Chỉ thấy trên lối đi giữa bàn ăn và bàn ăn, một thiếu nữ đeo túi da nhỏ màu xám nhạt chậm rãi đi tới.
Cô mặc một chiếc quần jean màu nước, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn và tinh tế, cũng phác họa ra vòng eo tinh tế, trên người mặc một chiếc áo phông in hình chữ cái màu đen. Tuy quần áo không bó sát người nhưng bởi vì vóc dáng quá tốt, ngược lại phô bày được hiệu quả bó sát người.
Lúc tiến lại gần, có thể nhìn rõ đây là một mỹ nữ mặt ngỗng tiêu chuẩn, môi anh đào phấn nhuận, mặt mày động lòng người, vành tai sáng như ngọc châu, còn mang theo khuyên tai màu bạc hình tứ diệp thảo.
Mà cái nhìn trong lúc vội vàng này, cảm giác kinh diễm mà Tống Tình Tình tạo cho bọn họ lập tức liền biến mất vô tung vô ảnh.
Cái gì mà Tống Tình Tình là đệ nhất, Tưởng Điềm là đệ nhất, mờ nhạt, tất cả đều mờ nhạt đi hết rồi.
Nhưng chẳng mấy chốc, cảm giác kinh ngạc đó đã biến thành hoảng loạn.
Bởi vì họ phát hiện cô gái lại đi thẳng về phía bọn họ, trên khuôn mặt tinh xảo còn mang theo nụ cười yếu ớt hơi xấu hổ.
Mấy tên nhát gan này, nhìn Tống Tình Tình còn không dám ngẩng đầu, thì vào lúc này, khỏi phải nói là đang khẩn trương như thế nào, cả đám đều làm bộ nhìn về nơi khác, cũng theo bản năng bắt đầu sửa sang lại mái tóc, làm phẳng quần áo.
Nhưng điều khiến họ không ngờ tới chính là, cô gái này lại thật sự ngồi trước mặt họ, còn lấy tay vuốt mấy sợi tóc rơi lả tả, sau đó nhìn về phía Giang Cần.
- Chào các cậu.
Giang Cần nhướng mày:
- Đến quá đúng lúc, cuối cùng mấy tên hàng này cũng được thức tỉnh.
Hồng Nhan chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, trong ánh mắt toát ra sự khó hiểu:
- Ý cậu là sao?
- Không sao, chỉ là rất vui được gặp cậu.
- Cảm ơn, nhưng mọi người đang tụ tập nhóm, tôi đến ăn chực liệu có phiền không?
Giang Cần lập tức lắc đầu:
- Yên tâm cứ ngồi đi, bọn họ đáng bị quấy rầy.
Hồng Nhan không rõ nguyên nhân cười trộm một tiếng, lại nhìn về phía mặt bàn trống trải:
- Các cậu vẫn chưa gọi món à? Hay là để tôi mời đi.
- Đã gọi rồi, nhưng lượng khách vào mùa khai giảng thật sự quá nhiều, đầu bếp phía sau làm không kịp nên mang thức ăn lên hơi chậm, uống chén trà trước đi?
- Ok.
Giang Cần đẩy qua bộ chén đũa đã trụng sẵn của mình, cũng tiện tay cầm ấm nước lên, rót cho Hồng Nhan một chén trà.
Hồng Nhan nhỏ giọng nói cám ơn, mặt mày mang theo ý cười, đặt túi da nhỏ của mình lên trên ghế bên cạnh.
Nhậm Tự Cường và Chu Siêu Nhân đều choáng váng, nhìn Hồng Nhan rồi lại nhìn Giang Cần, hai mắt như thể sắp rớt ra ngoài.
- Lão… lão Giang, đây là ai vậy?
- Tân sinh viên cùng khóa với chúng ta, Hồng Nhan của khoa Luật.
Giang Cần lại quay sang nhìn Hồng Nhan:
- Giới thiệu cho cậu một chút, ba người này là bạn cùng phòng của tôi, Chu Siêu, Nhâm Tự Cường, Tào Quảng Vũ.
Nhâm Tự Cường ngơ ngác nhìn Giang Cần:
- Cậu lại có thể hẹn ăn cơm cùng một cô gái xinh đẹp như vậy?
Bỗng nhiên, Hồng Nhan ho khan một tiếng:
- Các cậu hiểu lầm rồi, thật ra là tôi chủ động hẹn Giang Cần.
- ?????
Hồng Nhan có chút ngượng ngùng cười hai tiếng:
- Ngay cả QQ cũng là tôi chủ động thêm…
Giang Cần vội vàng khoát tay:
- Thật ra là do cậu mở lời quá nhanh, hoàn toàn không cho tôi cơ hội nói trước.
- Nhưng những gì tôi nói cũng là sự thật.
Hồng Nhan chớp mắt, không hề cảm thấy nữ sinh chủ động là chuyện gì mất mặt.
Trên thực tế, cô thực sự đến gặp Giang Cần với một mong đợi không thể diễn tả.
Bởi vì từ lúc mới gặp, cô phát hiện mình có một hảo cảm và tò mò rất hiếm có với Giang Cần, cô luôn cảm thấy hắn vừa không nói quy củ vừa có sự chững chạc mà ít người có. Hắn ở trong bữa tiệc của người khác không ồn ào át chủ, lúc tính tiền lại ra bài không theo sáo lộ.
Nói một cách đơn giản, Hồng Nhan cảm thấy hắn có tinh thần thiếu niên phô trương, nhưng không có sự ngông cuồng khiến người ta chán ghét, không giống với những chàng trai ngây thơ ngoài kia.
Và lần tạm biệt này, cô thấy kỳ vọng của mình là không hề sai.
Hắn không cảm thấy được mình chủ động tiếp cận là chuyện đáng kiêu ngạo, không dùng chuyện này để đạt được sự sùng bái của người bên cạnh, ngược lại còn suy nghĩ về cảm xúc của mình.
Hắn thực sự tốt, thế là đủ rồi.
Cùng lúc đó, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu nghe xong thì da đầu đều tê dại.
Vừa nãy họ còn đang tranh luận là Tống Tình Tình đẹp hay là Tưởng Điềm đẹp, thậm chí cảm thấy Giang Cần muốn theo đuổi Tống Tình Tình, nhưng tới lúc này mới biết được đây là chuyện cười biết nhường nào, quả thực là cười chết người, lão Giang người ta căn bản không cùng một cấp độ với bọn họ.
Được nữ thần chủ động thêm QQ, chủ động hẹn ăn cơm, bọn họ còn chưa đi ra xã hội, nhưng vào giờ khắc này lại cảm nhận được sự chênh lệch của cuộc sống.
Mọi người học cùng một trường đại học phải không?