Dị Giới Thú Y

Chương 507

Một người phụ nữ? Sở Thiên sửng sốt, hắn thuận miệng hỏi: "Còn sống hay đã chết?"

A Mạt Kỳ lách người tránh ra khỏi cửa vào thông đạo, nói: "Có thể là bị hôn mê, cũng có thể là đã chết, ông chủ, ông vào mà xem, trong này không có nguy hiểm!"

Bác Đức lại thấy rất hứng thú, cô ta cười nói: "Lạ thật, trong Lục ngự tỏa hồn trận lại giấu một phụ nữ, lẽ nào trong Tư đặc ân lại giấu thê thiếp? khà khà, ta cũng đi xem!"

Nói xong, Bác Đức là người đầu tiên bay vào trong cánh cửa không gian.

Mỹ nhân ngư cũng muốn vào xem thử, nhưng Sở Thiên đã xua tay ngăn cản, "Ta và Bác Đức vào trong là được rồi, biểu tỷ ở ngoài này đợi đi, để đề phòng sáu tòa thạch đài này có vấn đề."

"Được, ngươi phải cẩn thận đấy."

"Hắc hắc, Đa tạ chị họ quan tâm!" Sở Thiên nhún người bay vào trong Không gian thông đạo, A Mạt Kỳ theo sát phía sau hắn để kịp thời mở Không gian thông đạo đưa Sở Thiên ra.

Đó là một không gian nhỏ hẹp, không quá mười thước vuông, bốn phía đều là thứ ánh sáng màu trắng sữa, Sở Thiên vừa vào trong liền có cảm giác như đi vào một căn phòng nhỏ ngập tràn tinh khiết mà thiêng liêng.

Trong "phòng" cũng chẳng có quá nhiều thứ đồ trang trí, chỉ có một chiếc giường, trên giường có một người phụ nữ đang nằm.

Rất đẹp, Sở Thiên tuy không phải là kẻ háo sắc, nhưng hắn cũng phải thốt lên như vậy, có thể không đẹp bằng mỹ nhân ngư, nhưng trong tam giới để tìm ra một tuyệt sắc như vậy không phải dễ.

Không có người nào khác, Bác Đức tháo chiếc mũ xuống, mặt hắn đầy kinh ngạc xen lẫn khó hiểu, hắn chỉ vào người phụ nữ trên giường nói: "Phất lạp địch nặc, người này ta có gặp qua, đó là Nữ thần Vận Mệnh - Mã ni - đệ nhất phụ thần của Quang Minh thần tộc."

Mã ni? Vợ của Cát Nặc Bỉ Lợi? Sao bà ta lại ở đây nhỉ?

Làm một số kiểm tra đơn giản, thì phát hiện Nữ thần Vận Mệnh đang hôn mê, Sở Thiên nói: "Bác Đức miện hạ, phiền ngài kiểm tra linh hồn của bà ta."

Bác Đức nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi hãy đem bà ta ra ngoài trước đã, đây chắc hẳn là không gian riêng của Thần Hoàng, ở đây mà dùng đến sức mạnh linh hồn, ta e sẽ phiền phức."

Sở Thiên và A Mạt Kỳ cùng khiêng cái giường ra khỏi không gian của Thần Hoàng, trước khi đi, Sở Thiên còn cố ý quan sát thêm "bức tường" trong không gian này, nó được bao phủ bởi lớp ánh sáng màu trắng sữa, sờ vào thấy mềm mềm, giống như đang ấn vào một quả cầu nước.

Mỹ nhân ngư đứng bên ngoài vừa nhìn thấy Mã Ni cũng nhận ra ngay, nàng kinh ngạc không ngớt.

Bác Đức dùng tay ấn vào trán của Nữ thần Vận Mệnh, một lát sau mới nói: "Linh hồn của bà ấy không còn nữa!"

"Mẹ nó, kì lạ thật!" Sở Thiên nheo mắt nói: "Biểu tỷ, ở đây giao cho tỷ đấy, A Mạt Kỳ, ngươi đưa ta về Bố Lôi trạch, đi thẳng đến đảo của Cát Nặc Bỉ Lợi."

………………

Trên một hòn đảo ở Bố Lôi Trạch, Mạt Khắc đang nằm trên bờ cát phơi nắng, Cát Nặc Bỉ Lợi đang uống rượu, trước mặt hắn đột nhiên mở ra một cái khe, làm hắn sợ hết cả hồn.

"Cát Nặc Bỉ Lơi, ngươi nên nói thật đi, rốt cuộc vợ ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

Sở Thiên đem cả giường cả thân thể của Nữ thần Vận Mệnh bày ra trước mặt Cát Nặc Bỉ Lợi.

"Mã Ni?" Cát Nặc Bỉ Lợi kinh hãi bổ nhào tới, hắn nói: "Sao cô ấy lại ở trong tay ngươi?"

Mạt Khắc cũng đi tới, vội hỏi: "Phất lạp địch nặc, ngươi tìm thấy cô ấy ở đâu vậy?"

Sở thiên trả lời: "Ở sa mạc Tư Khoa Đặc, ta tìm thấy một không gian rất có thể là do Thần Hoàng để lại, Nữ thần Vận Mệnh ở trong đó! Hơn nữa ta và Bác Đức đều đã kiểm tra rồi, cơ thể bà ta không có vấn đề gì, nhưng linh hồn thì không thấy nữa."

"Sao lại có thể như thế được?" Cát Nặc Bỉ Lợi lo lắng đến quay loạn cả lên.

"Đứng lại! Ngươi có lo lắng hơn nữa thì tẩu tẩu cũng không thể tỉnh lại được!" Mạt Khắc quát lớn, móng vuốt sói giữ chắt lấy đầu của Cát Nặc Bỉ Lợi.

Cát Nặc Bỉ Lợi bình tĩnh hơn một chút, hắn quỳ mọp xuống, vừa thở hổn hển vừa nói với Sở Thiên: "Miện hạ, van xin ngươi hãy cứu lấy bà ấy, chỉ cần ngươi cứu được Mã Ni, ta nguyện vì ngươi làm bất cứ chuyện gì!"

"Tính cả phần ta nữa, Phất Lạp Địch Nặc, sức mạnh linh hồn của ta cũng rất có ích cho ngươi!"

"Đây không phải là vấn đề lợi ích!" Sở Thiên lắc đầu nói: "Nếu ta có thể cứu được bà ấy, thì bà ấy đã tỉnh lại rồi! Cát Nặc Bỉ Lợi, ngươi hãy nói cho ta biết điều này trước, vợ ngươi vì sao lại xuất hiện trong không gian riêng của Thần Hoàng?"

"Ta thực sự không biết!" Cát Nặc Bỉ Lợi đau khổ trầm tư, hắn khua tay rồi dẫm đạp trên bãi cát, gào rít nói: "Mẹ nó! Ai đã làm ra chuyện này? Ta phải ăn thịt hắn!"

Thấy Cát Nặc Bỉ Lợi đang lửa giận hừng hực, Mạt Khắc bình tĩnh nói với Sở Thiên: "Năm xưa Cát Nặc Bỉ Lợi và Mã Ni đã cùng nhau bỏ trốn trước đại chiến chúng thần, họ trải qua một khoảng thời gian yên bình. Nữ thần Vận Mệnh đã dùng thần lực phụ trợ để giúp đỡ chúng ta, vì thế mà Bào Uy Nhĩ cũng không thể phát hiện ra được. Sau này khi ở sa mạc Tư Khoa Đặc, ta dùng sức mạnh linh hồn phát hiện ra một nhân thần rất mạnh."

Sở Thiên thầm tính ngày tháng, khi đó Hồng Nguyệt thành vẫn còn chưa được xây dựng, người mà Mạt Khắc phát hiện chắc hẳn là Thần Không Gian Cáp Đạt Uy.

"Lúc đó ta và Cát Nặc Bỉ Lợi đều không muốn sinh chuyện, nhưng tẩu tẩu Mã Ni lại nói, nếu đã là nhân thần thì có lẽ đó là bạn của chúng ta, rồi đề nghị cùng đến đó xem." Vừa nói, Mạt Khắc vừa quay đầu lại nhìn Cát Nặc Bỉ Lợi nói: "Hắn lúc nào cũng nghe lời vợ, kết quả là ta phải dẫn đường, đi về phía người đó, kết quả, kết quả là ngay giữa sa mạc Tư Khoa Đặc, chúng ta đã gặp một trận bão cát, phải dùng thần lực để đẩy lùi nó! Cuối cùng thì chúng ta và tẩu tẩu đã thất lạc nhau."

Dừng lại một chút, rồi Mạt Khắc lại kể tiếp: "Nhưng tẩu tẩu quả là đệ nhất phụ thần của thần tộc, tẩu đã đưa chúng ta ra ngoài, còn nói với chúng ta rằng, đối thủ chỉ là một Thượng Vị Thần, hắn vẫn chưa thể can thiệp vào quyền nắm giữ số phận của bản thân tẩu ấy, rồi sẽ có một ngày tẩu ấy sẽ quay trở lại."

"Chỉ có mấy chuyện như thế, cũng chẳng phải là bí mật gì, sao không nói với ta sớm hơn?" Sở Thiên nói

"Ngươi không biết đấy thôi, Mã Ni tuy có thể tự quyết định số phận của mình, nhưng phải trong điều kiện không có thần tộc nào mạnh hơn tẩu ấy can thiệp vào mới được, cái này cũng giống như đạo lí của Thần Thời Gian khi dự đoán tương lai vậy.

Mạt Khắc chỉ vào nội đảo Bố Lôi Trạch ở phía xa xa, Hiện giờ trong thuộc hạ của ngươi có bao nhiêu Chủ Thần? Lúc chúng ta vừa mới đầu quân cho ngươi, Bào Uy Nhĩ đã có thể bị ngươi lợi dụng rồi! Hừ, nói ngươi bỏ quá cho, Phất Lạp Địch Nặc miện hạ, nếu một ngày nào đó ngươi biết chuyện của tẩu tẩu, lại biết tẩu ấy là đệ nhất phụ thần của thần tộc, ngươi nhất định sẽ can thiệp vào vận mệnh của tẩu ấy!"

Sở Thiên lặng lẽ gật đầu, Mạt Khắc nói rất đúng, nếu chuyện này xảy ra với Sở Thiên, hắn cũng sẽ làm như vậy thôi.

Mạt Khắc thở dài, nói tiếp: "Cát Nặc Bỉ Lợi và ta nghe được câu nói cuối cùng của tẩu tẩu, tẩu ấy dặn dò chúng ta, tẩu ấy đã có hoạch định riêng cho số phận của mình, sớm muộn gì cũng có một ngày chị ấy và Cát Nặc Bỉ Lợi gặp lại nhau. Thật không ngờ, cuộc hội ngộ của bọn họ lại thành ra thế này!"

Sở Thiên nói: "Bây giờ, linh hồn của Nữ thần Vận Mệnh đã mất tích, ngươi là thần tộc tu luyện linh hồn, ngươi có cách gì không?"

Mạt Khắc lắc đầu: "Sức mạnh của ta bây giờ mới khôi phục được năm phần, Khà khà, ngươi hỏi ta làm gì? A Tư Nặc đâu? Tuần trăng mật của hắn chắc cũng đã hết rồi chứ?"

Vợ chồng A Tư Nặc và Ban Địch Tư lúc này đang hưởng tuần trăng mật ở một khu thắng cảnh ở đại lục, ngay cả chiến tranh hắn cũng chẳng tham gia.

"A Mạt Kỳ, ngươi hãy lập tức đi tìm A Tư Nặc về đây cho ta!"

Nghĩ một lát, Sở Thiên lại quay sang Cát Nặc Bỉ Lợi lúc này vẫn còn đang phẫn nộ, an ủi nói: "Ngươi đừng quá lo, tính cả lão thái bà La Tây Nhã của nhà Bì Bồng, thì ở đây ta cũng có hai chủ thần linh hồn rồi, ta nhất định sẽ cố hết sức để giúp ngươi tìm Mã Ni về!"

"Không cần La Tây Nhã, chỉ cần A Tư Nặc là đủ rồi!" Mạt Khắc đột nhiên chen ngang, "Nếu ngay cả hắn cũng không được, thì trong tam giới, e rằng chỉ có những người cấp thần vương mới có thể tìm được tẩu tẩu về."

"A Tư Nặc mạnh lắm sao?"

Mạt Khắc mỉm cười bí hiểm, "Khà khà, phải nói là tiềm lực của hắn cực kì lớn."

Lúc này, A Mạt Kỳ đã đưa đôi phu phụ đang trong kì trăng mật về đến nơi.

"Miện hạ, ngài tìm ta có gì cần giao phó chăng?" A Tư Nặc khuôn mặt hồng hào, niềm hạnh phúc thể hiện rõ trong cả lời nói. Sở Thiên đã dùng thân phận của Long thần, cướp gia tộc Tri Chu (nhện) từ trong tay gia tộc Ma Căn, bây giờ A Tư Nặc đã là thuộc hạ của hắn rồi, dùng từ ra lệnh cũng là danh chính ngôn thuận.

"Đây là Nữ thần Vận Mệnh Mã Ni, ngươi xem thử xem!"

A Tư Nặc vừa liếc nhìn đã kinh ngạc thốt lên: "Linh hồn của bà ta đã bị người ta cướp đi rồi! Người này nhất định rất mạnh, có thể tách được linh hồn và cơ thể ra như thế này, lại không lưu lại vết thương nào, e rằng trong thần tộc dưới Thần Vương, chỉ có ta và Khố Khoa Kì là có thể làm được."

"Chỉ có ngươi và Khố khoa kì thôi sao, cả người mạnh như Bác Đức cũng không làm được như vậy à?"

A Tư Nặc lắc đầu nói: "Thực ra nói Khố Khoa Kì có thể làm được cũng là miễn cưỡng, còn ta thì phải dùng đến lĩnh vực đặc biệt do Sáng Thế Thần ban tặng mới được." xem tại TruyenFull.vn

Cát Nặc Bỉ Lợi không còn gào thét nữa, hắn đứng dậy mặt lạnh lùng, "A Tư Nặc miện hạ, ý ngươi là Mã Ni có thể đã bị Khố Khoa Kì cướp mất linh hồn?"

"Cái đó… chỉ là có thể thôi!" A tư nặc cười nói: "Trong tam giới cũng có những thứ vũ khí thần kì có thể làm ra được những việc như vậy. giống như năm xưa lúc ta tiếp nhận đặc ân của Sáng Thế Thần, linh hồn cũng đã bị hút vào Sáng Thế thần thạch, tách hẳn ra khỏi cơ thể."

"Vậy ngươi có cách gì tìm giúp linh hồn cô ấy về không?"

Sở Thiên khoát tay, "Đi, theo ta đến nơi đã phát hiện ra Mã Ni! Ban Địch Tư, chiến trường nguy hiểm lắm, ngươi ở lại Bố Lôi Trạch đi, có chuyện gì hãy đến tìm Chiến Thần hoặc La Tây Nhã, bọn họ có thể bảo vệ ngươi!"

"Vâng, đã rõ rồi, thưa ông chủ!" Ban Địch Tư nhìn về phía A Tư Nặc vẫy vẫy tay, "Tướng công, cố lên!"

A Tư Nặc hạnh phúc đến ngất đi được.

……………

Trên sa mạc Tư Khoa Đặc.

A Tư Nặc vào trong không gian riêng của Thần Hoàng nhìn quanh một vòng, rồi lại nghiên cứu lục ngự tỏa hồn trận do sáu tòa đài thạch tạo nên, nhíu mày nói: "Sáu tòa đài thạch này rất kì lạ, nó do hai tầng linh hồn và cơ thể cùng tấn công, ta nghĩ, linh hồn của Mã Ni miện hạ là do trận pháp của sáu tòa thạch đài này cướp đi rồi."

"Ngươi có chắc không?" Bác Đức có cảm giác như bị đả kích, cô ấy không thể nhìn ra được, sao A Tư Nặc lại có thể nhìn ra được chứ?

A Tư Nặc hít liền mấy hơi dài, "Từ mùi hương tỏa ra từ trên thạch đài này có thể thấy chúng đã cướp đi không ít linh hồn rồi."

"Những linh hồn bị cướp đi có thể đi đến đâu?" Sở Thiên lại hỏi.

"Đương nhiên là bị hút đến trận nhãn!" A Tư Nặc đáp.

Coong! Bác Đức gõ mạnh vào trán mình, làm cho cái mũ trên đầu kêu thành tiếng, lẩm bẩm nói: "Sao tự nhiên mình lại ngốc thế nhỉ, Lục ngự tỏa hồn trận, đương nhiên là dùng để phong tỏa linh hồn rồi."

Sở Thiên nheo mắt nói: "Ta biết rồi, Hồng Nguyệt phế tích không phải là nhà của Thần Hoàng Tư Đặc Ân, mà là nơi bí mật hắn dùng để nhốt linh hồn thần tộc! là một giám ngục khác ngoài Huyết Luyện Ngục."

Bác Đức cười quái dị: "Cũng lạ nhỉ, Thần Hoàng bí mật nhốt linh hồn của các mỹ nữ làm gì? Lẽ nào hắn…"

"Miện hạ, ngươi làm ơn đừng nghĩ lung tung có được không?" Sở Thiên cười như mếu, cách nghĩ của Bác Đức cũng thật vụn vặt, "Nếu đã là giám ngục thì không thể chỉ có một phạm nhân được, A Mạt Kỳ, ngươi và ta cùng xem xét kĩ không gian này xem!"
Bình Luận (0)
Comment