Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 114

Đêm qua, Tiểu Bạch hoàn toàn trở nên yêu mị, không chết không ngừng quấn lấy Mộ Dung Lâm Phong, trong đầu Tiểu Bạch mơ mơ màng màng, hoàn toàn không thể khống chế ý thức cùng thân thể, dán sát vào người Mộ Dung Lâm Phong, về phần bản thân rốt cuộc đã làm gì, ngày hôm sau khi đã tỉnh hẳn lại, Tiểu Bạch cũng không nhớ gì hết.

Bởi vì tối hôm qua kích liệt vận động cả đêm, Tiểu Bạch cả thân mình đều mềm nhũn vô lực nằm trên giường, khỉ tỉnh lại cũng đã gần trưa, trên người sạch sẽ thay một bộ quần áo khác, ổ chăn cũng ấm áp dễ chịu thật thoải mái, đưa tay sờ sờ giường, trống trơn, sư phụ không ở đây?

Tiểu Bạch cảm giác được hai má có chút ngứa ngứa nhột nhột, mở mắt ra, có một cục bông trắng sạch sẽ mềm mại dựa vào đầu bé, sửng sốt một hồi, chậm chạp giơ tay nắm lấy cái đuôi Bạch hồ đang cuộn trong lòng mình, đặt lên đầu giường xa bé một chút, lông của Bạch hồ khiến Tiểu Bạch ngứa ngáy muốn hắt xì.

Bạch hồ thật vất vả chờ Tiểu Bạch tỉnh lại, thế mà Tiểu Bạch vừa mở mắt đã liền đẩy Bạch hồ qua một bên, kéo kéo cái chăn, chậm chạp rụt đầu chui vào trong ổ chăn, Tiểu Bạch cảm thấy cả thân mình ê ẩm đến độ không còn là thân thể của bé, từ đầu đến chân đều tê mỏi, Tiểu Bạch đã không còn nhớ chuyện làm cho người ta mặt đỏ hồng tối hôm qua nữa rồi.

Mộ Dung Lâm Phong vừa tiến vào liền nhìn thấy Bạch hồ đáng thương cúi đầu nhìn đống nổi lên cao cao trên giường, xem ra tối hôm qua thật sự đã làm Tiểu Bạch mệt muốn chết rồi.

Mộ Dung Lâm Phong đi đến bên giường, vén cái chăn bị Tiểu Bạch che kín mít lên, lộ ra cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch vùi trong ổ chăn ấm áp, “Tiểu Bạch, đắp chăn như vậy ngủ không tốt đâu.”

Cảm thấy chăn bông bị kéo ra một ít, thân mình nhỏ nhắn của Tiểu Bạch chậm rãi vùi vào lớp chăn ấm áp, nghe được thanh âm bé quen thuộc, Tiểu Bạch hí mắt rồi mới từ từ mở ra, “...... Sư phụ...... Mệt......”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch mơ hồ như vậy rất đáng yêu, nhịn không được ôm cả Tiểu Bạch lẫn chăn vào trong lòng mình, Tiểu Bạch cũng mặc cho Mộ Dung Lâm Phong ôm vào trong lòng, miễn cưỡng ngẩng đâm hôn cái bẹp lên môi Mộ Dung Lâm Phong, “...... Sư phụ...... chào buổi sáng...” Sau đó tựa cái đầu vô lực vào cổ Mộ Dung Lâm Phong.

“Ha hả...... nhóc con thích ngủ nướng... hiện tại đã không còn là buổi sáng nữa rồi.” Mộ Dung Lâm Phong cưng chiều nói với Tiểu Bạch.

Sau đó, Tiểu Bạch cứ mơ mơ màng màng như thế mặc quần áo cùng rửa mặt chải đầu, rồi lại ngoan ngoãn nghe lời ăn cháo hoa nóng hầm hập cùng dưa muối, Bạch hồ cũng ngồi trên bàn cùng Tiểu Bạch ăn thức ăn dành riêng cho nó.

Sau khi Tiểu Bạch ăn ba bát cháo hoa cùng dưa muối xong, mới hơi có tinh thần một chút, lúc này mới chú ý tới sư phụ chỉ lo múc cho Tiểu Bạch ăn, tự hắn cũng chưa dùng, Tiểu Bạch đẩy cháo hoa sư phụ đút tới ra, nói, “Sư phụ...... Không ăn sao?”

“Hiện tại đã giữa trưa rồi, chỉ có Tiểu Bạch chưa ăn, vi sư đã sớm dùng bữa rồi.”

“...... No rồi......” Tiểu Bạch sờ sờ bụng nhỏ.

“Ân...”

“Sư phụ, Trúc Tử đâu?” Tiểu Bạch tò mò nhìn bốn phía, Trúc Tử không phải đã trở lại sao?”

“Vừa mới ra ngoài rồi, chờ chút hẳn sẽ về sớm thôi.” Mâu quang Mộ Dung Lâm Phong lóe một chút, Trúc Tử đang đứng cùng Diễm Oánh vốn muốn tìm đến gặp mặt ở đại đường của khách ***. Về phần Diễm Oánh muốn làm gì, Mộ Dung Lâm Phong sao lại không biết.

Tiểu Bạch sờ sờ bộ lông mềm mại của Bạch hồ cũng đã ăn no đang nằm trên bàn, nhìn đến trên bàn có một lọ thuốc mỡ, sau đó tựa hồ lập tức nhớ tới chuyện gì đó về Mộ Dung Lâm Phong đang ngồi bên cạnh, ánh mắt dừng ở nơi hôm qua bị bé cắn chảy máu ròng ròng của Mộ Dung Lâm Phong, “Tiểu Bạch... Tiểu Bạch hôm nay giúp sư phụ thoa thuốc, được không?”

“Được.” Mộ Dung Lâm Phong đương nhiên biết Tiểu Bạch vẫn áy náy vì vết thương trên vai hắn, kỳ thật vết thương này đối với Mộ Dung Lâm Phong mà nói cũng không là gì, hắn chưa bao giờ là một kẻ sợ đau.

Tiểu Bạch đi đến trước mặt Mộ Dung Lâm Phong, thật cẩn thận vén phần áo trên vai Mộ Dung Lâm Phong ra, hiện ra rõ ràng trước mắt Tiểu Bạch là một dấu răng rất sâu, có thể tưởng tượng ra lúc Tiểu Bạch phẫn nộ đã cắn mạnh đến mức nào, bất quá bởi vì thân thể Mộ Dung Lâm Phong rất cường tráng, tuy rằng vết thương vừa bị ngày hôm qua thôi, cũng đã thoa thuốc rồi, nên cũng không còn vẻ giống như bị cắn sắp đứt tới nơi nữa, nhưng cũng đủ để Tiểu Bạch cảm thấy khổ sở trong lòng rồi, Tiểu Bạch làm sư phụ bị thương!!

Mộ Dung Lâm Phong tựa hồ hiểu được nỗi niềm bi thương của Tiểu Bạch, nhưng cũng không an ủi, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng cứng ngắc của Tiểu Bạch, sau đó Mộ Dung Lâm Phong nhận ra Tiểu Bạch chậm rãi cúi đầu, trên vai truyền đến cảm giác Tiểu Bạch ôn nhu liếm hôn.

Tiểu Bạch tựa như một con thú nhỏ hối hận vươn đầu lưỡi ý muốn liếm láp an ủi bảo bối bị mình vô tình thương tổn, không có sắc tình, chỉ là muốn Mộ Dung Lâm Phong không còn khó chịu nữa.

Tiểu Bạch liếm hôn xong, mới thật cẩn thận rót một ít thuốc lên vai Mộ Dung Lâm Phong, lại dùng tay nhẹ thoa đều, sau đó dùng vải trắng sạch sẽ băng bó lại, từ đầu đến cuối băng bó rất có trình tự, rất là chuyên nghiệp, dù sao đời trước Tiểu Bạch cũng thường xuyên tự mình băng bó vết thương. Chuyện này đối với Tiểu Bạch mà nói cũng không xa lạ.

Đợi đến lúc Tiểu Bạch giúp Mộ Dung Lâm Phong băng bó xong, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Đi vào là Trúc Tử cùng Trần Thần theo sau, Trần Thần vừa tiến vào đầu tiên là lễ phép gật đầu chào Mộ Dung Lâm Phong, mà Trúc Tử đầu tiên là nói với Mộ Dung Lâm Phong, “Chủ nhân, Diễm Oánh đã đi rồi.”

“Ân.” Mộ Dung Lâm Phong nghe xong gật gật đầu.

Trần Thần bên cạnh vốn muốn nói với Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Oánh có lẽ chỉ là nhất thời ham chơi, không phải cố ý mang Tiểu Bạch đến mấy chỗ đó, nhưng vừa thấy Mộ Dung Lâm Phong tỏ vẻ bình tĩnh như nước, lời đã đến miệng cũng nuốt trở về.

“Kia...... Trúc Tử về sau có phải sẽ không rời đi nữa không?” Tiểu Bạch tựa hồ không có ý thức được không khí cứng ngắc nãy giờ, nghĩ đến trước đây sư phụ nói muốn để Trúc Tử cẩn thận ngẫm lại, vậy hiện tại Trúc Tử trở về tìm bọn họ có phải chứng minh Trúc Tử sẽ không đi nữa? Nếu Trúc Tử thật sự đi rồi, Tiểu Bạch sẽ thực luyến tiếc. Tiểu Bạch hy vọng về sau bé, sư phụ, Trúc Tử cùng Bạch hồ đều có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau, tựa như trước kia trong rừng rậm sương mù vậy.

Đương nhiên lúc này Tiểu Bạch còn chưa ý thức được phía sau Trúc Tử còn có một cái đuôi da mặt dày vô lại thêm dây dưa không ngớt nữa.

“Ân, đương nhiên, ta lần này trở về sẽ không đi nữa.” Trúc Tử thấy Tiểu Bạch vẻ mặt chờ mong nhìn y, trong lòng tràn lên một nỗi ấm áp, y cũng có người cần đấy chứ.

Tiểu Bạch nghe xong quả nhiên rất vui vẻ lộ ra một nụ cười thật là tươi với Trúc Tử.

Mộ Dung Lâm Phong nghe xong cũng không ngoài ý muốn gật gật đầu.

Chỉ có Trần Thần đứng sau Trúc Tử trong lòng một mảnh tối tăm, nhưng cũng không biểu hiện ngoài mặt.

“Không biết, ta có thể hỏi một chút Mộ Dung công tử cùng Tiểu Bạch đã làm gì trong tẩm cung của bệ hạ không, dù sao khi ra khỏi tẩm cung của bệt hạ, hai người tựa hồ......” Trần Thần cũng không nói hết câu, có thâm ý nhìn về phía Mộ Dung Lâm Phong.

Đối với ánh mắt tò mò của Trần Thần, Mộ Dung Lâm Phong chỉ thản nhiên nói, “Chỉ là một chuyện hiểu lầm mà thôi.”

Bất quá Trần Thần có vẻ không muốn cho qua, tiếp tục nói: “Nếu ta đoán không lầm, các ngươi hẳn là đã mạo phạm bệ hạ, thử nghĩ đường đường một Mộc Diễm quốc quốc quân thế nhưng bị một dân chúng bình dân xâm phạm đến quyền uy của mình, bệ hạ sao có thể buông tha các ngươi như vậy?”

“Tiểu Bạch sẽ không để sư phụ bị thương tổn.” Tiểu Bạch kiên định thề nói.

“Tiểu Thần, ngươi sao có thể nói chủ nhân của ta như vậy?” Trúc Tử cũng tức giận nói.

Mộ Dung Lâm Phong mềm nhẹ sờ sờ tóc Tiểu Bạch, nói với Tiểu Bạch vẫn luôn kiên định muốn bảo vệ hắn, “Tiểu Bạch, không có việc gì, tin tưởng vi sư.”

Trần Thần không nhìn đến Trúc Tử đứng bên tức giận nhìn hắn, nhìn Mộ Dung Lâm Phong vẫn vân đạm phong khinh, nói, “Mộ Dung công tử không khỏi quá mức tự tin đi, dù sao cũng chỉ là một bình dân thế nào tranh cùng một đế vương cao cao tại thượng......”

“Tiểu Thần, ngươi hôm nay phát điên cái gì rồi? Nói toàn những câu khó nghe.” Trúc Tử cắt ngang lời lẽ khiêu khích rõ ràng của Trần Thần, khó có thể t

in nhìn Trần Thần, tựa hồ y chưa từng quen biết người xa lạ này.

“...... Thực xin lỗi.” Trần Thần thấy Trúc Tử dùng ánh mắt không tin nổi nhìn hắn, trong lòng cũng thấy ảo não, ra vẻ gây sự dọa đến Trúc Tử rồi.

Tiểu Bạch tuy rằng rất đơn thuần, song đối với người từng là sát thủ như bé mà nói, Tiểu Bạch có thể nhạy cảm phát hiện Diễm Nguyệt Cơ không phải một người bình thường tay không tấc sắt, Diễm Nguyệt Cơ là một nhân vật nguy hiểm không lường được, cho nên phía trước Tiểu Bạch mới cực kỳ cảnh giác sư phụ cùng Diễm Nguyệt Cơ ở riêng với nhau, đương nhiên còn có tình cảm Tiểu Bạch không thể nói rõ kia.
Bình Luận (0)
Comment