Khi rời khỏi phòng sưu tầm của Mẫn Ngọc Lâm thì Hoàng Tịnh Nhàn cũng đã chuẩn bị cơm nước xong và mời Dương Tử Mi xuống dùng cơm chung với gia đình bà.
Thấy bà nhiệt tình như thế nên Dương Tử Mi cũng không tiện từ chối.
Ngồi xuống ghế, thấy thức ăn dọn đầy trên bàn, bụng cô cũng bắt đầu sôi lên sùng sục.
Nhà họ Mẫn tuy giàu có, nhưng lại không có người hầu nào cả, nên Dương Tử Mi nghĩ rằng tất cả những món ăn trên bàn kia chính là do Hoàng Tịnh Nhàn làm.
Đang định mở miệng khen thì Mẫn Thanh Hoa mang một dĩa thức ăn từ dưới bếp lên, trên người còn đang mang tạp dề.
Mẫn Thanh Hoa mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, tay áo xắn lên cao, tạp dề màu trắng, rất ra dáng một đầu bếp thực thụ, nhưng cũng không kém phần thư sinh nho nhã. Dương Tử Mi không thể rời mắt khỏi ông.
Mẫn Thanh Hoa ở trước mặt cô hiện tại đây đang hết sức thu hút.
Ông để dĩa thức ăn lên bàn, Hoàng Tịnh Nhàn đứng phía sau cũng nhanh chóng giúp ông tháo tạp dề xuống. Hai người đưa mắt nhìn nhau cười.
Thấy cảnh đó, Dương Tử Mi không khỏi ngưỡng mộ.
Đời người không mong gì hơn là có được một gia đình đầm ấm, vui vẻ, hạnh phúc.
Cô lại quay sang nhìn Mẫn Cương.
Đúng lúc Mẫn Cương cũng đang nhìn cô. Ánh mắt anh nhìn cô chứa chan tình cảm. Dường như anh đang muốn nói với cô rằng anh cũng nguyện nấu cho cô ăn, nguyện làm tất cả vì cô.
Kiếp trước, anh là một hoàng tử địa vị cao quý nên cô cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được ở bên anh.
Lúc đó, mỗi ngày cô cũng chỉ biết sống trong ảo tưởng. Cô tưởng tượng cảnh nếu như cô được ở bên cạnh anh thì cô cũng sẽ làm tất cả mọi thứ vì anh, chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ cho anh và sẽ làm cho anh mãi mãi hạnh phúc.
Nhưng giờ, người mang tâm trạng đó lại là Mẫn Cương.
Nếu như cô vẫn là Dương Tử Mi vô học, không nhà không cửa của kiếp trước thì liệu cô có được ngồi ăn cơm cùng anh như thế này không.
Thì ra, muốn được yêu thì phải nâng cao địa vị của mình trước đã.
Ăn cơm xong, Dương Tử Mi cũng xin phép ra về.
Mẫn Thanh Hoa định đưa cô về nhà nhưng cô từ chối.
Từ nhà Mẫn Cương về nhà cô cũng không xa nên cô không muốn làm phiền ông. Nhưng nguyên nhân chính là cô không muốn ở một mình với ông. Cô sợ mình sẽ làm hỏng những thứ vốn đã rất tốt đẹp kia.
- Tớ lấy xe đạp đưa cậu về nhà nhé!
Mẫn Cương cũng nhanh chóng lấy chiếc xe đạp màu xanh của mình ra chờ sẵn.
Nhưng Dương Tử Mi lại từ chối nói:
- Tớ đi bộ một mình là được rồi.
- Không lẽ là vì anh ta?
- Ừm.
Dương Tử Mi gật đầu. Cô biết người mà Mẫn Cương nhắc đến kia chính là Long Trục Thiên.
- Cậu thích anh ấy à?
Dương Tử Mi chỉ khẽ mím môi mà không nói gì. Bởi vì hiện giờ cô cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa.
Đối với cô mà nói, Long Trục Thiên không khác gì một con dao đâm ngang vào cuộc đời cô vậy. Anh ta cũng chính là nguyên nhân khiến tình cảm mà cô dành cho Mẫn Cương dao động không thôi.
Nghĩ đến Long Trục Thiên, bỗng nhiên tim Dương Tử Mi lại bắt đầu đập loạn nhịp. Lúc này đây, cô rất muốn được trở về nhà và được nhìn thấy anh đang nằm trên giường, sau đó cô sẽ nhẹ nhàng gối đầu lên cánh tay rắn chắc kia của anh.
Thấy ánh mắt cô không ngừng xao động khi nhắc đến người thanh niên nọ, Mẫn Cương thấy sống mũi mình cay cay. Anh cũng không nói gì nữa và cũng chỉ tiễn cô đến trước cổng nhà rồi đứng đó nhìn cô dần rời xa.
- Tiểu Cương!
Hoàng tịnh Nhàn cũng đi ra cổng. Thấy con trai mình có vẻ buồn buồn nên bà gọi khẽ.
- Mẹ!
Mẫn Cương quay đầu lại gọi bà. Tiếng gọi không che giấu được nỗi buồn trong lòng anh.
Hoàng Tịnh Nhàn biết tâm tư của con trai mình nên bà chỉ đưa tay ôm nhẹ vai Mẫn Cương ân cần nói:
- Tiểu Cương à, Tiểu Mi không phải là cô gái dành cho con, thế nên con hãy xem cô bé như là một giấc mộng đẹp thôi nhé. Đừng hi vọng quá nhiều.
Nhớ đến cảnh Dương Tử Mi diệt mấy con ruồi và làm héo cả một chậu đỗ quyên chỉ bằng một ngón tay trên sân thượng ngày hôm nay, Hoàng Tịnh Nhàn cũng âm thầm kính sợ cô. Vì vậy, bà cũng không muốn con trai bà bị tổn thương khi quá thân mật với cô.
- Con biết ạ.
Mẫn Cương buồn bã trả lời.