Edit: Jenny
Beta: Sakura
Đến khi nhận thấy điều bất ổn, lúc quay trở về tìm kẻ lừa đảo tính sổ thì căn nhà đã sớm trống không. Đối phương không biết đã đi hướng nào, biến mất vô tung vô ảnh.
Nghe được người hầu bẩm báo, Bork tức giận thiếu chút cắn vỡ hàm răng!
Bị lừa tiền tài là chuyện nhỏ, vấn đề càng lớn hơn còn đang chờ ông ta giải quyết.
Có cần nghĩ cách đoạt cách chế biến sandwich về tay nữa hay không? Làm sao an trí cho Jessica? Cô ta không làm được sandwich, con trai cô ta dựa vào cái gì được miễn kiểm tra khi vào Học viện Kỵ sĩ, miễn toàn bộ học phí trong 5 năm? Phải biết rằng, ông ta cũng không có nhiều hạn ngạch được cử đi học, lãng phí một phần là muốn đau lòng hơn nửa ngày.
Sắc mặt Bork âm tình bất định, các ý niệm trong đầu đang quay cuồng.
Jessica không muốn đến gây chướng mắt, lại không thể không hỏi rõ, “Đã không có tay nghề chế biến, ngài còn muốn mang tôi trở về lãnh địa Bá tước nữa không?”
Tay phải Bork gắt gao nắm chặt tay ghế, trầm mặc không nói. Một lúc lâu, ông ta ấm giọng nói, “Phàm việc gì đều cần nói đạo lý.”
“Ta đáp ứng mang cô trở về, để con trai của cô học võ, điều kiện tiên quyết là cô bày quầy hàng bán sandwich ở lãnh địa Bá tước.”
“Đột nhiên nói với ta đã quên cách chế biến, không làm được hương vị mong muốn, ta cũng rất khó xử nha.”
“Không phải ta thủ tín, là do cô làm trái ước hẹn trước.” Bork như thế tổng kết, cũng ra hiệu cho người hầu đưa hai mẹ con ra quán trọ.
“Mẹ, có gì ăn không? Con đói.” Đứa bé ngây thơ, hồn nhiên không biến tình cảnh đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ biết ồn ào đòi ăn.
Jessica ôm chặt lấy đứa nhỏ, thanh âm nghẹn ngào, cuối cùng đau lòng khóc nức nở.
Chồng của cô là thợ săn, trước kia đến núi U Minh săn bắt, ngoài ý muốn mất mạng, thế là chỉ còn cô nhi quả phụ sống nương tựa lẫn nhau.
Ngài Gretel nhân từ, đối xử tử tế với mỗi người dân sống trong biên giới trấn Clayton. Chẳng những cho họ nhà ở, còn cho vài mẫu ruộng để trồng trọt, hàng năm chỉ lấy rất ít lương thực là tiền thuế.
Cô tân tân khổ khổ làm việc, cuối cùng nuôi lớn con trai, hai mẹ con mới miễn cưỡng có thể no bụng.
Nghe nói cách chế biến sandwich được công khai, cô lấy hết sức lực, phát thề nhất định phải học được, cô cũng rất có thiên phú nấu nướng. Người khác học như thế nào cũng đều nhớ không rõ trình tự xử lý nguyên liệu nấu ăn nhưng cô lại dễ dàng nắm được.
Học thành nghề, bày quầy hàng bán sandwich, việc buôn bán từ từ phát đạt.
Jessica tràn đầy hy vong, chỉ cần bản thân đủ cần mẫn, đủ nỗ lực là có thể tích lũy đủ tiền cho con trai học võ, sau này sẽ có tiền đồ tốt. Vạn vạn không nghĩ đến, biến cố nói đến là đến.
Cứ tưởng rằng dựa vào Bá tước, nắm lấy được cơ hội tốt hiếm có, ai ngờ nhất thời vô ý, ngã vào vực sâu. Thoạt đầu có được rất nhiều thứ, chỉ trong một đêm mọi thứ mất hết!
“Nhà ở là ngài lệnh chủ cho ở tạm, ruộng đất là cho thuê. Bây giờ không còn là cư dân trấn Clayton, cái gì cũng không còn nữa rồi!” Jessica càng nghĩ càng đau lòng.
Cẩn thận hồi tưởng lại, thời gian trước trôi qua tốt đẹp, là Bá tước Bork chủ động đưa đến. Đến khi cô không còn giá trị lợi dụng, liền không nói hai lời vứt bỏ cô.
Jessica bi phẫn muốn chết, căm giận nói, “Ngoại trừ Lệnh chủ các đời của Clayton, quý tộc đều không có thứ gì tốt! Mình thật ngốc, lại đi tin tưởng lời ma quỷ của ông ta!”
**
“Ngoại trừ những kẻ chủ động rời khỏi ra, còn có người âm thầm nhận tiền của Bork, khắp nơi tung tin đồn nhảm. Tùy ông phụ trách đuổi bọn họ đi.” Nói xong, Alice đưa trang giấy ra.
Ryan tiếp nhận trang giấy, thổn thức không thôi, “Không nghĩ đến sự tình nháo lớn đến như vậy, là Bá tước Bork ở phía sau giở trò. Trong lúc ngài Gretel còn tại nhiệm, không thấy ông ta giở thủ đoạn gì, còn nghĩ là người tốt.”
“Đại khái trước đó không tồn tại xung đột lợi ích, không cần thiết mưu tính. Hiện tại có thứ mong muốn, tự nhiên cũng không tiếp tục kiềm nén nữa.” Alice thuận miệng nói.
“Cách chế biến sandwich làm sao bây giờ?” Ryan có chút lo lắng, “Những người rời đi không biết giữ bí mật, có lẽ sẽ truyền cho tất cả mọi người đề biết.”
Alice không chút để ý, “Cách làm sandwich rất đơn giản, chính là bánh mì kẹp thịt và rau sống. Kỳ thật chỉ cần dùng nhiều tâm tư, tìm tòi ăn thử nhiều lần, rất dễ dàng làm ra hương vị tương tự.”
Ryan còn tưởng Lệnh chủ đại nhân lười truy cứu, ai biết một giây sau, cô lại chuyển chủ đề, “Chỉ có điều Bork lén lén lút lút thọc gậy bánh xe khiến tôi mất hứng, thế nào cũng không thể để lão ta được như ý. Ông yên tâm, người di cư đến Lãnh địa khác đã triệt để quên đi cách làm sandwich, sẽ không để lộ bí mật.”
“Đã quên?” Ryan ngẩn người.
“Uhm, pháp thuật lãng quên hệ tinh thần có thể khiến người ta quên đi sự việc xảy ra vào ngày gần đây, cũng có thể khiến người ta quên mất những kỹ năng đã học được.”
“Sao mình chưa bao giờ nghe nói qua?!” Ryan thầm nghĩ, loại pháp thuật này nếu bị sử dụng lung tung, chẳng phải sẽ xảy ra đại loạn sao?
“Đây là một loại pháp thuật rất hiếm, rất ít người chú ý, thi pháp đòi hỏi nghiêm khắc vô cùng, sử dụng có rất nhiều hạn chế. Mặt khác, dù là tinh thần lực, cấp bậc ma pháp đạt tiêu chuẩn, người bình thường cũng không nhất định có thể nắm được chú ngữ.” Alice đơn giản giải thích.
Sở dĩ có thể nắm chắc như vậy, bởi vì pháp thuật lãng quên là do cô từ trò chơi trong hoạt động “đập tiền” lấy được. Hoạt động chỉ tổ chức một lần, nghe nói toàn bộ server chỉ có 100 quyển trục kỹ năng, phù hợp điều kiện, có thể học được, chỉ có cấp bậc nằm trong 20 hạng đầu bảng.
Điều phiền lòng là, thực sự quá nhiều kẻ có tiền trong trò chơi. Người ta xem như học không được, cũng muốn tiêu tiền để có được một quyển trục kỹ năng là vật sưu tầm, tự nhận đây là biểu tượng của chiến sĩ nhân dân tệ!
Có tiền chưa đủ điều kiện để học, có điều kiện lấy không được quyển trục. Đợi đến khi hoạt động kết thúc, Alice rất hoài nghi, chỉ có mỗi mình học xong.
Cũng không biết có phải gặp may hay không… Trong lòng Alice đột nhiên dâng lên nghi vấn như vậy.
“Vậy thì tốt rồi.” Ryan không nghĩ nhiều, nghe Lệnh chủ nói người biết loại pháp thuật này không nhiều, lập tức yên lòng, “Nếu không còn chuyện gì khác, tôi trước đi thu xếp những người có tên trên danh sách này.”
“Đi làm việc đi.” Alice phất phất tay, tỏ ý để Ryan lui ra.
**
Lúc chạng vạng tối, quán rượu chính thức mở cửa kinh doanh.
Vì là ngành nghề đặc biệt, thời gian kinh doanh là từ 5 giờ chiều đến lúc hừng đông 5 giờ sáng, ban ngày không mở cửa.
Trong lúc khai trương, Alice ở mỗi ngõ ngách của Clayton phát ra màn nước, tiến hành tuyên truyền. Vì thế cư dân ra ngoài buôn bán, lên núi săn bắt vất vả cả ngày, lúc trở về vừa định nghỉ chân một chút, liền ở bên đường nhìn thấy video tuyên truyền.
Bên trên màn nước, mấy nhân vật mini lần lượt ngồi cùng một chỗ, sảng khoái uống rượu.
Người thanh niên cao lớn đang uống rượu Hỏa Diễm, cầm ly rượu lên một ngụm trút xuống, toàn thân ấm áp dương dương tự đắc, gương mặt có chút phiếm hồng.
Cô gái xinh đẹp cầm chén rượu Thanh, một hơi uống cạn ba chén, trên mặt không hề biến sắc. Ngược lại cảm thấy hương vị ngọt ngào, càng uống càng muốn uống.
Chàng trai khôi ngô cường tráng đang cầmrượu Tam Nhật, vừa uống xong lý thứ nhất, đôi mắt đăm đăm, phản ứng có chút chậm chập, hiển nhiên đã say rồi.
Thiếu niên có khuôn mặt baby đang cầm ly rượu Lôi Quả, nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, dáng vẻ muốn uống lại không dám uống.
Giây tiếp theo, cả bốn người nâng ly, trong quán rượu là bầu không khí hòa hợp vui sướng náo nhiệt.
Đến đây, video kết thúc. Từng chút ánh sao lóe lên, đi thẳng về phía trước, đến cuối con đường là ngôi nhà mới mở nằm ben đường, tên gọi “Quán rượu Alice”, ngay tại phụ cận cửa hàng thực phẩm.
“Rốt cuộc khai trương rồi sao?” mạo hiểm gia mắc chứng nghiện rượu mừng rỡ, “Lần trước uống rượu Lôi Quả ở trong lễ ẩm thực. Mấy ngày này không được uống, sắp làm mình thèm đến chết rồi.”
Một bên, đám đồng bọn đồng dạng thích rượu liên tục gật đầu, phụ họa khoa trương nói, “Nếu còn không mở cửa, tôi cũng muốn cầm dây thừng đến treo trước cửa hàng thực phẩm để bày tỏ kháng nghị.”
“Cái gì cũng đừng nói nữa, tranh thủ đến uống một ly đi.”
“Trước đó không phải nói đói bụng, muốn ăn cơm sao?”
“Có rượu uống là được, còn cần ăn cái gì chứ!”
Một đám người túa ra chạy hướng đến quán rượu, bộ dáng có vài phần khẩn cấp.
Không biết có phải duyên cớ của chủ quán tương đồng hay không, quán rượu có cấu trúc tương tự cửa hàng thực phẩm. Tiền sảnh chọn món và thanh toán, đại sảnh bày bàn ghế, có thể thỏa thích tụ tập uống rượu.
Trên bảng giá viết rõ – –
“Rượu Hỏa Diễm, thích hợp cho pháp sư hệ Hỏa uống, mỗi ly giá bán 4 đồng bạc.”
“Rượu Thanh, thích hợp cho pháp sư hệ Thủy uống, mỗi ly giá bán 4 đồng bạc.”
“Rượu Tam Nhật, thích hợp cho pháp sư hệ Phong uống, mỗi ly giá bán 4 đồng bạc.”
“Rượu Lôi Quả, thích hợp pháp sư hệ Lôi uống, mỗi ly giá bán 4 đồng bạc.”
Rất nhiều người vội vàng xông vào cửa hàng, nhưng khi bọn họ nhìn hết một lượt bảng giá, nhất thời há hốc mồm,
Sao, lại, thế, kia, đắt!
Đối với cư dân ở trấn Clayton mà nói, mỗi hộ gia đình đều có lương thực có nhà ở. Trừ phi nuôi đứa nhỏ đi học, hoặc là thích mua quần áo, nếu không, quanh năm suốt tháng cũng không chi tiêu gì.
Bình thường một nhà ba người, mỗi tháng có 20 đồng tiền, liền có thể ung dung sinh hoạt.
Đối với mạo hiểm gia mà nói, tuy không trồng trọt, nhưng với một thân bản lĩnh, không lo không có cơm ăn. Từ trên núi U Minh bắt vài thú rừng, giữ lại thức ăn cho một ngày, còn lại đều bán đi, một tháng dễ dàng kiếm được ba bốn mươi đồng tiền, đầy đủ vui vẻ sinh hoạt.
Nhưng hết thảy, đối với bảng gía trước mặt đều không đáng nhắc đến. Bất kể là loại rượu nào, một ly đều cần 4 đồng tiền, cái giá này đủ khiến người ta khiếp sợ.
Một người run rẩy bày tỏ, “Tôi làm lụng một tuần, khấu trừ tiền ăn, chỉ đủ đến quán rượu gọi 1 ly.”
Có mạo hiểm gia che ngực, đau xót, “Là tôi hoang phí, mới dám bước vào đây.”
Cũng có người hoài nghi, “Bảng giá có phải đã viết sai hay không? Tôi đã từng đến quán rượu ở lãnh địa Bá Tước, nơi đó cũng không có rượu mắc như Clayton nha!”
“Tôi còn phải lấy vợ, không muốn táng gia bại sản chỉ để mau rượu uống …”
Vô số âm thanh chất vấn, Taylor nhẫn nại giải thích, “Bảng giá không có đề sai, chính là 4 đồng tiền 1 ly.”
“Vào lễ Mỹ thực, tất cả mọi người đều đã từng uống qua rượu của quán. Hẳn là phải biết, rượu của quán khác với rượu lúa mạch bình thường. Sau khi uống vào có thể gia tăng năng lực ứng với nguyên tố đang nắm giữ, đối với Pháp sư rất có lợi.”
“So với công dụng của nó, 4 đồng tiền không tính là đắt.”
Khách hàng chạy vào quán đầu tiền mặt không chút biểu tình nói, “Cậu nói gì cũng đều đúng, nhưng tôi không muốn mua.”
Nói xong xoay người rời đi, bước chân tấp hấp, dáng vẻ thoạt nhìn, có vài phần ý tứ như chạy trối chết.
Điều này dường như mở ra công tắc của cái gì đó, rất nhiều người môi mím thành một đường thẳng, không nói hai lời, cất bước đi ra ngoài.
Chị chủ đã nói qua, tương lai có thể nâng giá, nhưng tuyệt sẽ không hạ giá. Taylor rất bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn khách hàng rời đi.
May mắn, người trả nổi tiền rượu tuy ít nhưng suy cho cùng vẫn tồn tại.
Một người khách nhìn thấy những người khác lũ lượt đi ra ngoài, vui mừng vì không cần xếp hàng. Anh ta đi đến tiền sảnh, cao giọng gọi, “Cho 1 ly rượu Lôi Quả, còn có 1 ly rượu Hỏa Diễm.”
“Được ạ, xin chờ một chút.” Taylor hoạt bát lên, bắt đầu làm việc.
Ở góc phòng, Sư thứ đuôi đỏ nhìn chằm chằm vào thùng gỗ đừng đầy rượu Hỏa Diễm, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Mary dịu dàng vuốt bờm lông, giọng mang theo ý cảnh cáo, “Thành thật chút, đừng nghĩ cách không chính đáng. Mấy ý nghĩ linh tinh như trộm rượu uống, quyết không được phép có.”
Vật cưỡi “Lena” gắng sức hướng đến người bạn đồng hành nhỏ cọ xát, ý đồ làm nũng lừa rượu uống. Nhìn thấy bạn nhỏ thờ ơ, nó thậm chí muốn lăn một cái trên mặt đất.
Mary bị làm phiền không có biện pháp, đành chịu thua, “Chỉ được phép uống 1 ly, uống xong thì ngoan ngoãn làm việc. Nếu làm trái giao ước, về sau không bao giờ mua cho mày nữa.”
Đôi mắt Lena sáng lấp lánh, sảng khoái đáp ứng.
Mary hết cách, chậm chạp đi đến tiền sảnh xếp hàng.
Cô thật không lo vật cưỡi lật lọng, phải biết rằng, tâm tình cứng rắn, không quản được miệng, danh dự và uy tín kém của con Sử tử, căn bản không đủ tư cách đến quán rượu làm việc. Nhà mình bên này, nhiều nhất chỉ có chút them ăn, đợi có cơ hội liền muốn thêm thức ăn.
Chỉ là nghĩ đến rượu Hỏa Diễm cần đến 4 đồng tiền 1 ly, cô liền đau lòng cho túi tiền của mình.
**
Tác giả có lời muốn nói:
Ryan là quản gia của phủ Lệnh chủ, lúc trước đi theo Gretel làm việc, bây giờ đi theo Lệnh chủ mới làm việc.
Nghe nói hôm qua là Thất tịch, hôm nay là Lập thu, đều là ngày lễ.
Vì cái gì trong 1 năm lại có nhiều ngày lễ độc ác như vậy …