Dị Giới Thú Y

Chương 122

Sở Thiên cắn môi nhìn Đức Khố Lạp, thầm nghĩ, khốn thật, cả đời lão tử lừa người, không ngờ hôm nay lại bị lão già này chơi một vố!

Đức Khố Lạp không còn sức mạnh nhưng vẫn có thể lừa Sở Thiên viết một bức hôn thư, thế này làm sao lại không khiến Sở Thiên lộn ruột chứ? Tay Sở Thiên từ từ chạm vào chuôi của Lưỡi đao Phán Quyết. Nếu Đức Khố Lạp đã là người bình thường thì còn gì phải sợ?

Nhưng ngay lập tức Sở Thiên buông tay vì hắn nghĩ đến một chuyện, "Hắc hắc, Đức Khố Lạp tiên sinh đang đùa phải không? Một việc đơn giản như cứu tôi khỏi Hư Không không thể nào tiêu hao hết sức mạnh của ngài được, hơn nữa, không còn sức mạnh thì sao ngài duy trì được hình dạng con người chứ?"

"Ngươi thông minh lắm!" Đức Khố Lạp gục gặc, "Nếu vừa rồi ngươi dám động thủ thì giờ ngươi đã thành thây ma rồi!" vừa nói Đức Khố Lạp vừa giơ một tay lên, tự mãn nói: "Dù ta có hết sức mạnh thì chỉ cần dựa vào võ công cũng đủ giết ngươi!"

"Ta hiểu mà!" Nói xong, Sở Thiên cắm thanh đao xuống đất, thể hiện không có ác ý gì. Thế lực của một cao thủ được tạo thành bởi bốn phần --- Sức mạnh, ma thú, tốc độ và kỹ xảo. Đức Khố Lạp không sức mạnh, không tốc độ, thậm chí có thể Đức Khố Lạp cũng không có ma thú luôn, nhưng sau hàng vạn năm sống trên đời này, những chiêu thức kỹ xảo mà hắn tích lũy được thì Sở Thiên, một tên mù tịt về ma pháp thì chống lại sao nổi?!

Đức Khố Lạp nói tiếp: "Lần trước ta gặp A Tư Nặc, hắn nói hắn đang giúp ngươi tìm Mạch Khẳng Tích, hơn nữa cũng nói cho ta về tình hình của ngươi."

"Hì hì, nghe nói A Tư Nặc từng giao chiến với ngài?" Sở Thiên cố ý nhắc đến việc này với ý là lão tử có một tên tay sai còn lợi hại hơn ngươi đấy, đừng có mà động vào lão tử, không thì…

"Đúng thế, năm đó ta thua A Tư Nặc." Đương nhiên Đức Khố Lạp hiểu ý đồ của Sở Thiên nhưng hắn chẳng quan tâm, "Ha ha ha, A Tư Nặc đến giờ vẫn chưa biết rằng năm ấy ta chưa hề dùng hết sức!"

"Hả?" Sở Thiên chết sững. Nguồn tại http://Truyện FULL

"Ài~" Đức Khố Lạp thở dài, rồi chỉ vào thanh đao, "Trước trận đấu với A Tư Nặc ta bị thanh đao này hút mất ba phần công lực, nếu không ta cũng chẳng thua đâu."

"Nó hút mất công lực của ngài ư?" Sở Thiên cau mày lại, "Trong tay ta nó lại cho ta sức mạnh ấy chứ! Rồi còn làm ta phát điên! Chuyện này là thế nào?"

"Đầu tiên là khiến người ta phát điên rồi mới hút công lực. Năm đó ta cũng trải qua những chuyện này!" Đức Khố Lạp nhìn Sở Thiên quái dị, "Tuy ta không biết tại sao nhưng có thể nói cho ngươi biết thanh đao này bắt đầu hút năng lượng của ngươi rồi!"

Sở Thiên vô thức gật đầu, ma pháp Long ngữ trên người hắn mất đi có lẽ là chuyện tốt lành mà Lưỡi đao Phán quyết này làm đây?! "Giờ ta phải làm thế nào? Vứt thanh đao này đi à?"

"Ta cũng không biết!" Đức Khố Lạp nhún vai, lắc đầu: "Ta nghiên cứu thanh đao này đã nghìn năm rồi cũng không tìm ra bí mật của nó, ngược lại còn bị nó hút mất nghìn năm công lực!" Nói xong, Đức Khố Lạp lại than trời: "Ài~ Giờ đồ bỏ đi nhà ngươi lại là chủ nhân của nó, thật là bôi bác chủ nhân trước của nó quá!!"

Sở Thiên chẳng nói được gì nữa, hình như đã có rất nhiều người nói hắn là đồ bỏ đi rồi…

"Sao, ngươi không phục hả?" Đức Khố Lạp hồi tưởng lại thời khắc huy hoàng trong quá khứ, "Nhớ năm xưa, thanh đao này ở trong tay thần Phán Quyết, không biết đã chém bao nhiêu tên phản đồ, lưỡi đao Phán Quyết, hừ, vốn là dùng để phán quyết sự sống chết của các vị thần tiên mà!"

Sở Thiên thầm tặc lưỡi, lai lịch thanh đao này quả nhiên không tầm thường!

"Năm đó khi nó trong tay ta, bị nó làm phát điên, ta còn thoát được khỏi tay Bào Uy Nhĩ." Đức Khố Lạp tự sướng, "Điều này A Tư Nặc tuyệt đối không thể làm được!"

Thế thì có gì đáng huênh hoang chứ? Sở Thiên trợn mắt. Thoát chết là vinh quang, tên Đức Khố Lạp này cũng chả có ước mơ gì quá xa vời nhỉ?

"Hừ, ngươi thì biết cái gì!?" Đức Khố La thấy vẻ coi thường của Sở Thiên, tức giận: "Trên cái mảnh đất đại lục này thoát được khỏi bàn tay của Bào Uy Nhĩ nhiều nhất chỉ có ba người là Mạch Khẳng Tích, Lạp Hy Đức và ta thôi!"

"Mạch Khẳng Tích cũng không đánh lại được Bào Uy Nhĩ sao?" Sở Thiên nhíu mày --- Bào Uy Nhĩ, vua của Hải tộc, chắc chắc là một con cá to. Hề hề, lúc nào đấy ta mà tạo quan hệ được với hắn thì tốt quá!

"Đừng nói là Mạch Khẳng Tích, ngay cả…" Đức Khố Lạp bỗng dừng lại, "Phất Lạp Địch Nặc, chúng ta nói vào chuyện chính được rồi đấy!"

Vừa nói, Đức Khố Lạp lấy ra tờ hôn thư, giơ giơ trước mặt Sở Thiên, "Giờ ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao ta lại muốn ngươi lấy Chu Lệ Á!"

"Mời ngài!" Sở Thiên nửa cười nửa không, ra vẻ đang rửa tai lắng nghe.

"Chu Lệ Á vẫn chưa biết nó giống ta, cũng không phải con người mà là thuộc tộc dơi hút màu!" Đức Khố Lạp nói: "Nó và Lạc Khắc là thế hệ sau của ta với một người phụ nữ, nhưng Lạc Khắc kế thừa dòng màu của tổ mẫu nó, là một con người bình thường, còn Chu Lệ Á thì kế thừa dòng máu của ta!"

Một mỹ nhân quỷ hút máu? Sở Thiên vẽ ra trong đầu hình dáng sau này của Chu Lệ Á. "Thế thì sao?" Là một người công tác trong ngành y, Sở Thiên suy nghĩ từ góc độ chuyên ngành, một con quỷ hút máu kết hôn với con người, thông qua sự sắp xếp lại gen, thế hệ sau của họ một người sẽ kế thừa gen của tổ mẫu, người kia sẽ kế thừa gen tổ phụ. Như thế thì liên quan gì đến việc ép hôn?

"Lạc Khắc thì cứ để nó làm một người bình thường thôi! Nhưng Chu Lệ Á thì khác!" thần sắc Đức Khố Lạp nặng nề: "Ta phải giao đấu với một nhân loại, nếu ta thua thì tộc dơi hút máu của ta đều trở thành nô lệ của người đó!"

"Nếu ngài thua thì Lạc Khắc không bị sao nhưng Chu Lệ Á lại trở thành nô lệ!" Sở Thiên tiếp lời, "Nếu Chu Lệ Á trở thành lão bà của ta thì không thuộc tộc của ngài nữa mà sẽ là người của nhà Phất Lạp Địch Nặc. Như vậy, dù ngài thắng hay thua thì Chu Lệ Á cũng không bị thành nô lệ!"

"Đúng thế!" Đức Khố Lạp gục gặc đầu, "Vì thế ta mới gả Chu Lệ Á đi!"

"Vừa rồi ngài nói đã không còn công lực gì nữa…" Sở Thiên nhìn chằm chằm Đức Khố Lạp, "Thế tại sao còn đi quyết đấu?" Sở Thiên lại hỏi tiếp luôn: "Còn nữa, tại sao ngài lại mất hết sức mạnh?"

"Điều này ngươi không cần phải biết!" Đức Khố La lạnh lùng lắc đầu. "Ngươi chỉ cần biết ngươi nợ ta một mạng, giờ ta yêu cầu người trả bằng việc này!"

"Thôi được, ta không hỏi nữa!" Sở Thiên phẩy tay, rồi hỏi: "Đức Khố Lạp tiên sinh, ta đã đính hôn với công chúa Sắt Lâm Na của đế quốc Khải Tát rồi…" Sở Thiên ngừng lại rồi nói với vẻ khó xử, "Nếu ta lấy Chu Lệ Á chỉ sợ Lô Địch Tam Thế bệ hạ sẽ không đồng ý! Cái này…hì hì, ngài có thể cho ta một lý do để ta thuyết phục bệ hạ không?" Rõ ràng là Sở đại thiếu gia lại bắt đầu đòi hỏi rồi.

Có điều, Đức Khố Lạp lần này lại không rơi vào bẫy của Sở Thiên: "Ngươi chỉ cần nói, Chu Lệ Á là cháu của ma thú cấp mười ta đây là được rồi!"

Chu Lệ Á là hậu duệ của Đức Khố Lạp, tuy tạm thời chỉ là một chức nghiệp giả cấp hai, nhưng sẽ có một ngày dòng máu trong người cô ta sẽ thức dậy. Đến lúc đó, đế quốc Khải Tát sẽ có được một ma thú cấp mười! Dựa vào điểm này thôi đã đủ để thuyết phục Lô Địch Tam Thế rồi.

"Câu hỏi cuối cùng, sao ngài lại chọn gả Chu Lệ Á cho ta? Người khác không phải cũng vậy sao? Hơn nữa, trong mắt một ma thú cấp mười ngài thì ta chỉ là một con người bé nhỏ chẳng đáng gì, căn bản là không xứng với hậu duệ của một ma thú cấp mười".

"Khặc khặc~~!" Đức Khố Lạp nở nụ cười quái dị, nói một câu mơ hồ: "Nếu ngươi chỉ là một con người bình thường thì ta đã không dùng chút sức lực cuối cùng để cứu ngươi. Hơn nữa, dù có phải tự tay giết Chu Lệ Á thì ta cũng không gả nó cho ngươi!"

Ngày hôm sau, trước mặt Lạc Khắc và Chu Lệ Á, Đức Khố La tuyên bố hôn ước của Sở Thiên và Chu Lệ Á, rồi nói với hai cháu rằng mình phải đi gặp một người bạn cũ và đi mất.

Phía tây đại lục, nước La Nhĩ Công, trấn Ba Đặc, dong binh đoàn Cương Thiết Bào Hao đang thực hiện nhiệm vụ.

"Chu Lệ Á, An Địch, hai người nhanh lên!" Lạc Khắc phấn chấn gọi Sở Thiên và Chu Lệ Á, "Làm xong việc này, chúng ta có thể được thăng lên làm binh đoàn cấp hai rồi!"

"Được rồi huynh à, bọn muội chuyển xong ngay đây! Chu Lệ Á ôm một cái thùng vội vàng theo sau Lạc Khắc. Vận chuyển hàng hóa, đó chính là nhiệm vụ của Cương Thiết Bao Hao --- dong binh đoàn cấp một!

Hai huynh đệ vô cùng phấn khởi làm việc còn Sở Thiên thì rớt ở đằng sau chán nản quan sát Chu Lệ Á không biết phải gọi là con gái hay phụ nữ kia. Từ nhiên ở đâu ra một cô vợ ma thú cấp mười, thật là khiến Sở đại thiếu gia cười không được, khóc cũng không xong.

Tuy đế quốc Khải Tát đã ra công cáo toàn đại lục, xin các nước hãy tìm kiếm Sở Thiên đồng thời đảm bảo an toàn cho hắn. Nhưng hiện nay Sở thiên không dám trực tiếp đến chỗ quốc vương của nước La Nhĩ Công mà nói rằng hắn chính là Phất Lạp Đich Nặc.

Trên đại lục, sự truy sát Phất Lạp Địch Nặc ngày càng gắt gao. Thậm chí trên bảng nhiệm vụ của dong binh đoàn cũng viết chình ình một dòng nhiệm vụ tìm kiếm Sở Thiên. Đế quốc Khải Tát dù muốn ngăn chặn nhưng cũng không thể can thiệp vào công việc của một dong binh đoàn ở đầu kia đại lục.

Trong hoàn cảnh này, nếu đi gặp quốc vương của La Nhĩ Công, Sở Thiên không biết sẽ được đưa về Khải Tát như khách quý hay sẽ trở thành vật để đổi lấy phần thưởng?!

"Này, nhìn gì mà nhìn!" Lạc Khắc phát hiện Sở Thiên cứ nhìn chằm chằm vào Chu Lệ Á, tức giận: "Tiểu tử, tuy ông đồng ý gả Chu Lệ Á cho ngươi nhưng ta thì chưa!"

"Huynh, đừng nói nữa!" Chu Lệ Á đỏ mặt kéo Lạc Khắc lại, "Huynh à, chúng ta mau đi Công hội giao lại việc đi!" Nói xong Chu Lệ Á lôi Lạc Khắc rời khỏi chỗ Sở Thiên.

Trong Công hội làm thuê trấn Ba Đặc, Lạc Khắc hai mắt sáng rực nhìn cái đóng dấu của dong binh đoàn, rồi gõ gõ xuống bàn, nói với một dong binh già phụ trách đăng ký: "Này, hiện này làm gì dễ kiếm tiền nhất?"

Gần đây Cương Thiết Bào Hao binh đoàn làm được không ít nhiệm vụ nhưng chỉ toàn là những việc nhỏ nhặt như trông nhà, tìm trẻ lạc. Vì thế mà ba người bọn Sở Thiên nỗ lực ba tháng trời mà chỉ kiếm được một kim tệ! Do đó mà vị đoàn trưởng Lạc Khắc này có nằm mơ cũng nghĩ đến việc kiếm tiền.

"Những nhiệm vụ có thể kiếm tiền thì có nhiều…." Dong binh già không thèm nhìn Lạc Khắc, "Có điều đẳng cấp của binh đoàn mấy người thì không kham nổi đâu!"

"Ủa?" người binh già chợt khựng lại, lấy ra một cuộn giấy ma pháp, nhìn Sở Thiên, lẩm nhẩm: "Có vẻ giống à…"

Khốn nạn, rắc rối rồi, Sở Thiên cảnh giác, vì trên cuộn giấy kia đang có hình ảnh ma pháp của Sở Thiên!
Bình Luận (0)
Comment