- Thật sao?
- Đương nhiên, bất quá chủ yếu vẫn là vì đi cùng bạn, cậu ta mới là nhân vật chính, tôi không cần phải ra vẻ tài trí hơn người.
- Thật ra tôi cũng nghĩ như vậy.
Ánh mắt Hồng Nhan lóe lên, đột nhiên nảy ra sự hiếu kỳ có hảo cảm với cuộc đời này.
Từ nhỏ, cô đã có EQ vượt quá bạn bè cùng trang lứa, rất biết quan tâm cảm xúc của người khác. điều này làm cho cô thu hoạch được rất nhiều tình bạn, nhưng cũng làm cho cô cảm thấy rất khổ não.
Tại sao?
Bởi vì EQ cao hơn bạn cùng trang lứa, cho nên trong mắt cô, hành động của người bên cạnh sẽ có vẻ rất ngây thơ, nhất là nhan sắc của cô rất cao, dáng người lại đẹp, dẫn đến ở trường trung học có rất nhiều nam sinh đều đặc biệt thích hô to gọi nhỏ ở trước mặt cô, nhằm hấp dẫn sự chú ý của cô.
Thậm chí có một lần, khi cô đi qua sân bóng rổ, có người còn cố ý úp rổ trước mặt cô, sau đó lại làm bộ như không cẩn thận ném bóng về phía cô.
Cô cảm thấy những người đó rất ngốc, nhưng lại không thể nói thẳng, vì vậy cũng chỉ có thể nói ít, cười nhiều.
Cô rất cô đơn.
Nhưng lúc này đây, cô lại gặp một người nói và làm đều khiến cô cảm thấy rất thoải mái, điều này thật sự rất khó có được.
Thử tưởng tượng xem, nếu người trong tiệm trà sữa vừa đổi thành người khác thì sao?
Hắn chắc chắn muốn thể hiện cảm giác ưu việt của mình, vừa mở miệng sẽ nói mình là Lâm Đại, sau đó muốn được người khác khen ngợi.
cũng không phải là Hồng Nhan chán ghét loại người này, chỉ là thích kết bạn với người ổn trọng một chút. mọi người đều có sở thích của mình, mà cách Giang Cần giấu diếm thân phận lại vừa hợp với sở thích của Hồng Nhan.
Nhưng hiện tại cô phải nhanh chóng trở về ký túc xá thu dọn giường chiếu, không có quá nhiều thời gian để nói chuyện phiếm, vì vậy liền chủ động thêm QQ của Giang Cần.
- Đây là lần đầu tiên tôi chủ động thêm QQ của nam sinh, trước đây chưa từng có.
- Trùng hợp, đây cũng là lần đầu tiên tôi được nữ sinh chủ động thêm QQ.
Hồng Nhan cười điềm tĩnh mà thoải mái:
- Vậy tôi đi trước, ký túc xá còn có một đống chuyện, có rảnh thì cùng ra ngoài nói chuyện phiếm?
Giang Cần khẽ gật đầu:
- Được, có thời gian gặp lại.
- Bai bai.
Hồng Nhan vẫy tay với hắn, sau đó xoay người tiến vào cổng trường của cơ sở phía đông.
Mà Giang Cần thì vượt qua cầu vượt, đi thẳng tới bản giáo bộ, sau đó cố hết sức lực chen vào. kết quả sau khi chen vào hắn mới phát hiện, khá lắm, thì ra bên trong càng đông hơn.
Còn có một chàng trai dường như là bị lạc mất bạn gái, y đứng giữa đám người, điên cuồng hô "Tề Giai Di" "Tề Giai Di"!
Giang Cần nghe mà phiền não, vì thế lòng tốt chen qua nói cho y biết: anh trai, Tề Giai Di bằng tám, đã là sinh viên đại học rồi sao còn không học được phương pháp cộng trừ?
(*Đồng âm: Tề=qí~qī=7, Di=yí~yī =1)
Sau đó, Giang Cần dựa theo bản đồ tặng kèm trong thư thông báo, đi thẳng về phía trước, rốt cục tìm được ký túc xá của mình ở khu ký túc xá chật chội.
Vừa vào cửa, trong ký túc xá đã có ba người đang nói chuyện phiếm. Giang Cần bị chen chúc đến có chút nóng nảy, vì thế ngồi ở trên ghế vừa nghỉ ngơi vừa nghe bọn họ trò chuyện, dần dần có chút hiểu biết về ba người này.
Chu Siêu, người Long Thành phía Nam, da rất đen, đầu tương đối nhỏ.
Nhậm Tự Cường, người Đông Sơn, gầy gò cao cao, trên mặt có chút mụn, nhưng nói chuyện rất khách sáo.
Tào Quảng Vũ, đến từ Hàng Thành, mặc một thân hàng hiệu, xuất thân rất cao, lúc tự giới thiệu còn đặc biệt nói một câu cha là kinh doanh.
- Còn cậu thì sao?
- Giang Cần, người Tế Châu, bình thường thích kinh doanh.
- Chết tiệt, cậu chiếm tiện nghi của tôi?!
Tào Quảng Vũ thiếu chút nữa tức đến méo miệng, cậu đây không phải là cưỡng ép làm cha tôi sao? Mà Nhâm Tự Cường và Chu Siêu bên cạnh thì đều ôm bụng cười to, thầm nghĩ đáng đời, là ra vẻ bị sét đánh đó, hiểu không!
Giang Cần thầm nhủ, con mẹ nó tôi cũng không nói sai, lão tử chính là thích kinh doanh, không phục thì cắn tôi đi?
…
Dọn dẹp ký túc xá xong, dọn dẹp vệ sinh xong, bốn người tụ tập lại bật chế độ trò chuyện.
Bởi vì là mới vừa gặp nhau, chưa quen nhau nhiều, nói chuyện luôn có cảm giác như gợi vấn đề cãi nhau.
Chu Siêu nói mình phải chăm chỉ học tập, sau này thi công chức, kiếm một công việc ổn định và an toàn, sau đó đón cha mẹ ở nông thôn đến thành phố lớn dưỡng lão, thuê cho bọn họ một bảo mẫu.
Nhậm Tự Cường nói mình muốn gia nhập hội sinh viên, rèn luyện năng lực của mình, sau này tự mình gây dựng sự nghiệp làm ông chủ lớn.
Tào Quảng Vũ tương đối ra vẻ, y nói y vốn chính là phú nhị đại, đến học viện tài chính là vì học tập triết lý quản lý tiên tiến, tốt nghiệp liền kế thừa gia nghiệp, làm lớn làm mạnh xí nghiệp gia tộc, lại sáng tạo huy hoàng, còn bảo bọn Giang Cần tốt nghiệp là có thể lăn lộn với y.
Tóm lại, lý tưởng của mọi người đều rất vĩ đại, dùng từ tham vọng để mô tả đều có vẻ không đủ.