Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Cái Gì Nữa A? (Dịch)

Chương 23 - Tiệc Tốt Nghiệp (2)

Từ sau lần gặp mặt trước ở phố Trung Tâm, cô vẫn luôn chờ Giang Cần hối hận, đến tìm mình nhận sai, cầu xin mình cho hắn một cơ hội.

Nhưng trong nháy mắt, thời gian một tuần đã qua, đối phương chẳng những không hối hận, ngược lại ngay cả một tin nhắn QQ cũng không gửi cho cô.

Cô cảm thấy Giang Cần thật sự thay đổi, trở nên biết nhẫn nhịn thật giỏi, trước kia hắn chỉ cần nửa ngày không nói chuyện phiếm với mình đã khó chịu không chịu nổi, bây giờ lại có thể nhẫn nhịn một tuần.

Nghĩ đến đây, cô ấy cảm thấy rất khó chịu.

Trước kia Giang Cần thiên y bách thuận như thế, sao giờ lại biến thành như vậy.

Chính mình rõ ràng là vì tốt cho hắn, vì hắn suy nghĩ như vậy, còn cổ vũ hắn…

Bữa tiệc lần này cô vốn là không muốn tới, bởi vì Sở Ti Kỳ cũng không thích loại không khí này, nhưng cô chỉ muốn đến xem Giang Cần có thoải mái như mình nói hay không.

Trong mắt Sở Ti Kỳ, Giang Cần nhất định nhịn vô cùng thống khổ, mà một khắc nhìn thấy mình, hắn tuyệt đối sẽ nhịn không được mà xin lỗi.

Nhưng cô không ngờ Giang Cần biết rõ có buổi gặp mặt này, nhưng ngay cả tới cũng không tới.

- Giang Cần đang làm ăn? - Tần Tử Ngang nhìn về phía Quách Tử Hàng, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

- Phải.

- Cậu ta làm ăn kiểu gì, mở cửa hàng à?

Sở Ti Kỳ phục hồi tinh thần, sau đó liền cười khẽ:

- Hắn ta nào có bản lĩnh đó, chỉ là bán cơm hộp ở phố Trung Tâm mà thôi, lần trước tôi và Tuệ Như đi dạo phố có gặp qua.

- Hả? Bây giờ bán cơm hộp cũng có thể được coi là làm ăn sao? - Tần Tử Ngang nở nụ cười, mặc dù không nói thêm gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng có chút ghét bỏ.

Mà những bạn học xung quanh cũng nhịn không được mà cười trộm, cảm thấy may mắn là Giang Cần không tới tham gia, bằng không sẽ mất mặt chết thôi.

Mặc dù nói chức nghiệp chẳng phân biệt được cao thấp sang hèn, nhưng ngay cả Khổng Ất Kỷ cũng không cởi được áo dài của mình, những học sinh trung học này tự nhiên cũng chướng mắt những chức nghiệp cấp thấp kia. Trong mắt bọn họ, thân là chuẩn sinh viên đại học, bọn họ chính là nhân tài của xã hội này, là rường cột của quốc gia, chuyện bán cơm hộp thật sự là quá mất mặt.

Quách Tử Hàng nghe xong muốn mắng người.

Giang ca của ta hôm nay vừa ra tay chính là 650 ngàn, mấy người có hiểu không?

Giang ca của ta là khách quen của Tẩy Cước Thành, mấy người được không?

Nhưng cuối cùng y cũng không nói ra những lời này, bởi vì hôm trước Giang Cần vừa nói với y một câu, có vài người cười bạn không phải bởi vì bạn đã làm gì, mà là bởi vì bọn họ vốn muốn cười bạn.

Mẹ nó, Giang ca không phải là có ý ám chỉ chứ?

Vậy chẳng phải hắn đã dự liệu như thần sao?

Giỏi lắm.

Không hổ là nghĩa phụ của ta!

Nhưng nghĩ tới đây, Quách Tử Hàng bỗng nhiên nhìn Sở Ti Kỳ đối diện, y vẫn luôn cảm thấy Sở nữ thần là tồn tại như ánh trăng sáng, nhưng hôm nay bỗng nhiên liền có cảm giác lọc kính vỡ nát, nguyên lai nữ thần cũng nói xấu sau lưng người khác, vậy còn là nữ thần sao?

Xem ra ngày đó Giang ca quay đầu bỏ đi cũng là có nguyên nhân.

Quách Tử Hàng muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng những người khác cũng không dễ dàng buông tha đề tài Giang Cần này.

Ngoại trừ Vương Tuệ Như, Sở Ti Kỳ còn có một người bạn thân, tên là Vu Toa Toa, bình thường thích âm dương quái khí, cho nên nghe được tên Giang Cần lập tức nhảy ra.

- Đúng rồi Ti Kỳ, ngày cuối cùng thi đại học không phải Giang Cần đã thổ lộ với cậu rồi sao?

Chu Ti Kỳ nhớ tới chuyện ngày đó liền tức giận không thôi:

- Đừng nhắc tới ngày đó nữa, vừa nhắc tới mình liền tức giận, thổ lộ thất bại liền đòi lại thư tình, còn nói không phải thật sự thích mình, biến thành giống như là mình đang tự mình đa tình, loại người gì không biết!

Vu Toa Toa bĩu môi:

- Nhất định là cậu ta thấy mình đuổi không kịp, lại sợ mất hết mặt mũi mà bị cười nhạo, cho nên liền vịt chết mạnh miệng thôi.

- Ừm, Tuệ Như cũng nói như vậy.

- Nói không chừng hôm nay cũng như vậy.

- Ý cậu là sao? - Trong đôi mắt Sở Ti Kỳ hiện lên một tia mờ mịt.

- Cậu ta biết mình sẽ bị cười nhạo, cho nên hôm nay mới không dám tới. - Vu Toa Toa vừa rót nước cho mình vừa nói.

Nghe được câu này, mi tâm Sở Ti Kỳ nhíu chặt bỗng nhiên giãn ra một chút.

Đúng vậy, sao mình không nghĩ tới khả năng này, Giang Cần căn bản không thoải mái như vậy, hắn cũng không phải là thật sự không muốn gặp mình, mà chỉ là sợ bị cười nhạo thôi!

Hừ, đáng đời.

Ai bảo hắn đối xử với mình như vậy, chịu chút đau khổ cũng tốt, nhìn xem tương lai ai hối hận đến khóc.

Ngạo kiều của Sở Ti Kỳ lại nhiệt tình, trực tiếp cắn thật chặt hàm răng.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bao lại một lần nữa bị đẩy ra, Vương Tuệ Như vội vội vàng vàng chạy vào, cũng nói xin lỗi giống như Quách Tử Hàng.

- Trên đường có chút chuyện trì hoãn, thật ngại quá, vừa rồi hai người đang nói chuyện gì vậy?

Bình Luận (0)
Comment