất, và tất nhiên không phải bàn cãi, đó là tiền phong phụ số 7 của Đại học H.
Tuy không có giải thưởng và phần thưởng, nhưng thấy nụ cười sảng khoái hiếm gặp của Kình Phong, rất nhiều người đều cảm thấy xứng đáng.
Bữa tiệc tạm thời kết thúc, có người thỏa lòng, cũng có người đầy tiếc nuối, nhưng đây cũng chẳng phải trận đấu cuối cùng. Là đôi oan gia nhiều năm, chuyện Đại học Y và Đại học H gặp nhau so tài sẽ còn tiếp diễn thật lâu nữa.
Dù chưa thỏa thích, nhưng quả thật đã đến giờ phút tiệc tàn của hôm nay.
Hai đội tự chỉnh đốn lại hàng ngũ, nhìn các khán giả trên đài náo nhiệt một lúc rồi cũng bắt đầu đi vào trong, nhà thi đấu sôi nổi dần yên tĩnh trở lại.
Thầy huấn luyện viên vừa dọn đồ vừa cất giọng hỏi ý kiến mọi người: “Đã sắp đến giờ ăn cơm rồi, các cậu có ý định gì không?”
Theo đúng thì thắng được trận hiếm như thế, lẽ ra phải ra ngoài ăn một bữa chúc mừng. Nhưng hiện có hai vấn đề nhức nhối: Một là vừa vận động mạnh xong, không thể uống bia; hai là đại đa số cầu thủ đều đã mệt lắm rồi, e là thức ăn còn chưa được mang lên đã ngả rạp xuống ngủ hết phân nửa, thế thì mất hứng quá.
Sau một phen bàn bạc, mọi người vẫn quyết định để hôm khác chúc mừng, hôm nay cứ tùy ý chút, vào căn tin ăn cho xong.
“Còn cậu bạn này nữa, hôm nay làm phiền cậu rồi.” Thầy huấn luyện viên tinh tế lắm, vẫn chưa quên Diệp Luân – người đã giúp đỡ mấy chuyện vặt, bèn cười khà khà mời: “Đi cùng bọn này nhé, bên đội mời, muốn ăn gì cứ việc gọi!”
“Cảm ơn thầy, em…”
Diệp Luân gãi ót, có ý định từ chối khéo. Nội bộ trong đội bóng trường họp mặt, cậu ngoài Kình Phong ra thì chẳng quen ai, sao có thể đi ăn ké một cách tự nhiên thế chứ, cũng đâu phải người nhà.
Nhưng nhìn huấn luyện viên lại ra vẻ tha thiết, cười vừa đôn hậu lại hiền lành, hé miệng định nói lời từ chối rồi những mãi mà không thốt ra được.
Đang buồn phiền thì nghe một tiếng hô trong trẻo vui tai vọng đến từ phía khán đài không xa: “A Luân, về thôi nào~”
Á á á, Diệp Luân xúc động nước mắt đầy mặt, chưa bao giờ cảm thấy giọng của cục cưng Chu hay như lúc này!
“À ừm, bạn cùng phòng đang gọi em, chắc em sẽ đi với họ.” Diệp Luân cười tít mắt nói, sau đó hai mắt mở hơi to, vẻ mặt mang ý cáo lỗi và lấy lòng khiến người nhìn xót xa, chẳng nỡ lòng trách cậu: “Trận đấu đặc sắc lắm, thầy và mọi người đã vất vả rồi, vậy em… đi trước nhé, tạm biệt.”
“Này, khoan đã…”
Thầy huấn luyện vươn tay cản nhưng không kịp, bé thỏ Diệp như có mắt sau mông mà vung vẩy hai tai chạy ù đến cảnh cửa gần nhất như đang bị bầy sói rượt sau lưng.
Để lại một đống sinh viên Thể thao cao to đứng tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ, đều mang vẻ muốn nói lại thôi.
Chỉ mỗi Kình Phong là đỡ trán, thở một tiếng thật dài.
Quả nhiên, chưa được nửa phút sau, bé thỏ Diệp đã nhảy vào lại từ sau cánh cửa, gương mặt điển trai trắng nõn đỏ bừng vì xấu hổ.
“À, xin lỗi cho hỏi,” mặt Diệp Luân đỏ như gấc, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, “đi đâu để lên khán đài nhỉ?”
Mọi người im lặng.
Sau đó không biết là ai không nhịn được trước, bật cười ra tiếng.
Giống như hiệu ứng domino vậy, những con cờ sau đó đều không chống được, lũ lượt ngã rạp xuống.
Trong tiếng cười ầm ĩ, Diệp Luân cũng chẳng còn xấu hổ nỗi nữa, cũng lắc đầu cười, nhún vai: “Thôi được thôi được, đây là lần đầu tiên tôi đến đây.”
“Ha ha ha, không sao không sao, lúc bọn này mới đến cũng lạc đường mà.” Có cầu thủ vội xoa dịu không khí.
“Đúng vậy đúng vậy, cái nơi quỷ quái này to quá.” Người bên cạnh phụ họa.
“Đến thêm vài lần là được.” Thầy huấn luyện viên nhịn cười.
“Vậy à…” Diệp Luân cười tít mắt, nhưng trong lòng đã mắng xối xả, giọng điệu này của các người thật sự không phải đang trêu tôi đó à???
“Đừng bắt nạt cậu ấy.”
Trong tiếng cười vui vẻ, Kình Phong đứng ở khá xa đã dọn xong đồ dùng cá nhân của mình, kéo khóa túi thể thao, đi băng qua mọi người đến chỗ Diệp Luân.
Khi đến gần, anh vươn tay choàng vai cậu một cách bá đạo, quay đầu rằng: “Em đưa cậu ấy về trước, lát sẽ đến họp mặt với mọi người.”
“Được.” Thầy huấn luyện huơ tay đầy dứt khoát: “Đi nhanh về nhanh.”
Kình Phong gật đầu, xoa cái ót mềm mại của bé thỏ Diệp, sau đó xoay người đưa cậu rời khỏi theo đường hầm của vận động viên.
Rẽ vào đường hầm ngoằn ngoèo, trước khi Diệp Luân chóng mặt thì nhìn thấy nhóm ba người heo rừng đang chờ ở cửa thang bộ.
Đại ca Phương Vĩ chẳng nói chẳng rằng, đi đến nâng cánh tay kẹp cổ Kình Phong, ra sức xoa đầu anh, miệng thì nói lời căm phẫn: “Nhóc thối, thể hiện à! Hôm nay phát tài rồi, nhiều em gái đẹp trong đây đều bỗng chốc trở thành fan của cậu hết, mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với ông đi!”
“Đau đau đau…” Kình Phong giãy giụa không được, bèn ôm đầu xin tha: “Tôi sai rồi.”
“Sai ở đâu?!” Phương Vĩ hung dữ.
“À…” Kình Phong ngẫm nghĩ: “Mặt đẹp trai quá?”
“#¥%&@*!” Lửa giận tăng vọt, cánh tay Phương Vĩ lại kẹp chặt hơn: “Tôi mẹ nó kẹp chết cậu đấy có tin không!!!”
Kình Phong hét thảm: “Áu…”
Tiếng lòng ba người còn lại: Đã là lúc nào rồi mà còn ba hoa nữa, đáng đời bị đánh.
Hai anh em ầm ĩ với nhau như chốn không người, oán hận của Phương Vĩ mới bình ổn lại, cực kỳ từ bi thả người, lại hỏi: “Đói rồi nhỉ, cùng ăn cơm nhé?”
Kình Phong còn có hẹn, tất nhiên không đi được, anh vừa xoa cổ vừa nói: “Tôi về đội ăn. Đúng rồi đại ca, nếu các cậu về đi ngang siêu thị thì phiền mua giúp tôi một cuộn kim chỉ nhé.”
Chu Dật hiếu kỳ, nghiêng đầu: “Cậu mua kim chỉ làm gì?”
Kình Phong lấy áo đồng phục trong túi ra chỉ cho mọi người xem, đường may ở eo bên trái đã tét ra một lỗ lớn, có lẽ do bị đối thủ túm lấy lúc giành bóng.
“Chỉ vậy thôi à, dễ xử lắm!” Cục cưng Chu vươn tay nhận áo, ném sang bên cạnh một cách siêu tự nhiên: “Không cần mua mới đâu, lãng phí lắm, A Luân có kim chỉ đó, nhờ cậu ấy may lại giúp cậu.”
Áo đồng phục rơi từ trên xuống phủ lên đầu và mặt Diệp Luân, mùi hương của Kình Phong xộc thẳng vào mũi. Cậu vội vã kéo xuống, nâng chân muốn đá vào mông Chu Dật, nghĩ bụng nhóc thối này ngứa da đây, lại mang anh trai ra bán rồi!
Kình Phong thấy phản ứng của Diệp Luân, tưởng cậu không muốn, vội nói: “Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi mà, để tôi tự làm.”
Vừa nói vừa vươn tay muốn lấy, nhưng không biết Diệp Luân nghĩ sao mà lại phản ứng tránh đi, ôm áo đồng phục không buông.
Vài giây sau mới phản ứng được mình đã làm chuyện dại, trong lòng chạy qua một chuỗi dấu chấm… nhưng đã đến nước này rồi đâu thể trả lại nữa, làm vậy cứ như đang giả vờ ấy.
Đàn ông con trai cả, cứ trực tiếp cho xong.
Diệp Luân hất cằm một cách hùng hồn: “Không sao, cứ đưa tôi, tiện tay thôi mà.”
Kình Phong thấy rõ cậu mất tự nhiên nhưng vẫn mạnh miệng, nhịn không được bật cười: “Cảm ơn nhé Tiểu Diệp Tử.”
Tán gẫu thêm vài câu, Kình Phong bèn xoay người đi về. Diệp Luân cũng cuộn áo đồng phục lại nhét vào chiếc cặp đeo chéo của mình, theo nhóm ba người heo rừng đến căn tin ăn cơm.
Tuy hai tốp người đều cùng đến căn tin, nhưng do khác tầng nên không gặp mặt.
Trong lúc đó, cục cưng Chu cố ý ngồi đối diện Diệp Luân, cả quá trình đều mang dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Dựa theo kinh nghiệm tích lũy trong hai năm cấp ba, Diệp Luân vừa nhìn đã biết ngay tính bà tám của nhóc này lại đang rục rịch, cũng biết cậu ta muốn hỏi gì, có gì ngoài mấy câu tương tự như “tại sao quan hệ của cậu với anh Phong tốt vậy?”. Để đề phòng cậu ta lắm mồm, bèn gắp nửa cái đùi gà nhét vào miệng Chu Dật.
“Ú ú ú!” Cục cưng Chu huơ tay múa chân.
Diệp Luân liếc nhìn cậu ta, nói với vẻ hung hãn: “Câm miệng ăn cơm!”
Trời trời trời sắp sập rồi, A Luân mà dữ với mình!
Chu Dật nhai thịt gà, hai má phồng phồng, đôi mắt to ngập nước: “Hu hu hu, cậu không cần tôi nữa rồi…”
“Hả, gì?” Diệp Luân sửng sốt, chẳng hiểu mô tê gì: “Là sao.”
“Thì cậu không cho tôi nói chuyện đó, hu hu hu.” Chu Dật ngửa mặt, than oán với vẻ đáng thương: “Tôi phải mách dì Diệp, cậu thấy sắc quên em, cần anh Phong không cần tôi nữa.”
“Tôi vô duyên vô cớ cần cậu ấy làm gì.” Diệp Luân ngượng đến hoảng hốt, suýt đã ngã khỏi ghế: “Không phải, ai nói tôi không cần cậu…”
Diệp Luân vừa nói vừa lấy khăn giấy, gắp thêm miếng sườn vào chén Chu Dật, còn vươn tay xoa mặt cậu ta, trông cứ như người anh trai tốt bụng, dịu dàng ấm áp cực kỳ.
Khiến hai bạn cùng phòng bên cạnh cắn đũa lắc đầu mãi thôi.
Đại ca đau xót: “Chậc chậc chậc, chứng bám anh đáng sợ thật.”
Khỉ Còi liên thanh phụ họa: “Hê, chứng bám em cũng hết thuốc chữa.”
Một bữa cơm mà ăn trong nhốn nháo, đến mức trời chập tối mới về ký túc xá.
Còn Kình Phong về muộn hơn. Nhìn đồng hồ đã gần tám giờ, anh mới kéo lê bước chân nặng nề đẩy cửa vào phòng, dáng vẻ mệt mỏi chết đi được, như bất cứ lúc nào cũng có thể ngả rạp ra.
Nhưng cũng hết cách, trong sân đấu phải nhanh nhẹn linh hoạt, đấu xong một khi thả lỏng rồi thì mọi mỏi mệt đều ập đến, khiến chân anh nhũn đến mức suýt đã chẳng lết về nổi.
Vừa vào cửa, ngước mắt lên đã thấy bé thỏ Diệp đang mặc đồ thoải mái, ngồi xếp bằng trên giường; tóc mai hai bên hơi dài được vén ra sau tai; trên đầu gối là một chiếc áo đồng phục chơi bóng màu đen.
Chàng thiếu niên xinh đẹp mím môi ngậm một cây kim, cúi đầu chau mày nghiên cứu xem phải vá thế nào, gương mặt nghiêng vừa nghiêm túc vừa ngoan ngoãn ấy khiến Kình Phong nhìn mà cảm thấy… càng mệt hơn. Muốn được gối lên đùi cậu. Khoảng ba giây là ngủ luôn.
Cất bước vào phòng, chào một cách mệt mỏi, sau đó tiện tay đặt túi thể thao lên mặt bàn, Kình Phong dợm ngả lên giường, bộ dáng thả người nghiêng tự do cứ như bỏ mặc mọi thứ.
Chân đã chạm vào mép giường rồi, chợt có một đôi tay đột ngột đỡ lên cơ bụng anh, thấy bé thỏ Diệp đang nhìn anh với vẻ mặt khủng hoảng: “Cậu muốn làm gì?”
Kình Phong đã mỏi mệt lắm, cả giọng nói cũng trầm hơn ngày thường: “Buồn ngủ.”
Nói đoạn, lại tiếp tục ngả người xuống.
Thấy anh có vẻ một lòng muốn bò lên giường, tóc gáy của Diệp Luân dựng đứng, đỡ lại eo anh một cách vững vàng: “Cậu vẫn chưa tắm!”
“Không tắm nữa…” Kình Phong ngáp một cái, nói với giọng qua loa.
“Không được, người cậu toàn mồ hôi.” Diệp Luân liều chết không theo.
“Sáng mai dậy tắm.” Kình Phong thương lượng.
“Lúc đó chua loét rồi.” Diệp Luân vừa nói vừa nhanh tay ném chiếc áo đồng phục vá được một nửa sang bên cạnh, ngẩng đầu gọi với ra ngoài: “Chu Dật!”
Cục cưng Chu vừa tắm xong, đang đứng ngoài ban công ôm thùng rác cắt móng tay, vừa nghe tiếng gọi thì vội ló đầu vào, đáp với giọng trong trẻo: “Sao vậy?”
“Qua đây giúp đỡ.”
Thực tế thì Diệp Luân đã khinh thường cân nặng của Kình Phong rồi, đừng thấy vóc người anh thon cao săn chắc, hình thể không quá khoa trương nhưng cơ bắp không nhẹ hơn thịt là bao đâu. Hai anh em họ hợp sức cũng không khuân nổi, cuối cùng còn phải gọi đại ca đến mới miễn cưỡng “khuân/đẩy/kéo” Kình Phong vào phòng tắm, nhét xuống dưới vòi sen.
“Cái chết” đã đến gần, Kình Phong cũng không giãy giụa, bèn ngoan ngoãn đứng.
Cục cưng Chu săn sóc lại chu đáo, chớp mắt hỏi: “Đứng vững không? Tôi sang bên cạnh mượn cái ghế nhựa cho cậu nhé?”
Kình Phong: “…” Cảm ơn cậu, tôi chưa tàn phế.
Lắc đầu tỏ ý từ chối, mệt lòng lắm, không muốn nói chuyện với cậu ta.
“Một mình cậu ổn không, còn sức không?” Đại ca cũng lo lắng: “Có muốn một người ở lại tắm cho cậu không?”
Kình Phong nghe thế ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn vào mặt Phương Vĩ, sau đó dời mắt nhìn sang Diệp Luân. Có vẻ như cậu không nghe thấy, bấy giờ đang ngồi xổm xuống trước cái tủ đứng ngoài cửa phòng tắm tìm bột giặt.
Tất nhiên cũng chẳng phát hiện ra tầm mắt đầy thâm ý đã đặt trên người mình vài giây, chờ lâu mà không thấy phản ứng nên mới dời về đầy tiếc nuối.
Kình Phong lắc đầu lần nữa, đáp với giọng điềm nhiên: “Không cần đâu, tôi tắm nhanh chút.”
Thế là thật sự cực nhanh, sau một trận tắm rửa như đánh trận bao gồm luôn cả đánh răng và ngâm chân, từ đầu đến cuối chỉ mười mấy phút, có thể nói là tốc độ lắm rồi.
Tiếng nước dừng lại, Kình Phong với toàn thân ẩm ướt bốc hơi nước ra ngoài.
Lau qua loa vài cái, cả áo ngủ cũng lười mặc, chỉ để mỗi cái quần lót tứ giác màu lam xám leo lên giường. Nằm nhũn ra phía trên, mệt đến mức cái đuôi to cũng thôi không lắc lư nữa.
Bấy giờ Diệp Luân đã vá xong, đang cầm quần áo bẩn của mình và của Kình Phong thay ra, cùng mang xuống phòng giặt đồ dưới lầu.
Tuy điều kiện sinh hoạt ký túc xá sinh viên Đại học H khá tốt, mỗi phòng đều có máy lạnh, nhưng loại điện gia dụng xa xỉ lại có công suất lớn như máy giặt thì vẫn không được phép tự dùng riêng.
Nếu lười, chỉ có thể xuống lầu dùng máy giặt tiền xu công cộng.
Giặt hấp sấy chỉ cần ba đồng, mất nửa giờ, tiết kiệm kinh tế lắm. Diệp Luân cầm theo điện thoại, ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng giặt đồ, đấu hai trận leo rank[15], bấy giờ đồ cũng đã xong.
[15] Rank: có nghĩa là “cấp bậc” thường dùng nhiều trong các game. Thật ngữ leo rank dùng để chỉ việc đánh để leo hạng/bậc cao hơn trong trò chơi.Ôm đồ sạch về, mang ra ban công phơi, sau đó lại tắm rửa, đến khi làm xong mấy việc vặt rồi, ngoài trời đã tối đen, nhìn đồng hồ, chín giờ mấy.
Kình Phong ngủ nghiêng trên giường, hướng mặt vào trong cả buổi trời không nói chuyện, chắc đã say giấc nồng rồi.
Diệp Luân nhìn bóng lưng anh nửa phút, cũng cảm thấy cơn buồn ngủ trồi lên.
Cũng đúng, hôm qua cậu ngủ không ngon, ban đầu định buổi chiều về ký túc xá ngủ bù. Nào ngờ trùng hợp lại đến nhà thi đấu thắp sáng ngọn lửa thanh xuân nhiệt huyết, mãi đến bây giờ, buồn ngủ cũng bình thường thôi.
Cậu dụi mắt, ngáp thêm cái nữa rồi chào bạn cùng phòng, sau đó cũng chuẩn bị ngủ.
Nhưng hôm nay khác với mọi hôm, có một vấn đề nhỏ…
Một bên giường áp sát tường, cậu lên kiểu gì đây?
Ngày thường Kình Phong luôn là người về phòng muộn nhất, đến khi anh tắm rửa xong thì mười ngày có đến tám, chín ngày ký túc xá ngắt điện rồi.
Còn Diệp Luân cũng chẳng ngoại lệ, lúc đó cũng đã lên giường ngủ, lưng dựa sát tường, ôm điện thoại xem tin tức.
Kình Phong chỉ cần xốc chăn lên là sẽ vào được ngay.
Nên Diệp Luân chưa từng gặp tình huống này bao giờ, cậu khó xử đứng trước giường.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn chẳng được gì, nhìn thế nào cũng chỉ có nước “vượt qua” thôi. Cậu chỉ là một sinh viên bình thường, không biết đi xuyên từ bên kia tường đâu.
“Thế thì hết cách rồi.”
Diệp Luân khẽ thở dài, nhún vai, cảm thấy may mắn vì chân mình đủ dài, bèn khom người, tay trái vịn mép giường cho vững, tay phải lén thò vào chống lên giường.
Chân trái giẫm trên đất, chân phải đá rơi dép sau đó vòng qua người Kình Phong, cẩn thận giẫm lên giường.
Không biết có phải do căng thẳng quá hay do lần đầu không có kinh nghiệm, chân phải đặt lên vị trí không tốt, thế là giẫm trúng tấm chăn rồi trượt chân.
Và lại một điều trùng hợp nữa là Kình Phong đang ngủ ngon lành nhưng tính cảnh giác vẫn cực cao, đã có người “cưỡi” thẳng lên mình rồi, anh không muốn có cảm giác cũng khó.
Thế là xoay người mở trừng mắt.
Chưa kịp nhận rõ tình huống, chợt nghe tiếng “ái da”, bụng hơi nặng, chân hơi mỏi, ngực hơi nóng, một cơ thể nóng bỏng và trẻ trung bất ngờ đè thẳng lên người anh.