Một cảm giác cực độ hưng phấn chợt phát ra từ đáy lòng của Tiếu Ân.
Trong thời gian giao thủ với hai người kia hắn thu được gợi ý cực lớn, đối với năng lực chất chồng đã có nhận thức sâu sắc nhất.
Nếu chỉ là một ma đạo sĩ khác, như vậy hắn khẳng định có thể nắm giữ năng lực chất chồng đặc thù này. Chẳng qua khác với các ma đạo sĩ khác chính là, năng lực chất chồng của Tiếu Ân có thể nói đã đạt tới mức khủng bố.
Sau khi hợp thể với Nhất Hào, Tiếu Ân đã dần dần đưa công năng của Nhất Hào từ trong Nhất Hào không gian hư ảo dung hợp vào thế giới thực tại. Năng lực chất chồng này đối với máy tính mà nói chính là chức năng nén.
Ma pháp sư khác mặc dù cũng có năng lực chất chồng ma pháp, nhưng bọn họ đều bằng vào kinh nghiệm của chính mình tiến hành chất chồng.
Ở phương diện này làm sao có thể bằng được Tiếu Ân có Nhất Hào trợ giúp chứ?
Một khi xuất hiện tình huống phải chất chồng, Nhất Hào sẽ tiến hành tính toán rất nhanh, để Tiếu Ân ở trong thời gian ngắn ngủi có thể tiến hành tổ hợp nguyên tố ma pháp đồng dạng với cùng một loại kết cấu giống nhau. Chỉ cần tinh thần lực của hắn đủ khổng lồ thì cho dù là trực tiếp chất chồng hơn một ngàn vạn lần đều có thể.
Đương nhiên, với thực lực trước mắt của Tiếu Ân còn chưa thể làm được điều này, có thể tiến hành chất chồng ma pháp bậc thấp mấy chục lần trong nháy mắt cũng đã là cực hạn hắn có thể đạt tới.
Tuy nhiên uy lực của mấy chục lần chất chồng sinh ra trong nháy mắt đã đủ khiến bất cứ kẻ nào cũng không thể khinh thường. Ngay cả hắc quỷ pháp sư đều là ma đạo sĩ dưới sự tấn công liên tục không ngừng của Tiếu Ân cũng trở nên chật vật không chịu nổi, thậm chí ngay cả ma pháp sở trường của mình còn chưa thi triển ra cũng đã mất đi tin tưởng chiến thắng, vội vàng chạy trốn.
Tiếu Ân dù sao cũng là một ma đạo sĩ vừa mới tấn thăng không lâu, khi đối mặt với hai ma đạo sĩ kia bất kể là số lượng ma pháp có được hay là cường độ của tinh thần lực đều không chiếm được ưu thế gì.
Nhưng chỉ có chất chồng ma pháp bậc thấp này cũng đã trở thành đòn sát thủ của hắn, khiến cho một ma pháp sư cùng giai kêu khổ không ngừng.
Cái này gọi là một chiêu đủ kiếm ăn khắp thiên hạ.
Trong lòng Tiếu Ân đã có thể khẳng định, chỉ cần hắn tiếp tục phát triển thuật chất chồng, không ngừng gia tăng số lượng của mỗi một loại ma pháp chất chồng, như vậy bất kể là hắn đối mặt với cao thủ dạng gì, mình đều có một phần cơ hội.
Đương nhiên, trận chiến lúc này không chỉ khiến Tiếu Ân hiểu biết được tầm quan trọng của năng lực chất chồng.
Thu hoạch chân chính của hắn có lẽ đến từ một vị ma đạo sĩ khác sở trường về ảo thuật hệ.
Vị ma đạo sĩ kia sau khi hai mắt bị kích thích lập tức thi triển bản lĩnh đặc biệt, mong muốn sử dụng ảo thuật cuốn lấy Tiếu Ân qua đó đạt được mục đích kéo dài thời gian.
Mặc dù mục đích của hắn đã đạt được, nhưng ma pháp ảo thuật hệ này lại khiến Tiếu Ân có thu hoạch lớn.
Khi bị vòng ánh sáng kia kích thích đã tạo thành chấn động thật lớn đối với Tiếu Ân.
Theo lý mà nói, sau khi Nhất Hào hợp thể, Tiếu Ân đã thiên về phía là một cỗ máy móc tinh vi tới cực điểm, đã không còn tình cảm của nhân loại.
Nhưng ảo thuật của ma đạo sĩ đã hơn xa người bình thường, trong khoảnh khắc khi Tiếu Ân tiếp xúc với vòng ánh sáng kia không ngờ đã sinh ra một loại ảo giác, hắn giống như đã tiến vào Nhất Hào không gian, hắn có một loại cảm giác thật giả khó phân.
Trong một khắc kia, suy nghĩ trong lòng Tiếu Ân không ngờ là có thể để Nhất Hào không gian chân chính xuất hiện ở thế giới thực tại hay không.
Đương nhiên, cái gọi là chân chính xuất hiện cũng không phải khiến Nhất Hào không gian biến thành thực thể, mà là lấy hình thức của một loại ảo thuật xuất hiện ở trong thế giới thực tại.
Nếu có thể làm được một chút, như vậy mượn năng lực thiên biến vạn hóa của Nhất Hào không gian, chẳng phải là có thể đạt tới một loại uy năng thật lớn không thể tưởng tượng sao?
Ý tưởng này mặc dù xuất hiện vô cùng đột ngột, nhưng sau khi xuất hiện lại tuôn ra cuồn cuộn không dứt giống như con suối, rốt cuộc khó mà kiềm chế.
Vì thế, đại bộ phận tinh lực của Nhất Hào đều chú ý tới vị ma pháp sư thiện dùng ảo thuật hệ này. Nó chú ý tới nhất cử nhất động của ma pháp sư này, ghi chép lại tất cả ma pháp ảo thuật người này thi triển ra, đồng thời tiến hành phân tích, sửa chữa và thực nghiệm sử dụng.
Quả nhiên, ma pháp sư ảo thuật hệ kia quả thật là hạng người có chân tài thực học, đối với sự vận dụng của ảo thuật đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, rất nhiều thủ đoạn không tưởng được ở trong tay hắn lại phóng ra giống như tiên nữ tán hoa. Nếu không có chức năng ghi chép siêu cường của Nhất Hào, căn bản là không thể ghi chép được toàn bộ những thủ đoạn thần kỳ này.
Đương nhiên, chỉ là ghi chép vẫn không tính gì, chủ yếu chính là phân tích và mượn dùng.
Trong cơ sở dữ liệu của Nhất Hào lúc này đã có rất nhiều tri thức về ma pháp.
Những tri thức này đều học được từ mấy người ma pháp sư Maren, đại tát mãn Dida, ma đạo sĩ Tiffany, Linnuo, cốt long, ngoài ra còn có một số thứ lộn xộn sửa sang lại từ trên ma pháp lục thư.
Đối với một nhân loại mà nói, hệ thống tri thức khổng lồ như vậy nếu muốn thông hiểu không có thời gian trăm năm gian khổ tìm hiểu, căn bản là không có khả năng.
Nhưng Nhất Hào không giống vậy, năng lực tính toán của nó đã đạt tới mức độ nhân loại không thể tưởng tượng. Cho nên ở trong cơ sở dữ liệu của nó đã sáng tạo ra một hệ thống ma pháp hoàn toàn độc lập.
Lúc này, chỉ cần ghi chép lại hiệu quả của ma pháp ảo thuật và tình huống năng lượng dao động trong không gian, là có thể dần dần phân tích ra đại khái tình huống của kỹ năng ma pháp mà đối phương sử dụng.
Có lẽ tuyến đồ này cũng sẽ không hoàn mỹ mười phần, nhưng sau khi trải qua tính toán và cải tiến cũng sẽ đạt được trên chín phần.
Cho nên, khi Tiếu Ân bắt đầu thi triển ma pháp "trộm" từ trên người ma pháp sư ảo thuật này, lập tức triệt để đánh tan dũng khí của người này.
Hai người này nếu đồng tâm hiệp lực giao chiến với Tiếu Ân, chỉ bằng thực lực của bọn họ tuyệt đối có thể phóng tay đánh một trận với Tiếu Ân. Nhưng vấn đề là dũng khí của hai người này đã suy, ở trong suy nghĩ của bọn họ, Tiếu Ân đã không phải là một ma pháp sư, mà là một quái thú đội lốt người.
Quả thật, loại năng lực chất chồng rất nhanh này, loại phương pháp học tập khủng bố này, làm sao có thể xuất hiện trên người của một nhân loại đây?
Một khi có ý nghĩ như vậy, hai ma đạo sĩ kia không trốn mới gọi là kỳ quái.
Tiếu Ân tự nhiên là lười truy kích, toàn bộ tinh thần của hắn đã đắm chìm vào trong trận chiến vừa rồi, đặc biệt đối với năng lực của vị ảo thuật sư kia càng có cảm xúc thật lớn.
Sau khi tách rời Tiếu Ân, Nhất Hào lập tức tiến vào trong tính toán càng điên cuồng hơn.
Trước mắt, Tiếu Ân vẫn không thể chống đỡ nổi loại trình độ tính toán này, đây có lẽ chính là khác biệt lớn nhất giữa nhân loại và máy móc. Cho dù là đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ cũng không có khả năng nắm giữ tốc độ tính toán đáng sợ như vậy.
Tiếu Ân nhắm hai mắt lại, cứ như vậy ngồi trên mặt đất, hắn dường như đã quên hết tất cả.
Thật lâu sau, hắn mở ra hai mắt, nhưng lúc này ở trong hai mắt hắn lại một lần nữa lộ ra ánh mắt không tình cảm.
Bởi vì hắn và Nhất Hào một lần nữa hợp thể.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, không gian trước người hắn bắt đầu vặn vẹo rất nhỏ, đây là ảo thuật, nhưng cũng không chỉ có ảo thuật, mà là một loại kết quả của sự kết hợp giữa lực lượng của không gian hệ và ảo thuật.
Có thể dung hợp hai loại song hệ ma pháp hoàn toàn khác biệt không có điểm gì chung, đây gần như đã vượt qua cực hạn có thể làm được của hắn lúc này.
Nếu đám người Yidikalun nhìn thấy cảnh tượng này, như vậy cảm giác đầu tiên khẳng định chính là bọn họ đã hoa mắt.
Theo năng lượng dao động xung quanh dần dần tăng lớn, không gian trước mắt Tiếu Ân nổi lên biến hóa kỳ diệu.
Một cảnh tượng cực kỳ quen thuộc xuất hiện ở trước mặt hắn. Phạm vi của loại cảnh tượng này đang mở rộng tràn đầy, nó không ngừng dung nạp không gian xung quanh tiến vào, hơn nữa còn thay đổi hoàn cảnh xung quanh, thậm chí ngay cả năng lượng dao động cũng có biến hóa vi diệu.
Khi cỗ năng lượng này khuếch tán tới hai mươi thước xung quanh Tiếu Ân rốt cuộc ngừng lại, bởi vì sau khi tới khoảng cách này, hắn đã có một loại cảm giác cố hết sức.
Tiếu Ân nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong ánh mắt không tình cảm giống như máy móc của hắn không ngờ lại lộ ra một loại hưng phấn khó có thể kiềm chế.
Hắn đã thành công, hoặc có thể nói là Nhất Hào đã thành công.
Sau khi mượn năng lượng của ảo thuật và không gian hệ, hắn miễn cưỡng chuyển cảnh tượng của Nhất Hào không gian tới trong thế giới thực tại.
Cảnh tượng này có thể biến hóa không ngừng theo sự điều chỉnh của Nhất Hào. Đương nhiên, đây cũng không phải là biến hóa chân chính, chỉ là lợi dụng kết quả của một loại thủ đoạn nhỏ trong ảo thuật tiến hành điều chỉnh mà thôi.
Nhưng cho dù là như thế đối với Tiếu Ân mà nói cũng là một bước tiến lớn, đặc biệt là năng lực của Nhất Hào đã có xu thế dần dần tiến vào trong thế giới thực tại.
Nếu có một ngày có thể di chuyển Nhất Hào không gian tới trong thế giới thực tại một cách hoàn mỹ, như vậy Tiếu Ân đã có thể chân chính vô địch trong mảnh đại lục này rồi.
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động cảnh sắc trước mắt lại thay đổi một lần nữa, trong nháy mắt quỷ khí âm u trên Vong Linh đảo dường như biến mất, trên đỉnh đầu xuất hiện một mặt trời nhân tạo đang tản ra ánh sáng ấm áp khiến hắn rên rỉ một tiếng thoải mái giống như tắm nắng.
Mặc dù trong lòng Tiếu Ân biết, hết thảy những điều này đều là ảo thuật, nhưng hết thảy ở trong khu vực này đều thay đổi theo ý của mình đã đủ để cho hắn cảm thấy thỏa mãn.
Tiếu Ân nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng khẽ động, tinh thần lực của hắn nhanh chóng khuếch tán, trong nháy mắt năng lượng kỳ dị tận lực khuếch tán ra xung quanh.
Hắn muốn thử một chút, cực hạn của mình có thể khống chế không gian ảo thuật trong phạm vi bao nhiêu.
Ba mươi thước, bốn mươi thước, năm mươi thước. Đột nhiên, trong lòng của Tiếu Ân căng thẳng, hắn không ngờ đã phát hiện, ở địa phương năm mươi thước có một cỗ khí tức cường đại. Lực lượng khổng lồ ẩn chứa trong cỗ khí tức này hiện tại hắn không thể với tới.
Mà càng khiến hắn kinh hãi chính là, cỗ khí tức này không ngờ ẩn dấu tốt như vậy, ngay cả hắn cũng không phát hiện chút manh mối gì.
Nếu không phải hắn tâm huyết dâng trào muốn thử điểm cực hạn của năng lượng thần kỳ khi dung hợp ảo thuật và không gian hệ, như vậy căn bản là không thể phát hiện khí tức cường đại này.
Trong lúc nhất thời, da đầu của Tiếu Ân tê dại. Hắn bất chấp cái gì thí nghiệm cực hạn, lực lượng tinh thần thu về như thủy triều. Tinh thần của hắn căng ra, toàn lực tập trung về phương hướng đã truyền tới khí tức kia.
Tiếu Ân hai mắt sáng ngời hữu thần, trong nháy mắt hắn đã điều chỉnh bản thân tới trạng thái tốt nhất. Hắn im lặng nhìn chằm chằm phương hướng kia, trong lòng đã quyết định tuyệt đối sẽ không khiêu khích trước, nếu có khả năng xoay người bỏ đi thì tuyệt đối không chạm mặt với người kia.
Nhưng rất đáng tiếc chính là, ảo tưởng này của hắn rất nhanh đã bị đánh phá
Khi hắn đang chậm rãi lui về phía sau thì không gian chỗ năm mươi thước trước mặt truyền đến một đạo dao động thần kỳ, một sinh vật thật lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Sau khi sinh vật này xuất hiện, Tiếu Ân vốn đang chuẩn bị sẵn sàng đón địch lại đột nhiên thả lỏng. Hắn cười khổ nói:
- Corey đại nhân, ngài thật sự là hăng hái, không ngờ lại tới đây dọa ta.
Lúc này, xuất hiện trước mặt hắn là một con hắc long cực lớn.
Chiều dài của hắc long này vào khoảng mười thước tương đương với Hắc Toàn Phong, lân giáp trên người sáng lên hắc quang, lóe ra hào quang khiến người ta khiếp sợ.
Chẳng qua, mặc dù bộ dạng của nó và cốt long khác nhau một trời một vực, nhưng Tiếu Ân vẫn có thể nhận ra thân phận của đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cũng không phải ánh mắt của Tiếu Ân tinh tường, mà bởi vì hai bên đã kí kết khế ước trao đổi linh hồn, cho nên bất kể diện mạo của bọn họ thay đổi như thế nào đều không thể giấu diếm được đối phương.
Hắc long cũng không hưởng ứng lời nói của Tiếu Ân, nó chỉ yên lặng nhìn Tiếu Ân. Thật lâu sau, thân thể của hắc long khẽ nhúc nhích, dường như sau khi hắc quang lóe ra liền biến thành một nam tử trung niên khuôn mặt anh tuấn oai phong, dáng người thẳng tắp.
Trong lòng Tiếu Ân so sánh một chút sự biến hóa của hắn với Yidikalun. Không thể không nói, Hoàng Kim Thương Ưng mặc dù cũng có thể biến thành nhân loại, nhưng so sánh với trình độ cử trọng nhược khinh (xử lý việc khó một cách dễ dàng) này của Hắc Long Vương thì kém rất xa, giống như kiến gặp voi.
Hắc Long Vương hướng về phía Tiếu Ân gật đầu một cái, đột nhiên nói:
- Ngươi là Tiếu Ân sao? Ừ, ngươi là Tiếu Ân.
Hắn dừng một chút, dường như không thể nhẫn nại nổi lại bồi thêm một câu:
- Ngươi thực sự là Tiếu Ân sao?
Tiếu Ân chỉ cảm thấy đầu lớn như cái đấu, Hắc Long Vương này rốt cuộc đang làm cái gì quỷ đây?
Vị đại nhân đã có thể so với thần linh này chẳng lẽ ngay cả mình có phải là Tiếu Ân hay không mà hắn cũng không thể xác định sao? Mặc dù thân thể của người này quả thật có khác biệt rất lớn với lần đầu tiên gặp mặt, ít nhất toàn thân đã không còn cái xương nào lộ ra ngoài.
- Corey đại nhân, ta là Tiếu Ân, ngài có khỏe không?
Tiếu Ân quan tâm hỏi.
Ánh mắt của Hắc Long Vương cực kỳ quái dị, hắn yên lặng nhìn Tiếu Ân, rốt cuộc thở dài nói:
- Ta đã sớm biết ngươi không phải người bình thường, nhưng đây cũng quá sức tưởng tượng rồi.
Tiếu Ân không hiểu suy nghĩ của trung niên nam tử trước mặt này, hắn không biết vì sao Hắc Long Vương lại nói những lời như vậy.
Đương nhiên, bởi vì nguyên do Long tộc đã biến mất từ rất lâu trên đại lục, cho nên Tiếu Ân và Nhất Hào cũng không biết rằng, vương giả của Long tộc chỉ khi gặp nhân loại được hắn cho rằng đủ cường đại, đủ để sánh vai cùng hắn, khi đó hắn mới có thể sử dụng biến hình thuật biến thành bộ dáng của nhân loại.
Đây là một loại phương thức của Long tộc dùng để biểu đạt sự tôn kính, một loại kính ý đối với cường giả sánh vai với mình.
Trong khoảnh khắc khi Corey chủ động biến thành hình người, ở trong lòng vị Hắc Long Vương này cũng đã thừa nhận địa vị hiện nay của Tiếu Ân. Đây là một cường giả có địa vị ngang hàng với hắn, mà không còn là tên đại ma pháp sư vừa mới rời khỏi sân chơi của thần kia.
Nói thật, nếu Tiếu Ân chỉ là một vị ma đạo sĩ bình thường, như vậy Hắc Long Vương tuyệt đối sẽ không tôn kính hắn như thế.
Nhưng ở trên người Tiếu Ân đã phát sinh quá nhiều chuyện bất ngờ, đã nhiều tới mức ngay cả người mạnh nhất của bộ tộc hắc long từ trước nay cũng không dám có chút khinh thường.
Lúc này Tiếu Ân cũng không biết được, hắn xấu hổ cười tự giễu, nói:
- Long Vương đại nhân, tu vi của ngài đã khôi phục rồi sao?
Corey lắc lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không có khả năng khôi phục, ta bị thương nặng như vậy, hiện giờ chỉ mới miễn cưỡng khôi phục tới trình độ có được thân thể, về phần lực lượng của bản thân muốn khôi phục đến trạng thái đỉnh, hắc hắc... nếu không có xấp xỉ ngàn năm thì đừng có nghĩ đến.
Dứt lời hắn vung tay lên giống như muốn vứt bỏ hoàn toàn vấn đề phiền lòng đó, sau đó nói:
- Tiếu Ân, năng lực vừa rồi ngươi thi triển ra là học được từ đâu?
Tiếu Ân lặng lẽ lắc đầu, nói:
- Vừa rồi ta đã xảy ra xung đột với một hắc quỷ pháp sư ảo thuật hệ. Ma pháp ảo thuật của hắn để lại cho ta ấn tượng sâu sắc, cho nên ta thử dung hợp một chút với không gian hệ, liền tạo thành loại tình huống vừa rồi.
- À, thì ra là ngươi tự mình lĩnh ngộ ra.
Corey ngỡ ngàng nói:
- Cũng không phải công lao của đạo cụ kết giới nào đó.
Tiếu Ân đột nhiên bật cười, nói:
- Đương nhiên là không rồi, đạo cụ kết giới làm sao có thể dễ dàng thu được.
Sau khi nói xong, trong lòng Tiếu Ân khẽ động, vẻ tươi cười trên mặt hắn nhanh chóng thu liễm, ngay cả thanh âm cũng có chút lắp bắp:
- Corey đại nhân, ngài vừa mới nói cái gì? Kết giới?
Hắc Long Vương lặng lẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Tiếu Ân hoàn toàn không biểu hiện điều gì, trong lòng hắn thầm nhủ: hóa ra người này còn không biết vừa rồi hắn thi triển ra cái gì.
- Đúng vậy, vừa rồi người thi triển chính là kết giới, tuy nhiên đây chỉ là hình thức ban đầu của một kết giới mà thôi.
Cổ họng Tiếu Ân có chút chấn động, hắn chỉ cảm thấy tim đập như trống trận, quả thực khó có thể tin.
Làm ma đạo sĩ, hắn đương nhiên biết kết giới đại biểu cho cái gì. Nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, chính mình không ngờ nhanh như vậy đã phóng ra kết giới.
Mặc dù ở trên người hắn có Sát Lục kết giới và Hoàng Kim kết giới, nhưng hai loại này cũng không phải kỹ năng chân chính thuộc về hắn. Chẳng qua chỉ khiến hắn có thể vận dụng một chút trong thời gian ngắn mà thôi.
Loại lực lượng này chỉ có thể mượn dùng mà không thuộc về Tiếu Ân, hơn nữa lực lượng của Sát Lục Thiên Mạc cực kỳ cường đại trong vô tình có hiệu quả ảnh hưởng tâm tính con người.
Sát Lục kết giới so sánh với loại năng lượng hỗn hợp mà Tiếu Ân vừa phóng thích quả thật là khác nhau một trời một vực, không đáng một xu. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, thì ngay cả bản thân Tiếu Ân cũng không liên tưởng đến phương diện kết giới này.
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của Tiếu Ân, Corey thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi vừa mới tấn thăng đến cảnh giới ma đạo sĩ, nhưng đã nắm trong tay năng lực khó có thể tưởng tượng đối với kỹ năng chất chồng. Đánh một trận với một ma đạo sĩ ảo thuật hệ lại học được cách vận dụng ảo thuật và không gian, nắm giữ một kết giới thuộc về chính mình.
Hắn lắc lắc đầu, nói giống như đang tự hỏi chính mình:
- Ngươi rốt cuộc là làm sao làm được?
Da mặt Tiếu Ân hơi co giật một chút, hắn cười xấu hổ, thực ra có thể làm được hai điều này hoàn toàn là kết quả của hắn và Nhất Hào sau khi hợp thể, về phần vì sao làm được thì ngay cả bản thân hắn cũng có chút không rõ.
Hắc Long Vương cảm khái một lúc lâu, rốt cuộc nói:
- Tiếu Ân, mặc dù ngươi đã nắm giữ lực lượng của một loại kết giới, nhưng loại lực lượng này quá mức mỏng manh, còn xa mới có thể đạt tới mức độ của kết giới chân chính. Cho nên ngươi cần tiến hành thử nghiệm trong thời gian dài tìm được phương hướng thích hợp nhất với ngươi.
Tiếu Ân lập tức thay đổi một vẻ mặt nghiêm túc, khiêm tốn thụ giáo nói:
- Vâng, ta hiểu được.
Một lát sau, Tiếu Ân nháy hai con mắt, hỏi:
- Long Vương đại nhân, khi ta phóng thích kết giới này cảm giác dường như không hoàn toàn giống với khi sử dụng Sát Lục Thiên Mạc.
Hắc Long Vương cười ha hả, nói:
- Đạo cụ Sát Lục Thiên Mạc kia của ngươi đã là một đạo cụ rất hoàn chỉnh, năng lượng sát lục trong đó quả thật không phải là nhỏ, tự nhiên kết giới chưa hoàn toàn thành hình này của ngươi trước mắt không thể bằng được. Tuy nhiên ta khuyên ngươi vẫn nên ít dùng Sát Lục Thiên Mạc một chút, đây dù sao cũng là ngoại vật, trước khi ngươi tấn thăng ma đạo sĩ, nó còn có thể giúp ngươi cảm ngộ một chút sự tồn tại của kết giới, nhưng khi ngươi muốn sáng tạo kết giới thích hợp với mình thì loại đạo cụ này sẽ có ảnh hưởng tiêu cực đối với ngươi.
Sắc mặt của Tiếu Ân thay đổi mấy lần. Hắn cung kính cảm ơn, có thể thu được chỉ điểm của Hắc Long Vương đối với bất kì người nào đều là cơ hội khó gặp.
- Long Vương đại nhân, ta từng gặp qua một loại ma thú thất cấp tên là Đồng Lăng Ma Hổ, nó có thiên phú về một loại kết giới không gian hệ, ở trong kết giới này có năng lực ẩn nấp, thay đổi phương vị, đánh lừa thính giác, ngài cho rằng…
Hắc Long Vương vung tay lên cắt ngang lời nói của Tiếu Ân, nói:
- Không nên đi nghiên cứu thứ rác rưởi này, đây là kết giới không có tiền đồ. Chỉ cần ngươi chuyên tâm nghiên cứu trên kết giới của chính mình, khẳng định có thể tìm được kết giới có uy năng cường đại hơn xa so với thứ này.
Dừng một chút, Hắc Long Vương dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn Tiếu Ân, nói:
- Đồng Lăng Ma Hổ là ma thú cho nên khi ở thất cấp đã có được thiên phú kết giới, nhưng ngươi là nhân loại, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ma đạo sĩ vừa mới tấn thăng thất cấp cũng bắt đầu sáng tạo kết giới thuộc về hắn.
Sau khi nghe được câu nói tràn đầy cảm khái này Tiếu Ân thật có chút dở khóc dở cười.
Thật không biết lão long vương này đang khích lệ hắn hay là châm chọc hắn.
Lắc lắc đầu, Tiếu Ân lại lần nữa hỏi một chút về phương diện liên quan tới kết giới, mà lão long vương này lại là kẻ biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết. Tri thức uyên bác phong phú của lão khiến Tiếu Ân thu được ích lợi lớn.
Đương nhiên, có thể tiêu hóa hoàn toàn những thứ này cũng không phải chỉ có một mình Tiếu Ân, còn có Nhất Hào hợp thể với hắn.
Sau khi trải qua cuộc nói chuyện này, số liệu trong cơ sở dữ liệu của Nhất Hào đã có tiến bộ vượt bậc, một lần nữa củng cố lại nền móng vững chắc của sự phát triển trong tương lai.
Thật lâu sau, Tiếu Ân ngừng suy nghĩ về vấn đề này. Mặc dù hắn hận không thể lấy ra toàn bộ tri thức trong đầu lão long vương, nhưng hắn cũng hiểu được điều này trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng.
Tiếu Ân thở phào một cái, quan tâm hỏi:
- Sau khi ngài rời khỏi sân chơi của thần thì vẫn luôn ở đây sao?
Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, khoảng cách giữa hai bên vô tình trung đã kéo gần lại rất nhiều. Đây là kết quả sự cố gắng xích lại gần nhau hơn nữa của hai bên, bằng không Hắc Long Vương chỉ cần bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng thì Tiếu Ân bất kể như thế nào cũng không có mặt mũi đi tới lấy lòng.
Hắc Long Vương cười đắc ý, nói:
- Đúng vậy, không nghĩ tới ở trên tinh cầu này lại còn có một địa phương tốt như vậy, ta đã ăn một ít vong linh thể vừa mắt mới khôi phục thân thể.
Trong lòng Tiếu Ân cực kỳ tán thưởng đối với thực lực của Hắc Long Vương. Mặc dù Tiếu Ân cũng có một chút năng lượng hoàng kim, nhưng loại năng lượng Tiếu Ân nắm giữ chỉ có thể sử dụng để khắc chế năng lượng vong linh lại không thể chuyển hóa năng lượng vong linh thành năng lượng của bản thân.
Hắc Long Vương có thể làm được điều này quả thực vượt xa người thường có thể với tới. Tiếu Ân nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi:
- Ngài săn bắt bao nhiêu sinh vật vong linh?
- Không nhiều lắm, cấp thấp nhìn không vừa mắt, cao cấp thì xấp xỉ những hắc quỷ pháp sư này.
Sắc mặt Tiếu Ân đột nhiên biến đổi, hắn hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Hắc Long Vương tràn đầy kính ngưỡng (kính trọng ngưỡng mộ).
Lúc này đây hắc quỷ pháp sư đi tới Vong Linh đảo rất nhiều người, tuyệt đối không chỉ là lực lượng của một quốc gia. Dưới mị lực của thần tượng cổ động, khẳng định là hành động trên đại quy mô, thế nhưng nhiều người săn bắt sinh vật vong linh cao cấp như vậy lại chỉ tương đương với một mình Hắc Long Vương...
Những lời này nếu như truyền ra ngoài khẳng định sẽ khiến cho những hắc quỷ pháp sư này xấu hổ muốn chết.
- Được rồi, ngài thật là lợi hại.
Tiếu Ân tự đáy lòng than một tiếng, sau đó hỏi:
- Ngài để ta tới Vong Linh đảo rốt cuộc là đã nhìn trúng bảo bối gì đây?
Trong mắt Hắc Long Vương lập tức lộ ra một tia tinh quang phức tạp, lão chậm rãi nói:
- Tiếu Ân, thực ra ở trên Vong Linh đảo này từng có khí tức của một vị vong linh đế vương.
Tiếu Ân gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Ta biết, nghe nói một trăm năm mươi năm trước, vị vong linh đế vương này đã rời khỏi Vong Linh đảo, hơn nữa đã rời khỏi tinh cầu cùng với một vị ngàn năm truyền kỳ trên đại lục.
Hắc Long Vương kinh ngạc liếc mắt nhìn Tiếu Ân, hỏi:
- Ngươi làm sao biết được?
- Lịch sử.
Tiếu Ân rốt cuộc cũng có cơ hội tỏ chút hiểu biết ở trước mặt Hắc Long Vương, hắn cười nói:
- Một trưởng bối trên đại lục của ta từng tham dự đoạn lịch sử này, đương nhiên là biết được.
Hắc Long Vương lúc này mới hiểu rõ, lão trầm ngâm một chút, hỏi:
- Ngươi có biết sinh mệnh đã đạt tới vong linh đế vương kia khi còn sống là thuộc chủng tộc nào không?
- Không biết.
Tiếu Ân sảng khoái nói:
- Bọn họ dường như đối với việc này có chút kiêng kị nên cũng không có ý tứ nói ra.
Hắc Long Vương cười lạnh lùng, nói:
- Đây có cái gì cần giấu diếm chứ, không phải chỉ là một con ngân long sau khi chết biến thành vong linh thôi sao.
Ánh mắt của Tiếu Ân lập tức sáng ngời, kinh hô:
- Vong linh long?
- Đúng vậy.
- Cũng là cốt long giống như ngài sao?
Tiếu Ân trong lòng chấn động không khỏi thốt ra.
Tuy nhiên hắn vừa nói xong câu này trong lòng lập tức hối hận, quả nhiên, sắc mặt của Hắc Long Vương đã trở nên cực kỳ khó coi. Tiếu Ân vội vàng không ngừng xin lỗi, cũng may Hắc Long Vương biết hắn vô tình thốt ra rốt cuộc bỏ qua ý niệm trả đũa trong đầu.
- Mặc dù thân thể của ta bị thương nghiêm trọng nhưng ta cũng chưa có chết, cho nên cũng không phải bộ tộc vong linh.
Hắc Long Vương Corey đại nhân hung tợn nhìn chằm chằm Tiếu Ân, nói:
- Mà con ngân long kia sau khi trở thành vong linh đã mất đi trí nhớ của Long tộc, chân chính trở thành vong linh, ngươi đã rõ chưa?
Tiếu Ân vội vàng gật đầu giống như gà con mổ gạo, dưới tình huống như vậy bất kể hắn có hiểu hay không đều chỉ có một lựa chọn.
Về phần nguyên nhân vì sao Hắc Long Vương dưới tình huống đã biến thành một bộ xương lại cứng rắn nói là chưa chết, vậy càng không thể hỏi đến.
Hắc Long Vương dường như có chút không kiên nhẫn, lão nói nhanh:
- Ở trên Vong Linh đảo này, ta đã phát hiện một thứ tốt, thứ này đối với ta không có tác dụng gì lớn, nhưng lại có trợ giúp rất lớn đối với ngươi.
Tiếu Ân vội vàng nói cảm ơn, nghiêm mặt nói:
- Long Vương đại nhân, rốt cuộc là vật gì vậy?
- Long hạch.
- Long… hạch?
Trong mắt Tiếu Ân lập tức bắn ra một đạo tinh quang, giá trị của vật này hắn vô cùng rõ ràng. Bởi vì Linnuo đã lải nhải bên tai hắn vô số lần, khen tác dụng của long hạch lên tận mây xanh.
- Ngài xác định nơi này có long hạch sao?
- Đương nhiên, con ngân long kia nếu đã chân chính trở thành bộ tộc vong linh tự nhiên là không cần long hạch. Tuy nhiên khiến người ta khó hiểu chính là địa phương bọn họ để long hạch phòng thủ rất nghiêm ngặt, ngay cả ta đi ba lần đều không chiếm được chút tiện nghi.
Hắc Long Vương bất đắc dĩ nói.
Miệng của Tiếu Ân có chút mở lớn. Trên mặt hắn lộ vẻ cười khổ nồng đậm, hỏi:
- Chỗ để long hạch kia có phải là tế đàn trên Vong Linh đảo không?
- Đúng vậy, chính là địa phương đáng chết đó, không ngờ trước sau đều có tám vong linh quân vương trấn giữ. Hừ, hiện tại tuy rằng không thể đột phá phòng thủ của bọn họ, chẳng qua cho ta thêm thời gian hai mươi… không, mười năm, ta nhất định có thể nghiền nát toàn bộ mấy thứ rác rởi này thành bột phấn.
Tiếu Ân trong lòng không ngừng cười khổ, tám vị quân vương chính là tương đương với tám vị ma đạo sĩ. Nhưng ở trong miệng của Corey không ngờ biến thành mấy thứ rác rởi, nếu không phải biết lai lịch của hắn, như vậy khẳng định sẽ coi hắn như một ngươi điên.
Tiếu Ân do dự một lát, rốt cuộc nói:
- Long Vương đại nhân, ngài muốn lấy viên long hạch kia là định cho ta sao?
- Đúng vậy.
Hắc Long Vương thản nhiên nói:
- Ngươi là người ta nhìn hợp mắt, lại trao đổi ký ước linh hồn với ta, đương nhiên muốn chuẩn bị cho ngươi một ít thứ tốt thôi mà.
Khóe mắt của Tiếu Ân khẽ giật giật, mặc dù Hắc Long Vương nói bình thản, nhưng trong lòng Tiếu Ân cũng có chút cảm động.
Long hạch này cũng không phải là rau cải trắng ven đường, sau khi Long tộc rời khỏi tinh cầu này, gần như có thể nói nó đã là bảo vật độc nhất vô nhị (có một không hai).
Hơn nữa tế đàn có tám vị vong linh quân vương trấn giữ, cho dù là ở trên Vong Linh đảo không thể nghi ngờ cũng là địa phương nguy hiểm nhất. Nhưng Hắc Long Vương lại liên tiếp xông ba lần, mục đích chính là vì lấy long hạch tặng cho mình...
Không hiểu sao trong lòng Tiếu Ân lại một lần nữa trở nên ấm áp dào dạt.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, khóe miệng lộ vẻ tươi cười ấm áp, nói:
- Long Vương đại nhân, đa tạ ý tốt của ngài, tuy nhiên ta có một thỉnh cầu, vẫn xin ngài đáp ứng.
- Ngươi nói đi.
Hắc Long Vương vẻ mặt không quan trọng nói.
- Tế đàn này là địa phương mà một vị trưởng bối của ta bảo vệ, cho nên ta muốn xin ngài giơ cao đánh khẽ không đi tới nơi đó nữa.
Hắc Long Vương rõ ràng sửng sốt, hắn cũng thật không ngờ Tiếu Ân lại đề xuất yêu cầu này. Tuy nhiên hắn cũng không phải người bình thường, chẳng qua là thoáng chần chừ một chút liền hào phóng đáp ứng.
Tuy nhiên hắn lại hỏi với vẻ mặt tò mò:
- Tế đàn này rốt cuộc có tác dụng gì, không ngờ lại cần long hạch duy trì.
Tiếu Ân kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ ngài cũng không nhìn ra sao?
Hắc Long Vương tức giận nói:
- Ta ngay cả tới gần cũng không làm được thì làm sao có thể nhìn ra manh mối gì chứ.
Tiếu Ân nghe được sự hậm hực trong giọng nói của lão, hắn lập tức hiểu ra, thực ra Hắc Long Vương cũng không phải nhất định phải lấy được long hạch, chẳng qua là hắn tức giận không thể thắng được tám vị vong linh quân vương mà thôi.
Tiếu Ân âm thầm cười khổ một tiếng, cách nghĩ của sinh vật trí tuệ quả nhiên có liên quan tới thân phận và địa vị của bọn họ.
Nếu là Tiếu Ân, chỉ sợ còn đang cảm thấy may mắn vì có thể trốn thoát sự cản đường đuổi giết của tám vị vong linh quân vương. Nhưng Hắc Long Vương lại cảm thấy không thể chịu nổi và căm phẫn.
Sự chênh lệch trong đó thực sự là quá lớn.
Mặc dù Tiếu Ân cũng không có nhiều tình cảm với những sinh vật trên Vong Linh đảo, nhưng hắn lại biết, Dida đại tát mãn vô cùng coi trọng nơi này. Từ trong miệng của Yidikalun, hắn thậm chí còn nghe ra, nếu cần thiết thì Dida đại tát mãn sẽ tự thân tới đây trợ trận.
Cho nên có thể giúp những vong linh này một phen, Tiếu Ân cũng tuyệt đối không keo kiệt.
- Long Vương đại nhân, hệ thống phòng ngự trên Vong Linh đảo dường như bị phá hỏng thật lớn, nguyên nhân là do ngài sao.
Trong lòng Tiếu Ân đã quyết định chủ ý liền cung kính hỏi.
- Đúng vậy, là ta làm.
Hắc Long Vương không chút che dấu nói:
- Người bố trí hệ thống phòng ngự này cũng có một chút bản lĩnh. Chẳng qua tri thức của bọn họ so với ta chính là kém quá xa, ta chỉ tiện tay thay đổi một chút phương vị của mấy cái phòng ngự trung tâm liền làm cho hệ thống phòng ngự này biến thành sơ hở chồng chất.
Tiếu Ân nghe được mồ hồ lạnh chảy ròng ròng trên trán. Mặc dù Hắc Long Vương nói đơn giản, nhưng Tiếu Ân lại biết, muốn cử trọng nhược khinh làm được việc này cần hệ thống tri thức khổng lồ cỡ nào, đoán chừng ngoại trừ Hắc Long Vương biến thái thì ở trên tinh cầu này cũng sẽ không có ai có thể dễ dàng làm được điều này.
Tiếu Ân ho nhẹ một tiếng, hắn suy nghĩ một chút rốt cuộc quyết định đi thẳng vào vấn đề bàn bạc chuyện này với lão.
- Long Vương đại nhân, tại sao ngài phải phá hỏng lực lượng phòng ngự trên Vong Linh đảo chứ?
Tiếu Ân ngừng một lát thật cẩn thận hỏi:
- Chẳng lẽ có liên quan tới những hắc quỷ pháp sư này?
Hắc Long Vương vẻ mặt u sầu, nói:
- Sau khi ta đi tới nơi này, những hắc quỷ pháp sư kia liền thử tới trên đảo thu thập sinh vật vong linh cao cấp. Vốn chuyện này không có quan hệ gì với ta, nhưng những vong linh quân vương này lại dám ngăn cản ta thu hoạch long hạch, đương nhiên phải cho bọn chúng một ít giáo huấn rồi.
Trên mặt Tiếu Ân lộ ra một tia cười khổ, đến lúc này hắn đã không còn gì để nói.
Trước khi hắn hỏi thực ra đã giả thiết rất nhiều khả năng, nhưng làm sao cũng không đoán được nguyên nhân thực sự lại như vậy.
Xem ra Hắc Long Vương mặc dù đã sống vô số năm nhưng lòng dạ của lão lại chẳng hề rộng rãi.
Tiếu Ân lắc đầu thành thành thật thật nói:
- Long Vương đại nhân, ta muốn khôi phục lại hệ thống phòng ngự toàn đảo, ngài có biện pháp không?
- Đương nhiên.
Hắc Long Vương tức giận liếc mắt nhìn Tiếu Ân một cái, nếu là những người khác nói ra nghi vấn này, lão nhất định sẽ để người đó nhấm nháp sự phẫn nộ của Long tộc. Nhưng là Tiếu Ân sao, lão cân nhắc một chút cuối cùng quyết định, vẫn nên cấp chút thể diện cho hắn.
Tròng mắt của lão long vương xoay chuyển. Sau khi khôi phục thân thể trong ánh mắt của hắn có vẻ linh hoạt hơn rất nhiều so với trước kia.
- Tiếu Ân, ngươi đã định ban ơn cho Vong Linh đảo, như vậy ta liền trợ giúp ngươi một tay, để những vọng linh ngu ngốc này nhận một thiên đại nhân tình của ngươi cũng rất tốt.
Trong lòng Tiếu Ân lập tức chấn động mạnh, nhất là nhớ thái độ của Pohl Walde đối với hắn, trong lòng Tiếu Ân lập tức có thêm một cơn hỏa khí, nếu không phải nể mặt Dida, hắn đã sớm buông tay mà đi.
Chẳng qua nếu do hắn đến giải quyết chuyện của nơi này như vậy chắc chắn những người này sẽ phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, khi đó sắc mặt của Pohl Walde chắc hẳn sẽ vô cùng thú vị.
Lão long vương nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Ân nháy mắt trở nên hồng hào lập tức hiểu ra tâm tư của hắn.
Sau một tiếng cười dài, Hắc Long Vương nói:
- Tiếu Ân, qua một đoạn thời gian ta sẽ lại đi tế đàn một chuyến, ngươi ở chỗ này thi triển Tiêu Dung Thuật tiễn bước ta là được.
Sắc mặt của Tiếu Ân lập tức đại biến, hắn kinh hô:
- Ngài đang nói giỡn chứ, nếu Tiêu Dung Thuật thật sự thành công, như vậy ngài còn có thể ở trên tinh cầu này sao?
- Đương nhiên là không có khả năng rồi.
Hắc Long Vương cười ha hả, nói:
- Ngươi yên tâm, chỉ bằng thực lực của ta bất kể là bị truyền tống đến địa phương gì, ta đều có năng lực tự bảo vệ mình.