Đoạn, Dương Tử Mi đi vào bên trong một căn phòng yên tĩnh. Cô bảo Tống Huyền mang chu sa, bút, giấy vàng để sẵn lên hương án, sau đó dùng máu trên ngón tay của mình để viết thần chú lên giấy. Viết xong, cô gấp tờ giấy lại thành hình tam giác và bỏ vào một chiếc túi nhỏ màu đỏ, dùng dây đỏ buột lại và dặn dò Lâm Thanh Mai phải luôn đeo nó trên người, tuyệt đối không được tùy tiện tháo xuống.
- Đeo cái này là trừ tà được sao?
Lâm Thanh Mai vui mừng nhận bùa và đeo ngay vào cổ mình.
- À không, đây chỉ là bùa giúp chị tĩnh tâm. Nó có thể giúp tinh thần chị thoải mái, yên tâm, ý nghĩ kiên cường để không bị tà ma xâm nhập và chiếm dần lấy ý chí và suy nghĩ của chị. Còn về tà sát trên người chị, em cần thêm vài thứ nữa mới có thể giúp chị đuổi chúng đi được. Chị chờ em nhé. Giờ có tấm bùa này rồi, chỉ cần chị đừng soi gương lúc nửa đêm nữa thì sẽ không sao đâu.
Dương Tử Mi giải thích nói.
Nghe nói không trừ tà được, Lâm Thanh Mai lại trở lại trạng thái lo lắng, bất an như lúc nãy.
Dương Tử Mi bảo Lâm Thanh Mai nhắm mắt lại và giơ tay điểm chỉ vào mệnh cung của cô.
Âm sát khí trong người Lâm Thanh Mai nhanh chóng bị hút vào ngón tay của Dương Tử Mi. Chỉ là, âm hồn kia thì không hề hấn gì. Nó vẫn đang thẩn thơ ẩn nấp ở đâu đó và chờ thời cơ chiếm lĩnh ý chí của Lâm Thanh Mai.
Xong xuôi, Dương Tử Mi thu tay lại và vận khí điều hòa hơi thở của mình.
“
Một phần âm sát khí trên người Lâm Thanh Mai đã được hóa giải, thêm vào đó là bùa tĩnh tâm cũng bắt đầu có tác dụng nên sự lo lắng, sợ hãi của Lâm Thanh Mai cũng dần tan biến.
Dương Tử Mi dặn Lâm Thanh Mai rằng tuyệt đối không được đụng vào chiếc gương kia. Nếu không, thì âm hồn kia sẽ nhận được nhiều sức mạnh hơn từ chiếc gương đó và dần lớn mạnh hơn lên. Nếu thế, sau này cô muốn thu phục nó thì cũng rất khó.
Sau khi chuyện của Lâm Thanh Mai tạm thời giải quyết xong, Dương Tử Mi liền mở cái bao mình mang theo ra. Trong bao có mười mấy chiếc khay đồng đã gỉ đen.
- Thầy ơi, thầy xem giúp em xem đây có phải là khay đồng thời Chiến Quốc không.
Dương Tử Mi vừa nói vừa bày từng chiếc khay lên bàn.
Tống Huyền cầm một chiếc khay lên và dùng kính lúp soi đi soi lại mấy lượt. Càng xem, anh càng vui mừng. Tiếp đến, anh dùng nước rửa chuyên dụng để lau rửa sạch lớp gỉ trên chiếc khay nọ đi.
Lập tức, một chiếc khay đồng tinh xảo và sáng lấp lánh hiện ngay trên tay anh. Chiếc khay nọ phát ra một luồng sáng mang tính thời đại vô cùng đặc biệt.
- Hàng quý đây!
Tống Huyền cảm thán nói.
- Thầy ơi, nó có lai lịch ra sao ạ?
Dương Tử Mi hỏi.
Tống Huyền vội lấy một quyển sách từ trên kệ xuống và lật đến một trang nọ rồi đưa cho Dương Tử Mi xem.
Hình trong trang sách đúng là hình của chiếc khay nọ. Ngoài ra, bên dưới hình còn có nội dung chú thích rằng bộ khay đồng kia chính là quà do Tân Tử, một nhà mỹ thuật nổi tiếng thời Chiến Quốc tặng cho Quản Trọng, tể tướng của nước Tề.
Bộ khay đồng nọ có tổng cộng mười tám cái. Tân Tử đã tốn mười tám năm để hoàn thành chúng. Ngoài chất liệu chính là đồng ra, chúng còn sở hữu các kỹ thuật gia công và chống gỉ tiên tiến nhất của thời đó nữa.
Thế nên, những chiếc khay đồng nọ bên trong không những không bị gỉ mà lớp ngoài còn sáng óng ánh nữa.
- Tiểu Mi à, em có vừa đủ một bộ luôn đấy, không sót cái nào luôn!
Sau khi giám định xong mười tám chiếc khay đồng nọ, hai mắt của Tống Huyền sáng lên. Anh hào hứng hỏi:
- Em mua được chúng ở đâu vậy?
Dương Tử Mi cũng kể lại đại khái chuyện vô tình thấy được khay đồng cho Tống Huyền nghe.
- Em may mắn thật đấy! Bộ khay đồng Quản Trọng này trước giờ chỉ tồn tại trong sách thôi. Sau khi được an táng cùng Quản Trọng thì nó cũng thất lạc luôn cho đến nay. Giờ không ngờ là em lại tìm thấy chúng. Đây chắc chắn là tin chấn động trong giới đồ cổ.
Tống Huyền ngưỡng mộ nói.
- Nếu đem đi đấu giá thì sẽ đấu được bao nhiêu tiền ạ?
Thật ra, Dương Tử Mi không hứng thú lắm với thú chơi đồ cổ. Cô chỉ thích tiền thôi.
- Ít nhất cũng một trăm triệu!
Tống Huyền đáp.
- Một trăm triệu sao ạ?
Hai mắt Dương Tử Mi sáng lên. Nếu vậy thì chuyện xây nhà của cô không cần phải lo nữa rồi.