Dị Giới Thú Y

Chương 373

Thần Không Gian Cáp Đạt Uy vừa đưa Sở Thiên rời khỏi cô sơn thì Mã Lý Ngang liền hét lớn một tiếng, thoát khỏi cấm chế Cáp Đạt Uy đang khống chế hắn.

Trên không trung tràn ngập những ánh điện lam tử sắc, đùng đùng rung động, Mã Lý Ngang lộ ra Lời nguyền Tử Thần bên trong, quát: "Xem như ngươi lợi hại, đã dùng tính mạnh mình để giữ chân ta!"

Thân thể của Cáp Đạt Uy dần dân phiêu tán, hóa thành hơi nước trong suốt rơi vào không trung, theo gió trải thành một dải mềm, nhưng phần nửa thân trên thì không, cũng không thể làm gì khác hơn nếu chẳng may bắt gặp Bào Uy Nhĩ.

............

Rồi đột nhiên hồng quang lớn hơn trăm lần chiếu xuống, tháp cao và rừng cây đều biến thành màu máu đỏ, còn Sở Thiên ở trên một cây đại thụ cao chạm trời, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng đã tìm được con rồi!

A Mạt Kỳ thở phào một hơi, từ trước tới giờ, hắn luôn coi chuyện Sở Viêm đi khỏi nhà là trách nhiệm của mình, bây giờ đã tìm được ông chủ nhỏ rồi, hắn cũng có thể chuộc tội được rồi.

Nhẹ nhàng tĩnh khí, Sở Thiên dùng tay ra hiệu cho A Mạt Kỳ chớ có lên tiếng, sau đó nói nhỏ: "Đừng để bọn chúng chạy tiếp nữa, giấu khí tức, chúng ta lén lại gần chúng!"

Tiểu Hùng Miêu chẳng quá chỉ là thần lực tầng thứ nhất, Sở Viêm có thần lực tầng thứ năm nhưng không thể dùng, giống như tiểu tử ngốc có được công phu hơn trăm năm trên địa cầu, hai tên này đã ngấm rượu, sau đó đưa cho Sở Viêm một vò rượu, "Không ngờ rằng Nam Nhất Phiến Lục ta anh minh nhất thế, cuối cùng lại bị hai con Cuồng Lang chơi xỏ!"

Thì ra hai người sau khi bị Mạt Khắc lừa đưa đến đây, Cát Nặc Bỉ Lợi và Mạt Khắc đã mất tích, đáng lẽ ra những thủ thuật lần tìm tung tích của Tiểu Hùng Miêu rất dễ để tìm được chúng, thế nhưng nơi này có chút kỳ quái, làm cho những biện pháp của hắn đều không có tác dụng. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nửa tháng không gặp, thần trí của tiểu Sở Viêm tiến bộ rất nhiều, chú nhóc đón lấy rượu của Tiểu Hùng Miêu rót, sau đó giống như tiểu đại nhân vỗ vỗ vai Khách Thu Sa, "Huynh đệ, ra ngoài bon chen, sớm muộn phải đổi địa điểm, có cơ hội thì gọi hết các huynh đệ tiêu diệt hai tên này!"

Sở Thiên tức suýt nữa nôn ra máu, tiểu tử này tại sao lại học thành như vậy rồi? Phải dạy dỗ nó!

Nghĩ tới đây, Sở Thiên không thể tha thứ cho Khách Thu Sa đã làm hư con mình, dùng tay ra hiệu cho A Mạt Kỳ, chỉ vào Tiểu Hùng Miêu, sau đó tự mình hướng về phía Sở Viêm!

A Mạt Kỳ biết Khách Thu Sa có thể biến thành thực vật chạy trốn, vì thế từ trên cao lao xuống, một tay nắm lấy chân của Khách Thu Sa treo ngược hắn lên, tay kia ấn nhẹ trong không khí xuống đất, đánh tan những nguyên tố đất xung quanh.

Sở Thiên lại rất đơn giản, tàng hình tiến lại, từ đằng sau ôm lấy đứa trẻ.

Tiểu Hùng Miêu thoạt đầu chống cự một chút nhưng sau khi biết ai là kẻ bắt mình, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tứ chi cũng run cầm cập. Gọi lớn "Ông chủ tha mạng, ta bị ông chủ nhỏ bắt cóc."

A Mạt Kỳ tét vào mông Tiểu Hùng Miêu một cái thật đau. "Nói nhảm ít thôi, lần này Sáng Thế Thần cũng không cứu được ngươi!"

Sở Viêm cũng ngẩn người, nhưng nó được gen di truyền vô lại của Sở Thiên. Sau khi kinh ngạc một chốc, liền mặt mày rạng rỡ, tiện thể hôn một cái lên mặt Sở Thiên, miệng còn hơi sữa, nũng nịu nói, "Cha, con nhớ cha!"

Lúc đó, vẻ mặt giận dữ của Sở Thiên lập tức biến đổi ngay.

Hôn lên mặt con một cái, Sở Viêm đau xót nhìn tiểu Sở Viêm quần áo rách rưới.

Lưu lạc bên ngoài cả nửa tháng, lại luôn bị truy đuổi phải vượt núi băng rừng. Bộ y phục thái tử Long Hoàng trên người của chú nhóc đã rách tơi bời, giống như tên lưu lạc đầu đường xó chợ vậy, hai bờ vai non nớt, còn phải mang một hũ rượu và một cái túi lớn, cả người đầy những vết bẩn, nếu ở ngoài đường, thì sẽ giống như đứa trẻ tội nghiệp không cha không mẹ vậy.

Lau đi vết lem trên mặt con trai, Sở Thiên lại cảm thấy chua xót, sau đó ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Khách Thu Sa.

"Á á, ông chủ tha mạng…" cảm nhận rõ được sự tức giận của Sở Thiên, Tiểu Hùng Miêu luống cuống, nó bị treo ngược trong tay A Mạt Kỳ, chỉ có thể lắc lư đầu, van xin: "Sau này ta không dám nữa, ông chủ hãy tha cho ta một lần đi!"

"Cha, đừng đánh Miêu Miêu!" Tiểu Sở Viêm giả bộ đáng yêu, cúi đầu tủi thân xin tha cho Khách Thu Sa.

"Câm miệng, sau này không được phép chơi cùng với Khách Thu Sa!" Sở Viêm trợn mắt, lạnh lùng nói.

"Xong rồi! Miêu Miêu, cha giận rồi, huynh đệ ta cũng không cứu được ngươi." Tiểu Sở Viêm đảo ngược mắt, cảm thông nhìn Tiểu Hùng Miêu, sau đó gục đầu vào lòng Sở Thiên, những lúc thế này, vẫn là nên lo cho cái mông của mình không bị ăn đòn đã!

A Mạt Kỳ dựng Tiểu Hùng Miêu ngược trở lại, hai tay túm lấy phần thịt lúng liếng trên cổ hắn, đưa đến trước mặt Sở Thiên.

Sở Thiên một tay ôm con, tay kia kéo lấy chuỗi Ẩn Thần Hạng Liên trên cổ con gấu trúc, nhét vào bên trong giới chỉ, sau đó nheo nheo mắt, xoa xoa mông gấu trúc nói: "Nói đi, ngươi muốn bị hấp lên hay nướng đây?"

Khách Thu Sa liên tục lắc đầu, những cơ thịt trên khuôn mặt phúng phính đung đưa, "Ông chủ, xin đừng làm thế, ta cũng bị kẻ khác hại thôi, kẻ lừa ông chủ nhỏ là hai tên Cuồng Lang kia!"

Sở Thiên nhìn xung quanh, không phát hiện ra hai tên Cuồng Lang có khả năng không bình thường đó, "Bọn chúng đâu?"

Tiểu Sở Viêm ngẩng đầu lên, nói: "Cha, hai tên đó đã lừa con và Miêu Miêu đến đây, sau đó đã đi rồi!"

"Đừng nói bậy nữa!" Sở Thiên không nỡ đánh con trai, bèn véo mặt Tiểu Hùng Miêu một cái, cười nhạt: "Dựa vào khả năng của ngươi, vẫn không bắt được hai con Cuồng Lang cấp ba đó sao?"

"Không phải thế ạ, ông chủ, ở đây không thể trồng cây được, lĩnh vực của ta không thể sử dụng được!" Tiểu Hùng Miêu vội giải thích.

Sở Thiên ngạc nhiên, sau đó thử, quả nhiên, Long Hoàng lĩnh vực cũng không mở ra được, cùng lúc đó A Mạt Kỳ cũng thấy rằng lĩnh vực của mình cũng vô hiệu ở đây.

"Ông chủ, nơi đây rất giống với mộ lưu giữ tượng Long Thần ở A Cổ Lạp Sơn, thần lực bây giờ của ta chỉ có thể duy trì được hình dạng con người mà thôi."

Sở Thiên cũng cảm nhận được, ngoài khả năng bay, thần lực cũng không thể sử dụng được. "Khách Thu Sa, đây rốt cuộc là nơi nào vậy?"

"Ta cũng không biết, hai tên Cuồng Lang kia nói ở đây có mỹ nữ nên chúng tôi đã đến đây!" mắt Tiểu Hùng Miêu chợt sáng lên, vội nói: "Ông chủ, hai người lên đây bằng cách nào vậy? Đường vào hiện đã bị chặn rồi mà!"

Lên đây? Sở Thiên hơi bàng hoàng, lúc bày mới để ý đến sự khác thường của những cây cối nơi đây.

Biển mây bàng bạc, cây cối tuy không có đầu cùng, nhưng trên cây, có rễ nhúng xuống bùn trong khe hở, lờ mờ có thể nhìn thấy được, quả nhiên lại là mây!

Sở Thiên túm phần lông trên ngực Khách Thu Sa, quát hỏi: "Ngươi nói khu rừng này ở trên trời?"

Tiểu Hùng Miêu gật gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment