Dessaro Nhân Ngư

Chương 2


18.7.2016, rạng sáng.
Dưới sự khuyên can của Rhine, tôi tạm thời từ bỏ việc kiểm tra cho nhân ngư.

Theo những tư liệu đã ghi lại, nhân ngư cũng giống như cá heo, thuộc về lớp động vật có vú có chỉ số thông minh cao, nếu như không chuẩn bị đầy đủ biện pháp an toàn hữu hiệu mà đã đánh bắt và giam cầm, loại sinh vật này có lẽ sẽ áp dụng những phương thức tương đối cực đoan để phản kháng.

Ví dụ như, tự sát.
Nhân ngư này thật sự rất quý giá, tôi tuyệt đối không thể để mạng sống của nó phải chịu bất cứ uy hiếp nào.
Cho dù, phải mạo hiểm chính sinh mệnh của tôi."
Tôi đặt bút viết từng dòng lên quyển nhật ký, quyết tâm cũng sắc bén kiên quyết tựa như nét mực, tâm tư dường như còn đặt trên cặp đồng tử tối màu của nhân ngư kia, một chút ý lạnh vẫn sót lại trên sống lưng, không sao xua đi được.
"Trước bình minh ngày hôm nay, tôi muốn bắt đầu một kế hoạch thuần hóa, giống như đối với cá heo hoang dã vậy.

Cho dù trước mắt vẫn không thể xác định được rốt cuộc chỉ số thông minh của nhân ngư cao bao nhiêu, nhưng tôi vẫn muốn thử giao tiếp với nó, hi vọng nó có thể buông lỏng phòng bị đối với tôi –"
Quảng cáo
REPORT THIS AD
"Thùng thùng thùng –"
Cửa cabin đột nhiên bị gõ vang.

"Dessaro?"
Đó là tiếng của Rhine.

Tôi ba một tiếng khép quyển nhật ký lại, nhét vào trong khe hở của giường để tránh bị phát hiện.


Nếu kế hoạch này bị Rhine phát hiện, anh ta nhất định sẽ kiên quyết ngăn cản tôi.

Rhine vẫn cho rằng nhân ngư là một loại sinh vật khát máu trời sinh, cũng dã tính không khác gì cá mập trắng, chỉ có thể tiến hành quan sát qua không gian kín.

Nhưng Rhine là thầy hướng dẫn của tôi, hiểu biết của anh ta về phương diện nghiên cứu sinh vật học thần bí sâu hơn tôi nhiều, tôi hoàn toàn không thể khuyên anh ta bỏ loại suy nghĩ này đi được.
Vừa giấu xong bản nhật ký, Rhine đã đẩy cửa ra.

Tôi dứt khoát ngả vào một đầu giường, nheo mắt lại thấy anh ta đến gần, liền nhắm chặt mắt làm bộ như đang ngủ say.
Anh ta cúi thấp người, bóng dáng rơi xuống từ không trung.

"Đừng giả bộ ngủ, vừa rồi tôi đã nghe tiếng cậu trèo lên giường."
Tôi nhắm mắt không để ý đến anh ta, chép miệng làm ra vẻ đang gặp mộng đẹp.

Anh ta dường như rất có kiên nhẫn đợi một hồi, nắm lấy cánh tay bị thương của tôi, tôi đang khó hiểu không biết anh ta định làm gì, liền cảm thấy bụng chợt lạnh, một cỗ đau đớn rát buốt nóng hực đánh úp lại, tôi thiếu chút nữa đã kêu ngao một tiếng nhảy dựng khỏi giường, mở mắt thì thấy người này đang cầm bông sát trùng chấm lên trên!
"Đáng giận, anh định làm đau chết tôi đấy hả?"
Tôi nhe răng nhếch miệng trừng anh ta, cánh tay lại bị nắm rất chặt.

Rhine cũng không thèm nhìn tới tôi, đuôi mắt thờ ơ nhếch lên, bao hàm một chút nham hiểm đắc ý như có như không, chậm rãi xoa xoa vết thương kia.

Tôi nghiến răng, ra vẻ không để ý, nhưng thái dương lại chảy đầy mồ hôi.


Rhine thích ác ý chỉnh tôi, đây quả thực là một trong những lạc thú lớn nhất trong hành trình trên biển dài dòng nhàm chán của anh ta.
Hỉ nộ vô thường, biến thái.
Tôi hung tợn oán thầm.

Đợi đến khi hai mắt biến thành màu đen, miếng bông kia mới được dời đi.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, tựa vào thành giường, Rhine lại vẫn cầm tay tôi, chẳng những không buông, ngược lại còn lấy tay kéo tôi lại gần thêm chút nữa, môi cơ hồ dán trên chóp mũi tôi, thấp giọng đe dọa.

"Đừng có mạo hiểm tiếp cận nhân ngư kia sau lưng tôi, Dessaro, mấy suy nghĩ không an phận trong đầu cậu có phải lại muốn rục rịch rồi đúng không, hôm nay tôi vừa nhìn đã thấy ánh mắt cậu không ổn."
Tôi bất ngờ không kịp phòng bị, kinh ngạc ra một lưng mồ hôi lạnh, trong xoang mũi bị mùi xì gà nhàn nhạt trên người anh ta xâm chiếm, ngay cả hô hấp cũng trở nên chậm chạp.

"Tôi không có! Tính công kích của nhân ngư kia tôi cũng đã lĩnh hội được rồi, này nha, tôi cũng sợ đau sợ chết lắm đó –"
Cổ tay nằm trong tay anh ta bị niết đến đỏ bừng cả lên, tôi mang theo vẻ mặt thành khẩn sợ hãi nhìn anh ta, chột dạ đến sắp nghẹn cả yết hầu.
Hầu kết của Rhine nhẹ nhàng chuyển động trước mặt tôi, từ xoang mũi phát ra một tiếng cười lạnh.

"Cậu....!sợ chết sao, Dessaro, nhà mạo hiểm?"
Tôi vội vàng gật đầu không ngừng.
Cổ tay khó khăn lắm mới được buông ra, tôi vừa thả lỏng một chút, lưng lại bị tay kia của anh ta kéo đến, anh ta ỷ vào ưu thế thể hình cường tráng hơn tôi không ít dễ dàng đặt tôi lên tường.

Trong nháy mắt kia tôi còn tưởng rằng anh ta muốn bóp chết tôi, nhưng anh ta chỉ cúi đầu, thổi một ngụm khí vào lỗ tai tôi.


"Dessaro, nếu tôi phát hiện cậu tự tiện đi làm chuyện hoang đường gì đó, tôi sẽ cưỡng hiếp cậu đó.

Mấy thủy thủ trên tàu kia cũng đều là do tôi mướn....."
Tôi nghĩ trong lòng, a trời ạ, càng nghe lại càng thấy tức cười.
Rhine người này mồm miệng chẳng phân tình huống, mấy thủy thủ trên tàu kia vẫn hay thích vui đùa thô tục, mấy tháng qua tôi lăn lộn cùng nhiều lưu manh như vậy, sớm đã quen rồi, Chẳng lẽ tôi còn sợ loại vui đùa vớ vẩn này?
Tôi hơi hơi nâng đầu, đối diện với chóp mũi của anh ta, mở miệng, bình tĩnh mang theo chút trêu tức nói.

"Chờ anh cưỡng gian tôi rồi, có phải tôi sẽ được đi nghiên cứu nhân ngư kia không? Như vậy, cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được."
Anh ta rõ ràng hơi sửng sốt một chút, hiển nhiên không dự đoán được tôi sẽ đáp lại một câu hoang đường như vậy.

Dường như anh ta có chút tức giận, bàn tay trên lưng bỗng nhiên tăng thêm lực độ, lại thẳng tắp hướng về phía vòng eo trơn nhẵn của tôi, một phen kéo thắt lưng của tôi ra.

Tôi còn tưởng anh ta chỉ là nói đùa, làm bộ làm tịch lười biến phản kháng hai phát, dưới háng lại đụng phải một chỗ của anh ta.
Cơ thể tôi ngay tức khắc cứng đờ.
Cái đồ vật ở chính giữa bụng dưới của Rhine, đang cứng rắn chọc vào tôi.
Đáng chết, thầy hướng dẫn kiêm cộng sự của tôi cư nhiên là đồng tính luyến ái, hơn nữa lại còn có phản ứng đối với tôi, học trò của anh ta!
Liên tưởng đến mấy tháng qua vẫn cùng anh ta khoác vai vắt tay thân mật khăng khít, tôi ba một tiếng nhảy dựng khỏi giường, đầu đập một cái vào thành gỗ, lùi sang một bên, mặt cắt không còn chút máu dựng thẳng lên ba ngón tay.

"Ấy ấy ấy, tôi xin thề với trời, tuyệt đối không một mình động đến nhân ngư kia!"
Hai tay Rhine tách ra, biếng nhác chống trên mặt giường.

Anh ta nâng mí mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm tôi, hai chân thon dài mở ra, không chút che dấu một mảng cương cứng phồng to giữa háng quần bò.
Tôi gãi gãi cái má có chút nóng lên, vì để giảm bớt xấu hổ, miễn cưỡng phun ra một câu vui đùa từ trong kẽ răng.


"Bộ dạng không tệ, lớn hơn tôi."
Rhine cúi đầu nhìn một chốc, một nụ cười xẹt qua khóe miệng, mang theo một chút ý vị thâm trường.

Cảm giác tê dại sởn tóc gáy từ lòng bàn chân xộc thẳng lên, tôi kìm nén xúc động muốn đá văng cửa chạy trối chết, mắt nhìn anh ta chậm rì rì ngồi dậy khỏi giường của tôi, rốt cuộc cũng đi ra ngoài.
Có lẽ Rhine cho rằng đã thực sự thành công đe dọa được tôi, không tiếp tục gây rối tôi nữa.

Chỉ tiếc tôi là người theo thuyết vô thần, cũng không tin tưởng vào bất cứ tôn giáo nào, thề thốt gì cũng chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.
Buổi tối hôm đó, tôi cả đêm không ngủ, lẳng lặng chờ đợi đến khi cả chiếc thuyền không còn động tĩnh, đến thủy thủ gác đêm cũng ngủ gật, cầm gậy huỳnh quang cùng một ít thiết bị loại nhỏ cần thiết đi ra ngoài.
Ví dụ như máy dò âm thanh loại nhỏ cùng DV ở dưới nước.

Tôi đã từng thành công giao tiếp với rất nhiều loại sinh vật khác nhau, cho nên cũng hiểu rất rõ, mấy chuyện này, đều không thể thiếu công cụ phụ trợ.
Thế nhưng, quan trọng nhất là bản thân người giao tiếp cùng với kinh nghiệm trao đổi với sinh vật.
2:11 sáng.

Thời khắc con người mệt mỏi nhất.

Tôi nhìn nhìn đồng hồ điện tử trong tay, giống như một chú mèo linh hoạt kín đáo lẩn vào bóng tối, thuận lợi tránh khỏi đài quan sát có thể nhìn thấy khu vực phía sau thuyền, tôi không tốn bao nhiêu thời gian, đã thành công xâm nhập vào khoang dưới cùng của thuyền.
Khi mở ra cánh cửa của khoang dưới cùng, ánh sáng xanh lục tản ra trong bóng đêm, bể nước thủy tinh hình trụ liền phản chiếu vào mắt tôi, tôi giơ gậy huỳnh quang lên, tìm kiếm một bóng đen hình cong thon dài trong từng chùm rong rêu nhân tạo kia.

Nhân ngư đang lẳng lẳng nổi trên đỉnh hình trụ.

Giữa mái tóc dài phiêu tán có thể nhìn thấy khuôn mặt đang cúi xuống của nó, đường nét sắc bén, tựa như bầu trời đêm quỷ mị không một tiếng động, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống cướp đi linh hồn của tôi.
Tôi hít sâu một hơi, nỗ lực kìm nén adrenaline đang không ngừng tăng lên, từ từ bước lên những bậc thang xoay tròn bên ngoài hình trụ, trái tim vẫn không ngừng điên cuồng nhảy lên.
Hết chương 2..

Bình Luận (0)
Comment