Dị Giới Thú Y

Chương 281

Trong Quang Minh Thánh Điện đảo Bố Lôi Trạch, gia tộc Phất Lạp Địch Nặc vừa thắng lợi trở về, đang căng thẳng họp Hội nghị tuyệt mật của gia tộc.

Chủ đề của cuộc họp chính là làm thế nào để đối phó với đệ nhất cao thủ đại lục, chủ nhân của Biển Cấm với hàng trăm vạn đại quân, Bào Uy Nhĩ!

Nguyên nhân rất đơn giản, A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ nhất thiết phải thăng cấp, nhưng một khi chúng hấp thu sức mạnh của Gia Sách Nhĩ Ma Căn thì nhất định sẽ được Bào Uy Nhĩ mời đi "cọ xát".

"Tề Bách Lâm, hệ thống phòng ngự Thần Lực tầng thứ ba của đảo thật sự không thể ngăn chặn được trinh sát của Bào Uy Nhĩ sao?" dù đã hỏi rất nhiều lần nhưng Sở Thiên vẫn thấy không cam tâm.

Được tham dự hội nghị tối cao của gia tộc, Tề Bách Lâm thấy vô cùng vinh dự, nên không hề để tâm việc Sở Thiên hỏi nhiều, vẫn cung kính trả lời: "Ông chủ, theo công cụ thám trắc Lôi Đạt về ma trận Thần Lực ta mới chế tạo, sức mạnh trong Biển Cấm là vô cùng lớn, thậm chí có thể vượt qua phạm vi mà Lôi Đạt có thể đo lường. Sức mạnh ấy nếu muốn xuyên thủng hàng phòng ngữ trên đảo thì rất dễ dàng."

"Ngươi có cách nào có thể ngăn sức mạnh của Bào Uy Nhĩ không?"

"Xin lỗi ông chủ, cái này…" Tề Bách Lâm do dự hồi lâu, "Sức mạnh của hắn quá lơn, không có tiêu bản thí nghiệm thì làm được là rất khó!"

"Tiêu bản thí nghiệm? Chẳng lẽ ngươi bảo ta bắt Bào Uy Nhĩ cho ngươi làm thí nghiệm?" Sở Thiên bắt đầu nôn nóng.

Tề Bách Lâm vội vàng xua tay, "Không, không, ông chủ, ta không dám!"

"Thôi mà tướng công, chàng cũng rõ thực lực của Bào Uy Nhĩ mà. Không thể trách Tề Bách Lâm được." Sắt Lâm Na vẫy tay cho Tề Bách Lâm ngẩng đầu lên, cười: "Không lẽ Địa Tinh tộc các ngươi chưa từng nghiên cứu thứ gì ngăn cản sức mạnh?"

"Địa Tinh tộc chúng ta chỉ có sở trường về trang bị và các công trình ma pháp quy mô lớn…" Tề Bách Lâm cười gượng, nhưng mắt hắn lập tức sáng lên, "Nhưng nghe một người bằng hữu là người lùn nói, người lùn họ vì có được sự hỗ trợ của Thần Công Tượng, từng làm một bộ áo giáp che giấu khí tức. Có lẽ… họ có thể làm được một thứ gì đó ngăn chặn sự trinh sát của Bào Uy Nhĩ."

"Công tượng giỏi nhất của tộc người lùn là ai?" Sắt Lâm Na vội hỏi.

"Tây Cương, nghe nói hắn…"

"Đợi đã!" Sở Thiên vẫy tay, "Ngươi nói người lùn vì có sự hỗ trợ của Thần Công Tượng mới có thể làm được áo giáp đúng không?"

Tề Bách Lâm gật đầu.

Sở Thiên thở dài, "Cách này không cần nghĩ tới nữa, vô dụng thôi!"

Nói rồi, Sở Thiên nhìn A Mạt Kỳ, chết tiệt, Thần Công Tượng đang được chôn ở Thần Mộ bên dưới đảo, mà lại là do Bào Uy Nhĩ giết nữa chứ!

"Xem ra muốn tránh được Bào Uy Nhĩ chỉ còn cách tìm ra những sức mạnh cấp cao hơn thôi!" Sở Thiên cười khổ, "Nhưng trên đại lục thì có ai mạnh hơn Bào Uy Nhĩ chứ?"

"Chân Thần! Tại sao người lại than thở?" Thánh Đấu Sĩ quỳ sau lưng Sở Thiên, "Chúng con đã thề mãi mãi không để người phải than thở!"

Bái Nạp Mỗ ngẩng đầu lên, thắc mắc: "Chân Thần, người đang lo nghĩ việc không có sức mạnh nào mạnh hơn Bào Uy Nhĩ sao? Nhưng người kà Thần Hoàng mà, sức mạnh của người mạnh hơn Bào Uy Nhĩ rất nhiều!"

Nghe Bái Nạp Mỗ nhắc nhở, Sở Thiên bỗng nhớ ra một chuyện, vội hỏi: "Ta nhớ ngươi từng nói, ba vị trưởng lão của Hắc Ám Thần Điện… ừm, ba tín đồ thành kính nhất của bổn Thần Hoàng, vẫn luôn che giấu sức mạnh. Giờ ta muốn ngươi cho ta biết, tại sao họ có thể giấu sức mạnh trước mặt Giáo Hoàng?"

"Đấy đều là do Chân Thần người ban cho mà!"

Thánh Đấu Sĩ lại bắt đầu xúc động, "Không chỉ ba vị trưởng lão, ngay chúng con cũng được sự bảo vệ của người! Vì năm đó người ban cho chúng con Thần Khí nên có được sức mạnh chí cao vô thượng! Chỉ cần tu luyện bên cạnh Thần Khí là không ai có thể phát hiện ra chúng con!"

"Thần Khí?" Sở Thiên nheo mắt cười, "Có phải là bao đao của Lưỡi đao Phán quyết?"

Sở Thiên hơi hối hận vì đã trả lại bao đao cho ba lão già đó.

"Đúng vậy, Chân Thần! Chúng con gọi đó là Thánh Trượng Phán Quyết!"

"Thần Phán Quyết chắc là mạnh hơn Bào Uy Nhĩ? Nhưng tại sao Lưỡi đao Phán quyết không có khả năng ngăn chặn Thần Lực? Thôi, lão tử sẽ thăng cấp cho A Mạt Kỳ bên cạnh bao đao vậy!" Sở Thiên lầm nhẩm, rồi ra vẻ Thần Côn: "Các con của ta, thông báo cho các trưởng lão, bổn Thần Hoàng cần Thánh Trượng Phán Quyết!"

"Không!" Sở Thiên lại lắc đầu, hắn vẫn không yên tâm lắm, vì Bố Lôi Trạch quá gần Biển Cấm, "Không cần gọi các trưởng lão đến đây, bổn Thần Hoàng sẽ đích thân đến Giáo Đình!"

"Sắt Lâm Na, chuyện nhà giao cho nàng! Tên Cách Lạp Tư kia nàng tiếp đãi tử tế nhé, nhưng không được thả. Nếu lỡ như cha hắn đến chuộc thì… hắc hắc!"

Sắt Lâm Na khẽ đẩy Sở Thiên một cái, "Thiếp biết rồi, dùng lễ nghi quý tộc moi sạch của hắn!"

Sắt Lâm Na nói tiếp: "Lần này đi Giáo Đình sẽ qua vương quốc Tinh Linh, chàng đem theo An Na đi, cô ấy lâu rồi chưa về nhà!"

……

Phía Nam đại lục, eo biển Thánh Điệp Qua.

Truyền thuyết nói, rất nhiều năm trước, khi đại lục còn ở thời đại Thượng Cổ, có một nhà hàng hải tên Thánh Điệp Qua được sự bảo vệ của Hải Thần, dẫn đội thuyền của mình đi vòng quanh đại lục. Sau này, nơi xuất phát và đích đến của Thánh Điệp Qua được gọi là eo biển Thánh Điệp Qua. Hai bờ eo biển, phía Bắc là quốc thổ của Tinh Linh vương quốc, các đảo phía Nam là Giáo Đình Thánh Sơn – Đỗ Lỗ Nam Hy!

Sở Thiên hiên ngang ngồi trên thuyền thẳng tiến vùng biển của Lôi Tư đế quốc, lên đất liền ở phía bắc eo biển Thánh Điệp Qua.

"Về nhà rồi!" An Na dọc đường trầm tư, giờ nhìn thấy cờ màu xanh lá của Tinh Linh tộc trên bờ biển không kìm được mà nhỏ lệ!

Đưa An Na chiếc khăn, Sở Thiên cười, "An Na, bao nhiêu năm rồi ngươi chưa về nhà?"

An Na nói: "Năm dó ta theo Hách Nhĩ Hy trưởng lão đi sứ sang Khải Tát, đến giờ đã sắp năm năm rồi!"

"Năm năm rồi?" Sở Thiên trầm ngâm, hắn đến thế giới này cũng đã năm năm rồi…

"Cung nghênh Phất Lạp Địch Nặc miện hạ!"

Bỗng một cá mập đầu hổ trồi lên khỏi mặt nước, trên mỗi con là một người Tinh Linh tộc có da màu xanh da trời..

"Ông chủ, họ là Hải Tinh Linh, cũng là tỷ muội của ta!" An Na phấn khích vẫy tay, rồi giải thích với Sở Thiên, " Tinh Linh tộc đều tín ngưỡi nữ thần Tự Nhiên, còn ông chủ là thánh đồ của nữ thần Sinh Mệnh, vì thế ở vương quốc Tinh Linh ông chủ được kính trọng như Quang Minh Chúng Thần!"

Thảo nào họ gọi lão tử là miện hạ? Sở Thiên nheo mắt cười, vẻ mặt Thần Côn cũng vô cùng tiêu chuẩn, "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Quang Minh Chúng Thần ban phúc cho các ngươi!"

"Cảm tạ miện hạ ban phúc!"

Lúc này, bờ biển đã chật ních người. Dù có rất nhiều Tinh Linh Vệ Binh duy trì trật tự nhưng vẫn khá hỗn loạn. Đặc biệt là sau khi Sở Thiên thay mặt Chúng Thần ban phúc, sự hỗn loạn đã đạt đến mức bùng nổ!

"Cung nghênh miện hạ!" hàng vạn Tinh Linh quỳ phủ một màu xanh mướt lên bờ biển, xem ra họ thực sự coi Sở đại thiếu gia là Thần rồi!

Sở Thiên chậm rãi từ trên thuyền bước xuống.

Một người phụ nữ trung niên Tinh Linh quần áo giản dị vội vã tiến lại, dùng lễ nghĩa quý tộc đỡ lấy tay trái Sở Thiên.

Sở Thiên khẽ cười, nói với nữ Tinh Linh kia, "Chúng Thần…"

"Bệ hạ!" bỗng An Na kêu lên, vội vã hành lễ với nữ Tinh Linh: "Trưởng nữ An Na của Uy Lợi Tư gia tộc bái kiến bệ hạ!"

"Đây là Tinh Linh Vương?" Sở Thiên khựng lại.

"Ông chủ, đây chính là Phân Lệ bệ hạ!"

"Ai da, sao bệ hạ lại làm việc của kẻ dưới thế này?" Sở Thiên vội vã đỡ Tinh Linh Vương đang cúi người lên.

"Việc này ta nên làm mà!" Phân Lệ cười, "Không có miện hạ giúp đỡ thì Tinh Linh Quốc cũng không có thời khắc được phục hưng, huống hồ ngài là thánh đồ của nữ thần Sinh Mệnh!"

Sở Thiên ngoài mặt thì cười toe toét nhưng trong bụng thầm nhắc nhở mình. Dù sao Tinh Linh Vương cũng là chủ nhân của một chủng tộc, có thể khiến bà ta cúi mình, e là không đơn giản là thể hiện sự tôn trọng và cảm kích.

"Bệ hạ khách khí quá rồi!" Sở Thiên đáp lại, "Lần này ta đến Giáo Đình để tham bái Quang Minh Chúng Thần, tiện đường đưa An Na về thăm nhà. Bệ hạ cần gì phải long trọng thế này?"

"Miện hạ hạ cố đến Tinh Linh Quốc, đây chính là vinh hạnh to lớn của Tinh Linh tộc!"

Tinh Linh Vương sắc mặt không hề thay đổi nhưng Sở Thiên cảm thấy nhịp tim bà ta bắt đầu nhanh hơn.

Quả nhiên, Tinh Linh Vương đổi giọng, ám thị: "Giáo Đình ở trên Thánh Sơn, phía Nam Tinh Linh vương quốc. Chỉ mất mười ngày đường, mời miện hạ ở đây thăm thú mấy ngày! Đợi sau khi ta dọn sạch đường rồi miện hạ đi cũng chưa muộn!"

Sở Thiên cười nhạt trong bụng, nói: "Sao vậy? Đường đến Thánh Sơn có vấn đề gì sao?"

Tinh Linh Vương cố làm ra vẻ do dự, nói: "Thật ra, hai năm nay, xung quanh Thánh Sơn có điều bất thường!"

"Không thể tha thứ được! Ngươi dám lừa gạt Chân Thần!"

Bái Nạp Mỗ xông ra trước mặt Sở Thiên, định tóm Tinh Linh Vương, nhưng bị Sở Thiên cản lại.

"Chân Thần, bà ta gạt người!" Bái Nạp Mỗ tức giận, "Một năm trước ta rời khỏi Giáo Đình, lúc đó Thánh Sơn không có bất cứ vấn đề gì!"

Sở Thiên lạnh lùng nhìn Tinh Linh Vương, "Có chuyện gì muốn cầu xin cứ nói thẳng ra. Nể tình An Na ta sẽ giúp!"

Bị khí thế của Sở Thiên áp đảo đến thở cũng khó khăn, Tinh Linh Vương bối rối, "Thật ra ta nói Thánh Sơn có vấn đề không phải nói dối. Hai năm nay Giáo Đình bỗng nhiên tăng cường cảnh vệ Thánh Sơn, nghiêm cấm bất cứ ai trong vòng một trăm dặm ra vào Thánh Sơn."

Bái Nạp Mỗ gật đầu, chứng tỏ Tinh Linh Vương nói đúng.

"Đấy mà cũng coi là bất thường?" Sở Thiên nhìn Tinh Linh Vương.

"Không chỉ có vậy!" Tinh Linh Vương vội nói: "Hai năm nay ở quanh Thánh Sơn xuât hiện rất nhiều ma thú mạnh!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Chân Thần, Giáo Đình vốn có nhiều ma thú!" Bái Nạp Mỗ quỳ xuống, "Hãy cho phép con tiêu diệt hết đám Tinh Linh lừa gạt Chân Thần này!"

Cảm nhận được sát khí đằng đằng từ người Bái Nạp Mỗ, Tinh Linh Vương hốt hoảng, "Miện hạ, điều bất thường ta nói là nói những ma thú đột nhiên xuất hiện đó! Theo ta biết, chúng không phải tự nhiên!"

"Không phải tự nhiên? Hà hà!" Sở Thiên cười, "Vậy không lẽ là biến dị?"

"Miện hạ thánh minh!" Tinh Linh Vương cũng cười, "Chúng chính là biến dị mà thành!"
Bình Luận (0)
Comment