trên con phố gần trường, lưu lượng người đi bộ là rất lớn, trong đó 90% đều là tân sinh viên, bọn họ cũng là vì cảm giác mới mẻ mới sẵn sàng đi dạo dọc đường ăn uống.
Lão sinh sẽ không, cuộc sống đại học của họ càng ngày càng lười, đừng nói là phố ăn vặt ngoài trường, có đôi khi xuống lầu mua cơm cũng nhác.
Đương nhiên, ngoại trừ người đã có đối tượng.
Người có đối tượng mệt mỏi gãy chân cũng phải chạy ra ngoài.
Giang Cần mang theo Phùng Nam Thư đến một quán ven đường, gọi cà chua xào trứng gà, thịt hầm, cá dưa chua và khoai tây sợi chua cay.
Khi ra ngoài, việc chọn món ăn luôn là một vấn đề nan giải thiên cổ. Nếu chọn món chưa từng ăn thì sợ không ngon, còn nếu chọn món quá cầu kỳ thì sợ không đáng giá. Vì vậy, Giang Cần luôn chỉ chọn bốn món này, và hầu như không bao giờ gặp phải tình huống không ngon. Đây là kinh nghiệm hắn đã tích lũy được từ thời xã xúc kiếp trước thường xuyên phải ăn đồ ăn mang về.
Trong quá trình chờ thức ăn, người lui tới gần như đều nhịn không được mà dừng chân bên cạnh bọn họ, sau đó đánh giá Phùng Nam Thư đang ngồi ngoan ngoãn, trong mắt lóe ra ánh sáng kinh diễm.
Còn có người kinh diễm đến thật lâu không thể hoàn hồn, hoảng hốt liền đụng vào quầy hàng của người ta.
Giang Cần chậc một tiếng, vẻ mặt không tốt.
Đáng đời, ai bảo ngươi nhớ thương phú bà của tôi, mẹ nó sao ngươi không đụng trúng nồi xào của ông chủ luôn đi.
Hắn thu hồi ánh mắt, xếp hai bộ đồ ăn lên nhau rồi dùng nước sôi đun nóng một lần, sau đó tập trung chú ý lên người Phùng Nam Thư.
- Khi nãy cậu nói cậu ở ngoài cửa ký túc xá nghe lén bạn cùng phòng nói chuyện phiếm, họ nói cái gì?
- Thật cao lãnh, rất khó tiếp cận, không muốn ở chung với đại tiểu thư.
Phùng Nam Thư lau khóe miệng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cái nồi xào trong tay ông chủ quán ven đường.
Giang Cần nghe xong gật đầu, đại khái hiểu được tâm tình của năm cô gái kia.
Tiểu phú bà lớn lên quá xinh đẹp, bản thân đã tự mang hào quang, còn dùng phương thức xuất hiện trâu bò như vệ sĩ mở đường. Tuy rằng quét dọn vệ sinh nhìn như là biểu hiện thiện ý, nhưng thật ra là tạo ra cảm giác áp bách cho cả ký túc xá.
Mà đại tiểu thư lại bị bạn cùng phòng coi là Long Ngạo Thiên phiên bản nữ…
Cô đang nhìn không dời mắt vào cái nồi xào lớn màu đen, thèm không chịu được, hồn nhiên không biết mình đang làm hành động thu hút chú ý cỡ nào.
Thật ra muốn giải quyết hoàn mỹ chuyện này cũng rất đơn giản, bởi vì những cô gái kia là sợ cô mà không phải ghét cô, chỉ cần thoáng tỏ vẻ thiện ý một chút là được rồi.
Nhưng Phùng Nam Thư quả thật là ngốc tự nhiên, lời nói thường không nói được điểm mấu chốt, để cho cô dùng ngôn từ để biểu đạt thiện ý với bạn cùng phòng là không đáng tin, vẫn là tìm một con đường khác.
- Giang Cần, mình muốn ăn cái đó!
Giang Cần quay đầu nhìn theo hướng ngón tay cô, nhìn thấy chiếc xe đẩy nhỏ bán kẹo bông gòn bảy màu bên cạnh:
- Không, cậu không muốn ăn đâu.
Phùng Nam Thư nuốt nước miếng:
- Mình tự mua được không?
- Đồ chơi chỉ toàn sắc tố thôi, ăn xong lưỡi sẽ đổi màu, nghe lời, không ăn.
- Mình cũng sẽ mua cho cậu một cái, cậu thích màu gì? Mình thích màu hồng, cậu ăn màu xanh nha?
Giang Cần có chút không nhịn được:
- Cậu có thể đừng hối lộ mình bằng cách trẻ con như vậy được không? Cán bộ nào mà không từ chối được loại hối lộ như vậy, mình nói không cho chính là không.
Phùng Nam Thư nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng:
- Trẻ con? Ah, cậu cũng từng ngồi xe lắc.
- ?????
Giang Cần không thể tưởng tượng nổi, hai mắt mở to, thầm nghĩ cậu không học được kết bạn, nhưng ác nhân cáo trạng trước ngược lại là học rất lẹ a. Nếu không phải vì bồi cậu, loại tiên sinh uy mãnh như tôi sẽ ngồi xe lắc?
- Giang Cần, gần đây có xe lắc không?
- Đừng mơ.
Giang Cần tưởng tượng hình ảnh hai người chơi xe lắc ở giao lộ đông người, cả người không khỏi nổi da gà.
Trong lúc nói chuyện, ông chủ đã làm xong món ăn và tay chân thoăn thoắt bưng lên bàn của họ.
Phùng Nam Thư nhìn thấy có đồ ăn liền sung sướng, không còn quá nhiều yêu cầu xa vời nữa.
Sau khi ăn cơm tối xong, Giang Cần mang theo Phùng Nam Thư đi siêu thị một chuyến, mua chút đồ ăn vặt, chia thành năm cái túi.
- Không cần không cần, mình không ăn hết nhiều như vậy.
- Không phải cho cậu.
Phùng Nam Thư nghe vậy liền ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xệ xuống.
Giang Cần không nhìn thấy biến hóa của cô, mà là tự mình bỏ đồ ngọt vào túi.
- Cậu không giỏi nói chuyện, về sau cũng không cần nhiều lời, bình thường ở trong ký túc xá mỉm cười nhiều là được.
- Những người bạn cùng phòng của cậu cũng không phải là ghét cậu, mà chỉ là cảm thấy cậu cao không thể với tới, trong lòng họ cảm thấy có áp lực, cho nên cần cậu chủ động tỏ ra thiện ý.
- Có câu “há miệng mắc quai”, cậu cho họ những đồ ăn vặt này, họ sẽ biết cậu là một người dễ gần.
Giang Cần kéo cô đi tính tiền, lúc ra khỏi siêu thị chợt nhớ tới lời Quách Tử Hàng nói:
- Mẹ kiếp, bây giờ mình thật giống ba của cậu.
Phùng Nam Thư hơi hoảng hốt:
- Không được, mình có ba rồi, mình chỉ muốn làm bạn với cậu.
- Chỉ là ẩn dụ thôi mà!
- Ôi… sợ quá, làm mình sợ muốn chết.