Dị Giới Thú Y

Chương 334

Nghe Thác Mã Tư nói vậy, Sở Thiên hơi sững một chút rồi nheo mắt cười.

Thì ra Thác Mã Tư không hề biết Lạc Nhật là mộ địa của vị Thần nào! Thật ra điều này cũng dễ hiểu thôi, Thác Mã Tư chẳng qua cũng chỉ là tam trùng Thần Lực đỉnh phong, nữ thần Sinh Mệnh cao hơn hắn không biết bao nhiêu cấp bậc, hắn không thể xác định được thuộc tính Thần Lực của nữ thần cũng là lẽ thường.

"Ừm, A Mạt Kỳ cho ta biết!" Sở Thiên bình tĩnh nói, "Công tước đại nhân có biết là vị Thần nào được chôn cất tại đây không?"

"Không rõ, ta chỉ biết là vị Thần đó rất mạnh!" Thác Mã Tư đỏ mặt cười: "Thượng cổ Thần tộc đương nhiên không phải là đối tượng ta có thể thăm dò rồi!"

Sở Thiên ra vẻ Thân vương, nghiêm nghị nói: "Đại nhân muốn cướp thi thể sao?"

Đương nhiên Thác Mã Tư đến là vì nữ thần, nhưng thân phận quý tộc của hắn tuyệt đối không thể thừa nhận mình là kẻ trộm mộ, vì thế bèn nói, "Hừm, Thân vương các hạ, ta là Thượng cổ quý tộc cao quý nhất, sao có thể đi nhòm ngó thi thwe của Thần tộc?! Xin đừng bôi xấu danh tiếng của gia tộc ta! Bọn ta… đến để bảo vệ thần mộ!"

"Ồ, mọi người đến để bảo vệ thần mộ!" Sở Thiên "bừng tỉnh"

"Mục đích của bọn ta không có gì phải nghi ngờ hết!" Cách Lạp Tư tiếp lời, "Là quý tộc của Thượng cổ Thần tộc Khâm Tích, gia tộc Lai Ân Cáp Đặc bọn ta có nghĩa vụ bảo vệ vinh quang của Chúng Thần!"

Nói rồi, Cách Lạp Tư nhướn mày vẻ như khiêu khích, "Thân vương các hạ, mục đích của ngài lại khiến bọn ta nghi ngờ đấy! Chẳng lẽ Thánh đồ của nữ thần Sinh Mệnh lại nhòm ngó đến thi thể của Chúng Thần?!"

"Đừng! Đừng hiểu nhầm!" Khách Thu Sa lắc lư hũ rượu, "Ông chủ của ta cũng đến để bảo vệ Thần mộ!"

"Thật sao?!" Cách Lạp Tư rõ ràng là không tin.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên bế Tiểu Hùng Miêu lên, nghiêm trang nói với cả nhà Thác Mã Tư, "Nữ thần tại thượng! Công Tước các hạ, ma sủng của ta mới ba tuổi, lẽ nào các ngươi cho rằng một đứa trẻ ba tuổi, xuất thân từ một gia tộc có huyết thống cao quý lại nói dối sao? Lẽ nào các ngươi nghi ngờ thành quả giáo dục của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc sao? Là thân thích, ta không thể không suy nghĩ, một quý tộc đa nghi như vậy, liệu có thích hợp làm thông gia với ta không?!"

"Hừ, bọn ta vốn không muốn gả vào gia tộc của ngươi!" Tiên Đế tiến lên một bước, chỉ thẳng mặt Sở Thiên mà mắng, nhưng rất nhanh chóng phát hiện điệu bộ của mình thật không có phong độ quý tộc nên ngượng nghịu rút tay về.

"Tiên Đế, ngậm mồm lại! Là phụ thân của con, ta có quyền quyết định hôn nhân của các con!"

Thác Mã Tư ngượng quá hóa giận, một mặt là vì Tiên Đế làm mất phong độ, một mặt là vì hủy hôn là phải trả lại Sở Thiên một ngàn vạn kim tệ! Dù vẫn còn chín trăm ngàn kim tệ chưa sờ được vào nhưng theo lệ thường của quý tộc, hắn vẫn phải bồi thường cho Sở Thiên!

"Được rồi Công tước đại nhân, không cần phải tức giận với trẻ con!" Tuy tuổi của Tiên Đế có thể còn lớn hơn Sở Thiên đến mấy trăm tuổi nhưng Sở đại thiếu gia vẫn vỗ vỗ đầu Tiên Đế, cười: "Cô bé à, khi hai quý tộc chính thống nói chuyện thì ngươi không được nói xen vào!"

Sở Thiên quay mặt đi, cười: "Thác Mã Tư Công tước đại nhân, nếu ta và ngài đều đến để bảo vệ Thần mộ, chi bằng chúng ta liên thủ, ngài thấy sao?"

Thác Mã Tư tái mặt, hắn rất muốn nói với Sở Thiên là cả nhà hắn đến để cướp thi thể đó! Nhưng tiếc thay trước đó nói dối rồi, giờ chỉ đành im lặng coi như mặc nhận.

Còn việc trừ khử Sở Thiên? Cái ý nghĩ này căn bản không hề xuất hiện trong đầu Thác Mã Tư, ám sát quý tộc thông gia, cái tội này quý tộc chân chính không thể chấp nhận được!

Sở Thiên nói thêm một câu, "Hà hà, đương nhiên, ta và ngài liên thủ là để tăng cường mối quan hệ thông gia giữa hai gia tộc!"

Thác Mã Tư bất lực gật đầu, "Được rồi, hai gia tộc chúng ta liên thủ bảo vệ Thần mộ!"

Sở Thiên mừng thầm, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhặt được một tay sai siêu cấp!

Nếu là kẻ khác hứa điều này với Sở Thiên thì Sở Thiên tuyệt đối không tin! Nhưng đây lại là Thác Mã Tư, điều này cho thấy, gia tộc này không những từ bỏ việc cướp đi thi thể của nữ thần mà còn toàn lực bảo vệ mộ địa!

Sở Thiên theo lễ nghi quý tộc, nhanh chóng ký với Thác Mã Tư một hiệp ước liên minh tạm thời, hắn cười: "Công tước đại nhân, ngài đã tìm ra Thần mộ ở đâu chưa?"

"Vẫn chưa, ta chỉ cảm nhận được vào sáu năm trước một luồng Thần Lực rất mạnh thoát ra từ đây, vị trí cụ thể vẫn chưa xác định được, nhưng chắc là ở trong vòng bán kính năm trăm dặm."

"Ồ, vậy theo ngài thì hiện nay có bao nhiêu kẻ đang nhòm ngó tới vinh quang của Chúng Thần? Chúng có cấp bậc thế nào?" Sở Thiên lại hỏi.

"Mấy ngày nay ta phát hiện được mười mấy kẻ trộm mộ, những kẻ yếu đều đã bị kẻ mạnh giết hết rồi. Hiện nay khá mạnh thì còn lại bốn tên! À không, ba! Hà hà, rất xin lỗi, ta tính cả mình nữa, Thân vương các hạ đừng hiểu lầm!"

"Đương nhiên, ta tuyệt đối không hiểu lầm! Ta tin người của gia tộc Lai Ân Cáp Đặc không thể nào lại đi trộm mộ!" Sở Thiên cười, nghĩ bụng: Ba tên, cảm giác của lão đầu tử An Đông Ni quả nhiên không sai!

"Ngài có thể xác định ba kẻ này là ai không?" Sở Thiên hỏi.

"Một là Ngũ Tư của thành Hoàng Kim, bọn chúng sợ những gì mình thiếu!" Thác Mã Tư nhắc đến thành Hoàng Kim một cách coi thường.

"Một tên nữa ta không biết là ai, nhưng hắn chỉ có tam trùng Thần Lực sơ cấp, ta có thể đối phó!" nói rồi, Thác Mã Tư chau mày lại, "Có điều tên còn lại vô cùng mạnh! Ta không thể biết được sức mạnh của hắn! Có thể là cấp bậc Thượng vị thần với tứ trùng Thần Lực!"

Thượng Vị Thần! Sở Thiên giật mình, thực lực của Cát Nặc Tỷ Lợi – Thượng Vị Thần sau khi làm lại cơ thể, đã không phải kẻ mà hắn có thể đối phó rồi. Mà bây giờ lại xuất hiện một Thượng Vị Thần hoàn chỉnh.

Sở Thiên bỗng có ý định đem Thần Thạch chạy trốn, nhưng lão đầu tử An Đông Ni nhất định là không rời khỏi đó, vì thế hắn cũng từ bỏ ý định này.

Cũng may mà Thượng Vị Thần kia vẫn không biết mộ địa ở ngay trên đỉnh Tiếp Thiên, nếu không lúc này sợ rằng An Đông Ni đã cùng vào quan tài với nữ thần rồi.

"Nếu chúng ta đã cùng đến để bảo vệ vinh quang của Chúng Thần, vậy thì không thể để Thần mộ nằm trong sự nguy hiểm!" Sở Thiên nắm chặt tay Thác Mã Tư nói hùng hồn, "Công tước đại nhân, chi bằng thế này, Tam trùng sơ cấp kia sẽ do ngài giải quyết, ta sẽ đi đối phó với thành Hoàng Kim. Sau đó thì chúng ta liên thủ đuổi Thượng Vị Thần kia đi!"

"Được, vậy cứ làm theo cách của Thân vương các hạ!"

Trong rừng, Tiểu Hùng Miêu lén lén lút lút chỉ doanh địa của thành Hoàng Kim, "Ông chủ nói đi! Làm gì đây? Bắt cóc, hạ độc, hành hạ, lôi kéo? Huynh đệ ta sẽ làm theo ông chủ!"

Sở Thiên lại nhớ đến Tiểu Hùng Miêu lúc mười tám tuổi, tư tưởng của tên nhóc này lúc ba tuổi đã phức tạp thế này, vậy khi nó mười tám tuổi…

"Hừm, không cần những cách đó! Ông chủ ta đi lừa chúng đi là được rồi!" trước mắt thì Sở Thiên vẫn chưa muốn trở mặt với thành Hoàng Kim.

"Ông chủ, theo quy định thì muốn chúng rời khỏi thì phải cho chúng xem thực lực của các huynh đệ trước!" Tiểu Hùng Miêu giật hũ rượu trên lưng xuống, "Để ta đi trước một phen!"

Sở Thiên nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý.

Trong doanh địa, Ngũ Tư, Thái Ca Nhĩ và Ba Ba Lạp đang ngồi quay vào nhau, sắc mặt rất không tốt.

Gần đây Ngũ Tư vô cùng sầu muộn, từ sau khi kí hiệp ước Bố Lôi Trạch nghìn năm trước, trên danh nghĩa hắn vẫn luôn là thủ lĩnh của ma thú đại lục. Tuy bên trên còn có A Cổ Lạp Sơn và Hồng Nguyệt Thành nhưng dựa vào thực lực của hắn, chỉ cần không gặp phải Long Hoàng và Ba Đế là có thể đi đứng hiên ngang trên đại lục rồi.

Sáu năm trước hắn cũng cảm nhận được Thần Lực mạnh mẽ ở Lạc Nhật sơn mạch, có điều cũng giống như Ba Đế và Long Hoàng, chúng đều phát hiện ra khí tức của Mạch Khẳng Tích và Đức Khố Lạp, vì thế đều không dám đến núi Lạc Nhật, mà cái chính là sợ Bào Uy Nhĩ.

Đến nay, đại lục đồn đại Bào Uy Nhĩ đã mất tích, vì thế Ngũ Tư ưỡn bụng đến núi Lạc Nhật, có điều, tuy hắn không phát hiện Bào Uy Nhĩ nhưng lại phát hiện ra một đống cao thủ còn lợi hại hơn mình.

Vì thế, sự tự tin hàng nghìn năm của Ngũ Tư bắt đầu mai một.

"Ê, bên trong còn kẻ nào có thể thở được thì ra đây hết cho ta!" bên ngoài doanh địa bỗng vang lên một giọng nói, "Đàn ông ra từ bên trái, đàn bà ra từ bên phải, không phải cả hai thì… đừng có ra!"

Không cảm nhận được khí tức của đối thủ, Ngũ Tư hơi giật mình, kéo con trai và con dâu ra xem. Thì ra là một con gấu trúc to bằng quả bóng da, một tay cầm hũ rượu, một tay cầm cây trúc, trên cổ còn đeo một cái dây chuyền tinh xảo.

"Oa, đáng yêu quá!" Ba Ba Lạp tiến lên vài bước bế Tiểu Hùng Miêu lên thơm một cái, "Hi hi, anh bạn nhỏ mấy tuổi rồi?"

"Đau khổ quá!" Tiểu Hùng Miêu ngây ngẩn trả lời, "Ta ba tuổi… Phì! Phì! Phì! Không được động đậy, ta đến để cướp đây!"

"Ài, anh bạn nhỏ này chắc là đói rồi, nếu không sao lại đi cướp cơ chứ?!" Ba Ba Lạp đau lòng lấy ra từ trong túi mấy miếng bánh đút vào mồm Tiểu Hùng Miêu, "Ngoan, cứ từ từ mà ăn, dì vẫn còn nữa!"

"Hu hu!" Tiểu Hùng Miêu miệng nhai bánh chạy về trong rừng, "Ông chủ, ta không làm nữa! Như thế thì bảo người ta làm thế nào mà cướp được chứ?!"

Sở Thiên bối rối kéo Tiểu Hùng Miêu đi ra, cười: "Bệ hạ, đại ca, đại tẩu, lâu rồi không gặp!"

"Ha ha, là huynh đệ đấy à?" Ba Ba Lạp tiến lên trước tiên, nắm lấy tay Sở Thiên cười: "Anh bạn nhỏ này là ma sủng của đệ à? Ài, không phải đại tẩu nói đệ, sao đệ lại không cho ma sủng ăn cơm thế chứ?!"

Tính ra, nguyên nhân Sở Thiên không trở mặt với thành Hoàng Kim chủ yếu là do Ba Ba Lạp. Sở Thiên và Ngũ Tư có thể coi là đối thủ, lại không thân quen gì với Thái Qua Nhĩ, chỉ có bà hổ mẹ này là có thể coi là bằng hữu thật sự của Sở Thiên.

Sở Thiên giao Tiểu Hùng Miêu cho Ba Ba Lạp, rồi tiến đến trước mặt Ngũ Tư, "Bệ hạ, ngài cũng đến vì Thần mộ sao?"

Ngũ Tư khẽ cười, "Không phải điện hạ cũng vậy sao?"

"Trước đây thì đúng, bây giờ thì không phải rồi!", Sở Thiên cười lớn: "Bệ hạ chắc cũng đã nhận ra rồi, hiện nay trong Lạc Nhật sơn mạch xuất hiện rất nhiều đối thủ mà chúng ta không có tư cách khiêu chiến! Vì thế ta từ bỏ. Thần mộ tuy tốt nhưng mạng quan trọng hơn!"

"Điện hạ đang khuyên ta trở về!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Không, ta chỉ muốn cho bệ hạ biết một tin!" Sở Thiên nói nhỏ, "Long Hoàng chết rồi!"

Ngũ Tư mắt bỗng sáng rực, chắp tay, "Đa tạ điện hạ! Thái Qua Nhĩ, Ba Ba Lạp, chúng ta về!"

Sở Thiên tiễn ba người đi, rồi nhún vai bế Tiểu Hùng Miêu lên.

"Ui chao, ta sùng bái ông chủ! Chỉ một câu đã đuổi được chúng đi?!" với độ tuổi của Tiểu Hùng Miêu thì vẫn không hiểu được sự lựa chọn của Ngũ Tư. Ở lại Lạc Nhật đối mặt với đối thủ không xác định, đổi lấy một Thần mộ gần như không có hy vọng gì. Hay là về thành chỉnh đốn quân đội, thôn tính A Cổ Lạp Sơn. Sự lựa chọn này không hề khó khăn.

Bỗng không khí trước mặt Sở Thiên kết lại thành hình người, "Cảm ơn ngươi đã đuổi chúng đi! Nếu không thì ta phải ra tay giết người rồi!"

Dáng người mơ hồ, nhưng tứ trùng Thần Lực của hắn thì cực kỳ chói mắt!
Bình Luận (0)
Comment