Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 14

Khi Mộ Dung Lâm Phong mang theo Tiểu Bạch tiếp tục đi một hồi, đã đến một mảnh đất trống trải bằng phẳng, không nhìn thấy nhưng đã có thể nghe thấy, về phía trước 20 thước có một thác nước đổ thẳng xuống ba nghìn thước, rầm rầm không ngừng vang lên, thác nước từ vách đá đổ thẳng xuống dưới, bên ngoài phiêu tán tầng tầng thủy khí trắng xóa, khiến người ta nhìn không rõ cái hồ dưới thác nước sâu bao nhiêu.

Ở nơi sáng có một gốc cây lá cây xum xuê vươn lên, có thể làm dược liệu trân quý, đa phần đều là nhóm dược sư cầu nhưng không thể gặp.

Chung quanh cây cối cao cao đứng vững, cây cối xanh biếc quanh thân bị một loại dây bìm bìm dày đặc quấn quanh, đóa hoa màu tím như làm đẹp ở giữa, dưới tàng cây cũng rải một ít hoa dại hồng hồng vàng vàng không biết tên, bướm đủ mọi màu sắc vờn quanh đóa hoa, tìm kiếm mật ngọt chúng nó yêu thích, lá cây che không được ánh nắng xuyên xuống phía dưới, từng tia bắn xuống, từ xa nhìn lại tựa như đại lục viễn cổ mờ ảo.

Mộ Dung Bạch nhìn thấy một màn mới mẻ như vậy, trong lòng từng đợt trào dâng, ngẩng đầu là ánh mắt muốn đi chơi, đáng thương hề hề nhìn sư phụ, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch giống như con chó con vẫy đuôi khẩn cầu chủ nhân. Đáng yêu cực kỳ, liền dặn dò Tiểu Bạch cẩn thận một chút, đừng đi nơi quá xa mình, để cho y tự đi chơi.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch vươn hai tay áo về phía một đống bướm màu sắc rực rỡ kia, con bướm bị cả kinh bay ra bốn phía. Tiểu Bạch chưa từ bỏ ý định đuổi theo chúng nó. Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, liền xoay người tìm kiếm dược liệu trân quý hắn muốn có.

Cẩn thận nhìn thực vật dưới một gốc cây chu, rốt cục bên cạnh một tảng đá lớn tìm được hoa mạn đà la.

Ăn xong sẽ khiến người hoa chân múa tay vui sướng, nghiêm trọng còn có thể gây tê. Thân cây cao thẳng chừng bốn, năm thước, lá như lá cà, bìm bìm mạn đà la còn đông lang đãng dảm, tác dụng lên đại não hưng phấn cùng diên tuỷ trung khu thần kinh, cuối cùng còn có tác dụng phụ đối kháng hoặc gây mê thần kinh giao cảm.

Mộ Dung Lâm Phong chính là vì tìm loại dược liệu này, mới mang theo Mộ Dung Bạch đi đến đây, mà Mộ Dung Lâm Phong nghĩ đến hoa mạn đà la có tác dụng gây tê chính là bởi vì trước đó giúp Mộ Dung Bạch gắp đá vụn dưới bàn chân ra, nhớ tới bản thân hồi đó có một lần ngoài ý muốn đi ngang qua nơi này nhìn thấy hoa mạn đà la, lại nghĩ tới 《 Dược vương kinh 》 có ghi lại vị này có tác dụng gây tê với người bệnh cực đau, làm cho người bệnh không còn cảm giác đau đớn.

Vốn là chuẩn bị sớm đi hái hoa mạn đà la, bởi vì nhiều việc vặt mà không thể đi hái, thừa dịp hiện tại hái một ít trở về, nghiên cứu tinh luyện một chút, đối với người bệnh ngoại thương nghiêm trọng là một dược liệu trân quý không tồi.

Mộ Dung Lâm Phong ngồi xổm xuống, vươn tay cẩn thận hái đóa hoa mạn đà la dưới gốc cây chu thả vào giỏ trúc đeo trên lưng, Mộ Dung Lâm Phong cứ như vậy chậm rãi dọc theo tảng đá lớn ngắt hoa.

Mà Mộ Dung Bạch ở một nơi khác, đang hưng phấn cùng con bướm chơi đùa, nhưng mỗi lần muốn bắt đến con bướm nó đều bay đi, cứ như vậy bám riết không tha bắt hơn mười lần cũng không bắt được, Mộ Dung Bạch rốt cục nhụt c

hí, quơ được cổ Mộ Dung Bạch cũng mỏi chết rồi, trừng mắt nhìn con bướm bay tới bay lui bên người, nghĩ vẫn là đi tìm sư phụ đi.

Quay đầu đã không thấy sư phụ vốn cách đó không xa, Mộ Dung Bạch nhất thời liền luống cuống tay chân, quýnh lên nước mắt sắp trào ra, Mộ Dung Bạch sợ hãi bị vứt bỏ nhanh chân chạy về phía Mộ Dung Lâm Phong.

“Sư phụ...... Sư phụ, ngươi ở đâu...... Sư phụ...”

Mộ Dung Lâm Phong đang hái hai gốc hoa mạn đà la, dạo qua một vòng chung quanh tảng đá lớn, phát hiện cũng chỉ có hai gốc, liền ngồi chồm hổm nghĩ còn nơi nào có không. Mộ Dung Lâm Phong đang suy nghĩ khổ cực đột nhiên nghe được thanh âm Mộ Dung Bạch bên kia tảng đá lớn cách đó không xa kinh hoảng kêu to hắn.

“Tiểu Bạch, làm sao vậy...... Có phải bị thương làm sao hay không...” Mộ Dung Lâm Phong vội đứng lên sau vội vàng hỏi.

Mộ Dung Bạch nghe được sư phụ đáp lại liền quay đầu nhìn thấy sư phụ cách đó không xa, liền chạy tới ôm thắt lưng sư phụ, ủy khuất cọ cọ cọ trên lưng sư phụ......

Còn tưởng rằng sư phụ không cần mình.

Mộ Dung Lâm Phong kiểm tra nhìn tay chân Tiểu Bạch một chút, cũng không có dấu vết bị thương, cũng nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt ủy ủy khuất khuất, liền biết Tiểu Bạch nhất định là không thấy hắn, tâm liền luống cuống.

“Sư phụ, vừa mới đi làm gì?”

“Sư phụ vừa mới hái hoa mạn đà la sau tảng đá lớn, Tiểu Bạch, không phải sợ, sư phụ sẽ không bỏ Tiểu Bạch lại đâu.” Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ đầu Tiểu Bạch an ủi nói.

“Hoa mạn đà la......?? Sư phụ chính là nói hoa bên kia thác nước sao?” Mộ Dung Bạch theo tầm mắt sư phụ nhìn qua, cảm thấy nhìn thực quen mắt, giống như lúc y đi bắt con bướm ở nơi không xa cũng có rất nhiều, nói xong liền chỉ cho sư phụ xem.

“Tiểu Bạch, thật là lợi hại a...... Ha hả.... ” Mộ Dung Lâm Phong theo hướng Tiểu Bạch chỉ nhìn qua, rơi rụng lả tả, hoa mạn đà la như ẩn như hiện, thật sự là không uổng toàn bộ công phu.
Bình Luận (0)
Comment