Quang minh thánh điện của Bố Lôi Trạch đã có mười năm Xây dựng cường hóa, bây giờ đã trở thành thần điện lớn nhất đại lục, tất cả mọi tín ngưỡng của nhân loại đều nằm Ở bờ biển bên kia của vùng đất Khải tát, cũng có thể thấy được rằng thánh điện cũng giống như ánh thái dương chiếu rạng Ánh dương chiếu Xuyên qua đỉnh thánh điện làm bằng thủy tinh trong suốt, chiếu rõ trên bàn hội nghị bên trong thánh điện, Sở Thiên đầu đội Kinh Cức Long Hoàn, thân mang chiến giáp Long Thần màu kim, Sau lưng tà áo màu đen, sự uy nghi của Long Thần tự nhiên bộc lộ rõ.
Khoảng thời gian mười ba năm đã đủ để thay đổi rất nhiều, hai năm trước, Sở Thiên Sau khi dùng toái thời long ấn để đánh bại Vĩnh hằng đệ nhất dũng Sĩ Ước Hàn Tốn, trong tam giới không còn ai dám khinh thường hắn nữa. Ðiều đáng tiếc duy nhất là, đến tận hôm nay Sở Thiên vẫn chưa lĩnh hội được Thần Chi Tâm của hắn, cánh cửa Thẩn Vương vẫn đóng im ỉm trước mắt hắn.
Xoay Xoay Long Thần quyền trượng hiệu lệnh tam giới trong tay, Sở Thiên nhẹ nhàng nói: "Ba ngày trước là ngày giỗ của Ba Nhĩ và Địch Á Lạc, phần mộ của họ ngoài ta ra, còn có người khác đến viêng thám nữa!"
"Cuối cùng Mặc Phỉ Đặc đã Xuất hiện rồi!" Anh Cách Lạp Mỗ ngưng kết nguyên tố, bày ra một bàn đồ đại lục trên bàn, chỉ về hướng bờ Tây hải nói: "Mười năm trước khi ông chủ dời mộ của hai thần thú địa ngục đến bờ Tây hải, Mặc Phi Đặc miện hạ chưa bao giờ Xuất hiện để cúng bái, năm nay hắn đột nhiên Xuất hiện, nhất định có nguyên cớ gì đó! Tiểu Mặc, cảm giác kỳ lạ kia của ngươi còn nữa không?"
Tiểu Mặc Phỉ Ðặc được Báo Thù lĩnh vực thức tỉnh vẫn còn như một đứa trẻ, ôm đồ ăn trong tay, gật đầu nói: "Ừ, mười ba năm rồi, cảm giác của ta chưa hề thay đổi, dường như tam ca vẫn còn đang giết người."
"Vào hôm ngày giỗ của đại ca và nhị ca, ngươi cũng có cảm giác này ư?"
Tiểu Mặc Phỉ Đặc gật đầu Sở Thiên nheo mắt Suy nghị rồi cười nói: "Nễu vậy, tam ca vừa giết người vừa viếng mộ hai anh mình, hay đây!"
"Không hổ là Sát Kiếp Giả!" Tiểu Bạch thè lưỡi, gõ gõ bản nói: "Vi Nhi (tên Mỹ nhân ngư) đang mang thai, chàng không đi khỏi đây được, ta mang theo người đi tìm hiểu Xem Sao!"
_ "Chà, ngươi không phải muốn nhân cơ hội này mang bọn trẻ đi chơi đó chứ?" Kiệt Khắc Tốn đã hiểu rõ tính tình Tiểu Bạch, đứng sau lưng cô ta nói lớn.
Sở Thiên cười, "Nếu nàng đi, thì bọn trẻ nhất định cũng sẽ đi theo, thôi vậy, Anh Cách Lạp Mỗ đi tìm hiểu đi, mang theo cả Ðịch Áo nữa!"
"Sao vậy chứ? Không được, ta muốn đi!" Tiểu Bạch phản đối.
Anh Cách Lạp Mỗ chỉ vào bản đồ khuyên nhủ: "Bà chủ à, tử sau khi Vùng đất chuộc tội mở ra, trong tam giới lại có thêm một con đường nữa, bây giờ Khố Khoa Kỳ đã sắp Xếp quân binh canh giữ Ở bờ Tây hải, do Khố Á Tháp chỉ huy, nhưng do thực lực kém, nên Tây hải vẫn luôn có bọn Mỹ hải yêu Xuất hiện, người và các tiểu t́h̉iếu gia không nên mạo hiểm, để ta đi!"
"Sao? Ngươi còn hoài nghi thực lực của ta ư? Ðừng quên, ta là Thần Vương, còn ngươi vẫn còn là Chủ Thần đấy!" Boong! Boong! Sở Thiên gõ vào bàn, chậm rãi nói: "Không nói thêm nữa, Anh Cách Lạp Mỗ đi, Tiểu Bạch, nàng ở nhà dạy dỗ bọn trẻ đi!" nói Xong, Sở Thiên Xoa trán, sau khi đám trẻ trưởng thành quả thực rất khó dạy bảo, ngày nào cũng làm loạn, làm hắn đau đầu không ít.
Trong lúc Tiểu Bạch đang oán giận, trong Bố Lôi Trạch đột nhiên truyền đến một tiếng kêu, "Mạt Khắc Nhĩ, ngươi không đáng làm huynh đệ của ta, còn bán rẻ ta!"
Là giọng của Khách Thu Sa.
Sở Thiên và mọi người trong nhà cảm thấy nghi hoặc, nhưng ba tên Kiệt Khắc Tốn lại thầm nhủ - rốt cuộc cũng Xảy ra rồi.
Sở Thiên đứng lên, dặn dò: "Anh Cách Lạp Mỗ, ngươi chuẩn bị một chút rồi Xuất phát đi!
Ta đi Xem Khách Thu Sa lại gây ra phiền phức gì nữa!"
Trên một đảo nhỏ của Bố Lôi Trạch có một khu rừng trúc, là Khách Thu Sa biến ra, bây giờ hắn đang ở trên đảo, nhưng dáng vẻ hơi kỳ quặc Vừa thấy Khách Thu Sa, SỞ Thiên chợt nhớ tới thánh nữ Trinh Đức của Thú tộc, cảnh tượng cuối củng mà cô ta dự đoán vào mười lắm năm trước hoàn toàn giống với cảnh tượng trước mắt, trong rừng trúc, Khách Thu Sa đầu chụp mũ, trên lưng mang bình rượu, bên hông là chiếc váy bằng lá trúc màu Xanh, nhưng Khách Thu Sa không phải đang vui vẻ uống rượu, mà là đang ôm mặt khóc dưới một cáy trúc, Tây Mễ Cách nay đã biến thành gấu mèo đang mơ hồ không biết phải làm Sao, còn có Mạt Khắc Nhĩ đứng cạnh hắn, hắn cười khổ não nói:
"Ông chủ, Xin người giải quyết giúp ta! Mạt Khắc Nhĩ giúp Tây Mễ Cách mở mê hoặc lĩnh vực ra, khiến cô ta... khiến cô ta ăn ta rồi!" Ca ngợi tất cả chư thần, Sở Thiên dở khóc dở cười, chỉ có thể lắc đầu thờ dài thôi, lúc này, Mỹ nhân ngư từ trên cao chậm rãi bay tới, "Phật Lạp Địch Nặc, có phải Tây Mễ Cách lại ức hiếp Khách Thu Sa rồi không?"
"Còn nghiêm trọng hơn cả ăn hiếp nữa, thôi đi!" Sở Thiên đến bên cạnh Mỹ nhân ngư, kéo tay nàng, cười khổ nói: "Chuẩn bị hôn lê thôi "
Mỹ nhân ngư bật cười, rồi cũng không nhịn được khẽ lắc đầu. "Mặc kệ chúng, quay về nghi ngơi đi, đứa trẻ trong bụng nàng sẽ là Hải Vương tương lai đó!"
Hai vợ chồng họ đi rồi, Mạt Khắc Nhĩ thấy mình không phải chịu hình phạt gì, vui mừng đá Khách Thu Sa, "Ðừng giả chết nữa, mau dậy đi, tìm giúp ta một người vợ có phải tốt hơn không?" Nói Xong, hắn vẫy tay với Tây Mễ Cách vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, "Tây Mễ Cách muội muội, lại đây, ca ca bàn với ngươi một việc, ngươi và Khách Thu Sa Sớm Sinh một đứa trẻ được không? Yên tâm, ca ca sẽ dùng thời gian thuận lưu để giúp các ngươi đẩy nhanh tiến độ, bảo đảm sẽ Sinh ngay trong hôm nay!"
` Tây Mễ Cách vô cùng kinh ngạc nói: "Tây Mễ Cách đã nghe ông chủ nói với chủ nhân rằng, Sinh con không thể gia tốc được, nếu không gọi là... gọi là Sinh non, sẽ có ảnh hưởng đên trí tuệ!"
_ "Ngươi thì biết cái gì? Với đầu óc của Khách Thu Sa, thì đầu óc của con hắn cũng không tốt đi đâu được! Cứ như vậy đi, nhất định phải sinh trước em trai ta!" Sở Viêm vung tay lên, "Đên đây, lĩnh vực, mê hoặc!" Truyện được copy tại Truyện FULL
"Phan Ða Lạp tiểu thư, hay là người đem ta kho thịt tàu đi!" Khách Thu Sa rên rỉ nói. Bọn trẻ của Bố Lôi Trạch vẫn quậy phá như vậy, khó trách Sở Thiên ngày đêm đau đầu.
Một ngày yên bình lại trôi qua, ban đêm, Sở Thiên càng đau đầu hơn nữa, không vì điều gì khác, chỉ vì Tiểu Bạch mang theo Phan Ða Lạp trốn nhà đi, không cần phải nói, chắc chắn là đi tìm Mặc Phỉ Đặc rồi.
Ðang lúc Sở Thiên đang nghĩ cách để tìm vợ và con về, bầu trời Bố Lôi Trạch tối lại, mây đen cuồn cuộn, Sở Thiên lạnh lùng cười, bay lên bầu trời, quát lớn, "Ước Hàn Tốn, ngươi còn dám tới tìm cái chết sao?"
Trên bầu trời quả nhiên là đội quân Vạn thú dũng Sĩ, người thủ lĩnh vẫn là Ước Hàn Tốn, chỉ thấy hắn vòng tay, cười nói: "Miện hạ, hai năm trước ta đã thua tâm phục khẩu phục, ngươi không hổ là dũng Sĩ tam giới! Hôm nay ta đến không phải để gây chiến với ngươi, mà để chuyển lời của chủ nhân ta!"
"Bố Lai Ân Ðặc tìm ta Sa0?"
A Mạt Kỳ bay đến, mười hai cánh chim ưng mở rộng, kim quang lóe mắt Xua tan đám mây đen, linh hồn tất cả vạn thú dũng sĩ hiện rõ ra, rồi bị ép roi xuống mặt biển, "Bầu trời Bố Lôi Trạch, các người không đủ tư cách bay lượn!"
Linh hồn Ước Hàn Tốn bị ép đến nỗi tinh hạch run rẩy, nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng cao đầu, nhin A Mạt Kỳ trên bầu trời rồi cười lớn: "Luân hôi Thần Vương, Bố Lai Ân Ðặc miện hạ hẹn với người ba ngày sau sẽ quyết đấu một trận, tại bờ Tây Hải!"
A Mạt Kỳ nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên cười nhạt, "Nói lại với Bố Lai Ân Đặc miện hạ, ba ngày sau nhớ đúng hęn!"
Lúc này A Mạt Kỳ mới giải trừ thần lực, quát lớn: "Cút đi!"
Ước Hàn Tốn cắn rắng, hừ một tiêng, "Cáo từ!"
Sở Thiên mỉm cười nhìn theo Ước Hàn Tốn, rôi nói: "A Mạt Kỳ, ngươi nghĩ Sao?"
A Mạt Kỳ trầm ngâm chốc lát, rồi nói: "Mười năm nay, ta đã cùng Bố Lai Ân Đặc đấu mười lần, nhưng đều bất phân thắng bại, lần này, ta muôn tự tay đánh bại hắn "
"Tốt lắm, lần này sẽ không có ai giúp người đâu!" Nói Xong, Sở Thiên nheo mắt, "Rất thú vị phải không, Bố Lai Ân Ðặc bị Khố Khoa Kỳ bức ép đến nỗi không làm gì được, Sao bây giờ lại có thời gian nhàn rỗi đi quyết đâu vậy? Chà, Khố Khoa Kỳ đang nghĩ gì vậy?"
Sở Thiên chậm rãi bay đi, "Ngươi an tâm chuẩn bị quyết đầu đi, ta sẽ bảo Bội Kỳ và Cương thống lĩnh quang minh quân đoàn phong tỏa bờ Tây Hải, sẽ không có ai làm phiền các ngươi đâu!"
_ A Mạt Kỳ thấy Sở Thiên không phải bay về phía Quang minh thánh điện, không khỏi lên tiêng hỏi: "Ông chủ, người còn đi đâu vậy?"
"Đi tìm vợ và con gái!" Sở Thiên khoát tay, "Ba ngày sau các ngươi phải quyết đấu, bờ Tây hải lại không an bình gì, ta phải đích thân đi một chuyến, chà, hai tiểu nha đâu này quả thật biết gây phiền phức cho ta!"
A_Mạt Kỳ cũng cười khổ, Sớ Thiên còn có hạnh phúc đau đầu vì con gái, còn Bác Đức của_hắn lại có suy nghĩ giống Tiểu Bạch, cho rằng Sinh con sẽ phiền phức, đến nay vẫn chưa muốn sinh con.
_ "Ngươi nói với Sắt Lâm Na, trước khi quyết chiến phải giữ chặt Bào Uy Nhĩ, nếu không e răng nàng ta sẽ mang theo cái bụng lớn đi Xem quyêt đấu!"
Nói Xong, Sở Thiên mở thời gian thuận lưu cấp Chủ Thần ra, cũng không cần đến thông đạo không gian của A Mạt Kỳ, rồi như một cầu vồng bay về phía tây.
Bờ Tây hải, vùng sương trắng, nơi đây_ là một trong mười cành đẹp nhất đại lục, phần mộ của Ba Nhĩ và Ðịch A Lạc nằm Ở đây, đồng thời đây cũng là nơi ân cư của lão Sư của Sở Thiên, An Ðông Ni và Mai Lâm.
Sở Thiên đi một vòng quanh mộ, không có ai, bèn tiện đường đi thăm lão sư của minh.
An Đông Ni và Mai Lâm ẩn cư tại giữa một rừng cây, lúc Sở Thiên đi đến Mai Lâm đang chăm Sóc hỏa cỏ, vừa thấy Sở Thiên, bà ta cười vui mừng, "Ha ha, Long Thần người Sao lại có thời gian tới thăm hai lão già này vậy?"
"Sư nương, người cũng đã thành thần rồi, sao lại có thể nói là già được? Chà, theo tuổi tác của thần tộc, người vẫn còn trẻ mà!" Sở Thiên cười lớn đến bên cạnh Mai Lâm.
Lúc này An Ðông Ni cũng từ trong phòng đi ra, cười nói: "Cha con các người đang định làm gì vậy? Sao lại từng người một đên đây?" Sở Thiên ngạc nhiên hỏi: "Còn có người nào khác đên đây nữa Sao?"
Mai Lâm cười nói: "Ðúng vậy, đêm qua Ái Lệ Ti miện hạ mang theo Phan Ða Lạp đến đây, sáng nay Anh Cách Lạp Mô cũng đến đây, nhưng ngay cả một cốc nước cũng không uông đã vội đi rồi!"
"Tiểu Bạch mang theo đứa trẻ đến đây rồi Sao? Hừ, ta sẽ bảo Anh Cách Lạp Mỗ đi khắp nơi tìm bọn họ! Bây giờ bọn họ đi đâu rồi?"
"Họ không nói!" Mai Lâm cười nói: "Ái Lệ Ti miện hạ mang theo Phan Ða Lạp rất vui vẻ, ta thây dáng vẻ đó, chặc chắn là trốn ra ngoài!"
"Mai Lâm, không được bất kính với nữ thần!" An Ðông Ni vẫn như Xưa, tuy Nữ thần Sinh Mệnh đã thành con dâu của ông ta, nhưng ông ta vẫn luôn cung kính.
"Ái chà, nữ thần gì chứ, đó là con dâu mà!" Mai Lâm cười to, sau đó vỗ_trán, "Hừ, cứ vui mừng là quên mất việc chính, Phất Lạp Địch Nặc, đầu bếp trường Sử Đế Phân của người không phải ra ngoài du ngoạn nhiều năm nay rồi sao, bây giờ hắn đã trờ vê rồi!" Nữ thần tại thượng! Sở Thiên kinh ngạc nheo mắt, hắn nói với mọi người rằng Sử Đế Phân ra ngoài du ngoạn, nhưng thực ra Sử Đế Phân đã chết rồi! Lẽ nào bản thể của hắn... Sáng Thế Phụ Thần đã trở vê!