Tuy rằng công văn phá dỡ chính thức còn chưa được công bố công khai, nhưng chuyện di dời cơ bản là chuyện ván đã đóng thuyền.
Để tiết kiệm thời gian, các con phố mà dự án cải tạo khu phố cũ lan tới đến đều bắt đầu làm công tác chuẩn bị trước thời hạn.
Nó không được quảng bá rộng rãi.
Trên thực tế, ngoại trừ chủ sở hữu nhà bị phá dỡ, những người khác căn bản không biết chuyện này, điều này giúp Giang Cần - một học sinh trung học tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.
Mà trong thời gian mấy ngày sau đó, Giang Cần vẫn đi tới đi lui các đường phố, nghe bọn họ đọc văn kiện cấp trên, lại nghe rất nhiều lần điều khoản bồi thường.
Mặc dù mọi thứ trên đường phố đều lặp lại, nhưng thứ này thật sự là nghe một lần sảng khoái một lần.
Sau khi công văn giải phóng mặt bằng chính thức được ban hành, công tác giải phóng mặt bằng sẽ bước vào giai đoạn đàm phán.
Giai đoạn này cơ hồ là tốn thời gian nhất, bởi vì người tham lam rất nhiều, nhất là cư dân ở xóm cũ rách nhỏ nhiều năm như vậy, cuộc sống của bọn họ vốn không như ý, cho nên rất muốn nâng giá, muốn càng nhiều càng tốt.
Nhưng Giang Cần là người biết thấy tốt thì thu.
Hắn trực tiếp dựa theo tỷ lệ cao nhất đã tính toán trước đó, nói cho văn phòng đường phố một con số, bảo bọn họ đồng ý liền gọi điện thoại cho mình.
Hắn sở dĩ Phật hệ như vậy là có một nguyên nhân trọng yếu, đó chính là chờ công tác phá dỡ tiến vào bước thứ hai, người ký hợp đồng trước có quyền ưu tiên chọn lựa nhà tái định cư, chọn vị trí tốt quan trọng hơn nhiều so với bòn thêm ba mươi ngàn năm mươi ngàn.
Đến khi bòn xong, vị trí tốt đã được chọn hết, những người còn lại phải làm gì?
Xin lỗi, bạn chỉ có thể bốc thăm.
Dù sao hợp đồng cũng đã ký, ai còn hầu hạ tổ tông các người.
Hơn nữa, hắn còn có một lý do khẩn cấp.
Hắn muốn trả lại tiền.
Tuy nói tiền mua nhà là hỏi mượn Phùng Nam Thư, nhưng số tiền này dù nói thế nào cũng là của ba cô ấy, cho tới bây giờ không có chuyện gì xảy ra chứng tỏ ba cô tạm thời còn chưa phát hiện, nhưng kéo dài càng lâu thì nguy hiểm lại càng cao, Giang Cần không biết ba Phùng Nam Thư là người như thế nào, cũng không muốn mạo hiểm.
Nhận tiền bồi thường sớm, vá lỗ hổng sớm, chuyện này có thể giống như chưa từng xảy ra.
Chờ sau khi xử lý xong công việc phá dỡ, Giang Cần rảnh rỗi một ngày, nằm ở nhà trả lời các tin nhắn QQ.
Quách Tử Hàng nói mình thi được 472, Phùng Nam Thư nói mình thi được 671.
Quách Tử Hàng thi được điểm số này cũng không khiến người ta bất ngờ, bởi vì cẩu tiền này chỉ có trình độ như vậy, muốn nhiều hơn một điểm cũng khó, nhưng Phùng Nam Thư là thiếu nữ học thần, một đời học bá, cô không phá bảy trăm vẫn làm cho người ta bất ngờ.
Đương nhiên, giáo viên chủ nhiệm lớp 1 cũng rất không phục điểm số này, cảm thấy nhất định là phán sai, vì vậy vào ngày thành tích ra ngoài liền đi thành phố kiểm tra bài thi.
Kết quả thật đúng là phán không sai, đúng là 671 điểm, vấn đề nằm ở đề văn ngữ văn, điểm tối đa 60 điểm, Phùng Nam Thư chỉ cầm 12 điểm.
Đề tài viết văn năm nay là gì?
Giang Cần là trùng sinh trở về, đối với đoạn ký ức này đã quên nhiều lắm, vì vậy đặc biệt lên mạng tra xét một chút, kết quả trực tiếp liền cười xòa.
Viết về tình bạn?
Cô ấy thậm chí còn không có bạn bè. Bạn bảo cô ấy viết về tình bạn à?
Đây không phải giống như để cho chuột viết một bài sở trường của mèo sao?
Không lỗ không lỗ, 12 điểm thật sự không lỗ, phỏng chừng chỉ có điểm này là bởi vì nể mặt mà tặng.
- Đừng cười nữa.
Thư viện thành phố Tế Châu lầu hai, ngồi ở vị trí quen thuộc, cả người Phùng Nam Thư đều không thể luyến tiếc:
- Mình suy nghĩ cẩn thận, chuyện này thật ra là lỗi của cậu.
Giang Cần vẻ mặt dấu chấm hỏi:
- Lúc thi tốt nghiệp trung học, hai ta đều không quen biết, cậu mất điểm liên quan gì đến mình?
- Nếu mình biết cậu sớm hơn thì mình đã viết tốt rồi.
- Nếu cậu đã nói như vậy, vậy chúng ta không ngại giả thiết một chút, nếu như người tham gia thi đại học là cậu bây giờ, cậu sẽ viết bài văn này như thế nào?
Phùng Nam Thư vẻ mặt ngưng trọng ngẩng đầu lên:
- Mình gặp một người bạn ở thư viện, cậu ta là một người nghèo nghèo, còn thích xem ngực.
- Dừng lại!
Giang Cần trực tiếp cắt ngang bài văn ngẫu hứng của cô:
- Mình ở trong lòng cậu chính là hình ảnh này?
- Không đúng sao……? - Trong ánh mắt Phùng Nam Thư hiện lên một tia mờ mịt.
- Nếu cậu thật sự viết như vậy, vậy cậu ngay cả 12 điểm vớt cũng không có.
Phùng Nam Thư cúi đầu, khôi phục lại trạng thái sinh ra không còn gì luyến tiếc:
- Chẳng lẽ mình có một người bạn không thể viết ra sao??
Sắc mặt Giang Cần run rẩy:
- Dù sao cũng đã thi xong, suy nghĩ thêm những thứ này cũng vô dụng.
- Có đạo lý……