Sau đó, Lâm Ân lập tức dùng hết toàn bộ khí lực bú sữa mẹ, hai tay nắm chặt trường mâu, một chân đạp lên răng hàm sau, dùng sức kéo trường mâu ra bên ngoài.
Hắn quyết tâm dùng toàn bộ khí lực, bởi vì tánh mạng của bản thân hắn đều dựa vào hành động hiện tại, xem hắn có thể nhổ trường mâu kia ra hay không!
Nhổ ra được thì hết thảy đều dễ bàn!
Nhưng không nhổ ra được, hắn sẽ có cùng số phận với đám đồng nghiệp chung quanh kia, bị khách hàng nhai nát, hầm nhừ!
Ca ca —— ca ca ——
"Buông lỏng rồi ——!” Viên nhãn cầu đang chiếu sáng giùm Lâm Ân kia cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Mắt thấy công việc chuẩn bị thành công, Lâm Ân càng thêm dùng sức túm lấy cây trường mâu kia mà nhổ ra bên ngoài (〃> 皿 <) , nhưng đáng tiếc, chung quy lại khí lực của hắn cũng quá nhỏ, ngoại trừ làm cho cây trường mâu nọ mơ hồ buông lỏng một chút, hắn không làm được gì khác nữa, càng đừng nó đến chuyện kéo nó ra ngoài, chữa khỏi bệnh cho đối phương.
"Ngài cũng nắm lấy đi! Nắm lấy thứ này đi!" Lâm Ân cắn răng, không còn cách nào khác, hắn đành phải hô to với những nhánh xúc tu đang vui mừng nhảy nhót và vây xem bên ngoài khoang miệng.
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, những nhánh xúc tu kia lập tức chen chúc tiến vào, sau đó, chúng quấn quanh lưng Lâm Ân, từng nhánh, từng nhánh một, bắt đầu dùng sức cùng hắn nhổ cây trường mâu ra bên ngoài.
Nhưng hành động trợ giúp này, ngoại trừ đã siết cho Lâm Ân thiếu chút nữa chảy máu não ra, thì tiến độ kéo cây trường mâu vẫn vô cùng chậm chạp.
Lâm Ân nóng nảy rồi: "Dừng lại trước đã! Tất cả nghe theo hiệu lệnh của tôi, tôi đếm 123, mọi người cùng nhau dùng sức, đã biết chưa?"
"Biết rồi—— —— "
Lâm Ân thâm thở ra một hơi, sau đó lại nắm chặt trường mâu, vẻ mặt chuyển thành vô cùng nghiêm túc.
"1!"
"2!"
"3!"
"Kéo!"
Lâm Ân hét lớn.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Ân và những nhánh xúc tu kia (〃> 皿 <) bắt đầu đồng tâm hiệp lực, cùng nhau kéo.
"123! Kéo!"
"Cố lên!"
"123, kéo!"
Phì ——
Cùng với quán tính thật lớn, cộng thêm quá trình co kéo của Lâm Ân và rất nhiều nhánh xúc tu, rốt cuộc cây trường mâu nọ cũng bị kéo ra bên ngoài khoang miệng, rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.
"Thành công rồi!" Lâm Ân kinh ngạc nhìn cây trường mâu nọ.
Nói cách khác, hắn không cần phải chết nữa rồi?
【 Độ hảo cảm của ??? đối với ngươi +20】
"Nhưng ——thật là—— đau nha—— " Ánh mắt của viên nhãn cầu còn sót lại trên cáu đầu đang há miệng thật lớn kia lập tức chiếu xuống, giống như Lâm Ân đang bị bao phủ bởi ánh sáng của đèn pha.
Lâm Ân đưa mắt nhìn vào bên trong, ánh mắt lập tức dừng lại trên lỗ hổng thật lớn bị bỏ lại trên răng sau khi cây trường mâu lúc trước bị rút ra.
Mà giờ khắc này, máu từ bên trong lỗ hổng nọ đang phun ra bên ngoài như suối.
"Chờ một chút!" Lâm Ân không nói hai lời, lập tức mỉm cười, rồi nhanh chóng quay trở lại cửa hàng, lục tung mọi thứ và lấy lượng lớn thuốc tê cùng với thuốc cầm máu từ bên trong ra ngoài .
Nếu dị vật đã bị nhổ ra, quy trình kế tiếp sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Hơn nữa, khi bỏ qua vẻ bề ngoài kinh khủng của con quái vật này, kỳ thật đối phương cũng chẳng khác những vị khách lúc trước của hắn là mấy.
Lâm Ân đã chuẩn bị xong công cụ và thuốc men, lập tức chạy vội trở về.
"Phun máu là phản ứng bình thường, nhưng nếu ngài muốn vết thương lần này hoàn toàn khôi phục trở lại, chúng ta còn phải tiến hành thêm một bước trị liệu nữa!"
"Bởi vậy mong ngài tiếp tục há miệng ra và đừng cử động."
Nếu đã tìm được nguyên nhân, cũng rút ra thứ đầu sỏ gây nên phản ứng đau răng ra đối phương rồi, chuyện tiếp theo sẽ vô cùng đơn giản.
Dù sao đây cũng là lĩnh vực chuyên nghiệp của hắn.
Lâm Ân mang theo vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng tiến vào khoang miệng của quái vật, đi tới vị trí phun máu trên răng hàm sau. Lần này, hành động của hắn đã trở nên thuần thục hơn rất nhiều.
Tuy lỗ hổng nọ chỉ có kích cỡ bằng nắm tay, nhưng hiển nhiên nó đã ăn sâu vào phần bên trong của hàm răng. Vừa rồi hắn không có nhìn kỹ, hiện giờ khi cẩn thận quan sát, mới phát hiện ra, phần bên trong của hàm răng đã bị lực lượng thần thánh xâm nhập, thậm chí hắn còn có thể mơ hồ nhìn thấy khu vực này có mang theo một chút ánh sáng.
Thực rõ ràng, những tia lực lượng thần thánh vốn tản mạn, lan tràn khắp nơi kia đang liên tục gây nên đau đớn cho con quái vật này.
Tình trạng mất máu rất nghiêm trọng, nhưng muốn đưa thuốc cầm máu và thuốc gây tê vào bên trong hàm răng lại là chuyện vô cùng lao lực.
Lâm Ân suy nghĩ một lát, rồi ngay lập tức, ánh mắt đã dừng lại phía trên viên nhãn cầu vốn theo hắn cùng tiến vào bên trong xem xét tình hình kia, cùng với một nhánh xúc tu đỏ như máu ở phía trên nó.
Thoạt trông khá là nhẵn nhụi, mềm mại, đáng yêu.
Bẹp ——
Lâm Ân lập tức nắm lấy nhánh xúc tu kia.
"Quý khách, ngài còn những loại xúc tu này hay không? Tôi cần dùng nó để cắt cơn đau cho ngài!" Lâm Ân hô lớn.
"Ai —— "
Phì ——
Lâm Ân dứt khoát dùng một dao chặt đứt nhánh xúc tu đáng yêu trơn nhẵn kia.
Quái Anh Đầu: "(ΩДΩ)! !"