Cao Hữu Tài tách viên đá ông ta mua với giá năm trăm ngàn trước. Kết quả, viên đá kia không có gì bên trong, ngay cả một vệt màu xanh yếu ớt cũng chẳng có.
Ông ta bực dọc tách tiếp hai viên khác, nhưng vẫn không có gì.
Lúc này, ông đang rất tức giận và đang chuẩn bị tách viên đá cuối cùng và cũng là hi vọng cuối cùng của ông ấy.
Cao Hữu Tài biết, mọi người đang chờ xem trò cười của ông. Vì lúc nãy ông đã tuyên bố chắc nịch quá, nhưng giờ kết quả lại không như thế.
“
Vừa tách ông vừa thầm cầu nguyện.
Khi ông tách được một nửa thì Dương Tử Mi đột nhiên phát hiện một luồng sáng màu đen thẫm phát ra từ viên đá kia.
Xem ra, Cao Hữu Tài cũng không đến nỗi quá xui xẻo.
Cao Hữu Tài dồn hết tất cả mọi sự bực tức lên viên đá kia. Ông không ngừng bổ mạnh vào viên đá đó. Đến tận chính giữa của viên đá mà vẫn không thấy chút ánh sáng nào tỏa ra nên ông ta bực mình bổ mạnh thêm mấy nhát nữa.
Dương Tử Mi khẽ chau mày. Cô thấy thứ phát ra luồng sáng màu đen thẫm kia lăn long lóc qua một bên và hoàn toàn không bị tách ra.
Cao Hữu Tài thấy mình cuối cùng vẫn không được gì nên lớn tiếng nói:
- Bà nó chứ, dám dùng đá giả để lừa người khác, hại ông tốn hết bao nhiêu tiền mà chỉ mua được mấy viên đá cuội.
Nghe ông ta nói thế, ánh mắt của Mộ Dung Vân Thanh lập tức sáng quắc lên, vẻ giận dữ.
- Ông chủ Cao, chơi đá thô vốn là vậy mà. Dù là người có kinh nghiệm nhiều năm thì xác suất có được phỉ thúy cũng chỉ là một phần ngàn mà thôi. Nếu không thì cũng sẽ không có cách nói một đao địa ngục một đao thiên đàng kia đâu. Thạch Ngọc Hiên trước nay đều nổi tiếng là uy tín chứ không như mấy hàng đá thô bày bán tùy tiện bên đường đâu. Thạch Ngọc Hiên không bao giờ làm giả để lừa ai cả.
Lý Đại Thành phản bác lại.
Lúc này, Cao Hữu Tài mới sực nhớ Mộ Dung Vân Thanh không phải là người đơn giản. Biết mình đã lỡ lời nên vội vàng cười xởi lởi nói:
- Ha ha, ngại quá, ngại quá, lúc nãy vì quá nóng giận nên mới lỡ lời như thế, mong ông chủ Mộ Dung bỏ qua cho.
Mộ Dung Vân Thanh chẳng thèm để ý gì đến Cao Hữu Tài.
- Đống đá vụn này thuộc về ai? Tôi muốn mua vài viên về luyện cổ tay.
Dương Tử Mi cúi đầu nhìn đống đá vụn trên đất nói.
- Là của ông ấy.
Mộ Dung Vân Thanh đăm chiêu nhìn Dương Tử Mi đáp.
- Ông chủ Cao, ông bán cho tôi đống đá vụn này với giá hai ngàn được không?
Dương Tử Mi quay sang hỏi Cao Hữu Tài.
Thấy cô hỏi, Cao Hữu Tài quay sang liếc cô một cái nói:
- Chỉ hai ngàn mà muốn mua thứ mà tôi đã bỏ ra một triệu để mua sao? Hừ, không bán, trừ khi cô trả tôi hai mươi ngàn!
- Vậy thôi. Dù sao thì tôi cũng chỉ muốn mua chúng về để luyện cách tách đá thôi. Nếu ông không đồng ý thì ông cứ mang chúng về.
Dương Tử Mi giả vờ chẳng thèm quan tâm và cúi đầu tìm lựa các viên đá khác.
Cao Hữu Tài nhìn đống đá vụn trên đất kia và nghĩ ông mang chúng về cũng chẳng để làm gì. Bán giá hai ngàn, có còn hơn không.
- Thôi được rồi, bán cho cô giá hai ngàn vậy.
Cao Hữu Tài nghiến răng nói.
Dương Tử Mi mừng thầm trong bụng nhưng mặt vẫn ra vẻ thản nhiên như không và lập tức chuyển khoản trả cho ông ta hai ngàn. Thanh toán xong xuôi, cô liền cúi người nhặt viên đá phát ra luồng sáng màu đen thẫm kia lên, sau đó dùng máy mài đặt bên cạnh cẩn thận mài nó.
Một lúc sau, mọi người thấy viên đá màu trắng trên tay cô dần lộ ra sắc đen.
- Có phỉ thúy sao? Là phỉ thúy đen?
Lý Đại Thành lại chạy đến hỏi.
Dương Tử Mi chỉ cười mà không nói gì, chỉ tiếp tục mài.
Đang định bỏ đi nhưng khi nghe Lý Đại Thành hỏi, Cao Hữa Tài liền quay lại. Thấy viên đá mà Dương Tử Mi vừa mua từ chỗ mình kia quả nhiên có phỉ thúy nên ông ta tức giận nói:
- Đó là đá vụn của tôi nên phỉ thúy phải thuộc về tôi!