Dị Loại

Chương 11

"Cảm tạ hai vị đã ghé."

Phó Nghị ăn được 20 trái dâu tây liền tước vũ khí đầu hàng, Giang Kha cười đến không đứng lên nổi, còn chu đáo mà bảo nhân viên phục vụ gói lại túi lớn cho hắn. Nói chung giờ hắn chỉ muốn về nhà tắm xong nằm trên ghế salon đợi tiêu hóa thôi, cho nên ra khỏi nhà hàng liền đi tìm xe của mình.

Giang Kha kéo hắn lại nói: "Đi đâu."

"Tôi phải về nhà, công ty còn ít chuyện chưa xử lý." Tiếp xúc thân thể làm Phó Nghị cúc hoa căng thẳng.

"Gấp lắm sao?" Giang Kha nheo mắt lại nhìn hắn như mèo nhìn chuột vậy.

So với lão nhị của cậu còn gấp hơn, Phó Nghị nói thầm, ngoài miệng vẫn là: "Rất cấp bách, các nhiệm vụ của hạng mục hợp tác phải bố trí các phòng ban kịp tiến độ..."

"Tôi còn không vội chú vội cái gì."

"Không, không gì cả, vậy thì, đi dạo bờ sông đi."

Gió đêm man mát, bên bờ sông cũng ít người đi đường, Giang Kha lấy từ trong xe ra một cái ván trượt, chuẩn bị tới chỗ vắng người thì chơi.

"Giang Kha, vệ sĩ của cậu đâu hết rồi?" Phó Nghị tò mò hỏi.

"Phía sau."

Phó Nghị quay đầu nhìn đường phố dài tít tắm, nhìn hồi lâu cũng chẳng thấy bóng người nào quen, "Bọn họ trốn đi rồi à?"

"Trốn cái đầu chú ý, lừa chú thôi, đã sớm bảo chị tôi kéo đi rồi."

"Bọn họ không cần... bảo vệ cậu sao?"

"Có cái gì mà bảo vệ, chẳng qua ông già nhiều chuyện, sợ tôi vừa về Thượng Hải không quen, đi quán bar cũng phải gọi một đám người đi cùng." Giang Kha lườm một cái, "Tôi vừa bảo hôm nay cùng đi với chú đàm công sự, lập tức an tâm."

Phó Nghị nhìn y đặt ván trượt xuống đất, một chân đạp lên xong không cần bước đệm liền nước chảy mây trôi trượt về phía trước, thân hình cao gầy có chút đùa giỡn lên hiệu quả tuyệt hảo không ngờ, một lát sau liền hấp dẫn ánh mắt mấy tiểu cô nương quanh đấy.

"Sững sờ làm gì, nhanh lên chút coi." Trượt được 18m ra ngoài rồi Giang Kha gọi hắn.

Vốn hắn đang muốn nhân cơ hội chuồn mà, giờ không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh đuổi theo, nghĩ thầm coi như vận động nhẹ nhàng tiêu cơm vậy.

"Oa nhìn suất ca trượt ván kìa!"

"Thật sự ư, bên cạnh còn có một nam nhân, có phải là ba anh ấy không?"

Phó Nghĩ suýt chút nữa thì trượt chân lộn nhào, lấy lại thăng bằng xong nhanh chóng đem âm thanh phiền lòng kia quăng ra sau gáy.

Hắn chỉ ăn mặc tương đối nghiêm túc thôi mà, nhìn hơi thành thục thật, nhưng làm sao già đến độ thoạt nhìn giống ba ba Giang Kha được chứ?

"Có muốn thử chút không?" Giang Kha đạp lên ván trượt hỏi.

"Cái này? Tôi đi giày da có lẽ không tiện lắm."

"Liên quan gì, đứng trên không được là ok."

Ngoài bơi lội ra, Phó Nghị tự nhận hắn là người thích thể thao, trước lời mời của thiếu niên, cũng muốn thử xem, vì vậy đưa cặp tài liệu cho đối phương, bắt đầu nghiên cứu trò chơi thịnh hành trong giới trẻ.

"Nghiêng người về phía trước, dùng chân và hông điều khiển... Chính là như vậy, a, chú cũng không tệ lắm." Giang Kha ôm cặp công văn bước nhanh đuổi tới, còn huýt sáo, "Thử cua xem."

Nghe tiếng khen ngợi, Phó Nghị nhếch miệng, to gan hơn lay động phạm vi ván trượt, tạo thành hình chữ S trên mặt đất.

"Ê cẩn thận chướng ngại vật!"

Có cái gì đó nhảy nhót xông tới, Phó Nghị nhanh chóng vặn mình tránh né, bánh xe phát ra tiếng ma sát chói tai, cả người thấp xuống gần sát đất.

Giang Kha duỗi tay một cái trực tiếp đỡ được hắn từ chính diện, xoa xoa lắc đầu cười nói: "Xem ra người mới vẫn không được a."

Trên người đối phương có mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, Phó Nghị thấy đầu óc có chút mị đi, hắn dán mũi vào bả vai thiếu niên, dịch lên bên trái là cái cổ trắng nõn, bên phải là cánh tay đang đỡ mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ đến kiêu ngạo.

"... Cảm ơn."

"Chú không định nóng lên tại chỗ chứ, Phó tổng."

"Đang mát mẻ sao lại nóng lên được, cậu... Cậu đừng nói lung tung." Phó Nghị nhanh chóng thẳng eo dậy.

Giang Kha dùng chân đá ván trượt, cười nói: "Nhìn kỹ này, đây mới là làm mẫu."

Nói xong đã nhảy lên ván, thoải mái trượt về trước, sau đó xoay người một cái rất chuyên nghiệp, đi vòng tới chỗ đèn đường liền nhảy lấy đà xoay một vòng.

Kỹ thuật phô bày hoa cả mắt khiến Phó Nghị sững sờ, hắn thấy trò chơi thanh niên này xa lạ, căn bản không hiểu ván trượt chơi thế nào mới là lợi hại. Thấy Giang Kha dáng người mềm mại động tác ưu mỹ, xoay tròn nhảy lên trôi chảy cực kỳ, căn bản không dời mắt nổi, mơ hồ có chút lo lắng cho đối phương đột nhiên mất đà ngã sấp xuống.

Giang Kha hoàn thành một lượt động tác đùa giỡn liền an ổn tiếp đất, nở nụ cười với hắn: "Thế nào?"

"Cậu bắt đầu chơi từ khi nào vậy?"

"Lúc ở Anh, nhìn đám mắt xanh thành quen."

"Thật lợi hại," Phó Nghị từ đáy lòng thốt lên, "Có rất nhiều người đều đang nhìn cậu đấy."

Giang Kha đắc ý nhìn người đi đường xung quanh bị hấp dẫn, lại hỏi hắn, "Có đẹp trai không?"

Cái vẻ đắc ý làm Phó Nghị thấy có chút đáng yêu, "Đẹp trai lắm."

Nghe xong Giang Kha tỏ vẻ hài lòng, đạp ván tiếp tục trượt. Phó Nghị thấy y chơi đến ghiền, lòng đang rối bời cũng thanh tĩnh lại, vì vậy tiếp tục ở phía sau, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, quyết định tìm thời gian thích hợp cáo biệt.

"Lão tao hóa, bình thường ngoài công việc thì làm cái gì?"

Phó Nghị biết đối phương không thể đổi giọng mà xưng hô bình thường được, đành đáp lại: "Đọc sách, tập thể hình, rảnh đi du lịch."

"Đơn điệu thế."

"Tôi nào có nhiều thời gian." Phó Nghị cười khổ.

"Cũng phải, thời gian tìm bạn giường còn không có cơ mà." Ngữ khí tràn ngập cảm thông.

"... Cậu có nhiều sao?" Phó Nghị hỏi ngược lại.

"Từng có mấy người."

"Cùng lúc mấy người?" Phó Nghị đột nhiên rất muốn biết đáp án của vấn đề này.

Giang Kha cổ quái liếc mắt nhìn hắn: "Trên nguyên tắc thì có thể, làm tình chứ cũng đâu phải yêu đương gì đâu, không cần chung thủy một người."

"Làm tình còn giảng nguyên tắc cái gì." Phó Nghị lẩm bẩm một câu.

Giang Kha bật cười: "Sao lại không? Lão tao hóa lạc hậu thật."

Phó Nghị đương nhiên biết mình ở phương diện này rất bảo thủ lạc hậu. Hắn cũng biết người nước ngoài rất phóng khoáng, quá trình yêu đương cũng không thể bình thường được, chắc chắn Giang Kha ở môi trường đó hun đúc thành thói quen.

Hắn gật gật đầu, nghĩ thầm đối phương với mình quả nhiên không cùng một thế giới.

"Ồ, vậy chú hi vọng tôi chung thủy với mình chú sao?" Đối phương nửa đùa nửa thật hỏi.

Phó Nghị trầm mặc. Đối với quan hệ bạn tình kiểu này hắn cũng không chuẩn bị tâm lý tiếp nhận ngay được, chứ đừng nói tới chuyện chung thủy yêu đương hay không. Vốn dĩ hắn là người bảo thủ thành bản chất rồi, sự xuất hiện của Giang Kha lại thay đổi sinh hoạt của hắn đến nghiêng trời lệch đất.

Cuối cùng hắn trả lời "... Tôi chưa nghĩ tới vấn đề này."

"Vậy a." Giang Kha suy tư.

Hai người chợt im lặng. Phó Nghị thấy yên lặng cũng tốt, ít nhất hắn có thời gian để suy tính mà không nhất thiết phải ứng đối vấn đề của đối phương.

Quả nhiên hắn vẫn quá bảo thủ. Dù bây giờ vò đã mẻ lại sứt, bị Giang Kha cưỡng ép ký hiệp định quỷ dị, đáy lòng vẫn ôm một ý nghĩ ngây thơ rằng "Cho dù là bạn tình, cũng nên chỉ có 1 đi".

Dù gì Giang Kha cũng là người thứ hai cho hắn cảm giác yêu đương, ngoài học đệ.

...

Mặc dù đoán được kết quả, nhưng khi hai người đi tới quán rượu, Phó Nghị vẫn căng thẳng đổ mồ hôi lạnh.

"Tầng cao nhất, phòng tổng thống, vào thôi." Giọng điệu Giang Kha cứ như là mua bắp cải thảo tập mãi thành quen ấy.

Phó Nghị liếc mắt nhìn thẻ đen, lại nhìn giá cả, sau đó yên lặng lấy ví tiền ra.

"Tôi trả cho." Giang Kha thấy động tác của hắn nhân tiện nói.

"Mỗi người một nửa đi."

"Chú để ý làm gì? Vậy lần sau làm ở nhà chú nha." Phó Nghị lập tức thu hồi thẻ vàng không nói nữa.

...

Cửa sổ sát đất nhìn thấy cảnh bờ sông lại thêm đèn đuốc sáng trưng, nhưng hắn chẳng lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp về đêm nữa.

Tiếng nước từ buồng tắm làm hắn căng thẳng, có lẽ cảm giác nghi thức quá nặng nề, rõ ràng không phải lần đầu tiên nhưng lại có cảm giác thấp thỏm giống vậy.

Hắn quay đầu nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, sau đó cởi hai khuy áo sơ mi, bắt đầu đánh giá thân thể của chính mình.

Cơ bắp rắn chắc, đường nét vẫn luôn là thành quả ưu tú cho rèn luyện mà có, cơ bụng vẫn còn, mà sao đầu v* thật giống như có chút lớn thật...

Cửa phòng tắm mở ra, hắn lập tức quay đầu đứng dậy, chỉ thấy Giang Kha mặc áo ngủ màu đen tóc hơi ẩm ướt, khăn trùm đầu phủ xuống vai, mang theo chút mông lung do hơi nước.

Cảnh tượng này đối với Phó Nghị mà nói có lực trùng kích quá lớn, thiếu niên sạch sẽ duyên dáng, đường nét thân thể như báo vừa dụ nhân vừa nguy hiểm, cặp mắt kia khiến Phó Nghị càng không biết phải làm sao.

"Cậu... Tắm xong rồi?"

Giang Kha không hiểu gì: "Trông tôi giống tắm chưa xong sao?"

"Vậy tôi đi tắm." Phó Nghị nhanh chóng xách áo ngủ đi vào.

Màn sương mù cùng mùi thơm trong phòng tắm khiến hắn như muốn nhấn chìm hắn vậy. Phó Nghị thấy hơi choáng váng, vì vậy khẩn trương ngồi vào bồn tắm mà thả lỏng người.

Phó Nghị thong thả tắm rửa, lúc gần xong quyết định tự mình chuẩn bị nới lỏng một chút, bởi vì cái kia của Giang Kha thực sự quá lớn, tuy lần trước thuận lợi nhưng no đến mức nửa người dưới của hắn như bị xe nghiền qua, lỡ như lần này đối phương lại không nhẫn nại thì xong.

Hắn mở rộng hai chân, đầu gối ghé lên mép bồn tăm, tự hướng xuống hậu đình tìm kiếm, tiểu huyệt tách ra, nước nóng tràn vào, thoải mái đến mức Phó Nghị phải rên rỉ, ngón tay không tự chủ được hướng sâu vào tìm tòi. Ở nhà hắn cũng từng tự an ủi, biết rõ điểm nhạy cảm của mình ở đâu, ngón tay thuận lợi tìm tới cái điểm nhô lên dùng sức ấn xuống, thân thể lập tức kích động phát run, không tự chủ được cong lên, nước trong bồn tắm cũng vì động tác của hắn mà tràn ra ngoài.

"Ưm..."

Hắn liều mạng mà đào móc hành lang nhỏ hẹp, còn dùng lực xoa cái mông nhạy cảm muốn có thêm khoái cảm, nhưng vẫn không được toại nguyện, khoái cảm như từng làn sóng nhỏ, dày đặc nhưng không kịch liệt, mặc cho hắn tăng ngón tay hay dùng sức đâm vào rút ra cũng không thể đạt đến khoái cảm tràn trề.

"A... Sao vậy, không được... Không được a..." Phó Nghị ảo não ngừng tay, khẽ nâng cái mông lên mà đem bốn ngón tay ướt át từ miệng huyệt rút ra.

Động tác này vừa dứt cửa phòng tắm liền mở ra, Giang Kha một mặt hắc khí đi tới, nhìn cái tay hắn đặt giữa hai chân.
Bình Luận (0)
Comment