Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 462

Tiếu Ân vừa lòng gật đầu, đứng lên, lại lần nữa cáo từ.

Raphael tiễn Tiếu Ân khỏi lãnh địa gia tộc Phong Linh, do dự một lát, một lần nữa quay về thần điện của Dajialema. Lúc về đến hai phân thân kia đã là không thấy tung tích.

Nữ thần Ánh Trăng thầm phát lạnh nhưng cũng không dám truy vấn kết cục hai tên này, chỉ khoanh tay nói:

- Bệ hạ, Tiếu Ân các hạ đã đi rồi.

Dajialema khẽ gật đầu, nói:

- Hay cho một Tiếu Ân. Không thể tưởng được ở phía sau hắn không chỉ có có tồn tại kia, ngay cả chủ nhân của ánh sáng bệ hạ cũng ra tay tương trợ. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Raphael cúi đầu thật sâu. Chuyện của Thần vương cũng không phải thần linh bậc trung nho nhỏ như nàng có thể chen vào. Bất kể là nói cái gì đều không hay bằng không nói.

Sau khi trầm ngâm rất lâu, Dajialema đứng lên, nói:

- Ta đi gặp Elise bệ hạ, ngươi đi cùng ta.

Raphael chợt ngẩng đầu, trong mắt là một mảnh sợ hãi lẫn vui mừng.

Elise là thần vương bệ hạ duy nhất của tinh linh nhất tộc, bằng vào thân phận một thần linh bậc trung này của nàng, bình thường tuyệt đối không có khả năng gặp mặt.

Dajialema cũng không chú ý tới Raphael ngạc nhiên vui mừng, chỉ lầu bầu nói:

- Nhiều năm như vậy, trong gia tộc cũng phải tẩy rửa chút rồi...

Nghe được một câu đầy sát khí này, Raphael giật mình rùng mình, lại lần nữa cúi thấp đầu xuống!

Trong Thời Không Hồng Lưu, một vầng sáng thật lớn tách rời thời gian bên trong Thời Không Hồng Lưu với thế giới bên ngoài.

Ngoại giới một năm, Thời Không Hồng Lưu trăm năm.

Một ngày nọ, ở một thần quốc trong Thời Không Hồng Lưu đột nhiên phát ra tiếng nổ vang thật lớn. Tiếng nổ như sấm động giữa trời quang vang vọng khắp nơi trong Thời không Hồng Lưu, ngay cả ba thần quốc còn lại cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Hắc Long Vương cau mày rời khỏi thiên không Thần điện của mình. Hắn nhìn về nơi phát ra tiếng nổ, trên khuôn mặt già nua hiện lên một tia cực độ hâm mộ, tuy nhiên lập tức liền biến thành khinh thường, hừ lạnh nói:

- Chẳng qua chỉ là một thần linh bậc cao thôi có gì đặc biệt hơn người đâu chứ. Rồi sẽ có một ngày, lão tử cũng có thể làm được, nhất định phải vượt qua các ngươi.

Chỉ là ngoài miệng hắn nói kiên quyết thế chứ trong lòng không có chút nào tin tưởng.

Thời gian trước, trong Thời không Hồng Lưu đã từng xuất hiện chuyện như vậy. Đó là thanh âm vang lên khi Cự Ma Thần phá quan mà ra, thành tựu thần linh bậc cao.

Không thể tưởng được ngắn ngủn mầy tháng, tiếng nổ này lại một lần nữa kinh động hắn, hơn nữa hắn lập tức đoán ra, đây chắc chắn là Day Ville tiến giai thành công.

Do dự một chút, hắn khe khẽ thở dài quay vào trong thiên không thần điện, nháy mắt ra dấu cho hình chiếu, sau đó một mình bế quan.

Hình chiếu của Hắc Long Vương cũng khẽ lắc đầu. Tuy rằng hắn đã vượt qua Day Ville và Cự Ma Thần về tốc độ thăng tiến nhưng hiện giờ xem ra, nguyện vọng kia của hắn chỉ sợ là rất khó thực hiện được.

Hình chiếu lắc lư vài cái, liền hóa thành một luồng khí đen biến mất, dùng tốc độ cực nhanh đi tới thần quốc của Day Ville.

Khi hình chiếu đi tới thần quốc của Day Ville liền nhìn thấy bản thể của Tiếu Ân và Cự Ma Thần đã sớm tới rồi.

Hắc Long Vương cười tủm tỉm vấn an mọi người. Giờ phút này Hắc Long Vương mặc dù có Tiếu Ân trợ giúp vô số tài nguyên và đã hấp thu mười mảnh vỡ thần cách, nhưng chung quy lại vẫn chưa đột phá đến thần linh bậc thấp.

Bằng vào thân phận thần linh yếu nhược đối mặt ba vị thần linh bậc cao, tuy rằng trong đó có hai người là vừa mới tiến giai, nhưng địa vị bọn họ vẫn chênh lệch như trời và đất.

Tuy nhiên, điều khiến Hắc Long Vương cảm thấy vui mừng chính là thấy Tiếu Ân trên mặt đất và hai thần linh khác tiếp đón hắn bằng vẻ mặt ôn hòa, cũng không có chút suy nghĩ và hành động gì là cậy thế khinh người.

Hào quang màu đen chợt lóe lên trước mặt mọi người rồi lập tức ngưng tụ thành hình chiếu của Hắc Long Vương. Hắn khom người chào Day Ville, nói:

- Tôn kính Day Ville các hạ. Chúc mừng ngài thành công thăng tiến thần linh bậc cao. Đây là lễ vật ta đã chuẩn bị cho ngài. Hy vọng ngài không từ chối.

Dứt lời, một đạo hào quang bừng lên từ trên người Hắc Long Vương, đảo qua chúng thần một vòng rồi hạ xuống trước mặt Day Ville.

Đây là một tòa tháp ánh sáng nho nhỏ, nhưng vật liệu tạo thành tháp ánh sáng là vô số thần lực kết tinh. Chúng thần ở đây đều là nhân vật lợi hại có hạng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra số thần lực kết tinh ẩn chứa bên trong tháp ánh sáng ít nhất là vượt qua con số mười vạn. Hơn nữa. thần lực kết tinh trong đó đều ẩn hiện khí tức đậm đặc của Hắc Long Vương, rõ ràng là hắn thu thập từng hạt thần lực một từ những tín đồ của chính mình, và khổ công ngưng tụ thần lực thành tháp ánh sáng này.

Day Ville cũng thi lễ, nói:

- Corey các hạ, đa tạ lễ vật của ngài.

Giá trị sử dụng của lễ vật này có lẽ cũng không phải quá lớn, nhưng có thể cảm nhận được tâm tư mà Hắc Long Vương đã hao phí tự nhiên là làm cho người ta cao hứng vô cùng.

Hắc Long Vương cười ha hả liên tục xua tay. Tuy rằng hắn đối với Day Ville và Cự Ma Thần cũng không có nhiều hảo cảm, nhưng hắn cũng hiểu được, muốn sống tốt ở trong này, trừ chuyện giữ quan hệ với Tiếu Ân, còn phải chung sống thật tốt với hai vị thần linh này. Ít nhất, không thể làm cho bọn họ oán hận.

Tiếu Ân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong lòng cười thầm. Tuy nhiên vẫn không nói sự thật mọi chuyện cho Hắc Long Vương nghe. Dù sao, loại chuyện này nói ra thật sự là nghe rất rợn người.

- Lão Hắc, Day Ville và Cự Ma Thần đều đã thăng tiến thần linh bậc cao, ngươi cũng phải cố lên.

Tiếu Ân cười ha hả nói.

Sắc mặt Hắc Long Vương lập tức trở nên ảm đạm, và hình chỉếu của hắn cũng tương tự.

- Ôi, ta cũng cố hết sức rồi đó chứ, tuy nhiên ngươi cũng không nên ôm hi vọng quá lớn.

Hắc Long Vương nói đầy bất đắc dĩ.

Quả thật, lúc bọn họ vừa mới gặp nhau. Hắc Long Vương tuy rằng vừa mới châm thần hỏa, thăng tiến thành thần, nhưng bọn Tiếu Ân dù sao cũng không phải chỉ có cảnh giới thần linh bậc trung thôi sao? Nhưng ở bên trong Thời không Hồng Lưu mấy trăm năm, hắn tuy rằng đạt tới cảnh giới thần linh yếu nhược đỉnh cao, nhưng ba người Tiếu Ân đều đã đột phá trở thành thần linh bậc cao. Mà trong đó Tiếu Ân lại không thể tin nổi trở thành thần linh bậc cao đỉnh phong, thậm chí còn sắp bế quan, tính tấn công cảnh giới chủ thần.

Một loạt biến đổi này, căn bản là không phải Hắc Long Vương của trước kia có thể tưởng tượng nổi.

Thần linh yếu nhược có không hạn chế thần cách, thần lực kết tinh và tín đồ đóng băng giúp đỡ, mới có thể trong thời gian mầy trăm năm hoàn thành việc thăng tiến thần linh bậc thấp. Nhưng là thần linh bậc trung muốn thăng tiến cũng tuyệt đối không thể nhanh như vậy.

Nhưng ba người Tiếu Ân làm cho Hắc Long Vương cảm giác rằng bọn họ thật sự là thăng tiến quá nhanh. Cái gì gọi là thiên tài ở trước mặt bọn họ cũng giống như heo chó mà thôi căn bản là không đáng để nhắc tới.

Nhìn ba thần linh có ba thuộc tính hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là thấy Tiếu Ân và Cự Ma Thần đều dùng bản thể đi vào thiên không thần điện của Day Ville, trong lòng Hắc Long Vương không ngừng thổn thức.

Chỉ có ba kẻ thiên tài, ba thiên tài không hề thua kém nhau như vậy, mới có thể phá tan cửa ải đặc tính của thần linh, trở thành những thần linh bạn bè tốt nhất và tín nhiệm lẫn nhau nhất.

Tuy rằng thời gian thành thần của Hắc Long Vương cũng không phải quá dài cũng không có tiếp xúc nhiều lắm với các thần linh khác, nhưng khi còn sống hắn dù sao cũng là khách quen của thần giới, cũng hiểu được nhưng quy củ sau khi thành thần. Dưới tình huống như vậy, hắn đương nhiên biết, lấy bản thể thần linh tự mình đến thiên không thần điện trong thần quốc của đối phương làm khách, đó là có ý tứ gì.

Ý nghĩa của nó chính là, ta giao tính mạng cho ngươi đó...

Bây giờ ngẫm lại mới thấy, dường như ba người bọn họ bất kể đến thiên không thần điện của người nào dường như đều là dùng bản thể của mình quang lâm.

Quan hệ tin tưởng nhau như thế đã không thể dùng hai chữ hòa hợp để hình dung, mà là thật sự đáng sợ.

Ngay trong khoảnh khắc khi Hắc Long Vương đang hoảng hốt, Tiếu Ân đã đứng lên, nói:

- Cự Ma Thần, Day Ville, các ngươi đã thăng tiến thành công, như vậy tiếp theo đến lượt ta bế quan.

Vừa nói đến việc bản thể Tiếu Ân bế quan, vẻ tươi cười vừa thấy trên mặt chúng thần lập tức kiềm chế hẳn.

Bọn họ đều hiểu được những lời này của Tiếu Ân nghĩa là gì, hắn phải bắt đầu tần công cảnh giới chủ thần rồi.

Vốn khi phân thân của Tiếu Ân trở về từ thần quốc của Dajialema là có thể tiến hành rồi. Nhưng khi đó Cự Ma Thần và Day Ville vẫn chưa thăng tiến thành công. Dưới tình huống như vậy, Tiếu Ân bất kể như thế nào cũng sẽ không yên tâm. Cho nên hắn luôn luôn lẳng lặng chờ đợi, mãi đến sau khi nhị vị Cự Ma Thần và Day Ville tiến giai thành công, Tiếu Ân cũng vội vàng bắt đầu bế quan.

Hắc Long Vương do dự một chút rồi nói:

- Tiếu Ân, có vội vàng quá hay không? Hay là chờ thần quốc của Day Ville các hạ mở rộng xong rồi hãy tính.

Tiêu Ân khẽ mĩm cười, nói:

- Hẳn là không có vấn đề gì quá lớn đâu! Nơi này dù sao cũng là Thời không Hồng Lưu, chỉ cần hai phân thân của ta ở trong này cũng hoàn toàn có thể điều động các loại lực lượng trong Thời không Hồng Lưu tương tự như ta, về phần thần quốc của Day Ville, chỉ cần từ từ mở rộng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển thực lực của hắn.

Nói tới đây, trên mặt Tiếu Ân lộ ra vẻ đã định liệu trước mọi chuyện, nói:

- Chuyện kia đã qua đi mấy năm, nếu đám thần linh bậc cao và chủ thần muốn báo thù hoặc là tìm lại mặt mũi thì bọn họ sớm đã quay lại. Nhưng mấy năm nay bên trong Thời không Hồng Lưu gió êm sóng lặng, căn bản là không có thần linh nào dám tiến vào khiêu khích. Ta nghĩ đám này cũng minh bạch chuyện ta ở bên trong Thời không Hồng Lưu có thể phát huy ra lực lượng cùng bậc với chúng. Hoặc là có lẽ bọn chúng cũng không muốn vào rồi mất mặt thêm lần nữa.

Đối với những lời này của Tiếu Ân, Hắc Long Vương mặc dù vẫn còn lo lắng một chút nhưng vẫn gật đầu một cái.

Tuy nhiên chỉ cần nhớ tới chuyện Tiếu Ân làm năm đó, toàn thân Hắc Long Vương bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Không ngờ hắn ném mấy ngàn phân thân của chủ thần vào dòng khí lưu, về phần đám thần linh bậc cao và thần linh bậc trung còn lại bị cuốn vào trong đó cũng tuyệt đối là không ít.

Nhiều thần linh như vậy, tuy rằng đều là phân thân, nhưng lực lượng tổng hợp mạnh đến chừng nào thì chỉ cần người có một chút kiến thức phổ thông cũng sẽ biết rõ. Nhưng ở bên trong Thời không Hồng Lưu, bọn họ đừng nói là đánh lại, ngay cả ngăn cản cũng không làm được gì đã bị Tiếu Ân ném ra ngoài như ném rác.

Quyền năng như vậy, e là chỉ có đám thần vương bệ hạ trong thần quốc của mình mới có thể làm như vây.

Tuy nhiên cũng chính thành tích huy hoàng như thế mới khẳng định được địa vị của đám người Tiêu Ân trong Thời không Hồng Lưu, đồng thời cũng làm cho bọn họ chiếm được một chỗ tốt làm căn cứ. Trừ bọn họ ra, Thời không Hồng Lưu to như vậy không ngờ ngay một phân thân của thần linh cũng không dám bước vào chỗ này.

Trộm nhìn Tiếu Ân đang hăng hái trước mắt, nỗi bất an trong lòng Hắc Long Vương lập tức bị đánh tan không ít. Rất nhiều suy nghĩ lướt nhanh qua đầu hắn, dường như cũng là cảm nhận được hào khí phát ra từ trên người Tiêu Ân, dần dần cũng có chút kích động.

Rốt cục, hắn thở dài một tiếng, nói:

- Được rồi! Tiếu Ân, ngươi đã quyết định rồi như vậy ta ủng hộ ngươi, ngươi muốn khi nào thì bế quan?

Hắc Long Vương không đề cập tới Cự Ma Thần và Day Ville, bởi vì căn cứ kinh nghiệm trước kia của hắn, chỉ cần Tiếu Ân quyết định chuyện gì, hai vị kia sẽ giống như trước đó đã ước định rồi nhất định sẽ không chút do dự mà đồng ý ngay.

Tiếu Ân trầm ngâm một chút, nói:

- Ba ngày, là ba ngày sau.

Hắc Long Vương gật đầu một cái thật mạn, nói:

- Cẩn thận!

Tiếu Ân cất tiếng cười to, chúng thần ở trong thiên không thần điện của Day Ville thương nghị nửa ngày, rốt cục cũng rời đi.

Thân hình Cự Ma Thần nhanh như điện mở không gian, về tới thần bí cung điện của hắn, về phần Tiếu Ân cùng Hắc Long Vương đồng hành, sau khi đi tới thần quốc của Tiếu Ân, bản thể Tiếu Ân chào tạm biệt hình chiếu của Hắc Long Vương, sau đó biến mất.

Hắc Long Vương nhìn ba người Tiếu Ân lần lượt biến mất trong ba thần quốc khổng lồ khác nhau, trong lòng thật sự là không ngừng cảm khái. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua thần quốc của một thần linh yếu nhược như mình, trong lòng thầm thề. Mình dù sao cũng là một đời thiên tài trong long tộc mà.

Ngày sau nhất định phải cố gắng gấp bội tranh thủ thời gian sớm ngày có thể thăng tiến đến cùng một cảnh giới với bọn chúng, như vậy mới có thể ăn cùng mâm ngồi cùng chiếu với bọn chúng.

Chỉ có điều, có thể hoàn thành mục tiêu này hay không thì không biết!

Sau khi trở về đến thần quốc của mình, Tiếu Ân cũng không lập tức tiến vào thiên không thần điện mà đi thăm thú thần quốc của mình một chút.

Sau đó hắn đi tới một hải đảo nhỏ nằm bên cạnh đại lục.

Nơi này là thần quốc của hắn, tuy rằng cũng có biển rộng, nhưng trên biển khi hắn đi qua không hề xuất hiện sóng to gió lớn gì cả. Tất cả bình an, hoàn toàn theo ý nghĩ của hắn mà biến hóa ra, còn duy trì hết thảy, chính là Nhất Hào.

Trên hòn hải đảo này có một đời phụ thân, sư phụ của hắn, còn có người yêu trước khi thành thần của hắn. Đương nhiên, hiện giờ những người này dưới sự trợ giúp của hắn đều đã bước trên con đường tu hành. Ngay cả lão Bond cũng miễn miễn cưỡng cưỡng có thể sử dụng một ít ma pháp nhỏ.

Tiếu Ân cũng không cưỡng ép mọi người luyện tập. Chẳng qua trong thế giới của ma pháp này, càng là người thường thì càng mê mân ma pháp. Sau một lần tiến hành cải tạo thể chất cho lão Bond, hắn cũng không chút do dự gia nhập vào đám ma pháp sư.

Tiếu Ân một khi xuất hiện ở trong này, lập tức không chút do dự phóng xuất ra khí tức của mình.

Bị kinh động đầu tiên chính là Hắc Toàn Phong và ba tên Toàn Phong. Bọn họ lập tức chạy ra, nhào đến vây hắn lại nói cười nhảy nhót.

Đối với bọn họ, Tiếu Ân cũng có cảm xúc thân thiết, mà bọn họ cũng giống như Juliana, có được quyền tiến vào thiên không thần điện bất cứ lúc nào. Chẳng qua ba người bọn họ nghe lời Tiếu Ân, tu luyện rất có nghị lực.

Về phần bọn họ vì sao phải liều mạng tu luyện, Tiếu Ân cũng có thể cảm ứng được. Đó là bởi vì bọn họ muốn nhanh một chút trở nên hùng mạnh, đạt được mục đích có thể lại lần nữa trợ giúp mình.

Điểm này so với đám Kim năm đệ tử giống nhau như đúc, nhưng đáng tiếc là, mô hình thành công của Tiếu Ân không thể phục chế. Bọn họ không có linh hồn biến thái như Tiếu Ân, cũng không có tồn tại thần bí như Nhất Hào trợ giúp, cho nên tốc độ tiến bộ của bọn họ tuy rằng nhanh hơn ngàn lần vạn lần so với người bình thường, nhưng so với Tiếu Ân thì vẫn còn kém quá xa.

Sau đó, đám người lão Bond, Juliana, Maren thậm chí cả Sloppy Burger và Amezeder mới gia nhập đại gia đình này cũng đi ra.

Tuy nhiên năm đệ tử Kim lại đang bế quan tần công cảnh giới ngụy thần, cắt đứt toàn bộ con đường liên lạc với bên ngoài cho nên cũng không có đi ra.

Đối với chuyện này, Tiếu Ân vừa vui mừng, lại vừa tiếc nuối nhưng đối với lựa chọn của đám Kim, trong lòng không khỏi có chút cảm động.

Ở cùng mọi người ba ngày ba đêm. Trong ba ngày ba đêm này, Tiếu Ân vứt bỏ mọi lo nghĩ, biểu hiện chẳng khác chi người bình thường, khiến tất cả mọi người đều chậc chậc lấy làm kỳ.

Ba ngày sau, Tiếu Ân ly khai mọi người, và nói cho bọn họ biết, mình lại muốn bế quan lần nữa. Mà lần này thời gian e là sẽ hơi dài một chút.

Lúc hắn nói chuyện có dùng một chút thủ thuật, bất kể là ai cũng không nghe ra ẩn ý trong đó, về phần dài hơn bao lâu, vậy không ai biết cả.

Sau đó, hắn đi tới một hòn đảo nhỏ khác trong biển rộng.

Đảo nhỏ này và đảo nhỏ kia cách nhau khá xa, quả thực có thể nói là hai đầu của thần quốc hơn nữa xung quanh đảo nhỏ này có thần lực biến thành mê trận che dấu. Ngay cả thần linh cấp bậc như Hắc Long Vương giá lâm, cũng đừng hòng thấy rõ ràng ảo diệu trong đó.

Trên hòn đảo nhỏ này có ba nàng Sara, còn có ba trăm nữ tín đồ do Tiếu Ân chọn ra. Tuy rằng tổng số người hơi ít một chút, nhưng những người này có thực lực đủ để sửa sang lại đảo nhỏ ngăn nắp gọn gàng.

Tiếu Ân chẳng qua chỉ đứng ngây người trên hòn đảo nhỏ này một ngày mà thôi. Tuy rằng chỉ có một ngày, nhưng tâm trạng của hắn khi rời đi cũng đã hoàn toàn bình tĩnh.

Trải qua bốn ngày này đối với Tiếu Ân mà nói, giống như trải qua một giấc mộng luân hồi khiến những tình cảm ôn nhu chôn sâu dưới đáy lòng của hắn toàn bộ thể hiện ra ngoài.

Nhưng mà, khi hắn lại lần nữa bước vào thiên không thần điện, những tình cảm đằm thắm mà hắn vừa thể hiện ra đó lập tức bị hắn hoàn toàn khống chế và kiểm soát thành công.

Cảm xúc đối với thần linh mà nói chưa chắc là một chuyện tốt.

Rất nhiều thần linh trải qua năm tháng dài lâu gột rửa, đã không còn cảm xúc mà chỉ còn lại một thần tâm như một cỗ máy. Chỉ có như vậy lúc chiến đấu thần linh mới có thể phán đoán ra cái gì đối với mình có lợi nhất, khi nào nên quyết đấu, khi nào nên tránh né, nhìn chung cũng sẽ không phạm phải sai lầm gì không thể vãn hồi.

Nhưng không biết vì sao, tuyệt đại đa số thần linh như vậy đều không thể thăng tiến đến bậc cao, cho dù là có vài thần linh cuối cùng đột phá tới bậc cao, nhưng cũng dừng ở đây, đến cuối đời cũng không thể tiến thêm một bước.

Thần linh cấp bậc chủ thần như Dajialema chẳng hạn, ít nhiều cũng có chút tình cảm của sinh vật có trí tuệ chưa thành thần. Hơn nữa, những cảm tình này ít nhiều gì thì đôi khi ở thời khắc mầu chốt sẽ có tác dụng thay đối cục diện. Thí dụ như con đường thăng tiến của Tiếu Ân lúc này.

Cảm tình, nó quả thật là một gánh nặng, nhưng đồng thời cũng là một loại lực lượng phi thường thần kỳ.

Nếu có thể sử dụng hợp lý thì nó thậm chí còn hữu dụng hơn cả thượng cổ thần khí.

Điểm này, cũng là kết luận mà Tiếu Ân rút ra sau khi cảm ngộ tòa thiên không thần điện vĩ đại kia, ở phương diện này, thiên không thần điện sẽ không nói dối.

Cho nên Tiếu Ân mới có thể cố ý bồi dưỡng bộ phận tinh thần cảm giác thuộc về nhân loại của mình. Hơn nữa đối với hắn mà nói hắn cũng không hy vọng mình biến thành một thần linh giống như người máy...

Say khi làm xong tất cả mọi chuyện, Tiếu Ân rốt cục cũng tiến vào trạng thái bế quan, mà cùng lúc đó, một đạo hào quang thần thánh tỏa ra từ thiên không thần điện trong thần quốc, hoàn toàn che phủ biểu tượng vĩ đại nhất của thần quốc.

Biến hóa này lập tức bị vô số tín đồ phát ra hiện. Tuy nhiên lúc này bọn họ cũng không lập tức phủ phục xuống hướng về thần linh cầu nguyện, mà trật tự tiến hành công tác mình được giao, thay phiên nhau tiến hành cầu nguyện còn thì ở bên trong nghỉ ngơi cho tốt.

Bởi vì bọn họ sớm đã nhận được thần dụ từ Tiếu Ân, biết thần linh phải tiến hành ngủ say một thời gian dài. Trong khoảng thời gian này, toàn bộ thần quốc đều toàn tâm cầu nguyện, cung cấp tín ngưỡng lực nhiều nhất cho thần linh.

Giờ phút này bên trong thần quốc đã có hơn mười tỷ tín đồ. Những người này phân tán rải rác trong vô số thần điện ở khắp các ngõ ngách trên thần quốc. Trước thần đàn đều không ngừng có người cầu nguyện. Trên khuôn mặt tất cả sinh linh đều thể hiện vẻ cuồng nhiệt tới cực điểm. Bất cứ ai thấy được biểu tình của bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không dám nghi ngờ sự thành kính của bọn họ.

Trên mặt đất trong thần điện lớn nhất thần quốc, phân thân của Tiếu Ân trấn thủ ở đó.

Trước mặt hắn, bên trong thần điện, bên ngoài thần điện, có cùng vô tận dòng người phủ phục trên mặt đất. Bọn họ dùng dáng vẻ thành kính luôn miệng ngâm tụng những lời ca ca ngợi chủ thần vĩ đại dùng ngôn ngữ tuyên dương những công tích vĩ đại của chủ thần.

Mỗi khi bọn họ mở miệng cất lên tiếng xướng ca sẽ hóa thành vô số điểm sáng bay về phía phân thân của Tiếu Ân.

Dần dần, góp gió thành bão, tích tiểu thành đại, những điểm hào quang đó rốt cục tụ tập trên đỉnh đầu phân thân của Tiếu Ân nổi lên một quả cầu ánh sáng cực lớn.

Thể tích quả cầu ánh sáng không ngừng tăng lên, cuối cùng không ngờ đạt tới kích thước kinh người là chừng nửa mẫu. Nhưng cho dù là như thế, tất cả sinh linh đều làm như không thấy gì cả. Bọn họ tập trung tinh thần cao độ. Đừng nói là quang cầu to chừng nửa mẫu, cho dù là lớn hơn cả chục lần, thậm chí là đè chết bọn họ tại chỗ, bọn họ cũng sẽ không quan tâm

Đây là bi ai của các tín đồ trung thành nhất. Toàn bộ tâm tư của bọn họ đều đã ký thác trên người thần linh.

Tuy nhiên, đây cũng là điều thần linh thích nhất. Nếu không như thế, thần linh cũng không có khả năng tạo ra thân thể cho đám linh hồn này.

Rốt cục, sau khi thể tích quả cầu ánh sáng đạt tới cực hạn thì xảy ra biến hóa thần kỳ. Một cột sáng khổng lồ từ quang cầu phóng thẳng lên cao.

Đồng thời trên người phân thân của Tiếu Ân cũng rực sáng hào quang vạn trượng, cột sáng trên đỉnh đầu giống như cây cột chống trời trực tiếp chọc thẳng vào hư không.

Trên đỉnh đầu của hắn, thiên không thần điện đã bị hào quang che lấp lại tản mát ra vô tận uy nghiêm, cuối cùng chạm vào cột sáng, hoàn toàn kết nối trời và đất trong thần quốc.

Những điểm sáng lấp lánh như đom đóm từ khắp mọi ngõ ngách trên thần quốc bay ra. Số hào quang này vô cùng vô tận, đếm không xuể, bay về phía cột sáng.

Một khi chúng nó tiếp xúc với cột sáng, lập tức là giống như nước và sữa hòa quyện vào nhau. Toàn bộ cột sáng có nâng lượng của vô cùng vô tận điểm sáng bổ sung, càng ngày càng có vẻ khổng lồ hơn.

Toàn bộ lực lượng hiện có bên trong thần quốc, trừ hai hòn đảo nhỏ kia ra, còn thì đều bị Tiếu Ân sử dụng.

Mười tỷ tín đồ cầu nguyện ở giờ khắc này hội tụ thành một cột sáng gần như thật thể, cung cấp cho Tiếu Ân trợ giúp và động lực mạnh mẽ nhất.

Cảnh tượng hùng vĩ như thế ngay cả là ở chỗ ngóc ngách nhất trong thần quốc cũng có thể thấy rõ ràng.

Juliana không chút do dự toàn tâm hướng về thần tượng của Tiếu Ân trên đảo nhỏ. Cũng không biết nàng lấy từ thần điện nào tới bởi vì Tiếu Ân không cho phép xuất hiện thần tượng của mình ở trong này. Mà trong số mọi người, cũng chỉ có Juliana mới có đảm lượng như vậy, dám mang thần tượng vào đảo nhỏ.

Về phần những người khác, phỏng chừng trừ Hắc Toàn Phong thô kệch ra, cho dù là hai Toàn Phong còn lại hay đám người lão Bond đều không có đảm lượng như vậy.

Khi thần tượng này được dựng lên, mọi người trên đảo nhỏ, kể cả đám lão Bond và Maren, tất cả mọi người đều chủ động đi tới phía trước thần tượng. Bọn họ tuy rằng không quỳ rạp xuống đất, nhưng trên mặt mỗi người đều mang biểu tình rất nghiêm túc. Bọn họ cũng ở trong này yên lặng cầu nguyện, bởi vì bọn họ biết, Tiếu Ân là chỗ dựa vững chắc của bọn họ, nếu muốn mình ngày sau đạt được càng nhiều tài nguyên, càng nhiều chiếu cố, như vậy chỉ có thể hi vọng Tiếu Ân không ngừng tiến bộ.

Cùng lúc đó, người trên đảo nhỏ kia, cũng làm chuyện tương tự.

Tuy nhiên lúc này trước mặt ba nàng Sara và ba trăm thị nữ trên đảo cũng không phải thần tượng to lớn gì cả mà là một thần tượng bằng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ bằng tay.

Thần tượng tuy rằng khéo léo lung linh, nhưng vẫn thể hiện được đặc điểm chú trọng đến vẻ đẹp trong từng chi tiết của tộc tinh linh. Thần tượng nhỏ trông rất sống động, khuôn mặt giống hệt Tiếu Ân đầy uy nghiêm, độc nhất vô nhị.

Phía trước thần tượng, ba nàng Sara cầm đầu ba trăm thị nữ yên lặng cầu nguyện, số người các nàng tuy rằng không bằng tòa đảo nhỏ kia, nhưng mức độ thành kính và tín ngưỡng lực sản sinh ra, đều có thể làm cho bất cứ kẻ nào cũng không dám khinh thường.

Đến lúc này, toàn bộ lực lượng trong thần quốc đã cùng nhau tề tụ về một mối, ngay cả hai tòa hải đảo mà trước đó Tiếu Ân không có an bài cũng không ngoại lệ.

Sau khi tiến vào thiên không thần điện, bản thể của Tiếu Ân lập tức tiến vào một cảnh giới huyền ảo. Tinh thần dao động của hắn từ từ trôi nổi trong thần thể. Tinh thần dao động này cũng không đi theo lộ tuyến nào cố định mà là tùy ý phiêu lãng khắp thiên không thần điên.

Bất quá chẳng ai ngờ rằng, tinh thần dao động của Tiếu Ân cũng đã âm thầm khuếch tán ra khắp toàn bộ thiên không thần điện, thậm chí ngay cả bên ngoài thần điện cũng đã bị lực lượng tinh thần của hắn bao vây.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, chung quanh thần thể của Tiếu Ân lập tức bùng lên hào quang mãnh liệt, rồi giống như mọi chuyện đã trù tính trước đó, toàn bộ thiên không thần điện cũng phát ra hào quang mãnh liệt.

Cùng lúc đó, toàn bộ mười hai viên bảo thạch thần cách trong cơ thể Tiếu Ân thoát ra ngoài. Bọn chúng nó giống như là con ngựa hoang thoát cương, chạy loạn cả lên khắp cả thiên không thần điện.

Nhưng bất kể bảo thạch thần cách chạy loạn cào cào như thế nào, thủy chung vẫn nằm trong vầng hào quang, mà không có ý gì là muốn ly khai.

Lực lượng tinh thần của Tiếu Ân cũng không có tập trung vào bảo thạch thần cách, mà là trút vào thiên không thần điện khổng lồ.

Trong mấy trăm năm ở trung tâm Thời không Hồng Lưu, thiên không thần điện của Tiếu Ân đã chiếm của hắn rất nhiều tâm huyết. Đối với siêu cấp thần khí công thủ vẹn toàn này. Tiếu Ân chưa từng lơi là phút giây nào.

Đối với thiên không thần điện của chính mình, Tiếu Ân đương nhiên là rõ như lòng bàn tay. Mỗai một hoa văn trong thần điện, thậm chí mỗi một tấc sàn nhà đều chứa chan bao tâm huyết của hắn.

Mười hai viên bảo thạch thần cách nhìn thì có vẻ như đang chạy loạn lên trong thần điện không có quy tắc nào cả, kỳ thật Tiếu Ân biết, đây là chúng nó đang tìm kiếm vị trí thích hợp nhất của mình.

Chìm vào mơ màng không biết qua bao lâu, mười hai viên bảo thạch thần cách rốt cục tìm được một địa điểm thích hợp nhất cho mình trong các ngóc ngách của thần điện. Tinh thần dao động của Tiếu Ân lập tức thu được tin tức về phương diện này và lần đầu tiên chú ý đến nó.

Hắn kinh ngạc phát hiện, mười hai viên bảo thạch thần cách đã thành công an tọa trong một góc của thần điện.

Những thần cách này phân bố rất đều nhau trong thiên không thần điện. như thể là dùng một máy tính siêu đẳng nhất tính toán đo đạc cẩn thận, không thừa một tấc, không thiếu một phân.

Ở giờ khắc này, Tiếu Ân thậm chí còn tự hỏi liệu có phải Nhất Hào tự mình ra tay hay không, cho nên mới tạo thành hiệu quả thần kỳ như vậy.

Ngay khi tinh thần ý niệm của Tiếu Ân đang chú ý tới chúng, mười hai viên bảo thạch thần cách đột nhiên thay đổi vốn dĩ sáng bóng và rực rỡ hào quang đột nhiên trở nên ảm đạm nhợt nhạt.

Toàn bộ thiên không thần điện giống như là một con quỷ tham ăn khổng lồ, tận tình hút sạch năng lượng của mười hai viên bảo thạch, mà mười hai viên bảo thạch dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá nát hóa thành cát bụi.

Tâm Tiếu Ân trầm tĩnh như nước, hắn giơ tay nhẹ nhàng phất một cái, trên tay lập tức xuất hiện ba đạo hào quang màu hồng.

Theo Tiếu Ân ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, ba đạo hào quang này chợt phóng lên cao, chúng nó ở giữa không trung vỡ ra, cứ như vậy mỗi một đạo hào quang đều nứt ra thành bổn mành giữa không trung.

Tổng cộng mười hai đạo hào quang màu hồng như tia chớp lao về phía mười hai viên thần cách bảo thạch.

Nếu thần linh bậc cao đỉnh phong khác thấy được Tiếu Ân giờ phút này, khẳng định là đố kỵ đến phát cuồng, hận không thể đổi chỗ với hắn.

Ngay cả Dajialema bệ hạ, cho tới bây giờ cũng chưa từng hy vọng xa vời rằng một vị thần linh bậc cao đỉnh phong khi thăng tiến sử dụng ba khối nguyên thể màu đỏ.

Điều này đã không chỉ có dùng chữ xa xỉ là có thể hình dung, mà là vung tay đến mức thần linh khác căn bản là không thể tưởng tượng.

Cũng như một tên khất cái vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng cảnh tỉ phú ở hoa viên xa hoa như thế nào. Những thần linh khác cũng vĩnh viễn không thể tưởng tượng được cảnh Tiếu Ân khi tấn công cảnh giới chủ thần không ngờ sử dụng một mạch ba khối nguyên thể màu đỏ.

Sau khi mười hai sợi tơ hồng chia ra chạm vào mười hai viên bảo thạch thần cách, màu đỏ tươi lập tức bao phủ bảo thạch thần cách.

Toàn bộ bảo thạch thần cách không còn trắng nhợt như tuyết nữa, mà một lần nữa trở nên lộng lẫy hơn, chẳng qua vẻ lộng lẫy lúc này đây mang màu đỏ tươi như máu, mang theo một loại cảm giác sôi trào kỳ diệu.

Tiếu Ân bị vây ở trung tâm thiên không thần điện, hắn cảm ứng được hết thảy phát sinh xung quanh, trên mặt rốt cục lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.

Tác dụng của nguyên thể màu đỏ không ngờ lớn như thế. Lúc trước, hắn cũng không ngờ tới mức như vậy.

Thở ra một hơi thật dài Tiếu Ân mở toang lối vào thiên không thần điện, mà ngay tại giờ phút này, cột sáng phía dưới thần điện lập tức nối thẳng vào thiên không thần điện. Cột sáng mang theo tín ngưỡng lực gần như là vô cùng vô tận phóng lên cao, chuẩn xác khảm vào cổng vào bên dưới thần điện.

Tín ngưỡng lực cuồn cuộn không ngừng thông qua cột sáng truyền đến, trút sạch năng lượng không thể tin nổi cho thiên không thần điện và mười hai viên bảo thạch thần cách.

Thần thể của Tiếu Ân dần dần bành trướng lên, giống như là một người khổng lồ có thể lớn lên vô hạn, bất quá chỉ một lát đầu hắn cũng đã đụng phải trần thiên không thần điện.

Chỉ đơn giản duỗi hai cánh tay ra, không ngờ cứ như vậy trực tiếp chạm vào tường của thần điện khiến trong lòng Tiêu Ân một phen cảm khái.

Từ bên trong cơ thể của Tiếu Ân cũng trào ra thần lực mênh mông. Trên thần thể của hắn xuất hiện hào quang nóng hừng hực.

Đây là hắn thiêu đốt thần thể của mình, để nó phát huy ra năng lượng hùng mạnh nhất và dung hợp thần thể vào toàn bộ thiên không thần điện.

Đây là một quá trình gian khổ, giống như là ngưng luyện hai loại kim loại hoàn toàn bất đồng thành một loại hợp kim hoàn toàn mới, tuyệt đối không phải dễ dàng như vậy.

Tinh thần Tiếu Ân tĩnh lặng lại. Hắn lẳng lặng cảm ứng từng biến hóa nhỏ của thần thể. Trong trí nhớ của hắn, những cảm ngộ thu hoạch từ thiên không thần điện của Dajialema hiện ra. Mỗi lần hắn dung hợp một chút, loại cảm ngộ này càng sâu hơn một tầng.

Lý luận suông có nhiều đến đâu cũng thua xa một lần trải nghiệm chân chính.

Theo độ dung hợp lẫn nhau càng ngày càng sâu sắc, ngọn lửa hừng hực trên thần thể của Tiếu Ân càng mãnh liệt.

Ngày qua ngày, năm qua năm, Tiếu Ân và Thần quốc của hắn hoàn toàn phong bế. Ngay cả Cự Ma Thần và Day Ville cũng không thể cảm ứng được tình huốngbên trong.

Đây là lấy lực lượng cả thần quốc ra đánh một ván. Thắng thua trong một ván, không còn có đường sống để lui về phía sau.

Cũng chẳng biết đã trải qua bao nhiêu năm, thiên không thần điện khổng lồ và mười hai bảo thạch thần cách, còn có bản thể đã đạt tới thần linh bậc cao đỉnh phong của Tiếu Ân bắt đầu trở nên yếu ớt trước sức tấn công siêu cường.

Dần dần, thân hình hắn bắt đầu trở nên mơ hồ. Không chỉ có thần thể của hắn mà ngay cả mười hai viên bảo thạch thần cách và thiên không thần điện khổng lồ cũng tương tự, bắt đầu trở nên mờ nhạt dần.

Nhưng tất cả sinh linh trong thần quốc ở giờ khắc này lại đều sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu. Chính là bọn họ đồng thời cảm ứng được vinh quang của thần linh. Dường như Tiếu Ân trong nháy mắt đã để thần niệm hiện hình và kết nối với mỗi một sinh linh.

Dường như là cảm ứng được sự cổ vũ này, những sinh linh đã có chút mỏi mệt trong thần quốc lại một lần bùng lên lòng nhiệt tình của bọn họ, tín ngưỡng lực vốn đã từ từ giảm bớt lại một lần nữa như ăn thuốc kích thích, mạnh mẽ trào dâng.

Dường như là biết đã đến thời khắc cuối cùng, phía trước thần điện và tế đàn đều đông nghẹt tín đồ.

Bọn họ tự giác đi tới nơi này, dưới sự hướng dẫn của các tế tự, bọn họ đã hủy bò việc thay phiên nhau cầu nguyện, mà tập hợp tất cả mọi người lại. Hơn mười tỷ sinh linh cùng cầu nguyện, giờ khắc này giống như mãnh thú hoang dã bất ngờ bùng lên thú tính.

Trong đám tín đồ đã có người mệt mỏi đến chết, nhưng ở giờ khắc này, bọn họ tự nhiên sinh ra lực lượng vô cùng lớn, liều mạng kiên trì. Tín ngưỡng của bọn họ chính là suối nguồn lực lượng của bọn họ. Cho nên tất cả tiềm lực của bọn họ lúc này đều bộc phát ra.

Vô số điểm sáng nhiều hơn bình thường vô số lần bay lên trời, lấy tốc độ nhanh nhất dung nhập vào cột sáng chọc trời nhưng cột sáng vẫn chưa phóng lớn. Bởi vì giờ phút này tín ngưỡng lực Tiếu Ân hấp thu đã đạt tới một con số cực kỳ khủng bố.

Nhưng tiếng cao giọng ngâm xướng phát ra từ thần điện ở trung tâm của thần quốc cũng trở nên gấp gấp, giống như tiếng gió mưa điên cuồng gào thét. Sau đó lan nhanh ra khắp nơi như là lửa cháy trên đồng cỏ. Dần dần, toàn bộ thần quốc đều bắt đầu vang vọng thanh âm này, cho dù là sầm sét lợi hại nhất giáng xuống cũng không thể át đi tiếng ngâm xướng này.

Cột sáng nối liền trời đất và tòa thần điện giờ khắc này trở nên to lớn hơn rất nhiều, giống như là vô số đạn pháo trong nháy mắt đồng thời bùng nổ, hình thành một sức mạnh không khác gì đầu đạn hạt nhân nổ.

Cỗ năng lượng này nhập vào thiên không thần điện, sau đó thần thể của Tiếu Ân và thiên không thần điện nhập nhòe dần, rốt cục hoàn toàn biến mất.

Một tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp toàn bộ thần quốc. Bầu trời chỉ còn một mảnh hư vô, còn cột sáng khổng lồ kia đã biến mất từ khi nào rồi

Tám mươi phẩn trăm số các tín đồ thoát lực ngã xuống đất. Bọn họ đã hao hết toàn bộ tinh lực, đầu vừa chạm đất lập tức buồn ngủ, không bao giờ muốn đứng dậy được nữa...

Các tín đồ còn lại ngẩng đầu nhìn không trung. Trong mắt bọn họ có chút mờ mịt, nhưng đa phần vẫn là tin tưởng. Bọn họ có niềm tin vững chắc rằng chủ thần vĩ đại sẽ tuyệt đối không làm bọn hắn thất vọng.

Chốn hư vô vẫn hoan toàn trống trải, không có một chút động tĩnh nào cả.

Toàn bộ thần quốc bởi vì mất quá nhiều năng lượng mà bầu trời trở nên ảm đạm đến mức trước nay chưa từng có, dường như chứng tỏ thần linh đã ngã xuống.

Ngay khi niềm tin của phần đông tín đồ có chút dao động thì một giọng nói rất lớn, dứt khoát và đầy uy nghiêm truyền khắp toàn bộ thần quốc.

- Ta nói phải có ánh sáng...

Hào quang rực rỡ tản ra từ nơi phát ra tiếng nói. Vốn thần quốc đang mờ mịt tăm tối bỗng trong nháy mắt tràn ngập lực lượng quang minh.

Đây cũng không phải lực lượng quang minh tinh khiết, mà là một loại năng lượng bao dung hết thảy, dường như có thể nắm giữ mọi thứ trong thiên địa vào tay.

- Nhìn kìa...

Vô số sinh linh khác nhau, vô số chủng tộc khác nhau, vô số ngôn ngữ khác nhau gần như đồng thời vang lên.

Chỉ cần người dù kiệt sức nhưng còn một chút tỉnh táo đều cố gắng ngẩng đầu lên. Bọn họ nhìn về nơi thiên không thần điện trước kia vẫn lơ lửng. Tất cả đều trợn mắt há mồm, như thể là thấy được chuyện làm bọn họ không thể tin nổi nhất trên thế giới này.

Không thấy thiên không thần điện ban đầu, nhưng nó cũng không phải biến mất. mà là bị thay thế bởi một mặt trời đỏ rực.

Đây là một mặt trời chân chính, tỏa ra ánh sáng và hơi nóng vô cùng vô tận, soi sáng toàn bộ mặt đất thần quốc, đem đến cảm giác đầy ấm áp.

Thần quốc của mỗi một thần linh đều là địa phương vô cùng trọng yếu. Vì thần quốc của mình, vô sổ thần linh đều dốc hết sức lực để xây dựng nó.

Nhưng không có mấy thần linh tạo nên một mặt trời trong thần quốc. Bởi điều này căn bản là không có khả năng. Hơn nữa sức nóng hừng hực do mặt trời tỏa ra vượt xa khả năng thần linh bình thường có thể khống chế. Cho nên ngay cả vài thần quốc có mặt trời xuất hiện, đó bất quá cũng chỉ là một hình ảnh giả dối mà thôi. Toàn bộ hệ thống ánh sáng trong thần quốc vẫn là do thần lực chuyển hóa thành.
Bình Luận (0)
Comment