13 tháng 6, ngày thứ sáu của kỳ nghỉ hè.
Giang Cần khép lại quyển sách cuối cùng về phú bà, đặt tay lên bàn, nâng cằm mình, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.
Trong sách tự có hoàng kim ốc, trong sách tự có nhan như ngọc.
Hắn tra trên internet, những lời này không phải là Lỗ Tấn tiên sinh nói, là vị hoàng đế thứ ba của nhà Tống - Triệu Hằng nói, nguyên văn gọi là bài khuyến học.
Nhưng Giang Cần cảm thấy ông chỉ nói đúng một nửa.
Trong sách quả thật có Nhan Như Ngọc, tỷ như Phùng Nam Thư ngồi đối diện mình, thật sự là nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt.
Nhưng trong sách không có hoàng kim ốc, ít nhất hắn cũng không tìm được.
Ánh mắt Giang Cần không nhịn được nhìn về phía Phùng Nam Thư đang ăn vụng phồng tôm như hamster.
Hiện tại cô đã không còn dùng sách che mặt hoàn toàn nữa, nhưng sự lạnh lùng trong ánh mắt trong trẻo vẫn không thay đổi, dục vọng mở miệng trao đổi cũng gần như không có.
Đợi đã……
Một chiếc xe con màu đen có cánh?
Đi học có tài xế chuyên đưa đón, đi theo còn có bảo vệ?
Macaron, bánh quy jenny, sô cô la truffle…
Giang Cần hơi mở to hai mắt, thầm nghĩ đầu óc của mình quả thực là khôi hài, mãi miết suy nghĩ làm sao gặp được phú bà, nhưng lại quên ngồi trước mặt mình chính là một phú bà a!
Cùng lúc đó, Phùng Nam Thư bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt Giang Cần nhìn về phía mình, vì thế động tác cứng đờ, chậm rãi đem tôm vừa cầm lên bỏ lại vào trong túi.
- Không nói không cho cậu ăn, ăn tiếp đi.
- Oh.
Phùng Nam Thư một lần nữa cầm lấy miếng tôm, nhét vào miệng, lại phát hiện Giang Cần còn đang nhìn mình chằm chằm, vì vậy ánh mắt bắt đầu dần dần trở nên hoang mang.
- Bạn học Phùng, mình có thể mượn cậu ít tiền không? - Giang Cần ho khan một tiếng, cố gắng hết sức chân thành.
Phùng Nam Thư mê mang chớp mắt mấy cái, sau đó trầm mặc một chút, cởi túi da nhỏ màu đen treo trên ghế ra, từ bên trong lấy ra một cái ví tiền kim loại màu hồng nhạt, đập thẳng lên bàn.
Giang Cần trực tiếp bị chỉnh cho không biết làm sao, thầm nghĩ xem diễn xuất này tuyệt đối là phú bà không thể nghi ngờ, nhưng hắn nói tiền không phải mấy trăm, mà là rất nhiều.
- Mình muốn mượn nhiều một chút.
- Mượn bao nhiêu?
Giang Cần vốn định nói thẳng, nhưng lại rất rối rắm nói bao nhiêu, cảm thấy nói nhiều sẽ khiến cô khó xử, nói ít lại không đủ dùng:
- Như vậy đi, cậu có bao nhiêu thì cho mình mượn bấy nhiêu, nhưng mình sẽ sớm trả lại cho cậu, tuyệt đối sẽ không cuốn gói chạy trốn.
Phùng Nam Thư suy nghĩ một lát rồi nhu thuận gật đầu:
- Biết rồi, ngày mai lấy cho cậu.
- ……
Giang Cần lại bị cô chỉnh cho không biết nói gì, vay tiền từ lúc nào là chuyện đơn giản như vậy, mình là trùng sinh lại thế giới ban đầu kia sao?
……
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất thật lớn của thư viện, rơi xuống người Phùng Nam Thư, khiến mái tóc dài mềm mại và lông mi dày đặc của cô giống như mạ một lớp vàng nhạt.
Cô ngồi nghiêm chỉnh, lưng duỗi thẳng tay kê bàn, im lặng, ngoan ngoãn.
Ngón tay tinh tế kẹp lấy một góc trang sách, nhẹ nhàng lật trang, trong đôi mắt linh động đầy tinh khiết.
Sau khi đọc xong trang này, cô bốc một miếng phồng tôm nhỏ và ăn vào miệng, phát ra âm thanh rộp roạp, lại tiếp tục lật trang tiếp theo.
Cứ như thế tuần hoàn lặp đi lặp lại vài lần, bịt phồng tôm dần dần trống không.
Thẳng đến Phùng Nam Thư lại một lần nữa ra tay, cô mới ý thức được đây đã là miếng cuối cùng, vì thế ngẩng đầu nhìn về phía Giang Cần.
- Mình không ăn, cậu ăn hết đi.
Đôi mắt Phùng Nam Thư lóe ra vẻ sung sướng, cầm miếng cuối cùng ăn vào miệng, lại mở ra trang tiếp theo.
Giang Cần nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy Phùng Nam Thư không phải đang nói đùa.
Cô ấy thực sự đồng ý cho mượn tiền.
Nhưng tại sao hắn lại có cảm giác hoang đường?
Không cần phải viết giấy nợ sao?
Nếu không cũng nên hỏi mình muốn làm cái gì chứ, còn có lúc nào trả tiền nữa.
Giang Cần có linh hồn của đại thúc 38 tuổi, đối với sinh vật thuần khiết như học sinh trung học, theo đạo lý mà nói nên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mới đúng, nhưng hắn là thật không hiểu thao tác của Phùng Nam Thư..
Nhưng điều đó cũng rất bình thường, trước khi trùng sinh, hắn chưa từng tiếp xúc với phú bà, nhìn không hiểu cũng không lạ.
Có lẽ những người giàu có đều như vậy.
Bốn giờ rưỡi chiều, Phùng Nam Thư bỗng nhiên kẹp thẻ dấu trang vào sách, cũng đứng dậy vuốt xuống làn váy, đem sách bỏ lại trên giá sách.
Mỗi ngày cô đều rời đi đúng vào giờ này, vừa nhìn đã biết gác cổng rất nghiêm.
Nhưng lần này, trước khi ra cửa, Phùng Nam Thư cố ý dừng lại một chút, sau đó xoay người vẫy tay tạm biệt Giang Cần.
Cũng không cao lãnh như vậy…