Bà ta đè thấp âm thanh xuống, rồi từ trong cổ họng phát ra giọng nói khàn khàn: "Đêm qua, khu chúng ta đang sống có ba con【 Thâm Uyên Kẻ Săn Đầu 】cấp căn nguyên đi đến, hẳn là cháu đã giúp một con nhỏ nhất trong số chúng. Bà bà khuyên cháu, đừng nên tiếp xúc với chúng nó, hẳn là cháu còn không biết đâu..."
"Đêm qua, hẻm Đồ Tể, phố Ác Hồn và hẻm Âm Hồn cách vách đã bị ba con Kẻ Săn Đầu kia ăn sạch rồi, mười lăm Thợ Săn Ma cấp cao và ma linh đều bị giết một nửa..."
Lâm Ân cứng đờ tại chỗ.
"Hẳn là con Kẻ Săn Đầu mà cháu gặp được ngày hôm qua đã tính toán đến hẻm Du Hồn chúng ta ăn cơm, có vẻ như vì cháu giúp đỡ nó mà hẻm Du Hồn chúng ta đã tránh được một kiếp đó."
Lâm Ân ngạc nhiên hỏi: "Nhưng theo cháu cảm nhận, quý khách ngày hôm qua kia rất là đáng yêu, không đến mức hung tàn như vậy chứ?"
"..."
Không khí tạm trôi vào yên tĩnh.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua… Vi vu vi vu.
Lão thái bà nọ bày ra biểu cảm vô cùng khoa trương, giống như bà ta vừa nghe được lời nói làm bản thân quá đỗi rung động và không sao tin nổi.
“Đáng... Yêu sao?"
Lâm Ân: "Đúng là đáng yêu mà..."
【 đinh! Ngươi đã Kẻ để lại trong lòng Nhặt Rác Da Người một ấn tượng sâu nặng khó có thể xóa nhòa! 】
【 đinh! Ngươi đạt được độ nổi tiếng ở hẻm Du Hồn +1】
【 đinh! Ngươi đạt được độ nổi tiếng ở hẻm Du Hồn +1】
Lâm Ân còn muốn giải thích thêm, nhưng lão thái bà kia lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên... giữa thế giới hắc ám sẽ không tồn tại một kẻ bình thường... Đặc biệt là những kẻ nhìn qua rất đỗi bình thường kia..."
Lâm Ân: "..."
【 đinh! Chúc mừng ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, đạt được 50 tiền khô lâu, 100 kinh nghiệm cơ sở, độ hảo cảm của Kẻ Nhặt Rác Da Người +50】
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Ân, lão thái bà kia vươn đôi tay khô héo của mình tới, chậm rãi mò vào trong ngực của mình: "Cậu thanh niên à, lần này cháu cho bà thứ quá nặng rồi, trong thoáng chốc bà không tiêu hóa hết được, coi như vật phẩm này là thứ bà vừa nhặt mót được, có lẽ nó sẽ hữu dụng với cháu đấy."
Kẽo kẹt kẽo kẹt ——
Một chuỗi những âm thanh cắm sâu vào thịt truyền đến.
Tiếp đó, Lâm Ân lập tức nhìn thấy, lão thái bà vừa cắm bàn tay vào trong lồng ngực của chính mình, rồi cứng rắn lấy ra một trái tim vẫn còn đang đập và chảy máu.
Trái tim bốc lên thật nhiều nhiệt khí, “Phù phù phù phù” không ngừng co bóp trong không khí bên ngoài.
【 giá trị tinh thần của Lâm Ân -10】
“Cháu hãy nhận lấy đi." Lão thái bà khàn khàn cười nói.
【 Vô Diện Ma trái tim 】
【 phẩm chất: Vật bị nguyền rủa 】
【 nguyền rủa 】: Có thể kết nối cùng trái tim của mục tiêu bị chỉ định, nhưng mỗi ngày cần lượng lớn máu tươi để nuôi dưỡng.
【 giới thiệu 】: mỗi một bộ phận trên người Vô Diện Giả mạnh mẽ đều ẩn chứa một loại nguyền rủa, đặc biệt là trái tim của bọn họ. Ngay tại khoảnh khắc ngươi nghe được tiếng tim đập của chính mình, nhất định phải cẩn thận, bởi vì rất có khả năng, đó đã không còn là trái tim của ngươi nữa...
Lâm Ân: "! ! !"
Lão thái bà nọ âm trầm cười nói: "Nếu cháu muốn ai chết, chỉ cần nghĩ thầm đến nó ở trong lòng, sau đó dùng phương pháp ác độc của bản thân đến đối phó với trái tim này, cháu sẽ thu được niềm vui cực lớn, khặc khặc —— "
Lâm Ân lập tức sởn tóc gáy.
Quả nhiên mấy thứ mà lão thái bà này mang theo trên người chẳng có mấy loại là bình thường. Nhìn hiệu quả này là biết, trái tim trong tay hắn tuyệt đối là một đại sát khí doạ người. Nhưng mà tất nhiên, rất có khả năng cái giá để sử dụng nó cũng lớn y như tác dụng của nó vậy.
Rất nhanh, lão thái bà kia đã lôi kéo chiếc xe của mình rồi từng chút từng chút một mà biến mất ngay trong mảnh sương mù màu đen phía trước.
Lâm Ân đứng nhìn theo lão bà bà nọ dần đi xa, lại đưa mắt quan sát trái tim đang không ngừng đập trong tay mình, đôi mắt lộ ra vẻ quái dị.
Ừm… hắn càng ngày càng tích trữ nhiều thứ quỷ dị rồi, nhưng giao dịch lần này tuyệt đối không thiệt.
Lại nói, sáng nào người nhặt rác này cũng đi ngang qua cửa tiệm một lần, bà ấy tuyệt đối là một vị npc thân mật có thể cố định trao đổi các loại đạo cụ!
Đợi cho đến khi con quái vật mỗi tuần đều đến đưa hàng hóa một lần xuất hiện, Lâm Ân trả cho đối phương lượng lớn tiền khô lâu, và một lần nữa nhét đầy kho hàng trong tiệm.
Mà tính toán thời gian, hẳn là buổi tối hôm nay hoặc là ngày mai, thầy của hắn sẽ trở lại.
Lâm Ân không đứng bên ngoài nữa, nhanh chóng quay về vị trí của mình sau quầy và im lặng chờ đợi hôm nay vị khách của hôm nay tới cửa.
Ngoài cửa, sương mù màu đen nhanh chóng cuộn trào.
Mà đúng vào lúc này…
Đông đông đông ——
Từ bên ngoài truyền đến ba tiếng đập cửa.
Lâm Ân lập tức ngẩng đầu, treo nụ cười nghề nghiệp trên mặt, nói: "Hoan nghênh..."
Cùng lúc đó, chiếc hồn đăng vốn được treo lên cột chống cửa bắt đầu “Vù vù…” chớp lóe kịch liệt.
Con ngươi trong mắt Lâm Ân co rụt lại.
Bởi vì một khi hồn hỏa dao động kịch liệt như vậy, nghĩa là cấp bậc của người tới tuyệt không thấp.