Dị Loại

Chương 42

Phó Nghị không biết những ngày này mình phải làm sao để vượt qua được đây, ở công ty mỗi giây đều như ngồi trên đống lửa, như ngồi đống than, nhất là khi đối mặt cấp dưới còn phải làm bộ khỏe mạnh, mỉm cười giải thích đó chỉ là hiểu lầm, mình rất nhanh sẽ tìm ra chứng cứ hóa giải nguy cơ cho công ty.

Hắn nhìn ánh mắt của nhân viên mà cảm thấy mình thậm chí không chịu nổi một giây nào nữa, hắn rất muốn nói thật rằng chính mình cũng không dám chắc có thể lo liệu ổn thỏa hay không.

Về đến nhà, Phó Nghị lần thứ hai cửa chậm rãi trượt xuống, cảm thấy toàn thân một điểm khí lực cũng không có.

Trong phòng một màu đen tối, ngay cả chút hơi người cũng không có, rèm cửa ban công kéo chặt, hắn như rơi vào biển sâu, bị áp lực nước đè cho nghẹt thở.

Làm gì đây, nên làm gì đây? Ngoại trừ chờ tin tức từ luật sư hắn còn có thể làm gì, Phó Nghị nỗ lực suy nghĩ tỉnh táo, nhưng đã nghĩ một ngày trời, vẫn không tìm được biện pháp tốt hơn, hơn hết là lựa chọn này quá sức gian nan. Hắn luôn nghĩ, nếu như sự thật được phanh phui thì phải làm thế nào, hắn không biết không thể nghĩ vậy, nhưng là vẫn không nhịn được.

Đứng lên cũng lười, Phó Nghị giày không cởi, bò đến ghế sô pha, kéo cái gối ôm xuống nhét vào lồng ngực tìm chút ấm áp, chôn mặt vào gối, co rúc để nước mắt ào ào chảy ra. Hắn càng khóc càng chán ghét bản thân quá mềm yếu, nhưng không thể không thôi miên mình rằng đây chỉ là cách để phát tiết mà thôi.

Có nam nhân khổ sở sẽ hút thuốc, hay uống rượu, làm tình, thậm chí chơi ma túy, mà hắn chỉ có khóc mà thôi, cũng có gì kỳ quái đâu.

Phó Nghị càng khóc càng lớn, gối ôm đã bị thấm ướt một mảng lớn, cuộn vào trong ngực, hắn cố gắng chôn sâu mặt vào vào hơn nữa, cảm thấy vừa mệt vừa bất lực.

Hắn co quắp nằm trên mặt đất khóc lóc thiếp đi, mảnh tăm tối trong gian nhà lúc này sinh ra cảm giác an toàn kỳ dị, khiến hắn co rúc dưới đáy sô pha như chó con, ngủ thẳng một giấc.

Mơ mơ hồ hồ có ánh sáng bắn tới, Phó Nghị đại khái có thể cảm giác được trời đã sáng. Hắn lấy làm lạ là làm sao mình đã tỉnh rồi, chậm rãi hoàn hồn mới nghe thấy có người đang gõ cửa.

Không, giống phá cửa hơn, từng tiếng chấn động cả căn phòng, dọa cho Phó Nghị vội vã từ mặt đất nhảy dựng lên.

Chẳng lẽ cảnh sát không chờ được nữa tới bắt mình? Hắn đầy kinh ngạc chạy tới bên cửa, còn chưa kịp xem mắt mèo đã nghe thấy ngoài cửa vang lên thanh âm quen thuộc.

"Lão tao hóa, cmn mở cửa ngay cho tôi..."

Phó Nghị ngẩn ra, sau đó không thể tin nổi ngó mắt mèo, sau đó bị Giang Kha nện cửa mạnh lùi về sau vài bước, sau đó mới run rẩy đi mở cửa.

Đối phương nhìn thấy hắn dừng lại một chút, trong đôi mắt toàn là tơ máu, bên cạnh là va li hành lý.

Không tới một giây sau, Giang Kha dùng sức gắt gao ôm lấy hắn, Phó Nghị không kịp chuẩn bị tâm lý đột nhiên bị ôm vào ngực, trên mặt còn có hương vị nhàn nhạt làm hắn không khỏi nghi hoặc liệu đây có phải đang nằm mơ không?

"Mẹ nó... Tôi còn lo một mình chú ở đây khóc đến mù rồi chứ."

Tầm mắt Phó nghị có chút mơ hồ, "Thật sự là cậu sao, Giang Kha?"

"Tự mình xem đi." Giang Kha hơi buông hắn ra, để Phó Nghị tỉ mỉ nhìn mình thật kỹ.

Người kia nhìn hắn chằm chằm một hồi, đôi mắt đã khóc đỏ lên giống mắt thỏ có chút buồn cười, "Nhưng mà, không phải cậu đang ở Milan à?"

"Tôi nghe tin là về ngay."

"Cậu không phải ở lại làm việc sao?"

"Chú thành như vậy tôi còn làm cái rắm a, đã xin Quinn cho nghỉ rồi." Giang Kha kéo hành lý vào trong đóng kín cửa, "Hôm qua có người bên công ty Giang thị mật báo, vừa may có chuyến bay đêm trở về... Lão tao hóa có đói không? Tôi đi chuẩn bị thức ăn."

Phó Nghị lẳng lặng nhìn đối phương đi vào nhà bếp không nói hai lời bắt đầu lưu loát bật lửa làm bếp, một hồi lâu mới phản ứng được đi vào: "Trong tủ lạnh có mì với ít đồ ăn..."

Hai người đem những chuyện khác vứt qua một bên, trước tiên ăn no rồi tính.

Phó Nghị chậm rãi bỏ mỳ sợi vào nồi, đột nhiên có cảm giác kỳ dị. Rõ ràng tối qua một mình ở nhà còn khóc đến khuya, nhưng giờ Giang Kha tới liền như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, nên làm gì làm gì, có thể nghĩ phối hợp làm sao cho ra mỹ vị tương đối.

Có lẽ là do có người làm bạn cho nên giờ khắc này mới an tâm không ít đi.

Sau khi ăn uống no say, hai người cùng ngồi trên ghế salon, nhìn nắng sớm mới lên ngoài cửa sổ, nhất thời cảm thấy thật ấm áp – nếu như không có những chuyện phiền lòng kia.

"Lão tao hóa, trước tiên tôi hỏi đây, lần trước làm sao lại cúp điện thoại?" Giang Kha ăn no có sức lực, vừa mở miệng liền dùng khí thế hung hăng ép hỏi.

"Cậu nói là cú điện thoại kia sao," Phó Nghị nhớ tới không khỏi có chút lúng túng: "Cậu nói tới dở chừng thì tín hiệu bị ngắt, sau đó treo máy."

"Thật sao?"

"Phải a, lúc cậu nói còn có tạp âm, chỉ là tôi chưa nói mà thôi, sau đó tạp âm càng lúc càng lớn, rồi không nghe thấy gì nữa..." Phó Nghị thành thật trả lời.

"Chả trách, bảo sao tôi thổ lộ một đống mà không ai đáp lời, kết quả vừa nghe cmn cư nhiên dám cúp điện thoại."

"Xin lỗi, tôi không cố ý... Cậu mới vừa nói gì vậy?" Phó Nghị chợt thấy hình như mình vừa lỡ mất hai chữ.

Hắn nhìn Giang Kha, đối phương cũng nhìn hắn, ánh mắt hai người vô thức chạm nhau, tia lửa nóng lửa khiên mặt Phó Nghị đỏ lên rần rần.

"Ngẩng đầu lên," Giang Kha nắm cằm ép hắn đối diện, "Tôi nói, lần trước đang thổ lộ dở thì bị cúp điện thoại, tiểu gia rất khó chịu!"

"Thổ, thổ lộ?" Lúc này Phó Nghị vẫn còn ngơ ngẩn.

"Thổ lộ còn không hiểu là ý gì sao, tôi thích chú! Tôi yêu chú! Có hiểu không?" Giang Kha nói mỗi một dấu chấm than liền dùng ngón tay ấn lên má hắn một chút.

Phó Nghị bị sóng phấn hồng liên tục trùng kích làm cho choáng váng đầu óc, không hề chống đỡ nổi, vất vả lắm mới đè lại tay Giang Kha, "Giang Kha, cậu đang tỏ tình với tôi đấy à?"

"Phí lời."

"Ngày đó tôi nói những lời kia..."

"Tôi biết." Giang Kha nhìn hắn nói, "Chú nói chú không dám chơi cũng không chơi nổi, nhưng hiện giờ tôi không hề đùa giỡn đâu."

Phó Nghị gắt gao nhìn vào mắt Giang Kha, hy vọng có thể từ trong đó tìm được một tia dấu hiệu khả nghi, bởi vì hắn thật sự không thể tin được, "Cậu, cậu nói bậy, chúng ta đến bạn giường cũng không phải..."

"Hiện tại là bạn trai a!" Giang Kha nắm cằm hắn kéo lại gần hơn, ngăn chặn Phó Nghị còn đang hé miệng.

Nụ hôn này quyết đoán lại ôn nhu, bá đạo phong tỏa toàn bộ do dự và ý định lùi bước của Phó Nghị. Dầu lưỡi duỗi vào sau đó run sợ một chút, sau đó cả người như có lửa đốt bên trong nóng rực, đã lâu không gặp, cảm xúc dồn nén được bộc phát có chút chịu không nổi.

"Giang Kha, cậu buông tôi ra đã," Phó Nghị nhẹ nhàng đẩy đối phương ra, hai chữ "bạn trai" này làm nét mặt già nua đỏ chót, cứ như trở lại thời điểm còn mười mấy tuổi thanh xuân ý, "Cậu cứ như vậy, tôi không suy nghĩ kỹ được..."

"Muốn suy xét gì nữa?" Hai tay Giang Kha chuyển sau lưng hắn ôm lấy, hỏi.

Động tác này khiến mặt Phó Nghị còn đỏ hơn, ấp úng hồi lâu mới nói: "Tôi đang xem cậu nói thật hay nói dối, đừng vội để tôi nói hết đã! Bởi vì trước kia cậu chưa từng nói, tôi một mực im lặng coi quan hệ giữa chúng ta là pháo hữu, cho nên đột nhiên như vậy, tôi thật không có cách nào tin nổi."

Giang Kha nhìn người này bộ dáng như thiếu nữ bị tỏ tình liền luống cuống, "Tiểu gia vốn muốn từ từ tiến tới, ai biết người nào đó lại nóng ruột vậy a."

"Từ từ...?"

"Từ từ chờ chú thích ứng mới nói chứ, đỡ phải nhìn bộ dáng bị dọa cho phát ngốc này."

"Vâng, là thế này phải không, đó là tôi hiểu lầm." Phó Nghị sờ sờ mũi, cúi đầu.

Thật hay giả không quan trọng, bởi vì trong mắt đối phương nhiệt độ và khí tức kia cơ hồ có thể hòa tan hắn, làm cho hắn giống như hồn bay lên trời.

Phó Nghị tự biết không có bản lĩnh phân định thực hư, càng không có chút miễn dịch nào cả, đối phương nghiêm túc nói thích hắn, cho dù lý trí còn đang chất vấn, nhưng về tình cảm hắn thực sự tin tưởng.

Bởi vì hắn thật sự rất thích Giang Kha, thích đến độ khó có thể chống cự được mê hoặc.

Giang Kha bất động nhìn hắn, nửa ngày rồi mà Phó Nghị vẫn một bộ không biết làm sao ngây ngốc ra, bèn thở dài: "Lão tao hóa, tôi đang nghiêm túc đấy."

Ánh mắt Phó Nghị dừng lại, sau đó chậm rãi nâng lên nhìn Giang Kha.

"Nếu như nhớ không lầm, hình như em từng nói thích tôi qua điện thoại."

"Có, có sao?" Phó Nghị tự dưng thấy mình nói lắp không sửa được.

Giang Kha một tay luồn vào trong túi, móc ra cái gì, chính là tin tức hai người kia hôn môi, chẳng qua chụp từ một góc độ khác, liên tiếp chuyển vài lần, có thể thấy rõ ràng người kia mặc đồ đen y như Giang Kha, nhưng mà quần không giống, mặt đương nhiên khác hơn.

"Nếu như người đó là tôi, chú sẽ rất khó chấp nhận được, chính chú đã nói vậy đúng không?"

Phó Nghị nhìn chân tướng, đôi môi mấp máy, trong lòng không khỏi vui mừng: "... Phải."

"Vậy bây giờ cảm thấy lời tôi vừa nói là thật hay là dối trá?"

"Tôi..." Phó Nghị tôi tôi tôi nửa ngày, một đáp án cũng không có.

"Rồi rồi, không làm khó dễ chú vấn đề này." Giang Kha ném ảnh qua một bên, đứng yên tại chỗ.

Phó Nghị nhìn một bên mặt đối phương nghiêng qua, vành mắt chuyển đen, trong lòng chợt run lên.

Thật sự thì liên quan gì chứ, nếu là giả, nhất thời hứng khởi thì đã sao, Giang Kha có thể từ xa xôi bay về giúp mình, chẳng lẽ còn chưa đủ thể hiện tình cảm sao, chẳng lẽ còn chưa đủ để hắn đáp lại à?

Coi như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng tốt, Phó Nghị nghĩ thông suốt, nghiêm túc nắm lấy đối phương một lần, dù cho thời gian ngắn ngủi, nhưng về sau nhớ lại cũng sẽ không phải hối tiếc nữa.

"Tuy rằng, cậu hay đùa cợt người khác, nhưng tôi cảm thấy lời này của cậu là thật," hắn run rẩy mở miệng, khóe miệng cong cong nhìn đối phương, "Nếu như có thể, chúng ta có thể thử, cùng nhau..."

Giang Kha nhìn hắn cười rộ lên, nửa ngày cũng cười rồi, dùng sức một chút ôm chặt Phó Nghị vào lòng.

Phó Nghị duỗi hai tay ôm lại đối phương, cảm xúc mãnh liệt kia cơ hồ muốn hóa thành nước mắt chảy ra, hắn dùng sức vùi đầu vào hõm vài Giang Kha, dường như muốn đem phần cảm tình kia truyền đạt quá khứ.

Hai người dựa vào nhau ôm thật lâu, thân thể hơi nóng, Giang Kha khoát tay lên vai hắn vỗ nhẹ, trong ánh nắng nhàn nhạt ngoài cửa sổ dường như đã ngưng tụ thành một thể.
Bình Luận (0)
Comment