Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 86

Trận đại tuyết đầu tiên trong ngày đông giá rét, khí thế mãnh liệt, diện tích che phủ cực lớn, rất nhanh cả một vùng rộng lớn thành một mảnh trắng xoá, cây cỏ cùng đất đá trên mặt đất đều bị tuyết trắng vùi lấp toàn bộ, trên cây cũng là lớp tuyết trắng phủ thật dày, trên một con đường lớn không hề có người, chỉ có một chiếc xe ngựa chạy chậm rì rì, giữa đất trời mênh mông cũng chỉ là một điểm nhỏ màu nâu lắc lắc lắc lắc tiến về phía trước, tuyết càng rơi càng lớn, tốc độ gió cũng càng lúc càng lớn, con đường đi tới trở nên mơ hồ khó phân rõ, Mộ Dung Lâm Phong vén bức mành, liếc mắt ra màu trắng không giới hạn bên ngoài, bởi vì đột nhiên có trận tuyết lớn rơi xuống, khiến lộ trình đi tới không thể không dừng lại, Mộ Dung Lâm Phong bảo Trúc Tử dừng xe ngựa dưới một thân cây, để cho cây to che một ít sức gió cùng tuyết đọng của bão tuyết, lúc Trúc Tử vén mành xe ngựa lên, bên ngoài mang theo một làn khí lạnh như băng, thổi trúng Tiểu Bạch làm bé lạnh run bỗng nhiên giật mình một cái.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy thân mình nhỏ bé của Tiểu Bạch trong lòng mình run lên, lập tức nắm chăn thật chặt, để Tiểu Bạch vùi sâu vào trong lòng hắn, nhìn Tiểu Bạch chỉ còn có cái đầu nhỏ lộ ra ngoài nói: “Tiểu Bạch, có phải rất lạnh không a?”

Tiểu Bạch chậm chạp giật giật thân mình nhỏ nhắn trong lòng Mộ Dung Lâm Phong, đầu cũng không nâng lên lắc lắc trước ngực Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bạch mơ mơ màng màng, còn có hai tròng mắt khép vào mở ra, biết Tiểu Bạch có thể là muốn ngủ, bất quá ở cái vùng băng thiên tuyết địa này tốt nhất là ăn chút đồ ăn, bảo trì nhiệt lượng của thân thể, Mộ Dung Lâm Phong bảo Trúc Tử lấy một ít lương khô để ăn, nước đã muốn lạnh sắp uống không nổi nữa, Mộ Dung Lâm Phong rút một bàn tay từ trong chăn ra, cầm siêu ở trong tay một lúc, hai mắt chuyên chú nhìn chằm chằm cái siêu một hồi, phút chốc trong tay toát ra một tia nhiệt khí, Mộ Dung Lâm Phong tự mình uống một ngụm nhỏ, cảm thấy độ ấm hẳn là cũng vừa rồi, đặt cái siêu qua một bên trước, rồi mới nhẹ nhàng lay động Tiểu Bạch mắt buồn ngủ mông lung trong lòng nói: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, đừng ngủ, uống chút nước rồi ăn vài thứ đi, như vậy thân mình sẽ không lạnh thế.”

Tiểu Bạch ở trong lòng Mộ Dung Lâm Phong vô lực chớp mắt, khép khép mở mở vài lần, mới chậm rãi bắt đầu tỉnh tỉnh lại, nhìn thấy Trúc Tử đã từ bên ngoài vào trong xe, tay lạnh chân lạnh ma xát lẫn nhau, cầm lấy một cái chăn thật dày khoác lên trên người mình, trên tóc còn có thứ gì đó trắng trắng, cái mũi bị lạnh đến hồng hồng, đôi môi cũng là trắng bệch có chút khô nứt, một mình ở trong góc từ từ ăn lương khô cùng uống nước, vừa chà xát hai tay hai chân, có lẽ là cảm thấy tuyết đọng trên người bao trùm làm rét lạnh đến xương, Trúc Tử lại đột nhiên ngồi im ở đó không nhúc nhích, sau đó toàn thân tựa hồ có từng đợt từng đợt nhiệt khí nhè nhẹ toát ra khỏi người Trúc Tử, rất nhanh tuyết trên người Trúc Tử cũng đã hòa tan bốc hơi thành khí bay mất, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận hơn, Tiểu Bạch mơ mơ màng màng ngắm Trúc Tử, ánh mắt mở to hơn, kỳ quái? Tiểu Bạch cũng không hiểu được, sao Trúc Tử ngồi ở đó không nhúc nhích một lúc, sắc mặt tái nhợt liền trở nên hồng nhuận nhiều như vậy?

Bất quá lúc Trúc Tử ở bên ngoài điều khiển xe, thật sự quá là lạnh, trước gió tuyết to mà ở bên ngoài điều khiển xe ngựa, thật sự là vất vả Trúc Tử. Tiểu Bạch dời tầm mắt của bé, ngẩng đầu lên trên, nhìn qua cằm dưới đường cong tuyệt đẹp của Mộ Dung Lâm Phong, tiếng nói nho nhỏ kêu: “Sư phụ......”

Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ khuôn mặt Tiểu Bạch, làm Tiểu Bạch thanh tỉnh thêm một chút, sau đó cầm lấy cái siêu ở bên cạnh, đưa nó kề vào miệng Tiểu Bạch nói: “Lại đây, Tiểu Bạch, uống chút nước, rồi ăn chút đồ ăn đi.” Tiểu Bạch nhìn nhìn cái siêu còn đang tỏa khói trên tay Mộ Dung Lâm Phong, rất nghi hoặc, giữa nơi băng thiên tuyết địa này thế nào lại có nước ấm, nhưng lúc Tiểu Bạch còn chưa chấp nhận được nghĩ đông nghĩ tây, Mộ Dung Lâm Phong đã cầm siêu rót một ít nước ấm ra cái chén gỗ lớn, đưa đến bên môi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch liền uống mấy hớp nước nhỏ trong chén gỗ, nhất thời liền cảm thấy được toàn thân ấm dào dạt, sau đó lại cúi đầu uống thêm mấy ngụm nữa, rồi đẩy cái chén đến bên miệng Mộ Dung Lâm Phong: “Sư phụ, uống......”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch đã uống được hơn phân nửa nước ấm, liền trực tiếp uống hết phần nước Tiểu Bạch chừa lại trong cái chén, lại cầm một ít thịt bò khô cho Tiểu Bạch ăn, Tiểu Bạch cầm lấy mảnh thịt bò trên tay Mộ Dung Lâm Phong, rất là nghi hoặc tỉ mỉ nhìn nhìn, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, thơm quá, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch dáng vẻ đáng yêu như vậy, cũng không quấy rầy Tiểu Bạch có tinh thần tìm hiểu, Tiểu Bạch đặt trên miệng cắn mấy miếng, cảm thấy ăn rất là ngon, liền ăn hết một mảnh lại lấy một mảnh. Sau đó lại ăn chút lương khô khác, đều là Tiểu Bạch trước kia chưa từng nếm qua, Tiểu Bạch thấy mỗi loại đều ăn ngon lắm, hận không thể suốt hành trình này cứ ăn hoài. Đương nhiên Mộ Dung Lâm Phong sẽ không để Tiểu Bạch ăn quá nhiều trong một lúc, no là được, ăn quá nhiều cũng không tốt.

Đợi đến khi mấy người đều ăn uống no đủ xong, gió tuyết bên ngoài cũng chầm chậm dừng lại, Tiểu Bạch vén bức màn, nhìn ra ngoài cửa sổ, một thế giới băng thiên tuyết địa, trên mặt đất mênh mông vô bờ đều là màu trắng, nhánh cây phía trên mã xa mặt đọng tuyết thật dày, thường thường không thể chịu nổi sức nặng của tuyết mà rơi xuống, bầu trời là một mảng nắng chiều, đám mây màu da cam phiêu đãng trên không trung, lộ ra màu sắc ấm áp, mà hoàng hôn cũng chậm rãi buông xuống, mang theo chút ánh chiều tà cuối cùng chiếu lên đại địa.

Trúc Tử đã nhịn không được ra khỏi xe ngựa trước, vừa đi ra liền run rẩy cả thân mình nói: “Vẫn thiệt lạnh quá a, bất quá thật đẹp a, bé ngốc ngươi có muốn nghịch tuyết hay không a, bé ngốc trước kia có từng đắp người tuyết chưa?” Trúc Tử nhảy xuống xe ngựa nhìn Tiểu Bạch rất là tò mò ngắm cảnh vật bên ngoài, vẻ mặt như là không thể tin nổi, đối với Tiểu Bạch mà nói cả thế giới một mảnh trắng xoá là chưa bao giờ gặp qua, thế trận thẳng tắp khổng lồ như vậy làm khiếp sợ ánh mắt của Tiểu Bạch, Trúc Tử vừa thấy Tiểu Bạch liền biết Tiểu Bạch trước kia hẳn là chưa từng thấy tuyết, nhìn thấy tuyết óng ánh, Trúc Tử nghĩ nghĩ, vì thế kêu Tiểu Bạch đi xuống.

“Người tuyết? Đó là cái gì?” Tiểu Bạch không hiểu nhìn nhìn Trúc Tử, người tuyết đối với Tiểu Bạch mà nói cũng là một từ mới, Mộ Dung Lâm Phong nhìn Trúc Tử đã ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu chất tuyết trên mặt đất thành đống, mà Tiểu Bạch vẫn không biết Trúc Tử làm gì, vì thế Mộ Dung Lâm Phong nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, người tuyết, chính là dùng tuyết đắp thành hình người, Tiểu Bạch muốn qua xem thử không a, ngươi xem Trúc Tử đã chờ không kịp bắt đầu đắp tuyết rồi.”

“Tuyết có thể đắp thành hình người?”

“Ân, đúng vậy.”

Tuy rằng vẫn là dáng vẻ mơ mơ màng màng, bất quá nhìn thấy Trúc Tử thực hưng phấn nghịch tuyết trên mặt đất, Tiểu Bạch cũng bị hấp dẫn theo, một bước đạp xuống, mềm nè, đạp lên nơi tuyết đọng lại sẽ lún vào thật sâu, đi lại có điều phiền toái, bất quá bởi vì hiện tại mới là trận tuyết đầu đông giá rét, cho nên cũng chưa đến mức làm tắc đường. Tiểu Bạch nâng lên một nắm tuyết từ mặt đất lên, sờ sờ, lại đặt dưới mũi ngửi ngửi, không có hương vị, nhìn nhìn lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, ô lạnh quá......

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch thế mà lại dùng đầu lưỡi liếm tuyết, vội vàng ngăn trở động tác của Tiểu Bạch, phủi sạch tuyết trên tay Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, tuyết không thể ăn được, rất lạnh.” Tiểu Bạch nhìn tuyết trên tay bị Mộ Dung Lâm Phong phủi rớt, cũng không để ý lắm, sau khi nếm qua cảm giác vô vị lại lạnh như băng kia, Tiểu Bạch cũng không còn ý tưởng nếm thử nữa, lúc này Trúc Tử đã muốn đắp được một quả cầu tuyết thật to, vì thế rất là tò mò đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh Trúc Tử, nhìn thấy Trúc Tử hai tay mang bao tay thật dày, gom lấy tuyết trắng xung quanh đó, từng chút đắp vào quả cầu tuyết.

Trúc Tử thấy Tiểu Bạch hiếu kỳ ngắm mình, cũng bốc một ít tuyết trên mặt đất, đặt lên tay Tiểu Bạch, nói: “Xem này, giống như vậy, đắp tuyết này lên quả cầu này là được, phía dưới lại là một quả cầu to khác. Quả cầu ở dưới phải đủ lớn để làm thân mình, rồi ở trên quả cầu này đắp một quả cầu khác nhỏ hơn để làm đầu, sau đó tìm hai cành cây làm tay, hai cục đá làm mắt, sau đó thì sẽ nên hình người thôi, nào, đơn giản quá đi, bé ngốc cùng đắp đi.” Nói xong Trúc Tử vừa nghịch tuyết, vừa bảo Tiểu Bạch xem xem, Tiểu Bạch cũng bắt chước theo y, từng chút từng chút đắp tuyết lên, lại dùng tay vuốt vuốt bên ngoài để tạo độ tròn, Mộ Dung Lâm Phong ở bên cạnh ngắm Trúc Tử cùng Tiểu Bạch đang đùa, cứ như vậy nhìn Tiểu Bạch từng chút học tập từ Trúc Tử, sau đó bắt chước y như thế rồi tự mình đùa nghịch.

Bởi vì tăng thêm một người, cho nên rất nhanh, hai quả cầu tuyết tròn tròn đều chuẩn bị xong rồi, Trúc Tử tìm ở gần đó được rồi hai nhánh cây không lớn không nhỏ lớn cùng hai viên đá vừa vừa, đưa cho Tiểu Bạch, kêu Tiểu Bạch tạo hai tay cùng mắt cho người tuyết, Tiểu Bạch quan sát người tuyết được tạo bởi hai quả cầu lớn nhỏ, gắn vào mỗi bên của quả cầu lớn phía dưới một nhánh cây, ân, như vậy chính là tay, ân, giờ thì, gắn hai viên đá vào giữa quả cầu nhỏ, ân, hình như có hơi lệch, điều chỉnh điều chỉnh nào. Chuẩn bị tốt xong, liền lùi xa lại một chút, ân, có tay có mắt, bất quá trên mặt thoạt nhìn vẫn trống huơ trống hoác, giống như còn thiếu gì đó, thiếu cái gì?

Trúc Tử đứng ở một bên nhìn Tiểu Bạch đùa nghịch người tuyết, nhìn vài cái, có vẻ cũng ý thức được thiếu cái gì đó, nhưng lại không nói cho Tiểu Bạch biết, để Tiểu Bạch tự mình phát hiện đi, Mộ Dung Lâm Phong nhìn Tiểu Bạch lắc qua lắc lại cái đầu nhỏ, nói: “Tiểu Bạch, người tuyết này có phải thoạt nhìn như còn thiếu gì đó phải không, Tiểu Bạch ngẫm lại xem, giờ nên thêm vào cái gì nữa?”

Tiểu Bạch

nghe được Mộ Dung Lâm Phong nói, lập tức nhớ ra cái gì, đúng rồi, chính là miệng dùng để ăn, Tiểu Bạch nhìn nhìn bốn phía, gạt tuyết dưới chân ra, mò trên mặt đất một chút, nhìn thấy một viên đá dài cỡ ngón giữa còn cong lên, liền cầm lấy nó múa may trên mặt người tuyết một chút, cảm giác đúng vị rồi, liền ấn viên đá vào, lộ ra bên ngoài một nửa, sau đó lại lùi ra một đoạn rồi nhìn lại, ân, bây giờ thì nhìn không còn vẻ trống rỗng nữa rồi, từ xa nhìn lại chính là một người tuyết hi hi ha ha cười to, đôi mắt thật to, hai khóe miệng cong lên, thoạt nhìn dáng vẻ rất vui vẻ.

Tiểu Bạch chuẩn bị xong hết tất thảy, liền kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong nói: “Sư phụ, hiện tại được chưa?” Mộ Dung Lâm Phong nhìn người tuyết Tiểu Bạch đang chỉ vào, cao chừng một thước, thân mình và đầu tròn tròn thoạt nhìn có vẻ hơi lớn, nhánh cây cùng đá ở trên mặt làm hai tay cùng mắt, miệng, kỳ thật vẫn là thiếu vài thứ, nhưng hiện tại dã ngoại hoang vu, đại khái như vậy cũng được rồi, tuy rằng hơi đơn giản, nhưng nhìn qua vẫn là không tồi, một người tuyết rất vui sướng.

“Ân, thực là một người tuyết vui vẻ.” Mộ Dung Lâm Phong cưng chiều sờ sờ đầu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch được sư phụ khen ngợi cũng cười cười vui vẻ, Trúc Tử nhìn nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn nhìn người tuyết, người tuyết ngây ngốc cười, không biết vì sao, Trúc Tử cảm thấy người tuyết như vậy có chút giống Tiểu Bạch, đều là ngây thơ ngốc nghếch.

Vây quanh người tuyết vừa đắp xong chơi đùa một chút, Mộ Dung Lâm Phong bế Tiểu Bạch lên xe ngựa, bảo Trúc Tử trước khi trời tối hẳn tìm một khách ***, ngủ ở bên ngoài rất lạnh, tuy rằng Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử có nội công nên không sợ, nhưng thân mình Tiểu Bạch sẽ chịu không nổi, lúc lên xe ngựa, Bạch hồ vẫn ở trong xe ngựa cuộn thành một đoàn ngủ say sưa, thoạt nhìn Bạch hồ tựa hồ rất sợ lạnh, mùa đông dễ dàng buồn ngủ.

Mộ Dung Lâm Phong cầm lấy tay Tiểu Bạch chơi đùa đến đỏ lên bỏ vào tay mình ma xát vài cái, để hai tay ấm hơn một chút, sau đó nhét hai tay Tiểu Bạch vào trong y phục của mình: “Tiểu Bạch, lạnh không?”

“Tiểu Bạch không lạnh, trong y phục của sư phụ nóng quá đi.”

“Ân, vậy là tốt rồi.”

“Sư phụ, chúng ta hiện tại là đi đâu a?”

“Chúng ta hiện tại phải đi Mộc Diễm quốc.”

“Dạ.”

Mộ Dung Lâm Phong cúi đầu hôn lên mặt Tiểu Bạch, thầm nghĩ: Tiểu Bạch, ta sẽ không để ngươi có việc gì.
Bình Luận (0)
Comment