Dessaro Nhân Ngư

Chương 61


“Đợi đã!”
Tôi cực kỳ sợ hãi nhảy dựng lên, muốn ngăn Rhine lại, nhưng tiếng súng cũng đã vang lên từ phía sau, nện xuống mặt nước khiến bọt nước văng khắp nơi! Đuôi cá của Agaras nháy mắt né tránh giống như một tia chớp, tựa hồ không bị bắn trúng.

Tôi vội vàng nhào về phía Rhine, khiến anh ta bất ngờ không kịp phòng bị đập lên cánh cửa phía sau, cùng anh ta vật lộn.

Tôi gắt gao siết chặt lấy súng của Rhine, khiến họng súng của anh ta không thể nhắm vào Agaras, lúc này trong cơ thể của tôi lại bộc phát sức mạnh lớn kinh người, bởi vậy cho dù anh ta có xoay người đặt tôi lên cánh cửa, cũng không có cách nào đoạt lại súng trong tay tôi.
“Dessaro!” Khóe mắt tôi thoáng nhìn cái đuôi của Agaras đang càn quét ra ngoài vài mét, thế nhưng khoảng cách từ chỗ hắn đến cửa cabin lại vượt quá phạm vi hắn có thể chạm đến, cho nên hắn chỉ có thể vỏn vẹn ở vách tường bên cạnh vung cái vũ khí đủ để Rhine một kích mất mạng kia lên.
Sắc mặt Rhine xanh mét giằng co với tôi, tròng mắt gần như muốn vỡ toang ra: “Em nói em bị mê hoặc sao? Dessaro! Em thoạt nhìn giống như bị hắn gây nghiện đến không thể tự thoát ra được! Em thích phải không, tôi cũng có thể thỏa mãn em!”
Anh ta vừa nói vừa lấy thân súng áp chế cơ thể tôi, đôi môi lại sáp đến hôn lên cổ tôi như cuồng phong mưa rào, tôi tức giận không kiềm chế được muốn cho anh ta một quyền, nhưng tôi còn chưa kịp ra tay đã nghe thấy một tiếng “bịch” trầm nặng vang lên, một bóng đen nện lên trên đầu Rhine, khiến hai tay anh ta chợt buông lỏng, tôi lập tức nhân cơ hội tránh thoát, thấy anh ta lắc lư nằm ngửa xuống cạnh cửa cabin, lau đi máu tươi chảy xuống từ trên đầu, bên cạnh loảng xoảng lăn đến cái thùng sắt Agaras vừa dùng để đập hư máy theo dõi.
Tôi lập tức cúi người xuống, định nhân cơ hội cướp đi súng của anh ta, ai ngờ phản ứng của anh ta lại nhanh hơn nhiều so với dự đoán của tôi, túm lấy súng lăn người một cái, đỡ lấy cửa cabin đứng lên làm bộ muốn bắn về phía Agaras!
Trong phút chốc tôi nghĩ cũng không kịp nghĩ, chỉ theo bản năng thả người kích động tiến vào trong nước, giống như lần đầu tiên ở trên thuyền giằng co với Rhine vì Agaras vậy, chắn ở trước người hắn, cho dù hình thể của tôi căn bản không đủ để che chở bảo vệ hắn, nhưng đây chính là chuyện duy nhất tôi có thể làm.

Đuôi cá dưới thân cũng theo đó cuộn lại, lập tức nâng tôi tựa vào trên lồng ngực hắn, vây đuôi thì bảo vệ trước trái tim tôi.

Bờ môi của hắn kề sát sau gáy của tôi, lỗ tai của tôi không nghe được hắn đang nói cái gì, một thanh âm trầm thấp lại trực tiếp rót vào sâu trong trí não tôi: “Em muốn bảo vệ tôi?”
Tôi không khỏi ngẩn người, không chỉ bởi vì hắn có thể trao đổi với tôi thông qua thần kinh đại não của tôi, mà còn bởi vì ngữ khí của Agaras nghe vào tai dường như còn mang theo ý cười! Gặp quỷ, tôi không rõ hành vi bảo vệ hắn của tôi có cái gì đáng cười, hơn nữa còn là trong tình cảnh sống còn này nữa! Chẳng lẽ hắn vẫn coi tôi là đứa nhỏ chưa lớn mười mấy năm trước hắn ôm vào trong lòng sao?
“Chết tiết, ngậm cái miệng cá của mày lại!” Tôi hạ giọng, “Rhine muốn có được tao, anh ta sẽ không giết tao, thế nhưng anh ta sẽ không từ thủ đoạn giết mày đâu!”
“Tôi cảnh cáo em, lập tức rời khỏi nó, Dessaro, đến bên cạnh tôi!”
Rhine tức giận thở hổn hển, họng súng run rẩy ngắm vào hai chúng tôi, khiến cảm thấy vô cùng bất an, suy nghĩ của tên kia thật sự rất khó phỏng đoán, kỳ thật tôi cũng không xác định liệu hắn có bởi vì không thể chinh phục tôi, mà dứt khoát bắn chết cả tôi và Agaras hay không, nhưng hiển nhiên là đứng trước sự chỉ dẫn của bản năng, địa vị của Agaras trong lòng tôi hoàn toàn chiếm thượng phong.

Tôi gắt gao dán vào lồng ngực của hắn, cảm thấy nhịp tim trầm ổn hữu lực của hắn chấn động đến xương sống của tôi, lồng ngực căng chướng một thứ cảm xúc kỳ lạ, nó khiến cốt tủy của tôi cũng tràn ngập dũng khí.
“Hắn không giết được tôi, tôi là hắc lân vương giả cuối cùng, là thân bất tử.


Dessaro, từ giờ trở đi, kẻ kia sẽ không còn cách nào xâm phạm em.

“Từ trường” của tôi sẽ bảo về em.

Nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, tìm đến Nakamiya, nó sẽ mở ra “cánh cửa” đi thông đến thế giới của chúng ta.
Tiếng nói trầm thấp trong đầu tựa như tiếng mưa dông, đuôi cá cuốn lấy eo tôi càng chặt, tôi cảm thấy mũi Agaras thân mật để vào sau gáy tôi, hơi thở ẩm ướt phất qua làn da tôi, tựa như thâm tình thở dài.
“Chúng ta sẽ gặp lại.

Mặc kệ em ở góc nào trên thế giới này, tôi đều có thể tìm đến em.”
Sau đó, cơ thể của tôi bị thả xuống dưới.

Không biết vì sao, tôi bỗng nhiên nhớ tới tinh cầu của nhân ngư giống như phần mộ tĩnh mịch không tiếng động dưới đáy biển kia, trong lòng thoáng chốc dâng lên một loại dự cảm không lành, khiến tôi theo bản năng cúi người ôm lấy đuôi hắn, ngẩng đầu, giống như đứa trẻ năm đó ngửa lên nhìn hắn, lại bị đuôi hắn đảo qua, nhẹ nhàng đẩy đến trên vách bể.

Rhine lập tức chặn lấy cánh tay của tôi, kéo tôi ra khỏi cửa cabin, hô hấp của tôi gấp gáp, ánh mắt dán chặt vào ánh mắt của Agaras, tùy ý dòng nước chảy xuống từ trên đỉnh đầu, hai mắt mơ hồ.
Có lẽ mối liên hệ giữa tôi và Agaras cũng đủ thân thiết, nhưng chúng tôi đến từ hai tinh cầu hoàn toàn khác nhau, ai biết phải cách mấy vạn năm ánh sáng, cách mấy cái thiên hà.

Giữa dòng vận mệnh cuồng cuộn như ngân hà, chúng tôi bất quá cũng chỉ là hai cái bào tử vô cùng mông lung mà thôi.

Mối liên hệ giữa chúng tôi, đứng trước vũ trụ rộng lớn, so với một sợi tóc còn không chịu nổi một kích.
Agaras dù có lợi hại, hắn cũng không thể xoay chuyển trời đất, tựa như hắn không có cách nào cứu sống những thi thể tộc dân của hắn đang ngủ say dưới đáy biển mờ mịt.


Mà tôi thì sao? Tôi sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình để cứu hắn ra, nhưng tương lai sẽ cùng hắn đi đến bước nào, tôi thật sự không biết.
Tôi gục đầu xuống, bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình rầu rĩ đau đớn.
Đúng lúc này, Sacalare đuổi đến đây bỗng nhiên tát Rhine một cái vang dội: “Đủ rồi, đúng là một trò khôi hài, Rhine, cậu thân quân nhân, sự tự chủ để đâu mất rồi? Có phải tôi nên xin chỉ thị từ thượng tướng Celt cắt chức cậu đi không, hay là xử tử? Tôi giao thằng nhóc Nga này cho cậu, là để cậu không chế cậu ta, chứ không phải để cậu phát điên vì cậu ta!”
“Tôi hiểu!” Rhine run rẩy nâng tay lên, để ở trên cái trán đang chảy máu.

Tôi lập tức nhân cơ hội tránh khỏi hai tay anh ta.

Anh ta cúi đầu với Sacalare, một đôi mắt lại giống như sài cẩu cùng đường mạt lộ gắt gao nhìn chằm chằm tôi, thong thả nói, “Xin hãy tha thứ cho sự xúc động của tôi, thượng tá Sacalare.

Hiện giờ tôi nên làm thế nào với cậu ra?”
“Giam lại.” Sắc mặt Sacalare thoáng dịu đi, đoạt lại súng của Rhine: “Còn có, cấm cậu có ý đồ giết chết nhân ngư một lần nữa.

Giáo sư cần nó sống, hơn nữa có thể dùng ngôn ngữ của chúng nó để nói chuyện.” Cặp lông mi mảnh nhỏ của cô ta khẽ nhướn, nhìn chằm chằm tôi: “Chinh phục một chủng tộc cần phải bắt đầu từ ngôn ngữ.

Lại nói, chúng ta còn phải làm phiền Dessaro tiểu học sĩ cùng tiến hành trao đổi với nhân ngư nhiều hơn đó.”
Cô mơ tưởng! Tôi kêu gào trong đầu, nhưng bề ngoài vẫn trầm mặc không chút thay đổi: “Các bạn của tôi đâu? Chỉ cần các người tìm bác sĩ tiến hành trị liệu thích đáng cho bọn họ, tôi tình nguyện phối hợp với các người.”
“Như vậy, chúng tôi cảm ơn sự phối hợp của cậu.” Thanh âm của một người người đàn ông lớn tuổi bỗng nhiên truyền tới từ phía lối vào thang lầu, ông ta nói tiếng Anh, nhưng khẩu âm lại ngắn ngủn kì lạ, giống như người Nhật Bản, hơn nữa nghe qua vô cùng quen tai.

Khoan đã! Đây là…
Trong nháy mắt tôi ý thức được thanh âm kia là của ai, tôi nhìn thấy thân ảnh của một ông lão run rẩy đi xuống thang lầu, hiện ra rõ ràng trong tầm mắt tôi.

Tôi thoáng chốc ngây ngốc tại chỗ như lọt vào lưới điện, á khẩu không nói được câu nào nhìn gương mặt không hề xa lạ kia.

Ông ấy vẫn mặc một bộ áo kimono màu đen như mấy năm trước, mái tóc trắng xám, thế nhưng trên khuôn mặt kia lại không thấy quá nhiều nếp nhăn, làn da non mềm thoạt nhìn như thiếu nữ tuổi thanh xuân, lại giống như đang căng một tờ giấy trắng ở trên mặt, phảng phất như làm giải phẫu quá độ vậy, có vẻ cứng ngắc mà quái dị.
“Đã lâu không gặp, Dessaro.” Ông ta hơi hơi gật đầu, dùng tiếng Nhật nói với tôi.
“Shinichi tiên sinh…” Tôi mở to hai mắt, khiếp sợ thì thào thành tiếng, vì người bạn già đã từng chết đi trước mặt tôi, thậm chí tôi còn tham dự lễ tang của ông ta, mà nay lại lấy một bộ dáng, một thân phận như vậy, xuất hiện trong một thế cục như vậy mà thấy khó tin cực độ, cũng khiến tôi hoàn toàn nhận thức được, một âm mưu khổng lồ được thiết kế tỉ mỉ, đã yên lặng triển khai từ mấy năm trước, bện nên một tấm mạng nhện bao phủ cả quá khứ và tương lai của tôi.
“Xin hãy gọi tôi là giáo sư Ribyoha, thật vui vì có thể gặp lại cậu, mồi câu nhỏ đến từ nước Nga.” Cặp mắt đục ngầu của Shinichi tiên sinh nhìn chằm chằm tôi, tựa như muốn cười, nhưng khuôn mặt cứng ngắc lại chỉ hơi giật giật, giống như mấy vòng sợn sóng yên lặng nổi trên mặt nước khó có thể nhận ra.
Tôi gắt gao siết chặt nắm tay, móng tay cắm vào trong thịt, lắc đầu: “Không phải ông đã chết rồi sao? Rõ ràng tôi đã tận mắt chứng kiến điện tâm đồ của ông ngừng lại, sau đó bị đưa vào quan tài.”
Nói như vậy, buổi chiều dông tố vào nhiều năm trước kia lại phảng phất hiện lên trước mặt tôi, tôi nhớ rõ ngày đó sắc trời âm u, tôi làm bạn bên cạnh Shinichi tiên sinh, nghe ông ấy kể những chuyện trải qua hồi còn trẻ khi gặp được nhân ngư, sau đó nhìn ra đại dương ngoài cửa sổ trút hơi thở cuối cùng.

Tôi và nhóm thân bằng hảo hữu của ông ta cùng các hòa thượng cũng gác đêm đưa tang ông ta.
Tôi còn nhớ rõ đó là một lễ tang theo truyền thống Nhật Bản vô cùng rườm rà, bởi vì Shinichi tiên sinh không có con cháu, tôi là học trò giao lưu duy nhất của ông ta, theo giao phó của ông ta tự mình trông linh cữu của ông ta, đậy nắp quan tài, nâng quan tài, cho đến bốn mươi chín ngày sau rốt cuộc hạ táng ông ta.

Cho nên trời biết tình cảnh trước mắt đối với tôi mà nói có bao nhiêu kinh hãi!
“Đúng vậy, Dessaro, tất cả những điều cậu thấy đều là sự thật.” Ông ta chống gậy, từng bước một đi đến trước mặt tôi, “Tôi quả thật đã chết, chỉ là chết rồi lại sống lại, hơn nữa cậu xem tôi xem, tôi đang từng ngày từng ngày trở nên trẻ hơn, đây đều là nhờ có gen chúng tôi lấy được trên người nhân ngư, đây là một kỳ tích!”
Nói xong, ông tay chỉ chỉ vào một nhân ngư đang bị nhốt trong lồng thủy tinh, tôi theo đó nhìn lại, lập tức kinh dị phát hiện người ông ta đang chỉ vào là một nhân ngư trẻ tuổi có gương mặt phương đông, cặp mắt đen láy kia của hắn đang gắt gao trừng Shinichi, đôi con ngươi ngấn lệ thiêu đốt ngọn lửa thù hận.
“Còn nhớ người con trai bị nhân ngư bắt đi trong tai nạn trên biển của bà lão kia không?” Ngữ khí của Shinichi thương hại nói, “Hắn từng quay lại tìm mẹ hắn, lại khiến chúng tôi có được một mẫu gen của nhân ngư tự nhiên, đây là ý trời!”
Nhìn thằng vào tôi đang nghẹn họng trân trối, ông ta dừng một chút, trong mắt toát ra vài phần mất mát, “Chỉ là nó ở trong cơ thể tôi rất không ổn định, chúng tôi cần lấy được loại gen có tính xâm lược mạnh mẽ hơn.

Ngẫm lại đi, Dessaro, vĩnh viễn tươi trẻ, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, sức lực lớn vô cùng, chúng ta đang xúc tiến sự tiến hóa của nhân loại, thực hiện khôn sống mống chết(*), kích động nhân tâm đến cỡ nào chứ! Hãy tham gia vào kế hoạch của chúng tôi, rồi cậu sẽ trở thành một nhà sinh vật học vĩ đại còn hơn cả Wallace và Darwin!”
(*)Khôn sống mống chết: Mống: khờ dại => Khôn ngoan, khéo léo thì tồn tại, phát triển; khờ dại, dốt nát thì phải chịu thua thiệt, thất bại.

Trong thế chiến thứ hai, chủ nghĩa Phát Xít đã viện ra quy luật “Khôn sống mống chết”, hay là quy luật đào thải tự nhiên để biện giải cho những hành động sát nhân nhằm tiêu diệt một số chủng tộc của bọn họ.
Khôn sống mống chết! Ngôn từ đáng sợ đến mức nào chứ, đây chính là cờ hiệu của quân đoàn Phát Xít khi tiến hành cuộc đại đồ sát tàn nhẫn không có nhân tính trong thế chiến thứ hai, bọn họ đang mưu toan chinh phục chủng tộc nhân ngư này, muốn lấy gen của nhân ngư để cường hóa quân nhân của bọn họ, lại thông qua việc này khơi lên đại chiến thế giới lần thứ ba để thực hiện “Khôn sống mống chết” của bọn họ.
Mà tôi chưa bao giờ biết bắt đầu từ khoảnh khắc tôi sinh ra, chỉ bởi vì mang theo gen của Agaras, tôi đã trở thành một nước cờ mấu chốt nhất trong kế hoạch của bọn họ.

Nhiều năm trước, thư mời gửi đến từ Shinichi tiên sinh cũng không phải cơ hội học tập nước ngoài tuyệt hảo gì, mà là một bàn tay ác ma kéo tôi vào cơn lốc xoáy sâu không thấy đáy này!

“Đồ điên… Các người thật sự điên rồi!” Tôi nổi da gà khắp cả người, lắc đầu, lảo đảo vài bước: “Mưu đồ thay đổi tiến trình phát triển của tự nhiên sẽ không đạt được kết quả tốt gì, các người đã bị dục vọng đáng sợ của mình nuốt chửng mất rồi! Ngẫm lại sự kiện tang thi ở Minich năm 1945 đi, các người ý đồ dùng những binh lính đã chết của mình đi đối phó quân đồng minh, đáng tiếc lại dẫn vào trong quân mình! Các người sẽ không thành công, cho dù quá khứ hay là hiện tại.”
Sacalare nở nụ cười: “Không có thất bại thì làm sao có thành công? Trong thế chiến thứ hai chúng tôi không có đủ thời gian và hàng mẫu để thực nghiệm, nhưng hiện tại…” Cô ta mở rộng cánh tay, “Nhìn bốn phía đi, chúng tôi có tất cả điều kiện để thành công, chúng tôi còn có một chìa khóa mấu chốt – Cậu.”
Cô ta nhìn chằm chằm tôi, bỗng nhiên nâng tay lên đụng vào cằm tôi, tôi chán ghét quay đầu qua một bên, lại bị Rhine từ phía sau chặt chẽ chế trụ cánh tay, nhanh chóng hạn chế hoạt động của tôi.

Cằm bị ngón tay sơn móng màu tím kia nắm chặt: “Một thanh niên xinh đẹp trời sinh đã có thể mê hoặc nhân ngư.

Cậu có rất nhiều bí mật nhỏ, tôi sẽ chậm rãi đào móc cậu, cậu tốt nhất… hãy ngoan ngoãn phối hợp.”
“‘Chìa khóa’ phải không?” Tôi lạnh lùng hạ mí mắt, ưỡn thẳng lưng, dùng ưu thế chiều cao nhìn xuống Sacalare.

Tôi biết một người phụ nữ cường thế như cô ta nhất định không thích bị người khác nhìn như vậy, nhưng tôi lại càng muốn làm thế, hơn nữa không chút để ý nói: “Vậy cô tốt nhất nên đối tốt với các bạn của tôi một chút, bằng không nếu tôi tự giết chết chính mình, tôi tin là kế hoạch của các người sẽ không tiến hành thuận lợi như vậy được đâu.”
Sacalare ra vẻ hoảng sợ, đôi môi màu đỏ máu của cô ta thậm chí còn khoa trương há ra một hình bầu dục: “A, phải không? Có thượng úy Rhine của chúng tôi quản lý, làm sao cậu ta có thể cho phép cậu tự sát được.” Cô ta hướng về phía sau tôi, môi nhẹ nhàng cong lên, “Tôi cho phép cậu làm bất cứ chuyện gì đối với cậu ta, Rhine, tôi hiểu rõ tòng quân đi xa có chút khó khăn đối với cậu, giờ là lúc khao cậu một chút.

Tôi cho phép cậu đối đãi với cậu ta như một người đàn bà, cậu hiểu ý của tôi chứ?”
“Cải gì? Không!” Tôi hô to lên, dùng sức tránh thoát trói buộc của Rhine, lại cảm thấy trên cổ tay lập tức ập tới một trận đau đớn như kim đâm vì bị điện giật, trong phút chốc liền mất đi ý thức.
~~~OvO~~~
Tác giả có lời muốn nói: “Rhine đương nhiên là ăn không đến miệng ~ Bất quá chương sau tiểu Tát Tát lại phải trải qua một lần dày vò vì cơ thể biến dị nữa ~
Thuận tiện phóng tiểu kịch trường đến chữa khỏi cho mọi người một chút, về phần có phải tiết lộ kịch bản hay không… Không nhất định nha [Sau Đảo Nhân Ngư còn có Venice thiên, Nhật Bản thiên]
[Nước trong vòi phun ào ào tràn xuống từ đỉnh đầu Agaras, những sợi tóc màu bạc kia ướt sũng dán chặt trên thân thể trần trụi của hắn, tựa như hắn đang đặt mình trên mặt biển vậy.
Nhưng hắn không ở trong đại dương, mà lại ở trong này, cùng tắm với tôi.

Gặp quỷ! Đây là chuyện kỳ quái cỡ nào chứ! Tôi vừa nghĩ như vậy, ánh mắt lại không khỏi dõi theo hướng dòng nước chảy xuống dưới.
[Nơi này ẩn một đoạn miêu tả]
Tôi lau nước trên mặt, bất ngờ không kịp phòng bị chạm phải ánh mắt Agaras, má không tự giác nóng rẫy lên, cả đầu đều tràn ngập mấy hình ảnh nóng bỏng vừa rồi.
Hắn thuận tay đóng vòi hoa sen lại, kéo khăn mặt ở một bên tùy ý xoa xoa mặt mình, lại kề đến gần, dùng lồng ngực áp cả người tôi lên trên vách tường, cẩn thận lau khô nước trên mặt tôi, ý vị thâm trường cười một tiếng.].

Bình Luận (0)
Comment