Dị Giới Thú Y

Chương 336

Mình gấu, đầu cá mập, móng vuốt sắc nhọn dài vài mét, đấy chính là mấy con quái vật xông ra cùng với Mặc Phỉ Đặc.

Thấy bảy tám con quái vật ra theo mình, Mặc Phỉ Đặc cười lạnh, quay người, hai tay quẹt một đường.

Xoẹt! Ba con quái vật dẫn trước bay đầu, nhưng những con còn lại vẫn liều mình xông lên, hơn nữa bên trong cái hang tối đó còn lờ mờ nhìn thấy thêm nhiều hơn bóng dáng của những con quái vật tương tự.

Sở Thiên chết sững, rõ ràng vừa rồi hắn phóng thích Thời Gian Cấm Cố nhưng những con quái vật đó không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn theo sát Mặc Phỉ Đặc.

"Cho ngươi!" Mặc Phỉ Đặc giơ tay ném một chiếc nhẫn rơi đúng tay Sở Thiên.

Lúc này Sở Thiên mới nhận ra thân thể qua cải tạo của Mặc Phỉ Đặc có đầy những vết thương, trên gương mặt lạnh lùng anh tuấn còn xuất hiện một vết thương kéo dài từ lông mày trái xuống tận hàm phải, nhìn rất kinh khủng.

Sở Thiên làm đóng băng tiểu Mặc Phỉ Đặc, cho vào bên trong nhẫn không gian, sau đó mở chiếc nhẫn của Sát Kiếp Giả ra xem.

"Nhiều thế này sao?" Sở Thiên không đếm kỹ nhưng bên trong có ít nhất hơn hai mươi viên đá.

Tay vẫn giết những sinh vật địa ngục kia, Mặc Phỉ Đặc quay đầu lại hét: "Chỗ đấy đều là cướp được từ Hồng Nguyệt Thành, bên trong có một bộ Thần Cách Sức Mạnh hoàn chỉnh!" Nguồn tại http://Truyện FULL

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiên thốt lên, Mặc Phỉ Đặc quả nhiên rất thú vị! Nhìn bộ dạng hắn thương tích đầy mình thế ki là đủ biết trận chiến dưới địa ngục khốc liệt đến thế nào. Nhưng dù là vậy nhưng hắn vẫn mang Thần Cách Sức Mạnh về cho Sở Thiên chứ không giữ lại cho mình.

Lúc này, Không Gian thông đạo đã mở ra hoàn toàn, cái miệng hang đường kính mười mét nhìn thật đen tối. Ngoài những con quái vật đầu cá mập kia ra, những chủng tộc địa ngục khác cũng đang nối đuôi nhau xông ra ngoài.

Mặc Phỉ Đặc đứng ở trước cửa hang, kiên cường bất khuất, hai tay không ngừng xé tan kẻ địch, máu tanh nhuộm đỏ cả cơ thể.

"Thần Cách Thời Gian có tất cả sáu mảnh! Hai mảnh còn lại ở trong đó hết!"

Sở Thiên ngẩn ra, Thần Cách Thời Gian vốn được biết là có năm mảnh, mảnh thừa ra kia là ở đâu ra vậy?

Mặc Phỉ Đặc đang định giải thích thì bên trong Địa Ngục thông đạo lóe lên một ánh sáng đỏ, "Hừ, ngươi cũng đuổi tới rồi?! Phất Lạp Địch Nặc, ngươi tự bảo trọng! Ta đi đây!"

Dứt lời, Mặc Phỉ Đặc cũng phát ra thứ ánh sáng đỏ tương tự, xông trở ngược lại địa ngục, Không Gian thông đạo cũng theo đó đóng lại.

Sở Thiên có chút mơ hồ. Tuy tự nhiên ở đâu có thêm một mảnh Thần Cách Thời Gian và Thần Cách Sức Mạnh hoàn chỉnh, nhưng hắn vẫn nheo mắt lại suy nghĩ, đến Mặc Phỉ Đặc cũng bị thương, vậy thì dưới địa ngục sẽ có tình hình thế nào đây? Dưới địa ngục có kẻ có thể đả thương Mặc Phỉ Đặc, vậy là cũng có khả năng phá vỡ thông đạo để đến nhân gian. Nếu loạn quân địa ngục tràn lên Huyễn Thú đại lục…

"Khốn kiếp, đảo Bố Lôi Trạch nhất thiết phải tăng cường thực lực!"

Nói rồi, Sở Thiên quay người bay về Cực địa băng nguyên!

……

Ở Cực địa băng nguyên, mang thai đã tám tháng, Sắt Lâm Na đang đỡ bụng cung kính đứng trước mặt Mạch Khẳng Tích và Hải Đế. Rất dễ hiểu tại sao nàng lại làm như vậy, dù sao thì hai vị trước mặt Sắt Lâm Na bây giờ cũng là tiên tổ của nàng.

Còn về Sở Thiên thì không hề tôn kính với vợ chồng Hoàng Kim Long Vương như vậy. Một kẻ đến Long Thần cũng dám giải phẫu thì còn sợ gì Long Vương chứ?

Anh Cách Lạp Mỗ nhắm mặt nằm trước cửa Long Thần mộ, vừa bảo vệ khí tức, vừa hấp thụ tinh hoa của Long Thần. Một tháng không gặp, cơ thể hắn đã to ra nhiều, hai cánh cũng dần biến thành màu vàng kim giống của Long Thần.

Thánh nữ Trinh Đức bình thản cất quả cầu pha lê đi, "Bệ hạ, ta chuẩn bị xong rồi!"

Mạch Khẳng Tích gật đầu, nhận lấy Thần Công Tượng đang hôn mê từ tay A Mạt Kỳ, "Phất Lạp Địch Nặc, thay máu không phải chuyện đùa, ngươi hãy bảo vệ tốt cho Sắt Lâm Na và…"

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên cười, ra hiệu cho A Mạt Kỳ sắp xếp một chiếc bàn phẫu thuật, "Bệ hạ, ta muốn đích thân thay máu cho Sắt Lâm Na!"

Không phải không tin vào Mạch Khẳng Tích, mà Sở Thiên tin vào kỹ thuật của mình hơn!

"Ngươi không biết Hoàng Kim Lĩnh Vực thì thay thế nào được?" Mạch Khẳng Tích ngạc nhiên rồi lập tức cười, "Ta suýt thì quên, thuật Thượng cổ Tế Tự của ngươi ngay cơ thể còn đổi được, huống chi là chỉ là chút máu!"

Dùng những chiếc ống truyền máu do Tề Bách Lâm phỏng chế, Sở Thiên nối ba người Sắt Lâm Na, Trinh Đức và Hoài Đặc lại. Tay cầm van điều tiết, bỗng Sở Thiên nhìn Trinh Đức cười, "Từ giờ thánh nữ là Thần Công Tượng rồi, có thể… giúp ta dự đoán một chuyện cuối cùng không?"

Trinh Đức cười, "Cũng được, coi như là kỷ niệm của nhà tiên tri cuối cùng của Thú tộc! Sau này Thú tộc không còn chỉ dẫn của tiên tri nữa, vậy là phải nhờ điện hạ quan tâm đến rồi!"

Sở Thiên chỉ vào bụng Sắt Lâm Na, cười: "Ta muốn biết con ta thế nào sau khi ra đời!"

Trinh Đức mở quả cầu pha lê ra, nhắm mắt lại xoa xoa lên quả cầu đọc thần chú.

Vài phút sau.

Bùm!

Quả cầu vỡ tan!

Trinh Đức trầm ngâm hồi lâu, chỉ thốt ra một chữ "Loạn!"

Sắt Lâm Na lo lắng, "Thánh nữ, như vậy là có ý gì? Lẽ nào con ta…"

Trinh Đức lắc đầu, "Phu nhân đừng hiểu lầm, ta không nói con của phu nhân loạn. vừa rồi ta dự cảm cảnh tượng khi con phu nhân ra đời vào hai tháng sau. Kết quả là… ta chỉ nhìn thấy một đảo Bố Lôi Trạch vô cùng hỗn loạn!"

"Không lẽ có kẻ nhân lúc con ta ra đời đến đảo Bố Lôi Trạch làm loạn?" Sở Thiên nheo mắt, "Thánh nữ có nhìn thấy đối thủ không?"

"Vì không nhìn thấy đối thủ mới hỗn loạn!" Trinh Đức suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: "Ta chỉ dung hợp một phần sáu Thần Cách Thời Gian, nhiều nhất cũng chỉ thấy được những ai có tứ trùng Thần Lực trở xuống. Trên đó ta không có cách nào cả. Vừa rồi ta nhìn thấy, đảo Bố Lôi Trạch hai tháng sau vì xuất hiện Thần tứ trùng Thần Lực trở lên nên trước mắt ta chỉ có một vài mảnh vỡ vụn vặt!"

Sở Thiên ngẩn người, "Tứ trùng Thượng Vị Thần đến đảo Bố Lôi Trạch của ta?"

"Không!" Trinh Đức sửa lại, "Là Tứ Trùng trở lên, có thể là tứ trùng Thượng Vị Thần, cũng có thể là Ngũ Trùng Cao Vị Thần, thậm chí có thể là…"

Nói rồi, Trinh Đức lắc lắc đầu, chính Trinh Đức cũng không tin Sở Thiên có bản lĩnh động vào Chủ Thần Lục Trùng Thần Lực!

Sở Thiên thầm nghĩ: Hai tháng sau, đảo Bố Lôi Trạch! Hắc hắc, lão tử đưa Sắt Lâm Na đến Bàng Bối Thành sinh con, không ở đảo Bố Lôi Trạch nữa không phải là được rồi sao?

Nghĩ tới đây Sở Thiên nhấc van điều tiết lên, "Mạch Khẳng Tích bệ hạ, ta bắt đầu đây, bệ hạ hãy phối hợp!"

Máu trong ống truyền từ từ chảy.

Thủ pháp của Sở Thiên rất nhẹ nhàng, trừ Hoài Đặc đang bất tỉnh ra, Sắt Lâm Na và Trinh Đức thậm chí không cảm thấy đau, vẻ mặt rất bình tĩnh xen lẫn ngạc nhiên. Dù là Sắt Lâm Na đã thành thân với Sở Thiên vài năm rồi nhưng cũng chưa thấy được nhiều cái gọi là thuật Thượng cổ Tế Tự!

Sở Thiên cũng không muốn sử dụng y thuật trước mặt người ngoài, nhưng lần này không thể tránh được, vì thế cũng đành lấy ra vài miếng thủy tinh, ở chỗ chia nhánh của dụng cụ truyền máu, lấy ra một ít máu của mỗi người.

"Phất Lạp Địch Nặc, làm vậy để làm gì?" Mạch Khẳng Tích hỏi.

Sở Thiên cười, "Ta muốn hóa nghiệm thành phần và nhóm máu của từng người. Sắt Lâm Na là hỗn huyết giữa người và rồng, Trinh Đức là Miêu Nữ, Hoài Đặc là Thần, ta rất hiếu kỳ, nhóm máu của ba người căn bản không tương đồng, huyết thanh và tế bào chắc chắn cũng không cùng một loại hình, nhưng tại sao sau khi thay máu lại không có chuyện gì?"

Những thứ đó là cái gì vậy? Mạch Khẳng Tích ngẩn ra.

Sở Thiên cười thầm, ngươi đã hỏi thì ta nói, nhưng nghe có hiểu không thì đừng tìm ta.

Trên Huyễn Thú đại lục, có thể nghe hiểu những gì Sở Thiên nói có lẽ chỉ có một người. Đó chính là kẻ tuyệt đối không dám kháng lệnh Sở Thiên, Địch Áo.

Nhưng đáng tiếc, giờ Địch Áo không có ở đây. Hắn và đại đội nhân mã đang tuần thị Cực địa băng nguyên phòng có kẻ làm phiền việc thay đổi Thần Cách.

Máu vẫn đang chảy. Để an toàn, Sở Thiên làm chậm tốc độ của dòng chảy chậm nhất có thể. Mãi nửa ngày sau máu của ba người mới chính thức đổi chủ.

Máu Sắt Lâm Na đi vào cơ thể Hoài Đặc, của Hoài Đặc thì chuyển cho Trinh Đức, của Trinh Đức thì sang bên Sắt Lâm Na.

"Xin các vị hãy rời khỏi băng sơn, ta phải sử dụng Hoàng Kim Lĩnh Vực rồi!" Mạch Khẳng Tích từ từ biến thành Hoàng Kim Long, thoáng đem lại cho Sở Thiên một chút cảm giác thân thiết.

Trừ Anh Cách Lạp Mỗ trấn thủ cửa hang, những người khác đều rời khỏi đó.

"Lĩnh Vực, Không Gian Hoán Đổi!" Sở Thiên ở bên ngoài chỉ nghe thấy một tiếng nổ từ bên trong phát ra, sau đó thì im lặng.

Trong tiếng gió tuyết, Sở Thiên lặng lẽ chờ đợi.

Bỗng, bên trong phát ra tiếng Mạch Khẳng Tích: "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi và A Mạt Kỳ vào đây!"

Sở Thiên giật thót, kéo A Mạt Kỳ bay vào trong. Chỉ thấy băng sơn bị bao trùm bởi Thần Lực tam trùng đỉnh phong của Mạch Khẳng Tích. Bên trong Lĩnh Vực, Trinh Đức đang nằm dưới đất, trên người phát ra ánh sáng nhất trùng Thần Lực, có lẽ là kế thừa thành công Thần Cách Thần Công Tượng rồi.

Nhưng hai người còn lại thì rất không bình thường. Hoài Đặc không biết tỉnh từ lúc nào. Mất đi Thần Cách, mang trong người dòng máu hỗn huyết, Hoài Đặc đang đau đớn giãy giụa. Còn Sắt Lâm Na thì phát ra thứ ánh sáng kỳ dị, máu tươi trên người không ngừng túa ra.

Uỳnh!

Mạch Khẳng Tích bị tiêu hao quá nhiều, biến lại về hình người, ngã vật ra đất.

Sở Thiên hốt hoảng, nhấc Mạch Khẳng Tích lên, hét: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"

"Ta cũng không rõ!" Mạch Khẳng Tích mệt mỏi nói: "Có lẽ là Sắt Lâm Na không thể dung hợp máu của Thần Thời Gian, mau đổi lại máu với Hoài Đặc!"

Sở Thiên bỏ mặc Mạch Khẳng Tích, vừa chạy lại Sắt Lâm Na vừa hét: "A Mạt Kỳ, phân thân, một giữ lấy Hoài Đặc, một xếp cho ta bàn phẫu thuật!"

Tốc độ A Mạt Kỳ nhanh vô cùng, Sở Thiên vừa đỡ Sắt Lâm Na dậy, mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Dùng ống truyền máu nối Hoài Đặc với Sắt Lâm Na, thấy dòng máu người rồng màu vàng kim chảy ra, Sở Thiên thở phào, ngồi bệt xuống đất.

"Ông chủ nhìn kìa!" đột nhiên A Mạt Kỳ chỉ ống truyền máu kêu lên.

Sở Thiên quay đầu nhìn, sau đó chỉ còn có cảm giác sợ hãi tột đỉnh.

Trong ống truyền, máu của Sắt Lâm Na không ngừng chảy vào người Hoài Đặc, nhưng máu trong người Hoài Đặc lại dừng lại giữa chừng, không chịu đi vào người Sắt Lâm Na.

Sở Thiên biết rõ, nếu cứ thế này, không lâu nữa thôi Sắt Lâm Na sẽ mất máu mà chết…
Bình Luận (0)
Comment