Dị Giới Thú Y

Chương 195

Hiện tại Sở Thiên đang chờ đợi, tuy hắn đã biết bản thân sắp trở thành Quang Minh Thánh Đồ, nhưng lại không biết Lan Đức rốt cuộc dùng cách nào để giả truyền thần dụ!

Thần dụ, là mối liên kết giữa thượng cổ chúng thần và nhân gian, bất cứ người nào nhận được thần dụ, đều sẽ có uy tín cực lớn trong lòng các tín đồ đại lục, nhưng giả truyền thần dụ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, người khác không cần nhắc, chỉ dựa vào Liên Thành của Hồng Nguyệt thành và Thánh Nữ Trinh Đức, e rẳng cũng có năng lực phân biệt được thần dụ là thật hay giả.

Trong sự reo hò của các thú nhân, cùng với ánh mắt những người khác đang theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, Trinh Đức chậm rãi bước lên tế đàn. Còn Lan Đức, Tra Lý, Sở Thiên cùng Liên Thành trở thành người chứng kiến Thánh Nữ kế vị, cũng đi lên theo.

Dưới thác nước hùng vĩ đồ sộ, Trinh Đức vận trên thân pháp bào tiên tri trắng xám, giơ cao thủy tinh cầu lên.

"Chiến thần tại thượng! Ta, Thánh Nữ Thú tộc Trinh Đức, lấy danh nghĩa Chiến Thần xin thề, đời này sẽ vì đại thảo nguyên dốc hết sức mình!" Giọng nói trang nghiêm của Trinh Đức truyền vang khắp nơi.

Lan Đức đang mặc trên người trường bào Quang Minh đại chủ giáo bước tới trước mặt Trinh Đức, trên người phát ra một tia sáng trằng ôn hòa, giống như chúng thần giáng thế.

Giọng nói của Lan Đức cũng chứa đầy sự dụ dỗ: "Lãnh tụ của Quang Minh chúng thần, người con gái được Sáng Thế Thần sủng ái nhất, một trong lưỡng đại chủ thần của thần giới, nữ thần Sinh Mệnh Ái Lệ Ti, được sự cho phép của Chiến Thần Mã Nhĩ Tư sắc phong Thánh Nữ mới!"

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nghe Lan Đức nói ta một chuỗi danh hiệu của nữ thần rồi, ngay lập tức nheo mắt cười, đã làm Tế Tự được mấy năm nay, Sở đại thiếu gia đây là lần đầu tiên biết được nữ thần Sinh Mệnh lại có danh vọng lớn như vậy, ngay cả chọn lựa người đại diện của Chiến Thần cũng đều phải có sự cho phép của nữ thần.

"Cảm tạ nữ thần nhân từ!" Trinh Đức quỳ xuống trước mặt Lan Đức.

Lan Đức hiện ra một nụ cười hiền hòa, dùng tay phủ lên đầu của Trinh Đức, chậm rãi nói: "Lấy danh nghĩa của Chiến Thần, ta tuyên bố, Trinh Đức trở thành tiên tri thứ ba mươi sáu của đại thảo nguyên!" Dứt lời, Lan Đức lấy một pháp trượng được chạm trổ tinh xảo giao vào tay Trinh Đức.

"Chiến Thần tại thượng!" Tiếng thú nhân reo hò vang lên như sấm dậy, dồn dập quỳ xuống trước mặt Trinh Đức.

Lúc này, ngoài đại biểu của chúng thần là Lan Đức ra, cho dù là Thú Vương Tra Lý, Sở Thiên cùng Liên Thành, ba người chứng kiến này cũng bắt buộc phải khom lưng hành lễ bày tỏ sự cung kính.

"Mong Chiến Thần ban phúc cho các người!" Trinh Đức nói với tất cả mọi người, sau đó nhìn ba người chứng kiến cười nói: "Cảm tạ các vị, vinh quang của Chiến Thần sống cùng chúng ta!"

Chiến Thần? Hừ! Lão tử không tin thần! Sở Thiên khom lưng một cách không cam tâm tình nguyện, nhưng lại phát hiện Liên Thành bên cạnh mình, lại lộ ra một ánh mắt khinh thường.

Chẳng lẽ truyền nhân của thượng cổ thần kỹ cũng khinh thường chiến thần? Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ.

Trong tiếng thác nước ầm ầm, Trinh Đức để mọi người đứng dậy, sau đó bình thản giương hai tay ra, đón nhận sự tung hô của mọi người.

Sau lưng Trinh Đức, bốn người chứng kiến cũng chăm chú nhìn thẳng vào Thánh Nữ tân nhiệm. Lúc này, Sở Thiên cảm thấy Lan Đức bên cạnh mình bỗng kéo áo của hắn một cái, ý là, thời gian tiếp theo, thuộc về Sở Thiên!

Không biết bắt đầu từ lúc nào, bầu trời vốn đang trong mát, bỗng nhiên tối sầm lại. Bầu trời trong xanh bị mây đen che phủ, cơ hồ như sắp đổ mưa.

Thấy sự thay đổi trên không trung, Trinh Đức cau mày lại, kế vị trong mưa gió, đây tuyệt đối là sự sỉ nhục với uy tín của Thánh Nữ.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Sắc mặt của Thú Vương Tra Lý biến đổi rất khó coi. Hắn biết, xung quanh Thánh địa của nguồn Thánh Hà này, sớm đã bố trí nhiều pháp sư cao cấp của Thú tộc, dùng pháp lực của họ để ngăn cản bất cứ nhân tố bất lợi nào, bao gồm cả thời tiết!

Bầu trời càng lúc càng tối, đã không thể nhìn rõ một tia sáng mặt trời nào.

Thác nước, đầm nước, tế đàn, ở giờ khắc này, tất cả đều bỗng như ngừng chuyển động. Đã một vạn năm rồi, ba mươi lăm vị tiên tri đời trước không hề gặp phải tình hình thế này.

Lão hồ ly Phúc Da dưới tế đàn sắc mặt u ám lại, là người chuẩn bị cho đại điển, hắn không thể hiểu được, tại sao mấy chục pháp sư cao cấp lại không ngăn cản sự biến đổi của thời tiết.

Đột nhiên, một luồng sáng mặt trời xé tan mây đen, giáng xuống đầu của Trinh Đức.

Trước thác nước, trên tế đàn, trong vạn người nhưng chỉ chiếu rọi có một người, ngay lập tức, Trinh Đức được nâng lên vị trí cao quý khôn cùng, thánh khiết vô song!

"Ha ha," Lan Đức cười với tất cả mọi người, an ủi nói: "Mọi người mời xem, Chiến Thần đang nói cho con dân của người, Thánh Nữ Trinh Đức là tiên tri vạn người có một!"

"Chiến thần tại thượng, Thánh Nữ tại thượng!" Các thú nhân một lần nữa lại hoan hỉ tung hô triều bái.

Tựa hồ như Chiến Thần đang trêu đùa với con dân của người, trong lúc triều bái, dần dần, ánh mặt trời lại rời khỏi người Trinh Đức.

Dần dần, ánh sáng mặt trời biểu thị sự sủng ái của chúng thần đã chuyển rọi tới người Sở Thiên.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên trề môi, bất giác cũng phải tán thưởng thực lực của Giáo Đình, muốn giấu các hộ vệ của Thú tộc, tạo ra cảnh tượng này, e rằng cũng không có mấy Pháp Thần có thể làm được điều này.

Các thú nhân trợn tròn mắt, Tra Lý đã ngây người nhìn Sở Thiên.

Nhưng còn có người tỉnh táo, ít nhất Trinh Đức dùng hai tay ôm lấy thủy tinh cầu, không ngừng vuốt, còn Liên Thành, lại vén tay áo của mình lên, lộ ra một hình xăm quỷ dị.

"Chẳng lẽ Chiến Thần vứt bỏ chúng ta rồi sao!?" Một thú nhân dưới tế đàn bắt đầu thất thanh kêu khóc, tiếp theo đó, sự ồn ào hoảng loạn dần dần vang lên.

Sở Thiên lén nháy mắt cho Lan Đức, ý là, đây chính là thần dụ sao? Cũng đơn giản quá rồi, lừa đám thú nhân còn được, nhưng người khác thì không dám chắc.

Lan Đức mỉm cười thần bí, chuyển lại ánh mắt bình tĩnh đừng sốt ruột cho Sở Thiên.

Ầm! Ầm! Bỗng nhiên, Tiếng thác nước chợt to hơn, dòng nước chảy xuống tràn xuống, rất nhanh, mực nước trong đầm đã lên cao bằng độ cao của tế đàn.

"Xem ra Chiến Thần đúng là bỏ rơi chúng ta rồi!" Lão hồ ly Phúc Da chán nản ngồi xuống đất.

Mực nước càng lúc càng cao, chính vào lúc sắp tràn vào tề đàn mấy người đang đứng, tất cả nước sông trong đầm đều phun lên.

Nước sông không những bồng bềnh trong không trung, hơn nữa còn không ngừng ngưng kết co rút lại, dần dần, một thân ảnh nữ nhân thướt tha xuất hiện trước mặt chúng nhân.

Thân ảnh được nước sông ngưng kết lại trong suốt, nhưng lại có thể khiến mọi người đều nhìn rõ hình tượng của nàng, mái tóc dài phấp phới, sa y nhảy múa, hiện ra một vẻ thần bí mà cao quý.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Lan Đức đứng đầu, người của Giáo Đình ở đó và các Tế Tự dưới tế đàn đều quỳ xuống, chỉ có Sở Thiên vẫn trơ trọi đứng đó.

Trinh Đức và Liên Thành cùng lúc lộ ra một thần thái nghi hoặc, chau mày nhìn vào cái được gọi là nữ thần Sinh Mệnh.

Không hổ là chức nghiệp thần côn! Nữ thần Sinh Mệnh cũng có thể làm ra được! Sở Thiên lần này thật sự rất khâm phục khả năng làm nhái của Lan Đức.

Nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu, thân thể của nữ thần Sinh Mệnh sau khi thành hình, lại chậm rãi di động lại, và mục tiêu của nàng, hiển nhiên là Sở Thiên.

Đi tới bên cạnh Sở Thiên, nữ thần Sinh Mệnh cúi thấp đầu xuống, dùng bàn tay vuốt ve trán Sở Thiên.

Vù! Sau khi lộ ra một nụ cười vui mừng an ủi, thân thể của nữ thần Sinh Mệnh lại quay lại về dòng sông.

Những giọt nước tí tách rơi xuống tế đàn. Tiếp theo đó, nơi được nước rơi xuống, dường như có được hơi mát của nữ thần, dồn dập nở ra hoa tươi đủ màu sặc sỡ.

Bầu trời đổ mưa xuống, làm ướt sũng y phục của mọi người. Nhưng sau lưng Sở Thiên, lại mọc ra một cây cổ thụ không biết từ đâu, đang che mưa chắn gió cho hắn.

Chớp mắt thoảng như một vạn năm, cổ thụ thoáng chốc trở nên to lớn che kín trời, chắn mưa gió cho mấy người trên tế đàn. Phảng phất như chỉ cần ở bên cạnh Sở Thiên, thì có thể không sợ mưa gió.

Thời khắc cây cổ thụ xuất hiện, sắc mặt của Trinh Đức và Liên Thành không còn nghi hoặc nữa, thay vào đó là kinh ngạc, Phong hệ Pháp Thần có thể hô mưa gọi gió, Thủy hệ Pháp Thần có thể ngưng kết thành hình người, nhưng tạo ra sinh mệnh, chỉ có một người có thể làm được!

"Thần dụ!" Quang Minh đại chủ giáo Lan Đức kêu lớn lên, "Thần dụ của nữ thần Sinh Mệnh!"

Rống lớn mấy tiếng, Lan Đức bò lổm ngổm trên mặt đất, đôi mắt già nua rơi xuống những giọt nước mắt đục ngầu, giọng nói run rẩy nói: "Quang Minh thần điện cảm tạ thần dụ của nữ thần, Lan Đức ta sẽ dùng tính mạng để thực hiện chỉ dẫn của nữ thần!"

Dứt lời, thần sắc Lan Đức biến đổi, trang nghiêm chú mục bước tới trước mặt Sở Thiên, ấn vào vai của Sở Thiên rồi nói: "Quỳ xuống!"

Tay của Lan Đức phát ra một quầng sáng trắng, nhẹ nhàng ấn vào trán của Sở Thiên, sau đó Lan Đức dùng giọng nói thành kính nhất nói: "Tuân theo thần dụ của nữ thần Sinh Mệnh, Quang Minh thần điện đại chủ giáo Lan Đức, lấy danh nghĩa của nữ thần, ban phong cho Phất Lạp Địch Nặc làm Quang Minh Thánh Đồ, lệnh truyền bá vinh quang của nữ thần!"

Nói rồi, Lan Đức ở trước mặt Sở Thiên tạo ra những thế tay tông giáo vô cùng phức tạp, sau đó nói: "Từ nay về sau, Phất Lạp Địch Nặc tồn tại cùng nữ thần Sinh Mệnh!"

Triều bái, cơ hồ như trận triều bái điên cuồng! Tuy rất nhiều người có sự nghi ngờ với thần dụ. Nhưng tại thời khắc này, điều mà họ có thể làm, chỉ có thể là triều bái Sở Thiên. Nếu không, chính là miệt thị nữ thần! Khiêu khích với Giáo Đình!

Bất luận có bao nhiêu người tin vào thần dụ giả, nhưng từ thời khắc này, trong lòng những người bình thường trên đại lục, Phất Lạp Địch Nặc đã đồng nghĩa với nữ thần!

Đại điển huyên náo một ngày đã kết thúc, bên cạnh đầm nước đầu nguồn Thánh Hà, mọi người đã đi vào giấc mộng, nhưng vẫn có người lại không thể chợp mắt được.

Trên đầu đỉnh thác nước, vách núi cao vô tận, Liên Thành giơ cao cánh tay trái, triệu hoán ma sủng Lôi Mạc Tư của mình.

"Lôi Mạc Tư, tất cả chuyện hôm nay ngươi đều nhìn thấy rồi, ngươi tin thần dụ này không?" Liên Thành hướng mắt xuống dưới thác nước, cười lạnh nói, "Nữ thần Sinh Mệnh một vạn năm trước đã chết rồi, hơn nữa linh hồn của ngài cũng đã bị hủy diệt rồi!"

"Nhưng mà chủ nhân!" Lôi Mạc Tư nói, "Trong thần dụ hôm nay, có một thần lực vô cùng lớn, thần lực thuần khiết như vậy, không có người có thể tạo giả được!"

"Không có ai? Hừ!" Liên Thành cười lạnh nói, "Ít nhất có Hải Vương Bào Uy Nhĩ có thể!"

"Bào Uy Nhĩ thì có thể, nhưng hắn không thể nào giúp Phất Lạp Địch Nặc?" Lôi Mạc Tư không hiểu nói.

"Bào Uy Nhĩ sẽ không giúp Phất Lạp Địch Nặc, nhưng có người sẽ giúp!" Liên Thành giương tay, hất mái tóc dài ra đằng sau, quát, "Lôi Mạc Tư, hợp thể!"

"Vâng, chủ nhân!"

Thân thể mỏ ưng thân phượng hoàng của Lôi Mạc Tư phục tại đầu Liên Thành rồi, tiếp theo đó, phần đầu của Liên Thành biến động, trở thành một đầu ưng hung dữ, nhưng đôi mắt là không có đồng tử, biến thành màu trắng ngoét đáng sợ.

Bay thẳng về hướng người của Giáo Đình, không gian trước mặt Liên Thành méo mó, hình ảnh của Lan Đức ánh lên trong đôi mắt trắng ngoét của Liên Thành.

Trong chiếc xe được kéo bởi bốn con Á Long Thú, Lan Đức đang ngồi trước mặt bốn lão nhân đang bị suy nhược: nói "Bốn vị trưởng lão, hôm nay đa tạ các ngươi rồi."

"Không cần cảm tạ chúng ta!" Lão nhân ngồi bên trái nói, "Chỉ cần ngươi đừng quên đã hứa chuyện của Hắc Ám điện chúng ta là được rồi."

"Ta đương nhiên sẽ không quên!" Trong mắt Lan Đức hiện ra một tia điên cuồng, "Chỉ cần ta trở thành Giáo Hoàng, chắc chắn ta sẽ cho các ngươi thứ các ngươi muốn!"

"Vậy thì tốt!" Lão nhân lại hỏi, "Ngươi đã trả cái giá lớn để cầu xin chúng ta, hơn nữa còn dùng cả sinh mệnh chi thạch, chẳng lẽ Phất Lạp Địch Nặc thật sự quan trọng vậy sao?"

"Ha ha." Lan Đức cười quái dị, "Từ nay về sau, tất cả mọi người đều biết Phất Lạp Địch Nặc là người đại diện của nữ thần, Quang Minh tín đồ sẽ coi hắn là thần, nhưng Hắc Ám tín đồ, lại sẽ giết hắn!"

Lão nhân cũng cười: "Những người của Hắc Ám thần điện, cũng là Hắc Ám tín đồ. Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc gặp phiền phức lớn rồi!"

"Phải! Phất Lạp Địch Nặc gặp phiền phức, nhưng chúng ta thì nhẹ nhàng rồi!" Lan Đức nói, "Đợi Hắc Ám thần điện giết chết Phất Lạp Địch Nặc rồi, họ cũng sẽ tổn thất rất lớn, đến lúc đó, chính là lúc chúng ta khống chế Hắc Ám thần điện rồi."

Lão nhân chỉ vào bức họa của Lạp Hi Đức treo trên vách xe: "Ngươi sẽ giúp Phất Lạp Địch Nặc giết người này sao?"

"Hắc Ám thần điện lần trước chỉ phái một mình Mục đi thành Mã Lệ Liên, điều này nói rõ họ vẫn chưa thực sự hạ quyết tâm giết chết Phất Lạp Địch Nặc. Ta tạo ra thần dụ ngày hôm nay, chỉ là giúp Hắc Ám thần điện hạ quyết tâm hơn mà thôi. Còn về người này… Hừ!" Lan Đức xé bức họa đi, lạnh lùng nói, "Hiện tại Phất Lạp Địch Nặc đã hết giá trị lợi dụng rồi! Ước định của ta và hắn, tự nhiên cũng bị hủy bỏ!"

………………………….

Trên vách núi, Liên Thành mỉm cười nhìn thấy tất cả, sau đó cùng Lôi Mạc Tư phân tách ra.

Hai tay chậm rãi thu lại, không gian méo mó trước mặt Liên Thành đã co rút lại thành một quang cầu trong suốt lớn bằng nắm tay.

Liên Thành giao quang cầu cho Lôi Mạc Tư, sau đó nói: "Đưa cái này cho Phất Lạp Địch Nặc, để hắn nhìn thấy chuyện vừa rồi!"

Lôi Mạc Tư nhận lấy quang cầu, lạ lẫm hỏi: "Chủ nhân, tại sao ngươi lại giúp Phất Lạp Địch Nặc?"

"Ta muốn để Phất Lạp Địch Nặc sống sót để gặp lão sư!" Liên Thành nói.

"Để Phất Lạp Địch Nặc gặp Ba Đế thành chủ?" Lôi Mạc Tư chớp mắt, vội nói, "Chủ nhân! Hắn có thể uy hiếp đến địa vị của người trong lòng thành chủ!" Nguồn tại http://Truyện FULL

"Bớt phí lời, đi mau!" Liên Thành không vui quát.

"Vâng, chủ nhân!" Lôi Mạc Tư cúi đầu bay đi.

Nhìn theo hướng ma sủng biến mất, Liên Thành lẩm bẩm nói: "Uy hiếp ta? Ha ha, hắn có đủ tư cách sao!?"

………………………….

Trong lều trướng, Sở Thiên và Ba Bác Tát đã xem xong hình ảnh trong quang cầu, sau đó cùng im lặng.

Qua một hồi lâu, Ba Bác Tát nói: "Ông chủ, vừa rồi ta phát hiện cái này ngoài trướng, nó cứ lặp đi lặp lại đoạn hình ảnh này."

Sở Thiên hít vào một hơi, sau đó nheo mắt lại: "Ngươi tin cái này là thật sao?"

Ba Bác Tát gật đầu: "Tuy ta không nhìn ra quang cầu này là gì, nhưng ta có thể cảm thấy một sức mạnh cường đại trong đó, người có thứ sức mạnh này, không thể làm những chuyện vô vị được."

Sở Thiên xem lại hình ảnh một lần nữa, sau đó than: "Mẹ kiếp! Lão tử bị Lan Đức chơi xỏ rồi!"

"Ông chủ có muốn ta giết bọn chúng không!"Ba Bác Tát độc địa nói.

"Không cần đâu!" Sở Thiên gõ vào bàn, phân tích, "Lan Đức là muốn chuyển sự chú ý của Hắc Ám thần điện vào ta, sau đó thừa cơ chiếm lợi thế. Nhưng Hắc Ám thần điện vốn dĩ đã muốn giết ta, hiện tại chẳng qua là càng muốn thêm mà thôi, chút phiền phức này không làm khó được ta!" Nói rồi, Sở Thiên lại cười, "Nhưng lão tử lần này cũng không kiếm được ít, danh hiệu Quang Minh Thánh Đồ không phải chỉ là dễ nghe thôi đâu."

Sở Thiên tiếp tục nói: "Ba Bác Tát, ngươi thông báo cho trong nhà, để tên hát rong Bối Lợi mang theo người đi tuyên truyền, cứ nói dược phẩm của Thánh Tế Tự, là của nữ thần Sinh Mệnh ban cho ta để đi cứu vớt đại lục. Sau đó dán ký hiệu Quang Minh Thánh Đồ lên tất cả dược phẩm, tăng giá tiền lên gấp đôi!"

Nói rồi, Sở Thiên ra vẻ đạo mạo ngẩng đầu lên: "Nếu những thương nhân nhập hàng không đồng ý, vậy thì nói cho họ biết, đây là nữ thần Sinh Mệnh nói. Nữ thần đã nói, không giúp đỡ Quang Minh Thánh Đồ phân phát thuốc toàn đại lục, vậy thì tức là làm trái ý thần dụ! Tức là cả đời này đừng mong được Thánh Tế Tự chữa trị nữa!"

"Cao! Quả thực là cao tay!" Ba Bác Tát giơ ngón tay cái lên ca ngợi.

"Không có gì!" Sở Thiên khiêm tốn cười. Thứ thủ đoạn tuyên truyền này trên trái đất đến trẻ nhỏ cũng biết.

"Ài!" Sở Thiên lại thở dài, nói: "Chỉ đáng tiếc là không ai giúp lão tử giết chết Lạp Hi Đức."

"Ngươi muốn giết chết ta?" Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Sở Thiên.

Sở Thiên quay đầu lại nhìn, một thân ảnh từ từ xuất hiện trong không khí - chính là Lạp Hi Đức!

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên tê rần người, tại sao những tên ma thú cấp mười này đều xuất quỷ nhập thần vậy! Hơn nữa lại xuất hiện đúng lúc Sở Thiên đang nguyền rủa hắn.

Sở Thiên nheo mắt lại, nhanh chóng vào trạng thái giới bị, dùng bộ dạng thần côn chuẩn mực nói: "Lạp Hi Đức tiên sinh đừng hiểu lầm, vừa rồi ta chỉ là nói đùa thôi."

"Nói đùa? Ha ha." Lạp Hi Đức tàn độc cười, "Vậy thì ta sẽ coi nó là câu nói đùa là được rồi."

Dứt lời, Lạp Hi Đức nhìn sang Ba Bác Tát, nói: "Bỏ pháp lực của ngươi đi, cho dù là vong linh cấm chú đối với ta cũng vô dụng thôi!"

Ba Bác Tát sững người, sau đó lặng lẽ phá bỏ pháp lực mình vừa ngưng tụ lại.

Lạp Hi Đức tiếp tục nói nói Ba Bác Tát: "Ta nhớ ngươi, ba năm trước khi ta và Mạch Khẳng Tích chiến đấu ở núi Lạc Nhật, ngươi ở bên cạnh nhìn. Thế nào, ngươi vẫn chưa chết sao?"

Trên trán Ba Bác Tát lấm tấm mồ hôi, hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực của Lạp Hi Đức, biết rằng Lạp Hi Đức chỉ cần một ngón tay, cũng có thể tiễn mình xuống địa ngục.

"Không tệ!" Lạp Hi Đức dò xét Ba Bác Tát một lượt, nói, "Ngươi mạnh hơn ba năm trước một chút, đã đạt đến Pháp Thần cấp chín đỉnh phong rồi! Trong cường giả con người, ngươi có thể đứng ở hàng thứ năm!"

Ba Bác Tát cười khổ, người đứng thứ năm trong cường giả con người, so với ma thú cấp mười có đáng là gì?

"Ồ? Ngươi rất xem thường cường giả con người?" Lạp Hi Đức nhìn ra sự bất lực của Ba Bác Tát.

Sở Thiên thay Ba Bác Tát trả lời: "Ma pháp có mạnh nữa, nhưng cũng không sánh được với lãnh vực của ma thú!"

"Không! Không! Không! Ngươi sai rồi!" Lạp Hi Đức lắc ngón tay nói, "Dựa vào thực lực của hắn, có thể giết được một số hậu duệ cấp mười rồi."

Nói rồi, Lạp Hi Đức đi vòng quanh hai người Sở Thiên, sau đó tiếc nuối nói: "Đáng tiếc a."

Lạp Hi Đức ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, nói: "Đáng tiếc ngươi không có cơ hội để giết hậu duệ cấp mười rồi. Bởi vì, tối nay hai ngươi đều phải chết!" Lạp Hi Đức liếm môi, cười nói, "Hơn nữa ta sẽ hút cạn linh hồn của các ngươi, để các ngươi ngay cả cơ hội đi xuống địa ngục cũng không có…"
Bình Luận (0)
Comment