Mình cũng hy vọng một ngày nào đó trong tương lai mình có thể có khả năng để giúp đỡ bạn bè nhiều hơn nữa.
Đôi mắt của Lam Nha Nha vụt sáng:
- Từ sau khi mình bắt đầu siêu độ cho những cô hồn dã quỷ theo lời đề nghị của bạn, mình phát hiện sau mỗi lần siêu độ, giúp đỡ họ, mình đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
- Ừ, ở một mức độ nào đó, lý do con người cảm thấy hạnh phúc không phải là vì mình có được rất nhiều, mà là vì bản thân mình có giá trị.
Dương Tử Mi suy tư hồi lâu rồi gật đầu.
Đời trước, cô rất đau khổ là bởi vì ngay cả bản thân mình cô cũng không quan tâm được, cô không biết rốt cuộc thì cuộc đời mình có ý nghĩa gì nữa.
Đời này, cô có năng lực có thể tự chăm sóc bản thân, còn có năng lực giúp đỡ những người mình quan tâm. Nhìn thấy họ vui vẻ vì mình, cô cũng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
- Tử Mi, mình luôn cảm thấy bạn trưởng thành và chín chắn hơn bọn mình rất nhiều, không hề giống một cô bé mười lăm tuổi chút nào.
Lam Nha Nha nhìn cô rồi nói.
- Đúng rồi, mình là một bà cô hơn bốn mươi tuổi đấy.
Dương Tử Mi vờ trách móc, cười một cách nghịch ngợm
- Bốn mươi tuổi á? Thật là, bà cô bốn mươi tuổi làm gì non được như bạn đâu?
Lam Nha Nha trợn mắt lên sau đó giơ tay thọc lét Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi không chịu nổi nhột, cười khúc khích ngã xuống giường, cũng lăn đến thọc lét Lam Nha Nha.
Hai người cười đùa vui vẻ, lăn tới lăn lui ở trên giường...
Một lát sau, Trinh Tử đến gọi hai người đi ăn cơm.
Dương Tử Mi kéo tay Lam Nha Nha đến phòng ăn, họ vừa cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon mà Trinh Tử làm vừa nói đến một vài chuyện ở trường học.
Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau lấy sách ra ôn lại bài.
Tiếng Anh của Lam Nha Nha rất tốt nên cô phụ trách dạy Dương Tử Mi học tiếng Anh, còn Dương Tử Mi thì giảng giải về các đề Toán cho cô hiểu, tiếng nói cười rộn ràng vang lên, cũng vì thế mà thời gian trôi qua rất nhanh.
Học xong, hai người lại nắm tay nhau đi dạo phố đêm của thành phố A, mặc cả trả giá với người bán hàng rong bên vỉa hè, cùng nhau ăn vặt, cùng nhau lượn lờ trong các shop quần áo rất vui vẻ.
Chưa bao giờ Dương Tử Mi cảm thấy cuộc đời phong phú như vậy.
Cái cảm giác được cùng bạn bè cùng nhau chung sống học tập giống như những người đồng trang lứa khác như thế này thật là tốt, khiến cô bất chợt quên đi sự đặc biệt của bản thân mình.
Sau khi Lam Nha Nha ngủ say.
Dương Tử Mi cũng nằm ở trên giường của mình, bắt đầu gọi điện cho Long Trục Thiên.
- Trục Thiên, anh đã ngủ chưa?
- Không có em ở bên cạnh anh không ngủ được.
- Vậy khi nào thì anh về? Em rất nhớ anh.
- Mi Mi, anh cũng rất nhớ em nhưng ngày mai anh phải đi Châu Âu rồi.
Trong giọng nói của Long Trục Thiên mang đầy sự áy náy.
- Anh đi Châu Âu làm gì?
- Trong tổ chức xảy ra chút chuyện, anh phải đến đó xử lý.
Dương Tử Mi không truy hỏi rốt cuộc tổ chức mà anh nói là gì. Cô biết, có một số việc có thể hỏi nhiều, nhưng có một số việc không cần phải hỏi làm gì.
Ngay từ lần đầu gặp Long Trục Thiên khi cô lên năm, cô đã biết bối cảnh của anh không hề đơn giản như Gia Cát Nguyệt nói, đằng sau hẳn là vẫn còn một tổ chức thần bí nữa.
Sợ Long Trục Thiên sẽ gặp nguy hiểm khi tiết lộ ra bí mật của tổ chức nên cô tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều.
- Vậy anh về sớm nhé, em đợi anh.
Dương Tử Mi cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hết mức có thể.
- Anh yêu em, Mi Mi.
Trong giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Long Trục Thiên khiến cô nghe xong thì trái tim lại không nén nổi mà loạn nhịp.
- Em cũng yêu anh, Trục Thiên.
Dương Tử Mi dịu dàng nói ra tình cảm của mình.
- Anh hát ru cho em ngủ nhé...
- Vâng.
Từ đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hát từ tính nhẹ nhàng của Long Trục Thiên. Đây vẫn là bài hát mà cô không hiểu lời, là bài hát ru cô đã từng nghe một lần ở chỗ của Tuyết Hồ.
Không biết bây giờ Tuyết Hồ thế nào rồi.
Liệu đã vượt qua được lần thiên kiếp thứ ba kia hay chưa?